Thiên sứ của chiến binh - Chương 22 - 23

Chương 22

Một
lúc sau, Ewan phóng ngựa ầm ầm như vũ bão, dẫn theo chiến mã cho Alaric. Theo
sau anh là ùn ùn binh lính trang bị áo giáp, lăm lăm vũ khí sẵn sàng chiến đấu.

Alaric
nhảy lên lưng ngựa, phớt lờ sự kêu gào phản đối của mạng sườn vào lần đầu tiên
chàng cưỡi ngựa lại kể từ khi bị thương. Cormac và Gannon phía sau cũng lên
ngựa trong lúc sáu binh lính khác tạo thành vòng vây bảo vệ đưa bọn trẻ về pháo
đài.

Không
đợi lệnh của Ewan, Alaric thúc ngựa thẳng tiến. Thoạt đầu con vật di chuyển khó
khăn trên mặt đường phủ tuyết nhưng rồi giữ được thăng bằng và lao đi băng
băng.

Chàng
bám theo dấu chân ngựa với anh em trai cùng những binh lính luôn kề vai sát
cánh.

“Hãy
cẩn trọng hơn, Alaric,” Ewan kêu lên. “Có thể có phục kích.”

Alaric
cong môi quay ra sau liếc nhìn anh mình. “Bọn chúng tưởng đã bắt cóc được
Mairin. Nghĩ thử xem anh có kêu em cẩn trọng hơn nếu chính chị ấy mới là người
gặp nguy hiểm không?”

Ewan
nhăn mặt nhưng rơi vào im lặng.

“Bọn
chúng không nghĩ sẽ bắt cóc thành công trong thời tiết này. Đây là một vụ làm
liều,” Alaric vừa lẩm bẩm vừa nghiên cứu địa hình.

“Đúng
vậy. Chúng liều mạng và hi vọng có thể tấn công khi ta ít ngờ đến nhất.”

Caelen
thúc ngựa qua một hố tuyết đặc biệt sâu. “Chúng ta không nên để pháo đài rơi
vào cảnh không ai giám sát. Chị Mairin và đứa trẻ trong bụng chị ấy cực kì quan
trọng.”

Lúc
đó, nếu Alaric ở khoảng cách đủ gần thì đã cho Caelen một trận. Có thể nói,
chàng đã cố gắng hết sức mới không lao trở lại để lôi em mình xuống khỏi lưng
ngựa. Chàng đã không trút cơn giận chỉ vì biết rằng mỗi thời khắc mất đi,
Keeley sẽ càng cách xa mình.

“Đủ
rồi,” Ewan quát. “Keeley quan trọng đối với sức khỏe của Mairin và đứa bé.
Chúng ta cần đi tìm cô ấy. Pháo đài đã được canh gác cẩn trọng. Chỉ có kẻ ngốc
mới tổ chức tấn công trong tiết trời rét căm căm thế này.”

“Cameron
đã chứng tỏ hắn là kẻ ngốc gấp mười lần,” Alaric chỉ ra. “Hãy tìm cô ấy trước
khi quá muộn.”

Thốt
ra những lời đó, nỗi khiếp đảm ngập tràn trong tim Alaric. Chàng biết rằng ngay
khi bọn chúng phát hiện Keeley không phải là Mairin, sự sống của người chàng
yêu sẽ bị tước đoạt. Nàng sẽ bị loại bỏ vì không còn giá trị lợi dụng. Cameron
rất tàn nhẫn khi theo đuổi mục tiêu và không cho phép ai cản đường hắn.

Chàng
giục ngựa phi nhanh đến mức kiệt sức. Nếu đi nhanh hơn, họ sẽ thu hẹp được
khoảng cách.

“Anh
ra ngoài này thì thật điên rồ,” Caelen càu nhàu. “Tình trạng của anh không
thích hợp để cưỡi ngựa hoặc chiến đấu.”

Alaric
trừng mắt nhìn em trai một cách gay gắt, cơn giận sôi sục như vạc dầu nóng.
“Nếu anh không chiến đấu vì cô ấy thì ai sẽ làm?”

“Em
sẽ không để cô ấy rơi vào tay Cameron,” Caelen đáp. “Em không hiểu niềm say mê
của anh đối với cô ta, nhưng em sẽ không bỏ mặc cô ta chẳng biết sống chết ra
sao. Anh nên trở về pháo đài đi.”

Alaric
phớt lờ em trai và tiếp tục thúc ngựa, vó ngựa to lớn hất tung lớp tuyết. Càng
đuổi theo, tinh thần chàng càng sa sút. Phải cả tiếng đồng hồ rồi. Cũng có thể
lâu hơn. Chàng không còn đoán được thời gian nữa. Mặt trời đang chìm thấp, và
chẳng mấy chốc hoàng hôn sẽ buông xuống. Mọi cơ hội theo dấu sẽ tiêu tan, phải
chờ đuốc được đưa đến mới có thể tiếp tục cuộc tìm kiếm.

Cả
nhóm cưỡi ngựa trong im lặng, dõi mắt nhìn về phía chân trời tìm bất kì dấu
hiệu nào của bọn tấn công.

Họ
đã suýt cưỡi ngựa lướt qua Keeley.

Caelen
chính là người đầu tiên phát hiện có vật gì đó lùm lùm trong tuyết. Anh giật
mạnh dây cương khiến con ngựa lồng lên, rồi xuống ngựa, lội qua tuyết trước khi
Alaric kịp hiểu ra chuyện gì.

“Alaric,
là cô ấy!”

Ewan
và Alaric cùng xuống ngựa. Chợt đầu gối Alaric khuỵu xuống bởi cơn đau buốt bất
ngờ ùa qua mạng sườn. Chàng thở hổn hển, chống tay vào người và xua đuổi mọi
thứ, trừ ý nghĩ về Keeley, ra khỏi tâm trí.

Caelen
quỳ xuống, không ngừng phủi tuyết khỏi người nàng. Alaric lao đến quỳ cạnh và
cùng Caelen phủi sạch phần tuyết còn lại bám trên trang phục của nàng. Sau đó,
chàng nâng nàng lên, ôm vào lòng.

“Keeley,”
chàng khẽ gọi. “Keeley!” giọng chàng to hơn khi nàng không phản ứng.

Nàng
lạnh cóng. Làn da như băng tuyết. Áp tai lên mũi miệng của nàng, sự nhẹ nhõm
suýt đè bẹp Alaric khi chàng cảm nhận được làn hơi yếu ớt của nàng.

Vòng
tay chàng chỉ chịu để nàng ra xa khi kiểm tra nàng có bị thương không.

“Đầu
cô ấy đang chảy máu kìa,” Caelen nói dứt khoát khi lướt ngón tay qua mái tóc
nàng. “Hoặc đã chảy máu. Trời quá lạnh và máu đã ngừng chảy.”

“Chúng
ta phải nhanh lên,” Ewan giục. “Những kẻ tấn công cô ấy có thể vẫn quanh quẩn
đâu đó và trời đang dần lạnh hơn.”

Khi
Alaric định nhổm dậy, nàng cử động và nhăn mặt lộ vẻ đau đớn.

“Keeley?”

Mi
mắt nàng lay động hé mở rồi sững sờ nhìn chằm chằm vào chàng.

“Alaric?”

“Phải,
ta đây. Tạ ơn Chúa là nàng không sao. Nàng làm ta sợ điếng hồn, chắc ta già đi
cả mười tuổi rồi.”

“Chiến
binh như thế không được nhận đâu nhé,” nàng trêu đùa. “Nếu thật vậy thì chàng
chỉ còn vài năm ra trận thôi.”

Sự
căng thẳng phần nào được vơi đi khiến Alaric nhẹ nhõm hơn. Chàng siết chặt nàng
vào lòng và nhanh chóng trở về phía chiến mã.

“Giờ
không phải là lúc để nói chuyện. Chúng ta phải khẩn trương trở về pháo đài,”
Alaric cất tiếng.

Caelen
im lặng đỡ Keeley từ tay anh trai và chờ Alaric cẩn thận lên ngựa rồi mới trao
nàng cho chàng. Alaric càng thêm ngạc nhiên khi Caelen đưa tấm chăn của mình cho
Keeley ủ ấm.

“Cảm
ơn anh, Caelen,” nàng thều thào.

Caelen
gật đầu cộc lốc rồi nhảy lên, thúc ngựa phi đi. Alaric rơi lại phía sau Caelen
còn Ewan đi cuối cùng.

Lúc
cưỡi ngựa đi qua đỉnh đồi tiếp theo, họ gặp một nhóm binh sĩ McCabe. Lính tráng
nhanh chóng bao quanh ba anh em lãnh chúa và hộ tống họ trở về pháo đài.

Ngay
khi vào sân, Caelen nhảy xuống ngựa, giơ hai tay định bế Keeley.

“Tôi
có thể đi được,” nàng từ chối.

Caelen
không nói gì nhưng cũng không bỏ cuộc. Anh cau mày khi Alaric trượt xuống rồi đưa
tay đỡ Keeley.

“Đi
trước đi. Tình trạng của anh không bế được cô ấy đâu. Anh sẽ làm vết thương
chết tiệt kia toác ra khi nó đã sắp lành đấy.”

Không
muốn tranh luận khi Keeley đang rùng mình vì lạnh, Alaric nhanh chóng vào
trong, để Ewan ở lại ra lệnh cho binh lính.

Caelen
lớn tiếng đưa ra một loạt mệnh lệnh và binh lính túa ra mọi phía để thực hiện
nhiệm vụ. Rồi anh đưa Keeley vào phòng nàng trong lúc một vài cô hầu lăng xăng
xung quanh nhóm lửa và để thêm lông thú vào giường cho ấm.

Khi
anh đặt Keeley nằm xuống giường, toàn thân nàng run rẩy. Alaric đẩy Caelen sang
một bên, leo lên giường ôm lấy Keeley rồi bảo em trai trùm tấm lông thú lên cả
hai.

“L...
l... lạnh,” răng nàng đập lập cập. “L... lạnh... quá.”

Alaric
đặt môi lên đầu nàng. “Ta biết, tình yêu. Ôm chặt ta
đi. Chúng ta sẽ ấm áp rất nhanh thôi.”

“Crispen,”
giọng nàng hốt hoảng. “Cậu bé an toàn không? Chàng tìm thấy nó chưa? Còn những
đứa trẻ khác?”

“Rồi,
mọi chuyện ổn hết cả. Crispen bình an. Nói ta nghe, sao nàng thoát được?”

Chàng
ngạc nhiên thấy nụ cười của nàng dù hàm răng vẫn đang lập cập. “Bọn chúng tưởng
em là Mairin và ngay khi biết bị nhầm, chúng cố giết em.”

Alaric
buông lời chửi thề. Đúng như chàng nghĩ.

Caelen
nheo mắt. “Thế nhưng cô vẫn sống sót. Chúng không
thể ra tay à?”

“Thật không may cho anh là đúng thế,” giọng nàng lạnh
tanh. “Tôi biết thể nào anh cũng thất vọng tràn trề. Nhưng tôi khiến bọn chúng
tin rằng tôi là phù thủy và tôi sẽ ngàn đời nguyền rủa chúng cùng toàn bộ họ
hàng thân thích nếu chúng giết tôi.”

Caelen cau mày. “Tôi không hề mong cô chết, Keeley. Nghĩ
thế không được đâu.”

Nàng nhướng mày.

Alaric sốt ruột cắt ngang. “Phù thủy ư? Và bọn chúng tin
điều vô lí đó sao?”

“Phải, à, em đã làm chúng đau đớn không ít. Em chống trả để
Crispen chạy thoát. Tên khốn quăng em lên lưng ngựa bị em cắn cho một phát. Hắn
đã nửa tin nửa ngờ em chính là ác quỷ từ địa ngục khi em đe dọa sẽ nguyền rủa
hắn.”

Caelen
cười thành tiếng. “Cô thật túc trí đa mưu. Có thể mau lẹ nghĩ ra được kế đó
trong tình huống cấp bách quả là tài tình. Bọn chúng chắc đã chạy bán sống bán
chết.”

Nàng
rúc sâu hơn vào vòng tay Alaric, mắt khép lại.

“Không,
nàng buộc phải tỉnh táo,” Alaric cảnh báo, không ngừng đưa mắt nhìn Caelen.
“Tranh luận với cô ấy đi. Trêu đùa hoặc chọc tức cô ấy cũng được. Keeley không
thể ngủ đến khi chúng ta ủ ấm và xử lí xong vết thương cho cô ấy.”

Lo
âu phủ mờ đôi mắt Caelen. Cậu ngả người về phía Keeley đang nép mình trong vòng
tay Alaric. “Thật ra tôi lấy làm tiếc đã cư xử tử tế với cô, Keeley à. Tôi mới
tỏ ra tốt bụng một chút thôi mà cô đã trở nên yếu đuối rồi. Vậy mà tôi cứ tưởng
cô phải ghê gớm hơn nhiều chứ.”

Nàng
hé mở một mắt và ném ánh nhìn nguy hiểm về phía anh ta. “Tôi không định chết
đâu, Caelen, vì vậy hãy giữ lại những lời lăng mạ của anh đi. Thật ra tôi thích
anh cáu kỉnh hơn đấy, vì tôi không quen người đàn ông đang ở trước mặt mình.
Chắc đây là bằng chứng để xem tôi đã chết chưa và có còn khả năng nhận biết
điều đó hay không.”

Caelen
ngửa đầu cười ha hả. “Phải, cô quá xấu tính nên chưa chết được đâu. Tôi thấy
chúng ta có nhiều điểm chung đấy chứ.”

“Chúa
giúp con,” Alaric lẩm bẩm. “Ôi, con không cần có những hai Caelen đâu.”

“Giờ
anh có kế hoạch đối xử tử tế hơn với tôi không?” Keeley thì thầm giọng ngái
ngủ.

“Chỉ
khi cô tỉnh táo và không còn khiến anh tôi bận tâm nữa,” anh ta đáp trả.
“Alaric trông cứ như một bà mẹ đang lo âu khắc khoải ấy.”

“Đừng
tốt với tôi. Nó làm tôi nghĩ mình sắp chết.”

Giọng
nói của nàng uể oải hơn làm Alaric thấy bất an. Mấy người hầu với nước nóng đâu
cả rồi? Xúp nóng đâu? Thêm nhiều chăn và trang phục khô ráo đâu rồi?

Caelen
và Alaric trao nhau ánh mắt âu lo. Rồi Caelen đột ngột đứng dậy, sải bước ra
cửa, gầm rống vang rền khắp cả hành lang, làm Keeley giật mình trong vòng tay
Alaric.

Một
lúc sau, Maddie vội vã xuất hiện cùng Christina, Bertha và Mairin nối sát gót.

“Chị
Mairin,” Alaric trách móc. “Chị không nên rời giường đi lại khắp nơi như vậy.
Việc chăm sóc Keeley cứ để bọn em lo.”

Mairin
vặc lại. “Im nào, Alaric McCabe. Keeley là bạn chị, cô ấy còn cứu cả con trai
của chị nữa. Chị sẽ chăm sóc cô ấy đến khi hài lòng tất cả đều ổn.”

Người
hầu mang bồn tắm vào phòng rồi chẳng mấy chốc đã đổ đầy nước vào đó. Và nhóm
phụ nữ bắt đầu xua đàn ông đi khỏi.

Alaric
miễn cưỡng đứng dậy. Chàng không muốn rời khỏi nàng, nhưng sự hiện diện của
chàng sẽ chỉ làm dấy lên hoài nghi và những điều phiền phức cho Keeley.

Tuy
nhiên, chàng ở ngay bên ngoài, không chịu đi đâu khi Keeley đang được chăm sóc.
Caelen nán lại với chàng và Ewan cũng nhanh chóng gia nhập cùng hai người em
trai.

“Anh
cho rằng vợ anh ở trong đó,” Ewan nói bằng giọng cam chịu.

“Vâng,
họ đang làm ấm Keeley trong bồn tắm,” Alaric nói.

“Tăng
cường canh phòng gấp đôi và cấm bọn trẻ ra khỏi bức tường thành thứ nhất. Không
phụ nữ nào được rời pháo đài mà không có người hộ tống.”

Caelen
gật đầu đồng ý. “Mùa xuân đến càng sớm và khi mối liên minh được thiết lập,
chúng ta càng sớm có thể hướng đến việc tiêu diệt Cameron. Hắn còn sống ngày
nào thì gia tộc của chúng ta sẽ không bao giờ biết đến hòa bình ngày đó.”

Alaric
nuốt khan và dựa đầu vào tường. Phải, chàng biết cuộc hôn nhân của mình và
Rionna McDonald cần cấp bách tiến hành càng sớm càng tốt. Nhưng trong lòng
chàng vô cùng lo sợ việc Rionna đến đây. Chàng cầu nguyện cho mùa đông thật
khắc nghiệt và tuyết rơi không ngớt. Hay bất cứ điều gì có thể giữ chân người
McDonald trong pháo đài của họ.

Cửa
phòng Keeley đã mở, rồi Mairin bước ra. Cánh tay Ewan lập tức quấn quanh cô và
Mairin ngả đầu lên vai anh. Nhưng Alaric mới là người cô hướng mắt đến khi cất
lời.

“Keeley
ổn rồi. Bọn chị đã làm cô ấy ấm lên và đưa cô ấy vào giường nghỉ ngơi. Đầu cô
ấy có một vết thương nhưng không nghiêm trọng lắm. Thậm chí cũng không cần khâu
lại.”

Ngực
Alaric vỡ òa cảm giác nhẹ nhõm. Chàng nhìn những người phụ nữ lần lượt đi qua
và phớt lờ ánh mắt dò xét của Maddie hướng về mình. Ngay khi tất cả đã rời đi,
chàng bèn quay vào phòng.

Đến
cửa, chàng dừng bước và ngó lại hai người anh em của mình. “Đừng để bọn em bị
làm phiền.”

Chương 23

Khi
Keeley mở mắt, đã thấy Alaric đứng bên giường với vẻ mặt ủ ê xen lẫn tò mò.

“Nàng
cảm thấy thế nào?” Chàng hỏi.

“Ấm.
Cuối cùng cũng ấm rồi.”

Nhưng
cùng lúc, một cơn rùng mình tràn qua cơ thể làm nàng run rẩy.

Chàng
lẩm bẩm nguyền rủa rồi leo lên giường, nằm xuống ôm lấy nàng.

Chàng
như chốn thiên đường. Như một hòn đá ấm áp trong lò. Nàng đẩy sát mọi phần cơ
thể của mình vào chàng để hút trọn hơi ấm vào tận xương tủy. Cảm giác ấy dễ
chịu đến mức nàng phải rên lên.

“Nàng
đau à?” Chàng hỏi ngay.

“Không.
Cảm giác tuyệt quá. Chàng ấm áp vô cùng. Em không muốn nhúc nhích người nữa.”

Chàng
hôn lên vầng trán và đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng.

“Nếu
ta được lựa chọn thì nàng sẽ không bao giờ phải đi đâu hết.”

“Giờ
em ngủ được chưa? Maddie nói vết thương trên đầu em không nghiêm trọng. Em thấy
mình không thể mở mắt nổi nữa.”

“Ừ,
Keeley, ngủ đi nào. Ta sẽ ở bên để canh chừng nàng.”

Lời
hứa của chàng làm trái tim nàng vui sướng, đưa hơi ấm lan tỏa đến những phần
thân thể còn tê cóng. Dù biết lẽ ra chàng không nên ở đây nhưng nàng không có
sức mạnh hay đúng hơn là không mong muốn đẩy chàng rời xa.

Nàng
cọ má lên vòm ngực rộng lớn của chàng và thở ra mãn nguyện. Đêm nay là của nàng
và nàng sẽ không bỏ ra một giây phút nào để than vãn về những gì chẳng thể thay
đổi. Thay vào đó, nàng muốn tận hưởng bất cứ điều gì có thể và không cần biết
đến ngày mai.

Cả
đêm, Alaric ngủ không yên bởi Keeley cứ trở mình liên tục. Trong ánh sáng lờ
mờ, chàng nhìn nàng vặn vẹo khó chịu bên cạnh mình. Nỗi sợ hãi quặn lên, chàng
khum tay đặt lên trán nàng.

Chàng
nguyền rủa khi nhận thấy nàng nóng hầm hập.

“Lạnh
quá,” nàng khẽ kêu lên. “Em không thấy ấm. Lửa, em cần lửa, làm ơn đi.”

Những
cơn run rẩy tàn phá cơ thể Keeley và dường như ngoài da nàng nóng bao nhiêu thì
bên trong cơ thể lại lạnh bấy nhiêu.

“Suỵt,
nàng yêu dấu. Ta sẽ sưởi ấm cho nàng.”

Vừa
nói chàng vừa nhớ ra rằng ủ ấm chỉ càng làm sốt cao. Có phải chàng nên bỏ hết
mấy tấm chăn lông thú ra, cởi quần áo của nàng và ngâm vào trong nước mát, hay
ít nhất là lau trán cho nàng bằng một cái khăn lạnh?

Cảm
giác bất lực bóp nghẹt tim Alaric bởi chàng không biết cách chăm sóc người bị
sốt. Chiến đấu, tấn công và phòng thủ mới là sở trường của chàng. Còn chữa các
vết thương, chàng không có kinh nghiệm.

Chàng
nhẹ nhàng đưa nàng ra khỏi lớp lông thú ấm áp và cảm thấy hài lòng vì không khí
se lạnh trong phòng thật có ích khi Keeley đang sốt cao thế này.

Chàng
cúi xuống lướt môi qua vầng trán đang nóng bừng kia. “Ta sẽ trở lại ngay. Ta hứa đấy.”

Tiếng rên khẽ của nàng làm ngực Alaric quặn thắt, nhưng
chàng vẫn quay lưng vội vã rời phòng. Hành lang tối om và yên tĩnh. Mọi người
chắc đang chìm trong giấc ngủ. Chàng muốn đến phòng Ewan.

Alaric gõ cửa, biết Ewan không ngủ sâu, nhưng chàng không
bước vào, sợ xen ngang giây phút riêng tư giữa anh mình và vợ.

Chỉ khi nghe thấy tiếng đáp lại cộc cằn, chàng mới hé cửa
ló đầu vào.

“Em
đây,” Alaric thì thầm.

Ewan
ngồi dậy, cẩn thận giữ lớp chăn phủ kín người Mairin.

“Alaric à?” Giọng Mairin ngái ngủ vang lên. “Có chuyện gì
không ổn vậy? Keeley bị sao ư?”

“Ngủ tiếp đi,” Ewan nói nhẹ nhàng. “Nàng cần nghỉ ngơi.
Ta sẽ lo chuyện này.”

“Không
có chuyện gì cả,” Alaric trấn an. “Em cần nói chuyện với anh Ewan thôi.”

Ewan
vội vã khoác áo và ra hành lang với Alaric.

“Có
chuyện gì vậy?” Ewan hỏi.

“Em
không muốn nói chuyện trước mặt Mairin vì sợ chị ấy sẽ mất ngủ. Keeley bị sốt
nhưng em không biết cách giúp cô ấy thuyên giảm.”

“Để
ta đến xem sao,” Ewan nói.

Hai
người quay lại phòng của Keeley. Bước vào, Alaric thấy Keeley đã đá tung tất cả
chăn khỏi giường và nàng xoay trở không ngừng, khẽ rên rỉ bộc lộ sự đau nhức
khó chịu.

Ewan
cau mày đến bên giường, cúi xuống đặt tay lên trán và hai bên má cô.

“Cô
ấy sốt rất cao.”

Nỗi
sợ hãi thắt lấy cổ họng của Alaric. “Sao lại thế này? Cô ấy không bị thương gì
nặng. Chỉ có một vết sưng nhỏ trên đầu. Nó thậm chí không cần phải khâu mà.”

“Cô
ấy nằm trong tuyết đến vài giờ,” Ewan chỉ ra. “Đến một chiến binh khỏe mạnh
nhất cũng có thể ngã bệnh vì điều đó.”

“Vậy
là bệnh này chỉ thường thôi phải không?”

Ewan
thở dài. “Ta sẽ không giả vờ cam đoan để cố làm em yên lòng, Alaric à. Ta không
biết tình trạng cô ấy hiện giờ thế nào. Chỉ có thời gian mới trả lời được. Bây
giờ chúng ta cần cố gắng làm mát cho Keeley bất kể cô ấy cảm thấy lạnh ra sao.
Ta sẽ mang chậu nước và vài chiếc khăn đến để chườm trán cho cô ấy. Có thể em
sẽ cần ngâm Keeley vào bể nước. Cha của chúng ta đã tin tưởng phương pháp này
có thể giúp hạ sốt, dù nghe có vẻ rất lạ. Ta còn nhớ có lần cha ra lệnh bỏ
tuyết vào bồn cho một chiến binh bị sốt cao liên tiếp bốn ngày để ngâm mình.
Quá trình đó không hề dễ chịu, nhưng nó đã cứu người lính. Và anh ta còn sống
đến ngày nay.”

“Em
sẽ làm bất cứ điều gì để cứu cô ấy.”

Ewan gật đầu. “Ta biết. Ở lại với cô ấy đi. Ta xuống dưới
kia lo liệu các thứ cần thiết. Sẽ là một đêm dài đấy, Alaric. Có thể còn kéo
dài trong nhiều ngày nữa.”

“Keeley đã chăm sóc khi em trong cơn nguy kịch,” Alaric
khẽ nói. “Em cũng sẽ hết lòng lo lắng cho cô ấy. Keeley đâu còn ai thân thích.
Giờ chúng ta chính là người thân của cô ấy. Nhiệm vụ của chúng ta là đáp ứng
mọi thứ cô ấy cần hệt như chúng ta làm cho một thành viên của gia tộc.”

Ewan chỉ do dự trong chớp mắt rồi gật đầu lần nữa. “Ta đã
nợ cô ấy rất nhiều, một lần là mạng sống của em và bây giờ là mạng sống của con
trai ta. Món nợ của ta sẽ càng tăng lên nếu Keeley giúp Mairin mẹ tròn con
vuông. Ta cũng sẽ hết lòng đáp ứng mọi nhu cầu của cô ấy.”

Sự
nhẹ nhõm chảy trong máu Alaric. Chàng không hề muốn xung đột với anh em của
mình một chút nào. Còn Keeley quan trọng đối với chàng. Cho dù chuyện của cả
hai không có tương lai, chàng vẫn sẽ làm tất cả mọi thứ trong khả năng để chăm
sóc cho nàng.

Khi
Ewan rời đi, Alaric quay trở lại với Keeley đang yếu ớt nằm yên trên giường.

Chàng
nhẹ nhàng đến bên cạnh, lướt tay trên người nàng. Làn da nàng khô ráp, nóng
ran. Đến đôi môi áp vào lòng bàn tay chàng cũng nóng hỏi và nứt nẻ.

Nàng
rúc người vào Alaric, quấn chặt chân mình lên chân chàng như để tìm kiếm từng
chút thân nhiệt của chàng.

“Lạnh,”
nàng thì thào. “Lạnh quá.”

Tay
chàng đỡ lấy gáy Keeley và hôn lên thái dương nàng. “Ta biết. Ta biết nàng lạnh lắm. Ta sẽ chăm sóc cho nàng, ta thề đấy. Ngay
cả khi nàng nguyền rủa ra theo từng hơi thở, ta cũng không nao núng.”

Làn hơi hài của nàng phả lên da thịt Alaric làm một cơn
rùng mình xuất hiện chạy dọc sống lưng chàng. Sau đó, nàng hôn chàng, đôi môi
nóng bỏng, gợi tình áp lên mạch đập của chàng. Toàn bộ cơ thể Alaric căng cứng
khi những chuyển động của nàng không ngừng khiêu khích chàng.

Đùi nàng cọ vào giữa hai chân chàng và nơi ấy thức tỉnh
hưởng ứng cùng với tiếng rên khẽ từ chàng.

“Em thích hương vị của chàng,” đôi môi áp sát cổ chàng
buông lời thì thầm.

Như để kiểm tra tính xách thực của lời nói, lưỡi nàng
liếm mạch đập phập phồng và nó càng đập mạnh hơn khi khuôn miệng ẩm ướt, nóng
bỏng của nàng ngậm lấy phần da thịt trên cổ chàng.

Cuồng nhiệt và tha thiết. Những nụ hôn nóng rẫy, quyện
sâu đã phá tan tất cả phòng tuyến kiểm soát của chàng. Chắc hẳn lúc này Chúa
đang thử thách Alaric. Chàng có thể cảm thấy lửa địa ngục liếm mắt cá chân mình
khi thoáng nảy ra ý định trượt vào giữa hai chân nàng và thỏa mãn điều cả hai
cùng cực kì khao khát.

Không chỉ bởi Ewan sẽ sớm trở lại, mà chàng cũng không
cho phép bản thân lợi dụng Keeley trong lúc nàng còn đang sốt mê man.

Khi Keeley sắp trườn lên người Alaric và không ngừng hôn
chàng thì Ewan đã trở lại với hai thùng nước cùng vài chiếc khăn.

“Em cần cởi hết quần áo cho cô ấy và chỉ đắp lên người cô
ấy một tấm chăn mỏng thôi. Không được có thứ gì giữ nhiệt hoặc làm tăng nhiệt
độ cơ thể.”

Alaric cau mày.

“Anh quay đi đây,” Ewan lẩm bẩm. “Em quên anh là người
hết lòng với vợ sao. Anh không có ham muốn nhìn thấy thân hình người đàn bà nào
khác đâu.”

Ngay khi Ewan bắt đầu chúi mũi vào việc thấm ướt các
chiếc khăn trong chậu nước ở bên kia căn phòng, Alaric bắt tay vào việc cởi áo
cho Keeley - một hành động nàng không hề hài lòng và kiên quyết chống trả.

“Không,” nàng hét lên.

Giọng nàng đã khàn, nay lại chứa đầy nước mắt nên nghe
càng khản đặc hơn.

“Xin đừng, điều này không phải phép. Ngài không nên làm
vậy. Thế này là sai!”

Tay nàng quơ quào, trúng vào gò má làm Alaric đau nhói.
Cũng may, nàng yếu ớt như chú mèo con và cú đấm kia không có nhiều lực lắm.

“Suỵt, ta không làm nàng đau đâu. Ta thề. Yên nào. Alaric
đây, chiến binh của nàng đây.”

Khi chàng tiếp tục tuột chiếc váy xuống vai, Keeley bắt
đầu khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn không ngừng trên má. Nàng tỏ ra cam
chịu như thể tự bỏ cuộc trong trận chiến với một con quỷ dữ nào đó.

“Đây là nhà tôi,” giọng nàng đứt quãng. “Các người không
thể đuổi tôi ra khỏi đó. Tôi không làm gì hết.”

Cơn thịnh nộ của Alaric bùng lên ngút trời. Giờ chàng đã
nhận ra nàng đang nhớ lại lúc bị tên lãnh chúa gia tộc McDonald xâm hại rồi bị
trục xuất khỏi gia tộc.

Chàng muốn đưa quân tràn qua tiêu diệt những kẻ tàn tệ
đó.

“Chúa ơi, cô ấy bị sao vậy?” Ewan khẽ hỏi.

“Cô ấy đã bị quá nhiều bất công đè nặng lên mình,” Alaric
nói bằng giọng kìm nén. “Nếu việc này tùy thuộc vào em thì em sẽ trả món nợ cho
cô ấy.”

“Alaric...” Ewan bỏ lửng câu nói và nhìn chằm chằm em
trai trong khi đang vắt mớ khăn. Anh dừng tay, để chiếc khăn cuối cùng lên
thành thùng nước. “Đừng khiến Keeley phải lòng em. Như thế thật tàn nhẫn. Cô ấy
có cảm tình với em. Bất kì kẻ ngốc nào cũng có thể thấy điều đó. Đừng khuyến
khích cô ấy dấn sâu vào chuyện xuẩn ngốc này nữa. Nó chỉ khiến cô ấy tổn thương
khi em kết hôn với người khác. Nếu thực sự quan tâm tới Keeley, đừng để cô ấy
cảm thấy suy sụp và bẽ bàng.”

“Anh yêu cầu điều không thể, Ewan. Em không thể... Em
không thể từ bỏ cô ấy vì đó là điều phải làm. Tất nhiên đó là điều phải làm. Em
không muốn làm tổn thương cả hai cô gái ngay cả khi em chưa hề quen biết Rionna
McDonald. Em sẽ không để người nào phải chịu xấu hổ.”

“Chuyện này chẳng thể có được kết cục tốt,” Ewan điềm
đạm. “Cho
em, Rionna hay Keeley. Sẽ có người phải đau khổ, trừ khi em kết thúc nó ngay
lúc này.”

“Anh
có thể rời bỏ chị Mairin được không? Nếu ngày mai đức vua đến chỗ anh rồi nói
rằng chị ấy phải kết hôn với người khác để đảm bảo sự liên minh với vương quốc
Scotland, anh sẽ chỉ đơn giản tuân mệnh và chấp nhận rằng anh không bao giờ có
được chị ấy nữa ư?”

“Một
sự so sánh thật buồn cười.”

“Em
không chối bỏ nghĩa vụ. Em chỉ biết rằng khi còn có cô ấy, em sẽ không giả vờ
rằng mình chẳng hề ngập tràn hạnh phúc ngay khi nhìn thấy bóng dáng cô ấy. Em
sẽ không lãng phí một giây phút nào, để đến khi chia xa, bọn em đã có những kỉ
niệm không thể lãng quên để gìn giữ cả đời.”

“Ngu
ngốc,” Ewan buột miệng. “Tránh xa cô ấy ra. Hãy dứt khoát cắt đứt trước khi em
lún quá sâu. Đó là cách tốt nhất.”

Alaric
cười buồn. “Đã quá muộn để bảo em dừng lại.”

“Vậy
thì hãy thận trọng. Chúng ta không thể chọc giận Gregor McDonald. Không thể,
ông ta không phải là đồng minh mạnh nhất, nhưng là đối tượng then chốt trong
công cuộc tìm kiếm sự liên minh với những gia tộc lân cận.”

“Chính
Gregor mới là người đừng nên chọc giận em,” Alaric rít lên. “Hắn có rất nhiều
thứ phải trả giá trước lúc lâm chung. Em muốn mau đến lúc hắn đền tội vì những
điều đã đối xử với Keeley.”

Keeley
lại bắt đầu rên rỉ và xoay trở, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa, rời rạc. Ewan
ném cho Alaric một chiếc khăn ướt để chàng đắp nó lên trán nàng.

Keeley
yên ổn được một lúc, nhưng khi Alaric đắp chiếc khăn thứ hai lên cổ nàng, nàng
bắt đầu run rẩy dữ dội.

“L...
l... lạnh, Alaric. Xin chàng. Em không muốn bị lạnh.”

“Suỵt,
nàng yêu dấu ta đây,” giọng chàng ngân nga khe khẽ.

“Em
có muốn anh ở lại không?” Ewan cất lời.

Alaric
lắc đầu. “Không, chị Mairin sẽ thắc mắc tại sao anh lên đây. Nếu cần nước hoặc
tuyết để cho vào bồn, em sẽ nhờ Gannon và Cormac.”

Ewan
siết vai em trai rồi ra khỏi phòng. Alaric quay lại với việc hạ nhiệt cho
Keeley.

Mỗi
lần chiếc khăn ướt chạm vào da, gai ốc nổi lên khắp người Keeley khiến nàng run
bần bật và rên khẽ.

Cuối
cùng Alaric thấy nàng đã mát hơn nhiều và chàng biết nếu làm quá mức, nàng có
thể chết vì nhiễm lạnh.

Để
nàng khỏa thân, chàng lên giường ôm nàng vào lòng. Cơ thể nàng rất lạnh, đôi
tay lóng ngóng sờ soạng ngực chàng mong tìm hơi ấm.

Cuối
cùng hai bàn tay ấy rúc vào dưới áo, chạm đến da Alaric. Nàng thở dài mãn
nguyện khi nép đầu lên khuỷu tay chàng.

Từ
từ cơn run rẩy chấm dứt và thân người đang áp sát vào chàng trở nên mềm rũ.
Chàng với tay kéo tấm lông thú đắp cho cả hai, cẩn thận không để tấm chăn trùm
kín giữ nhiệt.

Chàng
hôn vầng trán vẫn còn ấm của nàng rồi thì thầm, “Ngủ đi nào, tình yêu của ta.
Ta ở đây trông chừng nàng.”

“Chiến
binh của em,” nàng thì thầm.


chàng mỉm cười. Đúng vậy, cũng giống như nàng là thiên sứ của chàng.

Báo cáo nội dung xấu