Mật mã - Chương 09 - Phần 1
Chương 9
Đêm
hè hơi lạnh.
Ngoài
phòng, tiếng ve sầu kêu râm ran.
Nhìn
thấy Hiểu Dạ đứng ở cửa phòng ngủ, Cảnh Dã cứng đờ ở tại chỗ, đang nghĩ xem phải
mở miệng giải thích như thế nào, thì thấy cô đột nhiên không nói một lời quay người
đi vào trong phòng, gã rủa hai câu, vội vàng đuổi theo.
“Này,
chuyện không phải là kiểu như em nhìn thấy đâu, có lẽ thoạt nhìn thì giống như là
như vậy, nhưng thật ra không phải, anh biết có lẽ anh phải nói với em sớm một chút,
nhưng mà đó là bởi vì trước đó anh với em không quá thân thiết, không phải, anh
muốn nói là anh không có nghĩ...”
Gã
vội vàng giải thích với cô, nhưng bởi vì càng vội nói lại càng nói năng lộn xộn,
ai biết, người phụ nữ này lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, sau khi vào
phòng cầm lấy cái túi màu đen liền chạy ra bên ngoài.
“Này,
đứng lại, người phụ nữ kia, em muốn đi đâu?” Thấy cô một bộ dáng muốn rời đi, gã
hoảng hốt, cánh tay dài vừa duỗi ra đã nắm được quai của cái túi cô đang đeo.
“Buông
tay ra!” Khuôn mặt cô hoảng hốt lo sợ, dùng sức kéo cái túi.
“Không
muốn!” Gã liều chết nắm lấy cái quai, hung dữ gào lên trả lời.
Không
có thời gian kéo co với gã ở đây, dù sao đồ cũng có thể mua lại, những người kia
lại bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại, cô quyết định thật nhanh, ném cái túi lại,
quay người bỏ chạy.
“Con
mẹ nó, em còn chạy!” Cảnh Dã vừa thấy, càng thêm tức giận, bước nhanh về phía trước,
mạnh mẽ vác cô lên vai, quay người ném ở trên giường, cúi người đè lên người cô,
tức giận quát: “Anh chỉ là không nói với em, trước đây anh từng làm lính đánh thuê,
em có nhất thiết phải bởi vì như vậy mà bỏ nhà rời đi không?”
Bị
gã vừa khiêng rồi quăng như vậy, cả người Hiểu Dạ choáng váng một lúc, không còn
sức lực để mà giãy dụa, vào lúc gã gào lên như vậy, từng câu từng chữ tiến vào trong
tinh thần đang rối bời của cô, mãi cho đến giờ phút này cô mới nghe được rõ ràng
gã nói cái gì, cô mờ mịt nhìn gã, đôi môi phấn nộn hé mở, “Đánh thuê… lính đánh
thuê?”
Thấy
vẻ mặt cô tái nhợt, đôi mắt to tròn tràn đầy kinh hoảng, hai tay gã nắm lấy cánh
tay mảnh khảnh của cô, nổi cơn tam bành nói: “Trời ạ, em không cần phải sợ anh!
Đây là nhà của em, nếu em khó chịu, phải đi cũng là anh đi! Con mẹ nó em đi làm
cái gì?”
“Không…
không phải, anh không hiểu, em phải rời khỏi nơi này!” Nghĩ tới người truy tìm tung
tích của cô, sự hoảng loạn lại nổi lên ở trong lòng, sắc mặt cô tái nhợt vội vàng
nói: “Bọn họ sẽ quay lại, thả em ra!”
“Bọn
họ? Bọn nào? Em đang nói đám người vừa nãy? Bọn họ sẽ không quay lại, trừ phi không
muốn sống nữa!” Gã trừng mắt nhìn cô như chim sợ ná, đột nhiên tỉnh ngộ, “Chết tiệt,
những người đó không phải là tới tìm anh, là tới tìm em!”
Đây
là nhà của cô, người bọn chúng tìm đương nhiên chính là cô, khó trách vừa nãy gã
còn cảm thấy kiểu dáng cây súng cuối cùng có chút kì quái, bây giờ gã nghĩ lại,
mới phát hiện ra cây súng kia không phải là loại súng bình thường, mà là súng gây
mê!
Chết
tiệt, cả ngày gã đều bận rộn đi tìm hiểu cảm giác của mình với cô, nghĩ đến mức
đầu óc choáng váng, căn bản đã quên mất tính toán của mình...
“Shit!
Bọn họ là loại người nào?” Gã mắng một tiếng, nhíu mày hỏi thẳng.
Cổ
họng Hiểu Dạ xiết chặt, không nói được một lời ra khỏi miệng.
Trời
ạ, đều là lỗi của cô!
Cô
không có cách nào không để ý tới cô bé quật cường đáng yêu kia, không có cách nào
để ngừng va chạm với mãnh nam tự cao tự đại này, cho nên cô cái gì cũng không muốn
nghĩ thêm nữa, cô trốn tránh để mọi thứ phát triển đến nỗi không thể khống chế được,
tự nói với mình những người kia sẽ không tìm được cô, thuyết phục chính mình rằng
bọn họ đã muốn buông tha cho cô.
Nhưng
là bọn họ đã tìm tới cửa, gã thiếu chút nữa sẽ chết.
Thiếu
chút nữa.
Cũng
chỉ thiếu một chút như vậy, nếu như gã tránh chậm một chút, bây giờ gã sẽ chỉ là
một cái xác.
Hiểu
Dạ trừng mắt nhìn gã, chỉ cảm thấy muốn khóc một trận.
Trên
mặt gã, miệng vết thương bị trầy da do đạn vẫn còn rướm máu, mặc dù miệng vết thương
kia rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có hai, ba centimet mà thôi, nhưng vẫn làm cho cô nhìn
thấy mà đau lòng, cô nhìn thấy người kia nổ súng với gã, thấy gã thiếu chút nữa
là chết ở dưới nòng súng, lại không kịp ngăn cản, thậm chí còn kêu không ra tiếng.
Trong
nháy mắt đó, cô mới phát hiện ra mình yêu gã, rất yêu rất yêu gã, nhưng mà cô lại
làm cho gã bị liên lụy, thiếu chút nữa là hại chết gã…
Không,
cô không có cách nào nhìn gã chết đi, bây giờ vẫn còn kịp, gã cái gì cũng không
biết, chỉ cần cô rời khỏi nơi này, đi thật xa, rời khỏi gã càng xa càng tốt, xa
đến mức sẽ không liên lụy đến gã nữa, như vậy gã sẽ sống sót, sống được rất tốt
rất tốt.
“Buông
tôi ra.” Kiềm chế xúc động muốn khóc, Hiểu Dạ mặt lạnh lùng nói.
Gã
vẫn không để ý tới lời nói của cô, vẫn đè ở trên người cô, híp mắt hỏi lại: “Những
người đó là ai?”
“Chuyện
đó không liên quan đến anh, tránh ra!” Cô lạnh giọng gạt bỏ.
“Anh
muốn biết...” Gã cắn răng, tức giận lặp lại cùng một câu hỏi, “Bọn họ là ai?”
“Anh
cái tên vương bát đản ngoan cố này!” Cô cong người giãy dụa, tức giận gào lên: “Thả
tôi ra!”
“Trừ
phi anh chết!” Gã phẫn nộ rít gào ra tiếng, giận đến nỗi thiếu chút nữa là túm lấy
cô mà lắc, “Em nghe rõ chưa? Trừ phi anh chết!”
“Tôi
đã nói chuyện đó không liên quan đến anh.” Người đàn ông ngoan cố này thật sự sắp
bức cô phát điên. Nước mắt Hiểu Dạ tràn ra, trừng mắt nhìn gã, vừa vội lại vừa tức
tàn nhẫn nói: “Chẳng qua là chúng ta lên giường vài lần, anh cho rằng anh là cái
gì? Thả tôi ra!”
“Anh
là cái gì ư? Anh là người đàn ông của em!” Gân xanh của gã nổi lên, tức giận đến
mức dựng tóc gáy, “Chẳng qua là lên giường vài lần? Chúng ta cùng nhau cũng không
phải chỉ có vài lần, ít nhất cũng có hơn trăm lần! Con mẹ nó, bây giờ nói cho anh
biết những tên vương bát đản kia là từ đâu chui ra? Nói mau!”
“Anh
cái tên điên ngoan cố này!” Cô vừa thẹn vừa tức, mặt đỏ bừng gào đáp lại, “Cho dù
có hơn trăm lần thì sao, đàn ông tìm thì sẽ có! Anh cho rằng anh có gì đặc biệt
hơn người!”
Đàn
ông tìm thì sẽ có? Gã có gì đặc biệt hơn người?
Gã
giận tới mức khóe mắt giật giật, tức giận cúi đầu hôn, dùng miệng ngăn chặn đôi
môi đáng chết của cô.
Chết
tiệt, tên ác ôn này… Không công bằng, sao gã có thể dùng chiêu này!
Chỉ
với một nụ hôn, toàn thân Hiểu Dạ đã mềm nhũn, chỉ cảm thấy vừa tức vừa giận lại
không thể phản kháng, cô muốn cắn cái đầu lưỡi đang không yên kia của gã, kết quả
ngược lại vẫn cùng gã tiếp tục dây dưa, sau đó một lúc, cô ngoài đáp lại gã, cũng
không thể suy nghĩ bất cứ thứ gì.
Cảnh
Dã cởi bỏ quần áo của hai người, dùng tất cả những kĩ xảo để âu yếm cô, hôn môi
cô, khiêu khích cô, cho đến khi cô thở dốc liên tục, toàn thân đều đang run lên,
giống như không thể chịu được sự đụng chạm của gã.
Gã
ngẩng đầu, hai mắt đen lấp lánh, cô vươn tay về phía gã, gã lại tóm lấy cổ tay cô,
tay ngăn cô lại, cả người đầy mồ hôi, giọng nói khàn khàn nhìn cô.
“Gọi
tên anh.” Hơi thở của gã ồ ồ nói.
Gã
muốn biết cô đang cùng một chỗ là gã, không phải người khác, không phải là người
nào khác.
Đáng
chết, tên nam nhân chiết tiệt này.
“Anh…”
Hiểu Dạ cắn môi dưới, người vì ham muốn mà cong lưng rên rỉ.
“Tên
của anh.” Gã nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô, kiên trì nói, cơ bắp toàn thân
kéo căng muốn chết.
Cô
càng dùng sức cong người lên, muốn chạm vào gã, nhưng đó cũng không phải là cách.
“Làm
ơn...” Cô khẽ nấc ra tiếng.
Gã
cúi người tới gần cô, gần đến mức chỉ cách môi của cô có khoảng một tấc, khàn giọng
dụ dỗ, “Tiểu núi lửa, tên của anh.”
Cô
chịu không nổi, run giọng bật thốt lên tên của gã: “Cảnh... Cảnh Dã...”
Đáy
mắt của gã hiện lên sự hài lòng, lại vẫn bá đạo thấp giọng tuyên bố, “Em là của
anh, cả đời đều là của anh, em không được đi tìm người đàn ông khác.”
Trong
nháy mắt tiếp theo, gã tiến vào cô, ánh mắt sáng ngời, dã man ra lệnh, “Nói, em
là của anh.”
Cô
thở gấp, thuận theo nói: “Em… là của anh…”
“Của
anh.” Gã khàn giọng tuyên bố, nâng đầu cô lên, giữ lấy rồi hôn cô, sau đó một lần
lại một lần cùng cô hợp lại thành một, cô bám chặt vào gã, nhiệt tình đáp lại, vận
động, ngâm lên giai điệu nhiệt tình, cùng gã cùng nhau bay vào trong thế giới chỉ
có hai người tồn tại, vừa vạn phần điên cuồng tươi đẹp vừa rực rỡ sắc màu.
***
Đêm
càng sâu.
Ngôi
sao ở trong bầu trời đêm chậm rãi lưu chuyển.
Hiểu
Dạ trừng mắt nhìn ảnh ngược của đôi nam nữ được chiếu ra từ kính, quả thật không
thể tin được người phụ nữ có đôi mắt màu nâu mờ mịt, đôi môi anh đào đỏ tươi, mái
tóc đen rối bời ở trên gối, thân hình trần trụi trắng như tuyết bị người đàn ông
bao trùm, nhìn mười phần phóng đãng nhiệt tình, lười biếng khiêu gợi kia là mình.
Nhưng
đây thật sự là cô, thật sự chính là cô.
Cô
có chút mê hoặc nhìn hình ảnh hai người kích động tạo thành, lại cảm thấy xấu hổ
túng quẫn vạn phần, cô biết mình cần phải đứng lên chạy trốn, dùng tốc độ nhanh
nhất thoát khỏi nơi này, nhưng mà lại mệt mỏi đến mức ngay cả một ngón tay cũng
nhấc không nổi.
Bây
giờ thật sự là quá mức rồi, sao cô lại không có cách nào để kháng cự người đàn ông
này?
Cô
cắn môi dưới, rất muốn khóc.
“Đây
chỉ là tình dục đơn thuần.” Cô cậy mạnh buồn bực nói với cái bóng của người đàn
ông ở trong tấm kính, thoạt nhìn vô cùng hài lòng thỏa dạ nói.
Tình
dục?
Gã
từ ảnh phản chiếu kia nhìn cô, tay ngăm đen ở trên lưng cô, lòng bàn tay thô ráp
nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, tay kia thì vuốt ve nơi tròn mềm mại của cô, thân thể
của cô thơm quá, rất mềm mại, rất thích hợp với gã, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng
vừa khớp, giống như là vì gã mà được tạo thành.
“Nếu
không còn có thể là cái gì?” Gã nhíu mày, dùng ngón cái vỗ về chơi đùa nhũ hoa hồng
phấn của cô.
Đúng
vậy, còn có thể là cái gì nữa? Có thể thấy được bộ dáng đương nhiên của gã, Hiểu
Dạ bắt đầu phát cáu, bàn tay hạnh kiểm xấu của gã làm cho phản ứng của thân thể
cô như lửa cháy đổ thêm dầu, cô lập tức giận đến mức váng đầu, lập tức kéo bàn tay
ma quỷ làm cho người khác bực mình ra, quay người quăng cho gã một cái tát.
Chát!
Trong
bóng đêm tịch mịch, tiếng bàn tay tát vào mặt đặc biệt làm cho lòng người hoảng
sợ, mãi đến khi bàn tay truyền đến một trận đau đớn nóng bỏng, cô mới phát hiện
ra mình làm cái gì, bất giác bịt miệng lại, hoảng loạn một hồi.
Ai
ngờ được, người đàn ông bị ăn tát kia, lại một chút cũng không để ý, ngược lại lấy
khuỷu tay chống đỡ nửa thân người tráng kiện lên, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nóng rát,
hướng về phía cô nhướn mày nhe răng cười.
“Cho
nên, đây không phải chỉ là tình dục đi?”
“Anh…
anh cái đồ…” Cô bỗng dưng đỏ mặt, quẫn bách mắng: “Vô lại!”
“Nhưng
mà em thích cái đồ vô lại này, vô cùng thích, đúng không?” Gã cười gian nghiêng
người tới gần cô.
“Nói
hươu nói vượn!” Cô đỏ mặt quăng lại một câu này rồi xoay người muốn xuống giường,
lại bị gã kéo trở về giường đè lên.
“Nếu
đây là nói bậy, sao em lại muốn chạy?”
“Tôi
không muốn chạy, tôi chỉ là muốn đi vệ sinh!” Cô đỏ mặt, lớn tiếng cãi lại, mở miệng
nói: “Sao? Hay bây giờ tôi ngay cả đi toilet cũng không được phép?”
“Đương
nhiên là có thể, chỉ cần anh và em cùng nhau đi vào.” Cảnh Dã nói vậy mặt không
đỏ, thở không gấp.
Không
đoán được gã sẽ trả lời như vậy, mặt Hiểu Dạ đỏ như lửa đốt, “Anh… hạ lưu!”
“Là
người đều phải đi nặng đi nhẹ, cái đó và ăn cơm uống nước giống nhau đều là nhu
cầu sinh lý, cái này có gì là hạ lưu.” Gã nhíu mày đứng dậy, thuận tay kéo cô, “Đến
đây đi, anh đi vệ sinh với em.”
Đồ
đần thiếu dây não này!Dã nhân không có trình độ!
“Tôi
mới không cần! Buông tôi ra!” Cô liều chết không theo, khuôn mặt đỏ bừng kêu gào:
“Quên đi, tôi không muốn đi nữa...”
“Đừng
ngại, em sẽ quen rất nhanh.” Gã ôm cô lên, rồi đi về phía phòng tắm.
Quen?
Quen cái gì? Đi vệ sinh sao? Trời ạ, cô mới không muốn ở trước mặt gã đi vệ sinh!
“Tôi
nói dối! Tôi không muốn đi vệ sinh! Tôi nói dối!” Hiểu Dạ xấu hổ túng quẫn vạn phần,
la lớn: “Cảnh Dã! Thả tôi xuống!”
Gã
thả cô xuống dưới, nhưng mà đã tới phòng tắm rồi.
Gã
đem cô đặt ở trên bồn cầu, không thèm quan tâm toàn thân mình đang không có một
mảnh vải che thân, chỉ hai tay ôm ngực đứng ở trước mặt cô, nhếch miệng cười nói:
“Từ giờ trở đi, em ở đâu anh sẽ ở đó, bất kể là em ăn cơm, tắm rửa, ngủ hay là đi
vệ sinh, anh cũng sẽ đi theo em như hình với bóng, tốt nhất em nên làm quen sớm
đi, bởi vì trừ phi anh chết, anh sẽ không để cho em rời khỏi tầm mắt của ánh.”
“Anh
cái đồ…” Cô ngồi ở trên bồn cầu, ngẩng đầu trừng mắt nhìn gã, mới phát hiện ra mặc
dù vẻ mặt gã cợt nhả, nhưng mà đang nói thật, sắc mặt không khỏi tái đi, nghẹn ngào
mở miệng, “Anh là đang nghiêm túc.”
“Đúng.”
Gã mỉm cười gật đầu.
“Anh
điên rồi.” Cô trợn mắt.
“Anh
nghĩ hẳn là không phải, có thể hai mươi bốn giờ ở bên cạnh đi theo một vị mỹ nữ,
cùng nhau ăn uống tắm rửa ngủ nghỉ, là giấc mộng mà mỗi người đàn ông cầu còn không
được.” Gã đem thân thể xinh đẹp của cô quét mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới,
tâm tình vui vẻ nói: “Đương nhiên, nếu như vị mỹ nữ kia có thể lúc nào cũng giữ
vững trạng thái xinh đẹp không có mảnh vải nào, vậy thì càng giống như là đặt mình
ở trong thiên đường rồi!”
Trời
ạ, người đàn ông này sẽ không buông tay!
Cô
đã quên trong từ điển của dã nhân như gã là không có hai từ “Buông tha”, từ ngày
đầu quen biết gã đến giờ, cô chưa từng thấy gã chùn bước, gã là người ngoan cố nhất
mà đời này cô từng gặp, luôn dây dưa, đồ siêu đần làm việc luôn không theo nguyên
tắc!
Nhìn
khuôn mặt tươi cười của gã, cô chỉ cảm thấy đau đầu, không khỏi cúi đầu đem mặt
chôn vào giữa hai tay rên rỉ, “Anh không biết anh phải đối mặt với cái gì…”
“Chuyện
đó ngược lại là đúng, nhưng mà em có thể thay đổi nhân tố bất lợi này.” Gã ngồi
xổm xuống, đưa tay véo nhẹ cằm của cô, nâng cằm của cô lên, thu hồi lại khuôn mặt
tươi cười, nhìn chằm chằm vào cô nói: “Em có thể nói cho anh biết là ai đang truy
đuổi em, cũng có thể không nói, nhưng cho dù em không nói, anh cũng sẽ không bỏ
qua, em hiểu không?”
Hai
tay cô ôm lấy chính mình, hai mắt đẫm lệ nhìn gã, thật lâu sau, mới run giọng nói:
“Tôi… tôi không thể…”
“Vì
sao?”
“Tôi…
tôi sẽ hại chết các anh…” Cô nghẹn ngào nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống dưới.
“Sẽ
không.” Gã kiên định nói.
Cô
lại chỉ lắc đầu, “Anh… không hiểu…”
“Vậy
nói cho anh biết.”
Cô
cắn môi, vẫn rơi lệ, một câu cũng không chịu nói tiếp.
Chết
tiệt! Cô khóc tim gã cũng đau.
Cô
im lặng rơi lệ như vậy, làm cho gã đối với đám người bức bách cô càng thêm phẫn
nộ, Cảnh Dã ngăn lại lửa giận tràn đầy, đưa tay ôm cô trở về trên giường, dùng chăn
tơ tằm bao lấy cô, ôm lấy cô dịu dàng vuốt ve, thấp giọng an ủi.
“Đừng
khóc… tiểu núi lửa, đừng khóc… ” Gã hôn cái trán cô, giọng nói khàn khàn cam đoan
ở bên tai cô một lần nữa, “Anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương em… đừng
khóc nữa… em đã an toàn rồi, em hiểu không? Anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện
gì đâu…”
Gã
dùng đôi tay rắn chắc ôm quanh cô, sự dịu dàng dành cho cô như lời cam đoan che
gió che mưa, khiến cho trái tim cô vốn có trăm ngàn tổn thương đã bắt đầu sụp đổ.
“Em
không còn một mình nữa, đừng đem tất cả mọi chuyện giấu ở trong lòng, một mình gánh
chịu, hiểu không?”
Cô
rúc vào trong lòng của gã, nghe tiếng đập của trái tim gã, nghe giọng nói trầm thấp
của gã, rất muốn tin tưởng gã, cô thật sự an toàn rồi, rất muốn rất muốn đem tất
cả mọi thứ nói cho gã, để cho gã giúp cô ngăn cản toàn bộ những thứ điên khùng kia.
Cô
rất mệt, thật sự thật sự rất mệt mỏi, nhưng sự sợ hãi lại vẫn làm cho cô run rẩy.
“Không...”
Sự
sợ hãi của cô khắc họa rõ nét ở trên khuôn mặt tái nhợt của cô như vậy, ở trong
câu chữ run rẩy của cô, gã có thể cảm nhận được toàn thân cao thấp của cô đang run
rẩy, run rẩy giống như toàn thân đang ở vùng địa cực(*).
*Địa cực: nam cực, bắc cực.
Cảnh
Dã ngăn cản một cỗ xúc động muốn gào thét khác, trời đánh, chờ gã tra ra được thân
phận của tên vương bát đản kia, tuyệt đối phải đem bọn chúng phanh thây xé xác!
Gã
hít thở sâu, tỉnh táo lại, nâng mặt cô lên, trầm giọng nói: “Mở mắt ra nhìn anh
nào.”
Hiểu
Dạ nghe lời mở mắt ra, lại không ngăn được nước mắt, bóng dáng gã ở trước mắt chỉ
là một cái hình ảnh mịt mờ.
“Anh
là một đứa trẻ mồ côi.” Gã lau đi nước mắt của cô, chậm rãi mở miệng, “Từ nhỏ tính
tình đã không tốt, mười lăm tuổi, lúc anh bởi vì cậy mạnh hung ác, chọc giận người
của xã hội đen, đành phải ở dưới sự trợ giúp của bạn bè mà rời khỏi Đài Loan, bởi
vì kiếm ăn mà âm kém dương sai (sai sót ngẫu nhên) mà trở thành lính đánh thuê.
Ai ngờ nháy mắt, anh đã ở một chuyến đi này đã mất gần mười năm, anh không biết
cái gì khác, cho nên anh tiếp tục chờ, một vài quốc gia hoặc xí nghiệp có tiền,
thuê anh làm vệ sĩ hoặc thậm chí là trên chiến trường, anh là dựa vào múa đao múa
thương để kiếm tiền, đó là công việc của anh, cũng là sở trường duy nhất của anh.
Anh từng thấy rất nhiều chuyện, cũng gặp phải rất nhiều chuyện, anh không biết là
đến tột cùng em đã gặp phải chuyện gì, nhưng tin tưởng anh, không có gì là anh không
thể đối phó.”
“Tôi…”
Cổ họng cô nghẹn lại, nước mắt lại chảy xuống thành hàng.
Gã
ôm cô vào lòng, vuốt ve lưng của cô, thấp giọng dụ dỗ nói: “Để cho anh giúp em.”
Gã
là lính đánh thuê, gã có thể ứng phó?
Hiểu
Dạ rất muốn đem hết thảy tất cả đều phun ra, nhưng lại có chút chần chừ, cô có thể
nói sao? Thật sự có thể nói sao?
“Tin
tưởng anh.” Gã nói.
Ngực
của gã ấm áp như thế, gã dành cho sự cam đoan an toàn làm cho người ta khát vọng
như thế, cô mệt mỏi, khóc đến mức mệt mỏi rồi, cũng đã kháng cự đến mệt mỏi rồi.
Gã
sẽ không buông tay, cô biết, cho dù cô không đem chuyện này nói cho rõ ràng, gã
cũng vẫn sẽ đi theo bên người cô, cho đến khi những người kia hại chết gã.
Tin
tưởng anh.
Giọng
nói của gã vang vọng ở trong đầu cô, một lần lại một lần hòa cùng với tiếng tim
đập, cô thở sâu, kéo chặt cái chăn lụa, hạ quyết tâm, mở miệng đem vận mệnh của
chính mình giao cho người đàn ông ở trước mắt.
“Năm
đó em… mười… mười tám tuổi, ba mẹ em lần lượt qua đời vì bệnh tật…” Mới đầu, nói
ra những chuyện giống như của kiếp trước này có chút khó khăn, nhưng mà sau khi
bắt đầu mở miệng nói, chúng dần dần trở nên rõ ràng hơn, giống như là ngày hôm qua.
Cô
lại mở miệng, những câu chữ này trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
“Khi
đó em có chút hoang mang, không biết nên sống qua ngày như thế nào, sau đó ở dưới
sự tác động của bạn bè, mới quyết định cùng nhau đến Los Angeles học tập, năm thứ
hai, cuộc sống tương đối yên ổn, em với bạn thuê phòng ở cùng nhau, tất cả đều đi
làm thuê, em cũng dần dần quen với cuộc sống của chỗ đó. Nghỉ hè năm thứ ba, một
cơ quan nghiên cứu đến trường học của bọn em để tuyển sinh viên tự nguyện vừa học
vừa làm, đó là một thí nghiệm rất đơn giản lại vô hại, chỉ là phải ghi chép lấy
mẫu sóng não của người bình thường ở một bộ phận thần kinh nào đó, cho nên cần rất
nhiều mẫu vật, bởi vì không cần mất quá nhiều thời gian, tiền bọn họ trả lại rất
cao, rất nhiều bạn học cũng đi, em cũng vậy…”
Nhớ
đến năm đó mình không có hiểu biết, cô nhắm mắt lại, không khỏi rùng mình một cái.
Cảnh Dã cầm tay cô, trấn an.
Hiểu Dạ nuốt nuốt nước miếng, tiếp
tục nói: “Lúc đến lượt em, sóng não của em biểu hiện vô cùng khác thường, nhân viên
nghiên cứu ghi lại còn tưởng rằng máy móc bị trục trặc, anh ta lại giúp em đo lại
một lần nữa, nhưng chỉ số vẫn còn rất quái dị, bởi vì thật sự là rất không bình
thường, anh ta cũng không để ý, cho rằng không thể có chỉ số quái dị như vậy, vẫn
như cũ, cho rằng liên quan đến chuyện máy móc bị trục trặc, vừa khéo em lại là người
cuối cùng của ngày hôm đó, sắc trời lại tối rồi, cho nên anh ta muốn ngày hôm sau
em lại tới làm một lần nữa.”
“Ngày hôm sau em quay lại đó?”
“Không có.” Sắc mặt cô tái nhợt,
lắc lắc đầu, “Em bị dọa, em không thích cảm giác mà cái máy kia mang lại em, cũng
không thích đo lường ra trị số của sóng não em không bình thường, sau đó em cũng
không có quay trở lại. Em vẫn cứ luôn cho rằng chuyện này cứ như vậy cũng không
giải quyết được gì, bởi vì em không đến đó nữa, cũng không có ai đi tới tìm em.
Nhưng ba tháng sau, có một ngày em ngủ ở trên giường, lúc tỉnh lại, em đã đến một
căn phòng bốn bề đều là vách tường màu trắng, ngoại trừ một cái cửa bị khóa lại
ra, không có bất kì một cái cửa sổ nào nữa...”
Cô đột nhiên ngừng lại, hai mắt
nhìn chằm chằm về phía trước, trong lúc hoảng hốt, tựa như lại nhớ tới căn phòng
màu trắng kia, phảng phất như có thể ngửi thấy mùi vị của thuốc sát trùng kia…
Cô không khỏi có chút khẽ run, không
tự giác dùng sức nắm chặt tay gã.
“Nơi đó ngoài một cái giường, cùng
với một cái đồng hồ điện tử ở trên tường ra, cái gì cũng không có. Đến giờ, sẽ có
người đi vào, đi vào để đưa cơm cho em, đi vào để tiêm cho em, đi vào để mang em
đi làm thí nghiệm. Em không nhìn thấy mặt trời, không phân biệt được rõ ràng là
ngày hay đêm, em cũng không biết đã trôi qua bao lâu rồi, chỉ biết là thời gian
không ngừng trôi. Bọn họ dùng thuốc để khống chế em, làm cho em hoàn toàn không
có cách nào để phản kháng, chỉ một lần nối tiếp một lần bắt em đeo lên cái thiết
bị điện thử đặc thù, lợi dụng thiết bị điện tử kia kích thích thần kinh của em,
một lần lại một lần, vĩnh viễn không dừng lại…”
Nói tới đây, cô đột nhiên bật cười
tự giễu.
“Ha
ha, anh biết không? Em thậm chí còn không hiểu được những thí nghiệm đó rốt cuộc
là cái gì, cũng không rõ những người đó đến tột cùng là đang làm cái thí nghiệm
gì, em hoàn toàn không biết, em tốn hết sức lực để hỏi từng người mà em có thể gặp
được, van xin bọn họ thả em đi, nhưng không có một người nào để ý tới em, bọn họ
chỉ cười em. Ở đó em chỉ là một món đồ chơi, không phải là người, chỉ là một vật
thí nghiệm… Một vật thí nghiệm không có tên, chỉ có mã số…”
Giọng
nói của cô trống rỗng như thế, trống rỗng đến mức làm cho gã vừa đau lòng lại vừa
phẫn nộ, đau lòng vì cảnh ngộ của cô, phẫn nộ vì những chuyện mà những tên chết
tiệt kia làm với cô.
“XU4781,
đó là mã số của em.” Cô thì thào nói xong, con ngươi màu đen mờ mịt, giọng nói rất
nhẹ rất nhẹ, “Không biết từ bao giờ, em đã bắt đầu phân biệt không rõ hiện thực
cùng hư ảo, về sau, em còn tưởng rằng em điên rồi, em không biết là bị điên vào
lúc nào, mà chỗ đó là bệnh viện tâm thần, tất cả đều chỉ là ảo giác do thần kinh
bị rối loạn của em tạo ra.”
Cơ
bắp toàn thân của Cảnh Dã căng cứng, hận không thể đem bọn người đó bầm thây vạn
đoạn, nhưng vẫn bắt buộc chính mình hỏi tiếp: “Sau đó thế nào?”
“Có
một hôm, bọn họ mang em đi đến phòng thí nghiệm, giúp em mang một cái máy móc mà
từ trước đến nay chưa từng thấy qua, nó giống như là một loại mũ bảo hiểm, ngay
từ đầu em đã rất không thoải mái, chỉ cảm thấy đầu rất đau rất đau, đau đến mức
em rất muốn chết… Nhưng bọn họ không chịu ngừng lại, chỉ là thử nghiệm một lần nữa…”
“Bọn
họ thử một lần lại một lần, mãi cho đến khi em hôn mê, chờ sau khi em tỉnh lại,
lại tiếp tục thử…” Toàn thân cô phát run, nói: “Sau đó, trong đầu em bắt đầu hiện
lên rất nhiều con số và hình ảnh minh họa mà em không có cách nào hiểu được, tiếp
đó không bao lâu, chuyện kì lạ phát sinh, em bắt đầu đọc hiểu chúng rồi, chưa từng
rõ ràng như thế, khi đó có một thanh âm nói cho em biết, chỉ cần em ngoan ngoãn
nói cho tên đó, tên đó muốn biết, chỉ cần em nói, tên đó sẽ dừng lại toàn bộ những
thứ này, đầu em đau đến mức không chịu nổi nữa rồi, vì vậy liền đem tất cả những
thứ mà em nhìn thấy đều nói cho tên đó, nhưng đó cũng là sự bắt đầu của địa ngục...”
***

