Điều bí mật của chồng - Chương 14 - Phần 1
Chương 14: Nảy sinh
khúc mắc
1.
Mùa hạ đến, Thanh Đảo mang theo cơn mưa rả rích kéo dài hai
hôm rồi mà vẫn chưa dứt. Kể cũng lạ, mưa ở miền biển thường chỉ chợt đến chợt
đi, thế mà mấy hôm liền mưa triền miên, quả là có chút bất thường.
Vừa thức dậy, Lệ Sảnh muốn nằm ráng trên giường thì Tông
Nguyên rủ cô chạy bộ. Cuối tuần nếu không có việc gì đặc biệt, anh đều dậy sớm
ra bờ biển chạy một vòng. Nhà anh cách bờ biển không xa, đi bộ hơn chục phút là
tới nơi.
Một tuần anh bận đến năm ngày, nên hai ngày nghỉ, dù công
việc bề bộn, gấp gáp thế nào anh cũng cố gắng gác lại.
- Đang mưa mà. - Lệ Sảnh nói.
Sau hai ngày thú tội, Lệ Sảnh chắc chắn mẹ chồng không nói
chuyện của mình với Tông Nguyên. Cô còn nghe chính miệng ông chồng xác nhận: Đúng
là mẹ không biết chữ. Thế nên sau này dù bà Quyên nói ra thì cô cũng có cách
đối phó, vì dù sao sáng hôm ấy cũng không có người thứ ba, cô có thể phủ nhận
hoàn toàn những điều đã nói.
Nghĩ đến đây, ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng cô cũng
nguội dần. Vốn dĩ ngọn lửa ấy cháy ở hai nguồn: Một là Trần Tích Tích, hai là
bà mẹ chồng. Bây giờ dập tắt được một nguồn nên cô cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
- Mình cầm ô theo, mưa bé thế này, sợ gì chứ? - Anh nói.
- Em rất thích chạy bộ với anh nhưng hôm nay thì không được rồi.
- Lệ Sảnh xuống giường thay đồ ngủ. Ai mà chẳng thích lãng mạn dưới mưa. Có
người phụ nữ nào lại không muốn một cuộc sống lãng mạn như trong phim Full
House chứ? Nhưng lúc này đây, Lệ Sảnh lấy đâu ra tâm trạng mà đón nhận nó.
Gương mặt của Trần Tích Tích và Ngụy Xuân Phong thay nhau hiện ra trước mắt cô,
lởn vởn như ma quỷ. Còn tệp danh sách tin nhắn nữa, cứ nghĩ tới đây cô lại sợ
chết khiếp. Không giải quyết triệt để những vấn đề này, tinh thần cô chẳng được
yên ổn, còn chạy bộ dưới mưa cái nỗi gì?
Cô gượng cười với chồng, gật đầu nói:
- Hôm nay có ca phẫu thuật nên em phải đi làm. Giờ em chạy bộ
với anh, lát nữa về mệt nhoài thì làm sao có tinh thần vào phòng mổ được?
- Ừ, phải rồi, anh quên mất em còn phải làm thêm hôm nay. Vậy
em cứ đi đi, hôm nay anh đi chợ.
Lệ Sảnh cười dịu dàng.
- Buổi trưa anh ăn cơm với mẹ nhé, cơm tối cũng không cần đợi
đâu, xong việc ở bệnh viện em mới về.
- Ừ! - Thấy vợ sắp rời phòng ngủ, Tông Nguyên sải bước đến
bên cô, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn lên rồi hôn lên trán, lên môi hồi lâu như muốn
nuốt cô vào bụng rồi mới để cô xuống nhà.
Đương nhiên hai vợ chồng chỉ làm thế trong phòng ngủ, chứ
không thể lộ liễu trước mặt mẹ chồng được.
Cả nhà ngồi ăn sáng. Thực lòng Lệ Sảnh không quen sống cùng
mẹ chồng, cô không thích phải sống cùng một bà lão xa lạ mà không hề có bất cứ
cơ sở tình cảm nào, có điều cô không tiện nói ra vì nền tảng hôn nhân còn chưa
vững chắc. Cô chỉ biết mình hiện đang yêu chồng say đắm, ngoài ra cô không biết
gì nhiều về quá khứ, cuộc đời và tính cách của Tông Nguyên. Đối với cô, anh
cũng thế. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình yêu và hôn nhân của họ, vì
anh lý giải: Có cảm xúc với nhau là tốt rồi.
Tạm thời Lệ Sảnh đành bấm bụng sống chung với mẹ chồng.
Cô chủ động đổi ca với một y tá trẻ để cô này có thời gian
hẹn hò với bạn trai, vì thế mà cô ta cảm động rơi nước mắt. Lệ Sảnh khẽ cười,
làm ra vẻ độ lượng, việc nhỏ như vậy không đáng kể gì. Kỳ thực, buổi tăng ca
này là bước đệm cho cuộc hẹn với Tích Tích vào tối nay. Tích Tích chọn thời
gian gặp mặt vào buổi tối cuối tuần không biết là vô tình hay cố ý, nhưng dù
bất tiện, cô cũng phải thuận theo, chẳng thể thay đổi được.
Ngay từ đầu cuộc hẹn, cô đã là người bị động, bằng mặt mà
chẳng bằng lòng. Nếu ban ngày nghỉ ở nhà, còn buổi tối mượn cớ tăng ca không
phải là rất kỳ cục ư? Cho dù tin cô có việc đột xuất phải tới bệnh viện, nhưng
nếu anh kiên quyết muốn đưa cô đi thì phải làm thế nào? Thậm chí đưa cô đến nơi
rồi anh cứ khăng khăng ngồi đợi cô trong phòng chờ thì sao?
Phòng trà của quán Kim Trà Hoa thật trang nhã với ánh đèn mờ
ảo, hương thơm nhè nhẹ của hoa khô và trà quyện vào nhau lan tỏa trong không
khí. Tích Tích nhấp một ngụm trà, khi cô vừa đặt chén xuống thì thấy Lệ Sảnh
rướn người, cầm ấm lên rót thêm trà vào chén cô.
Trong mắt Tích Tích ánh lên một tia kinh ngạc, người phụ nữ
trước mặt cô hiện giờ so với Chu Lệ Sảnh gan lì trước đây, dường như là hai
người hoàn toàn khác nhau.
Tích Tích nhìn khuôn mặt trắng ngần của Lệ Sảnh, đăm chiêu.
Cô ta vẫn vậy nhưng sắc mặt hơi héo hon, không che nổi vẻ hốc hác, tiều tụy.
Thật không thể tin được người phụ nữ này. Theo hồ sơ điều tra, cô ta và anh
chàng họ Liễu kia yêu nhau vẻn vẹn ba tháng đã kết hôn, thời gian đó, cô ta và
Xuân Phong vẫn kè kè bên nhau. Tích Tích luôn tin vào thuật xem tướng: Tướng do
tâm sinh, ấy thế mà người phụ nữ trước mặt lại thách thức khả năng nhìn người
mà cô luôn vỗ ngực tự hào. Trông cao ráo, đẹp đẽ và cá tính như thế mà lại làm
ra chuyện này.
Lệ Sảnh ngồi không yên, chủ động phá tan sự im lặng.
- Có thể cho đèn sáng hơn được không? Như thế này có lẽ hơi
bí bách? Căn phòng….
- Tôi cũng cảm thấy bí bách, khó chịu, nhưng chuyện chúng ta
cần nói hôm nay vốn là chuyện không thể giảm bớt ánh đèn xuống được, chỉ có thể
như thế này thôi.
- Chị Tích Tích, tôi biết chị hận tôi, tôi thừa nhận tôi có lỗi
với chị. - Lệ Sảnh hạ mình, mắt ươn ướt.
- Đừng xưng hô thân mật như thế, tôi không dám nhận. - Mặt
Tích Tích không chút biểu cảm. - Xuân Phong là người dễ động lòng. Rơi nước mắt
trước mặt anh ấy còn có tác dụng, chứ khóc lóc trước mặt tôi thì ích gì.
- Chị chửi mắng tôi thế nào cũng được, tôi chỉ muốn nói với
chị là hai lần trước, thái độ của tôi… Sở dĩ lúc đó tôi không thừa nhận là vì
tôi không muốn làm tổn thương chị. Xuân Phong từng nói chị là người phụ nữ đẹp
người đẹp nết, anh ấy rất yêu chị, không muốn làm tổn thương chị. Chúng tôi đã
có giao ước, dù sau này xảy ra chuyện gì cũng không được làm tổn thương chị. -
Lệ Sảnh nói, hai hàng nước mắt tuôn rơi dào dạt. Cô rút khăn giấy, cúi đầu chấm
lên mắt.
- Đến tận bây giờ cô vẫn cho rằng hành vi của các người không
làm tổn thương tôi ư? Dùng trăm phương ngàn kế để lừa dối, giấu giếm, đến khi
tôi biết chân tướng sự việc thì lại ngoan cố thà chết không thừa nhận, thế mà
là không làm tổn thương tôi sao? Đúng là thứ logic ma quỷ! - Tích Tích khẽ vỗ
ngực, cố gắng để mình không quá kích động.
- Xin lỗi! - Lệ Sảnh cúi đầu, lí nhí chỉ đủ để một mình cô
nghe.
- Trước đêm tân hôn của cô, hai người ở bên nhau đến tận nửa
đêm, đó là lần cáo biệt cuối cùng chăng? Nhưng theo tin nhắn thì không phải thế
đúng không? Đêm đó Xuân Phong vì ngủ không đủ giấc, tinh thần không tập trung
nên mới xảy ra tai nạn. Cô xét lại mình hay chưa? Trong chuyện này còn có một
hung thủ gián tiếp giết chết Xuân Phong, cô biết là ai chứ?
Nói đến đây, mắt Tích Tích đong đầy nước, lòng cô phút chốc
bùng lên ngọn lửa hận thù. Lệ Sảnh đau đớn rùng mình, theo bản năng lấy hai tay
che mặt, nước mắt lã chã rơi xuống.
- Tôi nói rồi, tôi tìm cô không phải để hạch tội. - Tích Tích
im lặng một chút, lấy lại bình tĩnh. - Chuyện qua rồi, bất kể hai người đã làm
gì tôi cũng không muốn khơi lại nữa. Gửi mấy tờ giấy đó có thể hơi cực đoan,
nhưng chẳng qua cũng là vì tôi bị cô ép thôi. Cô đã biết sai thì từ nay tôi
không nhắc lại chuyện đó nữa, khi về cô hãy đốt nó đi, coi như chưa có chuyện
gì xảy ra.
- …
Chu Lệ Sảnh vẫn cúi gằm, lặng lẽ rơi nước mắt.
- Hôm nay tôi tới là cần cô xác nhận một việc, hi vọng chúng
ta thẳng thắn với nhau.
- Được, chị muốn biết điều gì tôi sẽ nói hết. - Lệ Sảnh ngước
đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Tích Tích.
- Ba ngày trước khi xảy ra chuyện, Xuân Phong đã mượn bạn một
khoản tiền lớn, nói là dùng vào việc riêng. Giờ bạn anh ấy đến nhà đòi nợ,
nhưng trước khi trả, tôi muốn biết rõ ràng số tiền đã đi đâu.
- Hả? - Lệ Sảnh kinh ngạc, lấy khăn giấy lau nước mắt rồi
nhìn thẳng vào Tích Tích, - Bao nhiêu cơ?
- Hai mươi vạn tệ.
- Hai mươi vạn tệ? - Lệ Sảnh trố mắt, - Sao chị lại hỏi tôi
chuyện này?
- Cô không hiểu ư?
- Tôi không hiểu.
- Cô phải hiểu rõ chứ.
- Tôi thực sự không hiểu.
- Tôi nghĩ cô không thể không biết số tiền đó đã đi đâu.
- Tôi thực sự không biết gì về số tiền đó, ngay việc anh ấy
mượn ai, tôi cũng không biết.
- Tiểu Sảnh, cô đừng vòng vo nữa, vô ích thôi. Tôi đã nói
trước cho cô rõ, tôi đến đây không phải để đòi tiền mà chỉ muốn xác nhận thực
hư số tiền đó, xem nó đã đi đâu. Nếu đúng là chồng tôi đã dùng thì tôi sẽ trả
cho người ta, người ta đang đợi số tiền ấy để mua nhà đấy.
- Chị nghi ngờ tôi lấy số tiền đó sao? - Vết thương của Lệ
Sảnh chưa lên da non đã bị khoét sâu thêm.
- Vì một nguyên nhân nào đó, Xuân Phong đã đưa số tiền đó cho
cô mượn, hoặc là tặng cô. Tôi hiểu như vậy có đúng không?
- Đấy chỉ là suy đoán của chị thôi. - Khuôn mặt của Lệ Sảnh
đang tái mét bỗng đỏ bừng, cô tự biện bạch cho mình. - Thực sự tôi không nhìn
thấy số tiền đó. Anh ấy chưa bao giờ cho tôi số tiền lớn như vậy.
- Còn nhớ lần đầu tiên tôi đến bệnh viện tìm cô chứ? Lúc đó
cô cũng không chịu thừa nhận là có quan hệ với Xuân Phong. - Tích Tích cười mỉa
mai, - Nếu như tôi không hiểu sai thì không nhận hoặc không thừa nhận chính là
cung cách làm việc của cô.
- Chuyện hôm đó tôi đã giải thích rồi, nhưng việc này thực sự
không phải là tôi làm. - Lệ Sảnh chan chứa nước mắt, - Nếu như tôi lấy, tôi sẽ
nhận và trả lại cho chị.
- Thế này đi, cô cứ về nhà suy nghĩ cho kỹ, khi nào nghĩ
thông rồi thì gọi điện cho tôi, chúng ta nói chuyện tiếp.
Sau khi Tích Tích rời khỏi, Lệ Sảnh ngồi trầm ngâm tại phòng
trà rất lâu, thoáng chốc mọi thứ trước mắt cô trở nên trống rỗng, mọi âm thanh
đều tan biến, phải một lúc lâu sau, cô tự vẹo má mình thì mới lấy lại được sự
tỉnh táo.
Cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến, chỉ là sớm hay muộn mà
thôi. Ai đã nói câu này nhỉ?
2.
Từ nhỏ Lệ Sảnh đã là người theo chủ nghĩa hoàn mĩ.
Ví dụ như, tết tóc chỉ cần hơi lệch chút xíu cô cũng không
ngần ngại tháo tung hết ra, tỉ mẩn tết lại; làm sai bài tập, cô không tẩy xóa
mà xé roẹt cả trang giấy rồi kỳ cạch chép lại từ đầu… Tôn thờ sự hoàn mĩ chính
là bản tính trời sinh, tiềm ẩn trong trái tim và khối óc của cô. Thời học sinh,
cô là đứa háo thắng, môn nào cũng đạt điểm xuất sắc, năm nào cũng đứng nhất
lớp, không chỉ thành tích học tập tốt mà còn tích cực tham gia các hoạt động
ngoại khóa như đá cầu, nhảy dây… Để vượt qua chúng bạn, không có giờ phút nào
cô không yêu cầu hà khắc đối với bản thân, tìm đủ mọi cách để trở thành người
xuất sắc nhất.
Và cô cũng rất xinh đẹp.
Mắt đen lay láy, nước da trắng ngần, các nét hài hòa, quả là
ông trời đã ưu ái quá nhiều cho cô. Hồi ấy, ai gặp cô cũng không tiếc lời khen
ngợi, sau này lớn lên, chàng trai nào đi lướt qua cô cũng phải ngoái lại nhìn.
Tiếc là một cô gái đáng yêu và xinh đẹp như thế lại đầu thai
nhầm nhà. Bố mẹ Lệ Sảnh đều là công nhân nhà máy sợi. Cuộc sống của những người
dưới đáy xã hội thật đáng sợ, ngay từ ngày đầu tiên lấy nhau, đôi vợ chồng này
đã chẳng có lấy một ngày êm ấm. Vì những chuyện không đâu mà gần như ngày nào
họ cũng cãi vã ầm ĩ, không phải vợ chê chồng vô dụng thì cũng là chồng chê vợ
lười nhác, xấu tính. Không được bao lâu thì mỗi người một niêu, xoong ai người
ấy nấu, cơm ai người ấy ăn. Sự ra đời của Lệ Sảnh không những không cải thiện
được mối bất hòa của họ, mà ngược lại còn khiến gia đình lao đao.
Mẹ cô là người có nhan sắc, mà phụ nữ đẹp thì luôn khao khát
có được một cuộc sống sung túc, đầy đủ. Từ lúc lấy bố cô, mộng tưởng ấy hoàn
toàn sụp đổ. Ông chồng chỉ được cái cao lêu nghêu, nước da trắng trẻo, ngoài ra
chẳng có bất cứ thứ gì cả, không tiền, không quyền, không năng lực, không tài
hoa. Sống với người như thế thì còn gì là thú vị? Có dạo mẹ cô mê mạt chược,
ngày hai buổi đến quán mạt chược đều đặn như đi làm. Chơi là thua, cứ thua là
chửi, trong nhà không có ngày nào được yên tĩnh. Bố cô nhẫn nhịn hết lần này
đến lần khác, nhưng mẹ cô không chịu nổi tình cảnh khốn khó nữa, bà mồi chài
một người đàn ông giàu có rồi sống chết đòi ly dị để chạy theo người tình.
Khi đó Lệ Sảnh mới lên bốn, bố cô tìm công việc khuân vác ở
khu mua sắm, hai bố con rau cháo qua ngày, sống nương tựa vào nhau. Năm Lệ Sảnh
bảy tuổi, ông bố lấy một cô nhân viên thang máy. Người phụ nữ này dung mạo bình
thường, dáng người nhỏ bé, da dẻ thô ráp, nhưng tốt tính, con người bà giống
như cái cầu thang máy, bất kể tải trọng nặng nhẹ bao nhiêu, lên lên xuống xuống
chưa từng kêu ca oán thán. Bà không có thói hư tật xấu nào cả, ngay đến mạt
chược cũng không biết chơi. Bà còn biết quan tâm lo lắng cho chồng, ăn gì làm gì
đều nghĩ đến chồng trước tiên. Bà rất trân trọng cuộc hôn nhân này khiến bố cô
phấn khởi, cuối cùng ông cũng tìm được tổ ấm của đời mình, hai hàng lông mày
dần dần giãn ra và nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt.
Trên đời không có chuyện gì là hoàn hảo, đặc biệt trong gia
đình chắp nối như vậy. Bà mẹ kế cái gì cũng tốt, mỗi tội quá keo kiệt.
Cuộc sống của hai vợ chồng có ngày nào không phải tiêu đến
tiền đâu. Ai bắt bà lao động hay trút giận lên bà đều được, miễn là đừng bảo bà
bỏ tiền ra. Hễ động đến chuyện tiền nong là bà đau như xát muối vào lòng. Đối
với ông chồng, bà còn dễ dãi một chút. Chồng làm việc vất vả, thỉnh thoảng ăn
bát mì lạnh năm hào hay mua hai bao thuốc lá hơn năm tệ thì bà không phàn nàn
gì, nhưng thấy Lệ Sảnh mua hai gói hướng dương năm hào hay chai nước ngọt bốn
hào là bà sa sầm mặt lại. Dù sao hai người cũng là mẹ ghẻ con chồng nên cố vun
đắp thế nào cũng không mấy tình cảm. Nhất là từ khi bà mẹ kế sinh cho bố cô một
đứa con trai thì cô càng yếu thế.