Hàng Không Bán - Ngoại truyện

Ngoại truyện

Diệp Tu Thác đã tắm
xong từ lâu, giở cuốn tạp chí xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, người
kia còn không hiểu tình hình, đang bật đèn "chiến đấu" trên bàn.

Chẳng phải là đã
quá muộn, nhưng hắn ở trên giường mỏi mắt chờ mong “chủ sở hữu” của hắn tới
“lâm hạnh”, đợi cứ phải gọi là sốt hết cả ruột, nhìn bóng lưng chăm chỉ của người
đó khiến hắn chỉ muốn đi tới đẩy mạnh ra. Diệp Tu Thác đấu tranh tư tưởng,
trong lòng ngứa ngáy khổ cực.

Hôm đó ở show trình
diễn, hắn cũng ngứa ngáy như vậy.

Biết rõ Trình Hạo sẽ
đem cậu đến tham gia nên hắn đã chọn sẵn cho mình một chỗ ngồi thật tốt từ lâu
để đợi. Từ góc nhìn của hắn, có thể thấy rất rõ bộ dạng của cậu, trông dáng vẻ
so với lúc hai người chia tay cũng chẳng tiến bộ gì, thoạt nhìn còn thấy xui xẻo
hơn, đã vậy còn gầy hơn trước.

Phần tóc ở phía sau
gáy rõ ràng bị cắt hỏng, có lần Lâm Hàn đã nói với hắn trong tin nhắn, nhưng tận
mắt nhìn thấy vẫn có cảm giác buồn cười hơn là đồng cảm.

Hắn ngồi cùng thầy
của mình ở đó, thỉnh thoảng lại xem xét tình hình show diễn trên sân khấu, đa
phần thời gian còn lại đều chỉ nhìn người đàn ông đó.

Lâm Hàn đến tận bây
giờ vẫn không biết hắn thích cậu. Đương nhiên hắn cũng chẳng hề nói dối gì Lâm
Hàn, chỉ là không nói hết sự thật cho cậu biết. Hắn không muốn nói, chỉ muốn đợi
cho đến khi cái con người năng lực nhìn nhận quá kém đó phát hiện ra. Nếu người
đó đủ để ý đến hắn, quan tâm đến hắn đủ lâu, đương nhiên có thể nhìn ra được. Nếu
cậu vẫn không thể nhìn ra… vậy thì cứ để tên ngốc không có thuốc chữa đó tiếp tục
ngốc đi.

Diệp Tu Thác nằm
trên giường với tư thế cực kỳ hấp dẫn, một lúc lâu vẫn thấy người kia không
nhúc nhích gì, bắt đầu không chịu nổi.

- Vẫn đang chạy tiến
độ à? Không phải hôm nay anh đã hoàn thành xong phần bản thảo cần nộp rồi sao?

- Đúng rồi, nhưng
tôi muốn nhận thêm việc. – Lâm Hàn đến cả đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên tiếp tục
tô tô vẽ vẽ. – Định vẽ thêm một kỳ mới, cho nên thời gian hơi gấp, cậu ngủ trước
đi.

Diệp Tu Thác chống
cằm.

- Không cần phải vất
vả vậy đâu.

- Ừm, nếu tôi chỉ
làm những công việc hiện giờ thì không kiếm được nhiều tiền lắm đâu. – Lâm Hàn
xấu hổ. – Cậu có thể sẽ không quen, mấy thứ như quần áo đắt tiền đó tôi chẳng
thể nào mua thường xuyên cho cậu được, nhưng tôi sẽ cố gắng, sau này sẽ khá
hơn…

Diệp Tu Thác mỉm cười,
cầm lấy chiếc bút trên tay cậu, ôm cậu lên.

- Chuyện tiền bạc
anh yên tâm. Tôi cũng có cổ phần trong Narcissism, được tính như một cổ đông,
có thể không cần làm vẫn sẽ có thu nhập.

- Hả? – Lâm Hàn
kinh ngạc ngẩng lên nhìn hắn. – Cậu… cậu tài giỏi như vậy sao?

Diệp Tu Thác hôn cậu:

- Tôi vẫn luôn “tài
giỏi” mà.

- …

- Cho nên ngủ sớm
đi.

Lâm Hàn nghĩ ngợi.

- Mặc dù có khoản đề
phòng rồi, nhưng có thể kiếm thêm được, tôi vẫn muốn cố gắng nhiều hơn. Tôi sẽ
không để cậu phải chịu khổ đâu…

Diệp Tu Thác chẳng
đợi cậu lải nhải xong câu nói, đã lấp kín môi cậu. Lâm Hàn cựa quậy để lấy
không khí.

- Để tôi vẽ xong chỗ
này đã…

- Này, anh chuộc
tôi rồi, không thể vứt một xó không quan tâm được, nếu muốn nuôi tôi thì tất cả
yêu cầu của tôi anh đều phải đáp ứng đầy đủ đó.

- Ấy…

Nhân lúc cậu đang
do dự, Diệp Tu Thác đã ôm cậu lên giường, mặt đối mặt với nhau. Lúc người kia
liên tục vặn vẹo, hắn bèn lấy chăn cuốn chặt hai người vào nhau, sau đó ở trong
không gian chật hẹp đó mà thỏa sức với chàng trai ngốc nghếch chẳng thể trốn được
đi đâu kia.

Cho đến khi cái
chăn mở ra thì người kia đã hết hơi rồi, vật lộn mãi mới bò xuống khỏi người Diệp
Tu Thác, co lại ở bên cạnh lẩm bẩm câu gì đó rồi thiếp đi.

Diệp Tu Thác không
thích tư thế ngủ cuộn tròn đưa lưng về phía hắn của Lâm Hàn, làm như vậy giống
như muốn nghỉ ngay lập tức sau khi bị bắt nạt vậy, hắn bèn kéo cậu lại, để cậu
nằm sấp lên ngực hắn mà ngủ. Trái lại Lâm Hàn cũng không kháng cự, có thể ngủ một
giấc là tốt rồi, tư thế nào cũng chẳng sao.

••

Ngủ qua một đêm
ngon lành, đến khi cậu mở mắt ra, Diệp Tu Thác liền hôn cậu. Hai mắt Lâm Hàn
còn lơ mơ, cậu hôn hắn một lúc, bắt đầu tỉnh lại, liếc qua đồng hồ, ngáp một
cái.

- Tôi đi nấu cơm…

Cậu làm một người
“chủ bao nuôi” rất tận tụy, cố gắng chăm sóc Diệp Tu Thác thật tốt, ăn mặc đầy
đủ, còn không phải làm việc, coi Diệp Tu Thác giống như thú cưng hay bảo vật vậy.

Các món tôm và cua
tươi ngon của buổi trưa đều do Lâm Hàn đi mua chọn về. Tôm khá to, giá cũng
cao, chiên xong bưng lên bàn, Lâm Hàn gắp liên tục cho Diệp Tu Thác ăn, còn bản
thân mình tiết kiệm chỉ ăn cơm.

Diệp Tu Thác hơi buồn
cười, nhưng nếu nói Lâm Hàn không cần phải lo lắng vấn đề tài chính như thế,
trong lòng lại sợ không được hưởng cảm giác “cưng chiều” vì hắn mà cậu thắt
lưng buộc bụng kia nữa. Nhưng thấy cậu vất vả như vậy hắn cũng thấy tội nghiệp,
thực sự là không đành lòng chút nào.

Thật là mâu thuẫn…

Tại sao cảm giác bắt
nạt con người này lại khiến hắn vui như vậy chứ?

- Đúng rồi, hôm nay
Ninh Viễn với Dung Lục đến chơi đấy.

Ngay tức thì Lâm
Hàn trở nên căng thẳng:

- Đến… đến làm gì?

- Bàn bè tụ tập với
nhau một bữa, sao vậy, anh không thích bọn họ à?

Cậu không phải
không thích. Hai người đó rất tốt nhưng Lâm Hàn không tránh được lo lắng cho Diệp
Tu Thác. Trước đây cậu xem trên ti-vi thường có mấy tình tiết tương tự. Làm cái
nghề bán thân này một khi muốn hoàn lương thường bao giờ cũng rất khó khăn, có
nhiều khả năng bị khách với ông chủ trước đây tới gây khó khăn.

Lâm Hàn cau mày, lo
lắng không yên. Nhưng cậu không thể cư xử mất lịch sự với khách, đành phải vượt
quá dự tính chi tiêu ngày hôm đó, đi mua nhiều đồ, làm một bàn đầy thức ăn, sau
đó trong lòng hoang mang hoảng hốt đợi đón khách.

••

May mà bữa tối diễn ra bình an vô sự. Diệp Tu Thác lấy rượu từ
hầm chứa, mùi vị tuyệt vời làm tăng thêm màu sắc cho bữa tối được coi là vui vẻ
đầm ấm. Hai người có tiền kia cũng không hề bắt bẻ kén chọn mấy món ăn thường
ngày, còn rất lịch sự tỏ ý cảm ơn Lâm Hàn đã tiếp đãi.

Ăn xong bữa tối, nghỉ ngơi một lúc, Lâm Hàn bèn đi chuẩn bị
trái cây, ba người đó lại tiếp tục vừa tán gẫu vừa nhấm nháp rượu.

- Mấy ngày trước không phải anh bận lắm sao? Tôi còn tưởng vừa
vào là phải gặp ngay cái bộ dạng mệt mỏi suy nhược của anh, xem ra bây giờ
trông sắc mặt cũng không đến nỗi nào.

Dung Lục thấy người khác nhàn hạ hơn cậu ta nên bắt đầu không
cam tâm. Diệp Tu Thác mỉm cười.

- Bận thì hết bận rồi, mấy hôm nay ngoài ăn với làm chuyện ấy
ra, tôi chẳng làm cái gì cả, cậu nói xem sắc mặt tôi tốt hay không nào?

- Hạnh phúc quá nhỉ. – Nhậm Ninh Viễn mỉm cười. – Nhưng Diệp
Tu Thác này, cậu cũng đừng có vui quá mà quên đường về đấy.

Dung Lục oán hận.

- Anh bây giờ chỉ thiếu mỗi cái đuôi nữa thôi là giống con lợn,
đừng có quên luôn cả công việc đấy.

Đúng lúc Lâm Hàn bưng đĩa hoa quả ra, nghe thấy câu này liền hết
hồn hết vía, vội vã chắn ngay trước mặt Diệp Tu Thác.

- Cậu ấy không làm công việc này nữa.

- Hả?

- Cậu ấy đã quyết định không làm nghề này nữa rồi. – Lâm Hàn
hơi căng thẳng. – Nghề đó tổn hại cơ thể lắm, cho nên bây giờ cậu ấy cần ở nhà
nghỉ ngơi nhiều hơn, để bồi bổ cho cơ thể ổn đã rồi hẵng nói.

Diệp Tu Thác cười, kéo chàng trai đang rất nghiêm túc lại gần
mình, hôn lên mũi cậu.

- Đừng lo, tôi sẽ chăm chỉ “nghỉ ngơi” mà.

- Hả? – Dung Lục trừng mắt nhìn hắn. – Ê, không phải chứ? Thế
này là rửa tay gác kiếm à? Anh đùa gì thế, tốt xấu gì cũng phải cho chúng tôi
thời gian chuẩn bị chứ, anh muốn lỗ vốn tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng tôi bị
thiệt hại nhiều tiền lắm đó!

Cả người Lâm Hàn lại cứng đờ ra. Diệp Tu Thác vội kéo cậu ngồi
lại xuống bên cạnh mình, một tay ôm chặt, một tay xoa lưng vỗ về cậu, vừa cười
với Dung Lục.

- Không phải như cậu nghĩ đâu.

- Vậy rốt cuộc là thế nào? – Dung Lục bắt đầu nổi nóng. – Làm
người nên biết điều chứ.

Lâm Hàn lấy hết can đảm nói:

- Tôi đã chuộc thân cho cậu ấy rồi!

Hai vị khách đến chơi bỗng ngây ra như phỗng.

- Tôi đã chuộc thân cho Tu Thác rồi, cho nên cậu ấy bây giờ
không cần đến làm ở Narcissism nữa, cậu ấy đã tự do về thân thể rồi.

Ngụm rượu Dung Lục vừa uống phụt ngay lên mặt Diệp Tu Thác.

- …

- Cho… cho nên, Diệp Tu Thác, bây giờ anh đã được mua lại rồi
sao?

Diệp Tu Thác vẫn bình tĩnh, vừa cầm khăn lau nước bọt lẫn rượu
trên mặt mình vừa gật đầu. Từ lúc nói chuyện đến giờ Nhậm Ninh Viễn vẫn giữ
khuôn mặt đầy điềm tĩnh, cũng tức thì lộ ra nụ cười nhẹ.

- Vậy là đời này anh có chỗ dựa rồi còn gì?

Dung Lục vẫn không dám tin. Diệp Tu Thác “hừ” một cái, hơi
chút tự hào.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho
người yêu sách.]

- Không sai chút nào.

- Mặc dù chỉ hơn bình thường chút. – Dung Lục đánh giá Lâm
Hàn, cảm khái. – Chẳng có tiền, nhưng cũng rất được. Tốt xấu gì cũng có một người
thật lòng thật dạ chịu nuôi anh…

- Thèm không?

- Ôi… – Dung Lục thở dài. – Tôi cũng muốn có người mua này, ai
đến mua tôi đi... Tôi cũng không đắt lắm đâu…

Diệp Tu Thác khá đắc ý, ngang nghiên ôm lấy Lâm Hàn, hôn vài
cái.

- Anh cứ tha hồ muốn khoe khoang hạnh phúc thế nào cũng được,
chúng tôi cũng chẳng thấy lạ. – Dung Lục cay đắng nói. – Có cái gì mà đắc ý chứ.
Hừ! Nhưng mà anh cứ nhớ lấy cho tôi, đừng nghỉ nhiều quá, bắt đầu tháng sau lại
có cả đống công việc đang chờ anh đấy, đợi lúc đấy bị lao lực mà chết đi.

••

Sau khi hai người đó chào tạm biệt ra về, Diệp Tu Thác bèn ôm
lấy người đang lo lắng không yên vì mấy câu nói của Dung Lục.

- Anh yên tâm, đừng căng thẳng nữa, tôi thực sự sẽ không đi tiếp
khách đâu.

- Nhưng không phải bọn họ vừa nói muốn cậu tiếp tục công việc
còn gì? – Mồ hôi lấm tấm trên trán Lâm Hàn. – Phải làm thế nào mới giải quyết
được đây? Hay họ muốn tiền? Hay là…

Diệp Tu Thác ôm lấy cậu hôn mấy cái liền.

- Công việc mà tôi tiếp tục cũng không liên quan lắm.

- Tôi… tôi không muốn cậu lại làm công việc đó nữa. – Lâm Hàn
sắp rớt nước mắt đến nơi rồi. – Mặc dù tôi, tôi chẳng có tài cán gì, nhưng tôi
sẽ bảo vệ cậu…

Diệp Tu Thác hôn mạnh lên môi cậu.

- Anh đúng là đồ ngốc.

Thấy bộ dạng cứ tóm
chặt lấy cánh tay hắn, sợ hắn bị người ta “bắt nạt” của cậu, Diệp Tu Thác thở
dài.

- Ừm, tôi muốn nói với anh…

- Hả? – Lâm Hàn nín khóc.

- Từ trước đến giờ anh chưa vào thư phòng đúng không?

- Ừ?

- Muốn vào đó xem thử không?

Lâm Hàn nhìn hắn. Diệp Tu Thác hôn lên mũi cậu.

- Tất cả những riêng tư bí mật của tôi đều ở trong đó. Có một
số chuyện trước giờ tôi vẫn chưa nói với anh, bây giờ tôi muốn cho anh biết, được
không?

- Không phải cậu buôn bán ma túy đấy chứ? – Lâm Hàn phản ứng
theo bản năng.

- … Không phải.

- Vậy giết người hả?

- … Cũng không phải, tôi không làm mấy chuyện phạm pháp đó.

Diệp Tu Thác dùng hai tay nâng khuôn mặt vẫn còn nước mắt của
cậu, hôn lấy hôn để, sau đó nói có phần hơi tội nghiệp.

- Bởi vì tôi tin tưởng nên mới cho anh xem, nhưng tôi sợ sau
khi anh xem xong rồi sẽ bỏ tôi…

- Tôi sẽ không làm vậy đâu. – Lâm Hàn lập tức an ủi hắn.

- Thật không?

- Ừ.

Diệp Tu Thác vừa mở cửa vừa thầm tính trong lòng, nếu người
kia nổi giận thì ngay lập tức đè cậu xuống, dùng thể xác để mê hoặc sự chú ý của
cậu, không biết chiêu này có hiệu quả không nữa?

Mặc kệ, bất luận là cậu có nổi giận hay không, nhất định phải
hết sức “yêu thương” cậu. Vách tường với bàn đều là lựa chọn lý tưởng, hắn muốn
thử cái cảm giác ấn con người này lên tường giày vò đủ kiểu lắm rồi. Diệp Tu
Thác cười khẽ, đợi Lâm Hàn đi vào bên trong, rồi rất nhanh đưa tay đóng cánh cửa
sau lưng Lâm Hàn lại một cách nhẹ nhàng.

Hết ngoại truyện.

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách

Du Ca – Nhocmuavn

(Duyệt – Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3