Bách quỷ tập - Phần IV - Chương 5 - 6 - 7

Chương
năm

Đại lễ đăng cơ, Sở Diệp vận long bào uy nghi, một
mình bước qua những bậc thang dài ngút ngàn, đứng trước điện Thừa Thiên, bá
quan văn võ nhất loạt quỳ lạy, hô vang vạn tuế. Chàng vung tà long bào rộng tựa
như có thể thâu hết đất trời vào tầm tay, nhưng cuối cùng chỉ thu được một tay
áo ngập gió, lạnh thấu xương.

Cô gái tâm cao khí ngạo kia... e là sẽ chẳng bao giờ
hé miệng thở than trách móc chàng không mặc thêm áo nữa rồi. Sở Diệp đang mải
nghĩ mông lung, chợt thấy một tà áo vàng rực rỡ chói lòa lướt trên chín chín
tám mươi mốt bậc thang của trường đạo Thanh Vân. Hoàng hậu chưa bao giờ mất đi
dáng vẻ kiêu hãnh ngạo nghễ của chàng vận lễ phục lộng lẫy thong dong tiến lại.

Vừa nhác thấy bóng dáng nàng, Sở Diệp nhất thời ngẩn
ngơ.

Lòng Triều Triệt vẫn còn chỗ cho Sở Diệp chàng sao
ư?

Chỉ là suy đoán mơ hồ cũng đủ khiến máu nóng rần rật
chảy trong huyết quản chàng, lòng cuộn lên, trái tim đập rộn rã. Con người luôn
che giấu cảm xúc như chàng vẫn không thể kiềm lòng được, khóe môi khẽ cong lên.

Chàng tự nhủ, rốt cuộc Triều Triệt vẫn còn thích
chàng.

Thật tuyệt biết mấy...

Mắt thấy nàng chậm rãi lướt trên từng bậc thang tiến
về phía mình, Sở Diệp cơ hồ cảm thấy gấp gáp, không thể chờ được, chàng liền tiến
lên hai bước, vươn tay ra chực đỡ lấy nàng. Thế nhưng, Triều Triệt đang bước tới,
đột nhiên dừng lại khi chỉ còn cách chàng vài bước; đôi mắt đen láy của nàng
xói thẳng vào gương mặt chàng, sắc mặt lạnh băng.

Bàn tay vừa đưa ra của Sở Diệp cứng đờ, chới với giữa
khoảng không.

“Hoàng thượng?” Triều Triệt cất tiếng gọi khe khẽ,
giọng đầy giễu cợt. Nàng cụp mắt, đột nhiên rút một cây kéo vàng nhỏ và dài từ
trong mũ phượng ra. Đầu ngón tay Sở Diệp hơi co rút lại, nhưng không hề trốn
tránh. Hai hàng thị vệ chầu bên thềm đều thất kinh, tất thảy đặt tay trên chuôi
đao, đề cao cảnh giác.

Nhưng động tác của Triều Triệt rất lạ. Cây kéo vàng
nhỏ dài như cây trâm vừa rút ra, mái tóc đen mượt của nàng cũng xổ tung xuống,
mượt như thác chảy, bay tứ tung trong gió.

“Ngày thành thân năm ấy, bà mối kết tóc hai ta với
nhau, những mong phước lành dài lâu... Thế nhưng, hôm nay Triều Triệt không còn
tìm được nắm tóc năm xưa kết chung với ngài nữa rồi.” Nàng than nhẹ một tiếng,
bàn tay đưa lên tóm lấy mái tóc mình, cây kéo vàng không hề do dự giáng xuống,
cắt phăng mái tóc đen huyền. Triều Triệt buông tay, ném mớ tóc xuống đất: “Chi
bằng cắt hết đi, từ nay chúng ta cũng như tóc này, ân đoạn nghĩa tuyệt!”.

Mặt Sở Diệp trắng bệch, thân hình cứng đờ như vừa nhận
ngũ lôi oanh đính, mắt ánh lên cơn giận dữ khó có thể kiềm chế.

Chàng siết chặt tay, bá quan văn võ phục chầu đều
cúi sát đầu, chẳng kẻ nào dám ho he; nhưng Sở Diệp hiểu rõ, chỉ có kẻ quê mùa mới
không thấy công chúa Triêu Dương cắt tóc đoạn nghĩa với tân Hoàng đế. Chàng
cũng hiểu rõ, Triều Triệt đang muốn ép buộc chàng, muốn đẩy chàng vào thế giống
như nàng đã nói, hoặc phải phế nàng hoặc phải xử tử.

“Triệt nhi.” Gương mặt Sở Diệp đột nhiên giãn ra,
chàng tiến thêm vài bước, cứng rắn tóm lấy tay Triều Triệt bị nàng bất giác đẩy
ra: “Ghê tởm! Đừng chạm vào ta!”.

Nhưng Sở Diệp vẫn khăng khăng kiên quyết không buông
một phân, chàng mím chặt môi, đưa tay ôm lấy Triều Triệt, ngân châm kẹp trong
tay thuận thế đâm vào gáy nàng. Triều Triệt chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu
óc bắt đầu trống rỗng, trôi vào hư không. Sở Diệp buông tay, nhanh chóng kéo
nàng vào lòng.

Trước khi chìm sâu vào bóng tối mịt mùng trước mắt,
Triều Triệt siết chặt vạt áo chàng, giận dữ nói: “Sở Diệp, ngài hận ta đến thế
nào, lẽ nào không đồng quy vu tận thì chưa chịu ngừng sao, không thấy mệt mỏi
quá sao...”.

Người trong lòng đã rũ xuống, chìm vào hôn mê.

Sở Diệp lạnh giọng ra lệnh: “Gần đây Hoàng hậu mệt
nhọc, các ngươi mau đưa nàng về nghỉ ngơi”.

Bách quan quỳ sụp dưới chân, im lìm không một tiếng
động. Đằng sau vẻ ngoài thần phục chẳng biết còn ẩn chứa bao nhiêu mưu gian kế
hiểm. Sở Diệp cụp mắt, quay lưng lại, một mình tiến thẳng qua cự môn sơn son đỏ
chói huy hoàng.

Giờ khắc này đây chẳng ai có thể nhìn thấu bóng xanh
xao tầng tầng lớp lớp trong mắt vị Hoàng đế mới đăng cơ, chẳng ai có thể hiểu
gánh nặng muôn dân khắp thiên hạ giáng xuống vai chàng mỗi lúc một nặng nề ra
sao. Không, không ai có thể hiểu thấu, chẳng ai có thể cảm nhận rõ. Điện Thừa
Thiên trên dưới không một bóng người, nhưng sóng ngầm vẫn cuồn cuộn dâng lên,
ngùn ngụt kéo tới khiến người ta nghẹn thở.

Sở Diệp trơ trọi ngự trên ngai vàng, ánh mắt xuyên
qua lớp rèm châu buông rủ trước mặt, hướng về phía bầu trời cao rộng ngoài kia.

Chàng biết, Triều Triệt, sẽ chẳng bao giờ... còn là
Triều Triệt của chàng nữa.

Nàng thân là công chúa Triêu Dương, từ nay, hai người
chỉ còn đường một mất một còn.

Chàng mệt, mệt mỏi, nhưng ai bảo chàng không nỡ
buông bỏ đây.

Yêu cũng được, hận cũng xong, đời này kiếp này chàng
đã một phen vướng bận, muốn buông không được, muốn bỏ không đành rồi.

Chương
sáu

Triều Triệt hưởng đặc quyền của Hoàng hậu, sống
trong điện Khôn Dung.

Cung điện này chẳng hề lạ lẫm với nàng, thuở ấu thơ
nàng và đệ đệ ngụ ở đây cùng mẫu hậu. Mỗi cảnh vật, ngóc ngách nơi này đều phảng
phất bóng hình em trai nàng. Mọi thứ còn vẹn nguyên như mới ngày hôm qua, vậy
mà vừa ngoảnh đầu trông lại đã sực tỉnh ra, cảnh còn mà người đâu thấy. Mỗi đồ
vật trong cung điện này đều âm thầm cất giữ những mảnh ký ức sống động về một
thời tươi đẹp đã qua. Quá khứ êm đềm so với hiện thực tàn khốc như con mãnh thú
ẩn mình nơi tăm tối, nhăm nhe chực chờ mỗi giây phút nàng lơ đễnh sẽ xộc ra từ
một góc khuất nẻo nào đó, điên cuồng cắn xé nàng đến tàn tạ thê lương.

Trời vừa vào thu, kinh thành mưa liền ba trận liên
tiếp. Triêu Dương công chúa tâm cao khí ngạo đột nhiên đổ bệnh, sốt cao kèm ho
khan, thái y ngày ngày ra ra vào vào điện Khôn Dung. Cả điện lớn ươm trong mùi
thuốc ngai ngái.

Tân hoàng Sở Diệp gạt hết tầng tầng tấu chương sang
một bên, bớt thời gian tới thăm nom nàng. Vừa liếc mắt trông, lòng ngài nhói
lên đau buốt, Triêu Dương công chúa luôn cao ngạo nghênh ngang chưa bao giờ ốm
yếu đến vậy. Nàng thiêm thiếp trên giường bệnh, mặt mũi trắng bệch, gầy gò xác
xơ không còn ra hình dáng gì nữa.

Lòng ngài không cầm được, dậy lên niềm chua xót. Sở Diệp
ngồi xuống cạnh bên nàng, đưa bàn tay run rẩy lại khẽ ve vuốt gương mặt đang
say ngủ.

Triều Triệt bệnh đến mê sảng, nàng hơi quay đầu lại,
cọ cọ vào lòng bàn tay mềm mại của chàng giống như một chú chó nhỏ, vừa khàn
khàn cất tiếng gọi: “Mẫu hậu...”.

Sở Diệp cứng họng, trái tim tựa như bị ai đó hung
hăng chộp lấy, đau đớn đến tê tâm liệt phế nhưng vô lực né tránh. Chàng đưa tay
sờ lên trán Triều Triệt, mơ màng nỉ non: “Ta phải làm sao đây, nàng muốn ta phải
làm gì đây?”.

Lúc nàng tỉnh lại, thấy Sở Diệp còn ngồi bên giường,
đầu gật gật như đang ngủ. “Sở Diệp!”. Cổ họng nàng khô khốc, mới gọi một câu đã
khàn giọng khiến nàng ho dữ dội.

Sở Diệp bật dậy, hai mắt vằn đỏ tơ máu. Chàng vội vã
bưng một bát nước đến bón cho Triều Triệt, thế nhưng nàng lại không nuốt nổi,
ngược lại còn khạc ra một búng máu. Máu đỏ tươi ấm nóng, dính dấp nhuộm hồng
tay Sở Diệp. Triều Triệt ho mãi không dứt, Sở Diệp kinh hãi nhìn đến bần thần cả
người.

“Nàng... bắt đầu ho ra máu từ khi nào?” Chàng cất tiếng
hỏi, giọng khản đặc run run còn ẩn chứa đau đớn khôn cùng.

“Vì sao?” Nàng nhẹ nhàng buông hai chữ, thoáng nghe
tựa như không đầu không cuối nhưng Sở Diệp không thể không hiểu.

“Mười hai năm trước.” Sở Diệp nín lặng hồi lâu, cuối
cùng đành trả lời gượng gạo, “Phụ vương ta... Tấn vương Sở Tương bị khép tội vô
cớ, lãnh án chặt đầu. Hơn một trăm ba mươi người trong Tấn vương phủ bị đày ra
vùng tái ngoại”.

Triều Triệt bừng tỉnh, lập tức nói: “Triều Triệt
chúc mừng Hoàng thượng báo được đại thù.” Sắc mặt Sở Diệp trắng bệch đến khó
coi, Triều Triệt vẫn mỉm cười mãi, “Hoàng thượng chớ làm ra vẻ mặt ấy chứ, ngài
xem, ngài ẩn nhẫn mười hai năm, đến giờ đã có thể báo được nợ máu, phải vui vẻ
mới phải chứ. À không... Ta quên mất, con gái của kẻ thù còn sống sờ sờ trước mắt
thế này khác gì cái gai trong mắt ngài, làm sao có thể vừa lòng được chứ?”.

“Triều Triệt!” Sở Diệp giận dữ quát.

Nụ cười trào phúng vẫn phảng phất trên gương mặt
nàng, Triều Triệt nhìn chàng chằm chằm, cất giọng lạnh buốt: “Phụ hoàng phong
ta làm Triêu Dương công chúa, những mong cả đời ta được tốt đẹp xán lạn tựa như
ánh nắng ban mai[12]. Nhưng hiện giờ...”. Nàng lau máu trên tay Sở
Diệp, nói: “Nhờ hận thù của ngài, ta đây chỉ còn vẻn vẹn niềm tự tôn, ngài hãy
giết ta đi thôi”.

[12]
. Triêu Dương: Ánh mặt trời buổi sớm. Ngoài ra chữ Triêu trong hiệu Triêu Dương
có cùng âm đọc và chữ viết với chữ Triều trong họ của Triều Triệt.

Cằm Sở Diệp co rút lại, chàng bật dậy, phủi tay áo bỏ
đi, nhưng bước chân lại như đang hốt hoảng muốn bỏ trốn.

Triều Triệt nhìn bầu trời ủ ê trong cơn mưa dầm miên
man không dứt ngoài cửa sổ, nỉ non nói: “Ngài bảo ta nên thắt cổ tự vẫn hay
gieo mình xuống hồ đây?”. Nói rồi lại âm thầm cân nhắc một chút, “Như vậy thật
quá tầm thường, Triêu Dương công chúa ta có chết cũng nhất định không thể giống
người thường”.

Hôm nay tiết Sương giáng, Triều Triệt lại vận bộ y
phục rườm rà lộng lẫy kia lên mình, nàng truyền cho thị nữ bẩm tấu lên Hoàng
thượng rằng nàng có việc muốn gặp ngài. Thế nhưng lúc này đúng lúc thượng triều,
Triều Triệt bãi giá, cả đoàn thị tỳ vội vã theo nàng tiến về điện Thừa Thiên.

Tới ngoài điện, thái giám truyền tin mất hút một hồi,
lát sau cánh cửa sơn son cự đại từ từ mở ra. Triều Triệt ngẩng cao đầu, nhìn thẳng
vào ánh mắt Hoàng đế trên ngôi cao. Ngồi trên vạn người, nắm cả thiên hạ trong
tay, ngôi vị ấy cô độc lạnh lẽo thế nào, Triều Triệt đã hiểu rõ từ ngày thơ bé.
Nàng giật mình nhớ lại năm ấy, dưới ánh nến đỏ rực, nàng đã từng nói với Sở Diệp:
“A Diệp, sau này thiếp ở bên chàng, chàng ở bên thiếp, hai ta cùng nhau đi trọn
kiếp này được chứ?”.

Lúc nghe những lời nàng nói ra, nhất định trong lòng
Sở Diệp đang cười cợt nhạo báng nàng.

Muốn cười nhạo thì cứ cười nhạo đi, đoạn nhân duyên
này của hai người suy cho cùng cũng là một câu chuyện cười mà thôi.

Triều Triệt cong khóe môi lên, hé ra một nụ cười
trang nhã yêu kiều; nàng quỳ tận ngoài điện Thừa Thiên, dập đầu lạy đủ ba lần
chín cái.

Trong triều nhất thời xôn xao, lòng Sở Diệp chợt nôn
nao.

Triều Triệt chẳng đợi đến khi Sở Diệp cho phép, nàng
lập tức đứng lên, nhìn tấm hoành phi nạm vàng óng ả treo trên ngai vàng, cao giọng
nói: “Triều Triệt bất hiếu, năm xưa cõng rắn cắn gà nhà, nay không đoạt lại được
giang sơn tổ tiên, chỉ đành lấy cái chết tạ tội, cầu cho xã tắc an vui, nước
nhà trường tồn!”.

Nói rồi nàng lui lại từng bước, từng bước. Sau lưng
nàng là tám mươi mốt bậc thềm chạm rồng tinh xảo, vây rồng dựng đứng tựa như những
lưỡi đao đá sắc lẻm.

Ý thức được việc nàng định làm, Sở Diệp tái mặt,
lòng ngập đầy kinh hãi, phẫn nộ quát: “Nàng dám! Trói nàng lại cho ta!”.

Lời còn chưa dứt, đã thấy Triều Triệt hé môi cười ngạo
nghễ, ngả lưng buông mình rơi về phía sau.

Sở Diệp, cứ vậy đi, yêu – hận – tình – thù của chúng
ta từ nay chấm dứt.

“Ta không cho phép! Quay lại...”

Sở Diệp gào đến khàn giọng, nhưng tiếng thét gào của
chàng như đã hóa thành làn gió mỏng thoảng qua tai, chẳng lưu lại vết dấu gì.

Chương
bảy

Chàng lại thấy Triều Triệt bưng một bát cháo, nhẹ
nhàng bước tới bên. Nàng nói: “Ồ, thiếp ninh cháo hơi nhừ một chút, A Diệp,
chàng mau nếm thử đi!”. Nói rồi, nàng ngồi xuống cạnh chàng, cặp mắt sáng rực
chiếu vào chàng, Sở Diệp ngoan ngoãn nếm một miếng. Nàng liền gấp gáp hỏi, “Thế
nào, có ngon không?”.

“Ngon lắm!”

Chàng nhẹ nhàng nói khẽ một tiếng, lời nói như giục
chàng choàng tỉnh khỏi cơn mơ. Lục Vân đang đứng kề bên, tay còn bưng một chén
cháo trắng, nàng cười vui vẻ nói: “Nếu ngon thì huynh ăn thêm nhiều một chút,
muội nấu mất công lắm đấy”.

Không phải Triều Triệt.

Cô gái ngang ngược ngạo nghễ như ánh mặt trời không
thể chịu nổi một phân nhục nhã kia đã dùng cách thức tàn nhẫn nhất để đoạn tuyệt,
để biến mất khỏi cuộc đời chàng.

Rõ ràng và thẳng thắn, rõ ràng đến đáng sợ.

“A Diệp à,” Lục Vân chợt cảm thấy hơi thẹn thùng
nói: “Lần trước cha muội hỏi... Hỏi huynh đã từng nhắc tới chuyện thành thân với
muội hay chưa?”.

Mắt Sở Diệp thoáng hiện vẻ thê lương, trầm giọng
nói: “Vân nhi, muội kiếm người đàn ông khác đi”.

Bát cháo trong tay Lục Vân rung lên: “Huynh... có ý
gì đây?”.

“Lòng Sở Diệp đã có người khác, trái tim đã chật
kín, không còn chỗ tiếp nhận thêm ai nữa.”

Lục Vân kiềm chế cơn run rẩy, cười lạnh hỏi: “Ai chứ?
Công chúa Triêu Dương sao? Giờ ả bất quá là cái xác chết mà thôi!”.

Sở Diệp lạnh lùng liếc nhìn Lục Vân: “Đừng bắt ta nhắc
lại lần nữa!”.

“Được, Hoàng thượng, ngài được lắm!” Lục Vân cười lạnh
lẽo, giận dữ bỏ đi.

Gần đây Sở Diệp thường hay thất thần như mất hồn, thần
trí sa sút. Những khi lâm triều, chàng sẽ thấy Triều Triệt đang đứng trước cửa
đại điện, mỉm cười vừa khách sáo vừa xa cách nói rằng: “Cầu cho xã tắc an vui,
nước nhà trường tồn!”. Rồi chỉ lát sau, nàng đã hóa thành trăm ngàn mảnh, thân
mình đầm đìa, máu me rũ rượi trên những bậc thềm của Thanh Vân trường xây bằng
đá trắng muốt. Xung quanh, máu chảy ròng ròng, khiến ai nhìn thấy cũng giật
mình kinh hãi.

Những khi phê duyệt tấu chương, chàng lại thấy Triều
Triệt lạnh lùng cật vấn: “Chiếm được ngôi cao rồi, ngài ngồi trên đó có thấy
thoải mái chăng?”. Vào những đêm khuya vắng lặng, chàng sẽ có cảm giác như Triều
Triệt đang nằm gọn trong lòng mình, sau một màn vui vẻ nhiệt tình, nàng sẽ áp
vào lồng ngực vững chắc của chàng thủ thỉ: “Sau này con đầu lòng của chúng ta
nhất định phải là con trai, để anh trai yêu thương chở che cho em gái, làm chị
gái mệt mỏi lắm!”. Hoặc đôi khi có cảm giác rằng Triều Triệt đang đứng lặng bên
đầu giường, chỉ chăm chăm nhìn chàng chẳng nói một lời, mắt tuôn huyết lệ.

Cũng có khi, chàng đột nhiên mơ thấy năm xưa mẹ hiền
rưng rưng kêu khóc oan ức, hay mơ thấy đầu cha già lăn trên mặt đất.

Ký ức như bị muôn ngàn mũi kim châm chích không ngừng,
ngày đêm giằng xé, dằn vặt trong lòng chàng.

Bóng xanh xao mờ nhạt trước mắt Sở Diệp ngày một
nghiêm trọng, lâu dần đã tới độ không thể giấu giếm được nữa.

Ngôi Hoàng hậu bỏ trống, tranh đấu trong triều nổ ra
mỗi lúc một nghiêm trọng, Sở Diệp cảm thấy bản thân không thể tiếp tục trầm
luân vào những chuyện dĩ vãng được nữa. Thái y bắt mạch tâu rằng chàng mắc tâm
bệnh. Lại có thái giám buông lời gièm pha, rằng trong cung oán khí tích tụ quá
trầm trọng, xin được mời pháp sư vào cung làm lễ trừ tà.

Sở Diệp trông về phía điện Khôn Dung, chấp nhận thỉnh
cầu.

Ngày pháp sư tiến cung, tuyết trút như mưa, bông tuyết
lớn như lông ngỗng đổ xuống tả tơi. Sở Diệp nhốt mình trong tẩm cung, ngoài cửa
lớn lao xao tiếng pháp sư nỉ non niệm lời phù chú, chàng chống tay, cười cười cảm
thấy mình thật quá hoang đường.

Đột nhiên, một hồi chuông bạc lanh lảnh vang lên,
truyền tới bên tai chàng, Sở Diệp nhíu mày nhìn về phía cô gái áo trắng bỗng
đâu xuất hiện. Nàng lên tiếng rất khẽ: “Ta tên Bạch Quỷ, tới lấy đi thứ ma quái
trong lòng ngươi. Có điều hôm nay ta bị đám đạo sĩ ngoài cửa kia gọi đến, nếu
ngươi không nguyện ý để ta lấy đi, ta sẽ đi ngay”.

Sở Diệp cười cười chẳng để tâm: “Nếu ngươi có bản
lĩnh ấy, thì cứ thử lấy xem”.

Nàng rút một cây bút lông trong tay áo ra, bàn tay
thoăn thoắt đưa đẩy vài nét bút giữa không trung, bóng hình Triều Triệt bỗng chốc
hiện hữu giữa hư không. Sở Diệp cứng đờ người, nhìn xoáy vào bóng dáng ấy đến
thất thần, Bạch Quỷ lạnh lùng thu lấy Triều Triệt vào túi, nhẹ giọng nói: “Quỷ
của ngươi, ta lấy!”.

“Dừng lại!”

Chàng bối rối đứng lên nhưng thoáng chốc bóng dáng Bạch
Quỷ đã tan biến giữa không trung.

Tiếng pháp sư niệm chú làm phép ngoài cửa đột nhiên
ngừng lại, thái giám khép nép gõ cửa, cẩn trọng hỏi han: “Hoàng thượng?”.

Đầu Sở Diệp còn hơi đau, chàng day day ấn đường, sau
lưng tựa như có một cô gái quan tâm đưa tay xoa trán cho chàng: “Sao trông
chàng còn mỏi mệt hơn cả hoàng đệ của ta nữa kìa? Chàng nghỉ ngơi đi nhé, ta đi
nấu cháo cho chàng”. Dứt lời, nàng kéo mở cánh cửa tẩm cung, chầm chậm bước ra
ngoài.

“Triều Triệt...”

Thái giám đẩy tung cửa điện, bồn chồn nhìn Hoàng đế:
“Hoàng thượng, có cần cho các pháp sư tiếp tục không ạ?”.

Cô gái mờ ảo như huyễn ảnh quay đầu lại nhìn chàng,
ánh sáng trắng lòa bên ngoài rọi vào khiến chàng không còn trông rõ bóng dáng
nàng nữa. Chàng nheo mắt lại nhìn nàng thật kỹ, cuối cùng giật mình nhận ra bản
thân đã không còn nhớ nổi dung nhan nàng.

Đoạn
kết

Như thể Triều Triệt đã biến mất khỏi thế giới của
chàng, dù lúc tỉnh táo hay giữa cơn chiêm bao, Sở Diệp không thể gặp lại bóng
hình hay giọng nói của nàng nữa.

So với trước kia, càng lúc Sở Diệp càng dễ ngẩn ngơ,
thất thần; cảm xúc trong ánh mắt mỗi ngày một hư hao, vơi cạn; nỗi lòng tích tụ
ngày một nặng nề, càng lúc càng khó khống chế cảm giác đờ đẫn hay trống rỗng.

Lại thêm một tiết Lập xuân nữa đến, Sở Diệp đi trên
đạo trường Thanh Vân dẫn lên điện Thừa Thiên. Trời mới hửng sáng, ánh mặt trời
buổi sớm rực rỡ xán lạn, Sở Diệp ngẩng đầu nhìn lên tám mươi mốt bậc thang dài
dằng dặc dẫn lên điện Thừa Thiên cao vời vợi, trong ánh sáng chói lòa đột nhiên
có cảm giác như một nữ tử vận cung trang đỏ chói đang đứng trên kia, vẻ mặt cao
ngạo nhìn xuống chàng.

Sở Diệp ngẩn người.

Bên tai chàng rộ lên tiếng người thét lớn: “Có thích
khách! Hộ giá!”. Rất nhiều người nhất tề xông lên, kéo chàng lại, Sở Diệp ráng
sức đẩy hết người xung quanh ra, bình tĩnh đưa mắt nhìn nàng, rồi chậm rãi tiến
từng bước lên những bậc thềm đá.

Những tiếng lao xao, nhốn nháo xung quanh tựa như đã
lạc ở nơi nào xa xăm lắm, chàng dần dần trông rõ gương mặt của người con gái đứng
trước mình. Tựa như ánh mặt trời buổi sớm, vẫn một vẻ ngạo nghễ năm xưa, nàng
nhếch khóe môi vẽ ra một nụ cười: “Ngươi có phải Sở Diệp mới hồi kinh kế tục tước
vị Tấn vương không?”.

Chàng mím môi mỉm cười, hệt như lần sơ ngộ ba năm về
trước, có chăng khi ấy lòng chàng hừng hực huyết hải thâm thù, còn giờ đây
gương mặt chẳng thể giấu nổi ánh nhìn ấm áp nhỏ nhoi.

Bi thương đến độ cả giọng nói cũng run rẩy: “Triêu
Dương công chúa, ngưỡng mộ đã lâu!”.

Một lưỡi dao sắc nhọn xuyên thẳng qua ngực chàng, tiếng
của Tái Bắc đại tướng quân rít lên sau lưng Sở Diệp: “Hoàng thượng, chớ trách
vi thần nhẫn tâm! Xưa nay, thỏ khôn chết, chó săn bị thịt, người kiên quyết
không lập Vân nhi làm hậu, khiến vi thần không thể không suy đoán lung tung…”.

Sở Diệp tựa như chẳng hề biết tới đớn đau, chàng mỉm
cười nói: “Vậy cũng tốt, vậy… cũng tốt!”.

Ánh nắng ngập trời đổ xuống vàng rực, nhuộm nhạt
nhòa vạn vật trước mắt chàng, chỉ riêng bóng dáng cô gái kia vẫn rực rỡ khác
thường.

Chàng tiến lại phía trước, sức lực mất dần theo máu
tuôn trào, đôi chân chàng mềm nhũn, cả người đổ vật trên đất. Chàng ngẩng mãi đầu
lên, gắng gượng muốn tìm lại bóng hình Triều Triệt đâu đó, nhưng nàng vẫn xa thật
xa, đưa mắt trông xuống chàng, rồi nhẹ nhàng phẩy tay áo, xoay người rời đi.

Ngón tay nhuộm máu đỏ hồng của Sở Diệp chạm xuống bậc
thềm dưới cùng, lạnh ngắt cứng đơ. Chính tại nơi này, kết thúc sinh mệnh ngắn
ngủi, trong dáng vẻ như đang mong cầu điều gì mà không thành hiện thực.

Nếu còn kẻ nào để tâm hẳn sẽ nhận ra, nơi mà Sở Diệp
nằm chết lúc ấy vừa hay sát cạnh nơi Triều Triệt buông mình năm đó, nơi bàn tay
chàng gắng gượng chạm tới cũng là vị trí cuối cùng Triều Triệt chạm tay tới.

Chiều dần buông xuống, mặt trời tà tà khuất bóng trời
tây, một đôi chim yến chắp cánh ngang trời, chẳng hề hay biết năm xưa nơi đây từng
có một đôi trai gái lập một lời thề không ai hay.

“Một đời này chỉ gả cho một người!”

“Cả đời ta ở mãi bên nàng.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3