Nhật thực lai - Chương 17 phần 2

Để anh ta đi trước,
hai đứa con gái bọn tôi theo sau. Khi bọn tôi cố đi sao cho thật nhẹ nhàng bởi
bên trong toàn những kẻ ngoại cảm với màng nhĩ lành lặn thì tiến sĩ hất tung
cánh cửa căn hộ ra bằng cách trừng mắt lên.

- Toru. - Tiến sĩ mạnh
miệng hết mức có thể.

Một kẻ lạ hoắc bước ra
ngoài. Hắn chụm chân lại, một tay đặt ra sau lưng, tay kia dang rộng trong khi
đầu cúi xuống. Hắn có nói một tràng ngôn ngữ lạ hoắc mà tôi chỉ nghe rõ từ
Gokuraku. Với bộ dạng đó, tôi đoán hắn đang chào hỏi tiến sỹ. Chào một cách lịch
sự.

- Đó là tiếng Nhật? -
Tôi thì thầm với Phương và nhận được cái gật đầu.

Không cần đợi tiến sĩ
ngoắc tay lần nữa, bọn tôi tiến vào bên trong với ông lão trăm tuổi đó. Tôi cho
rằng, xuất hiện ở nơi này chính là đang đương đầu với cái chết. Nếu tên quản
gia muốn giết người thì việc bọn tôi nhút nhát đứng ngoài hay mạnh dạn vào
trong chẳng có gì khác nhau. Bước qua khung cửa ra vào, cánh cửa bị tiến sĩ hất
văng lập tức bật nảy lên trở lại nơi nó vốn thuộc về, căn phòng giờ đã kín
bưng.

Tôi rời mắt khỏi cánh
cửa được hàn lại bằng tâm vận. Liếc vào phòng khách tôi suýt đứng tim khi trông
thấy hàng đống người đứng ngồi khắp nơi. Đây là gia đình của tên quản gia sao.
Tôi tìm kiếm bóng dáng Phạm Hòa trong số những người này nhưng không thấy. Quên
đi sự thất vọng, tôi tự nhủ rằng anh ấy chỉ ở đâu đó trong căn hộ này thôi, khi
cuộc thương lượng thành công anh và tất cả mọi người đều sẽ trở về biệt thự. Vậy
nếu thất bại thì sao, tôi chưa từng nghĩ đến bởi tôi đang coi tiến sĩ là một
siêu sao.

Tiến sĩ hùng hổ bước tới
giữa phòng khách, đối mặt tên quản gia đang nhập hồn vào ai kia. Tên quản gia
tiếp tục trò chuyện với tiến sỹ bằng tiếng Nhật. Và tôi thì không hiểu tiếng Nhật.

- Tôi đoán cậu chủ sẽ
tới đây vì chuyện này. - Phương nói khe khẽ khi tên quản gia lên tiếng. - Và
câu trả lời là không. Tôi sẽ không giao người.

Phương đang giúp tôi
phiên dịch tiếng Nhật của bọn họ.Tôi bấu chặt cánh tay của Phương, không dám liếc
nhìn tiến sĩ lấy một lần nhưng tôi vẫn có thể đoán được nhân cách đáng sợ đang
dần hiện lên trên mặt ông lão đó.

Môi tiến sĩ hơi nhếch
lên. Phương tiếp tục phiên dịch:

- Ta sẽ giết ngươi
ngay mà chẳng cần chờ nhật thực lai xuất hiện.

Toru cười ngạo mạn.
Còn vẻ mặt Phương thì lo lắng tột độ, Phương nói:

- Nếu cậu chủ muốn giết
tôi thì đâu cần chờ tới ngày hôm nay. Khi nào cậu mới chịu thừa nhận cậu rất muốn
trông thấy người tôi muốn hồi sinh hả, cậu Ichiro. Cậu luôn hối hận vì đã đích
thân tàn sát cả dòng họ nên cậu muốn trông thấy một ai đó còn tồn tại, dù chỉ
là tồn tại dưới danh nghĩa một cái xác để cậu vơi bớt đau buồn.

Tiến sĩ hét vang điều
gì đó khiến một vài tên ngoại cảm nằm trong tầm mắt của tiến sĩ ngã nhào. Không
để cho tình hình ngày một đi quá xa mục đích tới nơi này tôi liền nói với
Phương:

- Nhắc tiến sỹ mục
đích chúng ta tới đây là để cứu người.

Phương nhận lời tôi. Lập
tức truyền đạt cho tiến sỹ Gokuraku. Thế rồi tên quản gia hất vẻ mặt đắc chí
lên. Tôi thấy tiến sĩ hơi nheo mắt lại. Rốt cuộc tên quản gia đã nói gì?

- Phương. - Tôi gọi cậu
ấy.

Hiểu ý tôi, Phương mỉm
cười:

- Quản gia Toru nói rằng
tiến sĩ không dám giết hắn. Không có hắn thì tiến sĩ sẽ không thể tìm ra nơi hắn
giấu xác thành viên gia tộc Gokuraku. Nhưng mình có thể tìm được.

Tiến sĩ phá lên cười
như một đứa trẻ. Nụ cười tràn đầy sự kiêu ngạo của kẻ chiến thắng khi nghe
Phương nói vậy. Tôi cũng thầm cười trong bụng khi bộ mặt của tên quản gia bắt đầu
có nét ngơ ngác.

- Cô có thể. - Tên quản
gia không dùng tiếng Nhật nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào Phương như muốn ăn tươi
nuốt sống cậu ấy ngay tại đây mà chẳng cần tìm hiểu xem Phương có thể tìm ra bằng
cách nào. - Cô là em gái của nữ chiêm tinh kia. Cô cũng là một nhà chiêm tinh.
Có khi nào…

Tên quản gia dường như
đã hiểu ra khả năng hậu tri của Phương. Hắn xông tới định làm hại cậu ấy thì tiến
sĩ đã khống chế được hắn bằng tâm vận. Tiến sĩ Gokuraku đè chặt hắn dưới sàn
nhà, lên giọng:

- Ta sẽ nhờ nữ chiêm
tinh đây tìm ra cái xác ngươi giấu ở nơi chết tiệt nào đó. Còn giờ thì ta cần
tìm ra cái xác của ngươi để tiễn ngươi xuống địa ngục.

- Thả người ra. - Phạm
Hòa từ đâu xuất hiện với con dao kè sát cổ anh Quân. - Hoặc tôi sẽ giết chết thành
viên gia đình anh, tiến sỹ ạ!

Tiến sĩ chẳng mảy may
lo sợ gì:

- Thử xem cậu giết được
người của tôi trước hay tôi làm con dao đó đâm xuyên qua họng cậu trước.

Tôi không thể giữ bình
tĩnh mà dọa ngược lại người đang đe dọa mình như tiến sĩ. Tôi chỉ biết bạn trai
mình đang bị bắt giữ với con dao kề trên cổ, anh ấy có thể bị thương hoặc thậm
chí là chết bất kỳ lúc nào:

- Phạm Hòa, anh không
cần phải nghe theo tên quản gia nữa. Phương có thể dùng khả năng hậu tri giúp
anh tìm ra xác mẹ mình. Hãy giao mọi việc cho tiến sĩ và cùng mọi người trở về
đi anh.

Phạm Hòa nhìn vẻ mặt bất
lực của tên quản gia bị đè chặt dưới nền nhà, anh tiếp tục đảo mắt qua Phương,
qua tôi. Đôi mắt xám đó dừng lại ở chỗ tôi rất lâu. Nhưng Phạm Hòa vẫn không
buông con dao kề sát cổ anh Quân ra:

- Tôi không tin cô ta.

- Chạy đi, Khả Ngân. -
Quân liếc xuống con dao kề vào cổ anh mỗi lúc một sâu hơn. - Nguy hiểm.

Tôi còn chưa hiểu rõ
anh Quân đang lo sợ điều gì thì một tiếng thét chói tai vang lên. Các đồ vật
trong phòng khách, các tấm rèm, đèn trùm treo trên trần đều rung bần bật như thể
nơi này đang phải hứng chịu một cơn địa chấn nhỏ. Tôi và Phương phải ngồi bệt
xuống mới có thể trụ vững nổi. Sự hỗn loạn khiến tâm vận của tiến sĩ bị vô hiệu
hóa, tên quản gia mau chóng tự đập đầu vào tường để hủy phép nhập hồn. Có trời
mới biết giờ hắn đang ở đâu.

- Toru.

Tiến sĩ thét lên trong
cơn giận. Giọng của anh ta chẳng mấy chốc cũng bị tiếng la hét kia áp đảo. Cô
gái đang la hét là ai vậy? Tôi sợ rằng chính cô ta là người gây ra cơn địa chấn
này. Gia đình của tên quản gia đâu phải ai cũng vô dụng như mấy tên nằm la liệt
trong phòng khách. Tôi cũng sắp rơi vào trạng thái như bọn họ rồi đây, cả tôi,
tiến sĩ, Phạm Hòa và Quân nữa. Thính giác bọn tôi không thể chịu đựng được âm
thanh lớn thế này. Chỉ trừ Phương.

- Chạy đi. - Tôi cố
gào thật to.

Phương nghe rõ lời tôi
nhưng cậu ấy không làm theo những gì tôi nói. Cậu ấy dìu tiến sĩ ra bên ngoài.
Phải mất một thời gian, Phương mới quay lại dìu tôi tới chỗ chiếc xe hơi. Đó là
nơi kín đáo duy nhất để ngăn các tiếng ồn khủng khiếp kia. Nhưng bọn tôi chỉ vừa
ra khỏi căn hộ, tiếng hét liền kết thúc. Ơn trời, cô ta cũng biết mệt.

- Anh Quân. - Tôi đẩy
Phương tiến ra chỗ chiếc xe. - Lên trước đi, mình quay lại đưa anh ấy ra ngoài.

- Mau lên! - Phương vội
vã mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.

Hơi choáng váng bởi âm
thanh cao tần, tôi cố giữ hai chân bước đi không loạng choạng. Mấy tên ngoại cảm
bên trong nhà đã nằm lăn ra sàn hết rồi, tôi cảm thấy thứ gì đó đang chảy ra từ
tai của mình, là máu, tai của mấy người kia cũng vậy. Quân và Phạm Hòa đều đã gục
dưới chân cầu thang, thính giác của cả hai tốt hơn tôi, họ không chịu đựng được
cũng chẳng có gì khó hiểu. Tôi không biết tên quản gia có còn ở đây hay không
nhưng tiếng hét của cô gái kia tự dưng im bặt hẳn phải có lý do. Rất có thể
chính tên quản gia đã sai cô ta ngậm miệng bởi hắn cũng đâu thể chịu nổi âm
thanh đó. Hắn còn ở đây thì tôi càng phải rời đi nhanh. Nhưng tôi không thể đưa
cả hai anh ra bên ngoài, không đủ thời gian.

- Xin lỗi, Phạm Hòa.

Tôi đỡ anh Quân dậy,
gánh chịu sức nặng cơ thể của anh. Có hơi khó khăn nhưng tôi vẫn lết được từng
bước một, từng bước một. Tôi chỉ nhìn vào chiếc xe do Phương cầm lái đang tiến
lại gần căn hộ. Ngoảnh mặt lại phía sau, tôi trông thấy đôi mắt xám đó đang
quan sát mình. Tôi không biết anh nghĩ gì lúc này, anh chỉ nằm đó và chẳng hề rời
mắt khỏi tôi. Ngực tôi đau nhói, là cảm xúc thật của tôi hay cảm xúc tôi nhận
được từ Phạm Hòa nhờ thần giao cách cảm?

Mở cửa sau của chiếc
xe, tôi dìu anh Quân vào bên trong. Tôi biết thế này là ngu xuẩn nhưng tôi cần
quay lại cứu cả Phạm Hòa nữa, tôi đã lừa dối anh ấy, tôi không thể lại bỏ rơi
anh ấy sau tất cả những gì tôi gây ra cho anh được.

- Quay lại. - Tiến sĩ
rít lên. - Bọn tôi sẽ cho xe chạy ngay, cô muốn chết thì cứ tiến vào trong đó.

Tôi đưa tay lên mặt,
lau hết mấy giọt nước mắt chưa kịp trào ra:

- Vậy thì cho xe chạy
đi.

- Khả Ngân. - Tới lượt
Phương ngăn cản ý chí của tôi. - Anh ta không muốn quay về. Cậu có hiểu không?
Mình cũng muốn quay lại cứu chị Trang lắm chứ nhưng mình hiểu tình hình hiện giờ.
Làm ơn lên xe đi, chúng ta sẽ tìm cơ hội khác.

- Hãy quay lại cứu
mình và Phạm Hòa.

Tôi đóng cửa xe hơi một
cách dứt khoát. Không hiểu sao tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thoải mái và
nhẹ nhõm. Ngay cả khi chiếc xe lăn bánh tôi vẫn có thể mỉm cười. Ngay cả khi có
thể đời tôi sẽ chấm hết, tôi vẫn không sợ hãi. Tôi nhanh tay lấy di động gửi
cho bố tin nhắn lừa dối cuối cùng: “Nhóm tình nguyện của bọn con rời Hà Nội vài
ngày. Yêu bố!”

Giờ thì tôi giữ vai
trò tình nguyện viên thật rồi. Tôi tình nguyện ở lại với Phạm Hòa. Tôi không muốn
để đôi mắt xám của anh ám ảnh mình hàng đêm. Tôi không muốn cảm thấy tội lỗi mỗi
khi nhìn vào đôi mắt đó nữa. Tôi nhanh chóng chạy vào căn hộ của tên quản gia.
Đỡ Phạm Hòa dậy, để anh tựa vào vai mình, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt xám đó.
Anh không cần nói ra cảm xúc của anh bởi tôi cảm nhận được, anh ấy đang vui. Tất
nhiên đó là cảm xúc của anh tôi hiểu được nhờ thần giao cách cảm, làm sao tôi
có thể vui lúc này được, tôi vẫn đang hoảng vô cùng. Bất giác tôi bật cười.

- Xem ai kẹt lại kìa.
- Tên quản gia lôi một cô gái lạ lẫm xuống và không quên chế giễu tôi. - Nói
cho tôi nghe cảm giác bị bỏ rơi đi, Khả Ngân.

- Tôi chỉ thấy kinh tởm
thôi. - Ngước mắt nhìn tên quản gia, tôi nhấn mạnh từng từ một. - Gặp được ông
là một điều kinh tởm đối với tôi.

Toru hất văng tôi vào
tường, hắn bắt đầu trừng mắt lên, cổ tay của tôi bị bẻ ngửa ra sau. Lúc ở trên
núi hắn bẻ hụt tay tôi thì lần này hắn đang trả đũa. Và cũng như khi ở trên
núi, tay của tôi không bị hắn bẻ bởi anh luôn bảo vệ tôi. Phạm Hòa lết tới chỗ
tôi nằm ngửa sau cú ngã, ôm chặt tôi, cản tầm nhìn tâm vận của Toru. Tôi nghe
thấy tiếng các sợi chỉ trên áo anh đứt phừn phựt, có lẽ tâm vận đã lấn vào da
thịt anh nên mồ hồi trên mặt anh mới chảy nhiều như vậy, nhưng anh chỉ nghiến
răng chịu đựng.

- Đủ rồi. - Tôi la
lên. - Đừng làm anh ấy đau.

- Được thôi. - Phạm
Hòa đổ gục xuống cơ thể tôi khi Toru ngừng tâm vận. - Tôi vừa nghĩ ra khá nhiều
trò vui với hai người đây. Nhưng giờ tôi phải giải quyết đống hỗn loạn trước mắt
đã.

Toru ra lệnh cho gia
đình của hắn:

- Chúng ta di chuyển.

Đám người trong phòng
khách chia nhau xuống hầm, lên tầng thu dọn đồ đạc còn tên quản gia cứ đứng đó
nhìn tôi và Phạm Hòa. Tôi nghĩ là hắn đang canh chừng. Hành động của hắn thật
thừa thãi khi mà tôi và anh ấy chẳng thể nhấc chân lên mà di chuyển nổi một bước.
Tôi mệt và hoang mang tới mức chỉ biết nép vào ngực anh, tôi cố gắng tập trung
vào từng nhịp tim của anh để không nghĩ đến việc tên quản gia sẽ làm gì chúng
tôi khi hắn xong xuôi công việc.

Phạm Hòa lau vệt máu
bên tai tôi, thì thầm với tôi:

- Tại sao em quay lại?

Tôi buột miệng trả lời
anh ngay như thể tôi đã có sẵn câu trả lời cho câu hỏi này từ lâu rồi:

- Em cần anh về nhà.
Cùng em.

Phạm Hòa nhắm mắt lại
trong khi tôi đang xâm nhập vào cảm xúc của anh:

- Anh không thể. Em biết
rõ rồi mà.

- Mở mắt ra và nhìn em
đi. - Tôi nói. - Nói là anh không muốn về với em. Nói đi và em sẽ tin ngay. Tin
rằng em thật ngu ngốc khi quay lại đây.

Phạm Hòa mở bừng mắt.
Anh đẩy tôi ra xa, tự bám tay vào tường để gượng dậy:

- Khả Ngân, em thật
ngu ngốc khi quay lại đây.

Anh nhoẻn miệng cười,
hướng đôi mắt xám về phía tên quản gia:

- Tôi đã chọn lựa. Đây
là gia đình mà tôi cần. Tôi sẽ không về biệt thự chỉ vì em muốn vậy đâu.

Toru vỗ tay liên hồi:

- Tốt lắm, anh bạn.
Gia đình là sự lựa chọn tốt nhất dành cho cậu chứ không phải các cô gái.

Tôi không thể ngăn nổi
mấy giọt nước mắt ủy mị trào ra nữa. Tôi tức giận, thất vọng và hối hận. Tôi
nên nghe lời Phương, lên xe và rời khỏi cái nơi đáng nguyền rủa này mới phải.
Tôi vung tay tát thẳng vào mặt Phạm Hòa một cách bất lực. Hết lần này đến lần
khác tôi bị anh ta lừa dối, đùa giỡn. Đó có phải cách anh ta khiến các cô gái
ngã gục dưới chân mình hay không. Tôi không muốn nhìn vào đôi mắt xám ma mị đó
nữa.

***

Chiếc cũi sắt dưới tầng hầm vừa có thêm một tù nhân mới.
Trang rất vui mừng khi trông thấy Quân mặc dù chuyện này đối với anh ta chẳng
khác gì cơn ác mộng.

- Cậu đi luôn sao? - Quân nói chuyện với Phạm Hòa, người vừa
nhốt anh ta vào cũi. - Không có gì để nói à.

- Không. - Phạm Hòa đáp cụt ngủn.

- Mọi người chỉ muốn giúp cậu thôi. - Quân ngồi xuống đất, tựa
lưng vào góc tường. - Hãy giết tên quản gia đi. Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả.

Phạm Hòa tới bên cũi sắt, gằn giọng với Quân:

- Đừng có tỏ vẻ như các người quan tâm tới tôi lắm. Chuyện của
tôi, tự tôi lo được.

- Mình biết hắn đang giữ xác mẹ cậu. - Quân vẫn giữ vẻ điềm
tĩnh. - Tên quản gia chết không có nghĩa cậu sẽ…

- Im đi. - Phạm Hòa đập mạnh vào cũi sắt. - Cậu có dám chắc
tôi sẽ không phải đào bới cả địa cầu này lên để tìm xác của mẹ không. Tên quản
gia đã hứa với tôi khi nhật thực xuất hiện hắn sẽ hồi sinh cả mẹ tôi và người
đó. Tôi chỉ cần chờ đợi thì sẽ gặp được mẹ thôi, cậu hiểu chứ.

- Cậu tin hắn à? - Quân nhăn mặt. - Cậu có dám chắc hắn
không lợi dụng cậu?

- Tôi không biết. - Phạm Hòa dùng dằng bỏ đi. - Nhưng ít ra
ngày nào tôi còn thân thiết với tên quản gia thì ngày đó tôi còn bảo vệ được mấy
người như cậu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3