Cung khuynh - Chương 114 - 115

Đệ nhất bách linh thập tứ chương

Nàng là cả
thế giới của ta

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê đang giảng giải cho Cao Mộ Ca ở cách đó không
xa, đôi mày bất giác nhíu lại, nếu không có Cao Mộ Ca thì có lẽ nàng vẫn có thể
cho rằng hết thảy mọi việc đều chưa từng phát sinh, nhưng sự tồn tại của Cao Mộ
Ca chính là lời nhắc nhở cho nàng nhớ đến những kí ức trong quá khứ vốn khó
lòng chấp nhận nổi. Dung Vũ Ca biết khi nàng quyết định lưu lại, thì lẽ ra nàng
nên chấp nhận mọi thứ trước đó mới phải, dù không thể nhận cũng phải nhận, chỉ
là hiện tại nàng vẫn không thể thản nhiên đối mặt với Cao Mộ Ca.

“Cứ để cho Thái phó dạy là được rồi, nàng cần gì phải phân tâm lao lực? Rõ
ràng ta đã bảo nàng phải tịnh dưỡng thật tốt kia mà, chuyện trong triều không
cần quá quan tâm.” Dung Vũ Ca nhíu mày nói, từ trước đến giờ nàng đều không
thích những người khác chiếm mất sự chú ý của Vệ Minh Khê, trước kia là Cao
Hiên, bây giờ là Cao Mộ Ca, càng nhìn càng chướng mắt.

“Ta nói chuyện với hoàng tổ mẫu, không cần ngươi xen vào.” Cao Mộ Ca chu
miệng trừng mắt với Dung Vũ Ca, nàng vốn không để ý tới mình thì thôi, bây giờ
còn quản lí thời gian của mình cùng với hoàng tổ mẫu nữa, nàng không thích Dung
Vũ Ca một chút nào.

“Xem ra ngươi chỉ là tiểu hài tử chỉ biết ở đây làm nũng nãi nãi ngươi
thôi, ta nghĩ ngày sau ngươi sẽ làm cho hoàng tổ mẫu thất vọng thôi, xem ra
trong tương lai như ngươi không thể trở thành một hoàng đế tốt được đâu.” Dung
Vũ Ca lạnh nhạt nói, làm cho Cao Mộ Ca tức đến mắc nghẹn.

“Ngươi nói bậy!” Cao Mộ Ca tức giận nói, nàng ghét Dung Vũ Ca nói mình sẽ
làm hoàng tổ mẫu thất vọng, rõ ràng nàng rất thông minh mà, cũng rất cố gắng
mà, Thái Phó cũng khen mình cơ mà. Nhất định là Dung Vũ Ca cố ý… cố ý làm khó dễ
mình! Mình sẽ không làm cho hoàng tổ mẫu thất vọng, mình nhất định sẽ làm một
Hoàng đế tốt!

“Xem ra Thái Phó dạy ngươi học rất thoải mái nhỉ, nếu như có bản sự thì đi
sao chép Đế vương bản kỉ đi, nếu không sao chép xong mà lại đến tìm hoàng tổ
mẫu ngươi nữa thì chỉ là một con chó nhỏ.” Dung Vũ Ca cố tình bảo ma ma bên
cạnh Cao Mộ Ca nhanh chóng đuổi nàng về ngự thư phòng.

“Chép thì chép! Còn lâu ta mới sợ ngươi!” Cao Mộ Ca hùng hổ nói, nói xong
liền theo ma ma rời đi, nàng ghét Dung Vũ Ca, nàng vẫn nhớ rõ sau vô số lần lâm
triều, Dung Vũ Ca đều lãnh đạm rời đi, chưa bao giờ nói với mình một câu nào.
Nếu đây đích thực là mẫu thân của nàng, nàng thà rằng không có mẫu thân như
vậy!

“Nàng quá nghiêm khắc với Mộ Ca rồi.” Vệ Minh Khê có chút không đành lòng,
nàng chỉ là một tiểu hài tử mới sáu tuổi, không nên đối xử với nàng nghiêm khắc
như thế.

“Nàng là vua một nước, không phải tiểu hài tử bình thường, chưa kể còn là
nữ đế, nếu không nghiêm khắc với nàng thì ngày sau làm sao có thể trị vì thiên
hạ? Phải đối với nàng nghiêm khắc thì mới tốt cho nàng được.” Dung Vũ Ca lãnh
đạm nói, nếu Cao Mộ Ca sớm có thể một mình đảm đương mọi việc thì mình và Vệ
Minh Khê mới có thể sớm có ngày được tự do.

Dung Vũ Ca đối với Mộ Ca có bao nhiêu lãnh đạm, Vệ Minh Khê đều hiểu rất rõ
ràng, nàng cũng biết để Dung Vũ Ca chấp nhận Mộ Ca, đối tốt với Mộ Ca là một
yêu cầu tàn nhẫn đến cỡ nào, cho nên Vệ Minh Khê cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn
Cao Mộ Ca bị Dung Vũ Ca lạnh lùng nghiêm khắc đối đãi mà thúc thủ vô sách. Cũng
xuất phát từ áy náy cùng mong muốn bồi thường cho Cao Mộ Ca nên nàng lại càng
thêm yêu thương Mộ Ca, chỉ là việc này lại càng làm cho Dung Vũ Ca cảm thấy
chướng mắt.

“Nàng càng yêu thương Mộ Ca, ta lại càng thấy hài tử đó đáng ghét!” Dung Vũ
Ca rốt cuộc cũng đem cục tức trong lòng nói ra, nàng vẫn là nàng, vẫn rất bốc
đồng tùy hứng, cho dù là thêm mười năm nữa, nàng vẫn không trưởng thành nổi.

“Hài tử đó là nữ nhi của nàng.” Vệ Minh Khê bất lực nói, việc nàng yêu
thương Mộ Ca cùng tình yêu dành cho Dung Vũ Ca thực sự không có mâu thuẫn gì.
Tuy rằng nhắc nhở này đối với Dung Vũ Ca là một sự tàn nhẫn, nhưng đây là sự
thật không thể chối cãi.

“Ta chưa bao giờ thừa nhận, cũng chưa bao giờ muốn sinh ra, sinh ra nó là
một sai lầm! Bất kì thời khắc nào, hài tử đó đều giống như nhắc nhở ta về quá
khứ mà ta không tài nào chấp nhận nổi!” Dung Vũ Ca phẫn nộ nói.

Vệ Minh Khê nghe vậy, không thể không cười khổ một tiếng, nàng biết khúc
mắc trong lòng Dung Vũ Ca sợ rằng dù cho mình chết đi cũng không thể nào xóa nổi,
bắt nàng lưu lại, có phải mình đang hành hạ nàng hay không? Có phải mình không
nên quá ích kỉ, nên buông tay cho nàng tự do hay không? Vệ Minh Khê vẫn thường
suy nghĩ như vậy, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến, trái tim nàng sẽ vô cùng đau đớn.

“Ngàn sai vạn sai đều là sai lầm của ta, hài tử này vô tội.” Vệ Minh Khê
vùi mặt vào lòng bàn tay, khổ sở nói, thì ra vết thương nào đã từng phát sinh
cũng đều lưu lại sẹo, hạnh phúc vỡ nát rồi, một khi hàn gắn lại không phải là
chuyện dễ dàng.

Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng Vệ Minh Khê khổ sở thì lập tức hối hận, nàng rõ
ràng là tự nói với mình hàng trăm lần, nếu đã chọn ở lại thì nên quên đi quá
khứ, còn nếu không thể quên được, thì tốt nhất không nên lưu lại, tránh cho tất
cả mọi người đều cảm thấy khó chịu, quả thật nàng đã rất cố gắng, cố gắng để
mình không trở thành kẻ giận chó đánh mèo.

“Cho ta thêm chút thời gian, ta hứa sẽ quên đi quá khứ.” Dung Vũ Ca ôm lấy
thắt lưng Vệ Minh Khê từ phía sau, tựa cằm lên vai nàng, nhẹ nhàng nói, mình
nhất định sẽ cố gắng, để cho hết thảy đều qua đi.

Vệ Minh Khê xoay người lại, nắm lấy tay Dung Vũ Ca đặt vào tay mình, nhẹ
nhàng hôn lên mu bàn tay: “Không cần khiến mình khó xử như vậy, nếu nàng không
muốn thấy Mộ Ca, ta sẽ tận lực thay đổi thời gian, không để hai người gặp mặt.
Chỉ cần nàng ở bên ta thì đây đã là ân điển mà ông trời ban cho ta rồi, ta sẽ
cố gắng làm cho nàng hạnh phúc.”

“Chỉ cần Vệ Minh Khê đem toàn bộ tâm tư của nàng đặt lên người Dung Vũ Ca,
nàng ấy sẽ vô cùng vui sướng.” Hạnh phúc đối với Dung Vũ Ca mà nói rất đơn
giản.

“Việc này có gì khó đâu?” Vệ Minh Khê cười thản nhiên.

“Rất khó, trong lòng Vệ Minh Khê chứa thứ gì đó nhiều lắm, nàng làm không
được đâu, lúc trước là luân lí, bây giờ là trách nhiệm...” Dung Vũ Ca cười nói,
Vệ Minh Khê làm không được, nhưng Dung Vũ Ca lại làm được, trong lòng chỉ chứa
một người, người đó cũng chính là thế giới của nàng.

“Thực xin lỗi.” Vệ Minh Khê vuốt ve hai má Dung Vũ Ca nhẹ nhàng nói, ôm
Dung Vũ Ca thật chặt vào, nàng hận chính mình, đúng vậy, nàng hận mình không
buông bỏ được hết thảy để đi cùng Dung Vũ Ca, nàng cùng lắm cũng chỉ có thể ôm
Dung Vũ Ca thật chặt mà thôi.

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê ôm mình vội vàng, như thể mình sẽ tan biến đi
không bằng thì biết được nỗi bất an trong lòng Vệ Minh Khê.

“Ngốc, tình cảm vốn luôn không công bằng như thế, nhưng lòng ta cam tâm
tình nguyện.” Dung Vũ Ca an ủi, trên miệng lập tức nở rộ nụ cười vô cùng rực
rỡ, ai bảo so với Vệ Minh Khê thì mình yêu nàng nhiều hơn cơ chứ. Giờ phút này
Dung Vũ Ca đột nhiên quên đi tất cả, có vài thứ không phải không thể buông, mà
là nàng không muốn buông, yêu cùng hận cũng là như thế.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca kia nụ cười rực rỡ đến thất thần, đã bao lâu
rồi nàng không còn được nhìn thấy nụ cười tỏa nắng ấy? Nhìn Dung Vũ Ca, nỗi
buồn trong lòng Vệ Minh Khê cũng tiêu tan, theo bản năng lại càng ôm chặt Dung
Vũ Ca hơn nữa. Cả đời này cũng không nguyện rời xa…

Dung Vũ Ca vùi mặt vào chiếc cổ mảnh khảnh của Vệ Minh Khê, tham lam hít
lấy hương thơm khiến nàng mê luyến, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể Vệ Minh Khê
truyền tới, Dung Vũ Ca biết, vô luận nữ nhân này như thế nào, mình đều tha thứ
cho nàng. Tuy không biết khúc mắc trong lòng kia phải bao lâu mới có thể biến
mất, nhưng Dung Vũ Ca biết, sớm hay muộn nó cũng sẽ tiêu tan, bởi vì bản thân
nàng quá yêu thương nữ nhân này.

***

Đệ nhất
bách linh thập ngũ chương

Hạnh phúc
giản đơn

Dung Vũ Ca gối đầu trên đùi Vệ Minh Khê, đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp,
sau khi thượng triều nàng vô cùng yêu thích cuộc sống thế này, tha hồ thích ý
tận hưởng những khoảnh khắc êm đềm.

Vệ Minh Khê biết tính tình Dung Vũ Ca vốn lười nhác, nếu không phải không
muốn thấy mình vất vả, nàng sẽ không thay mình gánh vác phần trách nhiệm này.
Phần tâm ý này của Dung Vũ Ca dĩ nhiên nàng hiểu rất rõ, cho nên trong lòng lại
càng cảm động gấp đôi. Ngón tay thon dài của Vệ Minh Khê nhẹ nhàng xoa dịu thái
dương của Dung Vũ Ca, để cho nàng vô cùng thoải mái nhắm mắt thư giãn.

“Đừng ngủ, để cảm lạnh sẽ không tốt đâu.” Vệ Minh Khê thì thầm, thanh âm
nhu hòa, làm cho Dung Vũ Ca càng có cảm giác hưởng thụ gấp đôi, thư thái đến
mức làm cho nàng không muốn đứng lên chút nào.

Tuy Vệ Minh Khê biết Dung Vũ Ca giả vờ ngủ nhưng cũng không muốn đánh động
nàng, chỉ lấy áo choàng từ trong tay Tĩnh Doanh phủ lên người Dung Vũ Ca, ngón
tay khẽ vuốt ve bờ mi, vầng trán, đến khi bất chợt lướt qua chỗ đóa hoa mai
hồng thắm trên trán nàng thì dừng lại, hốc mắt hoe đỏ, thầm tự hứa với lòng
mình sẽ không bao giờ phụ người này nữa, sẽ không còn có một người nào có thể
giống như Dung Vũ Ca yêu mình như vậy, không còn có ai có thể giống nàng khiến
cho mình lòng dạ rối bời.

Dung Vũ Ca cảm giác ngón tay Vệ Minh Khê đột nhiên đình chỉ di động trên
mặt mình, làm cho cảm giác thư thái cũng theo đó biến mất, trong lòng khẽ bất
mãn, đành miễn cưỡng mở to đôi mắt thì chạm phải ánh mắt thâm tình cùng ý cười
của Vệ Minh Khê, từ trong con người đen láy ấy cũng thấy được hình ảnh của
chính mình, vô cùng rõ ràng, rõ ràng như thể hình ảnh mình khắc sâu trong lòng
Vệ Minh Khê vậy. Nàng thích giờ khắc này, ít nhất lúc này, nàng cảm giác được
trong thế giới của Vệ Minh Khê chỉ có mình nàng.

Dung Vũ Ca nhổm dậy, ôm chầm lấy Vệ Minh Khê, vùi đầu vào vai nàng, có lẽ
ôm thực sự là một chuyện rất kì quái, rõ ràng trái tim gần như vậy, gần đến mức
có thể cảm giác được nhịp đập của nó nhưng tuyệt đối không thể nhìn thấy ánh
mắt của nhau.

Vệ Minh Khê cũng ôm lấy Dung Vũ Ca, nàng không còn giống như trước kia luôn
cố kị những hành động thân mật của Dung Vũ Ca, trải qua nhiều việc như vậy,
nàng cũng đã buông xuống phần lớn chuyện. Mà thật ra Dung Vũ Ca cũng trưởng
thành lên không ít, tuy rằng vẫn thường xuyên thân thiết nhưng vẫn biết khi nào
là nên hay không nên.

“Vì sao tẩm bổ lâu như thế mà nàng vẫn còn gầy như vậy?” Dung Vũ Ca nhíu
mày, mỗi ngày nàng đều bồi bổ thân thể Vệ Minh Khê bằng kì trân bổ dược, không
những vậy mỗi lần đều giám sát, bắt nàng uống hết cho bằng được, vậy mà tại sao
vẫn không có thêm chút thịt nào? Thân thể gầy yếu thế này, nếu ôm chặt một chút
vẫn bị xương nhô ra làm cho đau nhói, không biết thuốc bổ đã chạy mất đến nơi
nào rồi?

“Đã tốt hơn nhiều rồi...” Vệ Minh Khê bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hiện tại cứ
nhìn đến thuốc là sợ, Dung Vũ Ca thay đổi nhiều biện pháp tẩm bổ mình, trên người
cũng không còn gầy như trước nữa. Nếu lúc trước mỗi lần tắm rửa, cởi quần áo
cũng tự mình không dám nhìn mình, gầy đến mức bản thân tự cảm thấy xấu vô cùng
thì nay thực đã tốt hơn nhiều lắm rồi.

Thật ra Vệ Minh Khê không hề nói cho Dung Vũ Ca biết trong lòng nàng vẫn có
tâm bệnh, làm thế nào có thể béo tốt lên được? Cao Hiên chết đi vẫn là tâm bệnh
trong lòng nàng, vô luận cái chết của hắn là vô tình hay hữu ý thì đối với Vệ
Minh Khê mà nói vẫn là phiền muộn và áy náy, dù nhiều hay ít thì vẫn còn tồn tại.

“Chỉ nhi, trong lòng nàng có tâm sự gì sao?” Dung Vũ Ca vốn rất nhạy cảm,
nên nàng đoán được nếu không phải vì thân thể, vậy nhất định trong lòng Vệ Minh
Khê có vấn đề, chỉ có điều nàng không biết rốt cuộc Vệ Minh Khê còn để ý đến
cái gì, hay vì do nàng quá mức nhạy cảm, suy nghĩ quá nhiều rồi?

“Không có việc gì, bây giờ còn có chuyện gì đâu.” Vệ Minh Khê hôn nhẹ lên
trán Dung Vũ Ca, sau đó thản nhiên cười, nàng không muốn Dung Vũ Ca quá lo lắng
cho mình, hiện tại cùng Dung Vũ Ca ở một chỗ mỗi ngày, cảm giác giống như là
trộm được từ trên trời vậy, nàng phải hết sức quý trọng mới đúng.

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê cười thì an tâm, nàng cũng hiểu được Cao Hiên
chết đi, người Vệ Minh Khê không thể không quan tâm nhất là Cao Mộ Ca, Cao Mộ
Ca có mình và Vệ Minh Khê che chở, nhất định không có vấn đề gì, là do mình cả
nghĩ mà thôi.

***

Hách Liên Huân nhìn Dung Vũ Ca ở cách đó không xa, nước mắt từng giọt, từng
giọt chảy xuống, tâm như đã chết, nụ cười tỏa nắng tràn ngập tình yêu ấy chỉ có
thể nở rộ với một mình nữ nhân kia, cho tới bây giờ mình cũng không thể làm
người tâm ái của Dung.

Vũ Dương nhìn nữ nhi và Vệ Minh Khê, có lẽ các nàng cũng được coi như là
hạnh phúc, thôi thì nữ nhi hạnh phúc là tốt rồi, lễ giáo luân lí cũng không cần
quản nữa, người khác không biết, cũng chỉ nghĩ các nàng là mẹ hiền dâu thảo mà
thôi.

Kì thật Tĩnh Doanh đã nhìn thấy Vũ Dương và Hách Liên Huân cách đó không xa
từ đầu, chỉ là thấy nương nương và Dung Vũ Ca đang tình ý liên miên nên có phần
do dự, một lát sau mới tiến đến bên tai Vệ Minh Khê nhắc nhở rằng có ngoại nhân
đến.

Vệ Minh Khê cũng không lập tức buông vòng tay đang ôm Dung Vũ Ca, chỉ là
thong dong ghé sát tai Dung Vũ Ca, nói cho nàng biết mẫu thân nàng cùng thiếu
nữ dị tộc kia đến đây rồi mới buông Dung Vũ Ca ra.

Dung Vũ Ca ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy mẫu thân cùng Hách Liên Huân đang
ở đằng kia, Hách Liên Huân bắt gặp Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê đồng thời chuyển
hướng nhìn sang mình, chật vật không lau kịp nước mắt.

Hách Liên Huân vốn không muốn để Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca nhìn thấy nước
mắt của mình, ít nhất không muốn để cho tình địch Vệ Minh Khê này nhìn thấy
mình chật vật.

Vệ Minh Khê tựa hồ cảm giác được trong lòng Hách Liên Huân khổ sở, liền
biết ý đem tầm mắt dời đi, đặt lên người Vũ Dương, Vũ Dương có thể trong thời
gian ngắn ngủi tiến cung hai lần, xem ra quan hệ mẫu tử cũng có chút chuyển
biến tốt đẹp, xem như có chút ngầm đồng ý chuyện mình cùng Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca nhìn thấy mặt Hách Liên Huân chan chứa nước mắt, lần đầu tiên
cảm giác được thiếu nữ này ái mộ mình sâu nặng thế nào, trong lòng có chút xúc
động. Nàng quả thật rất giống mình năm đó, cho nên Dung Vũ Ca có chút đồng tình
với Hách Liên Huân, nhưng mình lại không thể nào đáp lại tình cảm của nàng, bởi
vì từ khi còn rất nhỏ mình đã đem trái tim trao cho người khác mất rồi.

“Nàng muốn gặp ngươi nên ta mới mang nàng tiến cung, ngươi cùng nàng nói
chuyện đi, ta về đây, sáng mai nhớ kêu Mộ Ca đến tướng quân phủ thăm ngoại tổ
mẫu đó.” Vũ Dương bị Hách Liên Huân làm phiền, đành không thể không mang nàng
đến, chứ không phải tự nhiên nàng muốn gặp Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê. Nhưng mà
trong thiên hạ này, chuyện đại công chúa Vũ Dương không muốn làm thì có ai có
thể ép nàng được sao?

“Công chúa, ta trở về với người.” Hách Liên Huân gọi Vũ Dương lại, kì thật
tới nơi này bất quá chỉ càng làm cho mình hết hi vọng mà thôi.

“Kì quái, vừa rồi ai nằng nặc muốn tới gặp bất hiếu tử này? Giờ vừa thấy
được, sao chưa nói được hai câu đã muốn đi về?” Có lẽ Hách Liên Huân khá giống
Dung Vũ Ca quyết liệt năm đó, thực có chút duyên với Vũ Dương, nên Vũ Dương
cũng không thèm khách khí, đã biết rõ còn cố hỏi, dù sao cũng có cảm giác rất
thân thiết với nàng. Kì thật Hách Liên Huân cũng có duyên với trưởng bối, miệng
lưỡi ngọt ngào, dáng vẻ lại xinh đẹp, điểm ấy cũng giống với Dung Vũ Ca, chẳng
qua tính cách lại đơn thuần đáng yêu, so với Dung Vũ Ca tốt hơn nhiều lắm, Dung
Vũ Ca từ nhỏ đã là tiểu quỷ có rất nhiều chủ ý quỷ quái.

“Vũ Dương công chúa!” Hách Liên Huân xấu hổ che mặt lại, Dung đã cùng người
khác ân ân ái ái, mình lưu lại còn có ý nghĩa gì đâu.

Mẫu thân quả nhiên thích xát muối lên vết thương người khác mà, lúc trước
mình cũng đã hưởng qua loại tư vị này, cho nên hiện tại Dung Vũ Ca thực rất
đồng tình với Hách Liên Huân.

“Mẫu thân, ngày mai con sẽ mang Mộ Ca hồi phủ thăm người.” Dung Vũ Ca vội
vàng thừa cơ lấy lòng mẫu thân, khó khăn lắm mẫu thân mới đến hoàng cung, đương
nhiên phải nắm chắc cơ hội này.

Tuy rằng trong lòng Vũ Dương không bài xích đối với đề nghị này, nhưng bề
ngoài vẫn không để Dung Vũ Ca thấy sắc mặt hòa nhã gì.

Vũ Dương rời đi, Hách Liên Huân rốt cuộc cũng không thôi được ước muốn nhìn
lại Dung Vũ Ca lần cuối, rồi cũng theo Vũ Dương cùng nhau li khai, đã là nữ tử
đại mạc, nhất định nâng lên được thì bỏ xuống được.

Dung Vũ Ca len lén nắm lấy tay Vệ Minh Khê, nhìn bóng dáng Vũ Dương và Hách
Liên Huân rời đi.

***

“Trong thiên hạ nam nhân tốt nhiều vô số, vì sao lại chọn yêu thích một nữ
nhân?” Dọc đường đi, Vũ Dương nhìn Hách Liên Huân không nói được một lời, hỏi
ra vấn đề mình vẫn luôn canh cánh trong lòng, muốn hỏi Dung Vũ Ca mà không thể.

“Không so sánh như vậy được, ta mặc kệ nàng là nam hay nữ, nàng chính là
nàng, chỉ cần là nàng thì tốt rồi.” Hách Liên Huân khổ sở nói, tuy rằng nói
không nắm được thì hãy buông tay, nhưng thật sự vẫn khó quá.

“Vậy người nhà ngươi có biết ngươi thích nữ nhân không? Họ không cảm thấy
rất kì quái à?” Vũ Dương tiếp tục hỏi.

“Mẫu thân ta mới bắt đầu cũng không thích, nhưng phụ thân cùng các ca ca ta
lại nói chỉ cần ta vui vẻ thì có thể.” Hách Liên Huân trả lời, Đại Mạc các nàng
không có nhiều lễ nghi phiền phức như Trung Nguyên.

“Nơi man di thực không biết
lễ giáo.” Vũ Dương thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng thật ra trong lòng lại có
chút xúc động, có phải nàng cũng nên để mặc cho Dung Vũ Ca, chỉ cần nàng vui vẻ
hạnh phúc là tốt rồi hay không? Trong lòng Vũ Dương thật sự rất mâu thuẫn.

***

Báo cáo nội dung xấu