Mật mã - Chương 09 - Phần 2

Đêm đen như mực.

Biển và trời đều bị bao phủ trong đêm đen, thế giới đen tối giống như là không nhìn thấy tận cùng.

Hiểu Dạ lui vào trong lòng Cảnh Dã, yếu ớt kể ra cơn ác mộng ở trong ác mộng kia.

“Người đàn ông kia tên là Johnan Midro. Sau này em mới biết, tài liệu thí nghiệm lúc em làm công thời đại học bị truyền ra, sóng não khác thường của em, làm cho Midro giật mình, phái người nhân lúc em ngủ say, dùng thuốc đem em trói về phòng nghiên cứu của hắn.Tên đó là một nhà khoa học thiên tài, chỉ số thông minh vượt qua 200, còn chưa trưởng thành đã lấy được rất nhiều bằng sáng chế độc quyền, trở thành triệu phú, nhưng hành vi cử chỉ của hắn lại vượt qua chuẩn mực đạo đức, chỉ cần thí nghiệm có thể thành công, hắn hoàn toàn không quan tâm trong quá trình thí nghiệm sẽ tạo thành tổn hại gì, hắn ở chỗ đó làm thí nghiệm cơ thể người, mãi cho đến sau khi hắn bắt đầu dùng em để làm cái thí nghiệm ‘Thần hành giả’, em mới phát hiện ra người bị hại không chỉ có một mình em.”

“Thần hành giả?”

Cô mở miệng muốn giải thích, cảnh tượng khủng bố kia lại hiện lên ở trong đầu, cổ họng của cô co rút nhanh một trận, bất giác nắm chặt tay gã, thở sâu, lại thử một lần, mới có biện pháp tiếp tục nói tiếp.

“‘Thần hành giả’ chính là cái mũ sắt mà hắn ta bắt buộc em phải đội, bởi vì hắn đã nhận được báo cáo kiểm tra sóng não phát ra ngoài, phát hiện ra em là vật thí nghiệm thích hợp nhất, cho nên mới cưỡng ép em, đem em trói mang đến sở nghiên cứu dưới mặt đất mà hắn thành lập. Sau khi hắn từng thí nghiệm một lần, dương dương đắc ý nói cho em biết, não bộ của người hiện đại chỉ dùng được cả hai bên là 5% - 6%, còn lại 94% - 95% cũng chưa từng khai phá ra để sử dụng, hắn sắp trở thành người đầu tiên nghiên cứu thành công. Trước em, Midro vẫn muốn nghiên cứu bộ phận chưa được khai phá ra để sử dụng, nhưng bởi vì không tìm thấy người thí nghiệm thích hợp, cho nên chậm chạp không có tiến triển, mãi cho đến khi hắn ta phát hiện ra em.”

Cô dùng sức nắm tay gã như thế, dùng sức đến mức ngay cả móng tay cũng cắm vào trong lòng bàn tay gã, gã hoài nghi cô có biết mình dùng bao nhiêu sức.

Cảnh Dã hiểu được đây là động tác trong vô thức của cô, biết lòng bàn tay của gã sẽ lưu lại dấu tay rõ ràng của cô, nhưng động cũng không động một chút, chỉ là chịu đựng để cô nắm.

Hiểu Dạ nhìn chằm chằm vào mảnh trời đêm ở ngoài cửa sổ, bình tĩnh tường thuật, “‘Thần hành giả’ là thiết bị mà tên đó đặc biệt sáng tạo ra, nó có thể kích thích não bộ của người ta, người sử dụng nó, có thể thông qua ‘Thần hành giả’ mà xâm nhập vào máy vi tính, lên mạng, nhưng mà mấy lần thí nghiệm trước đó, người sử dụng đều không chịu đựng được phụ tải, em là người đầu tiên không có tử vong vào ngày đầu tiên đấy. Nhưng khi đó em thực sự đau đến mức không chịu đựng nổi nữa rồi, tên đó một mực chờ đến lúc em chịu đựng đến cực hạn, mới mở miệng lừa gạt em, em lại đem tất cả mọi thứ nhìn được đều nói cho hắn ta…”

Cô đau đớn nói: “Khi đó em cũng không hiểu được, những con số và ký tự mà em nhìn thấy, đại biểu cho cái gì, chờ đến lúc em biết, tất cả đã quá muộn rồi, từ lúc đó trở đi, em biết người ở nơi đó vĩnh viễn sẽ không có khả năng thả em ra, Midro càng không có khả năng, vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không có khả năng...”

“Vì sao?”

“Bởi vì mật mã.” Cô rét run một trận, không khỏi buông tay gã ra, bao bọc lấy chính mình, nhìn gã, nở nụ cười, cười đến mức vô cùng thê lương, “Tất cả những con số và ký tự kia đều là chương trình máy tính, không biết vì sao, em không chỉ có thể thấy được những chương trình này, còn có thể dễ dàng phá giải thông qua chúng, hơn nữa lúc hắn ta bảo em đi vào, vì em muốn được giải thoát sớm một chút, em liền đi vào. Thông qua ‘Thần hành giả’, em có thể gỡ bỏ tất cả những chương trình bí mật của máy tính, tự nhiên như khi hắn ta lợi dụng em ở trên interner.”

Chết tiệt, gã đã từng nghe qua cái này, Hải Dương từng nói qua.

“Anh cho rằng đó chỉ là một phần mềm hệ thống chương trình.” Gã kinh sợ nhìn cô.

Sắc mặt cô tái nhợt nhẹ giọng nói: “Không phải.”

“Cho nên bọn họ mới muốn truy tìm em.”

“Đúng.” Cô khẽ gật đầu, trên mặt hiện lên thần sắc thống khổ, “Midro là một tên điên, hắn ta không chỉ muốn em xâm nhập máy tính của xí nghiệp, ngay cả FBI, CIA, thậm chí chính phủ, xí nghiệp cùng ngân hàng của quốc gia khác cũng không buông tha. Em từng muốn tự sát, bọn họ lại không cho em chết. Thời gian không sử dụng, bọn họ đều tiêm thuốc cho em hai mươi tư giờ, một ngày trước khi muốn sử dụng, mới ngừng tiêm thuốc, lại phái người trói em vào trên giường.”

Sự phẫn nộ sôi trào ở trong máu của gã giống như là nham thạch nóng chảy, gã dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể ép buộc chính mình nghe tiếp.

Cô thẫn thờ nói, giống như đang kể chuyện cũ của người ngoài, “Có một thời gian, em đã buông xuôi, bọn họ bảo em làm cái gì, em sẽ làm cái đó, đoạn thời gian đó, em giống như một cái xác không hồn, nhưng sự tình bắt đầu thay đổi.”

“Không biết là lần thứ mấy sử dụng ‘thần hành giả’, em đối với những thứ nhìn thấy được hiểu càng ngày càng nhiều, bọn họ mặc dù giám sát đường đi ra vào của em ở trên internet, nhưng vẫn không có biện pháp giám sát em hoàn toàn. Về sau, khi em dần dần quen thuộc với đau đớn mang lại khi sử dụng ‘Thần hành giả’, ngoài ý muốn phát hiện ra lúc em ở trên mạng giải mật mã, còn có thể cùng lúc phân tâm ra, lần ngoài ý muốn đó, em đã phá vỡ được mật mã của sở nghiên cứu, lỡ tay xông vào cụm máy chủ của máy tính giám sát và điều khiển camera, mới phát hiện Midro căn bản là một ác ma, nơi đó là nơi so với a tỳ địa ngục như trong tưởng tượng của em còn muốn đáng sợ hơn.”

Nói tới đây, Hiểu Dạ kích động lên, “Hắn ta không chỉ bắt em, còn bắt những người khác, những người khác có dị năng, hắn ta lợi dụng em, lợi dụng bọn họ, đối với bọn họ làm rất nhiều thí nghiệm làm cho nhân thần phẫn nộ (ám chỉ ai thấy cũng phải nổi giận), em quên không được những biên bản cùng với hình ảnh mà ngày đó xem được ở trong máy vi tính, quên không được những người kia đau đớn khóc thét! Hắn ta đem bọn em nhốt lại ở những căn phòng không giống nhau, người trông giữ không giống, bọn họ lại nhìn qua những camera giấu kín, giám sát hai mươi tư giờ không gián đoạn chút nào, bọn em hoàn toàn không có riêng tư, không có tên, chỉ là một món đồ chơi, chỉ là một con lại một con động vật thí nghiệm...”

Cô nghẹn ngào một tiếng, kìm lòng không được nắm chặt hai bàn tay, “Nếu như chỉ có em thì coi như thôi, nếu như chỉ có em, có lẽ em sẽ cam chịu số phận như vậy mà trôi qua ngày, nhưng hắn ta ở trên mạng ăn trộm tiền của xí nghiệp, trộm tiền của chính phủ, trộm tiền rồi lại còn mở rộng thiết bị, bắt người để làm nhiều thí nghiệm tàn nhẫn hơn nữa, khi đó em mới biết được còn tiếp tục như thế, chính là làm cho càng nhiều người bị hại hơn, mà em chính là đồng lõa.”

“Em không phải!” Gã nâng mặt cô lên, phẫn nộ nói: “Không được phép nói mình như vậy!”

“Em phải.” Cô rơi lệ đầy mặt nói: “Nếu không phải em, hắn ta không thể ở trong một khoảng thời gian ngắn lấy được nhiều tiền như vậy, sau đó cũng sẽ không có nhiều người bị hại như vậy. Nếu như em đủ kiên cường ngay từ đầu, không nghe, không tin tưởng lời nói dối của hắn ta, nếu em không nói với hắn ta, hắn sẽ nghĩ ‘thần hành giả’ chính là món đồ hỏng, hắn sẽ không có cách nào để từ những tư liệu ăn cắp được đến uy hiếp cưỡng ép khống chế chính phủ và những xí nghiệp kia, nếu như không có em, thế lực của hắn cũng sẽ không khuếch trương đến mức vô hạn như thế...”

“Không đúng! Nếu như em không nói với hắn ta, hắn sẽ giết em, em đã chết, hắn ta cũng sẽ tìm người xui vẻo kế tiếp để tiếp tục thí nghiệm cái máy móc quỷ quái kia! Loại người như thế anh thấy nhiều rồi, hắn ta là một tên điên, hơn nữa lòng tham không đáy, hắn chỉ tin tưởng chính mình, chỉ biết kiểm tra nhiều lần, căn bản sẽ không quan tâm trước khi thành công, đến tột cùng sẽ chết bao nhiêu người! Em hiểu không?”

Cô khóc không thành tiếng nhìn gã, trong đôi mắt đẫm lệ đều là tự trách.

Cho tới giờ, gã mới biết được từ trước cho tới nay cô vẫn luôn gánh lấy sự đau đớn như vậy, vì sai lầm của tên điên kia mà vẫn tự trách không thôi, gã đem cô ôm chặt, thấp giọng nói: “Cô bé ngốc! Không cho phép em lại suy nghĩ lung tung nữa, tất cả chuyện này không phải là lỗi của em, em chỉ là người bị hại, kẻ đáng chết chính là tên vương bát đản biến thái kia, là người nghiên cứu những thứ này! Không phải em! Nghe vậy đã hiểu ra chưa?”

“Không phải... lỗi của em?” Cô vùi đầu ở trong lòng gã, nức nở hỏi.

“Đúng! Không phải!” Gã nổi trận lôi đình gào thét: “Ngay cả một giây anh cũng không cho phép em ngĩ như vậy!”

“Nhưng mà... Nếu em...”

“Không có nếu như!” Gã ôm chặt cô, chém đinh chặt sắt nói: “Không phải em, cũng sẽ là những người khác, cho tới bây giờ cũng không phải là em sai! Hãy nghe anh nói, ngay từ đầu em cũng không biết những con số cùng ký tự kia là cái gì, đúng không?”

Hiểu Dạ rưng rưng gật đầu.

“Em cũng không biết là bọn họ đang làm cái thí nghiệm gì, đúng không?”

Cô lại gật đầu.

“Một khi đã như vậy, vậy thì tại sao sai lầm lại có thể là của em!”

Là như vậy sao?

Cô có chút mờ mịt ngẩng đầu,“Không phải em làm hại?”

“Đương nhiên không phải.” Gã xoa nhẹ mặt cô, ấm áp nói: “Em đã chạy trốn rồi, không phải sao?”

Cô rưng rưng kinh ngạc nhìn gã, cho tới nay, cô vẫn luôn trách tội chính mình, mặc dù sau này trốn thoát rồi, cô lại cảm giác mình không có quyền được sống, nhưng lại không có cách nào bỏ qua được sự tự do thật vất vả mới có được này, chấm dứt sinh mệnh của chính mình, chỉ có thể ở trên cõi đời này ích kỉ kéo dài hơi tàn, không ngừng tiếp tục chạy trốn.

Nhưng hôm nay, gã nói một phen lại dễ dàng cởi bỏ sự áy náy trải qua một thời gian dài ở trong lòng của cô.

Giống như đã cởi bỏ gông xiềng nặng nề ở trong lòng, cô có chút mệt mỏi nhìn gã, sau đó khóc bật cười, gật đầu nói: “Đúng, em đã trốn được rồi… trốn được rồi…”

Gã cầm khăn giấy đưa cho cô, Hiểu Dạ lau nước mắt, một lúc lâu sau mới tương đối bình tĩnh lại.

Cảnh Dã nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Em làm thế nào?”

Vừa rồi theo như lời nói của cô, nơi đó đề phòng nghiêm ngặt, bình thường cô không phải là bị gây mê, thì chính là bị trói lại, gã nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra cô làm sao trốn ra được.

Hiểu Dạ hít hít cái mũi, hít một hơi thật sâu, nhất cổ tác khí(*) nói: “Từ sau khi em biết Midro làm những chuyện như vậy, vẫn luôn muốn chạy trốn. Ngay lúc ban đầu, chạy trốn căn bản là chuyện không có khả năng, nhưng khi đó tình huống lại bất đồng rồi, bởi vì em có thể dùng ‘thần hành giả’. Em lợi dụng mỗi khi sử dụng ‘thần hành giả’, từ máy tính chủ tìm ra kiến trúc kết cấu của sở nghiên cứu. Bao gồm cả vị trí của máy camera, thời gian giao ban của nhân viên, tìm ra được thời gian và đường đi để chạy trốn. Ngay vào lúc mấy ngày trước khi em quyết định đào tẩu, em gặp được một tên hacker đang thử xâm nhập vào máy vi tính của sở nghiên cứu trên internet. Em trốn tránh khỏi sự giám sát của nhân viên sở nghiên cứu, thông qua mạng mà liên lạc với cậu ta. Tên của Hacker đó là Quỷ Ảnh, cậu ta nghe nói chuyện của ‘thần hành giả’, mới một đường truy tra(**) đến đây.”

(*) NHẤT CỔ TÁC KHÍ: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

(**) Truy tra: truy xét, điều tra.

Cô cười cười, “Em biết ở dưới tình huống của em yếu ớt như vậy, cho dù em có thể chạy trốn khỏi sở nghiên cứu, cũng không có khả năng đi quá xa, cho nên em gạt cậu ta em là người của sở nghiên cứu, em có thể đem ‘Thần hành giả’ trộm đi ra ngoài cho cậu ta, nhưng cậu ta phải giúp em đào tẩu.”

“Tên kia đồng ý rồi?”

“Vâng.” Hiểu Dạ gật đầu, “Em nói cho cậu ta ngày đào tẩu, xin cậu ta tiếp ứng, đến thời gian ngày hôm đó, là thời gian cố định sẽ sử dụng ‘thần hành giả’, em lợi dụng cơ hội ở trong hệ thống giám thị máy tính làm rối loạn gây bug, cũng nhờ máy tính đúng giờ thì mở cái khóa điện tử ở trong gian phòng đó của em, sau đó từ đường ống thoát rác mà đi vào xe chở rác, cuối cùng, sau đó xe chở rác đưa em ra khỏi cổng, Quỷ Ảnh hối lộ tài xế xe chở rác, tự mình lái xe tới tiếp ứng.”

“Đúng, tôi phí tâm phí sức giúp cô nhập cư trái phép, còn giúp cô làm giấy tờ chứng minh giả, cùng cô dây dưa hơn mấy tháng, cô người phụ nữ này mới cùng tôi nói một chút, nhưng bây giờ thoáng cái đã đem tất cả nói cho cái tên đại ngốc không biết từ nơi nào chui ra này!”

Giọng đột nhiên xuất hiện làm cho hai người khẽ giật mình, song song ngẩng đầu nhìn về phía phát ra thanh âm, Cảnh Dã ở trong chốc lát đem khẩu súng 2.2 của Hiểu Dạ cầm vào trong tay đầu tiên, nhanh như chớp nhắm ngay vào người vừa tới.

Chỉ thấy một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi chẳng biết vào cửa từ lúc nào, hai tay cậu ta ôm ngực, vẻ mặt lão đại khó chịu nhìn về phía Hiểu Dạ đang đỏ bừng cả mặt, vội vàng nắm chặt lấy cái chăn lụa che giấu bản thân, lảm nhảm nói: “Cô làm gì mà không mở điện thoại? Hại lão tử tôi cho rằng cô đã bị người tóm rồi, gấp đến độ tôi đang ở xa phải ngồi trực thăng bay tới đây, ai ngờ lại nhìn thấy cô trần như nhộng lăn lộn trên giường với đàn ông, hừ!”

“Điện thoại?” Hiểu Dạ kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ lập tức xấu hổ đến mức càng thêm đỏ rực, quẫn bách nói: “Tôi đã quên sạc.”

“Cậu vào bằng cách nào?” Gã lại không nghe thấy tiếng người này tiếp cận, Cảnh Dã cảm thấy hơi hoảng sợ, cảnh giác nhìn cậu thanh niên vô cùng đẹp trai.

“Cửa không khóa.” Cậu ta liếc mắt xem thường.

“Quỷ Ảnh?” Cảnh Dã giữ chặt lấy Hiểu Dạ đang muốn đứng dậy chạy trốn vào phòng tắm, không thèm quan tâm đến chính mình đang khỏa thân, chỉ là dùng cánh tay dài bá đạo ôm lấy cô, bày ra dáng vẻ tuyên bố, lạnh lùng mở miệng hỏi: “Ngày hôm qua người ở trên mạng là cậu?”

“Không, tôi gọi là Ảnh, anh có thể gọi tôi là Tiểu Ảnh.” Anh chàng đẹp trai tiêu sái cười, “Quỷ ca mới là người ở trên internet. Bọn tôi chuyên môn giúp người chạy trốn, anh ấy phụ trách giấy tờ tài liệu, tôi thì phụ trách công việc thực tế khác.”

“Các anh có hai người?” Hiểu Dạ giật mình, đột nhiên ngẩng đầu.

“Em không biết?” Cảnh Dã nhướng mày, họng súng vẫn nhằm về phía vị soái ca ở cạnh cửa kia.

“Em tưởng là cùng một người, em chỉ gặp qua cậu ta.” Cô lắc lắc đầu, sau đó đột nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn Cảnh Dã, “Sao lại nói ngày hôm qua người ở trên internet là cậu?”

Cảnh Dã cứng đờ, còn không kịp trả lời, đã thấy thằng bé đẹp trai kia cười trên nỗi đau của người khác cười nói: “Ha ha, cô không biết sao? Ngày hôm qua anh ta bảo người ta lên trên mạng do thám nguồn gốc của cô, còn đem tên thật của cô gõ lên đó, nếu không phải là Quỷ ca cắt liên lạc nhanh, người của Midro đã sớm tìm tới cửa rồi!”

“Bọn họ đã tới rồi.” Hiểu Dạ trừng mắt nhìn Cảnh Dã, cũng không quay đầu lại nói.

“Thật sao?” Tiểu Ảnh hoảng sợ, nhìn đông nhìn tây, “Ở đâu? Ở đâu?”

“Bị tôi đánh chạy rồi.” Cảnh Dã khó chịu trừng mắt nhìn cầu ta, ở trong lòng đem cái tên tiểu tử chết tiệt này chửi rủa trên một trăm lần.

“Vì sao điều tra em?” Hiểu Dạ nhìn Cảnh Dã, đáy mắt có thống khổ.

“Anh không phải là cố ý, trên người em có mùi của dầu lau súng.” Gã lẩm bẩm hai câu, giải thích cho mình, thì thấy cô một bộ dáng đau lòng, không khỏi rủa một câu: “Chính em còn không phải là không tin anh, cái gì cũng không nói với anh! Nếu em nói sớm, anh cũng không cần phải lén lén lút lút như thế rồi!”

“Em… em là không muốn liên lụy các anh…”

“Đã không còn kịp rồi.” Gã khó chịu nói.

Cô đau xót trong lòng, cổ họng thít chặt, “Xin lỗi… em rất xin lỗi…”

“Xin lỗi cái rắm!” Cảnh Dã nghe được nổi giận một hồi, nhìn cô như vậy đã biết là cô lại bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt rồi, gã cầm lấy hai cánh tay của cô, thở hổn hển quát: “Em ít suy nghĩ lung tung đi cho anh, anh chính là thích bị em liên lụy! Mẹ nó, em còn không hiểu sao?”

“Hiểu… hiểu cái gì?” Cô lại càng hoảng sợ, hoang mang ngẩng đầu, trên mi mắt lại ướt nước mắt, bối rối nhìn gã.

“Anh yêu em, đồ ngốc!”

Báo cáo nội dung xấu