Giao Lộ Sinh Tử - Chương 40 - 41
CHƯƠNG 40
Ngày nay,
hầu hết các bệnh viện mới mở ở phía sau California đều trông giống như các đại lí
bán lẻ thuê mặt bằng giá phải chăng, bày bán số lượng lớn thảm giảm giá hoặc
hàng kinh doanh. Kiến trúc nhạt nhẽo tạo cảm giác việc chữa trị không thể diễn
ra bên trong bốn bức tường đó.
Bệnh viện đa
khoa của hạt, bệnh viện lâu đời nhất trong vùng, có lối ra vào uy nghi với hàng
cột đá vôi và đường viền bao quanh mái ngói chạy dài khắp khuôn viên. Mới nhìn
bạn cũng biết ngay các bác sĩ và y tá chứ không phải những nhân viên kinh doanh
làm việc trong đó.
Hành lang
chính có sàn lát gạch, không phải trải thảm, và mặt trước của bàn hướng dẫn
trưng ra y hiệu chạm khắc bằng đồng.
Trước khi
tới chỗ cái bàn, tôi bị Alice Norrie chặn lại. Đó là nhân viên có thâm niên
mười năm của Sở Cảnh sát thị trấn Pico Mundo, chuyên ngăn cản các phóng viên và
những người không phận sự đi vào hành lang.
“Ông ấy vào
phòng mổ rồi, Odd. Ông ấy sẽ ở trong đó một lúc.”
“Bác gái đâu
rồi?”
“Karla trong
phòng chờ của khoa hồi sức tích cực. Người ta sẽ đưa ông ấy từ phòng mổ thẳng
ra đó.”
Khoa hồi sức
tích cực nằm ở tầng bốn. Tôi lên tiếng với giọng ngụ ý rằng bà ấy sẽ phải bắt
giữ mới có thể ngăn cản được tôi. “Bác à, cháu sẽ lên đó.”
“Cậu không
cần gây sự với tôi để lên đó đâu, Odd. Cậu có tên trong danh sách Karla đưa
tôi.”
Tôi đi thang
máy lên tầng hai, nơi đặt các phòng mổ của Bệnh viện đa khoa của hạt.
Tìm thấy
phòng mổ xem ra thật dễ. Rafus
Carter đứng canh ngoài cửa trong bộ đồng phục. Anh ta to lớn đủ để chặn đứng
một con bò nổi điên.
Trong lúc tôi bước đến dưới ánh đèn
huỳnh quang sáng rực, anh ta đặt tay phải lên báng súng đeo ở thắt lưng.
Anh ta quan sát tôi phản ứng lại sự ngờ
vực của anh ta rồi phân bua, “Không có ý xúc phạm đâu Odd, nhưng chỉ có bà
Karla đi dọc hành lang này thì tôi mới không đề phòng thôi.”
“Anh nghĩ bác ấy bị người quen bắn à?”
“Gần như là thế, điều đó có nghĩa chắc
tôi cũng quen kẻ đó.”
“Bác ấy bị nặng không?”
“Nặng.”
“Bác ấy là người chống chọi ngoan
cường,” tôi bắt chước câu thần chú của Sonny Wexler.
Rafus Carter nói, “Ông ấy còn giỏi hơn
thế.”
Tôi trở vào thang máy. Giữa tầng ba và
tầng bốn, tôi nhấn nút DỪNG.
Cơn run rẩy không kiểm soát được giũ
sạch sức lực ra khỏi tôi. Với đôi chân quá yếu không thể đứng vững nữa, tôi
trượt dài theo tường của buồng thang máy và ngồi bệt xuống bàn.
Stormy nói cuộc đời không phải sống
nhanh sống vội hay sống vui ra sao. Sống là kiên nhẫn, là đứng trên đôi chân và
cố hết sức tiến lên bất kể có chuyện gì.
Xét cho cùng, theo thuyết vũ trụ của
nàng, cuộc đời này là trại huấn luyện binh lính. Nếu bạn không kiên nhẫn vượt
qua mọi trở ngại của thế giới này và những vết thương do nó gây ra thì trong
chuyến phiêu lưu quan trọng, bạn sẽ không đi tới được cuộc đời tiếp theo mà
nàng gọi là “giai đoạn tại ngũ”, hay đến đích ở cuộc đời thứ ba mà nàng cho
rằng sẽ đầy ắp niềm vui và hạnh phúc, nhiều hơn cả một cốc kem dừa anh đào
sôcôla miếng.
Nói theo cách ẩn dụ thì bất kể mọi việc
có chiều hướng xấu đi hay trở nên nặng nề đến đâu, Stormy cũng luôn đứng vững
trên đôi chân của nàng; nhưng tôi lại khác, thỉnh thoảng tôi thấy mình cần phải
tạm nghỉ để có được sự kiên nhẫn.
Tôi muốn bình tĩnh, tự chủ, mạnh mẽ, và
đầy năng lượng khi đến gặp bà Karla. Bà cần sự động viên chứ không phải nước
mắt cảm thông hay đau buồn.
Sau hai hay ba phút, tôi bình tĩnh và tự
chủ được phần nào. Thấy vậy đã ổn, tôi đứng dậy, nhấn nút cho thang máy lên
tiếp đến tầng bốn.
Phòng đợi ảm đạm, ngay dưới hành lang
của khoa hồi sức tích cực, có bốn bức tường xám nhạt, sàn lát gạch lốm đốm màu
xám và đen, ghế xám và nâu sậm. Không khí nói lên một điều: chết chóc. Người
trang trí nội thất cho bệnh viện cần được ai đó vỗ một phát lên đầu.
Em gái cảnh sát trưởng, bà Eileen
Newfield, ngồi ở một góc, mắt đỏ hoe, xoắn xoắn cái khăn thêu trong tay một
cách bứt rứt.
Bên cạnh là Jake Hulquist, đang ngồi thì
thầm trấn an. Ông ấy là bạn thân của cảnh sát trưởng. Họ gia nhập lực lượng
cùng một năm.
Jake không mặc đồng phục mà mặc quần
kaki và áo thun bỏ ngoài. Dây giày bung ra, tóc tai dựng đứng, xoắn chĩa tứ
phía, trông như thể ông không có thời gian chải đầu sau khi nhận điện thoại.
Bà Karla trông vẫn như mọi khi: tươi
tắn, xinh đẹp và bình tĩnh.
Mắt ráo hoảnh; bà không khóc. Bà đặt
nặng vai trò là vợ một cảnh sát lên trên bản tính vốn yếu đuối của phụ nữ; chỉ
cần ông Wyatt còn đấu tranh sinh tồn là bà sẽ không để rơi một giọt nước mắt
nào, vì bà cũng đang cùng ông chiến đấu bằng tinh thần.
Lúc tôi bước qua ô cửa mở, bà Karla đến
ôm lấy tôi và nói, “Hết hồn, phải không, Odd? Có phải thanh niên bọn con nói
thế trong tình huống như lúc này không?”
“Hết hồn,” tôi đồng tình. “Đúng là vậy
ạ.”
Nhận thấy tình trạng xúc động mạnh của
Eileen, bà Karla đưa tôi ra hành lang để có thể trò chuyện. “Ông ấy nhận được
cuộc gọi ở số điện thoại riêng, khi chưa đến hai giờ sáng.”
“Của ai vậy bác?”
“Bác không biết. Chuông chỉ làm bác tỉnh
lơ mơ. Ông ấy nói bác ngủ tiếp đi, mọi chuyện đều ổn.”
“Bao nhiêu người có số điện thoại riêng
đó?”
“Không nhiều, ông ấy không đi thay đồ mà
rời phòng trong bộ đồ ngủ, nên bác nghĩ ông ấy không ra ngoài, vấn đề gì đó có
thể giải quyết ngay tại nhà, và bác ngủ tiếp... đến khi tiếng súng đánh thức
bác dậy.”
“Lúc ấy là
khi nào?”
“Sau cú điện
thoại chưa đến mười phút. Hình như ông ấy mở cửa chính cho người ông đang
đợi...”
“Một người
bác ấy quen biết.”
“... và ông
ấy bị bắn bốn phát.”
“Bốn phát ư?
Con nghe nói ba phát vào ngực mà.”
“Ba phát vào
ngực,” bà xác nhận, “và một phát vào đầu.”
Nghe về phát
đạn vào đầu, tôi muốn trượt dài theo bức tường và ngồi bệt xuống sàn lần nữa.
Thấy thông
tin ấy làm tôi choáng váng nặng nề, bà Karla nói nhanh, “Không tổn thương não.
Phát đạn ở đầu là nhẹ nhất.” Bà nở nụ cười thật lòng nhưng ngập ngừng, “Ông ấy
sẽ lấy đó làm chuyện đùa cợt, con có nghĩ vậy không?”
“Chắc chắn
bác ấy làm vậy rồi.”
“Bác như
nghe thấy ông ấy đang nói nếu muốn bắn vỡ sọ Wyatt Porter thì phải bắn vào mông
cơ.”
“Đúng là
cách nói của bác ấy,” tôi tán thành.
“Mọi người
cho rằng đó là phát súng kết liễu, sau khi ông ấy đã gục xuống, nhưng có lẽ tay
súng đó hoảng sợ hoặc xao lãng. Viên đạn chỉ sượt qua da đầu ông ấy.”
Tôi gạt
phăng, “Không ai muốn giết bác ấy đâu.”
Bà Karla
nói, “Lúc bác gọi cảnh sát và cầm súng xuống dưới nhà, kẻ đó đã đi mất.”
Tôi hình dung
cảnh bà can đảm bước xuống cầu thang với khẩu súng trong tay, đi tới cửa chính,
sẵn sàng nhả đạn vào kẻ đã bắn chồng bà. Như một con sư tử, giống hệt Stormy.
“Wyatt ở
dưới nhà, khi bác tìm thấy thì ông ấy đã bất tỉnh rồi.”
Dọc hành
lang, từ phía thang máy, một y tá phòng mổ mặc bộ đồ xanh lá cây tiến đến. Chị
ta mang vẻ mặt xin-đừng-bắn-người-đưa-tin.
CHƯƠNG 41
Jenna
Spinelly, y tá phòng mổ, học trên tôi một lớp ở trường phổ thông. Đôi mắt xám
điềm tĩnh của chị thoáng chút sắc xanh, và đôi tay được sinh ra để chơi piano.
Tin tức chị
mang đến không xấu như tôi sợ, không tốt như tôi mong. Cảnh sát trưởng đã qua
giai đoạn nguy hiểm nhưng không khỏe, ông mất lá lách, nhưng không có nó, ông
vẫn sống được. Một lá phổi bị thủng nhưng chữa được và không có bộ phận cơ thể
quan trọng nào bị hủy hoại đến mức không thể lành.
Cần tiến
hành cuộc phẫu thuật phức tạp hồi phục hệ mạch và bác sĩ phụ trách ca mổ dự
đoán cảnh sát trưởng còn phải ở trong đó thêm một tiếng rưỡi đến hai tiếng nữa.
“Chúng tôi
chắc chắn ông ấy sẽ vượt qua được,” Jenna thông báo. “Sau đó vấn đề là ngăn
chặn các biến chứng sau phẫu thuật.”
Bà Karla đi
vào phòng đợi của khoa hồi sức tích cực để báo tin cho em gái cảnh sát trưởng
và Jake Hulquist.
Còn lại một
mình trong hành lang với Jenna, tôi lên tiếng, “Chị nói ra hết hay còn giấu
điều gì?”
“Mọi chuyện
chỉ như chị nói thôi, Odd à. Bọn chị không làm giảm mức độ tin xấu đối với vợ
hay chồng của bệnh nhân. Bọn chị nói thẳng và nói hết một lúc.”
“Vụ này thật
điếng hồn.”
“Như trận
cuồng phong,” chị ấy tán đồng. “Chị biết em thân thiết với ông ấy.”
“Đúng vậy.”
“Chị nghĩ
cuối cùng ông ấy sẽ qua được hết,” Jenna nói. “Không chỉ ra khỏi phòng mổ mà
còn tự đi về nhà được.”
“Nhưng không
gì bảo đảm.”
“Đó giờ làm
gì có chuyện này? Bên
trong cơ thể ông ấy rối beng. Nhưng không tệ như mức độ các bác sĩ cứ ngỡ lúc
mới đặt ông lên bàn mổ, trước khi phẫu thuật. Cả ngàn người mới có một người
sống sót với ba vết thương ở ngực. Ông ấy may mắn kinh khủng.”
“Nếu may mắn kiểu đó thì tốt hơn bác ấy
đừng bao giờ đến Vegas.”
Lấy đầu ngón tay kéo mi mắt dưới của tôi
xuống và xem xét con mắt đỏ ngầu: “Em mệt lắm rồi đó Odd.”
“Cả một ngày dài. Chị biết đấy, tại Quán
Vỉ nướng, điểm tâm bắt đầu phục vụ từ sớm.”
“Mới hôm trước chị tới đó với hai người
bạn. Em làm bữa trưa cho bọn chị đó.”
“Vậy sao? Đôi khi mọi việc bên vỉ nướng
bù đầu quá, em không có thời gian ngó quanh xem ai vào quán.”
“Em có tài đó.”
“Cảm ơn chị, nghe vậy thấy vui thật.”
“Chị nghe nói bố em đang bán mặt trăng.”
“Dạ phải, nhưng chỗ đó không phải nơi lí
tưởng để nghỉ ngơi. Chẳng chút không khí.”
“Em không giống bố em chút nào.”
“Ai lại muốn vậy?”
“Hầu hết mọi người.”
“Em nghĩ chị nhầm rồi.”
“Em biết gì không? Em nên mở lớp dạy nấu
ăn.”
“Chủ yếu chỉ là món chiên nướng thôi.”
“Chị vẫn sẽ đăng kí theo học.”
“Cách chế biến đó không có lợi cho sức
khỏe,” tôi nói.
“Ai rồi cũng phải chết vì một thứ gì đó.
Em vẫn quen với Bronwen chứ hả?”
“Stormy. Dạ phải. Chuyện đó là định
mệnh.”
“Sao em biết?”
“Bọn em có vết bớt xứng với nhau.”
“Ý em là hình xăm của con bé xứng với
hình xăm của em hả?”
“Hình xăm? Không. Nó là vết bớt thiệt
đó. Bọn em sắp cưới.”
“Ồ, chị chưa nghe chuyện này.”
“Tin mới mà.”
“Để coi tới lúc mà bọn con gái biết
được,” Jenna nói.
“Bọn con gái nào?”
“Tất cả bọn con gái.”
Cuộc chuyện trò này không phải lúc nào
cũng mang lại cảm giác dễ chịu nhất, thế nên tôi bèn nói, “Chị à, người em bẩn
quá, em cần tắm nhưng em không muốn rời bệnh viện cho đến khi cảnh sát trưởng
Porter ra khỏi phòng mổ an toàn như chị nói. Ở đây có chỗ nào cho em tắm
không?”
“Để chị nói chuyện với y tá trưởng của
tầng này. Bọn chị có thể tìm cho em một chỗ.”
“Em có đồ thay để trong xe,” tôi nói.
“Đi lấy đồ đi. Sau đó hỏi thăm ở khu vực
dành cho y tá. Chị sẽ thu xếp mọi thứ.”
Khi chị toan quay đi, tối cất lời,
“Jenna, chị có học piano không?”
“Có, nhiều năm rồi. Nhưng sao em hỏi
vậy?”
“Tay chị đẹp quá. Em cá là chị chơi hay
tuyệt.”
Chị trao cho tôi ánh nhìn thật lâu mà
tôi không thể lí giải: những bí ẩn trong đôi mắt xám ánh sắc xanh.
Rồi chị hỏi, “Chuyện đám cưới là thật
chứ?”
“Thứ Bảy,” tôi quả quyết với chị, đầy
hãnh diện rằng Stormy sẽ là của tôi. “Nếu có thể rời thị trấn, bọn em sẽ đến
Vegas và kết hôn lúc bình minh.”
“Nhiều người thật may mắn,” Jenna
Spinelli nói. “May hơn cả cảnh sát trưởng Porter là vẫn còn thở sau ba vết
thương ở ngực.”
Cứ nghĩ chị muốn nói tôi thật may mắn
khi có được Stormy, tôi lên tiếng, “Sau khi tống cho em chuyện buồn về bố mẹ
thì số phận đền lại cho em một thứ lớn lao.”
Jenna cúi nhìn một cách cực kì bí hiểm,
“Hãy gọi cho chị nếu em quyết định mở lớp dạy nấu ăn nhé. Chị cá là em biết rõ
cách đánh trứng.”
Lúng túng, tôi hỏi, “Đánh trứng hả? À,
chắc rồi, nhưng cái đó chủ yếu dành cho món trứng tráng. Với món bánh kếp và
bánh quế, chị phải nặn bột và hầu như mọi thứ đều nướng, nướng và nướng.”
Chị mỉm cười, lắc đầu và bước đi, để tôi
đứng lại đó với cảm giác bối rối. Cảm giác đó thi thoảng xảy đến lúc tôi là cầu
thủ ghi điểm cao nhất trong đội bóng chày của trường, thực hiện động tác ném
tuyệt vời và phóng đi trước, không chạm phải banh.
Tôi lao đến chỗ chiếc xe của bà Rosalia
đậu trong bãi, lấy khẩu súng ra khỏi túi và nhét nó dưới ghế lái.
Khi tôi cầm túi quay lại khu vực dành
cho y tá ở tầng bốn, họ đang chờ sẵn. Việc trông nom người bệnh và người hấp
hối có vẻ là công việc buồn bã, nhưng cả bốn y tá làm ca đêm đều đang cười đùa
và rõ ràng thích thú về chuyện gì đó.
Ngoài dãy phòng đơn và đôi thông thường,
tầng bốn còn có vài căn phòng tiện nghi thoải mái có thể sánh với khách sạn.
Trải thảm và trang trí theo tông màu ấm áp, các căn phòng có vật dụng mang đến
cảm giác dễ chịu, những bức tranh xấu xí lồng khung đẹp đẽ và các phòng tắm
cùng tủ lạnh dưới quầy rượu.
Những bệnh nhân không phải nằm một chỗ.
Họ có khả năng đóng nhiều tiền bảo hiểm để có thể đăng kí sử dụng những căn
phòng cao cấp này, thoát khỏi không khí bệnh viện ảm đạm. Người ta nói làm vậy
để nhanh hồi phục, tôi chắc điều đó, bất chấp sự hiện diện của các bức tranh
đánh số vẽ hình du thuyền và các cô nàng õng ẹo trong vườn hoa cúc.
Nhận chồng khăn, tôi được dùng một phòng
tắm trông thật xa xỉ. Các bức tranh đều theo cùng chủ đề về gánh xiếc: những
chú hề cầm bong bóng, những con sư tử mắt buồn rười rượi, nghệ sĩ đi thăng bằng
trên dây xinh đẹp với cây dù màu hồng. Tôi nhai hai viên thuốc giảm độ axit
trong dạ dày.
Sau khi cạo râu, tắm rửa, gội đầu và
thay quần áo sạch, tôi vẫn cảm giác như thể vừa từ dưới bánh xe lu bò ra, bị
cán bẹp lép.
Tôi ngồi xuống trong ghế bành và xem xét
những thứ trong cái ví tôi lấy từ xác Robertson. Thẻ tín dụng, bằng lái, thẻ
thư viện...
Vật bất thường duy nhất là một tấm thẻ
nhựa đen thui chẳng có gì ngoài hàng dấu chấm chạm nổi dành cho người mù. Tôi
có thể cảm nhận nó bằng ngón tay và nhìn thấy rõ ràng dưới ánh đèn hắt ra. Hình
thù chúng là thế này: các dấu chấm còn thiếu.
Những cái chấm được đục lên một bên tấm
thẻ, hằn lên bên kia.
Tuy nó có thể là dữ liệu đã mã hóa, cần
dùng một loại thiết bị nào đó để đọc nhưng tôi lại cho rằng đây là loại chữ
dùng tay sờ.
Nhưng gã đâu phải người mù. Tôi không
hình dung nổi tại sao Robertson lại phải mang theo tấm thẻ có dòng chữ Braille.
Tôi cũng chẳng thể tưởng tượng ra lí do gì mà một người mù giữ vật thế này
trong ví.
Tôi ngồi trong ghế bành, từ từ lần ngón
cái rồi tới đầu ngón trỏ qua những dấu chấm ấy. Chúng chỉ là lỗ thủng trên
miếng nhựa, tôi không đọc được, nhưng càng dò tay trên đó, tôi càng bất an.
Lần dò, lần dò, tôi nhắm mắt, giá như bị
mù và hi vọng giác quan thứ sáu nếu không đưa ra được ý nghĩa của những từ viết
bằng dấu chấm kia thì cũng có thể gợi ý mục đích của tấm thẻ này.
Giờ đã muộn, mặt trăng khuất dạng nơi
cửa sổ, bóng tối cố gắng chen lấn trong cuộc chống cự vô ích với tia bình minh
đỏ sẫm.
Tôi không ngủ được và không dám ngủ,
nhưng tôi lại chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ của tôi, súng nổ, đạn
chuyển động chậm khoan vào không khí những đường hầm hữu hình, chó sói nhe bộ
răng nhựa đen hung tợn có khắc các hình dấu chấm nhỏ bí hiểm mà tôi suýt đọc
được bằng các ngón tay hoảng sợ. Trên bộ ngực bầm tím của Robertson, vết thương
rỉ nước toang hoác trước mặt tôi như thể nó là lỗ đen vũ trụ còn tôi là phi
hành gia ngoài không gian. Bằng lực hút không thể cưỡng lại, nó cuốn tôi vào
sâu bên trong, đến chốn xa xăm.