Pendragon (Tập 8) - Chương 31

CHẤM DỨT NHẬT KÍ #30

TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT

Tàu viễn dương chở khách Queen Mary sang trọng được sáu tàu kéo nhỏ hộ tống
qua cảng New York một cách an toàn. Thân hình đồ sộ của nó làm mấy tàu kéo
trông còi cọc tí teo, khi chúng vừa đẩy vừa kéo thành phố nổi qua tượng Nữ Thần
Tự Do, xuyên Verrazano Narrows[17], tiến vào hào nước sâu của Đại Tây Dương,
tới đây chúng tách ra và chào tạm biệt trong khi con tàu lớn tiếp tục hành
trình tới Anh Quốc.

[17] Tên cây cầu treo bắc qua eo biển
Đại Tây Dương, được xem như cửa ngõ vào cảng New York

Courtney và Dodger không thấy tất cả những cảnh đó. Chúng đã tìm được một
phòng ăn nhỏ yên tĩnh, chưa tới giờ hoạt động, tại tầng dưới. Chẳng bao lâu nữa
nơi này sẽ rộn rịp hành khách nôn nóng nếm thử món ngon của những bếp ăn danh
tiếng. Cho đến lúc đó, đây là nơi tốt nhất để đọc nhật kí của Bobby

Courtney đọc xong trước. Cô để những trang giấy lại cho Dodger, nhìn ra đại
dương qua ô cửa tròn. Chưa bao giờ đi tàu biển, nên cô không biết sẽ mong thấy
điều gì. Cô không cảm thấy sự di chuyển nào hết, chỉ có tiếng o o đều đều của
máy tàu. Khi nhìn về phía chân trời, cô biết mình sẽ phải làm gì, nhưng không
có manh mối nào để bắt đầu.

Sau cùng Dodger lên tiếng:

- Vậy là yên tâm rồi. Chúng ta đã hành động đúng. Chúng ta nên ở trên con
tàu này.

- Thật điên đầu. Tôi chẳng còn biết chắc điều gì là đúng là sai nữa. Saint
Dane đã làm sụp đổ hàng rào giữa các lãnh địa, và điều đó dẫn tới sự hủy diệt
chung cuộc của Veeelox. Nhưng Mark và tôi đã can thiệp vào Eelong và cứu được
lãnh địa đó! Bây giờ tôi ở trên một con tàu của quá khứ, cố gắng thay đổi tương
lai trở lại như trước. Tất cả đều quá lạ lùng…. Đến không thể tin nổi.

- Lạ lùng?

Dodger hỏi, rồi đến bên ô cửa với Courtney:

- Tất cả những gì tôi biết là qua những trang nhật kí này và những gì cô
nói với tôi. Tôi không thể bảo làm xáo trộn lãnh địa này với lãnh địa khác là
đúng hay sai. Với tôi, tất cả cứ như truyện khoa học giả tưởng. Nhưng Saint
Dane đang đưa những dado đó đến gây đau khổ cho rất nhiều người. Chắc chắn việc
đó là sai. Nếu chúng ta có thể ngăn chặn hắn bằng cách ngăn chặn Mark, thì còn
chọn lựa nào khác nữa chứ?

Courtney nhìn Dodger. Mắt cô ươn ướt. Hắn không hỏi vì sao, mà có hỏi,
Courtney cũng không có câu trả lời. Có quá nhiều lí do. Cô hỏi:

- Anh thật sự tin chúng ta có thể cứu Veelox bằng cách ngăn chặn Mark?

Dodger cười hì hì:

- Tôi đoán là có thể, nhưng cô hỏi lầm người rồi. Với lại, chúng ta đâu còn
trò gì khác để làm trên con tàu này chứ? Chẳng lẽ chơi trượt ván à?

Không muốn nhưng Courtney cũng phải phì cười:

- Vụ này sẽ rất căng. Chúng ta đi tàu chui, nhưng lại không thể ẩn nấp, vì
còn phải lục soát khắp tàu.

Dodger tự tin:

- Không thành vấn đề. Đi lậu vé mà trốn tránh mới là hành động tệ hại nhất.
Cứ thản nhiên đi loanh quanh như thể chúng ta là chủ tàu ấy. Cứ để mọi người
thấy tụi mình. Mọi người sẽ không biết chúng ta có phòng hay không. Courtney,
cô chọn đúng bạn đồng hành đó. Tôi quá rành khách sạn, mà con tàu này là một
khách sạn nổi. Chúng ta sẽ tìm thấy Mark. Sau đó mới là căng.

- Ý anh là sao?

- Chúng ta phải ngăn chặn anh ta. Vụ này tôi không giúp cô được.

Courtney lại nhìn
ra biển. Câu hỏi lớn nhất vẫn chưa được giải đáp. Vì sao Mark rời bỏ Trái Đất
Thứ Hai để đổi thay lịch sử? Chưa biết được điều đó, cô vẫn không biết sẽ
thuyết phục bạn như thế nào để ngăn chặn cậu ấy. Cô nhắc nhở:

- Chúng ta không có
nhiều thời gian.

- Có chứ. Chúng ta
có sáu ngày cho tới khi cập bến. Ối thời gian.

- Nhưng không. Lịch
sử nói một xác chết từ tàu Queen Mary trôi dạt vào New Jersey. Có thể là Mark,
có thể không, nhưng dù là ai – trừ khi anh tin một cái xác có thể trôi giữa đại
dương về với tận New Jersey – thì phát súng đó sẽ được bắn trong khi chúng ta
vẫn còn gần nước Mỹ.

Dodger huýt sáo,
bàng hoàng nói:

- Tôi quên nghĩ đến
điều đó.

Courtney kết luận:

- Vậy thì, việc đầu
tiên là chúng ta phải giải quyết một vụ giết người trước khi nó xảy ra.

Dodger hăng hái
thông báo:

- Còn chờ gì nữa.
Bắt đầu ngay. Chúng ta tách ra. Cô lục soát các boong. Tôi cá là Mark đang đi
dạo. Không ai đi biển mà lại ru rú một mình trong phòng.

- Anh không biết
Mark đâu. Rất có thể cậu ấy đang ăn cà rốt và đọc sách trong phòng.

- Cà rốt?

- Đừng bận tâm.

- Được, tôi sẽ tới
đó. Tôi sẽ tìm trong danh sách hành khách, xem cậu ấy ở phòng nào.

- Làm sao anh có
danh sách được?

- Nói rồi, tôi rành
khách sạn mà. Tin tôi đi.

Courtney nhún vai.
Dodger với tay lột cái mũ vải mềm của cô, nói:

- Cô là một thiếu
nữ xinh đẹp. Đừng cố làm cho có vẻ như một đứa con trai. Ăn mặc thế này, cô
càng làm cho người khác chú ý.

Courtney nhìn xuống
cái quần dài và chiếc áo len của mình. Bất thình lình, cô ước gì mình đã nghĩ
đủ xa để mặc một trong những thứ quần áo rợn người mà cô đã thấy trong cửa hiệu
ở New York.

Courtney thú nhận:

- Trông tôi như dân
nhập cư trong bức tranh đảo Ellis[18] vậy.

[18] Đảo Ellis nằm trên vịnh Thượng New York, thành phố New
Jersey, là cửa ngõ cho hàng triệu dân nhập cư tới Hoa Kỳ từ năm 1892-1954

- Đừng lo. Tôi sẽ
tìm cho cô mấy thứ khác.

- Tôi sẽ tìm anh ở
đâu?

Dodger suy nghĩ rồi
nói:

- Một tiếng nữa,
mình gặp nhau tại mũi tàu. Thận trọng, cứ thế mà đi tới. Tránh nhân viên thủy
thủ đoàn, nhưng đừng có lộ liễu. Họ chưa biết hết mặt hành khách đâu.

- Ok. Chúc may mắn.

- Chúc săn lùng
hiệu quả.

Dodger đưa tay lên
mũ chào, rồi lủi ra khỏi cửa. Courtney lại một mình. Nhiệm vụ trước mắt cực kì
khó khăn nhưng rõ ràng. Tìm Mark. Ngăn cậu ấy lại. Cứu cậu ấy, nhưng phải ngăn
cậu ta lại. Cô biết là không được thất bại. Tất cả là vì phát minh Lò Rèn của
Mark. Cô phải thuyết phục Mark hủy bỏ bản mẫu. Một khi bản mẫu ấy tiêu tùng, cô
tin chắc lịch sử sẽ thay đổi, tất cả sẽ như… chuyện phải thế thôi. Dado sẽ
không còn tồn tại trên Veelox nữa và chiến tranh sẽ không bao giờ xảy ra trên
Ibara. Bobby sẽ an toàn. Mark sẽ an toàn. Halla sẽ an toàn.

Courtney nhét cái
mũ vào túi sau, buộc tóc lên cao, sao cho càng “coi được” càng tốt. Cô cởi áo
lạnh, kéo áo sơ mi trắng khỏi lưng quần, rồi buộc áo len quanh hông. Hi vọng
trông cô giống một cô gái phong cách “thể thao” hơn là một con bé đi lậu vé. Cô
nhìn mình trong tấm gương chiếm trọng bức tường phòng ăn, lật cổ áo lên để có
vẻ thời trang hơn. Vô ích. Cô càng nổi bật như… Ôi, như một con nhỏ đi tàu
chui. Cách tốt nhất để không bị nhân viên tàu bắt là: đừng để họ nhìn thấy. Với
nhiệm vụ khó khăn trong tâm trí, cô bắt đầu đi tìm Mark.

Kế hoạch của cô là
cứ quanh quẩn chỗ đông người nhất. Cô nghĩ, tại đó sẽ có nhiều cơ hội tìm ra
Mark hơn. Quan trọng là có thể trà trộn vào đám đông. Nhưng ngay khi bước lên
Boong Đi Dạo, bao hi vọng đều tiêu tan hết. Đây là một boong rộng nhưng khép
kín, với mái trần và những cửa sổ để bảo vệ khỏi mọi thời tiết. Dù không còn
náo nhiệt như khi mới lên tàu, nhưng trên boong vẫn đầy người. Chẳng ai trông
giống Courtney.

Không thể trà trộn
vào họ được. Tất cả phụ nữ đều mặc váy dài hoặc áo vét với váy cắt may ôm gọn.
Đàn ông đều com-lê, cà vạt. Courtney luôn tưởng tượng đi tàu biển là nơi mọi
người ăn mặc đơn giản, với quần ngắn, chạy quanh vui đùa. Nhưng đó không là
quang cảnh của năm 1937. Cô cảm thấy như một đứa con nít giữa bữa tiệc của
những người vô cùng đĩnh đạc. Mà đúng thế còn gì. Tệ hơn nữa, một đứa trẻ dự
tiệc chui. Tốt nhất là đừng quan tâm tới bất kì điều gì, ngoài việc tìm Mark.
Nếu e dè lén lút, chắc chắn sẽ có người nhận ra và giao cô cho nhân viên tàu.
Cô mau chóng đi qua nhiều nơi một cách rất có phương pháp. Trước hết, băng qua
Boong Đi Dạo, rồi trở lại nơi bắt đầu. Dọc đường, cô nhìn mặt những người đàn
ông, hi vọng một trong số họ là Mark. Cô chỉ gặp những cái nhìn xa lạ.

Sau đó, cô leo lên
Boong Mặt Trời. Nơi này mang tên đó vì không có mái trần, chỉ có một lan can
dọc thành tàu. Đi trên boong này cảm giác như đang ở trên một con tàu hơn. Cô
cảm nhận được mặt trời, gió và những hạt nước biển li ti. Những thuyền cứu hộ
treo cao trên boong làm cô nhớ tới phim Titanic. Cô xua đuổi hình ảnh đó khỏi
đầu. Không cần nghĩ đến thảm họa đại dương đó cũng đã đủ chuyện để lo rồi.

Mặt trời chiều đang
xuống, tỏa ánh sáng ấm áp lên làn nước. Courtney ước sao có thể dừng chân
thưởng thức cảnh hoàng hôn trên biển cả, như những hành khách khác đang nghiêng
mình qua lan can để ngắm nhìn. Nhưng không thể. Cô đang làm nhiệm vụ. Đi qua
mấy người, mà cô có thể thề đó là những ngôi sao cô đã thấy trong những bộ phim
cổ điển. Tên họ là gì? Clark Gable? Cary Grant? Cary Gable? Cô thấy một người
đàn ông mập ú, trông như một diễn viên phim hài thời xưa, nhưng không biết chắc
đó là Laurel hay Hardy. Hoặc chẳng là ai cả. Cô cố không nghĩ những con người
này thuộc về quá khứ, vì trên Trái Đấy Thứ Nhất, họ thật sự đang sống trong
hiện tại. Cô đã thấy hàng trăm người, nhưng không có Mark.

Courtney cảm thấy
thoải mái hơn trên Boong Thể Thao. Tại đây, hành khách đang chơi tennis và
trượt ván. Những hành khách có tâm hồn thể thao hào hứng ra ngoài, chơi trong
ánh nắng đang tàn. Courtney vui mừng thấy những người này không mặc váy dài và
com-lê. Đàn ông mặc quần dài và áo len. Đàn bà mặc váy rộng thoải mái. Cô muốn
nấn ná thêm một chút tại đây, bởi vì ít nhất cô không quá nổi bật với bộ đồ
đang mặc. Đây cũng là cơ hội duy nhất đươc nhìn mọi người chơi thể thao trên
boong một con tàu đang di chuyển, dưới chân ba ống khói đồ sộ màu cam và đen.
Đây là một cảnh thật sự thú vị, nếu như không phải nó đang níu giữ chân cô
trong khi cô đang cố gắng cứu toàn thể nhân loại.

Sau gần một giờ tìm
kiếm không thành công, đã tới lúc cô phải tới mũi tàu để gặp Dodger. Cô chán
nản nhận thấy việc tìm kiếm Mark sẽ khó khăn đến thế nào. Tìm được cậu ấy là cả
một sự may mắn lớn. Hi vọng Dodder đã tìm được phòng của Mark ở đâu, vì tình cờ
đâm sầm vào Mark là chuyện dường như không tưởng. Con tàu này quá lớn. Trên
đường tới đầu tàu, cô cố suy nghĩ giống Mark. Cậu ấy đi đâu? Làm gì? Câu trả
lời rõ ràng là: ở trong phòng và đọc sách. Đó là Mark. Nhưng Mark cũng hiếu kì.
Cậu ấy chưa bao giờ lên một con tàu. Cậu ấy phải muốn biết một con tàu hoạt
động ra sao. Cậu ấy phải khám phá. Một trong những việc đầu tiên cậu ấy sẽ làm
là gì? Cô không nghĩ là cậu ấy dành toàn bộ thời gian trên tàu để đọc sách.

Đọc. Hiện thực đơn
giản như nó vẫn vậy. Thư viện. Đó là nơi cậu ấy tới. Trên con tàu này có thư
viện không? Chắc phải có. Vì họ có đủ mọi thứ khác. Bất chấp nếu bị hỏi cô là
ai, có trả tiền cho chuyến đi không, cô tiến thẳng lại một tiếp viên đang phục
vụ nước uống cho một đôi rúc vào nhau trên ghế. Cô lễ độ nói:

- Xin lỗi, làm ơn
chỉ cho tôi thư viện ở đâu

- Được, thưa cô.
Thư viện trên đường Regent. Đi từ….

- Hiểu rồi, cảm ơn
nhiều.

Nói xong, Courtney
chạy đi ngay. Thậm chí không quay lại nhìn những gì đã biết: những ánh mắt tò
mò nhìn theo cô gái xông xáo trong chiếc quần dài. Cô biết rõ đường Regent ở
đâu, làm sao để tới đó. Mới chỉ sau vài giờ trên tàu Queen Mary. Cô đã rành
đường lối. Chạy vội xuống nhiều cầu thang gỗ hẹp, trở lại Boong Đi Dạo, cô bước
vào khu mua sắm đường Regent, bước nhanh qua những cửa hàng lộng lẫy. Cô chỉ
muốn tới ngay thư viện. Cuối đường, cô tìm thấy thư viện. Cô phóng qua cửa, làm
người đàn bà ngồi sau quầy – Courtney nghĩ là một thủ thư – giật bắn người kêu
lên:

- Ôi!

- Xin lỗi.

Courtney quan sát
căn phòng nhỏ. Bao quanh phòng là những kệ đầy sách bọc da. Rất nhiều sách,
nhưng không có người.

Lấy lại bình tĩnh,
người đàn bà lớn tuổi vui vẻ hỏi:

- Cần giúp gì
không, cô gái?

- Dạ không, cảm ơn
bà.

Courtney mau mắn
trả lời. Chợt nảy ra một ý tưởng, cô tiến lại gần bàn hỏi:

- Có thể bà giúp
được. Một người bạn của cháu bảo là đã đăng kí trước mấy cuốn sách, nhờ cháu
lấy giúp anh ấy. Bà kiểm tra lại giùm cháu được không ạ?

Giọng bà ta thoáng
chút âm hưởng Anh:

- Được chứ. Tên cậu
ấy là gì?

- Dimond. Mark
Dimond

Courtney biết cô
chỉ nói hú họa, nhưng biết đây lại giúp hé ra thông tin gì thì sao.

Bà thủ thư reo lên:

- Mark Dimond? Cháu
tới hơi trễ rồi cưng. Cậu ấy vừa lấy sách chưa đầy năm phút trước

Cảm giác như vừa bị
đập bằng búa, cô lắp bắp hỏi:

- Cậu…. cậu ấy… lấy
rồi? Bà chắc tên cậu ấy là
Mark Dimond ạ?

Nhìn qua chồng thẻ, bà dịu dàng nói:

- Chắc. Tôi đánh vần không lầm đâu. Cậu ấy nói nói rõ, không có “a” trong
chữ Dimond. Một chàng trai thật dễ thương.

Courtney vẫn choáng váng:

- Tóc đen? Da không tốt lắm? Đeo kính?

- Đúng rồi cưng, đúng là cậu ấy. Có gì rắc rối sao?

- Không. Không có gì. Phòng cậu ấy số mấy ạ?

Bà ta ôm chồng thẻ sát ngực. Courtney bỗng cảm thấy một luồng khí nghi ngờ.
Bà thủ thư nói cộc lốc:

- Xin lỗi. Tôi không được phép cung cấp thông tin đó. Cháu đã nói tên cháu
là gì nhỉ?

Vừa lùi ra cửa, Courtney vừa nói:

- Cháu chưa nói tên. Cậu ấy có nói là định tới đâu không ạ?

- Có chứ. Cậu ấy định lên đuôi tàu ngắm hoàng hôn cùng người bạn. Cảnh đẹp
lắm.

- Cảm ơn bà. Cảm ơn bà nhiều.

Vừa bước tới cửa, Courtney đứng khựng lại, quay nhìn bà thủ thư:

- Ngắm cảnh cùng người bạn?

- Phải. Một cô gái xinh lắm. Cậu Dimond chắc phải là người hấp dẫn lắm mới
có hai tiểu thư dễ thương đến vậy theo đuổi.

Courtney lao ra khỏi thư viện, gấp rút chạy lên Boong Đi Dạo. Cô suýt xô
ngã một nhân viên phục vụ khi phóng ra khỏi phố Regent, chạy dọc boong gỗ, để
tới đuôi tàu. Bất chấp những ánh mắt nhìn cô khó chịu. Mark ở trên tàu, cô vừa
lỡ dịp gặp cậu ấy. Tim cô đập rộn lên, không vì đang chạy.

Boong tàu không còn đông đúc nữa. Chắc mọi người đã vào trong, sẵn sàng cho
bữa ăn tối thịnh soạn. Tốt. Càng ít người càng đỡ phải né tránh. Tới cuối phần
khép kín của Boong Đi Dạo, cô chạy ra ngoài, và đối diện với mặt trời màu cam
đang hạ xuống bờ biển Hoa Kì. Những hành khách còn ở ngoài như những cái bóng
trên nền quả bóng màu cam. Nên khó thấy từng chi tiết. Cô chạy tới lan can cuối
tàu của Boong Đi Dạo, nhìn xuống những boong dưới.

Nhiều người còn ở ngoài thưởng thức cảnh hoàng hôn. Mọi đôi mắt đầu hướng
về phía tây. Không ai nhìn lại cô. Courtney càng thêm bực. Không thể nào nhìn
rõ ai với ai. Vừa định chạy dọc từng boong, để nhìn mọi người gần hơn, cô chợt
thấy: bên dưới, cách hai boong, một cặp đứng sát bên nhau. Họ mặc áo choàng lên
dài màu xám để tránh cái rét căm căm của biển. Người đàn ông đội mũ phớt. Người
phụ nữ cao hơn vài phân, tóc nâu sẫm, cắt ngang vai, rẽ ngôi sang bên và được chải
gọn gàng dưới cái mũ nhỏ màu xám. Dù gió biển, không một sợi xổ ra. Quay lưng
lại mặt trời khi nói chuyện với đàn ông, nghĩa là mặt chị ta hướng về phía
Courtney. Dù ở xa, Courtney có thể nói là người phụ nữ đó xinh đẹp. Nhưng những
chi tiết đó không quan trọng bằng việc người đàn ông cắp hai cuốn sách bìa da
dưới cánh tay. Người này rất có thể mới từ thư viện ra

Người đó quay nhìn người đàn bà. Courtney thấy gương mặt nhìn nghiêng của
anh ta. Đeo kính gọng kim loại. Một lọn tóc quăn màu đen ló ra khỏi nón.

Courtney nghẹn thở. Cô vừa mở miệng kêu “Ma…” thì bị kéo mạnh khỏi lan can
và xô ép vào vách tàu. Cô bị va đập mạnh vào vách thép.

Một giọng quen quen lên tiếng:

- Chào, Chetwynde.

Courtney lom lom nhìn kẻ mới tấn công cô. Hắn mặc áo choàng đen, đang nhìn
cô qua vành mũ xám.

- Không gì làm máu huyết lưu thông tốt bằng chút không khí biển, đúng
không?

Nói xong, hắn khụt khịt, rồi nhổ toẹt một bãi đờm lên boong.

Courtney hổn hển:

- Mitchell.

- Đón mừng lên tàu.

Andy Mitchell nói
với nụ cười đểu.

Saint Dane đã trở
lại sàn diễn.

Báo cáo nội dung xấu