Điên Phong Đối Quyết - Chương 25
Chương
25: Nam Kinh. Hôn môi.
Diệp
Nhiên nhìn thấy Lý Dịch Chi xuất thần, còn tưởng rằng anh là say xe, vươn bàn
tay vỗ chụp nhè nhẹ sau lưng của anh, Lý Dịch Chi lúc này mới tỉnh mộng lại.
Diệp
Nhiên nói: “Cậu không thoải mái sao, mở cửa sổ ra sẽ tốt một chút không?”
Lý
Dịch Chi có lệ gật gật đầu, lắc lư nghiêng mở cửa kính xe, đường phố xe chạy
không ít, chiếc xe kia của Trần Cảnh đã rời đi lâu rồi.
Diệp
Nhiên cũng là ở Nam Kinh nửa dự thi nửa du lịch, cũng không có nơi ở cố định,
nơi ngủ lại là một khách sạn, còn là một khách sạn vừa nhìn liền đắt tiền.
Lý
Dịch Chi không phải là người chưa thấy qua việc đời, chính là bởi vì đời trước
tham gia thi đấu khắp nơi toàn quốc, gặp qua nhiều cảnh đời, cho nên nhìn thấy
khách sạn này có chút xấu hổ, Lý Trận vì cho anh trị mắt cái gì cũng dùng tốt
nhất, tiền thưởng đã muốn không còn dư được bao nhiêu, Kỳ xã mặc dù có thu vào
lợi nhuận, nhưng cũng không phải rất nhiều, duy trì sinh hoạt là có thể chứ làm
gì có tiền ở khách sạn cao cấp như vậy, hơn nữa ở còn muốn ở đến khi thi đấu chấm
dứt.
Diệp
Nhiên thay anh kéo hành lý, một tay kia để kéo cổ tay của anh, nói: “Đi a, đừng
ngây người ra, trên xe lửa nhất định rất mệt mỏi, đi vào nghỉ ngơi trước, buồi
chiều chúng ta đi ăn ngon một chút.”
Kỳ
thật Diệp Nhiên cũng chỉ là vẻ ngoài tính cách vô tư đến vô tâm, giây lát liền
hiểu được suy nghĩ của Lý Dịch Chi, cười nói: “Cậu yên tâm, đây là khách sạn
bên tổ chức thi đấu lần này cung cấp, ở thẳng đến khi thi đấu chấm dứt cũng sẽ
không thu tiền.”
Lý
Dịch Chi bán tín bán nghi, chẳng qua cũng không phải không tin Diệp Nhiên, anh
đã tham gia nhiều trận đấu, bất quá sẽ không có loại chuyện từ trên trời rơi xuống
cái bánh nhân thịt ở không gì đó này.
Hai
người vừa mới tiến vào cửa chính, liền có porter đến hỗ trợ xách hành lý, Diệp
Nhiên báo số buồng, nhân viên phục vụ cung kính mời hai người lên lầu.
Thang
máy là kiểu ngắm cảnh, buồng của Lý Dịch Chi ở bên trong cùng của lầu tám, bên
cạnh cầu thang, cầu thang thông thường sẽ không sử dụng, buồng bên trong cùng
cũng rất thanh tĩnh.
Nhân
viên phục vụ đem hành lý xách vào trong, thật chu toàn nói câu, nếu có vấn đề
có thể đánh một cuộc điện thoại nội bộ đến lễ tân, sau đó liền đi ra cửa.
Buồng
là one bed suite, bên ngoài là phòng khách hoặc là phòng xem phong cảnh với cửa
sổ lớn sát đất, TV sô pha tất cả đều nguyên bộ, bên trong chỉ có một phòng ngủ,
bên cạnh là phòng tắm, thoạt nhìn rất xa hoa, diện tích cũng không nhỏ.
Diệp
Nhiên dạo qua một vòng, nói: “Phòng của cậu cùng một dạng của tớ a, tớ ở cách
vách cậu, cậu trước nghỉ ngơi đi, ở trên xe lửa nhất định ngủ không ngon, đợi cậu
ngủ dậy thì đến gõ cửa tớ, chúng ta đi ra ngoài ăn chút món ngon.”
Lý
Dịch Chi gật đầu, một mình ngồi xe lửa quả thật mệt chết đi, xe lửa kiểu cũ còn
chưa có tăng tốc độ, lái rất chậm, một ngày một đêm, buổi tối không thể chợp mắt,
dù sao một mình nếu ngủ say lại sợ làm mất đồ đạc.
Làm
cho anh mệt mỏi kỳ thật không phải ngồi xe lửa, mà là đi lướt qua người Trần Cảnh.
Điều
này làm cho Lý Dịch Chi vô cùng tiếc nuối, nhưng nếu như không có lướt qua bên
người mà là đối diện đi qua, Lý Dịch Chi cũng không biết làm thế nào cho phải,
dù sao anh không rõ đối phương còn có hay không nhớ mình người gọi là “Sư phụ”.
Lý
Dịch Chi đem hành lý thu thập xong, nằm ở trên giường chuẩn bị chợp mắt trong
chốc lát, anh rất nhanh lập tức ngủ rồi làm một giấc mộng, mộng Trần Cảnh.
Một
năm đó Trần Cảnh cùng anh đấu cờ, hình như vô cùng trẻ tuổi, sau đó có phóng
viên phỏng vấn cậu ấy, bộ dáng tựa hồ chỉ có hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, trải
qua trận chiến này, Trần Cảnh rất nhanh bộc lộ tài năng, trở thành ngôi sao
sáng của kỳ đàn.
Lý
Dịch Chi lại mơ thấy bọn họ đấu một bàn kia, cảnh trong mơ thật hư ảo, anh mơ
thấy đấu cờ, lại bỗng nhiên mơ thấy diễn đàn, tiểu đồ đệ khoác áo Thiên Nguyên
đản đản, đột nhiên nói cho anh biết bản thân là Trần Cảnh.
Sau
khi Lý Dịch Chi từ trong mộng tỉnh lại, trời cũng có chút ảm đạm, anh nghiêng đầu
nhìn khe màn cửa sổ, thở dài.
Lý
Dịch Chi từ trên giường bước xuống, đem va li hành lý từ trong tủ quần áo kéo
ra, mở va li ra, bên trong trừ bỏ quần áo tắm rửa, tất nhiên không thể thiếu cờ
vây, còn có một đôi hộp cờ ngọc bích Trần Cảnh năm đó để lại.
Anh
đem hộp cờ đặt ở trên bàn, nhìn chăm chú một lúc lâu.
Lúc
này cảm giác ngủ thật lâu, Lý Dịch Chi đi vào tắm rửa, thay đổi bộ quần áo, đem
mệt mỏi ngồi xe lửa rửa đi, lúc này mới đem ví tiền cất vào trong túi chuẩn bị
đi tìm Diệp Nhiên.
Lý
Dịch Chi ra cửa phòng, cửa cách vách là mở, Lý Dịch Chi gõ hai cái, không ai
lên tiếng trả lời, cũng không biết Diệp Nhiên là đi ra ngoài, sơ ý không chú ý
quên đóng cửa, hay là ở bên trong không có nghe thấy.
Lý
Dịch Chi nghĩ nghĩ, vẫn là mở cửa đi vào, phòng khách cùng trong phòng ngủ cũng
không có người, Lý Dịch Chi liền đi ra, vốn định trở về phòng đợi một chút, nào
biết tay vừa mới chạm vào nắm cửa, bỗng nhiên nghe thấy trong cầu thang có âm
thanh.
Nhất
thời tò mờ bước đi vào trong nhìn một chút, trong cầu thang rất tối, mới vừa xuống
mấy đoạn bậc thang, liền thấy nơi chỗ rẽ có người ở đó.
Lý
Dịch Chi nhìn thấy một cái bóng dáng âu phục màu đen, người đàn ông rất cao lớn,
đưa lưng về phía mình, anh dừng một chút, trong chớp mắt có chút đỏ mặt, tuy rằng
nhìn không rõ lắm, nhưng nghe âm thanh cũng biết, loại rên rỉ ái muội cùng tiếng
nước nhớp nháp, người đàn ông tất nhiên là cùng người khác hôn môi, mà vóc người
nhỏ bé của đối phương so với anh ta, bị che khuất nhìn không được.
Lý
Dịch Chi có chút kinh hoảng, loại chuyện này bị bắt gặp hai bên đều sẽ rất xấu
hổ, anh muốn xoay người vội vàng rời khỏi, lại nghe thấy người đàn ông kia “tê”
một tiếng, khàn giọng lên tiếng nói: “Răng dài ngay ngắn? Bắt đầu cắn người.”
Đối
phương cười khẽ một tiếng, âm thanh có chút thấp, lại nghe được rất rõ rang: “Cắn
anh cũng không phải lần đầu tiên.”
Lý
Dịch Chi nhất thời ngây người, người thứ hai nói chuyện, nghe âm thanh đúng là
Diệp Dương, chẳng qua lúc này Diệp Dương hô hấp có chút dồn dập.
Lý
Dịch Chi nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, đúng là Diệp Nhiên, có
thể mơ hồ nhìn thấy quần áo thể thao màu trắng.
Anh
không nghĩ rằng Diệp Nhiên sẽ cùng đàn ông ở cùng một chỗ, chẳng qua bản thân
mình cũng thế, đương nhiên sẽ không chán ghét, chẳng qua thật sự rất kinh ngạc.
Người
đàn ông cười một chút, anh ta nói chuyện âm thanh có chút quen tai, nhưng rốt
cuộc tại sao quen thuộc Lý Dịch Chi cũng nghĩ không ra, chợt nghe người đàn ông
lập tức nói: “Anh buổi tối hôm nay không có việc gì, sẽ đi tìm em.”
Diệp
Nhiên xuy một tiếng, nói: “Đừng đến, anh không có việc nhưng bổn đại gia không
rảnh, em muốn tiếp bạn bè đi ăn uống.”
Người
đàn ông dừng một chút, âm thanh nghiêm khắc nói: “Nam hay là nữ?”
Diệp
Nhiên cười nhiều hơn, “Nam nữ cũng không an toàn, bất quá vẫn là nói cho anh biết,
là nam, bạn cùng lớn của em, rất nhiều năm không gặp, người ta bộ dạng có thể
sánh bằng anh tươi ngon mọng nước… A! Mạt Sùng Viễn anh ngô… Anh đại gia! Ngô…”
Lý
Dịch Chi nghe âm thanh hai người thở dốc, khuôn mặt nhịn không được nóng lên,
nhanh chóng lùi về điểm đầu, anh không nghĩ tới đối phương vậy mà lại là Mạt
Sùng Viễn.
Mạt
Sùng Viễn anh vẫn là có ấn tượng, Kỳ xã ở đầu hẻm nhỏ chính là Mạt Sùng Viễn bại
bởi mình, hơn nữa đời trước Mạt Sùng Viễn ở kỳ đàn cũng nhận được sùng bái, anh
ta không chỉ là chức nghiệp kỳ thủ mà cũng là thương nhân, tổ chức rất nhiều trận
đấu cờ vây lớn.
Lần
này giải đấu đối kháng Trung Hàn chính là Mạt Sùng Viễn bỏ vốn tài trợ, cho nên
Diệp Nhiên nói có thể tùy tiện ở mãi cho đến trận đấu chấm dứt, phỏng chừng
chính là vì duyên cớ này.
Lý
Dịch Chi trở lại trong phòng đóng cửa lại, ngồi ở trên ghế sô pha mà mặt còn có
chút nóng lên, tuy rằng anh sẽ không khinh thường đàn ông cùng đàn ông, nhưng
anh đời trước cũng chưa trải qua phương diện này, cả ngày cùng cờ vây làm bạn,
hơn nữa người nhà trước kia cũng không biết tính hướng này của anh, mặt tiếp
xúc không rộng, cũng sẽ không hướng phương diện này nghĩ qua.
Anh
đem đầu ngửa lên dựa vào lưng sô pha, ngực thình thịch nhảy lên mạnh mẽ, may mắn
không bị phát hiện, nếu không phỏng chừng lấy tính cách của Diệp Nhiên, vẫn là
chính mình xấu hổ hơn một chút.
Lý
Dịch Chi nghĩ như vậy, cũng không biết vì sao đột nhiên nghĩ đến Trần Cảnh, vài
tiếng đồng hồ trước, hai người cách chiếc xe nhìn thoáng qua bộ dáng.
Trần
Cảnh rất trẻ, thời điểm này khả năng cũng chỉ hai mươi tuổi, bất quá đã muốn có
vẻ rất giỏi giang, cùng hai mươi ba tuổi ở gặp nhau ở trận đấu không có gì bất
đồng, góc cạnh phân minh trên khuôn mặt tất cả đều là thờ ơ cùng lạnh lùng, bộ
dáng chuyên chú quả thật hấp dẫn người ta.
Lý
Dịch Chi từ trên ghế sô pha bỗng nhiên bật dậy, thoáng cái đẩy ra cửa phòng tắm,
vọt vào, mở ra cả hai vòi nước lạnh, dùng sức vẩy lên mặt.
Rửa
qua mặt, nước ẩm ướt tí tách từ trên mặt trượt xuống, Lý Dịch Chi tìm khăn mặt
lau khô sạch sẽ, lúc này mới cảm thấy mình đã tỉnh ngủ…
Lý
Dịch Chi trở lại phòng ngủ cầm hộp cờ ngọc bích nhàm chán thưởng thức, chịu đựng
hơn nửa tiếng đồng hồ mới đứng lên lần thứ hai ra cửa.
Cửa
phòng cách vách lúc này trở thành đóng kín, Lý Dịch Chi nhẹ nhàng thở ra, hiển
nhiên Diệp Nhiên đã trở lại.
Anh
thông thông cổ họng, lúc này mới gõ cửa hai cái.
Bên
trong lập tức truyền ra tiếng bước chân, chưa đến một hồi cửa liền mở, Diệp
Nhiên thay đổi một bộ quần áo, nguyên do là trời nóng nực, mặc áo không có cổ,
điều này làm cho Lý Dịch Chi nhất thời xấu hổ vào không được.
Trên
xương quai xanh của Diệp Nhiên có một chấm hồng hồng, tuy rằng Lý Dịch Chi
phương diện này không kinh nghiệm, nhưng rốt cuộc không phải là đứa trẻ không
hiểu, tất nhiên hiểu được đó là cái gì, bản thân Diệp Nhiên có thể cũng chưa để
ý tới, cứ phanh ra rất buồn cười cũng không sợ bị người khác phát hiện.
Diệp
Nhiên nhìn anh cười nói: “Cậu dậy rồi à? Quả nhiên so lúc trước có tinh thần
hơn!” Nói xong còn vỗ vai của anh.
Hai
người đi xuống lầu, trong thang máy Diệp Nhiên vẫn luôn không nhàn rỗi, tựa như
một dạng máy phát thanh nói Nam Kinh có cái gì ăn ngon, muốn dẫn anh đi ăn quán
ven đường, còn có đi dạo chợ đêm, nói khách sạn lớn đều làm chuyện quanh co như
vậy, chỉ có quán ven đường mới là nơi tinh hoa.
Đến
lầu một, bellman thấy có ngươi muốn đi ra ngoài, còn phục vụ chu đáo kéo cửa
ra, Lý Dịch Chi chân trước đã bước ra ngoài, Diệp Nhiên lại đứng yên.
Lý
Dịch Chi theo ánh mắt của anh ta nhìn qua, lầu một khách sạn có một nhà ăn xa
hoa cùng tiệm cà phê, tuy rằng thời gian còn sớm, nhưng đã có người ngồi ở bên
trong.
Rõ
ràng chính là Mạt Sùng Viễn vừa rồi gặp mặt, Mạt Sùng Viễn cùng một cô gái ngồi
dựa vào tường kính, Diệp Nhiên vừa lúc có thể thấy, hai người tựa hồ trò chuyện
với nhau thật vui, Mạt Sùng Viễn còn tự mình đứng lên vì cô ấy rót rượu.
Lý
Dịch Chi thấy ánh mắt Diệp Nhiên tựa hồ không tốt, dù sao mình là người ngoài
cuộc, cũng không nói được cái gì, hơn nữa nếu như người đàn ông mình thích cùng
người phụ nữ khác cùng nhau ăn cơm, anh cũng sẽ không thoải mái.
Diệp
Nhiên tựa hồ trong chớp mắt thay đổi chiến lược, hướng Lý Dịch Chi cười nói:
“A, tớ nhớ ra rồi, ở trong này đồ ăn cũng không tệ, hôm nay cậu mới vừa xuống
xe lửa, chúng ta sẽ không đi xa như vậy, ngày mai đi ra ngoài cũng giống nhau
thôi.”
Diệp
Nhiên vừa nói, vừa kéo Lý Dịch Chi đi về hướng phòng ăn.
Lý
Dịch Chi bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Nhiên cùng mình tuổi không sai biệt lắm, cũng
là người gần ba mươi tuổi, thế nhưng còn tính trẻ con như vậy, biểu hiện rõ
ràng như vậy.
Hai
người vào nhà ăn, khuôn mặt đẹp đang mỉm cười của Mạt Sùng Viễn bỗng nhiên dừng
một chút, hiển nhiên đã nhìn thấy Diệp Nhiên, hơn nữa là thấy Diệp Nhiên lôi
kéo Lý Dịch Chi.
Mạt
Sùng Viễn đánh giá liếc nhìn Lý Dịch Chi một cái, rất nhanh liền có chút hiểu
rõ, anh còn nhớ rõ cái người mù ở tứ hợp viện kia, năm đó Mạt Sùng Viễn còn
chưa trưởng thành, còn tự phụ kỳ cảm ưu việt, cho là mình mặc dù không cố gắng
cũng sẽ trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp tài giỏi.
Năm
đó rất trẻ tuổi, không nghĩ tới một cái người mù trước mặt lại lật thuyền, cũng
là bởi vì sự kiện kia, Mạt Sùng Viễn mới ý thức được bản thân căn bản là không
thích chơi cờ, trái ngược với chơi cờ, anh càng thích ở trong thương giới tung
hoành ngang dọc.
Lý
Dịch Chi cùng Diệp Nhiên ngồi xuống ở bên cạnh bọn họ, ý tứ khiêu khích hàm xúc
tự nhiên vô cùng rõ ràng, Diệp Nhiên kêu một bàn lớn món ngon, một luồng hung
ác mạnh mẽ khiến cho đầu lông mày của Lý Dịch Chi nhảy dựng lên, nhân viên phục
vụ hảo tâm gợi ý lượng đồ ăn cho Diệp Nhiên tuy rằng không lớn, nhưng mà hoàn
toàn đủ cho hai người ăn, mà còn bị Diệp Nhiên tặng một cái xem thường…
Một
bữa cơm Diệp Nhiên ăn khô khan hung tợn, món ăn mùi vị không tệ, đích thật là
trình độ của khách sạn lớn, Lý Dịch Chi ngược lại ăn rất ngon.
Mạt
Sùng Viễn cùng cô gái kia vẫn luôn trò chuyện với nhau thật vui vẻ, có điều ý
cười có điều khóe mắt, vừa nhìn đúng là đối tác làm ăn.
Lúc
Diệp Nhiên đang hăng hái đi kẹp càng cua, Mạt Sùng Viễn cùng cô gái rốt cục ăn
xong, Mạt Sùng Viễn đứng dậy cầm lấy áo khoác của cô gái, thay cô ta khoác vào,
sau đó tự mình đẩy ra cửa kính, đưa cô ta ra ngoài.
Diệp
Nhiên đem con cua cắn vang cái rắc, khiến cho Lý Dịch Chi phá lệ bất đắc dĩ:
“Coi chừng cấn răng.”
Nói
thật Lý Dịch Chi rất hâm mộ Diệp Nhiên, anh thích rõ ràng như vậy, không hề
kiêng kị như vậy, năm đó bản thân còn chưa từng nhận thức qua cái gì là thích.
Mạt
Sùng Viễn rất nhanh lại đẩy cửa tiến vào, ở trong ánh mắt “hung ác” của Diệp
Nhiên mà đi tới, kéo ra ghế ngồi ở bên cạnh của Diệp Nhiên.
Lại
vẻ mặt thương nhân mỉm cười đối với Lý Dịch Chi nói: “Lý lão sư, đã lâu.”
Nói
xong còn vươn tay, Lý Dịch Chi xuất phát từ lễ phép cùng anh ta bắt tay.
Diệp
Nhiên rất kỳ quái tại sao hai người bọn họ sẽ nhận thức.
Mạt
Sùng Viễn nói: “Mắt của Lý lão sư thế nào, có đúng hạn đi kiểm tra lại không?”
Lý
Dịch Chi gật đầu, trong lòng có chút buồn bực, người bình thường nhìn thấy mắt
mình hồi phục thị lực, nên kỳ quái mà không phải hỏi mình có hay không đi kiểm
tra lại, chẳng lẽ năm đó người thay mình liên lạc bác sĩ tìm kiếm giác mạc lại
là Mạt Sùng Viễn sao?
Mạt
Sùng Viễn nhìn ra khó hiểu của Lý Dịch Chi, nói: “Vậy là tốt rồi, Mạt mỗ cũng
là được người ký thác, Lý lão sư có thể hồi phục thị lực Mạt mỗ cũng an tâm.”
Diệp
Nhiên nhìn anh ta mỉm cười chuyên nghiệp “hừ” một tiếng, khinh thường nói:
“Nhét thêm vào múi tỏi.”
Mạt
Sùng Viễn cũng không có sinh khí, nhìn Diệp Nhiên cười một tiếng, thình lình
nâng lên tay của anh: “Bị thương.”
Diệp
Nhiên cúi đầu xem, không biết khi nào thì bị càng cua đâm tới chảy máu, ngay
sau đó lại “A!” hét to một tiếng, Mạt Sùng Viễn thế nhưng lại làm trò trước mặt
của Lý Dịch Chi đem ngón tay của anh đặt vào trong miệng mút vào.
Cái
loại hình ảnh cùng âm thanh ái muội khiến cho Lý Dịch Chi cũng không biết đem
ánh mắt để ở đâu mới tốt, thật sự là hối hận bản thân mắt hồi phục thị lực.
Nhìn
ra được Mạt Sùng Viễn tuy rằng vẫn luôn bày ra vẻ rất không sao cả, bộ dáng rất
thành thạo, nhưng là hành động này không thể nghi ngờ giống như tuyên bố quyền
sở hữu Diệp Nhiên với Lý Dịch Chi, cũng là một người chiếm dục bá đạo.
Lý
Dịch Chi cảm thấy bản thân rất vô tội, hoàn toàn là bị Diệp Nhiên liên lụy, ngược
lại bị người cho rằng khiêu khích.
Diệp
Nhiên nhảy bật dậy, một tay khác vẫn còn mang theo con cua, ngón tay dường như
muốn nóng cháy, rống to một câu: “Mạt Sùng Viễn, anh đại gia này!”
Sau
khi quát xong lại cảm thấy mất mặt, chán nản thình thịch ngồi xuống, đem đầu gần
như chôn vào trong chén.
Vì
tỏ vẻ trút căm phẫn, Diệp Nhiên lại thêm năm con cua lớn, sau khi ăn xong bàn
tay to vung lên: “Ký hóa đơn!”
Nhân
viên phục vụ mỉm cười ngọt ngào nói: “Ký riêng phải không ạ? Thưa tiên sinh, đã
cho anh ký sổ rồi.”
Mạt
Sùng Viễn lúc này thái dương cũng nhịn không được nhảy dựng…
Ăn
cơm xong, Mạt Sùng Viễn nói: “Lầu mười bảy của khách sạn có phòng cờ vây đặc biệt,
là vì trận đấu chuẩn bị, Lý lão sư muốn đến một bàn không?”
Trong
trí nhớ của Lý Dịch Chi, lúc này Mạt Sùng Viễn chỉ sợ cũng là Ngũ đẳng chuyên
nghiệp, Lý Dịch Chi gần đây chuẩn bị thi đấu, hiểu biết càng nhiều kỳ phong
cũng là chuyện tốt, liền gật đầu đáp ứng luôn.
Mạt
Sùng Viễn cười nói: “Tôi đã rất nhiều năm không chạm qua cờ vây.”
Lý
Dịch Chi có chút ngoài ý muốn, Diệp Nhiên liếc mắt nói: “Anh thế nhưng còn sẽ
chơi cờ? Tôi nghĩ rằng anh chỉ biết uống rượu nói chuyện làm ăn chứ.”
“Sự
tình đã rất nhiều năm về trước, năm đó còn không biết trời cao đất rộng, từ khi
cùng Lý lão sư đấu cờ, cũng không dám hạ lần nữa.”
Miệng
thương nhân nói ra luôn nửa thật nửa giả, Lý Dịch Chi cũng bán tín bán nghi.
Ba
người đi thang máy lên lầu mười bảy, phòng cờ vây là vì trận đấu chuẩn bị, điều
kiện tất nhiên hết sức ưu đãi, đẩy ra cửa chính bên trong rất rộng thoáng, cửa
sổ sát đất ban ngày lấy ánh sáng rất tốt, chính giữa là bàn nhỏ cùng ghế lớn,
bên cạnh là ghế trọng tài.
Mạt
Sùng Viễn để cho Lý Dịch Chi ngồi trước, bản thân vì Diệp Nhiên kéo ra ghế bên
cạnh, Diệp Nhiên vừa lòng ngồi xuống, Mạt Sùng Viễn tự mình ngồi ở đối diện Lý
Dịch Chi.
Đúng
như Mạt Sùng Viễn nói, anh ta đã rất nhiều năm không chơi qua cờ, điều này
không phải lừa người, không phải khiêm tốn, bắt đầu không bao lâu Lý Dịch Chi
cũng cảm giác được.
Lý
Dịch Chi tự nhận xét vẫn chưa tìm về trọn vẹn kỳ cảm đời trước, muốn thoáng cái
từ đáy cốc vọt đến đỉnh cao cũng không có khả năng, nhưng ở ngay loại trạng
thái này chơi, muốn thắng Mạt Sùng Viễn cũng là dễ dàng.
Lý
Dịch Chi không nghĩ tới là tình huống này, theo lý thuyết Mạt Sùng Viễn phải là
Ngũ đẳng chuyên nghiệp, cùng Diệp Nhiên không phân biệt được sàn sàn như nhau,
nếu Diệp Nhiên không có sai làm trầm trọng, nếu tập trung tinh thần, Lý Dịch
Chi muốn thắng anh ta còn có chút khó khăn.
Ván
cờ rất nhanh kết thúc, tổng cộng mới dùng một giờ, kết quả thật rõ ràng, cũng
không cần tốn sức đi đếm mục.
Mạt
Sùng Viễn dựa vào trên ghế, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, kẹp trên tay lại
không hút, dường như là Diệp Nhiên không thích mùi khói, Mạt Sùng Viễn đem điếu
thuốc bẻ gẫy ném ở trên bàn.
Cười
nói: “Lý lão sư kỳ phong càng sắc bén. Nơi này thiết bị cách âm tốt lắm, nếu sợ
quấy rầy, Lý lão sư có thể cùng Tiểu Nhiên ngày thường ở trong này chơi cờ, mãi
cho đến trận đấu bắt đầu, nơi này đều sẽ để đó không dùng.”
Diệp
Nhiên đối với hoàn cảnh nơi này tương đối vừa lòng, giữa trưa cửa sổ sát đất nhất
định sẽ chiếu tiến vào rất nhiều ánh nắng mắt trời, anh thích cảm giác ánh nắng
mặt trời chiếu ở trên bàn cờ, có lẽ là hồi ức thơ ấu không có bao nhiêu giá trị,
hiện tại liền càng thích ánh nắng mặt trời một chút.
Trời
đã tối rồi, Diệp Nhiên chuẩn bị mang theo Lý Dịch Chi đi dạo chợ đêm.
Mạt
Sùng Viễn đưa bọn họ ra cửa, cũng không đi theo cùng, nhìn bọn họ đi rồi mới lấy
điện thoại di động ra gọi điện.
Vang
lên ba tiếng bên kia tắt máy, Mạt Sùng Viễn cũng không sốt ruột, nên kêu một
tách cà phê ở trong đại sảnh chậm rãi đợi.
Qua
hơn mười phút điện thoại liền vang lên, Mạt Sùng Viễn tiếp lấy.
Trong
điện thoại truyền ra âm thanh của một người con trai, “Sinh ý bên kia Thượng Hải
lại xuất hiện vấn đề?”
“Không
phải, buổi sáng hôm nay tôi đã đến Nam Kinh.”
“…”
Đối phương dừng trong chốc lát, âm thanh có chút không kiên nhẫn nói: “Đừng thừa
dịp nước đục thả câu, không có việc gì tôi tắt máy đây, lập tức còn phải họp.”
Mạt
Sùng Viễn nhịn không được cười một tiếng, “Sư phụ yêu quý của cậu đã đến Nam
Kinh.”
Đối
phương lần này trả lời rất nhanh: “Ở đâu.”
“Ngay
tại khách sạn trường thi đấu, cậu muốn đến đây không.”
Một
đầu khác của điện thoại không có trực diện trả lời, nói rằng: “Tôi họp, có việc
gọi cho trợ lý của tôi.”
Nói
xong liền cúp mất.
Nói
xong liền cúp mất.

