Thiên sứ của chiến binh - Chương 20 - 21

Chương 20

Bình
minh đang dần lan tỏa khắp bầu trời, mang theo niềm tiếc nuối màn đêm đã lùi
xa. Keeley nằm ngủ trong lòng chàng, đầu gối lên cánh tay chàng.

Tay
nàng quàng qua bụng chàng và ngực nàng áp sát vào bên hông người chàng.

Alaric
chậm rãi lướt các ngón tay lên xuống tấm thân trần của nàng, ngửi mùi tóc nàng,
mái tóc cách mũi chàng không là bao. Chàng thích vuốt ve nàng. Yêu mùi hương
của nàng. Yêu cảm giác có nàng cận kề sát bên. Đó là cảm giác chàng muốn tận
hưởng mỗi sớm mai thức dậy trong suốt quãng đời còn lại.

Thế
mà chàng phải chờ đợi một người phụ nữ khác trên giường mình. Một người không
có vị ngọt ngào hay ngọn lửa nhiệt tình của Keeley. Không có cái tính bướng
bỉnh dễ khiến người khác điên tiết của nàng mà chàng vô cùng thích thú.

Chàng
vùi mặt vào tóc Keeley. Nàng khẽ duỗi người, ưỡn lưng khiến thân hình căng lên
sát bên chàng.

Chàng
nhích ra nhìn xuống nàng, há miệng ngáp dài và hàng mi lay động khi mắt hé mở.
Thoạt tiên cặp mắt đầy vẻ ngái ngủ nhưng rồi trở nên tinh tường ấm áp khi nàng
ngước lên mỉm cười với chàng.

Không
thể cưỡng lại, Alaric đưa tay vuốt ve má nàng. Ngón tay ấy dừng lại trên môi
nàng, Keeley vừa hôn những đầu ngón tay ấy vừa đắm đuối nhìn chàng.

“Chào
buổi sáng,” chàng thì thầm.

Nàng
xích lại gần chàng. “Ghét thật, trời sáng mất rồi.”

“Ừ,
ta cũng ghét điều đó. Nhưng phải mau chóng đưa nàng trở về phòng trước khi có
người phát hiện nàng ở đây.”

Nàng
thở dài, chống khuỷu tay ngồi dậy, mái tóc xõa qua vai, che phủ bộ ngực đầy
đặn. Bất thình lình chàng chộp lấy thắt lưng nàng và lăn nàng lên trên người
mình.

Chàng
rướn lên bắt lấy môi nàng, bờ môi đầy đặn và ngọt ngào. Mềm mại như tơ lụa
thượng hạng. Chàng hôn nàng như chưa từng được hôn người phụ nữ nào để toàn bộ
uy lực của sự ham muốn mãnh liệt và nỗi tiếc nuối đầy ắp tràn lấp.

Khi
nàng rời ra, đôi mắt tối lại với tất cả những điều chàng cũng đang chất chứa
trong lòng, chàng vuốt một tay lên má nàng rồi lùa các ngón tay vào lớp tóc
dày. “Nàng hơn hẳn những người khác, Keeley. Ta muốn nàng biết điều đó.”

Nàng
mỉm cười và cúi xuống trao chàng nụ hôn cuối. “Chàng cũng hơn hẳn những người
khác, chiến binh của em.”

Chàng
thở dài. Đã đến lúc. Nàng phải trở về phòng ngay trước khi các hoạt động của
một ngày mới bắt đầu diễn ra trong tháp chính và đại sảnh đầy ắp những người
hầu hạ lãnh chúa và phu nhân.

“Mặc
đồ nhanh đi,” chàng giục. “Ta sẽ ra lệnh cho
Gannon.”

Khi nàng gấp rút mặc đồ, Alaric đi đến mở hé cửa. Chỉ có
mỗi Gannon ở ngoài hành lang tối mịt. Không một cửa sổ hay ngọn đuốc nào soi
sáng lối đi.

“Gannon,” Alaric thì thầm.

Đã được huấn luyện cảnh giác với cả những tiếng động nhỏ
nhất nên Gannon bừng tỉnh và đứng bật dậy chỉ trong chớp mắt.

“Có chuyện gì không ổn à?” Gannon gặng hỏi.

“Không, ta cần nhờ chút chuyện.”

Gannon chờ lệnh.

“Đem bồn tắm từ phòng này sang phòng Keeley. Mang nước nóng
lên. Phải đảm bảo là không ai biết đêm qua cô ấy ngủ ở đâu. Trong khi anh xuống
dưới lầu, ta sẽ đưa cô ấy về phòng.”

Gannon gật đầu, Alaric ngó lại để chắc chắn Keeley đã
phục trang chỉnh tề. Chàng không muốn nàng ngại ngùng trước sự có mặt của
Gannon nên sải bước qua che chắn nàng khỏi tầm nhìn bằng thân hình to lớn của
mình trong khi Gannon tìm cách kéo bồn tắm đi.

Keeley áp má vào ngực chàng, còn chàng tựa cằm trên đỉnh
đầu nàng. Khi cửa phòng đóng lại sau lưng Gannon, Alaric nhích ra siết chặt vai
nàng.

“Đi nào. Ta sẽ đưa nàng về phòng. Nàng nên nằm trên
giường khi nước được mang lên để có vẻ như nàng vừa tỉnh giấc.”

Nàng cắn môi dưới rồi gật đầu. Trước khi bị đánh bại bởi
cám dỗ giữ lấy nàng lâu thêm chút nữa, chàng đưa nàng ra cửa và bước vào hành
lang tối om.

Họ lẻn nhanh vào phòng nàng đúng lúc Gannon cất bước đi
thực hiện nhiệm vụ. Alaric giơ một ngón tay với anh ta ra hiệu đứng đợi trươc
khi giục Keeley đến bên giường.

Nàng chui vào dưới lớp chăn còn Alaric ngồi trên mép
giường, nhìn nàng một lúc lâu. Sau đó chàng cúi xuống đặt môi lên trán nàng.

“Ta sẽ mãi mãi trân trọng những giây phút đêm qua.”

“Em
cũng thế,” nàng thì thầm. “Đi đi, Alaric. Do dự chỉ càng khiến việc rời xa khó
khăn hơn thôi.”

Chàng
nuốt nước bọt và đứng bật dậy. Nàng nói đúng. Càng nấn ná lâu, chàng càng muốn
bất chấp tất thảy.

Không
ngoái lại, chàng rời căn phòng. Gannon đang đợi và Alaric đưa ra chỉ dẫn một
cách kiệm lời.

“Canh
chừng cô ấy tắm. Không để ai làm phiền. Chuyển lời rằng cô ấy mệt mỏi, cảm thấy
không khỏe và sẽ ở trong phòng suốt cả ngày. Hôm nay cô ấy không cần phải làm
gì cả.”

“Vâng,”
Gannon gật đầu.

Alaric
nhìn anh ta đi rồi một bước về phòng mình. Chàng đóng cửa lại rồi tựa hẳn vào
đó, trái tim rơi thịch như nhát rìu chém vào thân cây.


cùng Keeley là những thời khắc vui sướng, ngọt ngào tột bậc, nhưng cả hai lại
không thể đến với nhau là một nỗi đau mà bất kì vết thương da thịt nào cũng
không sánh bằng.

Keeley
thụp người xuống làn nước đã trở nên âm ấm, gác cằm lên đầu gối. Hơi nóng xoa
dịu những đau nhức trong cơ thể, nhưng không gì có thể làm tan biến nỗi đau vẫn
ngự trị trong trái tim nàng.

Nàng
lắc đầu. Đêm qua là đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời nàng. Những khoảnh khắc
yêu thương đó sẽ mãi được nâng niu cất giữ trong lòng. Nàng sẽ dành cả đời để
hồi tưởng từng cái vuốt ve âu yếm của chàng.

Giờ
không phải lúc để buồn.

Vậy
mà, nàng vẫn không thể rũ bỏ cảm giác nặng trĩu ở ngực mình.

Tiếng
gõ cửa vang lên, Keeley nhắm mắt, bó gối chặt hơn. Nếu nàng làm lơ, chắc người
ngoài cửa sẽ bỏ đi thôi.

Đột
nhiên, cánh cửa bật mở khiến nàng kinh hãi. Trong lúc nàng cuống cuồng tìm cách
che chắn thân thể thì Maddie thò đầu vào.

Keeley
ngả người trở ra thành bồn tắm bằng gỗ. “Ồ, là chị à. Làm em suýt rớt tim ra
ngoài đấy.”

“Nghe
nói em bị ốm. Chị muốn đến thăm xem có thể giúp gì được không.”

Keeley
mỉm cười, đúng hơn là gượng cười. Kết quả là mắt nàng lại cay xè và ứa lệ. Nàng
sụt sịt nhưng ngay khi giọt lệ đầu tiên lăn dài xuống má, nàng òa khóc.

Maddie
hoảng hốt rồi sau đó nét mặt nhăn lại ra chiều cảm thông. “Nào nào cô gái, có
chuyện gì thế? Để chị đỡ em ra khỏi bồn tắm. Sẽ ổn thôi mà.”

Maddie
cuộn Keeley trong tấm khăn khô, đẩy nàng ngồi trước lò sưởi để hong khô và chải
tóc cho nàng.

“Giờ
kể chị nghe chuyện gì khiến em sầu muộn vậy,” Maddie dịu dàng.

“Ôi
Maddie. Em sợ mình đã phạm phải một sai lầm to lớn, nhưng thật sự em không hối
tiếc một giây phút nào trong chuyện đó cả.”

“Chuyện
có liên quan đến Alaric McCabe không?”

Keeley
quay ánh mắt đẫm nước sang Maddie. “Dễ thấy đến vậy sao? Tất cả mọi người đều
biết nỗi hổ thẹn của em ư?”

Maddie
vòng tay ôm cô. “Suỵt. Không có đâu.” Chị lắc lư vỗ về, dỗ dành Keeley bằng
thanh âm như tiếng mẹ ru.

“Em
đã trao thân cho anh ấy,” Keeley thì thầm. “Anh ấy sắp cưới người khác mà em
vẫn lao vào. Em không thể cưỡng lại được.”

“Em
yêu cậu ấy.”

“Phải.
Em yêu anh ấy.”

Maddie
ậm ừ đầy vẻ đồng cảm. “Không có gì hổ thẹn khi đến với người đàn ông em yêu.
Nhưng chị phải biết, cậu ta có lợi dụng em không?”

Giọng
nói của Maddie có pha chút giận dữ và Keeley liền giằng ra khỏi vòng tay
Maddie.

“Không!
Anh ấy cũng đau đớn như em. Anh ấy biết nhất định phải kết hôn với Rionna. Cả
hai chúng em đều cố gắng kìm nén tình cảm của mình. Chính em là người tìm đến
anh ấy đêm qua.”

Maddie
đưa tay vuốt tóc Keeley an ủi. “Thật khó khăn khi phải chối bỏ tình cảm trong
tim. Chị không biết nói gì để xoa dịu nỗi đau của em. Ước gì chị có thể giúp em
vơi bớt khổ sở. Nhưng em là một cô gái tốt, Keeley à. Em không được để những
chuyện buồn trong quá khứ ảnh hưởng đến em lúc này đây. Em không phải gái điếm.
Em có một trái tim nhân hậu và trung thành. Gia tộc McCabe thật may mắn khi có
em.”

Keeley
lao vào vòng tay Maddie và ôm siết thật chặt. “Cảm ơn chị, Maddie. Quả thật em
chưa bao giờ có những người bạn nào thân thiết hơn chị và những chị em trong
pháo đài. Em sẽ không bao giờ quên lòng tốt của chị, sự thấu hiểu của chị.”

Maddie
vuốt tóc Keeley và ôm lấy. “Gannon nói với mọi người rằng em mệt và bị ốm. Tất
cả đều biết rằng em đã tiêu hao quá nhiều sức lực trong thời gian ở đây. Chị sẽ
xuống hỏi Gertie để mang lên món gì đó cho em ăn. Chị sẽ ngồi cùng nếu em muốn,
nhưng em nên nằm nghỉ ngơi thật nhiều vào.”

Keeley
gật đầu và từ từ buông Maddie ra. “Em muốn thế. Sự thật là em mệt mỏi và đau
buồn lắm. Hôm nay. Em không đủ sức để nở nụ cười và giả vờ là không có chuyện
gì.”

Maddie
vỗ vè tay nàng. “Lên giường đi và để chị lo những thứ còn lại. Bí mật của em sẽ
được giữ kín. Chị thậm chí sẽ không kể với phu nhân McCabe. Em muốn chia sẻ với
ai khác thì tùy em.”

“Cảm
ơn chị,” Keeley một lần nữa rất cảm kích.

Maddie
nhổm dậy và ra hiệu về phía giường. “Nào, leo lên giường nằm thoải mái đi. Sau
một đêm yêu đương, chị hình dung em sẽ ăn nhiều ghê gớm.”

Keeley
đỏ mặt rồi bật cười. “Vâng, chắc rồi.”

Maddie
mỉm cười rời phòng rồi đóng cửa lại. Keeley mặc váy ngủ rồi rúc vào trong chăn.
Một ngày giá rét và căn phòng của nàng lạnh lẽo mặc dù Gannon đã chu đáo thêm
củi vào lò sưởi.

Trong
lúc chờ Maddie, nàng nhìn đăm đăm lên trần nhà, cảm thấy được an ủi khi không
phải một mình chịu đựng ngày dài trôi qua. Trái tim nàng đã đủ đau đớn rồi, không
cần thêm gánh nặng của sự cô đơn nữa. Đôi khi điều tuyệt vời nhất là được chia
sẻ với một người bạn. Nàng lại nhớ tới tình bạn khăng khít một thời giữa mình
và Rionna.

Keeley
đã sống những chuỗi ngày dài cô quạnh, nhưng giờ đây nàng đã tìm thấy tình bạn,
sự thân thiết như chị em với những người phụ nữ khác. Ý nghĩ phải quay trở lại
mái nhà tranh im lìm thật quá sức chịu đựng.

Nàng
muốn trở thành một phần của gia tộc McCabe. Sẽ rất đau đớn khi thấy Alaric gần
kề nhưng không bao giờ thuộc về mình. Nhưng nàng không chịu trở thành một kẻ
hèn nhát trốn chạy để hờn dỗi và gặm nhấm vết thương trong cảnh cô đơn. Nàng đã
quá mệt mỏi vì cứ phải lủi thủi một mình.

Nàng
muốn mình thuộc về nơi nào đó.

Lát sau, Maddie trở lại, đi cùng là Mairin và cả
Christina. Cả nhóm phụ nữ xông vào phòng Keeley, nụ cười ấm áp, tiếng cười ngân
vang.

Christina rực lên vẻ sung sướng khi thuật lại chi tiết
lời cầu hôn của Cormac. Maddie liếc sang Keeley rồi siết lấy tay nàng. Keeley
nắm chặt bàn tay đó rồi mỉm cười trìu mến với Christina.

Cả nhóm vui mừng khôn xiết, Keeley để hạnh phúc đó thấm
đẫm tâm hồn mình. Đó là giải pháp để được thoải mái mà nàng vô cùng cần đến.
Nàng kéo chăn lên ngực, nhìn Maddie thêm củi vào lò sưởi. Đồ ăn thức uống đã
được mang tới, chẳng mấy chốc tiếng cười của những người phụ nữ vang vọng khắp
hành lang và xa hơn nữa.

Tại cửa phòng mình, Alaric dừng lại lắng nghe âm thanh
ngọt ngào từ tiếng cười vui thích của Keeley. Chàng nhắm mắt, tay chà chà sống
mũi. Sau đó chàng quay lưng, sải bước nhanh trên hành lang hướng đến cầu thang,
phớt lờ cảm giác khó chịu đang dâng lên bên mạng sườn.

Chương 21

“Cô Keeley! Cô Keeley!”

Keeley quay lại thấy Crispen đang lao qua đại sảnh hướng
về phía mình. Nàng chuẩn bị tinh thần vì đã quen với cách “chào” của Crispen.

Cậu bé ào thẳng vào nàng, suýt chút làm hai cô cháu cùng
ngã lăn ra sàn, nhưng do có chuẩn bị nên Keeley giữ cả hai đứng vững.

Nàng cười và kéo cậu bé ra. “Cháu muốn gì nào, Crispen?”

“Cô ra ngoài chơi tuyết với bọn cháu được không? Đi mà,
cô Keeley. Mẹ không đi được. Cha không cho mẹ ra ngoài. Mẹ không vui, nhưng cô
Maddie bảo như thế là tốt vì giờ mẹ lóng ngóng, tròn căng như quả bí ngô và có
thể bị ngã trên băng.”

Keeley lưỡng lự, suýt bật cười trước tràng phát biểu của
cậu bé.

“Hết bão rồi, và đã có nắng. Một ngày đẹp trời quá chừng.
Cha cháu đã đi tập trận từ bình minh rồi. Chúng ta có thể chơi trên đồi và chú
Gannon với chú Cormac có thể đi cùng.”

“Từ từ nào,” nàng tủm tỉm cười. “Thực tình cô cũng muốn
hít thở chút không khí trong lành.”

Mặt Crispen sáng lên. “Vậy là cô đi hả cô? Thật không
cô?” Cậu bé vuột ra khỏi tay nàng và hí hửng nhảy nhót khắp đại sảnh.

“Nếu cháu để cô đi mặc đồ ấm, cô sẽ rất vui cùng cháu ra
ngoài, nhưng với điều kiện là lãnh chúa cho phép.”

Crispen gật đầu háo hức. “Cháu đi xin phép cha ngay đây.”

“Ngoan lắm. Vài phút nữa cô cháu mình gặp nhau dưới chân
cầu thang nhé.”

Nhìn Crispen phóng hết tốc lực ra khỏi đại sảnh, nàng
trìu mến lắc đầu rồi đi lấy thêm đồ cho hợp với cái thời tiết khắc nghiệt ngoài
kia.

Khi nàng quay lại, cả Cormac cùng Gannon đều đừng ở đại
sảnh trong vòng vây của Crispen và vài đứa trẻ. Hai anh chàng nhìn nàng tiến
đến với thái độ mệt mỏi.

Cười rạng rỡ, Keeley nồng nhiệt chào đón từng đứa trẻ rồi
hỏi chúng đã sẵn sàng lên đường chưa. Được bao quanh bởi tiếng cười nói rộn rã
của bọn trẻ, nàng bước ra ngoài trời và rùng mình ớn lạnh.

“Hôm nay lạnh quá!” Nàng kêu lên.

“Phải,” Cormac càu nhàu. “Quá lạnh để có thể đứng im canh
chừng lũ trẻ.”

Keeley liếc về phía Cormac với một nụ cười tinh quái. “Có
thể Christina sẽ nhập bọn với chúng ta đấy.”

Anh chàng rạng rỡ hẳn lên, sau đó liếc nhanh về phía
Gannon rồi khoác lên một vẻ mặt điềm đạm hơn.

“Đi
nào!” Crispen thúc giục. Cậu bé giật tay Keeley đến khi nàng chịu đi và cả nhóm
vội vã lên đồi, đến khu vực bọn trẻ vui chơi.

Trẻ
con nhanh chóng chia phe và Keeley rên rỉ khi biết trò chơi là dùng hết sức lực
để ném quả bóng tuyết vào người khác.

May
mắn cho Keeley, Gretchen thuộc về đội của nàng và cô bé khá giỏi trong việc
nhắm trúng mục tiêu. Bọn con trai hò hét phẫn nộ mỗi khi Gretchen ném thẳng
đống tuyết vào mặt một đứa trong nhóm.

Thở
không ra hơi sau suốt một giờ chơi trò chơi chiến đấu kiểu đó, tất cả tạm nghỉ
và tay chống hông, đứng thở hổn hển.

Crispen
cùng Gretchen đang hạ giọng thì thầm rồi cứ quay sang nhìn chằm chằm Cormac và
Gannon.

“Cậu
nói đi,” Crispen lẩm bẩm.

“Thôi,
cậu nói đi,” Gretchen yêu cầu. “Họ là binh lính
của cha cậu. Nhiều khả năng họ sẽ làm điều đó cho cậu hơn.”

Crispen trề môi. “Cậu là con gái. Thực tế là con gái luôn
có được những gì mình muốn.”

Gretchen đải mắt rồi đấm mạnh vào cánh tay cậu bé.

“Ối!”

Crispen trừng mắt nhìn, xoa xoa cánh tay của mình. “Chúng
ta cùng hỏi.”

Gretchen mỉm cười đồng ý và cả hai chạy về phía Gannon.
Keeley thích thú theo dõi khi hai chiến binh lùi bước thấy rõ. Sau đó họ bắt
đầu lắc đầu nguầy nguậy và làm điệu bộ từ chối. Họ hết cau mày rồi quắc mắt còn
hai đứa trẻ thì không ngừng thuyết phục.

Mãi đến khi nét mặt Gretchen chuyển từ cực kì quyết tâm
sang buồn bã đáng thương thì hai người chiến binh kia bắt đầu nao núng. Đôi mắt
to của cô bé ngân ngấn nước và cằm run lên.

“Ôi trời. Họ không có cơ hội rồi.”

Keeley quay lại thấy Christina đang tiến đến và mắt cô
nàng lấp lánh vẻ thích thú.

“Gretchen không từ mấy mánh khóe gây mủi lòng để đạt được
mục đích. Trước giờ em chưa gặp cô bé nào thông minh hơn thế,” Christina nói
bằng giọng não nề. “Nếu cô bé không thể đánh bại điều kiện của người khác thì
sẽ trưng ra đôi mắt trông thật đáng thương.”

“Chị đang cực kì muốn biết bọn trẻ xin xỏ gì,” Keeley lên
tiếng.

“Bất kể là chuyện gì thì bọn trẻ có vẻ đã thành công rồi
đấy.”

Cormac ngước lên, mắt sáng rỡ khi thấy Christina. Gannon
đã quay về phía pháo đài trong khi Crispen và Gretchen theo Cormac bước đến chỗ
hai cô gái đang đứng.

“Gannon đi lấy khiên của chú ấy!” Crispen hớn hở.

“Khiên của chú ấy ư?” Keeley thắc mắc.

“Dạ phải,” Gretchen cất lời. “Để trượt xuống đồi.”

“Như vậy là phạm tội dùng khiên sai quy định đấy,” Cormac
lẩm bẩm.

“Ngồi lên khiên mà trượt xuống đồi thì vui phải biết,”
giọng Crispen lảnh lót.

Gannon xuất hiện phía xa, ánh mặt trời phản chiếu trên
tấm khiên lớn anh ta đang vác lên đồi. Bọn trẻ hò reo phấn khởi khi nhận được
món đồ ấy.

Ý tưởng trượt xuống đồi trên một tấm khiên của chiến binh
đã hấp dẫn Keeley. Nàng cúi gần hơn để xem xét vật đó. Nó chắc chắn đủ lớn để
chứa một đứa trẻ hoặc thậm chí một người lớn có vóc dáng nhỏ nhắn.

“Làm sao đây?”

“Để xuống như vậy,” Gannon đặt mặt ngoài của tấm khiên
xuống lớp tuyết. “Sau đó, một người trèo lên và một người khác đẩy xuống đồi.”

Keeley
mở to mắt. “Có an toàn không?”

Gannon
thở dài. “Không, nếu bọn trẻ lỡ trượt xuống hồ hoặc vào trong sân, nơi các
chiến binh đang tập trận. Lãnh chúa sẽ nổi giận đùng đùng.”

“Vậy
chúng ta phải đi hướng khác,” Keeley chỉ tay về phía cách xa pháo đài và bức
tường đá.

Cormac
nhìn qua ngọn đồi kế bên, đường dốc hướng ngược lên từ đỉnh đồi thoai thoải họ
đang đứng. “Cô ấy nói đúng đấy. Chúng ta cần phải đi qua đỉnh đồi kế bên để
tránh xa hiểm họa.”

“Tuyệt!
Sườn đồi đó dốc hơn nhiều để trượt xuống,” Crispen reo hò khi cả nhóm cuốc bộ
trong tuyết để leo lên con dốc.

“Tớ
trước!” Robbie kêu to ngay khi tất cả tới nơi và đang nhìn xuống thung lũng bên
dưới.

“Không,
đây là ý tưởng của tớ và tớ đã hỏi xin mà,” Gretchen phản đối. “Tớ đi đầu tiên
thì mới công bằng.”

“Để
cậu ấy đi đầu tiên đi,” Crispen lẩm bẩm. “Cậu ấy sẽ gặp chuyện nếu trò này
không an toàn.”

Robbie
cười toe toét. “Kế hoạch hay đấy. Được rồi, Gretchen. Tớ đồng ý. Cậu đi đầu
tiên.”

Gretchen
ngờ vực ngó cả hai cậu bạn nhưng vẫn vui vẻ vào vị trí trên tấm khiên Gannon đã
đặt xuống tuyết.

“Giờ
giữ chặt váy và đừng buông tay khỏi tấm khiên nhé,” Christina lo lắng.

“Xong
chưa?” Cormac hỏi.

“Dạ
rồi, đẩy cháu đi,” mắt Gretchen mở to đầy phấn khích.

Gannon
chỉ đẩy nhẹ nhưng bề mặt bằng sắt bóng loáng của tấm khiên trơn nhẵn nên
Gretchen nhanh chóng tăng tốc. Chẳng mấy chốc cô bé đã lao băng băng như bay
trên tuyết.


lúc cô bé nghiêng sang một bên, tạo ra tiếng rít khẽ, rồi tự điều chỉnh ngay
lại bằng cách sử dụng trọng lượng cơ thể.

“Thông
minh thật đấy,” Gannon cũng phải công nhận. “Dám chắc đến một ngày con bé sẽ
lãnh đạo đội quân của riêng mình.”

Christina
và Keeley nhìn nhau đắc ý. Gretchen đáp xuống chân đồi, phanh lại cách gốc cổ
thụ chắn lối vào rừng chỉ trong gang tấc. Cô bé vẫy tay hào hứng để thông báo
với mọi người rằng tất cả đều ổn. Không nói thì ai cũng thấy được điều đó từ nụ
cười rạng rỡ đến tận mang tai trên mặt Gretchen.

Kéo
lê tấm khiên phía sau, cô bé ra sức leo ngược lên sườn đồi cho đến khi Gannon
đến phụ giúp.

Tiếp
theo đến lượt Crispen và cậu bé hò reo suốt cả đoạn đường trượt, tiếng cười như
làm rung chuyển cả tuyết. Cậu bé xoay tít nhiều vòng ở dưới chân dốc trước khi
kết thúc trò chơi trong một đống tuyết dày.

Tới
phiên Robbie, cậu chàng này gào thét bực tức khi giữa đường bị lật khỏi tấm
khiên và lăn như quả cầu tuyết suốt quãng đường còn lại.

Cho
rằng trò đó có vẻ thú vị, Crispen và Gretchen cũng lao mình vào tuyết rồi lăn
xuống đồi theo Robbie.

“Cô
có muốn thử không, Keeley?” Gannon chỉ vào tấm khiên lịch sự và hỏi.

Theo
bản năng, nàng định nhất mực chối từ, nhưng nàng quả quyết đã nhìn thấy sự
thách thức trong ánh mắt người chiến binh kia. Nàng nheo mắt rồi ném cho anh ta
cái nhìn trừng trừng. “Anh nghĩ tôi hèn nhát không dám thử chứ gì.”

Gannon
nhún vai. “Trò này có vẻ khá đáng sợ đối với một thiếu nữ mỏng mảnh như cô.”

Christina
sặc cười và khỏa lấp bằng tràng ho.

“Nghe
rõ ràng là một lời thách thức, chiến binh à, nhưng tôi cũng đề ra thách thức
đây. Nếu tôi trượt xuống đồi mà không lộn nhào khỏi tấm khiên, anh và Cormac
cũng phải thử đấy.”

Cormac
cau mày. “Chiến binh mà đi chơi trò trẻ con này thì thật khó coi.”

“À,
nếu anh sợ,” nàng tỏ vẻ ngây thơ.

“Cô
nghi ngờ lòng dũng cảm của chúng tôi ư?” Gannon hoài nghi.

“Phải,
tôi nghi ngờ đấy. Vậy các anh sẽ làm gì nào?”

Gannon
ném tấm khiên xuống tuyết và chỉ tay vào nó. “Trèo lên đi rồi hãy huênh hoang
nhé.”

Keeley
đảo mắt và yên vị trên lớp kim loại lạnh cóng. “Giống hệt như kiểu nói trèo cao
ngã đau vậy.”

Trước
khi nàng kịp nói thêm gì nữa, Gannon đã đẩy mạnh cho tấm khiên phóng xuống đồi.
Nàng chao đảo và cố nắm chặt cứng mép khiên, khi tấm kim loại trơn láng bay vèo
vèo trên địa hình phủ tuyết.

Ôi
trời, làm thực sự khó hơn đứng ngó rất nhiều. Nàng cần vận dụng tất cả trí
thông minh để hoàn thành chặng đường mà không bị té văng ra một cú đau điếng.

Dưới
chân đồi, đám trẻ hô vang tên nàng và cổ vũ nhiệt liệt khi nàng gần đến nơi.
Vấn đề là nàng sẽ phóng thẳng vào chúng và đâm sầm vào mấy thân cây phía xa.

Nàng
nhắm nghiền mắt rồi vòng tay ôm lấy đầu trong lúc lướt êm giữa không tung. Nàng
hạ cánh với một cú nảy văng vào đống tuyết và ngậm một miệng đầy tuyết.

Tạ
ơn trời là nàng đã không lao tới ôm thân cây.

“Keeley!
Keeley!”

Thật
khó nhận biết ai là người kêu vang tên nàng. Âm thanh pha trộn giữa giọng lũ
trẻ với tiếng hét toáng của Gannon và Cormac.

Nàng
ngước lên đúng lúc nhìn thấy lũ trẻ nhanh chóng tụ lại trong khi Gannon và
Cormac - sau khi chỉ thị cho Chrisitina ở nguyên tại chỗ - đã đâm bổ xuống đồi.

Cảm
giác nhói buốt khó chịu chạy dọc sau gáy Keeley. Mũi nàng phừng phừng và cảm
nhận được... Nàng quay phắt lại ngay khi vài tên lính túa ra từ các hàng cây,
xông thẳng về phía nàng và bọn trẻ.

“Tấn
công!” nàng hét lên. “Chúng ta bị tấn công!”

Thấy Gannon lấy một tấm khiên cũ từ đống binh khí áo giáp
cần sửa chữa, Alaric tò mò bèn đi theo khi người lính lê bước lên ngọn đồi bọn
trẻ thường chơi đùa. Chỉ là không có ai ở đó. Chàng biết Keeley đưa bọn trẻ đi
chơi khi Ewan đồng ý với Crispen rằng nàng được phép làm thế.

Chàng rảo bước nhanh hơn để bám sát Gannon. Lúc lên tới
đỉnh đồi đã che khuất bóng Gannon, chàng thấy Keeley, Christina, Cormac và bọn
trẻ ở ngọn đồi kế bên. Chàng nhanh chóng nhận ra mục đích sử dụng của tấm khiên
khi Gretchen ngồi phịch lên nó và bay xuống phía bên kia.

Mỉm cười vui vẻ, chàng bắt đầu thả bộ đoạn đường dài đi
sang chỗ mọi người đang đùa vui. Lâu lắm rồi chàng không chơi trò trượt xuống
đồi trên một tấm khiên. Nhưng xem ra nó vẫn là một trò thú vị.

Loạng choạng lên đỉnh đồi, chàng choáng váng khi thấy
Keeley ngồi lên khiên để Gannon đẩy một phát mạnh. Việc này quá sức đối với một
thiếu nữ như nàng. Nàng bổ nhào xuống đồi, mất kiểm soát và rõ ràng đâm đầu vào
rắc rối.

Keeley biến mất giữa những rặng cây ngay khi Gannon cùng
Cormac quay lại và thấy Alaric đứng đó.

Hai người lính bước thấp bước cao chạy xuống đồi. Bọn trẻ
đã mất hút vào rừng cây theo nàng khi Alaric nối gót Gannon và Cormac tới nơi.

Ba người đàn ông chết lặng khi nghe Keeley gào lên, “Tấn
công! Chúng ta bị tấn công!”

Không lãng phí giây phút nào, cả ba cùng rút gươm ra.
Cormac quay về phía pháo đài hét to với hi vọng các binh lính khác nghe thấy,
sau đó quát Christina chạy đi cầu cứu.

Ngay khi ba người đến được chỗ những rặng cây thì gặp
Robbie và Gretchen ngã nhào tới, nước mắt đầm đìa. Hai đứa trẻ lắp bắp rời rạc
khi Gannon ôm lấy chúng.

“Bọn chúng bắt cô Keeley và Crispen rồi,” Gretchen mếu
máo. “Nhanh lên. Bọn chúng có ngựa.”

“Quỷ tha ma bắt!” Alaric nguyền rủa. “Đi bộ thì không đời
nào bắt kịp chúng trên địa hình này.”

Sử dụng thanh gươm làm đòn bẩy, họ đâm vào tuyết, theo
dấu vó ngựa đi sâu vào rừng.

Cảm giác giận dữ và sợ hãi đập thình thịch trong ngực
Alaric. Trước đây, chàng đã suýt mất Crispen. Họ tưởng thằng bé đã chết. Và bây
giờ Alaric phải đối mặt với việc không chỉ đánh mất cậu bé được toàn bộ gia tộc
yêu mến mà còn mất cả người phụ nữ chàng yêu thương hơn bất cứ ai trên đời.

Khi họ vòng qua khúc quanh cách xa khu vực cây cối rậm
rạp, một con đường rộng lớn không phủ tuyết hiện ra. Trước sự ngạc nhiên cực độ
của Alaric, Crispen nhảy ra từ sau một thân cây và lao vào vòng tay của Alaric.

“Chú Alaric, chú phải nhanh lên. Bọn chúng bắt cô Keeley
vì tưởng đó là mẹ cháu. Chúng sẽ giết cô ấy mất khi biết được sự thật!”

“Làm thế nào mà cháu thoát được?” Alaric gặng hỏi. Vì nếu
Cameron tưởng đã bắt giữ được vợ con của Ewan thì hắn quả thực đã có trong tay
tất cả những gì Ewan quý trọng nhất trên đời. Chàng không thể hình dung nổi vì
sao bọn chúng lại chịu buông tha cho Crispen.

“Cô Keeley đá vào hạ bộ của hai tên và bảo cháu chạy đi.
Cô ấy cũng cố gắng bỏ chạy nhưng tên thứ ba, cái tên không phải chịu cảnh lăn
lộn trên tuyết, đã túm tóc cô ấy kéo giật lại. Cô ấy hét lên và bảo cháu hãy
chạy đi và cô ấy sẽ không bao giờ để cháu ném thêm một quả bóng tuyết nào khác
trong đời nếu không chịu nghe theo lời cô ấy.”

“Keeley đã cứu mạng cậu bé,” Cormac thì thầm.

Alaric gật đầu. “Phải, có vẻ như cô ấy có thói quen cứu
mạng người nhà McCabe.”

Chàng
giữ chặt lấy Crispen. “Cháu có bị thương ở đâu không? Chú cần cháu quay về pháo
đài rồi kể với cha cháu những gì đã xảy ra tại đây. Nói với cha cháu bọn chú
cần ngựa và binh lính. Phải đảm bảo rằng cha cháu để lại số lượng binh lính đủ
sức trấn giữ pháo đài và mẹ Mairin của cháu được bảo vệ an toàn.”

“Dạ,”
Crispen hô to, sự quyết đoán hiện rõ trên nét mặt cậu bé. Lúc này trông cậu
không còn như trẻ con nữa. Cậu tỏ ra cực kì căm phẫn.

“Đi
nào,” chàng ra lệnh cho Gannon và Cormac. “Chúng ta sẽ tiếp tục đi bộ đuổi theo
đến khi quân tiếp viện cưỡi ngựa bắt kịp. Nhất định phải theo dấu bọn chúng.”

Báo cáo nội dung xấu