Hoa Tư dẫn - Phần II - Chương 2 - Phần 2

Tôi gặp lại Mộ Ngôn như thế, dù trong lòng tràn đầy tình cảm
lãng mạn, nhưng thực ra cũng hiểu, chàng xuất hiện trong thời khắc thần kỳ, ở một
địa điểm khó hiểu như vậy tuyệt đối không thể lý giải bằng cơ duyên trời định kiểu
như “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”.

Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi chàng, nhân lúc chàng cúi nhìn
con sói trong đầu đã chuẩn bị xong, đang định mở miệng đột nhiên thấy từ những bụi
cây đen sì phía trước, hai, ba con dạ điểu(*) bay vụt lên, kêu loạn xạ.

(*)
Loài chim kiếm ăn vào ban đêm.

Bảy người áo đen xuất hiện trước mắt chúng tôi như từ dưới
đất chui lên.

Tôi nghĩ có lẽ lịch sử lặp lại, chắc họ lại đến truy sát Mộ
Ngôn, đang lẳng lặng lùi sau một bước, rồi lại lùi bước nữa, một bước nữa. Còn chưa
kịp trốn sau lưng Mộ Ngôn, đám người áo đen phía trước đã soàn soạt chống kiếm xuống
đất quỳ một chân trước mặt chúng tôi: “Thuộc hạ đến muộn...”. Giọng nói đều răm
rắp, hình như đã được tập dượt nhiều lần, đồng thời nét mặt ai nấy đều ngượng nghịu
bối rối.

Tôi quay đầu nhìn Mộ Ngôn, chàng thu kiếm trong tay, vẻ hờ
hững, không quan tâm đến bọn người đó, lại hỏi tôi: “Có tự đi được không?”.

Tôi băn khoăn nhìn chàng.

Chàng nhếch mép cười: “Chẳng phải cô đã sợ nhũn chân rồi ư?”.

Tôi lập tức phản bác: “Chân tôi chưa nhũn”.

Chàng lắc đầu: “Ánh mắt không biết nói dối”.

Tôi cãi: “Tôi, tôi không nói dối”.

Chàng nhìn tôi có vẻ thú vị: “Vậy cô chạy hai bước thử xem”.

Tôi nói: “...”.

Mộ Ngôn nói đúng, tôi đang nói dối.

Quả thật tôi đã sợ nhũn cả chân, mấy bước lùi lúc nguy cấp
vừa rồi chỉ là khả năng tiềm ẩn được bất chợt phát huy. Ai cũng có điểm yếu, điểm
yếu của tôi là chó sói và rắn. Chỉ là bị Mộ Ngôn nói thẳng ra như vậy, tôi thấy
bị tổn thương.

Bởi vì chân nhũn ra không đi nổi chứng tỏ sự yếu đuối, mà
tôi lại không muốn để chàng thấy tôi yếu đuối, nếu Quân Vỹ hỏi như vậy, tôi nhất
định bướng bỉnh đốp lại anh ta: “Lão nương sợ nhũn chân thì sao, nhà ngươi định
làm gì ta?!”.

Nhưng với Mộ Ngôn thì khác, tôi chỉ muốn cho chàng nhìn thấy
mặt tốt nhất của mình. Đạo lý này cũng đơn giản như không muốn để ý trung nhân biết
thực ra mình cũng cần đi vệ sinh. Có điều, thú thực tôi quả thật không cần đi vệ
sinh.

Đang mải suy tính, đắn đo, hai tiếng “mạo phạm” vang ngay
bên tai, người đột nhiên nhẹ bẫng, bị Mộ Ngôn bế bổng lên. Tôi không biết bị ai
rút mất lưỡi, không nói được gì, bốn bề tĩnh mịch, lưỡi tôi rõ ràng đã bị rút mất,
ngẩng đầu chỉ nhìn thấy ánh trăng hòa với màu trời mênh mang. Mặc dù bế tôi đi như
vậy, hình như chàng chẳng khó nhọc tí nào, vẫn nhàn tản bước, chỉ lúc đi qua bọn
người đang quỳ dưới đất thì hơi dừng lại.

Mọi người lập tức cúi thấp hơn, giọng Mộ Ngôn vẳng trong không
trung giữa triền núi: “Có biết thế nào là hộ vệ không? Kiếm của các ngươi phải rút
ra trước ta thế mới là hộ vệ của ta”.

Giọng nói bình thường nhưng lại khiến đám người áo đen càng
cúi thấp đầu hơn nữa. Đó là cái uy của người ở ngôi cao trong chốn cung đình nhiều
năm, sở dĩ tôi không ngạc nhiên là bởi vì trong Vệ vương cung cũng thường xuyên
chứng kiến, như phụ vương tôi, mặc dù không có tài trị quốc, nhưng có thể dùng cái
uy đó để dọa mấy bà phu nhân của ông...

Đang mải nghĩ, bất chợt ngẩng đầu phát hiện một người áo đen
quỳ ở giữa đứng bật dậy, đưa tay lần theo đường viền chân tóc ở trán. Tôi đã trấn
tĩnh trở lại, không biết là động thái gì, ngây người hỏi Mộ Ngôn: “Anh ta đang làm
gì vậy?”.

Mộ Ngôn nhìn tôi: “Cô nói xem?”.

Tôi tự trả lời: “Hình như đang lột mặt nạ?”.

Chính lúc tôi nói câu đó, người áo đen quả nhiên lột ra chiếc
mặt nạ da người mỏng dính, thở hai hơi: “Nóng chết được”. Tôi nhìn kỹ anh ta, kinh
ngạc phát hiện, khuôn mặt vừa lột đó là mặt con gái, một khuôn mặt vô cùng xinh
đẹp.

Mộ Ngôn nhướn mày, giọng hờ hững: “Ta đang nghĩ dạo này bọn
họ chẳng ra gì, đã bí mật đến lại còn làm kinh động bầy chim, thì ra họ vì muội
mà bị liên lụy”.

Cô ta làm ngơ, nhoẻn miệng cười ghé lại gần Mộ Ngôn: “Thực
ra cũng không thể trách bọn muội được, phải rút kiếm trước huynh mới có tư cách
bảo vệ huynh, đòi hỏi như vậy thiên hạ làm gì có ai làm được hộ vệ của huynh. Ồ,
cho muội xem tay huynh ôm gì vậy. Muội tưởng huynh vẫn si mê Tần Tử Yên, người này
là chị dâu tương lai của muội sao, cuối cùng huynh đã chịu buông Tử Yên rồi? Ồ,
chị dâu? Tỷ là chị dâu tôi ư? Tôi là Mộ Nghi, tỷ tên là gì...”.

Tôi giật mình, mím môi, Mộ Ngôn cúi đầu ngắt lời cô ta: “A
Phất vẫn còn nhỏ”.

Mộ Nghi ngượng nghịu: “Vậy còn Tử Yên, huynh với cô ấy...”.

Nghe họ nói với nhau như vậy, lòng tôi như chìm xuống, nhưng
người tôi ép sát Mộ Ngôn, khi nhắc tới Tử Yên không thấy chàng có phản ứng nào đặc
biệt, nhưng cũng có thể người ta có phản ứng mà tôi không nhận ra, suy cho cùng,
sống nhờ viên giao châu, cảm giác của tôi đa phần đã mất, những gì còn lại quả thật
không đủ nhạy cảm.

Mộ Ngôn không trả lời, chỉ liếc qua đám người áo đen quỳ dưới
đất, nói: “Về bản doanh trước đi”.

Chàng bế tôi đi phía trước, những người khác theo sau. Được
chàng bế suốt dọc đường như vậy, lẽ ra tôi thấy vui mới phải, nhưng lòng vẫn không
kìm được nỗi buồn, cô gái tên Tử Yên đó tôi vẫn còn nhớ. Bỗng thấy tiếc nuối, sao
mình không gặp Mộ Ngôn sớm hơn.

Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, chiếu khắp mặt đất, tạo những vệt
sáng bạc gọn gàng như kéo cắt. Tôi im lặng hồi lâu, cảm thấy khóe mắt nóng lên,
nhưng âm thanh phát ra chỉ như tiếng muỗi vo ve, tôi nói: “Cô gái đó không tốt,
cô ấy muốn giết huynh, huynh không nên thích cô ấy”.

Mộ Ngôn hơi cúi đầu: “Cái gì?”.

Tôi hít một hơi, không có can đảm nói lại lần nữa, ngẩng nhìn
trời: “Không có gì, huynh xem, đêm nay sao rất tròn”.

Lúc lâu sau, Mộ Ngôn đáp: “Cái cô nói... hình như là trăng...”.

Chim ngủ yên trong tổ, đêm lạnh như nước, tất cả vật sống
đều biến mất, đi trên đường núi vắng nếu không nói chuyện thì vô cùng buồn tẻ. Sau
khi chia tay với Mộ Ngôn, những chuyện xảy ra sau đó kỳ thực cũng không có gì đáng
nói, đáng nói nhất chỉ có chuyện của Thập Tam Nguyệt tương đối bí ẩn, ly kỳ, có
thể coi là mới mẻ, cuốn hút. Trên đường núi khúc khuỷu, tôi thong thả kể cho chàng
nghe. Thực ra đến giờ tôi vẫn không hiểu, tại sao Thập Tam Nguyệt tự vẫn, hơn nữa
càng tìm hiểu càng thấy ly kỳ, kể ra chuyện đó kết thúc có phần vội vàng, nhưng
sự quan tâm của Mộ Ngôn rõ ràng không phải ở phần kết câu chuyện.

“Ý cô nói, chỉ cần chủ nhân lưu lại trong Hoa Tư mộng mà cô
dệt cho họ, bất luận trong mộng cảnh họ sống hay chết, trong hiện thực họ đều không
thoát khỏi cái chết?”. Chàng hơi cúi đầu về phía tôi, do đi ngược ánh trăng, nhìn
không rõ vẻ mặt chàng, chỉ có những sợi tóc đen quệt qua má tôi, ngưa ngứa nhồn
nhột như quệt vào lá liễu.

Doanh trại mà Mộ Ngôn nói đóng trên một con đèo rộng, đoạn
đường đến đó cũng khá dài, nhưng tôi lại thấy nó quá ngắn, vậy là một lần nữa nghiệm
chứng thuyết tương đối không phải nói bừa, thử hình dung nếu đi cùng Quân Vỹ tôi
nhất định cảm thấy đoạn đường rất xa, hơn nữa tôi sẽ vừa đi vừa ngủ gật.

Đêm nay, tôi ngủ cùng trướng với Mộ Nghi, nhưng nhất thiết
phải đợi cô ta ngủ say mới dám vào, bởi vì lo sợ bị cô ta phát hiện người nằm bên
là một người chết. Nhưng Mộ Nghi không hiểu nỗi khổ của tôi, lại nhiệt tình cùng
tôi ra ngồi trước trướng ngắm sao.

Nói chuyện với cô ta tôi mới càng hiểu, tối nay có thể may
mắn gặp Mộ Ngôn ở đây quả nhiên không phải là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,
chỉ là chàng xử lý xong một số việc trong gia tộc, vòng qua Bích sơn trở về phủ
đệ riêng cách nhà cả vạn dặm mà thôi. Tôi nghĩ, cảm thấy có chút an ủi, xem ra chàng
không sống cùng cha mẹ, nếu cưới chồng mà không phải hầu hạ cha mẹ chồng thì sung
sướng biết mấy. Nhưng lại thấy nực cười, mình đúng là hay suy nghĩ lung tung.

Tôi do dự nhìn Mộ Nghi đang vui vẻ ngắm trăng, hỏi một câu
xưa nay rất muốn hỏi nhưng không có ai giải đáp: “Đại ca của cô năm nay bao nhiêu
tuổi? Đã lập gia thất chưa?”.

Mộ Nghi ngẩn người, đưa cốc lên miệng, tươi cười nhìn tôi:
“Chuyện này...”.

Tôi cảm thấy viên giao châu nghẹn lại ở cổ họng.

Cô ta uống một ngụm trà, vẫn tươi cười nhìn tôi: “Chuyện này...”.

Tôi sốt ruột muốn bóp chết cô ta.

Trong thời gian đó cô ta lại uống hai ngụm trà nữa, chép miệng,
lại uống tiếp hai ngụm, mới thong thả nói: “Chưa”.

Tôi lặng lẽ kìm chế nanh vuốt của mình, nhưng cô ta lại vẫn
tươi cười, nhích lại gần tôi: “Tỷ hỏi chuyện đó để làm gì?”.

Tôi hắng giọng hai tiếng, ngồi lui về sau một chút: “Không
có gì, tôi có một tiểu muội, định mai mối cho đại ca cô”.

Cô ta sáng mắt nhìn tôi.

Tôi che miệng hắng giọng: “Thật đấy”.

Cô ta chống cằm, nheo mắt nhìn tôi: “Huynh tôi rất thích tỷ,
ở Trần quốc chúng tôi, các cô gái đẹp si mê huynh ấy nếu nắm tay nhau đứng thành
vòng có lẽ sẽ quây kín một vòng quanh Hạo thành, nhưng huynh ấy chưa bao giờ để
mắt đến họ, hôm nay chân tỷ đau, huynh ấy lại chủ động giúp tỷ, nếu bị các cô gái
tương tư Mộ Ngôn biết được, tỷ sẽ bị họ đánh chết”.

Tôi không tỏ ra yếu thế, thản nhiên nói: “Trước đây người
tương tư tôi cũng rất nhiều, nếu họ xếp hàng từ đầu đường trước cửa nhà tôi có thể
sẽ kéo dài đến tận cuối đường”. Đương nhiên, những người đó một nửa là vì tiền,
còn nửa kia là vì quyền, chuyện đó khỏi cần nói.

Mộ Nghi chớp mắt: “Ôi, vậy tỷ và đại ca tôi quá tương xứng
rồi”.

Nghe cô ta nói vậy, thâm tâm tôi rất vui nhưng vẫn tỏ vẻ thản
nhiên: “Đừng nói bừa, đại ca cô chẳng phải đã có ý trung nhân rồi sao, cô Tử Yên
gì đó...”.

Nhưng Mộ Nghi đã lắc đầu, xua tay ngắt lời: “Cô ta không được,
dạo trước cô ta dám hành thích đại ca tôi, đời này cô ta không có phúc làm chị dâu
tôi rồi”.

Tôi nghi ngờ: “Chẳng lẽ họ bí mật hẹn hò”.

Mộ Nghi cười khúc khích: “Tỷ đừng đùa, nói thật nhé, đã xảy
ra chuyện như vậy, phụ thân tôi nhất định không cho Mộ Ngôn lấy Tử Yên, hơn nữa,
đối với những chuyện phong nguyệt, huynh ấy...”.

Chưa nói hết, Mộ Nghi như nhớ ra điều gì: “À, A Phất, nếu
tỷ thật lòng với đại ca, có một cô gái tỷ phải cảnh giác hơn so với Tử Yên”.

Mộ Nghi thôi cười, nhìn tôi: “Có một người con gái duy nhất
mà đại ca kính trọng ở đời, chắc tỷ cũng từng nghe tên, cô gái lừng danh thiên hạ
tuẫn tiết theo Vệ quốc, Văn Xương công chúa Diệp Trăn”.

Chuyện Mộ Nghi nói chỉ mới xảy ra nửa năm trước, nhưng có
cảm giác đã cách cả một cuộc đời, dưới ánh trăng ngập tràn, Mộ Nghi cầm cốc trà
trên tay, nét mặt đăm chiêu, nhớ lại: “Tôi không chứng kiến cảnh đó, chỉ nghe nói
Vệ quốc đã lâu không có mưa, khi Diệp Trăn tuẫn tiết trời lại đổ mưa ầm ầm, mọi
người đều nói, đó là ông trời nhỏ lệ thương khóc công chúa Văn Xương. Họ nói bức
tường thành cao trăm trượng, Diệp Trăn không do dự nhảy từ trên thành xuống, ngay
các tướng sĩ Trần quốc cũng cảm phục lòng can trường của công chúa. Chính đại ca
tôi từng nói Diệp Trăn là độc nhất vô nhị, huynh ấy nói Đại Triều rộng lớn này bao
đời hết hợp lại ly, chỉ có duy nhất một vị công chúa xả thân vì xã tắc như thế,
còn nói nếu không phải sinh ra là phận nữ nhi, lại không nhỏ tuổi như vậy, có lẽ
công chúa sẽ làm nên nghiệp lớn. Tôi cũng cảm thấy đáng tiếc, người ta đồn Diệp
Trăn rất đẹp, lại có học vấn, lẽ ra có thể lưu danh sử xanh, vậy mà đã sớm qua đời,
thật đáng tiếc, sinh ra trong hoàng tộc vương thất...”.

Tôi nói: “Cô nói nhiều như vậy, thực ra định nói...”.

Cô ta để cốc trà xuống, gãi đầu: “À... phải... vừa rồi tôi
định nói gì nhỉ?”.

Tôi ôm ngực mình, không cảm thấy tiếng tim đập, lát sau nói:
“Sinh trong hoàng tộc vương thất là thế, từ nhỏ đã được hưởng biết bao đặc ân, đặc
quyền, tất cũng phải gánh vác trọng trách, Diệp Trăn chết cũng đáng, với thân phận
của cô ấy đương nhiên cần làm một việc gì đó cho phải đạo, đúng với bổn phận địa
vị của mình. Khi cô ấy được muôn dân thiên hạ phụng dưỡng thì không hận mình sinh
ra trong hoàng tộc vương thất, rồi khi cần gánh vác trách nhiệm với muôn dân xã
tắc lại oán hận mình sinh ra trong hoàng tộc vương thất, nếu vậy quả thực đáng buồn”.

Nói xong, cảm thấy câu chuyện đang phát triển theo hướng luận
đàm cao thâm, vội vàng hạ mã.

Tôi hỏi: “Chúng ta nói đến đâu rồi?”.

Mộ Nghi ngẩn người nhìn tôi hồi lâu: “Tôi cũng không biết...”.

Thực ra tôi có thể không ngủ, cũng giống như có thể không
ăn, không uống, không đi vệ sinh, không mặc y phục,... ồ mà y phục vẫn nên mặc.
Sống được đến lúc này, tôi đã coi những cái đó là niềm vui, thấy vui là tìm cái
gì ăn, là ngủ, là đi vệ sinh, mặc dù chắc chắn chẳng đi ra được...

Đằng nào chỉ cần có viên giao châu, tất cả đều bị tịnh hóa,
bao gồm cả lúc này vốn nên buồn ngủ, bao gồm quả cà chua có vẻ rất chua nửa khắc
trước do nể mặt Mộ Nghi mới ăn. Tóm lại, có viên giao châu, tất cả đều tiện lợi
rất nhiều.

Hai chúng tôi ngồi mãi, cuối cùng Mộ Nghi thua trước, ngáp
dài, vén rèm đi vào trong trướng. Tôi ôm ngực, vẫn không thấy có gì động đậy, nhưng
cảm giác trong lòng rất ngọt ngào.

Mộ Nghi nói đại ca cô rất kính trọng tôi, những lời như vậy
tôi nghe cũng đã nhiều, chỉ là từ trước tới giờ luôn cho rằng những người khâm phục
hành động nhảy từ tường thành xuống của tôi quả là hồ đồ. Bởi vì việc đó đâu có
gì là anh hùng, anh hùng thật sự phải là những người ngồi trên lưng ngựa xông pha
ngoài trận mạc, lập đại công, danh lưu thiên thu. Trong thời loạn lạc, thắng làm
vua, thua làm giặc, tôi chẳng qua là một kẻ thất bại, lấy cái chết để tạ tội với
xã tắc, lòng không khỏi oán hận mình không đủ tài để vùng vẫy một phen, chung quy
tâm có dư mà sức không đủ. Đương nhiên những huynh, tỷ của tôi, những hoàng tử công
chúa của Vệ vương thất không tuẫn tiết vẫn sống đàng hoàng lại càng bất tài, nhưng
nhìn ra xung quanh ai cũng thế, mọi người đều bất tài, cũng đủ tủi hổ, đâu có gì
hay để đem ra cười nhạo nhau.

Núi trập trùng liên miên, không gian khoáng đạt, tôi đứng
dậy vận động gân cốt, ngoái đầu lại nhìn thấy Mộ Ngôn đang ngồi trước một ngôi trướng
phía xa, cúi đầu chăm chú làm gì đó, trước mặt là một đống lửa nhỏ, xung quanh màn
đêm mênh mông, trong ánh lửa chập chờn mờ tỏ, cái đầu cúi xuống vô cùng chăm chú,
hình như không hề buồn ngủ.

Tôi thầm nghĩ, đây là lúc rất thích hợp để hai chúng tôi ngồi
riêng với nhau, mình có nên chạy ra đó không nhỉ?

Còn đang nghĩ như vậy chân đã bước nhanh tới đó. Việc này
xem ra có phần xấu hổ. Quân Vỹ từng kể với tôi những chuyện như vậy, trong câu chuyện
của anh ta những thiếu nữ sống nơi lầu son gác tía gặp đàn ông đều “bẽn lẽn thẹn
thùng”, như vậy mới đáng yêu, nhưng tôi quả thực không thể lĩnh hội được cái gọi
là “bẽn lẽn thẹn thùng” đó, hơn nữa chỉ cần gặp Mộ Ngôn, chân tay tôi luôn nhanh
hơn đầu óc một bước.

Tôi sán lại hỏi: “Huynh làm gì vậy?”.

Con dao nhọn trong tay chàng dừng lại: “Tạc một đồ chơi, giết
thời gian”. Nói xong ngẩng đầu nhìn tôi, cau mày: “Chưa ngủ sao? Muộn thế này rồi”.

Tôi vốn không buồn ngủ, nhìn thấy Mộ Ngôn càng không buồn
ngủ, nhưng lại không thể nói thẳng ra như vậy, đành ậm ừ qua loa, ngồi xổm một bên,
nhìn những ngón tay thanh mảnh rất đẹp của chàng cầm con dao nhọn tạc từng đường
lên một thỏi ngọc.

Lát sau, Mộ Ngôn đột nhiên nói: “À, chiếc nhẫn ngọc của tôi
vẫn còn ở chỗ cô chứ?”.

Tôi lắc đầu: “Đem đi cầm rồi?”.

Chàng dừng tay: “Cầm rồi?”.

Tôi cúi đầu giả bộ chăm chú quan sát động tác của chàng, giọng
nhỏ như tiếng muỗi: “Đúng”.

Chàng không nói, tiếp tục chăm chú vào thỏi ngọc đã định hình
dưới mũi dao, một lúc lâu sau, một con hổ nhỏ xinh xắn, rất sinh động đã ở trong
tay.

Tôi trầm trồ khen: “Đẹp quá!”.

Chàng xoay xoay con hổ: “Thật à? Vốn định dùng cái này để
đổi chiếc nhẫn ngọc lần trước”.

Tôi nghĩ một lát, lặng lẽ lấy trong ngực áo chiếc nhẫn ngọc
xâu bằng sợi chỉ đỏ để vào tay chàng, lại lặng lẽ cầm lên con hổ ngọc vừa tạc xong.

Mộ Ngôn ngớ ra.

Tôi nói: “Con hổ này rõ ràng đắt hơn, tôi thích nó”.

Thực ra không phải thế, chỉ là tôi cảm thấy chiếc nhẫn đó
là vật chết, nhưng con hổ này là do Mộ Ngôn tự tay tạc nên, mặc dù không phải chủ
ý làm cho tôi, nhưng cả Đại Triều này chỉ có một, tôi coi như chàng tự tay làm để
tặng tôi, sau này nghĩ đến sẽ thấy ấm lòng. Nhưng vẫn có chút không cam tâm, rụt
rè ghé lại gần Mộ Ngôn: “Huynh, huynh có thể sửa lại một chút không, sửa con hổ
này một chút?”.

Chàng ngắm nghía con hổ tôi chìa ra: “Ồ, cần sửa chỗ nào?
Mắt hay tai?”.

Tôi ngồi ngay ngắn trước mặt chàng: “Huynh xem, huynh có thể
sửa nó sao cho trông giống tôi không?”.

Mộ Ngôn: “...”.

Chung quy bởi vì chàng có đôi tay khéo, không chỉ giỏi đàn,
tạc khắc cũng làm rất tốt, xung quanh chỗ chúng tôi ngồi, rất nhiều hoa bán chi
liên đang nở rộ, dưới ánh lửa hồng trông càng thắm sắc. Chàng ngước mi, khi ánh
mắt chạm vào tôi, tôi cảm thấy một khoảng không êm đềm, có hoa mai trắng ngập tràn
trên núi, nhưng tiếc là tôi lại không cảm nhận được hương mai đó.

Mộ Ngôn cười: “Muốn khắc giống cô, phiền cô bỏ mặt nạ ra,
nếu không làm sao tôi khắc giống được”.

Lòng run run, cổ nghèn nghẹn, tôi lắc đầu.

Chàng nhẹ giọng: “Tại sao?”.

Tôi sờ lên mặt nạ, hơi lùi lại phía sau: “Tại vì... tại vì...
mặt tôi rất xấu”.

Lần đầu gặp Mộ Ngôn, tôi mới mười bốn tuổi, trên mặt vẫn còn
nét trẻ con, lúc mười bảy là tuổi đẹp nhất lại không gặp được nhau để chàng nhìn
thấy một lần. Bây giờ, trên đầu có một vết sẹo lớn như vậy, bất luận thế nào cũng
không thể để chàng nhìn thấy. Tôi cúi nhìn những ngón tay mình, lần đầu tiên buồn
bã vì nhan sắc bị hủy hoại. Tôi muốn Mộ Ngôn nhìn thấy tôi trong dáng hình đẹp nhất,
nhưng dáng hình đẹp nhất đó đã chết. Nước mắt âm thầm chảy dưới mặt nạ, tôi cúi
đầu, khẽ hít, cũng may Mộ Ngôn không nhìn thấy.

Đêm đó tôi ôm con hổ ngọc Mộ Ngôn tạc cho, ngủ rất say. Mãi
đến nửa đêm, không biết ai đó làm tôi thức giấc. Mơ hồ mở mắt, giơ tay dụi mắt,
lại dụi tiếp.

Như hoa nở dưới trăng tàn, người tặng tôi con hổ ngọc mỉm
cười dưới trăng: “Đừng dụi nữa”.

Mộ Ngôn giơ tay kéo tôi, ống tay áo rộng, trùm lên tay tôi:
“Nào, chúng ta tranh thủ thời gian rời khỏi đây”.

Tôi nheo mắt nhìn chàng, giống như nhìn một thiên thần đột
nhiên xuất hiện, nhìn kỹ, thấy cả nụ cười lấp lánh trong mắt chàng, tôi hỏi: “Đi
đâu?”.

Chàng liếc nhìn Mộ Nghi nằm cạnh tôi, giọng ung dung: “Chẳng
phải cô nói đến giờ vẫn mơ hồ câu chuyện của Nguyệt phu nhân sao? Chúng ta đến Trịnh
quốc tìm lời giải, chưa biết chừng dọc đường lại gặp Quân Vỹ và Tiểu Hoàng”. Dừng
một lát, lại tiếp: “Yên tâm, toán hộ vệ của tôi một canh giờ rưỡi nữa vẫn chưa tỉnh
đâu, để bọn họ đi theo rất phiền, chúng ta lén đi đêm, bỏ lại bọn họ nhẹ nhàng bao
nhiêu”.

Tôi chìa tay cho chàng, nghĩ một lát nói: “Nhưng vẫn nên lưu
lại bức thư, để họ khỏi lo lắng”.

Mộ Ngôn kéo tay tôi: “Không sao đâu, từ năm mười hai tuổi
tôi đã thường xuyên một mình ra khỏi nhà, họ quen rồi”.

Tôi chỉnh lại váy trên người, lại hơi lo lắng: “Nhưng, tôi
theo huynh thế này liệu có phải là trốn đi với nhau?”.

Mộ Ngôn: “...”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3