Điên Phong Đối Quyết - Chương 23 - 24

Chương
23: Đấu cờ. Nhắn lại.

Trần
Cảnh ở trên biển ngây người hơn nửa tháng, tuy rằng Trần Cảnh còn rất trẻ,
nhưng là nói tiếp số lần hợp tác không ít, lần này giằng co thời gian lâu vậy
đúng là hiếm thấy.

Trong
lòng Trần Cảnh còn băn khoăn quay về Nam Kinh, nhiều nhất tiếp qua một tháng nữa
là Lý Dịch Chi đã phải đến Nam Kinh tham gia trận đấu, anh không muốn bỏ lỡ
cùng Lý Dịch Chi gặp mặt.


Dịch Chi là người có lòng tự trọng rất mạnh, chỉ cần là sự tình đã gật đầu đồng
ý thì cũng sẽ không đổi ý, cũng sẽ không làm không được, anh ấy nếu đã đáp ứng
đồ đệ sẽ đi Nam Kinh thi đấu, mấy ngày đó sẽ tích cực mà chuẩn bị chiến đấu.

Trong
Kỳ xã mặc dù có rất nhiều Kỳ hữu mộ danh mà đến, nhưng đại đa số trình độ đều ở
mức độ không chuyên, nên Lý Dịch Chi đem Kỳ xã giao cho Lý Trận, mỗi ngày ở nhà
học đánh cờ phục bàn.


lẽ là có thể hồi phục thị lực đúng là một sự việc vô cùng tốt, ít nhất anh học
đánh cờ không cần người khác nói cho mình nghe, có thể nhìn được bàn cờ cảm
giác thật tốt.

Ngoại
trừ nghiên cứu kỳ phổ, tay cũng không thể quen được, lúc này ưu điểm của Cờ vây
online liền phi thường rõ ràng, kỳ phong uyên thâm, cái dạng cao thủ gì cũng
không khó tìm, không thiếu đại sư chuyên nghiệp khoác áo ra trận.


Dịch Chi login, tên của đồ đệ nhỏ là màu xám, nhưng có để lại lời nhắn cho anh,
nói cậu ta mấy ngày nay ở bên ngoài, công tác xuất hiện một chút vấn đề, thời
gian rất cấp bách không thể login, làm cho anh cố gắng chuẩn bị chiến đấu.

Bình
thường đồ đệ nhỏ này thiếu từ ít tiếng, lúc đấu cờ chém giết tuyệt không nương
tay, tính cách cũng tương đối lãnh đạm, duy độc lúc thời điểm khuyên nhủ mình dự
thi thì nói nhiều một chút, thật giống như một dạng Trần Cảnh bé của năm đó.


Dịch Chi cho cậu ta lại một cái tin nhắn, để cho cậu ta chuyên tâm công tác.

Sau
khi hồi đáp tin nhắn, Lý Dịch Chi chuyển ra mấy bàn cờ xem ván cờ một chút, Cờ
vây online ngư long hỗn tạp, hiện nay trong mấy bàn cờ Lý Dịch Chi đấu, cũng chỉ
có cùng đồ đệ và Diệp Dương Dương hai người này là tương đối chuyên nghiệp một
chút.


Dịch Chi bình thường không chú ý tin tức cờ vây lắm, cũng không biết Diệp Dương
Dương chính là Diệp Nhiên Ngũ đẳng gần đây tương đối náo nhiệt.

Kỳ
thật nói đến Diệp Nhiên, Lý Dịch Chi cùng anh coi như là bạn cùng lớn, Diệp
Nhiên nguyên quán chính là Bắc Kinh, hơn nữa là một đứa trẻ lớn lên ở địa
phương tứ hợp viện, khi còn bé phi thường tinh nghịch, nhảy lên mái nhà lật
ngói chỉ cần là sự tình gây chuyện anh ta tất cả đều sẽ làm.

Diệp
Nhiên là gia đình mồ côi cha, ở loại thời đại này cha mẹ ly dị còn phi thường
hiếm thấy.

Diệp
Nhiên từ nhỏ không có cha, mẹ tính tình tương đối cổ quái, hơn nữa dễ nóng nảy,
cùng tất cả những hàng xóm láng giềng đều không hợp.

Diệp
Nhiên thường xuyên bởi vì một chút việc nhỏ mà bị mẹ ra sức đánh một phen, mỗi
lần đánh xong mẹ anh còn sẽ một bên mắng anh một bên khóc, Diệp Nhiên khi còn
bé không hiểu chuyện, lúc bị đánh thật sợ hãi, lúc bị mắng không thể lý giải,
qua đau đớn cũng liền quên ngọn nguồn, lần tới tiếp tục tinh nghịch lại tiếp tục
bị đánh.

Sau
này Diệp Nhiên trưởng thành một chút, tuy rằng tính cách vẫn là tùy tiện, vô tư
tới vô tâm, thấy người liền thích cười, nhưng cũng không dám tinh nghịch, anh ta
sợ cái cảm giác mẹ chỉ trích mình.

Giống
như là bởi vì mình, cha mới rời khỏi mẹ, Diệp Nhiên không biết mình rốt cuộc đã
làm sai cái gì.

Bộ
dáng của Diệp Nhiên rất giống mẹ, mẹ tuy rằng tánh khí nóng nảy, nhưng người
trong hẻm nhỏ cũng không thể không thừa nhận, đó là một mỹ nhân, trưởng thành
có dấu hiệu của xinh đẹp, vì thế khi Diệp Nhiên còn bé mặc dù tinh nghịch,
nhưng bộ dáng đáng yêu thanh tú, nhất là ánh mắt sáng trong suốt, đen trắng rõ
ràng, khiến cho người khác cũng không thể ngoan tâm đến trách cứ anh được.

Lúc
Diệp Nhiên mười tuổi, có người ngẫu nhiên nhìn thấy anh ngồi xổm trước đầu hẻm
nhỏ nhìn nhóm người già chơi cờ vây, nên mơ hồ bị khai thác đến nơi khác học cờ
vây.

Mẹ
của Diệp Nhiên cũng không có để ý đứa con nhỏ hay không nhỏ, có ở nhà hay không
bên người, thậm chí muốn cho anh đi mau lên, chẳng qua trong nhà bỏ ra không nổi
học phí đàn tràng.

Người
khai thác Diệp Nhiên đi là một đại sư cờ vây tương đối có danh vọng, nói Diệp
Nhiên vừa nhìn chính là người thông minh, về sau nhất định có thể thành người
tài, coi như mình bỏ tiền ra, cũng muốn để cho anh học cờ vây, vì thế cứ như vậy,
Diệp Nhiên một mình đến nơi khác, sau khi vừa đi, thẳng đến hiện tại Lý Dịch
Chi cũng chưa gặp lại anh ta.


Dịch Chi muốn ở trên Internet tìm người chơi cờ, bởi vì đồ đệ không ở, Than
Bánh lại thật lâu không có lên mạng, vì thế cái thứ nhất nghĩ đến chính là Diệp
Dương Dương.

Nhưng
trạng thái của Diệp Dương Dương biểu hiện đang ở trong phòng, hiển nhiên đang ở
trong ván cờ, vì thế Lý Dịch Chi đành phải tùy tiện chọn một cái phòng đi vào,
bên trong có một người đang đợi đấu cờ.

Sau
khi Lý Dịch Chi đi vào đối phương phản ứng rất nhanh, liền bắt đầu ngay.

Đối
phương là một Thất đẳng online, thoạt nhìn tựa hồ mang vẻ của một cao thủ, có
điểm tích lũy rất cao, nhưng sau khi bắt đầu Lý Dịch Chi liền không nhịn được
cau mày, trình độ này thấy thế nào cũng không thể có bộ dạng của Thất đẳng.

Rất
nhanh Lý Dịch Chi liền phát hiện, kỳ thật không phải là đối phương trình độ có
bao nhiêu cao, hạ cờ có bao nhiêu giỏi, mà là đánh lừa đùa giỡn rất lợi hại.

Cờ
vây online có đẳng cấp, có tích lũy điểm, cứ như vậy rất nhiều người chơi không
thắng cờ, nhưng lại muốn hướng đến đẳng cấp mà bắt đầu đánh lừa đùa giỡn chuyện
mờ ám.

Trước
khi Lý Dịch Chi vào phòng bên trong đã có người, điều này nói lên đối phương là
chủ nắm đen, có thể lựa chọn thời gian hạ của một người chơi.

Nói
chung là không quy định thời gian hạ của một người chơi, mà người này thì đem
thời gian hạ của một người xác định chỉ có nửa tiếng đồng hồ, rất nhiều trận đấu
trong một thời gian hạ của một người là năm mươi phút, kỳ thủ còn phản ánh loại
thời gian này khiến cho anh ta cảm thấy rất áp lực, huống chi nửa tiếng đồng hồ.

Vượt
quá thời gian, hệ thống lập tức nhảy ra chữ quân đen đã thắng.


Dịch Chi lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế, trước kia khi còn bé ở Đàn
tràng học tập, tuy rằng cũng rèn luyện trên Internet, nhưng thời điểm này Cờ
vây online đã tương đối hoàn thiện, không hề chỉ trông vào tích lũy điểm lên đẳng,
mà còn phải chú ý tỉ lệ thắng thua.

Loại
tình huống này bản thân phải gọi quản lý mạng đến, nhưng diễn đàn cờ vây người
rất nhiều, hội viên đều phải xếp hàng, huống chi là phi hội viên không có nạp đủ
tiền.


Dịch Chi rời phòng, tuy rằng chỉ là một ván nho nhỏ thắng thua, nhưng trong
lòng anh rất không thoải mái, mặc kệ là ở đâu, đều có bởi vì danh lợi thậm chí
chỉ vì điểm tích lũy hư cấu mà lục đục với nhau, hoặc là hãm hại người khác, việc
này mặc kệ là đời trước hay đời này, đều không có gì khác nhau.


Dịch Chi cũng không biết hôm hay có phải hay không phá lệ xui xẻo, ván cờ thứ
hai cũng đụng phải người đánh lừa đùa giỡn, đem tốc độ một phút đồng hồ hạ của
một người đổi thành một trăm cho một người, như vậy càng nhanh, Lý Dịch Chi vừa
mới hạ một quân, đã bị đá ra khỏi phòng.

Tâm
tình kém tới cực điểm, Lý Dịch Chi theo bản năng muốn tìm tiểu đồ đệ trò chuyện,
nhưng đối phương vẫn cứ biểu hiện không login, Lý Dịch Chi chỉ đành từ bỏ.

Vừa
định rời mạng đi học đánh cờ, hệ thống nhảy ra một cái khung đối thoại, Diệp
Dương Dương cửu đẳng mời ngài đấu cờ.


Dịch Chi dừng một chút vẫn là tiếp nhận yêu cầu, rất nhanh tiến vào phòng.

Hai
người cũng không lời vô ích, mà lập tức bắt đầu chơi cờ, Lý Dịch Chi mới vừa rồi
bị hai bàn kích thích, cho dù anh có rộng lượng đi nữa, trong lòng cũng khó
tránh khỏi có thuốc súng.

Diệp
Dương Dương vừa lên cũng cảm giác được, hôm nay hạ ván cờ này có chút nổi lên
khí thế phong vũ, cái người khoác áo gọi “Phái Thần” này cách thức hạ cực kỳ
bưu hãn, hơn nữa tính toán đường đi tinh thông chuẩn xác, thường xuyên xuất
liên tục diệu thủ, Diệp Dương Dương có chút kiên trì không nổi anh ta tiến quân
đột phá, nhưng lại rất hưng phấn khi tìm được một đối thủ mạnh.


Dịch Chi căn bản không chú ý, chỉ là chuyên tâm xem bàn cờ, hai người cũng rất
tập trung tinh thần, trong phòng kỳ hữu vây xem lại tiến vào một người, đúng là
Trần Cảnh tranh thủ login.

Trần
Cảnh login, vị trí của Lý Dịch Chi lại là ở trong phòng, thời gian chơi cờ vây
thường rất lâu, một giờ tiêu diệt đều là đấu cờ của cao thủ cùng nghiệp dư, nếu
như là cao thủ gặp cao thủ, thông thường sẽ chém giết một ngày cũng nói không
chừng.

Trần
Cảnh chỉ là tranh thủ login, bời vì đã có vài ngày không thể login, anh không
thể nhìn thấy Lý Dịch Chi sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái, cho nên mấy
ngày nay mất ăn mất ngủ chuẩn bị nói chuyện hợp tác, để phải nhanh chóng chạy về
Nam Kinh, không muốn chậm trễ thời gian thi đấu.

Trần
Cảnh phát hiện lúc anh vào ván cờ, không thể không nói trong lòng có chút nho
nhỏ thất vọng, toàn cục là vài tiếng, vậy lúc anh logout thì gần như Lý Dịch
Chi cũng ra không được.

Vào
phòng, không nghĩ tới người Lý Dịch Chi đấu cờ vậy mà lại là Diệp Dương Dương,
như vậy đối thủ có trình độ thời gian giằng co càng lâu hơn, tuy rằng không thể
cùng Lý Dịch Chi trò chuyện, bất quá Trần Cảnh nhìn bàn cờ của hai người, trong
lòng vẫn là kìm nén không được vui sướng.

Nửa
tháng này Trần Cảnh login chấm chấm rời rạc, vẫn không biết Lý Dịch Chi chuẩn bị
rốt cuộc thế nào, hôm nay thấy được trận đấu cờ này, khó tránh khỏi có chút
kinh ngạc, cờ vây đối với Lý Dịch Chi mà nói quả thực chính là dễ như trở bàn
tay, vấn đề ở chỗ anh ấy rốt cuộc dùng cái loại tâm trạng gì mà hành xử.

Chỉ
trong thời gian ngắn ngủi nửa tháng, Lý Dịch Chi đã muốn có thể cùng nhân vật
truyền kỳ trên Cờ vây online địa vị ngang nhau.

Trần
Cảnh nhìn ván cờ cũng không khỏi tập trung tinh thần vào đó, mỗi một bước phân
tích tính toán đường đi của Lý Dịch Chi, mỗi một lần diệu thủ đều làm cho Trần
Cảnh có một loại nhiệt huyết sôi trào.

Chỉ
xem nửa giờ Trần Cảnh lại không thể không logout ra, trước khi đi để lại cho Lý
Dịch Chi lời nhắn.

Một
bàn kết thúc đã là hơn tám giờ tối đồng hồ, trong phòng tập hợp rất nhiều kỳ hữu
vây xem, kết quả khiến cho mọi người ồ lên, một người mới Tam đẳng vậy mà lại
thắng, thắng một quân.

Trên
diễn đàn rất nhanh xuất hiện một người phát lên bài post tên là “Đỉnh cao quyết
đấu”, nói gần đây Đại Đao không login, nhưng lại có người mới trình độ bất phàm
xuất hiện, rất nhiều người sôi nổi suy đoán cái người gọi Phái Thần này có phải
hay không khoác áo Đại Đao, bởi vì kỳ phong của Phái Thần cũng rất bức người lạnh
thấu xương.


dưới người hồi đáp rất nhiều, tỏ vẻ vừa rồi vây xem ván cờ đến bây giờ còn rất
kích động, đương nhiên cũng có tỏ vẻ khinh thường, nói Cờ vây online rất hạn hẹp,
điều đó cũng có thể gọi là đỉnh cao quyết đấu sao?


người hiểu chuyện còn đi phỏng vấn một chút cảm nhận thua cờ, Diệp Dương Dương
cũng không né tránh kiêng kị, chỉ gõ tám chữ, bị người nhiều chuyện cắt ra phát
vào trong bài post.

“Phong
mang sở chí, vô kiên bất tồi(*).”

(*)Tài năng bộc lộ, không gì cản nổi.

Trong
nhất thời, Cờ vây online biến thành thế vạc ba chân, Than Bánh, Phái Thần, Diệp
Dương Dương người hâm mộ đếm không ít, rất nhiều người muốn tìm Đại Đao xuất hiện,
để cho Đại Đao cùng Phái Thần đấu một ván cờ, không biết hai người kỳ phong mạnh
mẽ hung hãn đấu cờ là có bộ dáng gì nữa.


Dịch Chi liên tục nhìn chằm chằm máy tính vài tiếng đồng hồ, đôi mắt có chút
khô khốc, vai cũng rất mỏi, không khỏi nhớ tới thật lâu trước kia, bản thân chỉ
cần vào Kỳ xã ngồi trong khoảng thời gian lâu một chút, cũng sẽ bị Trần Cảnh khẩu
khí già dặn lải nhải.

Tuy
rằng khi đó anh còn là một người mù, nhìn không thấy bộ dáng Trần Cảnh, nhưng
anh có thể tưởng tượng ra đó là một hồi biểu tình gì.

Hiện
giờ nhớ tới không khỏi có chút thổn thức.


Dịch Chi nguyên bản muốn tắt máy tính, không nghĩ tới hệ thống nhắc nhở có tin
nhắn lại, là đồ đệ nhỏ.

Trong
lúc anh đấu cờ, Thiên Nguyên đản đản thế nhưng login, đưa để lại cho anh một
câu.

0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ chú ý thân
thể, thời gian học đánh cờ dài nhớ rõ ra ngoài đi lại một chút.

Cuối
cùng còn kèm theo cái mặt cười nhỏ, một trận nhã nhặn rất không thích hợp…

Chương
24: Bạn cùng lớn. Trần Cảnh.

Trong
nửa tháng sau đó chỉ cần Lý Dịch Chi vừa login là có thể thấy lời nhắn của tiểu
đồ đệ, làm cho anh quan tâm thân thể, nhắc nhở anh thời tiết thay đổi, luôn cho
người khác cảm giác rất ôn nhu rất săn sóc, nếu không phải tiểu đồ đệ bình thường
nói quá ít từ thiếu tiếng, có lẽ đã không có cảm giác xa cách không hòa hợp.


này đó nhắn lại phần lớn là vào buổi tối mười một mười hai giờ, thậm chí là rạng
sáng ba bốn giờ, chọt mở vào tư liệu cá nhân của Thiên Nguyên đản đản, thời
gian login cùng thời gian logout thường thường ở giữa chỉ cách nhau năm phút đồng
hồ, hiển nhiên là lên nhắn lại, sau đó lập tức logout.


Dịch Chi thở dài, anh không nghĩ tới qua Internet còn có thể có người thật tình
đối xử với mình như thế, điều này làm cho anh luôn không thể khống chế mà nhớ tới
Trần Cảnh, kỳ thật anh đáp ứng đi Nam Kinh dự thi, trong đó một phần cân nhắc
chính là, Trần Cảnh nói qua cậu là người Nam Kinh, không bằng lần này nhất định
đến đó, có thể thấy được cậu bé cũng nói không chừng. Tuy rằng loại hy vọng xa
vời này cơ hồ là bằng không…


Dịch Chi không đi Kỳ xã, buổi sáng rời giường bắt đầu học đánh cờ, giữa trưa ăn
cơm xong liền lên diễn đàn ngao du, xem một chút kỳ phổ chung dành cho mọi người,
còn có đủ loại ván cờ kinh điển in đỏ.

Đến
lúc xem không sai biệt lắm, liền thấy màn hình phía dưới có người gửi anh tin
nhắn.

Diệp Dương Dương: Thêm cái bạn tốt
đi.

Diệp Dương Dương: Chơi cờ không?

Diệp Dương Dương: A? Đang treo máy
sao?

Bởi
vì nguyên do là đồ đệ nhỏ không login, cũng không có người nào tìm anh, vì thế
Lý Dịch Chi lại khôi phục trạng thái làm lơ tin nhắn, khoảng cách Diệp Dương
Dương tìm anh, đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ.


Dịch Chi vội vàng trả lời tin nhắn, nói anh xem kỳ phổ trong lúc nhất thời
không chú ý.

Diệp
Dương Dương phản ứng rất nhanh, lập tức liền mời Phái Thần tiến vào ván cờ.

Chẳng
qua vào ván cờ, Diệp Dương Dương cũng không bắt đầu chơi cờ, vị trí bàn cờ bày
ra chính là phục bàn ngày hôm qua, vị trí vây xem cũng cài khóa cứng, không cho
người khác vào căn phòng.

Diệp Dương Dương: Anh là kỳ thủ
chuyên nghiệp hả, không đến nửa năm sẽ thi đấu Tân vương chuyên nghiệp, anh có
tham gia không?

Tất
cả kỳ hữu đấu cờ cùng áo khoác Phái Thần đều sẽ hỏi anh một câu, bạn là kỳ thủ
chuyên nghiệp sao, đối với điều này Lý Dịch Chi đã thấy nhưng không thể trách.

Phái Thần: Tôi không phải là chuyên
nghiệp, đẳng cấp nghiệp dư cũng không có.

Diệp Dương Dương:

Diệp Dương Dương: Anh nhất định đang
hù tôi, không nghĩ lại ngã ngựa!

Phái Thần: Thật sự, tôi đã gần ba
mươi tuổi, nào lại trộm được đẳng cấp chứ

Diệp Dương Dương: == Lời của anh làm
đau đớn sâu sắc trái tim tôi

Phái Thần: Làm sao vậy

Diệp Dương Dương: Ông đây cũng hai
mươi chín…

Phái Thần: …

Phái Thần: Bất quá tôi lập tức xuất
phát đến Nam Kinh, tham gia giải đấu đối kháng nghiệp dư Trung Hàn

Diệp Dương Dương: Á? Thật sự! Thật tốt
quá, vậy chúng ta có thể mặt đối mặt đấu một bàn rồi, tôi ở ngay Nam Kinh đó!

Diệp Dương Dương: Tôi nói với anh, tôi
ở Nam Kinh ngây người mới chỉ một tháng, mà nơi này đồ ăn thật ngon trò chơi
cũng thật nhiều đó, anh đến đây rồi tôi có thể làm hướng dẫn viên, sớm một chút
đến đây đi.


Dịch Chi có chút muốn đỡ trán, cái người Diệp Dương Dương này đừng thấy thời điểm
chơi cờ bình thường không thích nói chuyện, hạ xong nước cờ, hơn nữa đối với thắng
thua nhìn rất bình tĩnh, biểu cảm khí tức của cao nhân nhưng không nghĩ tới là
một cái máy phát thanh..

So
với việc đồ đệ nhỏ trầm ổn, Diệp Dương Dương cũng quá nhiệt tình…

Diệp Dương Dương: Tôi để cho anh lưu
số máy di động của tôi nè, mà anh có di động không, đến rồi gọi cho tôi đó, tôi
sẽ tiếp máy, à… hoặc là anh ngồi xe lửa tôi cũng có thể đi đón ở trạm!

Diệp
Dương Dương gõ chữ đặc biệt nhanh, Lý Dịch Chi còn chưa kịp phản ứng, một chuỗi
số điện thoại đã cứu đến đây, cỗ nhiệt tình này đều làm cho người ta không cự
tuyệt được.

Phái Thần: Tôi vài ngày nữa lập tức đến
đó, có thể ngồi xe lửa, nếu tới nhất định liên hệ anh.

Diệp Dương Dương: Nha hắc hắc, anh đó
nói chuyện thật thà quá, anh không sợ tôi là kẻ lừa đảo sao?

Phái Thần:…

Phái Thần: Tôi cảm thấy loại tính
cách này của anh, không bị người khác lừa liền thật đáng mừng.

Diệp Dương Dương:! Tôi nghĩ anh
so với tôi còn là con cừu nhẹ dạ hơn, không nghĩ tới anh là người có vẻ ngoài xấu
như thế!

Phái Thần:…

Phái Thần: Đúng rồi, quên hỏi xưng hô
như thế nào, chẳng lẽ gọi điện thoại cũng phải hỏi anh gọi là Diệp Dương Dương
sao?

Diệp Dương Dương: À không, anh gọi
tôi tên thật, tôi tên là Diệp Nhiên.


Dịch Chi sửng sốt trong chốc lát, Diệp Dương Dương thấy anh không trả lời lại,
lại phát tin nhắn lần nữa.

Diệp Dương Dương: Thế nào, bị tôi dọa
đến choáng váng đi! Anh nhất định nghe qua đại danh của tôi, tôi chính là Ngũ đẳng
chuyên nghiệp, nhanh lên gọi một tiếng Diệp tiền bối!

Phái Thần: Diệp Nhiên.

Phái Thần: Tớ là Lý Dịch Chi

Diệp Dương Dương: Hả?

Diệp Dương Dương: Hả!

Diệp Dương Dương: Ta sát! Lý Dịch
Chi!

Diệp Dương Dương: Ông đây thế nhưng
thua bởi cậu!


Dịch Chi nhìn Diệp Nhiên quét chấm than, đối phương vẫn là loại tính cánh nhiều
mè nheo này, bất quá lúc này nhìn không có dè dặt, mà càng thêm cởi mở một
chút, có lẽ anh ta rời đi tứ hợp viện là chuyện tốt, Lý Dịch Chi trước kia cũng
không hiểu được, một người mẹ làm sao có thể đối xử với con của mình hung ác
như thế, đứa trẻ thích đùa vui ồn ào thích gây sự là một đứa trẻ bình thường
không phải như thế sao, làm sao nhẫn tâm đánh đến tróc da bong thịt.

Diệp
Nhiên Nhiên hiển nhiên cũng rất kích động, một chuỗi quét chấm than.

Diệp Dương Dương: Cậu thế nhưng chơi
cờ vây!

Diệp Dương Dương: Cậu còn chơi đến thắng
tớ!

Diệp Dương Dương: Nhất định là Lý Trận
Cửu đẳng dạy cậu có đúng không, tớ lúc trước ở trong thi đấu còn cùng chú ấy đấu
một bàn, bị giết thật thê thảm thật thê thảm đó, tớ thật mệnh khổ mà, bị sư phụ
giết xong còn bị đồ đệ giết, tớ nhất định phải cùng họ Lý phản công…

Diệp Dương Dương: Đúng rồi cậu muốn
tham gia giải đấu đối kháng nghiệp dư! Tớ nói cho cậu biết tớ lần này là ký phổ.

Diệp Dương Dương: Cậu trình độ này
không thành vấn đề, lấy được thẻ dự bị, sau đó chúng ta đồng thời tham gia thi
đấu Tân vương, ngẫm lại liền kích động, thật sôi máu a!

Diệp Dương Dương: Lý Dịch Chi? Cậu
còn đó không

Diệp Dương Dương: Tiểu Chi Chi~

Phái Thần:…

Phái Thần: Tốc độ cậu viết chữ quá
nhanh, tớ chen miệng vào không lọt.

Diệp Dương Dương:… Việc này sao có thể
trách tớ.

Diệp Dương Dương: Tớ cam đoan cậu
cùng tớ tán gẫu vài ngày, cũng có thể gõ nhanh được như vậy.

Phái Thần:…

Hai
người đã gần hai mươi năm chưa từng gặp mặt, tất nhiên rất kích động, bất quá
nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, rất nhanh lạ giết một bàn

Một
ván này bắt đầu từ bốn giờ chiều, sau khi hạ bốn giờ Diệp Nhiên đề nghị mỗi người
đi ăn cơm, trở về tiếp tục hạ.

Chờ
sau nửa giờ quay lại, Diệp Dương Dương hạ nước cờ rồi bỗng nhiên nghĩ tới điều
gì.

Diệp Dương Dương:!

Diệp Dương Dương: Tớ đột nhiên nghĩ đến!

Diệp Dương Dương: Cậu có thể nhìn máy
tính?! Mắt của cậu tốt lên! Ta sát mắt của cậu tốt lên! Chúc mừng!

Phái Thần: Đúng vậy… Cám ơn

Diệp Dương Dương: Ngại quá tớ quá
kích động…

Diệp Dương Dương: Tiếp tục chơi cờ.

Hai
người tiếp tục ván cờ, sau khi hạ ba tiếng, lúc chấm dứt đã muốn mười giờ rưỡi,
giữa đường bởi vì Diệp Nhiên biết Lý Dịch Chi hồi phục thị lực, có thể là tâm
tình quá kích động, liên tiếp nhiều lần xuất hiện chiêu hồ đồ cấp thấp, Lý Dịch
Chi cuối cùng thắng anh ta năm quân.

Diệp
Nhiên liên tục nói là nhầm, bàn này không tính không tính, may mắn không để cho
người ta vây xem, không thì ném chết người.

Thời
gian đã muốn không còn sớm, Diệp Nhiên thúc giục anh đi ngủ sớm một chút, bản
thân cũng muốn ngủ, làm cho anh thu thập hành trang một chút, mấy ngày này liền
qua thôi.


Dịch Chi tuy rằng đã đáp ứng, nhưng đợi Diệp Nhiên logout bản thân lại không rời
đi, thời gian đã gần mười hai giờ, anh nghĩ dù sao đã muốn trễ thế này, đồ đệ
nhỏ phỏng chừng lập tức sẽ login, đợi một chút rồi đi ngủ cũng như nhau.

Tiểu
đồ đệ công tác vội như vậy, mỗi ngày còn login vội gửi tin nhắn cho mình, Lý Dịch
Chi không nói cảm động cũng không được.

Thời
điểm Trần Cảnh login là rạng sáng hơn hai giờ, anh login thấy Lý Dịch Chi hồi
đáp, bỗng nhiên cảm thấy một ngày công tác mệt mỏi đều bị xua tan, này hình như
là mị lực của cờ vây, cũng là mị lực của Lý Dịch Chi.

Anh
nghĩ hôm nay cho sư phụ cái lời gì, kết quả thoáng nhìn cái avatar bên cạnh, Phái
Thần rõ ràng phát sáng.

Trần
Cảnh cho là mình nhìn hoa mắt, kết quả đóng bạn tốt lại mở ra lần nữa, cái
avatar duy nhất vẫn sáng.

Trần
Cảnh chọt mở avatar của Lý Dịch Chi.

0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ anh tại sao
không đi ngủ, hiện tại đã hơn hai giờ.


Dịch Chi trả lời đặc biệt nhanh.

Phái Thần: Cậu đã đến rồi a.

Phái Thần: Tôi cố ý đợi cậu.

Trần
Cảnh nhìn màn hình, trên gương mặt không có biểu tình gì rốt cuộc nhịn không được
lộ ra nét cười.

0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ…

Phái Thần: Cảm động đi!

0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ anh bị trộm
tài khoản à…

Phái Thần:…

0 Thiên Nguyên 0: Sư phụ nhanh lên đi
ngủ đi, đã khuya lắm rồi!

Phái Thần: Ừ, tôi chính là đợi cậu
login, tôi đây thoát đây, cậu cũng ngủ đi thôi, thân thể của trẻ con rất quan
trọng!

0 Thiên Nguyên 0:… Tôi không nhỏ.

0 Thiên Nguyên 0: Ngủ ngon.


Dịch Chi muốn đi dự thi, Lý Trận tự nhiên sẽ không phản đối, nếu đây là xuất
phát từ hứng thú bản thân, Lý Trận tuyệt đối tin tưởng bản thân đồ đệ có thể ở
trong kỳ đàn một phen xông ra thế giới.

Luôn
bao che con cái Lý Trận đương nhiên lo lắng đồ đệ bảo bối của mình một mình đi
dự thi, dù sao ở trong lòng anh, bảo bối đồ đệ chưa từng rời đi Bắc Kinh, hơn nữa
cũng không thích nói chuyện, sợ bị người khác khi dễ.

Chẳng
qua Lý Trận không muốn đi Nam Kinh, Nam Kinh đối với anh mà nói là một ác mộng,
Lý Trận rất chịu khó để người kia leo cây, nguyên quán của anh ta ở ngay Nam
Kinh, phỏng chừng có đi mà không có về.


Dịch Chi đương nhiên không biết Lý Trận cùng Trần Tùng Duệ có khúc mắc, đem
chuyện tình Diệp Nhiên nói với Lý Trận.


Diệp Nhiên chiếu cố, Lý Trận nhất thời yên tâm hơn.


Dịch Chi đặt vé xe lửa, chỉnh lý hành trang, rất nhanh liền xuất phát, Lý Trận
đem anh đưa ra nhà ga, ở trong nhà ga ngư long lẫn lộn nhìn bóng dáng đồ đệ, thật
sự có một loại cảm giác bùi ngùi.

Diệp
Nhiên lập tức muồn nhìn thấy bạn cùng lớn, gần đây đều phi thường kích động, dọc
theo đường đi thường xuyên gọi điện cho Lý Dịch Chi, sợ anh một mình ở trên xe
lửa nhàm chán, cái niên đại này tuy rằng đã có di động nhưng màn hình vẫn là
xám đen, dù sao không có bao nhiêu người dùng qua, trên chuyến tàu lấy ra làm
cho mọi người nhìn anh cũng giống như đang tham quan.

Một
ngày một đêm xe lửa, xuống xe anh liền bấm điện thoại Diệp Nhiên, rất nhanh liền
thấy một người đàn ông giơ di động hướng chính mình ngoắc.

Người
đàn ông đã gần ba mươi tuổi, nhưng nhìn lên phi thường trẻ, thật giống như sinh
viên đại học, mặc một thân trang phục thể thao rất thoải mái, khuôn mặt vẫn là
giống như trước một dạng thanh tú, cằm có chút gầy, môi cũng hơi mỏng hồng hồng
nhìn tốt lắm.


Dịch Chi nhìn thấy Diệp Nhiên, hai người đều rất xúc động, từ biệt nhiều năm
như vậy còn có thể gặp lại, hàn huyên một chút, nhà ga rất loạn liền vẫy xe
taxi hướng đến nơi ở của Diệp Nhiên.

Dọc
theo đường đi có chút kẹt xe, Diệp Nhiên rất hay cùng anh nói về đặc sản quà vặt
của Nam Kinh, Lý Dịch Chi nghiêng đầu, lại thấy trên làn đường xe chạy bên cạnh
có một chiếc xe MPV màu đen, vừa thấy đã vô cùng sang trọng, trọng điểm là người
ngồi ở bên trong…

Chỗ
ngồi phía sau một chàng trai đang ngồi, một thân âu phục vô cùng danh giá, anh
ta tréo chân, trên đùi đặt một laptop, một tay duỗi ra cửa sổ xe, một tay ở
trên laptop vẽ vẽ một chút, lộ ra một khuôn mặt nghiêm túc, dường như có chút lạnh
lùng có chút lãnh đạm.


Dịch Chi nhất thời giống như bị sét đánh, Diệp Nhiên gọi anh vài tiếng cũng
không nghe thấy.

Chàng
trai này ở trong đầu của anh ấn tượng rất sâu, cho dù chỉ có duyên gặp mặt một
lần, cho dù đời này bọn họ ở trong tứ hợp viện sống chung thật lâu, nhưng Lý Dịch
Chi bởi vì nguyên do là đôi mắt lại không nhìn thấy bộ dạng của cậu ấy, cho dù
là đã qua hai đời, Lý Dịch Chi cũng còn nhớ thanh thanh sở sở.

Trần
Cảnh.

Đèn
giao thông rất nhanh chuyển xanh, chiếc xe MPV màu đen lập tức từ bên họ chạy
qua, Trần Cảnh chuyên tâm tập trung vào laptop trên đùi, chỉ còn lại có Lý Dịch
Chi nhìn ngẩn ngơ.

Báo cáo nội dung xấu