Pendragon (Tập 8) - Chương 30

NHẬT KÍ #30

(Tiếp theo)

IBARA

Phải trở lại Ibara bằng mọi giá.

Mọi người phải biết một cuộc tấn công – không giống như bất kì điều gì họ
từng thấy trước đây – sắp xảy ra. Khỉ thật, không giống như bất kì ai từng thấy
trước đây. Đánh đuổi một nhóm Đào tẩu rách rưới là một chuyện. Bảo vệ hòn đảo
khỏi hàng mấy ngàn sát thủ dado là trận cầu khác hẳn. Nhớ lại những khẩu súng
tự động làm nổ tung tàu chiến của đám Đào tẩu trên nước, mình hi vọng có nhiều
hơn những cậu bé xấu tính đó quanh Ibara. Chiến đấu với dado bằng phi tiêu tẩm
thuốc độc sẽ không nhằm nhò gì.

Siry và mình chạy dọc ban công, tới góc đường đầu tiên. Chính xác. Tại đó
có một cửa dẫn tới cầu thang bộ. Tụi mình mau chóng lao xuống. Mình đã nói là
mau chóng hả? Đường xuống như bất tận vì tụi mình không xuống thẳng. Đây là kim
tự tháp. Cầu thang xuôi ít hơn cầu thang bình thường. Thời gian di chuyển khỏi
trung tâm kim tự tháp cũng lâu như thời gian đi xuống. Dọc đường, tụi mình vượt
qua hàng trăm dado trật tự, từ từ xuống thang. Lúc đầu mình lo bị chúng tóm
lại. Nhưng không. Chắc chúng tưởng hai đứa mình là dân Đào tẩu. Hoặc chúng
chẳng nghĩ ngợi gì hết. Dù sao, chúng là rô-bốt mà. Chúng làm mình nhớ lại đám
an ninh ác ôn mít đặc trên Quillan, với những cái đầu vuông vức và thân hình to
quá khổ. Mắt chúng cũng vô hồn như mắt dado trên Quillan. Với những gì mình đã
biết, đây chính là dado đến từ Quillan. Saint Dane đã đem chúng từ nơi khác
tới. Mình thấy trên Veelox người ta còn không thể làm được quần áo, nói chi sản
xuất ra những con rô-bốt tinh xảo. Những bức tường giữa các lãnh địa gần sụp đổ
rồi.

Mải lo chạy, mình không thể lo nghĩ nhiều hơn về những mối liên quan đến vụ
này. Mình đoán phải mất nửa tiếng mới xuống tới đáy kim tự tháp.

- Tới đây bắt đầu gay go rồi đó.

Mình nói với Siry cứ như cho đến lúc này chưa hề có gay go nào.

Xuống gần tới tầng trệt, tụi mình bắt đầu thấy đám Đào tẩu lẫn lộn cùng
dado. Chúng đều rách rưới như nhau, nhưng không thể lầm được. Dado cao lớn,
trông mạnh mẽ với cái đầu vuông đáng sợ. Đám Đào tẩu nhỏ con hơn mình nhiều. Có
lẽ là kết quả của nhiều thế kỉ lương thực tồi tệ. Hay không lương thực. Mình
nghĩ, không tên nào từng cắt tóc. Không bao giờ. Và… chúng hôi rinh rích. Ích
ra, dado không bốc mùi ghê tởm đó. Hôi khủng khiếp, nhân lên mấy ngàn lần.

Lạ là không tên Đào tẩu nào thèm liếc tới tụi mình một giây. Mình bắt đầu
nghĩ năng lượng nào của chúng cũng không nhiều gì hơn đám dado rô-bốt. Nếu chỉ
thay quần áo là đã lừa được chúng thì ba trăm năm tiến hóa đã không giúp gì
nhiều cho sự phát triển trí thông minh. Oải! Vào tới khu trung tâm kim tự tháp,
mình thấy những kẻ Đào tẩu đã biến Nguồn Sáng Đời Sống thành nơi trú ngụ. Nhiều
tên ngủ dọc các vách tường. rác rưởi tràn lan. Quần áo rách rưới hôi hám chất
đống khắp nơi. Có lẽ đây là phòng giặt ủi của chúng. Phòng giặt ủi “sạch sẽ”
của chúng. Hôi hám kinh khủng. Không có chút vệ sinh nào.

Chỉ tay vào giữa khu rộng lớn, Siry thì thầm:

- Nhìn kìa.

Là Saint Dane. Chắp tay ra sau, hắn đang đi trước một hàng dado, như một vị
tướng đang duyệt binh. Mình không biết nên diễn tả đội quân dado là đáng thương
hay đáng sợ. Chúng không ăn mặc như một đội quân. Không đồng phục. Tất cả đều
rách bươm như đám Đào tẩu. Nhiều bộ áo liền quần tả tơi màu đỏ, lam sẫm hay lục
sẫm – những bộ quần áo đã từng thuộc về các phader, vedder và những người đã
nhảy vào Nguồn Sáng Đời Sống. Chúng cũng không có vũ khí gì.

Nhưng chúng là dado. Không thể bị giết. Tên này giống hệt tên kia. Cao gần
hai mét, vai rộng, bàn tay to đùng. Trông chúng như những người đàn ông lực
lưỡng, tuy nhiên mình doán Rô-bốt không có cơ bắp, một cách cơ bản. Những cái
đầu vuông bự tổ chảng làm chúng giống một đạo quân quái vật Frankenstein. Đáng
sợ hơn nữa là chúng quá đông. Quẳng cả mấy ngàn tên vào Ibara, nếu bị tiêu hết,
sẽ có ngay mấy ngàn khác thay thế. Chúng không cần tài giỏi, kinh nghiệm hay
bất cứ chiến thuật nào. Chúng chỉ cần lù lù tiến tới.

Từ chính xác nhất để diễn tả quang cảnh này là… “trên cả áp đảo.”

Siry hỏi:

- Sao Saint Dane
không truy lùng chúng ta?

- Có thể hắn nghĩ
chúng ta vẫn còn đang kẹt trong kim tự tháp. Hắn không nghĩ chúng ta điên rồ
tới mức trượt xuống từ bên ngoài.

- Tôi cũng không
tin nổi chúng ta điên rồ đến thế.

Hai đứa mình lom
khom xuống, chờ cho Saint Dane đi đủ xa để không thấy được tụi mình, rồi di
chuyển nhanh dọc tường, tiến tới hành lang kính của trung tâm và cửa ra. Tụi
mình lách qua đám Đào tẩu đang ngủ, hoặc đang gặm những khúc xương (mình không
muốn biết xương đó từ đâu ra), hay nhìn cảnh tượng đám dado đang tập hợp. Chúng
không quan tâm tới hai tên Đào tẩu hơi hơi sạch sẽ, hai kẻ không hứng thú làm
gì ngoài chuyện tìm mọi cách chuồn ngay ra khỏi nơi này. Đánh một vòng chu vi,
trở vào trung tâm không gặp vấn đề gì, hai đứa mình nhanh chóng tiến vào những
phòng kiểm soát Nguồn Sáng Đời Sống sau những bức tường kính. Thật kinh ngạc,
sau ba trăm năm kim tự tháp vẫn có điện. Mình không ngừng lại để cố tìm hiểu vì
sao và bằng cách nào.

Trước khi ra khỏi
kim tự tháp là bước rợn cuối cùng. Nhớ mình đã viết về những cây củi khô tụi
mình đã đá sang một bên khi vào đây không? Bây giờ có đèn sáng tụi mình đã thấy
đó là gì. Xương. Xương người. Cả đống. Mình biết là xương người, vì còn có cả
đống đầu lâu nữa. Siry chết sững. Nó chưa bao giờ thấy một cảnh như thế này.
Nghĩ lại, mình cũng chưa. Tiếp cận gần xương nhất là lần mình đứng bên chuồng
quig, trong lâu đài của Bedoowan trên Denduron. Mình đã gọi thành phố Rubic là
nơi “của chết chóc.” Lúc đó mình chưa được thấy tận mắt những gì còn lại của cơ
thể con người. Mình nói với Siry:

- Đây là kế hoạch “vĩ
đại” của Saint Dane để tái tạo Halla. Cậu cần nhìn thêm nữa không?

Hai mắt Siry thẫn
thờ. Nó rón rén bước qua mớ xương cốt rải rác, cố gắng không làm xáo trộn
chúng. Một lúc sau, hai đứa mình đã trở lại ánh nắng ấm áp của thành phố Rubic.

Siry nói:

- Tôi không nghĩ
chúng mình lại thoát ra được.

- Chưa thoát đâu.

- Bây giờ trở lại
Ibara bằng cách nào?

Mình cười nói:

- Chuyện đó dễ
thôi. Trong thành phố Rubic có một ống dẫn. Mau.

Đây là chuyện đơn
giản. Ống dẫn có thể đưa chúng mình trở lại đảo trong vòng mấy phút. Mình chưa
bao giờ du hành trong lòng một lãnh địa, nhưng vì ống dẫn luôn đặt Lữ khách tụi
mình vào đúng chỗ tụi mình cần có mặt, nên mình hoàn toàn tin tưởng rằng hai
đứa có thể bước vào đường hầm trong thành phố Rubic và bước ra là đã ở trên Ibara.
Ok, có thể chỉ tin tưởng một nửa thôi, nhưng phải thử thôi. Người dân Rayne
càng có nhiều thời gian chuẩn bị càng tốt. Điều lo lắng nhất là vượt qua lũ
ong-quig. Thôi, tới đâu hay đó vậy.

Theo đồng hồ của
mình thì mình tới Veelox mới chỉ vài năm, vì vậy mình còn nhớ chính xác lỗ hổng
dẫn xuống đường hầm xe điện ngầm và ống dẫn. Tụi mình chạy qua đường phố hoang
vắng. Thậm chí không sợ đụng đầu với đám Đào tẩu, vì bây giờ trông tụi mình
giống hệt chúng. Lũ ngốc. Chẳng bao lâu hai đứa đã tới con đường có ống dẫn.
Chỉ có một vấn đề.

Con đường đã biến
mất. À, không thật sự biến mất. Có thể bảo là vẫn còn đó, nhưng đã bị chôn vùi
dưới đống đổ nát của những tòa nhà chọc trời. Nhìn quanh, mình nghĩ – không, hi
vọng – là lầm đường. Nhưng không. Cả một khu phố nằm dưới ba tầng đổ nát.

Siry đề nghị:

- Chúng ta có thể
đào.

- Bằng gì? Tay
không à?

Hai đứa trừng mắt
nhìn vào đống đổ nát như vừa bị chiến tranh tàn phá, nơi này từng là con phố có
hai dãy nhà bằng đá nâu xinh đẹp và những hàng cây. Ống dẫn đã tắc. Cả hai đứa
đều biết phải làm gì. Không thốt một lời, chúng mình co giò chạy tới cầu cảng.
Đây là kế hoạch B. Phải tìm một chiếc thuyền đưa tụi mình trở lại Ibara. Chúng
mình mau chóng chạy tới dãy phố có con đường lần đầu vào thành phố Rubic. Đã
nhìn thấy cầu cảng và… con thuyền hải tặc màu vàng của chúng mình đang neo tại
đó. Dù nó không còn là màu vàng nữa. Giờ đây nó là một đống than đen bốc khói
nghiêng hẳn về bên phải, mũi thuyền ngóc lên như đang cố nuốt chút khí trời.

Siry và mình đứng
bên lề mấy tòa nhà, lom lom nhìn đống tro tàn ảm đạm. Nó hỏi:

- Anh nghĩ có ai
còn sống không?

Mình trả lời không
chút tin tưởng

- Rất có thể.

- Chúng ta vẫn chưa
tìm được Twig.

- Chúng ta may mắn
thoát được. Khi vụ này kết thúc, chúng ta sẽ tìm họ. Tất cả.

- Khi vụ này kết
thúc, có thể làng Rayne cũng kết thúc như thành phố Rubic rồi.

Hai đứa nhìn nhau
quyết tâm.

- Thử tìm xem có
con thuyền nào không.

Chiếc tàu chiến rỉ
sét đã tấn công tụi mình không còn đó nữa. Quan sát bến cảng, mình tìm một con
thuyền còn sử dụng được. Không có gì. Không một con thuyền trong tầm mắt. Ngoài
cầu tàu có con thuyền của tụi mình đang âm ỉ cháy, có hai cầu tàu nữa nhô vào
trong bến cảng. Không con thuyền nào đang neo tại đó.

Mình trầm ngâm nói:

- Vô lí. Nếu Saint
Dane định đưa hàng ngàn dado tới tấn công Ibara, chúng sẽ tới đó bằng cách nào?

Mắt mở lớn, Siry
tháo dây nịt có cái túi giữ bản đồ cổ của Aja. Nó mở ra, chỉ lên bản đồ nói:

- Chúng ta đang ở
trên bán đảo này. Theo như bản đồ, cả hai bên bờ biển đều khá gồ ghề.

Mình quan sát bến
cảng. Nước phẳng lặng êm ả. Mình thắc mắc:

- Sao chúng neo tàu
ở nơi khác chứ không ngay tại chỗ gần thế này?

- Phải là một tàu
thật lớn mới vận chuyển được đám dado kia. Có thể không chỉ một tàu đâu. Chắc
chúng phải neo ngay tại mấy cầu tàu này.

Cầu tàu. Mình nhìn
cả ba cái. Có gì đó không ổn. Hai cầu trông giống nhau, nhưng cầu bên phải tụi
mình có vẻ hơi khác. Nó cao hơn. Những cột sắt bên dưới hai cầu kia có thể thấy
rõ khi thủy triều xuống, còn cầu này trông như một kiến trúc vững chắc, hai bên
thành chạm đáy nước.

Vừa bước đi mình
vừa nói.

- Tôi muốn nhìn cái
cầu đó gần hơn.

Băng qua đống gạch
đá ngổn ngang, hai đứa mình càng tới gần càng thấy cầu tàu này trông như một
kiến trúc khép kín. Mình nói:

- Ờ, phải có gì đó.
Bên trong cầu tàu.

Siry nghi hoặc:

- Là gì chứ? Nó
không đủ cao cho một con tàu.

Mấy giây sau càng
thêm bí ẩn. Hai tên Đào tẩu xuất hiện sau đống gạch đá đầu cầu tàu. Mình kéo
Siry xuống sau một đống sắt vụn. Hai tên Đào tảu tiếp tục thận trọng đi theo
chiều ngang cầu tàu.

Siry hỏi:

- Chúng làm gì vậy?

- Tôi đoán chúng
canh gác những gì bên trong

- Trong đó chắc
chắn phải có gì đó.

Chỉ một cách có thể
khám phá ra, là phải vượt qua hai tên Đào tẩu. Mình cần vũ khí. Chung quanh
không có gì ngoài mấy đống gạch đá vụn và… những thanh sắt dài cổ lỗ. Mình cầm
một ống dài khoảng gần hai mét, dầy chừng năm sáu phân, kiểm tra trọng lượng và
sức mạnh, rồi xoay tròn và thu hồi về thế tác chiến. Tuyệt.

Siry hổn hển

- Ui chao! Anh học
ở đâu vậy?

- Chuyện dài lắm.

Đã tới lúc áp dụng kĩ
năng của Loor vào công việc. Với ống sắt nắm chặt bên hông, mình lặng lẽ mon
men tiến tới, lẩn lút qua những đống gạch đá. Hai tên Đào tẩu này không thật sự
là đội an ninh hòa thuận. Chúng đang cãi nhau. Vì chuyện gì, mình không biết và
không cần biết. Chúng bắt đầu xô đẩy nhau. Chỉ nổi sùng, không dữ dội lắm.

Vậy thì sắp dữ dội
rồi. Mình sắp nhảy vào cuộc.

Chúng quá tập trung
vào nhau, nên không thấy mình mon men tiến lại. Có chừng mười giây vô cùng
thuận lợi. Mình len lén núp sau đóng gạch đá cuối cùng. Khoảng trống giữa mình
và con mồi chừng hai mươi mét. Tiến gần hơn nữa mình sẽ bị lộ. Siry rón rén
tiến tới sau lưng. Mình thì thầm:

- Ngay khi tôi bắt
đầu uýnh. Cậu chạy tới cầu tàu nhé.

Nó gật. Mắt thô lố
khiếp sợ, nhưng nó đã sẵn sàng.

Bây giờ việc của
mình chỉ là tấn công. Nhảy khỏi nơi ẩn nấp, mình phóng tới hai tên Đào tẩu. Nếu
quay lại, chúng sẽ phát hiện ra ngay. May là chúng chỉ tập trung vào nhau. Mình
đoán là sẽ có được cú tấn công ngon lành trước khi bị chúng nhìn thấy.

Mình lầm.

Còn cách năm mét,
ống sắt đã đưa ra sau sẵn sàng nện chúng, thì một tên nhìn thấy mình. Vẻ ngạc
nhiên trên mặt hắn gần như khôi hài. Gần như thôi. Đây là chuyện rất hệ trọng.

- Aaa!

Hắn gào lên, quay
lại tự vệ.

Mình lao tới tên
đó, tung một đòn giả, làm như vung ống sắt sang một bên. Khi hắn vung tay lên
tự vệ, mình quất ống sắt sang ngả khác… cực nhanh. Hắn xoay vòng, né tránh.
Nhanh nhẹn hơn mình tưởng. Nhưng không sao. Hắn không nhảy lên chiến đấu. Không
bao giờ xảy ra chuyện đó. Vì hắn bỏ chạy. Mình nghiêm túc đấy! Hắn quay đầu và
bỏ chạy. Mình nhận ra là cò Đào tẩu ở sau lưng nữa, nên mình lập tức xoay lại
phía sau, sẵn sàng trả đòn tấn công của hắn. Đòn tấn công ấy không bao giờ tới.
Cả hai cắm đầu phóng chạy khỏi mình. Rõ ràng chúng không là những tay bảo vệ
tận tụy. Chưa bao giờ mình gặp một trận đánh ngon ơ đến thế. Chúng sợ hãi bỏ
chạy. Mình nghĩ đã có thể thoải mái tiếp cận nhà kho cầu cảng.

Một lần nữa mình
lại lầm.

Một trong hai tên
vừa lùi lại vừa rút từ trong cái áo rách ra một thứ, đưa lên miệng. Tiếng còi
chói lói xé không gian và hai tai mình. Hắn đang gửi đi một lời báo động. Từ
một tòa nhà cách vài trăm mét, các cửa bật mở, và những kẻ Đào tẩu tràn ra,
tiến về phía tụi mình. Chúng đông tới nỗi làm mình nhớ lại bầy nhện quig trên
Quillan. Hai đứa mình bị kẹt cứng rồi. Biển sau lưng, tụi Đào tẩu trước mặt. Chỉ
còn cách vào trong cầu cảng. Nếu trong đó có tàu, hai đứa mình còn chút hi vọng
mong manh cho tàu ra khơi trước khi chúng kịp tới. Hi vọng rất mong manh. Hai
đứa quay đầu, lao lên cầu tàu. Sàn tốt hơn cầu tàu tụi mình đã lên lúc đầu. Nó
bằng xi-măng và vững chắc – một sự thật cho mình thêm hi vọng thật sự bên dưới
phải có thứ gì đó mà chúng đang bảo vệ. Sự kiện đó, và việc hàng trăm kẻ Đào
tẩu đang phóng tới để bắt hai đứa mình tránh xa thứ đó.

Siry kêu lên:

- Mình vào trong đó
bằng cách nào?

Mình quan sát cầu
tàu. Phẳng lì. Không cửa, không thang, không có một thứ gì là lối đi xuống
dưới. Thình lình mình sợ là hai đứa đã lầm, có thể đây chỉ là một
cầu-cảng-chắc-chắn-hơn-bình-thường. Nhìn vội lại phía sau, mình thấy đám Đào
tẩu đang tới gần hơn. Mình vừa định đề nghị chạy tới cuối cầu, phóng xuống nước
- vì bơi là cách duy nhất để chúng mình thoát khỏi đây – thì Siry chạy tới
trước, kêu lên:

- Kìa!

Nó phát hiện ra một
ô vuông gần một mét trên sàn, có thể là một cửa sập. Rờ rẫm trên mặt phẳng, nó
cố tìm thứ để nắm được. Nó bật kêu lên:

- Thấy rồi!

Có một vòng tròn
gắn trên bề mặt ô cửa. Siry lùa mấy ngón tay vào vòng tròn đó rồi kéo mạnh. Ô
vuông được nâng lên. Chúng mình đã có đường vào, nhưng vào cái gì? Không còn
thời gian để cẩn trọng nữa. Không lưỡng lự, Siry thả xuống lỗ hổng. Có một
thang sắt và nó leo xuống thoăn thoắt. Mình theo sát sau. Trước khi xuống hẳn
bên dưới, mình nhìn lại đám Đào tẩu đã tới gần cầu tàu. Hết hi vọng. Cho dù
dưới đó có thuyền bè, chúng mình cũng không cách nào kịp giong thuyền ra khơi.
Mình đóng cánh cửa sập lại. Mình biết, không nhiều, nhưng làm chậm bước chúng
dù chỉ một giây cũng là điều quan trọng. Ngay khi cửa sập xuống, mình vội vàng
xuống thang, nóng lòng nhìn xem có gì bên dưới.

Từ khi bắt đầu
chuyến phiêu lưu này, không thể đếm xuể bao nhiêu lần mình viết về những gì
mình không ngờ tới. Đây là một trong những lần đó. Mình có thể yên tâm nói
rằng: đây là lần gần vói danh hiệu “quán quân” nhất trong bảng xếp hạng bất
ngờ. Mình hi vọng sẽ thấy một con tàu. Một con tàu thích hợp để Siry có thể
biết cách vận hành. Mình đã ước như vậy… cả hơn mấy ngàn lần. Nhưng thứ mình
thấy trong cầu cảng này, đang bập bềnh trên mặt nước, không phải một con tàu.
Hay hai hoặc ba con tàu. Mình chỉ có thể phỏng đoán số lượng, vì trước mắt hai
đứa mình là, ít nhất, một ngàn thuyền trượt nước. Mình nói thuyền trượt nước,
vì chúng không là tàu. Đó là điều thực sự bất ngờ.

Chúng là những
thuyền trượt nước. Đến từ Cloral. Bồng bềnh bên nhau là những thuyền nhỏ bóng
láng giống những thuyền trượt nước các thủy vụ trên Cloral vẫn thường lướt vù
vù trên mặt biển. Đây là cách Saint Dane sẽ đưa lũ dado tới Ibara. Mỗi thuyền
có thể dễ dàng vận chuyển nửa tá dado. Bạn còn nhớ thuyền trượt nước, đúng
không? Chúng như những tàu trượt nước hiệu Jet Ski quá khổ, với nhưng pông-tông
hai bên để giữ thăng bằng. Những cái thân trắng sáng chói làm chúng giống như
hỏa tiễn nước. Chúng phóng cực nhanh và có thể quẹo cua cực gấp; nghĩa là chúng
dễ dàng né tránh những phát đại bác bắn ra từ Ibara. Hơn nữa, nếu vài chiếc
trúng đạn, thì hàng trăm chiếc chiếc sẽ từ sau tiến lên.

Nhìn một biển
thuyền trượt nước bập bềnh trên mặt nước như nhìn mảnh ghép cuối cùng trong trò
chơi xếp hình đem sự tàn phá tới Ibara. Chỉ một điều có thể gọi là tốt đẹp
trong chuyện này: mình đã biết sẽ ra khỏi nơi này bằng cách nào.

Siry kinh ngạc há
hốc miệng nhìn cả biển thuyền nhỏ. Không còn thời gian giải thích. Mình đã nghe
tiếng chân thình thịch của đám Đào tẩu trên cầu tàu, ngay trên đầu hai đứa
mình.

- Đi thôi.

Mình ra lệnh, rồi
phóng dọc lối đi hẹp song song với những thuyền trượt nước.

Vừa chạy theo, Siry
vừa kêu lên:

- Pendragon, những cái đó là gì? Từ đâu tới vậy?

Mình gào:

- Nói sau!

Mình nghe tiếng cửa sập mở phía sau. Đám Đào tẩu bắt đầu xuống thang rồi.
Thêm nhiều tiếng cửa sập được kéo lên. Đám Đào tẩu đang tràn xuống. Chúng sắp
tới gần.

Mấy giây sau, hai đứa mình đã tới thuyền trượt nước đầu tiên. Mình mừng rỡ
thấy đầu cầu chưa khép kín. Trước mặt là biển cả. Vật duy nhất giữ những thuyền
trượt nước không trôi ra ngoài là những sợi xích lớn treo ngang khoảng trống.

Mình gào lên với Siry

- Gỡ chúng xuống!

Mình không cần giải thích. Nó nhảy vào những sợi xích, tháo gỡ đủ một
khoảng trống để một thuyền trượt nước lách qua. Mình nhảy lên một thuyền trượt
nước đầu hàng. Hồi hộp đến nín thở, vì nếu không có nhiên liệu, thì chuyến đi
của chúng mình coi như chấm dứt ngay tại đó. Nhìn lại, mình thấy đám Đào tẩu
đầu tiên đã tiến lên lối đi nhỏ phía sau, đang chạy tới. Mình cố tập trung, hi
vọng còn nhớ cách lái thuyền trượt nước. Lần lượt, mình rối rít xoay từng cần
gạt trên bảng điều khiển và được tưởng thưởng bằng một tiếng rít chói lói. Máy
nổ. Mình suýt reo lên: “Yeah!”

Siry vẫn đang vật lộn với những sợi xích. Nếu không gỡ chúng xuống đủ để
lách qua thì dù thuyền trượt nước mạnh tới đâu, tụi mình cũng sẽ bị kẹt. Mình
xoay hai cần gạt cuối cùng. Những pông-tông chìa ra từ hai bên thuyền như những
cái cánh bắt đầu kêu o o rồi hạ xuống mặt nước. Chúng phải chìm hết xuống nước
mới đầy đủ lực đẩy. Nhưng những thuyền trượt nước này nằm quá sát nhau, có vẻ
các pông –tông húc vào thuyền bên phải mình, còn bên trái thì bị ép vào lối đi
nhỏ, nên những pông-tông không thể hạ xuống. Phải đưa thuyền trượt nước ra
khoảng nước rộng để pông-tông có thể hoàn toàn mở rộng, nhưng những sợi xích
vẫn cầm chân tụi mình.

Siry hoảng hốt la

- Giúp tôi!

Mình nhảy khỏi thuyền để tiếp tay nó gỡ một mắt xích bị rối. Đám Đào tẩu
chỉ còn cách năm mươi mét. Mình la lên:

- Kéo đi!

Cả hai đứa nắm sợi xích nặng trịch móc qua một cái khoen bên sườn cầu tàu.
Nặng ghê. Chúng mình phải cùng hợp sức, tay nối tay kéo sợi xích ra khỏi cái
khoen càng nhanh càng tốt. Tiếng thép loảng xoảng khi sợi xích được kéo qua
khoen. Đám Đào tẩu bắt đầu la hét. Mình không biết chúng nói gì, nhưng rõ ràng
là rất tức giận. Chúng phẫn nộ. Nếu bắt được tụi mình, không thể biết chúng sẽ
làm gì.

Với cú giật cuối cùng, sợi xích tuột khỏi khoen, rơi xuống nước. Đường đã
mở. Siry nhảy lên lối đi nhỏ, nhìn lại đám Đào tẩu, thúc giục mình:

- Lẹ lên!

Nó nhảy xuống thuyền trượt nước. Mình cũng nhảy theo. Động cơ gầm rú. Mấy
pông-tông hạ xuống lối đi nhỏ và thuyền trượt nước kế bên, cố hạ xuống thấp
hơn, nhưng chỉ khi tụi mình di chuyển tới trước chúng mới hạ xuống nước được.

Mình la lên bảo Siry:

- Ngồi xuống!

Nắm tay lái điều khiển như ghi-đông mô tô, mình tăng tốc. Thuyền trượt nước
rì rì di chuyển. Chỉ khi đầu các pông-tông chìm hẳn xuống nước nó mới có đầy đủ
sức bật. Mình năn nỉ:

- Mau lên, làm ơn mau lên mà!

Nhưng thuyền trượt nước không biết nghe. Đi quá chậm.

Siry lo lắng kêu lên:

- Pendragon!

Không cần nhìn mình cũng biết nó nói gì. Đám Đào tẩu đã gần sát tụi mình.
Mấy đầu pông-tông lê loẹt xoẹt trên lối đi nhỏ và thuyền trượt nước kế bên. Chỉ
còn không tới một mét nữa thôi. Mình sợ nó lại bị kẹt vào một vật nào đó và
không thể hạ xuống nước được. Nếu vậy tụi mình coi như tiêu luôn.

Tên Đào tẩu đi đầu đã tới. Hắn chúi đầu phóng xuống, ghì lấy Siry. Siry ngã
nhào dưới chân mình. Mình quay lại, túm lấy gã hôi hám nhỏ con ném sang một
bên. Thêm một tên Đào tẩu đang lao tới. Mình nhìn Siry đang nằm ngửa, khiếp đảm
trợn mắt nhìn lên mình. Mình ra lệnh.

- Bám chặt.

Nó lăn người, bám lấy một bên sườn thuyền trượt nước. Hai pông-tông chìm
hẳn xuống nước. Khuỵu gối, nắm cần lái, mình tăng tốc.

- Hô hây hô, lên đường!

Tên Đào tẩu thứ hai nhảy xuống thuyền trượt nước đúng lúc tụi mình phóng
đi. Hắn “hết đời” rồi. Chân vừa chạm sàn, sức bật của thuyền trượt nước đang
lao về phía trước làm hắn mất thăng bằng. Hắn trụ trên thuyền được đúng một
giây, thì đổ nhào ra sau, rơi xuống nước.

- Oaaa!

Siry reo lên khi thuyền trượt nước bay tới trước. Chúng mình lướt trên mặt
nước, nhẹ nhàng thoải mái như mình còn nhớ khi lướt trên vùng nước Cloral. Thậm
chí mình không nhìn lại cầu cảng và thành phố Rubic. Chúng mình vừa vượt qua
một rào cản và đang trên đường trở lại Ibara.

Courtney, mình chấm dứt nhật kí này tại đây. Mình vừa viết những dòng cuối
trong khi ngồi trong trảng trống của Jakill trên Ibara. Chúng mình đã trở lại,
không có vấn đề gì. Ok, có thể còn chút vấn đề. Với người dân Rayne thì tụi
mình là những kẻ phạm pháp. Chúng mình đã phải tìm một bãi đá hoang vắng, cặp
thuyền vào đó để không bị nhìn thấy. Cũng dễ thôi, vì khi chúng mình trở lại
thì trời đã tối. Mình đoán đây cũng là cách những nhóm trinh sát Đào tẩu từ
thành phố Rubic đi vào Ibara.

Chuyến đi nhanh hơn khi đi bằng tàu hải tặc nhiều. Thuyền trượt nước chạy
cực nhanh. Mình không muốn dân làng Rayne thấy thuyền trượt nước. Có lẽ là mình
vẫn giữ quy tắc không được phép xáo trộn các lãnh địa. Thuyền trượt nước tiêu
biểu cho nền kĩ thuật mà những con người này không nên biết. Có thể đây là một
sự lo xa hơi bị ngốc. Vì chẳng bao lâu nữa họ sẽ thấy cả một đoàn thuyền trượt
nước. Siry và mình phải tìm cách tiếp cận hội đồng, báo cho họ biết những gì
xảy ra. Đó là chuyện phải làm. Dù mình không thật sự hi vọng người trên đảo
Ibara có thể đẩy lùi đoàn quân dado xâm lăng. Ibara sẽ thất thủ. Mình nhắc lại:
chỉ một điều duy nhất may ra có thể ngăn ngừa được chuyện đó.

Courtney, hãy tìm Mark. Nếu bạn ngăn chặn được cậu ấy du nhập kĩ thuật Lò
Rèn vào Trái Đất Thứ Nhất, có thể sẽ xoay chiều lịch sử trở lại đường hướng…
chuyện phải thế thôi. Có thể chặn đứng việc phát minh dado. Có thể chặn đứng
cuộc xâm lăng. Rất có thể.

Mình phải cố tìm hiểu cho ra, bước ngoặt thứ hai của Veelox là gì. Không
thể là vụ tấn công của dado. Không thích đáng. Phải có một điều gì đang xảy ra
trên Veelox một cách tự nhiên mà Saint Dane đang cố tác động lên đó. Nếu mình
có thể biết bước ngoặt này là gì thì vẫn còn hi vọng. Nhắc lại: có thể còn hi
vọng.

Courtney, mình sẽ kết thư bằng cách nói một lần nữa: rằng mình xin lỗi.
Đáng lẽ mình nên ở lại. Trái Đất Thứ Nhất. Tính tự cao đã đưa mình tới Ibara,
tới Veelox. Mình không tin Saint Dane còn hứng thú với mình nữa. Chúng mình
thoát khỏi kim tự tháp Nguồn Sáng Đời Sống một cách quá dễ dàng. Mình tàn rồi
sao? Giá trị Lữ khách của mình đã hết rồi sao? Saint Dane đã hạ gục mình? Mình
không chấp nhận điều đó. Mình sẽ phải tiếp tục chiến đấu, cho dù tình trạng ảm
đạm đến thế nào.

Hãy tìm Mark. Ngăn chặn cậu ấy. Mình tin đó là cơ hội cuối cùng và tốt nhất
của chúng ta.

Báo cáo nội dung xấu