Nhật thực lai - Chương 18 phần 1
Chương
18. Trốn chạy
Khi rất nhiều đồ đạc,
ba lô được chất đầy ngoài phòng khách thì chị Trang xuất hiện trước mắt tôi với
hai cổ tay bị còng. Tên quản gia đã sẵn sàng cho việc rời đi. Gặp được người
phe mình ở hang ổ của địch quả là một điều hạnh phúc, tôi vội vã ôm chầm lấy chị
với bộ dạng sướt mướt chưa từng thấy, không hợp với phong cách của tôi chút
nào. Nhưng trong tình hình này tôi có cần quan tâm đến phong cách của bản thân
hay không, chính cái phong cách thích lao đầu vào chỗ chết đó đã khiến tôi lâm
vào tình trạng này. Điều duy nhất khiến tôi không hối tiếc khi quay lại đây
chính là giúp chị Trang có được người bầu bạn. Nhìn bộ dạng gầy gò, tái nhợt của
chị, tôi thấy mình vẫn còn may mắn chán.
- Em cũng bị bắt lại
sao, Khả Ngân. - Chị Trang có vẻ thất kinh hồn vía khi trông thấy tôi. Có gì lạ
đến thế đâu, tôi là đứa ngoại cảm yếu đuối, tâm vận cũng chẳng thể sử dụng.
Đáng lẽ chị phải nói tại sao tới giờ con ngốc như tôi mới bị bắt mới đúng.
- Đừng lo. - Tôi nắm
chặt chiếc còng sắt trên cổ tay chị. - Mọi người sẽ tới cứu chúng ta.
- Lạc quan vừa thôi
các cô em. - Tên quản gia cười khanh khách. - Chuẩn bị nói lời tạm biệt thành
phố đi.
Ước gì có cái gương ở
đây để tôi có thể trông thấy mặt mũi mình nhăn nhó đến mức nào:
- Ông định đưa bọn tôi
đi đâu?
- Không phải tôi. -
Tên quản gia nắm chặt cằm chị Trang, ép chị phải ngước mặt lên nhìn bộ dạng
đáng khinh của hắn. - Mà là cô ta.
Chị Trang cố phát ra
tiếng nói trong vẻ sợ hãi. Tên quản gia đã khiến chị thành ra thế này từ bao giờ
vậy, luôn luôn sợ hãi, luôn luôn cung kính:
- Nhật thực…Ông ta muốn
di chuyển tới điểm tối.
- Điểm tối. - Tôi đoán
bừa. - Như kiểu điểm tối nhất ở trên mặt đất lúc nhật thực diễn ra hả. Chị có
thể dự đoán chính xác vậy sao?
- Vì cô ta là nhà
chiêm tinh. - Tên quản gia rót lời nói vào tai tôi. - Và em cô ta nữa. Mấy cô ả
chiêm tinh đáng ghét.
Vai tôi bỗng dưng bị
ai đó bóp chặt. Lại là anh ta, tên mắt xám khó ưa. Phạm Hòa xoay người tôi lại
phía anh ta, đeo một cái còng sắt cùng bộ với chị Trang cho tôi.
- Ngoan ngoãn vậy là tốt.
- Phạm Hòa vuốt ve má tôi.
Tôi chỉ biết trừng mắt
lên để dọa nạt anh ta:
- Đừng động vào tôi,
cũng đừng nói chuyện với tôi. Cảm ơn trước.
Đáng tiếc sức áp đảo của
đôi mắt xám kia quá khủng khiếp hơn nữa tôi cũng tự hứa với bản thân sẽ không
nhìn vào đôi mắt đó nữa lên tôi đành quay mặt đi. Chẳng biết anh ta có nghe hiểu
lời tôi nói không mà vẫn cố tình đẩy tôi tiến lên phía trước khi gia đình tên
quản gia rời khỏi căn hộ. Chắc màng nhĩ anh ta đã bị thủng sau pha hò hét của
cô gái lạ lẫm kia rồi cũng nên.
Tôi và chị Trang, hai
tù nhân cùng chung số phận bị đưa lên chiếc xe du lịch mười sáu chỗ ngồi. Bọn
tôi ngồi hàng ghế cuối cùng, và bị ngăn cách bởi Phạm Hòa. Hiểu rồi, nhiệm vụ của
anh ta là trông chừng chúng tôi, xem ra anh ta rất được tên quản gia coi trọng.
Phạm Hòa, đồ nịnh bợ, đáng ghét.
- Chọn đường xa nhất để
đi. - Toru ra lệnh cho tên đang cầm lái. - Cố gắng đi lòng vòng, xuyên rừng rậm,
tốt nhất nên chọn mấy con đường bị cây cối che phủ.
Chết tiệt, có phải hắn
vừa nhắc tới rừng rậm không. Chẳng có rừng rậm nào trong thành phố hết, tôi muốn
biết mình sẽ bị hắn đưa đi đâu quá. Tin nhắn dối trá về việc đi tình nguyện tôi
gửi bố không biết đến khi nào mới bị phát giác. Liệu tôi sẽ bị giam giữ như tù
nhân bao lâu. Các mối lo cứ liên tiếp xuất hiện trong đầu tôi như mớ tơ nhện lằng
nhằng.
- Cô ta là ai? - Tôi
vươn tay qua mặt Phạm Hòa, vỗ nhẹ vào người chị Trang. - Cô gái ngồi cạnh tên
quản gia đáng ghét đó.
- Thật mất lịch sự. -
Tên quản gia rít lên. - Cái xe này rất nhỏ, tôi có thể nghe rõ tiếng động mạch
của cô đập, từng nhịp một. Và cũng không ngại nói luôn, tôi muốn cắt phựt nó
đi.
Toru rất phấn khích
khi chẳng thấy miệng tôi mở ra sau câu dọa dẫm của hắn. Thật tình tôi đang để ý
cô gái kia, nét mặt cô ta có gì đó rất quen, rất giống một người tôi đã từng gặp.
Hình như cô ta rất trầm lặng, từ lúc lên xe tới giờ cô ta chỉ nhắm tịt mắt lại.
Tôi chợt nghĩ có thể cô ta đang thiền định, đó là trò quen thuộc của nhà ngoại
cảm mà. Hay là tôi cũng ngồi thiền ngay bây giờ. Với cái tay bị còng và một người
đàn ông khó ưa cứ quan sát tôi? Phạm Hòa, rốt cuộc con người anh là thế nào vậy.
- Đưa đây. - Phạm Hòa
rút chiếc di động trong túi quần của tôi ra với tốc độ của một tên trộm. Anh ta
tháo tung pin di động ra, lắp lại và cất về chỗ cũ, túi quần của tôi. Chuyện
này có được tính là xâm phạm quyền công dân không? Anh ta nghĩ mình vẫn là cảnh
sát có quyền thi hành công vụ bất kỳ nơi nào, bất kỳ lúc nào hả.
- Không thể chấp nhận
nổi. - Tôi lầm bà lầm bầm mặc cho anh ta hay tên quản gia đó có nghe được đi
chăng nữa.
Phạm Hòa ngang nhiên
quàng tay qua vai tôi:
- Có cần anh xin phép
bố cho em đi du lịch vài ngày không. Với anh.
- Anh điên rồi. - Tôi
ngồi sát mép cửa xe, áp mặt vào kính nghe tiếng rần rần khi xe chuyển động để
quên đi sự có mặt của Phạm Hòa.
Không biết vì trời tối
hay đây là loại kính cản tầm nhìn nên tôi chẳng thể trông thấy gì bên ngoài cả.
Ngắm cảnh vật bị bỏ lại phía sau là một trong số các thú vui của tôi khi phải
đi một đoạn đường dài. Việc này khiến tôi chóng buồn ngủ, mà cứ mỗi khi tỉnh dậy
sau một giấc ngủ tạm bợ tôi cảm giác chặng đường của mình lại được rút ngắn
hơn. Dù bây giờ tôi chẳng thể tận hưởng thú vui đó bởi cửa kính đen ngòm nhưng
mắt tôi vẫn có thể lim dim bởi một chuỗi cảm xúc lẫn lộn trong thời gian ngắn
mà tôi phải trải qua.
Ba giờ sáng. Lần tỉnh
giấc đầu tiên của tôi. Chiếc xe đã chạy được nhiều giờ đồng hồ và vẫn chưa có dấu
hiệu ngừng lại. Tên tài xế nghe lời Toru răm rắp, anh ta cứ rẽ sang bên nọ lại
rẽ sang bên kia làm chiếc xe nghiêng ngả đến chóng mặt. Tôi đoán mình chuẩn bị
rơi vào giấc ngủ thứ hai rồi. Trước khi nhắm mắt, tôi kịp trông thấy ngã rẽ
quanh co tiếp theo, báo trước chiếc xe sẽ chao đảo dữ dội lắm đây. Thật tình, lần
rẽ này cùng chiều với phía ngồi của tôi. Đi qua khúc quanh, thân hình của Phạm
Hòa dần đổ ập vào người tôi, anh ta nặng như một tảng đá vậy. Rốt cuộc anh ta
có hiểu nguyên tắc không được ngủ gật khi đang canh chừng tù nhân không. Tôi
túm mái tóc rậm của Phạm Hòa, kéo cái đầu anh ta tựa vào ghế. Cứ như thể ông trời
đang trêu ngươi tôi vậy, xe lại rẽ qua một khúc quanh cùng phía ngồi của tôi. Lại
một lần nữa tảng đá kia đổ ập vào vai làm tôi chết mệt. Một cảm giác dễ chịu ập
đến khi mái tóc anh ta cọ vào má tôi, liên tục theo độ rung của chiếc xe lăn
bánh trên đường. Khuôn mặt khi ngủ của Phạm Hòa còn đáng ghét hơn bộ mặt anh ta
lúc trừng mắt dọa nạt tôi. Vậy mà tôi vẫn không thể rời mắt khỏi khuôn mặt ấy.
Đành chịu thôi, cơn ngủ thứ hai gõ cửa tâm hồn tôi từ nãy tới giờ rồi. Không thể
cưỡng lại nữa, tôi tiếp tục thiếp đi.
Sáu giờ sáng. Chiếc xe
phanh gấp khiến tôi bừng tỉnh. Phạm Hòa không còn ngủ gục trên vai tôi nữa mà
lúc này tôi đang ngủ gục trên vai anh ta. Thật xấu hổ khi mấy tiếng trước tôi vừa
nói anh ta đừng có động vào người tôi. Chữa lại vụ việc này, tôi nhanh chóng
nhích người ra xa khỏi anh ta. Ghế lái trống không, tôi nghĩ xe dừng lại phần
nhiều do tên tài xế đang đi đại tiện.
- Ông định đi vòng vèo
tới khi nhật thực xuất hiện à. - Tôi nghe thấy vẻ mệt mỏi trong tiếng càu nhàu
của Phạm Hòa. Anh ta cũng biết mệt cơ đấy.
- Khả năng hậu tri của
cô ta sẽ cạn kiệt rất nhanh nếu phải dõi theo chặng đường dài thế này. - Giờ
thì tôi hiểu tại sao tên quản gia bắt tài xế lái vòng vèo rồi. - Kế hoạch của
chúng ta suýt nữa đổ bể vì cô ả chiêm tinh đó.
- Phương? - Chị Trang
bất ngờ. - Con bé đã bộc phát khả năng rồi à?
- Nhờ ai đó đẩy cậu ấy
đập đầu vào xe hơi. - Tôi liếc nhìn Phạm Hòa rồi quay mặt đi thật nhanh trước
khi kịp trông thấy anh ta trừng mắt lên.
Chị Trang tỏ ra rất
vui vẻ. Đó là khoảnh khắc hiếm có tôi trông thấy từ khi gặp lại chị:
- Lúc nào nó cũng tự
ti về bản thân. Giờ thì nó có thể trở thành niềm tự hào của dòng họ rồi.
- Và trở thành con mồi
của tôi. - Tên quản gia gầm gừ như con thú. - Trông thấy cô ta tôi sẽ rút kiếm
ra ngay. Cái chết của cô ta giờ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
- Đừng hòng động vào
nó. - Chị Trang phẫn nộ.
Tên quản gia còn chưa
kịp xuất hành động gì thì Phạm Hòa đã bóp chặt cổ chị Trang, lên tiếng dọa nạt:
- Biết điều một chút
đi. Đừng có quên cô đang ở trong hoàn cảnh nào.
- Nhật thực kết thúc
các người cũng sẽ giết tôi thôi. - Chị Trang thét lên. - Có giỏi thì làm ngay
đi.
- Làm đi, anh bạn. - Tên
quản gia ngáp dài. - Cho cô ta im miệng một lúc.
Đầu chị Trang bị đập mạnh
vào kính cửa khi Toru vừa ra lệnh. Đó có phải sở trường duy nhất của Phạm Hòa
không, anh ta có vẻ thích gây ra chấn thương vùng đầu cho mọi người, hết
Phương, tới chị Loan và giờ là cả chị Trang nữa. Sắp tới đây có thể là tôi lắm
chứ.
Như thể đọc được suy
nghĩ của tôi, Phạm Hòa thì thầm:
- Riêng em, anh sẽ nhẹ
nhàng hơn.
- Chắc tôi không cần
nói lời cảm ơn đâu nhỉ. - Tôi lại nhích người ra gần cửa xe.
Phạm Hòa nắm chặt cái
còng sắt đeo trên tay tôi, giật thật mạnh khiến cơ thể tôi bị kéo về phía anh
ta:
- Đề phòng em chạy trốn.
Tôi ghé miệng vào tai
Phạm Hòa, nhấn mạnh từng chữ:
- Thà anh đánh tôi bất
tỉnh còn hơn.
Tên tài xế ngồi phịch
lên ghế lái, giải thoát tôi khỏi trận đấu mắt với Phạm Hòa. Thật may mắn làm
sao khi chiếc xe lăn bánh, tôi có thể nhích ra bao xa cũng được, tốt hơn hết là
xa nhất có thể để tránh khỏi Phạm Hòa, tránh khỏi hơi ấm phát ra từ cơ thể anh
ta, tránh khỏi cái mùi đặc trưng của anh ta. Tôi không phát khiếp về những điều
ấy, tôi phát sợ vì những điều ấy khiến lí trí của tôi suy giảm, lí trí giúp tôi
ghét bỏ anh.
Tám giờ sáng, xe dừng
lại tại một nơi đông đúc người, tôi đoán vậy khi nghe thấy các tạp âm hỗn loạn.
Đó có phải là một con phố, một con đường hay thị trấn của những thổ dân sống
trong rừng núi. Đây chắc hẳn là điểm dừng chân của tôi, à không, của tên quản
gia mới đúng. Gia đình hắn lần lượt xuống xe qua cái cửa kéo mở rộng, lần lượt
từng người một. Cô gái kỳ lạ kia vẫn nhắm chặt mắt, và lạ hơn nữa khi mà tên quản
gia bồng cô ta xuống xe. Đêm qua hắn còn nạt nộ cô ta, đối xử với cô ta như đối
với một kẻ hầu người hạ. Nghĩ lại thì tôi việc gì phải quan tâm đến Toru và gia
đình của hắn. Tôi nên chuyển sự quan tâm về người đàn ông mắt xám kia thì hơn,
anh ta vừa đẩy chị Trang vẫn còn bất tỉnh xuống xe để một tên ngoại cảm đứng
ngoài đó đỡ lấy. Tới lượt tôi rồi đây. Phạm Hòa cười ranh mãnh, lôi tôi đi xềnh
xệch qua cái cửa kéo mở sẵn. Tôi vừa phải cố cúi người để đầu không chạm trần
xe, vừa phải cố chuyển động thật khéo để không ngã lăn. Trông tôi chẳng khác gì
nô lệ của anh ta.
- Đã nói đừng có động
vào tôi rồi. - Tôi làu bàu khi chân chạm mặt đất. Không quên quan sát thị trấn
nhỏ, nơi dừng chân đầu tiên trong chuyến đi dài đằng đẵng này.
Phạm Hòa nghiêng vai,
cho tôi xem một vệt ướt đẫm trên áo anh ta:
- Là em động vào anh,
ngả đầu trên vai anh và làm rớt bao nhiêu nước miếng lên chiếc áo đẹp đẽ của
anh. Ngủ ngon chứ? Khả Ngân.
Họng tôi cứng lại,
đáng lẽ tôi có thể chối đây đẩy mà không hề chớp mắt nhưng bằng chứng rành rọt
thế này có chối cũng bằng thừa. Tôi chỉ biết ngụy biện cho hành động thiếu khiếm
nhã của mình:
- Tại anh gục trên vai
tôi trước.
- Nên em gục lại lên
vai anh cho công bằng à? - Phạm Hòa nhoẻn miệng cười. - Thế còn vụ nước miếng
thì sao. Công bằng?
- Đủ rồi. - Tên quản
gia gào lên. - Chúng ta có vài tiếng để nghỉ trước khi tiếp tục lên đường.
- Ý ông là du lịch
xuyên Việt? - Tôi đang cáu bẳn với Phạm Hòa nên bất giác cáu lây sang tên quản
gia mà quên mất hắn đáng sợ thế nào. - Cảm ơn, tôi nghĩ mình muốn lên tàu về
thành phố.
Tên quản gia trừng mắt
lên, hút dính tôi vào người hắn. Tay hắn nắm chắc gáy của tôi như muốn bẻ cổ
tôi ra ngay bây giờ:
- Để tôi nhắc cho cô
nhớ, Khả Ngân. Cô đang là tù nhân đấy. Nhưng khác với nữ chiêm tinh kia, tôi cần
cô ả sống để xác nhận nhật thực. Còn cô, tôi có thể giết chết cô bất cứ lúc nào
tôi muốn.
- Làm đi. - Tôi mỉm cười.
- Đồ đáng khinh.
- Đùa thế đủ rồi. - Phạm
Hòa hất tay tên quản gia ra, lôi tôi đi theo đoàn phía trước. - Ông có thể giết
quách cô ả kia bởi thời gian nhật thực hoàn toàn chính xác.
- Im đi! Phạm Hòa. -
Tôi mắng mỏ. - Anh cũng chẳng khác gì tôi, anh cũng chỉ là tên nô lệ của hắn
thôi.
- Cứ việc nguyền rủa
anh nếu như em thích. - Phạm Hòa cúi xuống, bế thốc tôi lên vai anh ta. - Bởi
vì anh không quan tâm.
Tôi cố gắng vùng vẫy
trong tư thế bị vác ngược. Hy vọng rằng sự cố gắng nhỏ nhoi này sẽ khiến Phạm
Hòa đặt tôi xuống nhưng anh ta vẫn ung dung bước đi. Với cái tay bị còng tôi chẳng
thể cào cấu anh ta được. Tôi hoàn toàn bất lực. Tôi có thể trông thấy tên quản
gia bồng cô gái lạ kia bước sau mình, chẳng còn gì ái ngại bằng. Và tôi không cần
có mắt ở gót chân cũng thấy xấu hổ khi phía trước có cả một đống tên đàn ông bặm
trợn, có gì đảm bảo một trong số mấy tên đó không quay lại phía sau để dòm cái
thân thể bị treo lủng lẳng trên vai Phạm Hòa, cái thân thể khốn khổ của tôi.
- Anh muốn mua cho em
một cái váy. - Phạm Hòa cười sảng khoái. - Trông sẽ hấp dẫn hơn nhiều đấy.
- Thả tôi xuống. - Tôi
cố gằn giọng sao cho thật nghiêm nghị. - Anh không có quyền động vào người tôi
hay treo tôi lên vai như cái giẻ lau.
- Cái giẻ lau sẽ không
làm anh điếc tai. - Phạm Hòa cằn nhằn. - Nói thêm một câu là anh đánh em một
cái.
Đánh…vào đâu. Tôi điên
lên mất. Với cái tư thế này thì tôi còn có thể bị đánh vào đâu nữa. Nửa xấu của
Phạm Hòa bắt đầu hoạt động rồi, cái nửa lăng nhăng, biến thái của anh ta mà tôi
vẫn hằng ganh ghét. Trong trường hợp nan giải, tôi đành lặng thinh, người ở thế
bị động luôn phải chịu thiệt thòi. Nếu có cách để kết thúc hành động này của Phạm
Hòa thì tôi không nên mắng chửi anh ta. Tôi phải làm ngược lại.
- Thả em xuống. - Tôi
cắn chặt môi khi phải thốt ra mấy lời dịu ngọt ghê tởm. - Em thấy khó thở.
Thành công. Tôi cố nén
bản thân không nhảy cẫng lên, reo hò vì chiến thắng. Tôi nắm thóp được anh ta rồi,
con người này chỉ ưa nói nhẹ mà thôi.
- Tốt hơn rồi. - Tôi vờ
thở hổn hển như thể ban nãy cảm thấy khó thở thật. - Đừng có vác em lên nữa. Em
tự đi được.
- Vậy thì đi đi. - Tên
quản gia đã đuổi kịp chúng tôi. - Mau.
Cô gái kỳ lạ được ông
ta bồng trên tay vẫn nhắm mắt như đang ngủ. Không, trông cô ta giống một cái
xác hơn. Tên quản gia đã làm gì cô ta từ khi rời căn hộ vậy.
- Khả Ngân. - Tôi giật
nảy mình khi Phạm Hòa gọi. Rời mắt khỏi cô gái lạ, tôi tự động nhấc chân bước rảo
bước trước khi bị anh ta lôi đi xềnh xệch. - Chúng ta vẫn là bạn phải không?
- Sau khi anh kề dao
vào cổ bạn trai của em. Sau khi anh biến em thành con ngốc khi em cam tâm quay
lại căn hộ với anh. Còn rất nhiều chuyện anh đã làm từ khi chúng ta gặp nhau tới
giờ nữa. Em đã định quên hết đi, tha thứ cho anh nhưng chỉ cần chứng kiến một
việc xấu anh gây ra là em nhớ lại hết. - Tôi lắc đầu. - Không. Chúng ta đừng là
bạn thì tốt hơn.
Tôi không biết cảm xúc
của Phạm Hòa khi tôi nói ra lời phũ phàng như vậy bởi đích thực tôi đang nhìn
thẳng về phía trước, bước đi, làm một tù nhân ngoan ngoãn, chứ không cậy thần
giao cách cảm xông vào đầu anh. Biết là anh ta đáng bị vậy nhưng tôi vẫn cứ thấy
bứt rứt không yên. Tiếng chân dẫm lên lá khô của Phạm Hòa càng ngày càng to hơn
bên tai tôi. Phạm Hòa vẫn làm tốt công việc quản tù, đi cạnh tôi không rời một
bước dù tôi đã đích thân xa lánh anh. Nhưng lần này anh không nắm còng tay kéo
lê tôi đi nữa, anh đặt nhẹ tay lên lưng tôi, hơi đẩy người tôi về phía trước
thay cho lời ra lệnh hãy đi mau lên. Tôi tự nhủ Phạm Hòa đang muốn tôi cảm thấy
có lỗi đây. Đừng hòng, tôi sẽ không vì cử chỉ này của anh mà tự trách bản thân
đâu.