Cung khuynh - Chương 013

Đệ
thập tam chương

Ngươi
đã bao giờ vì mình mà truy cầu hạnh phúc chưa?

“Không buông!” Dung Vũ Ca đưa mặt sát vào tai Vệ
Minh Khê, bốc đồng nói.

“Dung Vũ Ca!” Thanh âm Vệ Minh Khê có chút trầm thấp
mang theo ý tứ cảnh cáo.

“Ai kêu ngươi đem thứ đó tặng cho người khác?” Dung
Vũ Ca vẫn còn lằng nhằng dây dưa vấn đề lúc nãy. Vệ Minh Khê có chút đau đầu,
Dung Vũ Ca xem ra lúc này giống như tiểu nữ hài vừa bá đạo vừa bốc đồng, một
chút cũng không đáng yêu, có thể thấy nàng đang cố tình làm như vậy.

Ngoài Thước Nhi võ công tầm thường thì võ công Tĩnh
Doanh lại rất giỏi, còn giỏi hơn cả Dung Vũ Ca, chỉ mỗi khinh công là không bằng.
Cho nên Tĩnh Doanh nghe được Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê đối thoại hết sức rõ
ràng, quả thật cực kì ám muội, phối hợp một màn này làm cho Tĩnh Doanh tưởng tượng
càng thêm sâu xa. Hoàng hậu nương nương luôn luôn không vui khi người khác gần
người, huống chi bị người ta ôm lấy, dường như nương nương đối với Thái tử phi
có chút không giống như với người khác. Tuy rằng bị Dung Vũ Ca ôm, lúc này thần
sắc nương nương chỉ có chút không kiên nhẫn, nhưng lại không giãy giụa nhiều
hay kêu mình xuất thủ ngăn lại, có thể minh chứng nương nương kì thật cũng
không quá chán ghét khi Thái tử phi ôm.

Thước Nhi suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cũng nghĩ đươc
kì quái ở chỗ nào. Tư thế Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử phi ôm nhau rất mờ
ám, rõ ràng là Thái tử phi lợi dụng sờ mó nương nương, khoan khoan, Thái tử phi
là nữ, hơn nữa Thái tử phi lại là con dâu nương nương, Thước Nhi vừa hiểu được
đầu liền to như cái đấu.

“Các ngươi lui xuống trước đi.” Vệ Minh Khê để Tĩnh
Doanh và Thước Nhi lui xuống. Nàng không muốn ở trước mặt thị nữ lại thảo luận
cùng Dung Vũ Ca đề tài này, mà Dung Vũ Ca lại tùy hứng bá đạo, tựa hồ không định
quên đi việc này dễ dàng như vậy. Ở trước mặt hạ nhân ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống
gì, xem ra sau này cái gì Dung Vũ Ca cho đều không thể nhận bừa được.

“Vậy ngươi muốn thế nào, tặng thì cũng tặng rồi!” Vệ
Minh Khê nhíu mày hỏi, không biết Dung Vũ Ca rốt cuộc muốn như thế nào mới chịu
yên đây.

“Lần này người không được ném, cũng không được tặng
người khác, chỉ có thể để cho mình dùng. Thứ này thật sự là thứ tốt, trong
thiên hạ chỉ có mỗi người là không biết thôi, không được đưa cho người khác nữa
đó!” Dung Vũ Ca đem ngọc cơ cao cướp về từ tay Đổng Vân Nhu nhét lại vào tay Vệ
Minh Khê, dùng ngón tay bao quanh tay Vệ Minh Khê không cho nàng từ chối.

“Sao thứ này lại ở trong tay ngươi?” Vệ Minh Khê
kinh ngạc nhìn Dung Vũ Ca, tỏ vẻ nghi hoặc cực kì. Hiển nhiên đây không phải
bình thứ hai, nàng đòi lại từ chỗ Đổng Vân Nhu sao? Bất quá, Đổng Vân Nhu tựa hồ
không phải người sẽ bỏ qua những thứ mình yêu thích, không phải là Dung Vũ Ca…

“Vốn không phải là cho Đổng Vân Nhu, ta tự nhiên phải
đòi về, không lí do gì để tiện nghi cho người khác chiếm!” Dung Vũ Ca nói như
chuyện đương nhiên là thế, hoàn toàn không cảm thấy hành động vừa rồi của mình
thổ phỉ cỡ nào.

“Ngươi chạy theo Đổng Vân Nhu cướp về?” Vệ Minh Khê
nhìn bộ dáng Dung Vũ Ca như thể chuyện đương nhiên, liền biết mình không đoán
sai. Bởi vì đây hoàn toàn giống việc Dung Vũ Ca hay làm, tranh người đoạt vật
giống như là chuyện thường ngày không gì đáng kể, Dung Vũ Ca thật sự được nuông
chiều quá thành ra càn rỡ, quá bốc đồng quá bá đạo rồi.

Vệ Minh Khê cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng
kia, Dung Vũ Ca bộ dáng ngang nhiên cướp gọn từ trong tay Đổng Vân Nhu, dáng vẻ
cường đạo chắc chẳng cần che đậy gì cả. Dung Vũ Ca cứ làm như đó là chuyện dĩ
nhiên phải thế, còn Đổng Vân Nhu thì chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, Dung Vũ Ca
rõ ràng là ỷ thế hiếp người. Vệ Minh Khê nghĩ đến đây liền cảm thấy vô cùng buồn
cười, Dung Vũ Ca vốn được sinh ra với dung mạo yêu nghiệt như thế, thành ra làm
ra chuyện gì quá phận đều có thể giảm nhẹ đi ba phần.

Dung Vũ Ca tự mình nhận định đó là chuyện bình thường,
mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào cũng mặc, cũng như chính mình
đối với cữu mẫu kiêm mẹ chồng hiện tại như hổ đói rình mồi đã nhiều năm, cho tới
bây giờ cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.

“Trân quý như vậy, đưa cho người khác ngươi cũng luyến
tiếc, vậy vì sao lại đưa cho bản cung?” Vệ Minh Khê hỏi.

“Người không phải “người khác”!” Làm sao Vệ Minh Khê
giống người khác được? Vệ Minh Khê đáng ghét, vì sao cứ thích đem mình đánh đồng
với người khác, Dung Vũ Ca nhất thời khắc chế không được hơi đề cao âm lượng.

Vệ Minh Khê nhìn dáng vẻ quá khích vừa rồi của Dung
Vũ Ca, nghi hoặc nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ có chút manh mối nào đó. Chỉ là Vệ
Minh Khê vẫn không nắm bắt được, mà kì thật cũng không phải Vệ Minh Khê không
hiểu được, chẳng qua là nàng không chịu nghĩ theo hướng kia thôi.

“Người là mẫu hậu của
ta mà!” Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng nghi hoặc của Vệ Minh Khê, rất nhanh bổ sung
thêm một câu. Dù sao bây giờ chưa đến thời điểm, bại lộ tâm ý quá sớm chỉ sợ
gây phản ứng ngược. Tuy rằng Dung Vũ Ca toàn thân đều tản ra hơi thở bất lương,
ý đồ sớm đã bị ngoại nhân là hai tiểu cung nữ nhìn thấu vài phần, đáng tiếc đối
với phương diện này Vệ Minh Khê vẫn còn tương đối trì độn.

“Nhìn không ra Thái
tử phi hiếu thuận như thế?” Vệ Minh Khê cười nói, ngữ khí trào phúng rõ ràng.

“Đương nhiên là ta
tốt, mẫu hậu sẽ dần dần phát hiện thêm nhiều điểm tốt của ta thôi.” Da mặt Dung
Vũ Ca cực dày, không quên gửi cho Vệ Minh Khê thêm một nụ cười vô cùng yêu mị.

Từ nhỏ gia phong Vệ
Minh Khê đã luôn hướng nữ tử phải khiêm tốn nhún nhường, dịu dàng kín đáo, mà
gia phong Dung Vũ Ca căn bản cùng Vệ gia hoàn toàn đối lập. Vệ Minh Khê cảm thấy
may mắn khi Dung Vũ Ca không được sinh ra ở Vệ gia, bằng không Vệ gia chắc sẽ bị
một tay nàng phá hỏng. Cho nên thật sự mà nói thì Dung Vũ Ca vốn không phải là
nguyên mẫu con dâu trong cảm nhận mà Vệ Minh Khê muốn. Vệ Minh Khê vốn muốn từ
Vệ gia tìm ra một nữ tử ôn tĩnh nhã nhặn để phối ngẫu cùng thái tử, cùng thái tử
tương kính như tân chứ không phải như vậy. Xem ra thì Dung Vũ Ca sẽ khi dể thái
tử, có khi thái tử còn có thể thay nàng che giấu ấy chứ.

“Dung Vũ Ca hãy giúp
đỡ Hiên nhi, hắn là kẻ rất thiện lương, cần ngươi hỗ trợ.” Vệ Minh Khê cảm khái
nói, ngữ khí đối với Dung Vũ Ca cũng dịu đi vài phần.

“Vệ Minh Khê, ngươi
tính toán khắp nơi chỉ vì tương lai của Cao Hiên, vậy có bao giờ ngươi vì chính
mình chưa? Đã bao giờ vì bản thân mình mà truy cầu hạnh phúc chưa?” Dung Vũ Ca
nhìn Vệ Minh Khê hỏi.

Phải chăng nếu
không có Cao Hiên, tâm trí của Vệ Minh Khê có thể thảnh thơi một chút!? Phải
chi mình sinh ra sớm một vài năm, có thể gặp được Vệ Minh Khê trước khi nàng lập
gia đình. Nàng sinh ta chưa sinh, lúc ta sinh, may thay nàng chưa kịp già, tuy
vẫn muộn một chút nhưng vẫn còn kịp mà.

Vệ Minh Khê ngây
người một chốc, nàng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, cái từ “truy cầu” này, tựa
hồ là đặc quyền của thiếu nữ.

“Người không nghĩ tới
đúng không? Kì thật là người không dám nghĩ tới, tiên hoàng tứ hôn, tước đoạt
hi vọng của một thiếu nữ mới mười hai tuổi. Năm đó thiếu nữ ấy còn chưa nếm được
tình yêu là gì, vậy mà từ đó về sau bị nhốt trong chốn thâm cung. Vì thế bị ép
phải học được cách ngươi lừa ta gạt, làm thế nào có thể bảo vệ mình trong thế
giới này, hiểu được phải ngụy trang như thế nào, hiểu được tâm cơ, hiểu được…”
Dung Vũ Ca nhìn vào mắt Vệ Minh Khê, nàng muốn từ ánh mắt Vệ Minh Khê nhìn ra một
điểm đột phá nào đó.

“Dung Vũ Ca, không
cần ra vẻ hiểu biết ta. Dung Vũ Ca, ngươi cứ làm tốt vị trí Thái tử phi của
ngươi đi!” Vệ Minh Khê cười nhạt nói. Tâm tư nàng sớm đã tĩnh như nước, Dung Vũ
Ca lại muốn khiêu khích trong lòng mình gợn sóng, rốt cuộc có mưu đồ gì. Nàng sẽ
không dễ dàng bị người khác châm ngòi lay động.

Nhưng Vệ Minh Khê
không hề phát hiện ra bản thân mình lại dùng tới từ “ta” mà không phải là “bản
cung.”

“Thái tử phi,” Dung
Vũ Ca chán ghét từ này. Nhìn Vệ Minh Khê lạnh lùng, cảnh giới trong lòng Vệ
Minh Khê thật đúng là tầng tầng lớp lớp, mình chỉ thử bước vào một chút liền lập
tức bị văng ra.

“Không có ai hiểu,
thực sự rất tịch mịch.” Dung Vũ Ca bĩu môi nói, bộ dạng sống chết khẳng định
ngươi rất tịch mịch.

Vệ Minh Khê lạnh
lùng liếc nhìn Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cũng
không dám nói nữa. Nàng biết giờ phút này chọc giận Vệ Minh Khê không có gì tốt
cả.

Vệ Minh Khê lại lạnh
lùng nhìn Dung Vũ Ca vẫn còn ôm tay mình, Dung Vũ Ca cảm giác tay mình như bị
đóng băng. Lần này liền ngoan ngoãn buông cánh tay đang ôm Vệ Minh Khê ra, quả
nhiên là nữ nhân đã thống trị hoàng cung hai mươi năm, khí thế hơn người khác rất
nhiều, xứng đáng là nữ nhân mình yêu, không giống như bất kì một nữ nhân nào
khác trên đời này. Dung Vũ Ca mặc dù không thể ôm Vệ Minh Khê cho thỏa ý nguyện,
cũng cố quay về phía Vệ Minh Khê làm ra vẻ si mê khờ dại.

“Người không được vứt,
cũng không được cho người khác nữa nha…” Dung Vũ Ca kéo kéo ống tay áo Vệ Minh
Khê làm nũng, tư thái mười phần giống tiểu hài tử.

Vệ Minh Khê lại liếc
Dung Vũ Ca một cái, sau đó lãnh đạm nói:“Thái tử phi nên trở về cung đi!”

“Lại đuổi ta!” Dung
Vũ Ca nhỏ giọng oán giận. Nhìn mặt Vệ Minh Khê lạnh lùng, mẫu hậu rõ ràng là thẹn
quá hóa giận mà, khẳng định là bị mình nói trúng tâm tư, bằng không vừa rồi vẫn
đang bình thường sao giờ lại biến sắc như thế. Mẫu hậu cũng thật là nóng nảy,
nhưng mà thôi cũng không sao, dù mẫu hậu luôn cố gắng hoàn mĩ quá mức thì nhất
định cũng sẽ có điểm nào đó thiếu hụt, Dung Vũ Ca thầm nghĩ. Chẳng qua, khắp
thiên hạ mọi người đều biết, tính tình Hoàng hậu rất tốt.

Trên đường trở về
tâm tình Dung Vũ Ca vẫn rất tốt, hôm nay rốt cuộc có thể ôm Vệ Minh Khê. Dung
Vũ Ca cảm thấy trên người mình vẫn còn lưu lại mùi hương từ trên người nàng, liền
quyết định để lưu lại hương thơm này hôm nay sẽ không tắm rửa. Dung Vũ Ca nghĩ
đến vừa rồi Vệ Minh Khê chủ động ôm mình vào lòng, cười run hết cả người. Dung
Vũ Ca vốn như đóa hoa tươi sắc, nói có bao nhiêu diễm liền còn có bấy nhiêu diễm,
cơ hồ có thể làm mắt người ta bị thương.

***

Màn đêm khẽ buông
xuống đem đến cho Dung Vũ Ca một giấc xuân tình, trong mộng Vệ Minh Khê không
giống trước kia bị động mà là chủ động tương giao thân xác, nằm trên người
mình, thân hình mềm mại quấn lấy mình, ấm áp và mềm mại. Giấc mộng đầy xuân sắc
cơ hồ bức Dung Vũ Ca đến phát điên. Giấc mộng ướt át lả lướt đang tiến hành đến
thời điểm tà ác thì Dung Vũ Ca lại đột nhiên bừng tỉnh. Khó khăn lắm tối nay mới
có giấc mộng có vẻ hoàn mĩ, không dễ dàng Vệ Minh Khê mới là người chủ động, vì
cái gì lại tỉnh dậy chứ? Dung Vũ Ca tức đến độ cắn chặt cái gối cho hả giận, đến
khi nào thì giấc mộng mới trở thành sự thật đây? Dung Vũ Ca buồn bã, kì thật
hai năm nay Dung Vũ Ca đều u sầu, cũng không kém thế này là bao.

***

Vì Hoắc Liên Tâm và
Đổng Vân Nhu cùng các tú nữ khác vẫn chưa được thụ phong, cho nên quyết định
luôn ở kề cận nhau, ít nhất lúc được phong chỉ, nhóm tú nữ đều cùng một chỗ
lĩnh chỉ.

“Đổng Vân Nhu, Hoắc
Liên Tâm nghe phong…”

Các tú nữ trước đều
là đọc lướt qua, chức hàm cũng không cao. Thời điểm phong đến Hoắc Liên Tâm đột
nhiên cất cao giọng, Hoắc Liên Tâm trong lòng vui sướng nói không nên lời. Xem
ra trong các tú nữ, chức hàm của mình hẳn là cao nhất, nhưng đến lúc thái giám
đọc tiếp lại đau nhói trong lòng. Sao Đổng Vân Nhu lại được phong làm quý phi,
so với mình cao hơn rất nhiều? Rõ ràng trong mắt Hoàng hậu, nói tư sắc, các
nàng chẳng phân biệt được cao thấp, nhiều lắm là mỗi người mỗi vẻ, mà nói thật
nàng so với Đổng Vân Nhu tốt hơn nhiều lắm, dựa vào cái gì mà Đổng Vân Nhu lại
cao hơn mình một bậc? Hoắc Liên Tâm ghen ghét nhìn về phía Đổng Vân Nhu, trên mặt
có chút trắng bệch, nhưng rất nhanh liền trấn định lại!

Đổng Vân Nhu cũng
nghe đến ngây ngẩn cả người, mình là quý phi sao, Hoàng đế bị sắc đẹp của mình
hớp hồn sao? Phong mình làm quý phi, thực quá tốt, nhưng phải chăng có nghĩa là
ngày sau thường xuyên được sủng hạnh? Đổng Vân Nhu có chút phức tạp, nói thật,
Cao Hàn tuy rằng không tính là già, cũng coi như anh tuấn nhưng chuyện phòng
the thật sự rất thô lỗ, Cao Hàn là nam nhân thích chinh phục, dục vọng quá thịnh
cũng không kì quái. Tuy rằng về sau cảm giác so với lần đầu tiên tốt hơn nhiều,
nhưng Đổng Vân Nhu vẫn không thích, cảm giác giống như bán dâm, được rồi, chí
ít nàng cũng chỉ bán cho người quyền thế nhất thiên hạ. Nghĩ như vậy tâm lí Đổng
Vân Nhu cũng cân bằng hơn rất nhiều, ít nhất trong hoàng cung, trừ Hoàng hậu
cùng Hoàng đế, những người khác thấy mình đều phải khách khách khí khí hành lễ
với mình. Lại nhìn sắc mặt Hoắc Liên Tâm vừa rồi trắng bệch, trong lòng không
khỏi đắc ý. Tuy rằng mặt ngoài Hoắc Liên Tâm đối với mình thật sự khách khí,
nhưng nàng cảm giác được Hoắc Liên Tâm đối với mình đầy khinh thường, về sau Hoắc
Liên Tâm nhìn thấy mình còn phải hành lễ, thật muốn đem Hoắc Liên Tâm hung hăng
kia thử bạt tai một cái.

“Chúc mừng tỉ tỉ.”
Hoắc Liên Tâm miễn cưỡng cười vui, dịu dàng nói với Đổng Vân Nhu, cố nén cảm
giác bất bình trong lòng.

“Đột nhiên biến
thành tỉ tỉ, nghe có chút không quen.” Đổng Vân Nhu cười như yêu hồ mị hoặc,
làm cho Hoắc Liên Tâm vô cùng ghen ghét, Đổng Vân Nhu dựa vào cái gì mà kiêu ngạo
như vậy, ai cười ai khóc chưa đến cuối cùng còn chưa nói được!

Từ lúc đó Hoắc Liên
Tâm cũng coi Đổng Vân Nhu là địch nhân gần nhất, mà Vệ Minh Khê cũng không phải
loại thiện lương gì.

***

Báo cáo nội dung xấu