Điều bí mật của chồng - Chương 14 - Phần 2

Lệ Sảnh lên cấp Hai phải tốn rất nhiều tiền cho việc ăn học nên trong mắt mẹ kế, cô giống như một cái máy ngốn tiền. Nếu gia đình khá giả thì chẳng nói làm gì, đằng này trong thời buổi giá cả leo thang, thu nhập èo uột, dù bà mẹ kế tốt tính đến mấy thì cũng giở quẻ.

Lệ Sảnh chưa bao giờ để xảy ra xung đột với mẹ kế vì cô biết mình thấp cổ bé họng. Bố vẫn yêu thương cô như trước đây, nhưng nói thế nào thì ông cũng dành nhiều thời gian hơn cho đứa con trai nối dõi tông đường của mình, nên cô con gái lớn trong nhà ngày càng ra rìa.

Để lấy lòng mẹ kế, Lệ Sảnh chỉ biết chăm chỉ làm việc nhà và tiết kiệm ăn tiêu, ngoài ra cô không biết làm thế nào để cải thiện đời sống. Khi cô lên lớp Chín, khu mua sắm cắt giảm nhân công, mẹ kế bị mất việc, thành thử thu nhập của gia đình ít đi trông thấy, bà càng lo nghĩ nhiều hơn, tính khí trở nên thất thường, hay cáu gắt.

Hơi một tí bà lớn tiếng quát tháo con trai rồi khóc bù lu bù loa. Lúc ấy, Lệ Sảnh đứng trước kì thi vào cấp Ba, ông bố động viên con gái:

- Tiểu Sảnh à, con học giỏi như thế mà không vào được đại học thì thật đáng tiếc. Con cứ thi đi nhé, chỉ cần đỗ cấp Ba thì nay mai còn có hy vọng vào đại học, đến lúc đó dù con thi trường nào, tốn kém bao nhiêu tiền, bố cũng lo cho con.

Vừa khéo bà mẹ kế nấu cơm trong bếp nghe được, liền ném tan cái bát xuống nền nhà, đùng đùng dắt đứa con trai đang khóc thét lên vì sợ đến trước mặt chồng rồi chạy ra ngoài. Ông chồng đi tìm mãi tới tận khuya mới thấy bà vợ ở một công trường xây dựng đổ nát.

Từ hôm ấy, đầu tiên Lệ Sảnh bị tiếng đập bát làm cho sợ run người, tiếp đến ông bố lại chạy đi tìm mẹ kế trong đêm tối mịt mùng khiến lòng cô xót xa. Sáng hôm sau thức dậy, cô nói chuyện nghiêm túc với bố:

- Bố, con nghĩ kỹ rồi, con chỉ thi trung cấp thôi. Nếu thi đại học thì phải học ba năm cấp Ba nữa, mà con thì muốn được đi làm sớm.

Nếu lúc đó bố cô kiên quyết bắt cô thi cấp Ba, có lẽ cô sẽ từ bỏ ý nghĩ bốc đồng của mình. Nhưng bố cô lại im lặng gật đầu, tuy ông cố gắng lảng tránh ánh mắt con gái, nhưng cô vẫn nhìn thấy ông rơm rớm nước mắt.

Từ thuở bé, Lệ Sảnh đã nuôi ước mơ thi vào một trường đại học nổi tiếng ở Bắc Kinh, nhưng cánh cổng trường đại học sớm khép lại với cô, điều này trở thành nỗi đau mà cô không bao giờ muốn chạm vào. Việc học chuyên ngành điều dưỡng tại một trường trung cấp y ở Tế Nam làm một thời gian dài cô cứ luẩn quẩn trong tâm trạng chán nản và tự ti. Và cũng từ đây, cô bắt đầu đứng sau người ta.

Cô biết mình có trình độ học vấn thấp nên cố gắng lấy sự siêng năng để bù đắp những mặt còn thiếu sót. Sau ba năm khổ luyện, vào buổi chiều trước hôm tốt nghiệp, có một bệnh viện nhỏ trong thành phố Thanh Đảo tới trường tuyển y tá, Lệ Sảnh được thầy giáo giới thiệu là người có thành tích học tập nổi trội và điều kiện cá nhân phù hợp nên cô nhanh chóng ký được hợp đồng lao động. Làm việc được một năm, cô phát chán vì bệnh viện ít bệnh nhân, chế độ đãi ngộ thấp, lương thưởng không tăng mà cũng không phát huy được năng lực. Về sau có người hướng dẫn, cô và bạn trai bỏ ra hai vạn tệ đút lót lãnh đạo Cục Y tế để được chuyển sang bệnh viện hiện giờ.

Do mải mê theo đuổi sự nghiệp mà sao nhãng chuyện tình cảm nên chuyển chỗ làm chưa đầy một năm thì bạn trai chủ động rời bỏ cô, khoản tiền đầu tư cho cô xin việc và chi phí sắm sửa đồ dùng sinh hoạt khi hai người sống chung, anh ta đều không tính toán. Cô ủ rũ ít hôm rồi công việc bận rộn lại cuốn nỗi buồn đi.

Từ năm hai mươi lăm tuổi, cô bắt đầu quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự. Cô biết lợi thế của mình là vẻ đẹp trời cho. Bất cứ người đàn ông nào nhìn vào cô, cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu những ý nghĩ đằng sau cửa sổ tâm hồn của họ.

Các cô gái đẹp thì nhiều lắm, nếu bạn chỉ có sắc đẹp không thôi thì đã là gì? Một cô gái đẹp tự cao tự đại, coi sắc đẹp là vũ khí lợi hại để chiếm lĩnh trái tim của đàn ông thì có quá ấu trĩ và thiển cận không? Có nhanh chóng thất bại thảm thương hay không? Xuất phát từ cách nhìn thực tế và sự hiểu biết về xã hội, Lệ Sảnh sớm ý thức được người phụ nữ không có xuất thân cao sang như cô phải liều mình mở con đường máu, đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp thì mới có được hạnh phúc mĩ mãn trong tình yêu và hôn nhân.

Vì vậy, từ ngày đầu tiên vào làm việc trong bệnh viện lớn, Lệ Sảnh luôn kiên trì bền bỉ, phấn đấu không ngừng nghỉ, năm nào cũng đạt danh hiệu lao động tiên tiến, nhiều bài nghiên cứu đạt giải thưởng cấp tỉnh, nghiệp vụ giỏi, riêng kỹ thuật tiêm tĩnh mạch thì trong bệnh viện không ai vượt được cô. Chả thế mà vào bệnh viện chưa đầy ba năm cô đã lên chức y tá trưởng.

Qua sự tìm hiểu và nghiên cứu thông tin về phái mạnh, cô chia đàn ông ra làm ba cấp bậc. Cấp một là Kim cương: Chỉ có sự nghiệp thành công, thường ở những nơi xa xỉ. Kim cương để ở đâu cũng phát ra ánh hào quang sáng chói, hấp dẫn lạ thường. Cấp hai là Cục gạch: Chỉ người cần cù chịu khó, cẩn thận chu đáo. Cục gạch tuy rẻ tiền nhưng cũng có giá trị thực dụng, dùng nó xây nhà có thể tránh được mưa gió, cho dù xây nên không ở thì cũng khỏi lo người khác dòm ngó. Cấp ba là Xỉ than: Chỉ người chả được tích sự gì. Xỉ than là một loại phế thải được tạo ra sau quá trình đốt than đá, nên gọi nó là rác rưởi cũng không sao cả.

Lệ Sảnh nghĩ, đối với phụ nữ mà nói, người chồng là chỗ dựa cả đời, nhất định phải chọn lựa kĩ càng, tuyệt đối không thể để bi kịch của mẹ lại xảy ra với mình. Cho nên cô chẳng thèm ngó ngàng đến loại đàn ông cấp ba, còn cấp hai giống như Lý Dương, tuy là người đàn ông có đầy đủ phẩm chất tốt, nhưng nhìn cuộc sống của Điền Ca hiện giờ mà làm gương. Sát cánh với người như thế thật đáng sợ biết bao! Chờ đợi bao lâu chồng mới leo lên đỉnh cao danh vọng đây? Đến lúc lên voi thì nhan sắc của vợ cũng tàn phai, nhờ chồng thay đổi lòng dạ thì chẳng phải là chấm dứt cuộc sống hạnh phúc ư? Cứ nhìn những gã bao nuôi người tình thì biết.

Đàn ông cấp một vì hiếm có cho nên không phải phụ nữ bình thường nào cũng có thể dễ dàng gặp được, dù có gặp được thì còn phải xem bản thân có bản lĩnh giữ chân người ta không, bằng không cứ cho là tạm thời có được họ thì cũng nhanh chóng đánh mất thôi.

Nhiều năm qua, những người đàn ông Kim Cương từng đến với cô chỉ cưng chiều cô một thời gian ngắn ngủi, bỡn cợt nhau chứ nào có yêu đương nghiêm túc, có khi cô chê người ta nhân phẩm không tốt; có khi cô thấy người ta giàu sang nhưng ngoại hình không bắt mắt hoặc người ta thấy cô thông minh xinh đẹp nhưng quá đa đoan… Tóm lại, mấy người bạn trai của cô đều không tồi, song vì những nguyên nhân thế này thế khác nên chuyện tình cảm chẳng đi đến đâu.

Thực ra cô hiểu rất rõ hôn nhân không thành là bởi hai người không hợp nhau, miễn cưỡng sống chung một nhà cũng chỉ giày vò nhau mà thôi. Bố cô sốt ruột khi con gái đến tuổi lấy chồng mà vẫn sớm tối đi về một mình, ông thường nói thẳng hoặc nói bóng gió mong cô sớm yên bề gia thất. Trong mắt bố mẹ, ngày nào con gái chưa lấy chồng thì ngày đó vẫn như cánh bèo mỏng manh nổi trôi trên sông nước. Nhưng cô vẫn bình chân như vại, kiêu ngạo nghĩ rằng, ngoài xuất thân nghèo khó ra mình thua kém những cô tiểu thư đài các điểm nào đâu chứ? Dựa vào vẻ đẹp tâm hồn và hình thức của mình, tìm người đàn ông xuất chúng có quá khó không?

Trên lối nhỏ tình yêu dẫn tới hôn nhân, Lệ Sảnh chần chừ năm này qua năm khác để rồi quẩn quanh cô độc, ngoài việc mở mang tri thức ra, cô không gặt hái được thành tựu gì đáng kể. Tháng ngày dần trôi, tuổi tác thêm nhiều, hiện thực tàn khốc phá tan giấc mơ êm đẹp, cô liên tiếp gặp thất bại trong tình cảm, người con gái vốn tự cao tự đại đã bắt đầu nếm mùi ê chề.

Vì theo đuổi sự hoàn mĩ mà cô cứ khăng khăng cửa đóng then cài, chờ đợi người đàn ông Kim cương… Cho đến một ngày, Ngụy Xuân Phong lọt vào mắt xanh của cô.

3.

Dù Tích Tích bám riết lấy Lệ Sảnh vì khoản nợ hai mươi vạn tệ hay vì nguyên nhân nào khác thì đó cũng chính là quả báo.

Đương nhiên là quả báo của Lệ Sảnh.

Tình yêu không tự nhiên đến và cũng không có hận thù một cách vô cớ. Gieo nhân nào thì gặp quả ấy. Sau khi Tích Tích ra về, Lệ Sảnh ngồi trầm ngâm, tự phản tỉnh về chuyện tình cảm của mình.

Cô từng làm hai việc ngu xuẩn nhất trong đời, đó là: Thứ nhất, cô đã đem lòng yêu thương Ngụy Xuân Phong - người đàn ông đã có gia đình; thứ hai, khi Liễu Tông Nguyên quyết định hỏi cưới cô, cô vẫn không thể cắt đứt quan hệ với Ngụy Xuân Phong.

Một người đàn ông và một người phụ nữ vui vẻ bên nhau, Lệ Sảnh cho rằng dù sau này có kết quả thế nào thì cũng không uổng công một đời làm phận đàn bà.

Cô gặp Xuân Phong lần đầu tiên trong bệnh viện, anh đã làm cô ngỡ ngàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Từ đáy lòng cô, dâng lên dự cảm người đàn ông này sẽ sớm xuất hiện trong cuộc đời mình.

Ban đầu bệnh viện sắp xếp một y tá khác chăm sóc anh, nhưng do nhận lời với Điền Ca nên cô đích thân đến phòng bệnh của anh. Đây là phòng bệnh cao cấp nằm ở sân sau của bệnh viện, cây xanh râm mát, không khí trong lành. Theo kinh nghiệm của cô, bệnh nhân vào đây tám chín mươi phần trăm là người có máu mặt nhưng vừa già vừa xấu tính, tính khí quái đản, dù có dát vàng thì cũng không thể che giấu mùi hôi trên cơ thể. Cô đi làm đã nhiều năm, gặp đầy bệnh nhân trẻ như Xuân Phong, song người bảnh bao, nhất là lại có đôi mắt đầy cuốn hút như thế thì đích xác là lần đầu.

Giây phút ánh mắt anh chợt dừng lại trên khuôn mặt cô, thời gian như ngừng trôi, một cảm xúc đặc biệt cứ quấn lấy trái tim cô gái nhỡ thì hai mươi chín tuổi.

Cô vin đủ lý do như tiêm, đưa thuốc, kiểm tra phòng bệnh để tới tấp ra vào phòng bệnh của anh. Trong phòng còn có một hộ lý nam lau người và thay giặt quần áo cho Xuân Phong nên không hề có mùi khăm khẳm trên người anh. Anh luôn gọn gàng sạch sẽ ngay cả khi mới làm phẫu thuật xong.

Trong thời gian Xuân Phong nằm viện, có một hôm nhà xảy ra chuyện nên cô không đến bệnh viện. Hôm sau, nghe một y tá nói bệnh nhân đột nhiên buồn bực khó chịu, đau đầu chóng mặt nhưng chụp X-quang thì thấy vẫn bình thường. Chắc chắn là do yếu tố tâm lý, Lệ Sảnh phân tích. Thế rồi tối đó, khi vào phòng đưa thuốc cô đã đề nghị mátxa đầu cho anh.

Đây là một phương pháp mátxa đặc biệt cô chỉ làm cho người đàn ông mà mình có thiện cảm. Lệ Sảnh ngồi ngay ngắn trên đầu giường, dùng đầu ngón tay ấn vào các huyệt đạo ở đầu, day đều với một lực mạnh dần để giúp máu lưu thông tốt hơn. Anh ngả đầu vào bầu ngực căng tròn mềm mại của cô, hít hà hương thơm quyến rũ tỏa ra từ người cô, cảm thấy rạo rực như lạc vào một giấc mơ đẹp. Nếu như nói phương pháp này là thuật thu hồn đàn ông thì nó chính là kế sách độc nhất do Lệ Sảnh tự nghĩ ra.

Chuyện bắt đầu từ mười đầu ngón tay của cô, còn tình cảm đi đến đâu, chưa ai từng nghĩ đến.

Anh là một người đàn ông sạch sẽ từ trong ra ngoài, kể cả về vệ sinh cá nhân lẫn đời sống tình cảm, thế nên cô hoàn toàn tin tưởng những lời anh nói: “Trước khi gặp em, anh chỉ yêu một người phụ nữ là vợ của mình”, “Anh chưa từng trật khỏi đường ray vì bây giờ em mới xuất hiện”…

Nghe anh thổ lộ, cô chỉ gục đầu vào lòng anh, mỉm cười hạnh phúc. Mỗi lần gặp anh lòng cô lại reo vui như lá hoa trong mùa xuân mới, cảm xúc cuồn cuộn như những con sóng nối đuôi nhau xô vào bờ cát tung bọt trắng xóa, làm cô ngây ngất trong men say hạnh phúc. Anh kéo dài thời gian ra viện ba ngày. Sau đó, người đầu tiên anh mời dùng bữa tối chính là cô.

Tình yêu giống như dòng sông chảy xiết thì làm sao ngăn cản được! Lệ Sảnh soi xét lại suy nghĩ của mình, một người đàn ông chỉ có đôi mắt cuốn hút và đời sống tình cảm sạch sẽ có thể làm trái tim cô rung động sao? Không hẳn là thế! Sự nghiệp giàu sang, ôtô đẹp, tiêu tiền như nước, mới là những chất xúc tác khiến cô yêu anh nồng nàn, say đắm trong một thời gian dài. Người đàn ông như anh rất sợ phụ nữ dùng tình cảm làm công cụ để đạt được lợi ích cá nhân. Lệ Sảnh thì khác, cô xem thường những kẻ không biết tự trọng ấy. Cô tán thưởng thành quả lao động của anh, nhưng không có ý chiếm giữ hay chia chác, chỉ cần anh mang đến cho cô niềm vui đong đầy là cô thấy hạnh phúc rồi.

Cô yêu anh như thế, yêu trọn vẹn trong ba năm năm tháng. Con người anh cái gì cũng tốt, chỉ có điều anh đã từng nói, anh có thể cho cô bất cứ thứ gì, ngoại trừ hôn nhân. Người phụ nữ nào mà chẳng ước ao có một tình yêu ngọt ngào và một gia sản kha khá để cả đời sống sung túc, nhưng mấy người được như thế? Sau mỗi lần thất vọng về đàn ông, Lệ Sảnh lại cho rằng hạnh phúc như thế sẽ không đến với mình, vì vậy cô cũng không muốn ràng buộc anh bằng sợi dây hôn nhân. Lệ Sảnh từng gặp Tích Tích mấy lần ở phòng bệnh và siêu thị. Đặc biệt, có một lần cô thấy anh cùng vợ đi siêu thị, khoảnh khắc nhìn thấy nét mặt bình yên, cử chỉ điềm đạm và ánh mắt hạnh phúc của Tích Tích, Lệ Sảnh hiểu ý đồ lấy người đàn ông này làm chồng chỉ là giấc mơ viển vông. Không thể kết hôn cũng không sao. Cô không ép anh làm những việc không muốn làm hoặc là không thể làm được, để anh cảm thấy sự xuất hiện của cô không làm ảnh hưởng đến hôn nhân và danh dự của mình, có như vậy mối quan hệ giữa anh và cô mới được duy trì. Anh có tình, có nghĩa, lại có tiền; cô nguyện làm hồng nhan tri kỷ cùng anh đi hết nửa đời còn lại, ngoài ra không mong muốn gì hơn.

Con người trong xã hội vốn thờ ơ và bợ đỡ, thế mà bên cạnh mình có một tri kỷ như anh, đối với cô là đủ rồi, còn hôn nhân lại là chuyện khác.

Lệ Sảnh ngắm kỹ khuôn mặt của mình trong gương, nó không còn là đóa hoa mười tám tuổi nữa. Mặc dù cô mới ngoài bao mươi, chưa già tới mức mất hết hi vọng nhưng cơ hội chọn bạn đời ngày càng ít đi. Ở tuổi này không cần bố mẹ hối thúc, bản thân cô cũng trăn trở chuyện hôn nhân, nếu không tìm được người chồng ưng ý, đừng nói là có lỗi với bố mà còn có lỗi với chính mình.

Trong tình thế này, Liễu Tông Nguyên lọt vào rầm ngắm của cô.

Tông Nguyên tuổi tác hơi cao, nhưng về góc độ sinh lý mà nói, phụ nữ lấy chồng hơn mình từ mười đến mười lăm tuổi là khoa học nhất, đứa con sinh ra sẽ khỏe mạnh, thông minh và xinh xắn hơn những đứa trẻ khác. Vả lại đàn ông lớn tuổi biết yêu đương và quan tâm người khác, lại có nền tảng kinh tế nhất định, nên sau khi lấy nhau, hai vợ chồng sẽ có một cuộc sống đầy đủ, tránh được không ít bất hòa. Khi Tông Nguyên thổi vào hồn cô một tình yêu mới, tuy cô chưa sẵn sàng cho hôn nhân, nhưng gần như không do dự bất cứ điều gì, trong lòng đã đồng ý lời cầu hôn của anh dù ngoài miệng vẫn còn chút e dè. Có lý do gì mà không đồng ý? Sao lại từ chối một người đàn ông có điều kiện tốt như thế?

Sau khi nhận lời cầu hôn của Tông Nguyên, cô vẫn không nỡ dứt bỏ tình cảm dịu ngọt của Xuân Phong. Mấy lần cô hạ quyết tâm chấm dứt cuộc tình ngang trái nhưng chỉ cần anh dịu dàng một chút là cô lại giống như con thiêu thân lao vào lửa. Chẳng phải anh cũng không bỏ được vợ đấy sao? Thế là hai bên hòa nhau, mối quan hệ của họ còn có xu hướng ổn định hơn, mĩ mãn hơn.

Một bên là người tình vụng trộm, một bên là ông chồng chống lưng. Đó là cuộc sống hoàn mĩ nhất của phụ nữ thời nay chăng? Lệ Sảnh bắt cá hai tay, cùng lúc qua lại với hai người đàn ông, nhưng vì cô thông minh và cơ trí nên không có chút sơ sẩy nào. Cô vừa dính như keo với người tình vừa toàn tâm toàn ý chuẩn bị đám cưới, và tự huyễn hoặc là mình đang hạnh phúc.

Nhưng cô không ngờ hạnh phúc nửa đường đứt gánh sớm như thế. Trước và sau khi Xuân Phong gặp tai nạn, cô không có bất kỳ dự cảm nào, tới ngày thứ ba mất liên lạc với anh, cô mới linh cảm anh gặp chuyện và biết được sự tình từ Điền Ca. Trong cơn kinh hoàng, cô âm thầm chịu đựng nỗi đau quằn quại trong đáy lòng, thậm chí để tránh những chuyện không hay xảy ra với mình, cô lập tức đổi số điện thoại, vứt SIM cũ vào bồn cầu rồi giật nước cuốn trôi. Nhưng trời không chiều lòng người, Xuân Phong vẫn lưu số điện thoại của cô trong chiếc di động bí mật. Thường ngày anh rất thận trọng, song sự ra đi đột ngột khiến anh không kịp loại bỏ mầm mống tai họa.

Cô phải đi tìm ai bày tỏ nỗi lòng đây? Cô không thể đổ lỗi cho bất cứ người nào, mà chỉ có thể tự trách bản thân mình. Cô biết cuộc sống không phải trò chơi, có điều cô không nghĩ sự trừng phạt lại đến nhanh như thế. Cuối cùng Tích Tích cũng đã tìm đến cô, nếu như Tích Tích chỉ rung cây dọa khỉ thì Lệ Sảnh còn có thể chống đỡ, nhưng Tích Tích đã chĩa súng vào kẻ địch thì Lệ Sảnh lực bất tòng tâm. Tới bây giờ cô mới nhận ra thứ hạnh phúc hoàn mĩ mà cô theo đuổi bấy lâu thực ra chỉ là lòng tham và sự ích kỷ. Nếu như nói vì yêu mà cô duy trì tình cảm với Xuân Phong thì còn có thể chấp nhận được, nhưng nếu vì tham mà cô không chịu buông tay anh ra thì hoàn toàn không thể tha thứ.

Ra khỏi quán trà, Lệ Sảnh cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Áp lực quá lớn khiến cô thở không ra hơi, dường như sự kiêu ngạo đã biến thành nỗi lo lắng và sợ hãi gặm nhấm tâm hồn cô. Cô bước vào cánh cửa hôn nhân, những tưởng đó là con đường hạnh phúc thênh thang đón chờ, không ngờ lại đưa chân vào địa ngục tối như bưng.

Cô không thể bình tâm trở lại, cũng không thể xác định được bước tiếp theo mình phải làm thế nào.

Tối hôm ấy, có một người đàn ông bồn chồn đi tới đi lui dưới bóng cây ngoài cổng khu chung cư.

Khi cô bước xuống taxi, từ xa xa, người ấy đã phát hiện ra cô, sải bước tới đón. Người ấy là Liễu Tông Nguyên.

- Anh vẫn chưa ngủ à? - Cô hơi áy náy.

- Em chưa về anh có thể ngủ được sao? - Anh dang tay ôm chặt cô vào ngực, nghiêng đầu hôn lên má cô.

Hai người lên cầu thang, mở cửa chống trộm nặng trịch rồi vào nhà. Rửa tay xong, anh vào bếp, múc một bát canh ngân nhĩ với hạt sen cho cô.

- Em ăn đi! - Anh nói.

- Anh nấu à?

- Ừ! Mẹ ăn rồi, phần lại hai bát cho vợ chồng mình.

Trong bếp kê một chiếc bàn ăn to, hai vợ chồng Tông Nguyên ngồi bên bàn, mỗi người ăn một bát canh.

- Em thấy thế nào?

- Ừm, ngon lắm! - Cô mang hai cái bát vào chậu rửa, vặn vòi nước. Vị ngọt man mát của hạt sen ngấm vào tận trong lòng.

Trước khi kết hôn, Lệ Sảnh không nghĩ anh yêu cô nhiều như vậy, nếu biết trước thế này, có lẽ cô đã không dùng dằng. Hồi đó, cô cũng không biết anh thực sự không giàu có như người ta vẫn nghĩ. Anh từng kiếm được rất nhiều tiền nhưng mấy năm nay thị trường chứng khoán làm ăn không tốt, nhất là từ khi anh làm ở quỹ đầu tư công cộng; sau một lần gặp rủi ro, một người bạn cùng ngành với anh đã tự sát, còn anh phải bù vào số tiền lớn. Ngoài ngôi nhà này ra, anh không có tài sản nào khác. Nhưng điều này không quan trọng vì anh vẫn cho cô một cuộc sống hôn nhân ổn định.

Anh còn mang đến cho cô cảm giác bình yên, ấm cúng và vững chãi. Đó mới là khát vọng cháy bỏng trong lòng cô mà chức y tá trưởng hay sự nồng nàn của người tình không thay thế được. Cô đón nhận hạnh phúc chân thật từ những điều bình dị trong cuộc sống, nhưng càng hạnh phúc thì càng lo sợ, và càng lo sợ khắc khoải thì càng say đắm da diết. Đêm ấy, cô ôm chặt chồng, trong lòng đầy hoảng sợ.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3