Hoa Tư dẫn - Phần II - Chương 2 - Phần 1
Chương
2
Bảy ngày trôi nhanh, đêm hai mươi lăm tháng năm trăng sáng
sao thưa, tôi, Quân Vỹ và Tiểu Hoàng trốn khỏi thành Tứ Phương.
Cho đến hôm nay, tôi đã làm hai vụ, chưa đủ tư cách để tổng
kết, nhưng không nén nổi khái quát một câu, trong sứ mệnh dệt ảo mộng của tôi có
lẽ chẳng bao giờ thoải mái nhẹ nhàng như chuyến đi Trịnh quốc lần này, chỉ cần đánh
một khúc đàn, gửi một bức thư là xong, lại còn được cả một tính mạng. Đương nhiên
đó là mặt tốt.
Mặt không tốt là Nguyệt phu nhân, vị khách trong vụ trao đổi
này là người ăn chay. Chuyện này cũng chẳng sao, chỉ có điều không chỉ một mình
ăn chay, phu nhân còn thích động viên mọi người cùng ăn chay, là khách của phu nhân,
chúng tôi không thể chối từ, khiến Quân Vỹ và Tiểu Hoàng khổ sở một phen.
Vốn định trốn ra ngoài cung vào tửu quán chén một bữa đã miệng,
nhưng vương cung, biểu tượng quyền lực thực ra cũng chẳng khác gì kỹ viện, sòng
bạc, đều là muốn vào phải chi tiền, muốn ra còn phải chi nhiều tiền hơn, chúng tôi
mặc dù đã từng là người có tiền, nhưng bị quan địa phương bắt phạt mấy lần, tiền
đã cạn, đây cũng là nỗi khổ chung của những người có tiền ở đất nước này.
Do quá thèm thịt, sau khi kết thúc vụ việc với Nguyệt phu
nhân, ra khỏi Trịnh vương cung, mọi người đều phấn khởi. Để thể hiện niềm vui, Tiểu
Hoàng mặt gầy hõm sau mấy ngày không được ăn thịt còn lăn mấy vòng trên đất, kết
quả lăn quá đà, mãi không đứng lên được.
Tôi vỗ vai Quân Vỹ: “Ra đỡ con trai huynh dậy đi”.
Quân Vỹ tức giận: “Ai sinh ra thì đi mà đỡ!”.
Tôi nói: “Chẳng phải huynh và Bách Lý Tấn sinh ra nó hay sao?”.
Quân Vỹ quay đầu, ngó sát mặt tôi: “Muội là đồ chết giẫm”.
Trăng lơ lửng giữa trời, tôi và Quân Vỹ quyết định tách làm
hai ngả, anh ta cùng Tiểu Hoàng đi về hướng đông, tôi đi về hướng tây. Hai bên hẹn
gặp ở hướng bắc.
Có nghĩa là chúng tôi nhất thiết phải chạy trốn theo lộ trình
hình tam giác, cuối cùng gặp nhau ở giao điểm đường trung bình của tam giác đó,
Quân Vỹ học toán không tốt, tôi đã có thể tưởng tượng kế hoạch này nhất định sẽ
thất bại, cuối cùng anh ta sẽ lạc đường, sau đó bị người ta bắt được, đem bán cho
câu lan viện(*), cả đời dùng thanh sắc phục vụ người ta, nếu may mắn sẽ gặp được
một huyện lệnh nào đó chuộc về làm thiếp. Nghĩ đến đó tôi bất giác rùng mình, cảm
thấy trao Tiểu Hoàng cho anh ta đúng là hành động sáng suốt.
(*)
Câu lan viện: kỹ viện, nhà chứa gái.
Bởi vì nếu gặp phải nguy hiểm, ít nhất cũng có Tiểu Hoàng
bảo vệ anh ta. Mặc dù mục đích ban đầu vạch ra lộ trình chạy trốn đó là do Tiểu
Hoàng quá gây chú ý, Trịnh Bình hầu truy đuổi chúng tôi chắc chắn sẽ lấy đó làm
mục tiêu, quả thật Tiểu Hoàng đi với ai cũng dở.
Chúng tôi đoán Trịnh Bình hầu Dung Tầm nhất định sẽ cho quân
truy đuổi gắt gao chúng tôi, bởi vì một canh giờ trước, chúng tôi đã kết thúc tính
mạng Thập Tam Nguyệt, Nguyệt phu nhân, mỹ nhân ông ta sủng ái nhất vương cung, vị
phu nhân mà thiên hạ vẫn đồn đại. Quan trọng hơn là trước khi bỏ chạy chúng tôi
còn nhân thể mang đi bộ trang sức bằng vàng cài trên tóc của phu nhân.
Trước đây tôi có đọc một cuốn sách viết về một phụ nữ sống
bằng nghề bói toán, biết một ảo thuật đặc biệt, những người được gặp bà không ai
có thể nhớ được dung mạo bà. Thập Tam Nguyệt, Nguyệt phu nhân chúng tôi gặp trong
Trịnh vương cung có cảm giác giống như người phụ nữ trong cuốn sách đó, khiến người
gặp chỉ cần quay đi là quên.
Chúng tôi từng suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, cảm thấy
nhất định có bí ẩn nào đó, cô nhất định có một tố chất đặc biệt về dung mạo, không
phải là cô không đẹp, không nổi bật, chỉ là đường nét gương mặt quá nhạt, giống
như vài nét vẽ trong tranh thủy mặc, không có cảm giác là người thật.
Thập Tam Nguyệt là một người phụ nữ kỳ lạ, uống vài giọt máu
của tôi pha với trà, khiến tôi nhìn thấy Hoa Tư điệu của cô, nhưng lại không nói
với tôi cô muốn gì, chỉ để vào tay tôi một bức thư, giọng nhẹ nhàng: “Quân sư phụ
nói cô có thể tái hiện quá khứ trong mộng cảnh, giúp tôi viên tròn ước nguyện. Có
điều trong mộng cảnh đó tôi sẽ không nhớ mọi chuyện trong hiện thực, vậy phiền Quân
cô nương dệt mộng cảnh tái hiện quá khứ cho tôi, sau đó chuyển bức thư này tới tôi
trong quá khứ đó”. Ngay giọng nói của cô cũng nhàn nhạt.
Tôi nắm chặt bức thư nhẹ tênh trong tay, hỏi cô: “Không cần
tôi làm gì cho phu nhân sao? Phu nhân có biết trong vụ trao đổi này, phu nhân phải
trả một giá thế nào không?”.
Cô ngẩng đầu: “Cái giá đó tôi cầu không được”.
Tất cả diễn ra như cô mong muốn, ba ngày sau, tôi tấu Hoa
Tư điệu, chuyển bức thư niêm phong cẩn mật trao tận tay Thập Tam Nguyệt của quá
khứ, bởi không được biết chuyện của cô, khi vào Hoa Tư mộng rất khó nhận biết thời
gian, chỉ thấy trong mộng cảnh nét mặt cô rất buồn phiền, tôi đoán quá khứ này thực
ra không hoàn toàn là quá khứ, bởi trong vụ này từ hiện thực đến mộng ảo đều mang
màu sắc kỳ lạ, hơn nữa đương sự hình như cố ý làm cho nó thêm thần bí, khiến tôi
tò mò muốn tìm hiểu. Quả nhiên, sau khi đưa thư đến, tôi chưa rời đi, quyết định
nằm phục trên xà ngang trong tư phòng Thập Tam Nguyệt cố chờ xem kết quả, tôi rất
muốn biết ước nguyện của cô rút cục là gì không tiện ở chỗ, xem ra thế này rất giống
phần tử biến thái.
Nằm phục hai ngày trên xà ngang trong tư phòng của Thập Tam
Nguyệt, cuối cùng tôi cũng được chứng kiến một cảnh tượng bi thống hơn bao giờ hết.
Những tia nắng sớm mỏng manh vừa hiện ra, ngoài cửa gió kèm
bụi tuyết lùa vào tán lê, những cánh hoa lê trắng tan tác trong gió, phủ một lớp
mỏng trong hoa viên. Người đàn ông tóc đen mướt, áo dài tím như mang theo hơi lạnh
bước vào tẩm thất của Thập Tam Nguyệt, đó là một khuôn mặt anh tú sáng sủa.
Tôi nín thở, sợ bị phát hiện, nín thở hồi lâu mới sực nhớ
mình vốn không có hơi thở, lại mặc toàn đồ đen lẫn vào bóng đêm, hoàn toàn không
cần lo lắng.
Chính trong lúc tôi ngây người nhìn người đàn ông đó, người
đó đã bước đến trước tấm gương đồng, ánh sáng của tấm gương hắt lên mái tóc đen
mướt của anh ta, khuôn mặt trang nghiêm ẩn nụ cười: “Vừa rồi ngang qua hoa viên,
vướng vào cành lê làm sổ búi tóc, Nguyệt nương, lại đây buộc giúp ta”.
Thập Tam Nguyệt thong thả đi đến, từ chỗ nấp phía trên, tôi
nhìn rất rõ con dao găm trong tay cô, vẻ mặt chất chứa u buồn, người run run. Người
đàn ông không để ý, nhìn vào gương gỡ dải lụa màu tím cùng màu áo trên búi tóc sổ
tung, tự búi rồi buộc lại. Mặc dù người đàn ông không nhận ra và đương nhiên không
hề cảnh giác, nhưng theo tưởng tượng của tôi, tư thế của Thập Tam Nguyệt lúc này,
muốn hành thích anh ta cũng rất khó thành, rất có thể khi ra tay, tay cô run như
vậy, sẽ bị anh ta phát hiện giữ chặt lấy. Người đàn ông nói: “Nàng định giết ta?”.
Thập Tam Nguyệt lắc đầu không nói, hai giọt nước mắt như hai hạt đậu lớn từ khóe
mắt lăn xuống, sau đó hai người ôm nhau khóc. Tôi đang ngẩn ngơ suy nghĩ, đột nhiên
nghe thấy người đàn ông khẽ rên một tiếng, định thần nhìn kỹ, con dao trong tay
Thập Tam Nguyệt đã thuận thế đâm xuống, xuyên từ lưng vào trúng tim anh ta, nhát
dao vừa chuẩn xác vừa hung bạo.
Tôi đoán đúng kết quả, nhưng không đoán đúng quá trình. Thập
Tam Nguyệt quả nhiên nước mắt lã chã, tiếp tục ấn con dao sâu hơn nữa.
Người đàn ông cúi đầu, nhìn mũi dao nhọn đâm xuyên từ lưng
nhô ra trước ngực, chầm chậm ngẩng đầu, trong gương hiện lên khuôn mặt nhìn nghiêng
không biểu cảm của anh ta, máu đỏ tươi từ khóe mép chảy xuống, anh ta nghiêng đầu
hỏi cô: “Tại sao?”.
Từ góc độ đó, anh ta không nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt
của cô.
Còn cô bám vào chiếc ghế đàn chân cao từ từ sụp xuống, như
thể cú đâm đó đã lấy hết sức lực trong người.
Cô vùi đầu vào cánh tay anh ta, bật khóc: “Chị thiếp đã chết
rồi, chị đã bị chàng hại chết, không, cả thiếp nữa, chị ấy đã bị chúng ta hại chết,
rõ ràng thiếp phải hận chàng, nhưng tại sao, tại sao...”. Cô túm chặt ống tay áo
anh ta, như túm lấy sợi dây cứu mạng: “Dung Tầm, tại sao thiếp lại yêu chàng!?”.
Tôi bất ngờ đến nỗi suýt tuột tay rơi xuống. Dung Tầm, quân
vương Trịnh quốc, Trịnh Bình hầu.
Lúc đó mới nhớ ra cử chỉ buộc tóc của người đàn ông quả nhiên
là phong độ quý tộc vương thất quen thuộc.
Gió lạnh thổi tung bức rèm hoa trên cửa, làm bay giấy tờ trên
án thư, Dung Tầm cơ hồ không trụ được nữa, cả người dựa vào chiếc tràng kỷ rộng,
nhắm mắt lại, nhẹ giọng, nói: “Cẩm Tước”.
Bờ vai gầy của Thập Tam Nguyệt run run, đột nhiên cô bật khóc:
“Dung Tầm, chúng ta có lỗi với chị ấy, có lỗi với Thập Tam Nguyệt…”. Nói xong tay
run run rút con dao khỏi ngực anh ta ra, trở mũi dao đâm vào ngực mình, khuôn mặt
nhợt nhạt đẫm nước mắt, môi mím chặt, lại hơi hé mở, cuối cùng mỉm cười thở một
hơi dài.
Máu tuôn ướt đẫm lớp lớp áo trắng, tôi nhắm mắt.
Thật không ngờ ước nguyện của Thập Tam Nguyệt lại như vậy.
Mặc dù không xem bức thư cô trao cho tôi, nhưng đã có thể
hiểu nội dung thư, cô đã hiểu tất cả, viết ra tất cả những gì đã biết giao cho chính
con người cô còn u mê trong quá khứ, bức thư đó là một mật lệnh hạ sát cô giao cho
chính mình.
Điều đó chứng tỏ, cô vốn đã định tự vẫn, nhưng không muốn
tất cả kết thúc như vậy, trước khi chết, muốn kéo Dung Tầm cùng đi, nhưng lòng lại
không đành, vậy là tìm đến tôi từ vạn dặm xa xôi, kéo Dung Tầm cùng chết với mình
trong tưởng tượng.
Chung quy vẫn chỉ bởi cô yêu anh ta, muốn giết anh ta, nhưng
lại không nỡ, đành giết anh ta trong tưởng tượng cho hả lòng.
Việc làm đó thật không thể tin được.
Đến khi đi ra khỏi mộng cảnh của Thập Tam Nguyệt, tôi vẫn
trầm ngâm băn khoăn về nguyên nhân cô lựa chọn hủy diệt như vậy. Suy nghĩ rất lâu,
cuối cùng cảm thấy có ba khả năng: Một là, chị gái cô yêu Dung Tầm, cô cũng yêu
anh ta, chị gái cảm thấy không cạnh tranh được với cô, vậy là tự sát, cô thấy có
lỗi với chị, liền mời Dung Tầm đến giết anh ta, rồi tự vẫn. Hai là, người chị gái
rất yêu cô, nhưng cô lại yêu Dung Tầm, chị gái thấy không cạnh tranh được với Dung
Tầm, vậy là tự sát, cô thấy có lỗi với chị, kết quả cũng như trên. Ba là, lúc nhỏ
cô đã được mẹ dạy dỗ, con gái phải biết trân trọng bản thân mình, nhưng cô không
chú tâm lại nghe nhầm thành con gái phải tàn nhẫn với bản thân, cho nên cuối cùng
đã tàn nhẫn với bản thân.
Tôi nói với Quân Vỹ ba giả thiết đó, anh ta bảo, khả năng
suy luận của tôi đã có tiến bộ lớn, chỉ có một điều, tại sao trong các giả thiết
đó, Dung Tầm lại dường như là người vô tội. Tôi không muốn trả lời anh ta, đấu đá
tranh giành trong cung vốn là chuyện của đàn bà với nhau, người đàn ông trong bối
cảnh đó thực ra là đối tượng giành giật, để tiết kiệm giấy mực, không bàn chuyện
đó.
Sau đó là chạy trốn.
Chia tay Quân Vỹ và Tiểu Hoàng, một mình một đường thật buồn
tẻ.
Nhưng đó không phải là vấn đề chủ yếu nhất, vấn đề chủ yếu
nhất là Quân Vỹ lúc đi quên không chia cho tôi một nửa số trang sức mang theo, khiến
tôi không một xu dính túi, tài sản đáng tiền nhất trong tay là chiếc nhẫn ngọc Mộ
Ngôn gán cho. Tôi lấy giấy cẩn thận bọc chiếc nhẫn để vào ngực, chỗ gần tim nhất,
có lẽ đời này không gặp lại nữa, mà đó là vật duy nhất chàng trao tôi, tôi nhất
định giữ gìn thật kỹ, cho dù kẻ cướp cầm dao kề cổ, tôi cũng không đem nó ra cầm
cố.
Tôi rất nhớ chàng.
Nhưng không có cách nào khác.
Trăng sáng vằng vặc, tôi để chiếc nhẫn vào ngực áo, tay khẽ
vỗ lên đó. Nhớ nhung, nhưng biết làm sao.
Chạy theo đúng lộ trình hình tam giác đã định, mười ngày sau
đến biên giới Trần quốc. Thực ra, ban đầu tôi không biết đây chính là đường về nhà,
cuối cùng vẫn quay về Bích sơn, có thể thấy đó là định mệnh. Một tháng trước, tôi
gặp lại Mộ Ngôn ở đây.
Lúc mười bốn tuổi, sau khi bị rắn độc cắn, sư phụ đã dặn dò
mỏi miệng, rằng phép tắc sinh tồn vùng rừng núi hoang dã là nhất định không được
ra khỏi nhà vào ban đêm…
Do không có tiền ở nhà trọ, ban đêm tôi buộc phải ở bên ngoài,
trong mười ngày chạy trốn đó, đêm nào tôi cũng tìm một cái cây cao, ngồi trên đó
ít nhất cũng tránh được tầm mắt của dã thú tìm mồi.
Nhưng đêm nay tôi muốn đi dạo, muốn nhìn lại rừng hoa trên
Bích sơn nơi tôi gặp lại Mộ Ngôn, thực ra việc này để ngày mai cũng được, chỉ là
vừa nảy ra ý nghĩ đã không thể chờ đợi, hình như muốn đi gặp chính bản thân Mộ Ngôn.
Rồi bất chợt lại nghĩ, biết đâu Mộ Ngôn quả thực đang chờ tôi ở đó, lòng thấy vui
vui, rồi lại nghĩ ngộ nhỡ chàng chờ cô gái khác, lòng lại thấy buồn, cuối cùng không
biết mình mong hay không mong chàng chờ ở đó.
Suốt dọc đường tôi cứ vấn vương ý nghĩ như vậy, lúc vui lúc
buồn, hoàn toàn không biết có mối nguy hiểm rình rập phía sau. Đang đi đột nhiên
sau lưng có tiếng “hự”, hoảng hốt giật nảy mình, đang định ngoái nhìn thì bị kéo
giật lại, cả người ngã bổ chửng về sau, thầm nghĩ hỏng rồi, vậy là ngày mai phải
giặt bộ váy trắng này rồi, đúng lúc đó eo lại bị một bàn tay ôm chặt.
Lưng đập vào một vật cứng nào đó, không thể cảm nhận độ ấm
của nó, chỉ biết đó là một bộ ngực rộng.
Tôi sững người, cổ họng như thít lại.
Trên đầu vang lên giọng nói giễu cợt quen thuộc: “Nửa đêm
ra đường, sao không cẩn thận một chút?”.
Tôi há miệng mấy lần, đều không nói ra được, Mộ Ngôn, rõ ràng
cái tên đã thầm gọi cả ngàn lần trong lòng. Tôi sợ phát khóc, lần đầu trong đời
cảm thấy buồn nẫu ruột vì không làm được điều mong muốn, vốn định nói một câu thật
hay, gây cho chàng ấn tượng sâu sắc, nhưng ngay tên chàng lúc này cũng không gọi
ra được.
Chàng buông bàn tay giữ eo tôi, để tôi đứng ngay ngắn, nhìn
lướt từ trên xuống dưới, ánh mắt cười cười: “Một tháng không gặp, Quân cô nương
không nhận ra tại hạ chăng?”. Nụ cười đó thờ ơ như muốn chọc tức tôi. Tôi rất vui,
muốn vui hơn nữa, nhưng lại không biết nói thế nào, nhẫn nhịn một lát mới nói: “Hai
nhăm ngày”. Lại tiếp: “A Phất”.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt chàng vẫn thế, toàn thân áo chùng
đen, tay cầm thanh nhuyễn kiếm, mũi kiếm dính hai giọt máu đỏ, miếng ngọc bội đeo
ở thắt lưng lóng lánh ánh lên màu xanh lam dịu dàng.
Tôi nhìn chàng, chàng công tử mã thượng, người của lòng tôi.
Một khắc trước bồn chồn muốn gặp lại chàng, một khắc sau quả
nhiên gặp lại, tôi vui lắm, nhưng cúi đầu nhìn đôi giày đen lấm đất và chiếc váy
trắng đầy bụi lem nhem, lập tức lại muốn tỏ ra không quen biết.
Chàng nhướn mày: “Hai nhăm ngày? A Phất?”.
Tôi co chân giấu vào trong váy, trả lời: “Ý tôi là, chúng
ta đã quen thuộc thế rồi, huynh không cần luôn mồm cô nương, cô nương. Gọi tôi là
A Phất, còn nữa, chúng ta chia tay chưa đầy một tháng, mới có hai nhăm ngày”. Một
lúc không thấy trả lời, tôi hơi ngẩng đầu liếc chàng, không thấy chàng có biểu cảm
gì đặc biệt, đoán là có lẽ chàng không tin, nghĩ một lát tôi xòe tay tính: “Huynh
đi ngày mười tháng năm, hôm nay mồng năm tháng sáu, huynh xem, chẳng hai nhăm ngày
là gì…”.
Chàng lại ngắt lời tôi: “A Phất”.
Tôi nói: “Sao?”.
Chàng cười: “Có phải cô muốn tôi gọi cô như vậy?”.
Trên núi vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng chàng, thỉnh thoảng
có tiếng côn trùng, nhưng tôi bỏ qua tiếng côn trùng. Thầm nghĩ mặt mình nhất định
rất đỏ, may có mặt nạ che. Nhưng lại nghĩ, có mặt nạ lại dở, bởi vì nếu không có
mặt nạ, biết đâu chàng có thể đoán ra tâm tư của tôi. Mặc dù đã biết tình cảm của
mình không có kết quả gì, nhưng nếu có cơ may để chàng biết cũng không hẳn không
hay.
Chàng cúi đầu nhìn tôi, hình như chờ tôi trả lời, tôi ậm ừ
bối rối nhìn về sau, đang định nói “phải”, nhưng mắt vừa ngước đã sợ nhũn người
suýt ngã lăn ra đất.
Trên con đường núi tối hun hút, xác một con sói nằm chềnh
ềnh sau lưng tôi, đôi mắt đen sì mở trừng trừng, đã không còn ánh sáng, máu từ cổ
tuôn ra thành vũng.
Nhìn sắc mặt tôi, Mộ Ngôn nửa cười nửa không: “Chắc cô không
phát hiện sau lưng có con sói đi theo?”.
Tôi gật đầu xác nhận, đồng thời hai chân bắt đầu run, như
thế này tôi hoàn toàn không tự nhúc nhích được. Chàng kéo xác con sói lùi ra một
chút: “Vậy cô cũng không nghe thấy khi tôi đâm vào cổ con sói, nó gầm lên ngay sát
tai cô?”.
Tôi tưởng tượng có một con sói nuốt nước bọt đi theo tôi rất
lâu, nếu không có Mộ Ngôn ra tay, bây giờ tôi đã nằm trong bụng sói, bất chợt người
bủn nhủn, mắt đỏ hoe, hốt hoảng: “Tiếng to như vậy chắc chắn tôi nghe thấy, lúc
ấy tôi đang định ngoái lại xem là con gì đang kêu...”.
Chàng vỗ vai tôi: “Đừng sợ, chẳng phải đã giết con sói rồi
sao, cô sợ gì nữa?”. Nói đoạn cau mày, “Quân huynh đệ và con hổ đó đâu? Sao không
đi cùng cô, sao để mình cô lang thang trên núi vào lúc muộn thế này?”.
Tôi lau nước mắt: “Họ bỏ trốn vì tình rồi”.
Mộ Ngôn: “…”.