Trà trộn phòng con gái - Phần 30

“Anh…”. Tôi do dự, nhìn vào
phòng của bọn Linh Huyên.

Phòng khách không bật đèn, ánh
đèn trong phòng tôi hắt ra. Tô Tô lắc lắc còn dao gọt hoa quả trong tay, ánh
sáng lạnh lẽo phản chiếu, ép tôi phải quyết định.

“Suỵt”. Hình như nghi ngờ tôi
có thể sẽ gọi bọn Linh Huyên tỉnh giấc, Tô Tô đưa ngón tay lên miệng, nhắc nhở
tôi đừng có lên tiếng.

Tôi cầm chìa khóa xe đặt ở
phòng khách, cẩn thận nhìn cô bé rồi đi ra cửa, đi giày vào.

Ra đến bên ngoài, tôi mở cửa
xe, Tô Tô nhanh chóng ngồi lên.

Cô bé ghì dao vào cổ tôi.

“Không cần phải vậy chứ?”. Tôi
liếc mắt nhìn cô bé, hỏi.

Cô bé dùng dao ghì chặt cổ tôi,
hơi nhấc lên phía trên.

Mũi dao lạnh sắc ghì vào cổ
tôi. Đây không còn là uy hiếp nữa, mà là bắt cóc. Nhìn ánh mắt bình tĩnh của cô
bé, tôi hoàn toàn không tìm thấy cảm giác đáng yêu thường ngày nữa.

Lại nghĩ đến bộ dạng của bọn
Linh Huyên như sắp nghênh địch trong những ngày mưa gió, tôi bắt đầu hiểu đã xảy
ra chuyện gì rồi.

Tôi nhẹ nhàng khởi động xe, đi
về phía cổng khu nhà. Bên ngoài đúng như cô bé nói, không mưa, chỉ có tiếng sấm
ầm ầm không dứt.

“Thật phiền phức, mỗi lần ra
ngoài toàn là trời mưa”. Tô Tô lẩm bẩm một câu, tiếp tục ghì con dao vào cổ
tôi, “Đi vào trung tâm”.

Thực ra, với thân thủ của tôi,
nháy mắt có thể khắc chế được cô bé. Chỉ là chiêu “tay không đoạt đao” cần tốc
độ và lực cực kỳ mạnh, rất có thể sẽ làm gãy cánh tay nhỏ nhắn nõn nà của cô
bé.

Tôi bình tĩnh lái xe ra khỏi cổng
lớn của khu nhà, trên đường không có bóng dáng của một chiếc xe nào. Những vũng
nước đọng dưới ánh đèn đường trông như những hòn đảo nhỏ màu trắng, trải dài đến
tận cuối con đường.

Những tia chớp chợt ẩn chợt hiện
rạch ngang trời, nhảy nhót trong những tầng mây, cả thành phố đều đã chìm vào
giấc ngủ say.

“Em có phải là Tô Tô không?”.
Lái được một lúc, tôi hỏi cô bé.

“Tô Tô là ai?”. Cô bé hỏi lại
tôi, chau mày, nghĩ ngợi một hồi, “Cái tên rất quen”.

“Em là người hay là ma?”. Tôi
tiếp tục hỏi.

“Linh tinh, tôi đương nhiên là
người”. Cô bé có hơi bực mình, ghì chặt dao vào cổ tôi, sau đó lại tự nói với
mình: “Nhưng cũng kỳ lạ, tất cả ký ức mà tôi có đều liên quan đến những ngày
mưa”.

Cô bé đột nhiên nhìn tôi chằm
chằm: “Anh là ai? Anh là bạn trai hay chồng của tôi?”.

“Thật sự em không nhớ gì à?”.
Tôi ngờ vực nhìn vào “phần tử nguy hiểm”, chầm chậm dừng xe lại.

Cô bé lắc đầu, lại tiếp tục hỏi
tôi: “Tại sao tôi lại ngủ bên cạnh anh?”.

“Em sợ sấm, nên đến phòng anh
ngủ”.

“Anh là anh trai của tôi?”.

“Không phải”. Tôi trả lời.

Tô Tô lại chau mày, muốn nghĩ
cho bằng được một vài manh mối, nhưng lại không thể nghĩ ra bất cứ điều gì. Cô
bé đột ngột thu dao về, mở cửa xe, bước ra.

“Tô Tô!”. Tôi vội vàng mở cửa
bên kia ra, đuổi theo.

“Tôi không phải là Tô Tô”. Cô
bé quay lại nhìn tôi, lại đặt con dao gọt hoa quả lên cổ tay.

Tôi dừng lại, duy trì khoảng
cách nửa mét, hỏi cô bé: “Thế em tên gì?”.

“Tôi… tôi cũng không biết”. Cô
bé nhìn tôi, “Hay là anh đặt cho tôi một cái tên?”.

“Hả?”. Tôi kinh ngạc nhìn cô bé,
rõ ràng trước mặt tôi lúc này là Tô Tô, nhưng lại có một cảm giác hoàn toàn
khác lạ.

“Này, chúng ta đi chơi đi”. Cô
bé nhìn tôi, đột nhiên lại nói.

Tôi nhìn cô bé: “Chơi? Chơi cái
gì?”.

“Chơi công viên”. Cô bé cười cười.

“Em không sợ lạnh à?”. Tôi thấy
trong gió lạnh, cô bé chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, chợt có chút lo lắng.

Cô bé nhìn xung quanh, đột
nhiên nhìn thấy một cửa hàng quần áo ở phía đối diện, lập tức nhặt một hòn đá
trên đường, ném vút đi.

Choang! Tấm cửa sổ bằng kính của
cửa hàng vỡ vụn.

Lập tức, tiếng còi báo động
vang lên.

Cô bé chạy vào đó, lấy từ bên
trong ra mấy bộ quần áo, tiếp đó chạy về bên tôi, nhìn thấy tôi đứng như trời
trồng nhìn cô bé, liền đẩy tôi: “Đồ ngốc! Còn không chạy mau?”.

Lúc này tôi mới giật mình, kéo
tay cô bé chui vào trong xe, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Cô bé ngồi trong xe thay quần
áo, khi tôi quay người nhìn lại, suýt nữa trợn lòi mắt!

Chỉ thấy một màu xanh cực kỳ xa
hoa, qua đường cắt may của chiếc cổ bẻ, làm nổi bật đường nét chiếc cổ và bờ
vai Tô Tô, phần đăng ten xếp nếp trong suốt ở phần vai, kết hợp với những chiếc
cúc thủy tinh hình bông hoa, trông vô cùng gợi cảm. Bên trong là một chiếc áo
hai dây tạo cảm giác tầng lớp, dây đai ở eo ôm lấy đường eo nhỏ nhắn của Tô Tô,
làm nổi bật lên vòng eo hoàn mỹ, hoa văn bắt mắt thể hiện được khí chất của một
cô gái thành thị cá tính.

Đường nét của quần áo như một bức
tranh trừu tượng, màu sắc thanh nhẹ và những hoa văn mơ hồ hư ảo, đem đến mùi vị
thật nhẹ nhàng của mùa hạ sớm, vô cùng diễm lệ. Khí chất nữ tính và chín chắn
toát ra từ bên trong của cô bé quét sạch đi phong cách ngọt ngào đáng yêu thường
ngày!

Sự thay đổi lớn lao này tạo
thành sự tương phản mạnh đến nỗi làm tôi gần như không thể thở được.

Đẹp kinh ngạc!

Tim tôi đập nhanh, thật sự
không thể ngờ, Tô Tô có thể ăn mặc kiểu chín chắn và mê hồn như vậy!

“À, nhân tiện cũng lấy trộm cho
anh một bộ. Bây giờ tôi và anh là đồng bọn”.

Cô bé ném cho tôi một bộ
complet màu đen, làm tôi dở khóc dở cười.

Tiếp đó, cô bé tiến lại gần
nhìn tôi: “Tôi cảm thấy chúng ta quen nhau rất lâu rồi”.

“Bao lâu?”.

“Không biết, chỉ cảm thấy anh rất
thân thuộc”. Nói đến đây, cô bé đột nhiên lại rút dao ra, ghì vào cổ tôi, “Đưa
tôi đi công viên”.

“Được thôi, đưa em đi công
viên”. Tôi biết công viên Bình Hải sáu giờ tối đã đóng cửa, liền lái xe đưa cô
bé đi, để cho cô bé từ bỏ ý nghĩ đó.

Cô bé yên tâm ngồi trên ghế, vừa
lấy dao ghì vào cổ tôi, vừa ngân nga một điệu gì đó mà tôi không biết, trong
đôi mắt trong như nước hồ thu, lại có chút lẳng lơ.

Tuy bị cô bé lấy dao ghì vào cổ,
nhưng thật lạ, tôi không hề sợ chút nào, dường như không cảm thấy ác ý ở nơi
cô.

Tôi lái xe đến cửa công viên,
tưởng rằng nó đã đóng cửa, nhưng hôm nay công viên đèn đuốc sáng trưng. Tôi ngửa
mặt nhìn quả bóng bay khổng lồ đang đung đưa ở cửa ra vào, phát hiện bên trên
có viết “Lễ hội Carnival trò chơi lần thứ sáu”.

Tôi kinh ngạc nhìn cô bé, lòng
thì nghĩ cô nhóc này số cũng may mắn quá. Công viên quy mô lớn mới mở cửa không
lâu của Bình Hải, đúng lúc đang tổ chức Carnival, cuối tuần mở cửa cả đêm.

“Ha ha…”. Cô bé nhảy ra khỏi
xe, vội vàng chạy về phía chỗ bán vé, lúc này tôi mới nhớ ra, cô bé vẫn còn cầm
chiếc áo khoác da của tôi. Nhìn thấy mình vẫn còn đang mặc quần áo ngủ, tôi chỉ
có thể mặc bộ đồ mà cô bé trộm được.

Cô bé nhanh chóng mua hai vé,
kéo tay tôi vui sướng đi vào trong công viên. Nhìn dáng vẻ vui sướng ấy, tôi
hơi có chút không hiểu, cô bé rốt cuộc là Tô Tô hay là một người khác.

Công viên buổi đêm ánh đèn lấp
lánh, dường như còn đẹp hơn cả ban ngày. Vừa vào công viên, cô bé đã mua luôn một
chiếc bờm phát sáng hình sừng bò đeo vào đầu, vô cùng đáng yêu.

“Thưởng cho anh một cái kẹo
bông!”. Tô Tô cầm ví tiền của tôi, mua hai cây kẹo bông rất to, đặt một cây vào
tay tôi.

Có lẽ là cô bé rất xinh đẹp, lại
đeo chiếc bờm sừng bò kiểu ma quỷ và ăn kẹo bông nên lại càng dễ thương, những
cậu con trai đi qua đều nhìn về phía chúng tôi. Còn Tô Tô không hề để ý, kiêu
ngạo nhìn bọn họ, rồi càng khoác chặt tay tôi hơn, làm bọn họ vừa ngưỡng mộ vừa
đố kỵ. Còn con dao gọt hoa quả không biết bị cô bé vứt đi đâu rồi.

“Được rồi, chúng ta đi chơi
đi!”. Cô bé ăn hết cây kẹo bông, nở một nụ cười thoải mái, nắm chặt tay tôi,
cùng tôi chạy đến cửa ra vào của trò thuyền xuyên mây.

Đây không phải lần đầu tôi đến
công viên, nhưng một mình đi với con gái đến công viên chơi buổi đêm như thế
này thì đây mới là lần đầu.

Vì buổi tối vừa mưa một trận,
người trong công viên không nhiều, chúng tôi không cần xếp hàng, muốn chơi gì
thì chơi, ở đây thật giống như công viên của riêng hai chúng tôi vậy. Nhưng tôi
không hiểu, tại sao tôi phải chơi cùng cô bé, người con gái trước mắt tôi bây
giờ có phải Tô Tô không? Tôi đang chơi với Tô Tô hay chơi với một người khác?

Buổi tối với vô vàn những điều
chưa biết, chiếc tàu lượn lao đi trong đêm tối, ánh đèn đủ màu sắc như đường hầm
không gian lướt qua người chúng tôi, cô bé nắm chặt tay tôi, gào to hết sức.

Một lúc sau hầu như những trò
chơi cảm giác mạnh chúng tôi đều đã chơi hết, cũng gần hết đêm rồi. Chợt phát
hiện đã lâu lắm rồi tôi không điên cuồng như thế này. Còn “Tô Tô” người đầy mồ
hôi, cũng hơi mệt.

Đột nhiên, cô bé lại cao hứng nắm
lấy tay tôi, kéo tôi chạy đi: “Bánh xe mặt trời!”.

Tôi bỗng nhớ ra Tô Tô thích nhất
là trò chơi này, mấy ngày trước còn nhõng nhẽo đòi đi cùng tôi… Cô nhóc này, rốt
cuộc có phải là Tô Tô hay không?

Tôi ngẩng đầu nhìn bánh xe, lại
nhìn sắc trời phía sau, bầu trời vốn một màu đen kịt đã mờ mờ sáng, bình minh sắp
đến.

Bánh xe khổng lồ chuyển động,
đem theo tôi và cô bé chầm chậm đi lên phía trên. Người chơi vắng vẻ, khoang của
chúng tôi trước sau đều không có người, lúc này bánh xe chuyển động cực kỳ chậm.

“Tô Tô” nhàn nhã tựa người vào
cửa kính, thưởng thức cảnh vật bên dưới.

Bánh xe càng lên cao, những trò
chơi lúc nãy chúng tôi cùng chơi dần diện ra trước mắt

Đột nhiên, cô bé nghiêng đầu, dựa
vào vai tôi. Cơ thể thơm tho của cô bé thật mềm mại, ánh mắt vừa tinh nghịch, lại
vừa giảo hoạt và tinh quái.

“Em…”. Tôi nhìn cô bé, đang định
nói, cô bé liền cười, nũng nịu nói: “Mãi chả tìm thấy chỗ nào để hôn anh cả”.

Nghe thấy cô bé nói vậy, tim
tôi đập thình thịch. Quả nhiên, cô nhóc này không phải đến đây để ngắm cảnh mà
có ý đồ khác.

Không đợi tôi phản ứng, cô bé
thuận thế ngồi dậy, nhanh nhẹn lật người, vốn đang dựa lưng vào tôi, giờ đã biến
thành quyến rũ cúi xuống, đôi tay nhỏ nhắn mịn màng, như con rắn nhỏ, vòng quanh
cổ tôi, kéo đầu tôi xuống.

Tôi bị cô bé ghì chặt vào môi,
ngỡ ngàng không nói được câu nào.

Cơ thể đầy đặn của cô bé ép sát
vào ngực tôi, đôi tay loạn xạ ôm lấy cổ tôi. Không thể không nói, cô ấy hôn rất
tệ. Nhưng đôi môi mọng và mùi hương quyến rũ lại khiến người ta đắm chìm và đầy
dư vị.

Hơi thở của cô bé trở nên gấp
gáp, hai tay từ cổ áo luồn vào trong áo tôi, nhưng lại không biết tiếp tục thế
nào. Tôi đỡ lấy cô bé, muốn dứt ra, nhưng lại sợ làm tổn thương cô bé.

Nghe nói những người mộng du, nếu
đột ngột đánh thức họ, sẽ làm họ bị tổn thương nặng nề.

Đột nhiên, cô bé mạnh mẽ đẩy
tôi ra.

“Chỉ có tôi được chủ động,
không cho phép anh chủ động”. Cô bé trợn mắt, nói.

Gió lạnh buổi sớm thổi qua trán
cô bé, làm bay bay làn tóc. Khuôn mặt nhỏ xinh còn hơi ửng đỏ, ánh mắt lại vô
cùng hung hăng.

Tôi ngại ngùng cười xòa, nhận
thấy mình đang làm chuyện không hay với Tô Tô, trong lòng hơi bất an.

“Em yêu anh. Từ hôm nay trở đi,
anh là bạn trai của em”. Cô bé nắm lấy cổ áo vest của tôi, tuyên bố dứt khoát.

“Anh còn chưa đồng ý mà”. Tôi
nói.

“Không đồng ý cũng phải đồng
ý!”. Cô bé đẩy tôi ra trước mặt, ngang ngược định hôn tôi lần nữa.

Nhìn thấy cô bé giống như một
con khỉ ham ăn, nhảy nhót trong lòng tôi, tôi vừa tức vừa thấy buồn cười, vội
vàng ngăn cô bé lại, cố ý tỏ ra bất lực thốt lên: “Haizz, đúng là không hiểu thế
nào là lãng mạn cả!”.

“Cái gì mà lãng mạn với không
lãng mạn!”. Cô bé nôn nóng như có lửa đốt, bỏ hai tay tôi ra, lại tiếp tục định
hôn tôi.

Tôi vội vàng lùi lại phía sau,
tránh khỏi cặp môi nhỏ của cô bé, rồi nắm chặt cổ tay nõn nà của cô, ôm cô bé
vào lòng. Cô bé rất khỏe, nhưng trong sự khống chế của tôi, cũng không thể
thoát ra được.

“Nhìn xem, cảnh bên ngoài thật
đẹp, bỏ lỡ thì phí lắm”. Tôi dùng cằm ghì chặt vai cô bé, chỉ ra phía ngoài,
nói.

Theo hướng tay tôi chỉ, Tô Tô
cũng nhìn ra phía ngoài.

Lúc này đúng là thời khắc bóng
tối và ánh sáng giao thoa, ánh sáng ẩn trong tầng mây ở phương đông chậm chạp
ló ra, phần còn lại của thế giới vẫn còn bị bóng tối bao phủ.

Khoang xe của chúng tôi sắp đến
đỉnh cao nhất của bánh xe mặt trời, cả thành phố dường như cũng để lộ ra vẻ ngủ
say của nó, ánh đèn thưa thớt, giống như một bầu trời sao ứng với bầu trời trên
cao.

Cảnh đẹp dường này, có một cảm
giác tráng lệ hùng vĩ. Đây là cảnh tượng mà ngồi bánh xe mặt trời vào ban ngày
không bao giờ có thể thấy được.

Đúng vào lúc trái tim tôi đang
rung động, cứ nghĩ rằng cô bé cũng sẽ bị cảnh đẹp tráng lệ bên ngoài hấp dẫn,
thì tôi lại phát hiện cô bé vừa hơi hiếu kỳ nhìn cảnh quan bên ngoài, vừa nhìn
tôi hy vọng mong chờ.

Ánh mắt này rõ ràng đang nói:
Bây giờ đã hôn được chưa?

Vẻ mặt này của cô bé, càng làm
tôi vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ có thể tiếp tục ghì chặt cô bé.

Ở chân trời sáng lên tia sáng
thực sự đầu tiên.

Tiếp theo đó, hàng vạn tia sáng
chọc thủng màn mây, tỏa ra từ cuối chân trời!

Chúng tôi ở trên đỉnh của bánh
xe mặt trời, tận mắt ngắm nhìn mặt trời mọc!

Nhìn thấy cảnh sắc tráng lệ
này, cô bé cuối cùng cũng bị chấn động, quay đầu lại, nhìn ánh sáng màu vàng
xuyên qua tầng mây, lao về phía chúng tôi.

Nhìn bộ dạng ngạc nhiên vô cùng
của cô bé, rõ ràng là lần đầu nhìn thấy mặt trời mọc.

Tôi để cô bé tựa vào lòng mình,
nhẹ nhàng ôm rồi hôn lên mái tóc tơ.

Bỗng dưng tôi cảm thấy vô cùng
hạnh phúc, như thể người tôi đang ôm trong lòng chính là người con gái số mệnh
đã an bài sẽ ở bên tôi kiếp này.

Có lẽ vì ánh sáng hơi chói mắt,
cô bé hơi quay đầu lại, nhào vào lòng tôi.

Giây phút mặt trời chiếu rọi
trái đất này, cô bé dường như đã bị cảm động, ánh mắt rạng ngời, ánh lên những
ánh nhìn ấm áp.

“Anh Tiểu Mân?”. Cô bé nghi hoặc
thốt lên.

“Tại sao em lại ở đây?”. Cô bé
phát hiện mình đang ở trên bánh xe mặt trời, mà tôi lại đang ôm cô bé, ngạc
nhiên hỏi.

“Anh… Đây…”. Tôi vô cùng hoang
mang, không biết phải trả lời thế nào.

Đúng lúc này, Tô Tô sau một đêm
vui chơi thỏa thích, chợt mệt mỏi, đổ vào lòng tôi, ngủ thiếp đi.

Sự việc biến chuyển quá nhanh,
tôi không kịp phản ứng. Nhìn cô bé lại chìm vào giấc ngủ say, tôi không dám
đánh thức, khoang xe xuống đến mặt đất, tôi ôm cô bé, rón rén đi ra khỏi công
viên, đặt cô bé vào trong xe, nhanh chóng lái xe về Lam Kiều Hoa Uyển.

Chung cư vẫn yên lặng, chỉ có
phòng tôi còn sáng một ánh đèn mờ mờ. Ba người họ vẫn đang ngủ.

Tôi bế Tô Tô đi vào trong chung
cư. Cơ thể Tô Tô rất nhỏ nhắn, cô bé có một cơ thể duyên dáng yêu kiều của một
thiếu nữ, nhưng vẫn có vẻ mềm mại và làn da láng mịn của trẻ con, ngoài việc tuổi
còn nhỏ và khí chất còn chưa đủ ra, tất cả các mặt khác, tuyệt đối là một mỹ nữ
tuyệt trần.

“Ngoan, về phòng mình ngủ đi,
bên ngoài không còn sấm nữa rồi”. Tôi ôm cô bé đi về phòng, đặt cô bé lên chiếc
giường nhỏ màu hồng.

“Vâng…”. Tô Tô nửa tỉnh nửa mê
trả lời, chớp mắt đã ngủ say.

Tôi thay áo cho cô bé, giúp cô
mặc quần áo ngủ vào. Cái cảm giác như đi ăn trộm này, bán Tô Tô đi rồi lại mua
Tô Tô về, làm tôi cảm thấy mình giống như một kẻ buôn người.

Nhưng, tôi bị cô bé chiếm lấy
làm bạn trai, bị cô ấy “cưỡng hôn”, sau này còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì
nữa, hóa ra sói già đóng giả cừu non ở đây lại là Tô Tô…

Trên bầu trời bên ngoài cửa sổ,
những ngôi sao dần dần lộ ra khỏi tầng mây. Hôm nay thời tiết đẹp. Không biết bọn
Linh Huyên có biết chuyện tôi và Tô Tô đi du ngoạn lúc nửa đêm hay không. Tôi
thở dài một hơi, cảm thấy mệt mỏi rã rời, bèn về phòng ngủ.

Khi tỉnh dậy, ánh mặt trời chiếu
vào lan can. Trong vườn hoa bên ngoài cửa sổ, chim hót vang hòa với hương hoa.

Tôi lật chăn ra, nhìn thấy mình
hầu như toàn thân không mặc gì, chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót. Bên cạnh là một
cái chăn trống không, cảm giác như là Tô Tô thức suốt một đêm mưa gió, đến sáng
sớm thì tự rời khỏi phòng tôi, đi ra phòng khách ăn sáng rồi.

Những hồi ức mơ hồ lẫn lộn tối
qua hiện ra trong đầu tôi.

Không lẽ mình nằm mơ?… Tôi nhìn
ra bầu trời đẹp bên ngoài, giơ tay day day vào huyệt Thái Dương.

Trên tường treo một bộ complet
màu đen lạ lẫm.

Lòng tôi lạnh băng, nghĩ đến cảnh
tối qua, đột nhiên có chút căng thẳng. Hôm qua hồ đồ quá, cứ tưởng mình đang nằm
mơ nữa, hôm nay nghĩ lại “Tô Tô” thần bí của đêm qua, bỗng thấy thấp thỏm không
yên.

Ding ding ding… Báo thức của điện
thoại đột nhiên kêu to làm tôi giật mình.

Tôi hít một hơi dài, lấy lại
tinh thần, lấy quần áo trong tủ ra mặc vào, rồi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa
mặt.

Tôi ra khỏi phòng, khi đến
phòng khách, nhìn thấy Tô Tô đang ngoan ngoãn giúp Hiểu Ngưng làm điểm tâm
sáng.

Nếu trong phòng tôi không tự
dưng xuất hiện bộ complet đen, tôi vẫn cứ nghi ngờ mọi thứ đều bình thường.

Tô Tô nhìn thấy tôi đi ra khỏi
phòng, cười hi hi chạy đến: “Anh Tiểu Mân! Em làm bánh gato cho anh nè!”.

Cô bé mặc chiếc áo bông in hoa,
vẫn như mọi khi, vừa trong sáng vừa nghịch ngợm.

Nhìn dáng vẻ cô bé, hình như đã
hoàn toàn quên chuyện xảy ra đêm qua.

Đúng lúc tôi đang ăn bánh, cô
bé đột ngột hỏi tôi: “Anh Tiểu Mân, hôn thì có cảm giác thế nào?”.

“Ấy… Sao tự dưng lại hỏi anh
cái này?”. Tôi nhìn cô bé vẻ kỳ lạ.

“Chỉ là… muốn hỏi thôi mà”. Sắc
mặt của Tô Tô hơi đỏ lên.

Cô bé nói tiếp: “Em hỏi chị
Linh Huyên, chị ấy bảo là không biết. Rồi em đi hỏi chị Hiểu Ngưng, chị ấy
không chịu nói gì cả”.

“Rút cuộc là sao lại tò mò về vấn
đề này thế?”. Tôi nhìn khuôn mặt xinh xắn của Tô Tô, hỏi sâu thêm.

Tô Tô hơi cúi đầu xuống, thấy
ngại ngùng: “Anh Tiểu Mân, em nói ra, anh không được cười em đấy”.

Nhìn bộ dạng ngại ngùng của cô
bé, tôi càng thấy kỳ quặc, nhưng vẫn đồng ý: “Được được được, anh không cười”.

Tô Tô vặn ngón tay: “Ừm… Tối
qua nằm mơ, em thấy anh hôn em”.

“Á?”. Tôi kinh ngạc nhìn cô bé.

“Em biết anh Tiểu Mân không làm
như thế, nhưng… em cũng không biết tại sao lại nằm mơ như thế…”. Tô Tô nghịch
ngón tay, cúi đầu nói.

Cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên,
nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ: “Anh Tiểu Mân, nếu em có ý nghĩ không đúng với
anh, anh không trách em chứ?”.

Điều này… lần đầu tiên có người
con gái hỏi tôi như thế. Hóa ra không phải tôi muốn “ăn thịt” Tô Tô, mà là Tô
Tô muốn “ăn thịt” tôi.

“Nhưng chị Hiểu Ngưng nói cái
này cũng bình thường, trước đây khi Đới Duy ở đây, chị ấy cũng luôn muốn tìm một
người bạn trai như Đới Duy”. Tô Tô tiếp tục nói.

Lời của cô bé không khỏi làm
tôi nhớ đến cách nói của Đại Bính. Cậu ấy cho rằng bốn người con gái ở cùng với
một người con trai, ngoài việc dựa dẫm trong cuộc sống, nhiều hơn là sự dựa dẫm
về tinh thần. Có điều, họ cho rằng tôi là một tên gay “thuần túy”, thỉnh thoảng
lợi dụng tôi thì có cảm giác áy náy.

Thấy tôi không nói gì, Tô Tô ấm
ức ngẩng mặt lên, cẩn thận hỏi tôi: “Anh Tiểu Mân, có phải em nghĩ thế, làm anh
giận rồi phải không?”.

“Ừ, anh giận rồi”. Tôi cố ý
nói.

“Á…”. Tô Tô thất vọng dài giọng
ra: “Anh Tiểu Mân, em không cố ý đâu. Em bảo đảm từ sau không bao giờ dám nghĩ
lung tung nữa”.

Nhìn bộ dạng hứa hẹn của cô bé,
tôi không nhịn được phì cười.

“Hì hì, em biết anh Tiểu Mân sẽ
không giận đâu mà”. Trong nháy mắt, vẻ mặt Tô Tô rạng rỡ lại ngay, nhìn tôi
tinh nghịch nói. Cái vẻ mặt thất vọng lúc nãy cũng là cô bé giả vờ thôi.

“Phù, nói ra trong lòng thật
thoải mái. Anh Tiểu Mân, em hay lợi dụng anh, anh không để ý chứ ạ?”. Tô Tô ôm
chặt lấy tôi, hỏi.

Ai lợi dụng ai, còn chưa biết nữa,
tôi nhìn Tô Tô tinh nghịch trong lòng mình, thầm nghĩ.

“Hai người đang nói gì thế?”.
Trình Lộ cầm cốc sữa nóng bốc khói đi đến.

“A! Không có gì!”. Tô Tô vội vàng
bịt miệng mình lại, nhảy sang một bên.

Trình Lộ biết cô bé đang cố ý
giả vờ, đương nhiên không trúng kế, nói với tôi: “Tối qua tôi đã xác nhận, sách
của chúng ta nhanh nhất cũng phải tuần sau mới ra mắt được, muộn hơn so với tập
đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh đúng một tuần”.

Báo cáo nội dung xấu