Gửi người tôi yêu - Chương 15

Chương
15. Là anh em ư? Vậy sao lại hôn nhau?

“Anh em ư? Anh em mà lại hôn nhau à?”
Tần Ca dùng ánh mắt hằn học, có vẻ như anh đang phẫn nộ và giận dữ về điều gì
đó vậy.

Hứa An Ly tưởng rằng, sau khi mình nói ra hết những
điều đó với Đường Lý Dục, cô cũng sẽ rũ bỏ được tất cả, không còn vướng bận gì
nữa. Nhưng cô lại phát hiện ra mình chẳng hề vui vẻ chút nào, mâu thuẫn trong
lòng cô vẫn tồn tại. Anh không thích em, thì em cũng hy vọng anh không hạnh
phúc, ít ra thì cũng không được hạnh phúc hơn em.

Không phải là trù ẻo gì anh ấy, mà đó là cách an ủi
bản thân duy nhất cho một cuộc tình đã qua.

Bởi Hứa An Ly phát hiện ra rằng, hóa ra cô cũng chẳng
vĩ đại như cô từng nghĩ. Phải rồi, cô cũng lúng túng, cô cũng thấy mơ hồ, cũng
thấy đau đớn! Cô cũng muốn thu mình lại, bởi cô biết rằng, trái tim anh ấy
không dừng lại nơi cô, cứ coi như giành lại được thì cũng có nghĩa lý gì đâu?
Tất nhiên, nếu những người bạn cùng phòng ký túc coi cô là kẻ ngốc nghếch trong
tình yêu, thì cô cũng chẳng phản đối, bởi có khi họ nói cũng đúng! Nếu như là
người khác, thì chắc chắn sẽ hành xử kiểu như “không ăn được thì đạp đổ”, “mình
mà không có được, thì người khác cũng đừng hòng có được”. Cuối cùng, cả hai
cùng bị thương! Cá chẳng còn mà lưới cũng chẳng lành!

“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Bởi đường đời
còn dài, dài đến mức đủ để em quên đi người đàn ông kia, dài đến mức đủ để chân
thành chúc phúc cho người mình yêu khi thấy anh ta đang bên cạnh người con gái
khác, mà không hề thấy đau lòng. Bởi sau bao nhiêu năm xa cách, em sẽ phát hiện
ra rằng trên đời này còn có rất nhiều người tốt với em hơn anh ta, có nhiều
người khiến em rung động hơn anh ta. Vì thế, theo tôi, em nên cảm ơn anh ta vì
đã cho em có cơ hội được làm mới lại cuộc đời mình.” Đây là những điều thầy Chu
nói với Hứa An Ly, và đó cũng là những điều mà chính bản thân thầy đã từng trải
qua.

Mặc cho Hứa An Ly có thừa nhận hay không, thì những
lời của thầy Chu cũng luôn mang đầy tính triết lý, khiến người khác phải kính
phục. Nếu không thì sao tình yêu lại có nhiều chọn lựa như vậy? Tại sao lại có
những người đến rồi lại đi qua nhau? Tại sao khi ngoảnh lại nhìn, mọi thứ đã
trở thành sự tiếc nuối của thời gian? Cũng chính bởi vậy, mà cô đã nhắn tin cho
anh ấy. Cô muốn được thanh thản, không muốn sống trong hận thù nữa. Hứa An Ly
muốn giữa họ sẽ giảm bớt đi sự tiếc nuối. Nếu như đó là ý trời bắt cô phải
nhượng bộ để mọi chuyện đi đến hồi kết thì cô sẽ chấp nhận nó.

Quyết định này đối với cô quả là tàn nhẫn, giống như
không có chút thuốc tê nào mà tự tay dùng dao cứa vào da thịt mình vậy, còn gì
đau đớn hơn?

Còn Đường Lý Dục và cô gái kia,
liệu họ có hiểu cho nỗi đau của cô không? Liệu họ có cảm động trước nỗi đau của
cô không?

Cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, vốn dĩ định động viên
Đường Lý Dục, định xin lỗi anh ấy vì chuyện cãi nhau lần trước vì đã nói những
lời đau lòng như vậy. Đó không phải là ý của cô, dù còn yêu nhau nữa hay không
thì vẫn là anh em tốt của nhau, anh em tốt nhất của nhau giống như trước đây
vậy. Ngày trước, chẳng phải cô và anh cũng chưa từng nói lời yêu với nhau sao?
Chẳng phải họ cũng chưa từng hỏi nhau có phải mình thích đối phương không hay
sao? Chẳng phải hai người vẫn vui vẻ như trên đời này chỉ có cô và anh hay sao?

Vì vậy, nhắn cái tin nhắn đó cho anh cũng là chuyện
đương nhiên thôi mà.

“Anh... Còn nhớ đến cô ấy nữa không?”

Đây là câu hỏi thăm dò hay là không cam tâm? Có lẽ,
cả hai đều không phải, nó chỉ là một câu hỏi vu vơ. Hứa An Ly chẳng phải là đã
nói với Đường Lý Dục cái quyết định đó rồi hay sao?

Em ghét anh! Không! Em hận anh. Hận!

Vậy mà bây giờ, nỗi hận đó đã không còn dữ dội như
lúc trước nữa. Hận và yêu, vốn như hai chị em sinh đôi vậy, mãi mãi không bao
giờ rời nhau được, càng yêu nhiều thì càng hận sâu. Một lúc lâu sau, không thấy
tin nhắn hồi âm, cô liền nhắn thêm một tin:

“Em coi anh như người anh tốt
nhất của em nên mới hỏi vậy.”

Nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện chữ “Chuột
gạo”, Đường Lý Dục liền mở ra xem. Ngoài cửa sổ, đã là mùa đông lạnh giá, nhưng
mùa đông ở đây không có tuyết trắng, cũng không có những bông hoa tuyết rơi. Cỏ
xanh đã dần ngả màu, xuất hiện sự lụi tàn và khô úa của mùa đông.

“Anh đang học cách quên cô ấy...”

Đường Lý Dục từ từ nhắm mắt lại, mím chặt môi, bỗng
một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.

Đã từng, trong những đêm dài đó, chỉ có nụ cười của
Hứa An Ly, chỉ có nụ cười như thiên thần của cô ấy mới có thể soi sáng bóng
đêm. Chỉ có nụ cười từng như thiên thần của cô ấy mới có thể làm cho tuổi xuân
của anh tràn trề màu sắc.

Cô ấy là một cô gái thuần khiết và sống nội tâm. Hai
người cùng học trong một ngôi trường xa xôi ở miền bắc. Trong suốt những năm
học cấp hai và cấp ba, cô luôn dùng ánh mắt thân thiện và mạnh mẽ để chống đỡ
cái khoảng trời đã từng đổ nát tan hoang của anh, cô đã từng là tất cả hy vọng
và niềm vui của anh. Còn nhớ cây bạch dương trên dốc núi phía sau trường không?
Những lúc căng thẳng hoặc không vui, anh đều ra đó và khóc một mình. Còn cô,
mỗi lần như vậy, cô đều lặng lẽ bước theo anh, cùng anh thở dài, cùng nhìn về
phía xa xăm, về phía thành phố đèn hoa rực rỡ.

Bất kỳ một người đàn ông nào
cũng đều thích cô ấy, thích sự nhẹ nhàng mềm mại và sự mạnh mẽ của cô ấy. Bất
kỳ một người đàn ông nào cũng đều thích cô ấy, bởi sự thân thiện, thuần khiết,
và được lòng người của cô ấy. Ở bên cạnh cô ấy, không hề có áp lực, không hề
cảm thấy bị trói buộc. Ở bên cô ấy, có thể yên lặng suy tư, có thể than vãn, có
thể hành động như kẻ điên, có thể coi cô ấy như người tri âm tri kỷ, có thể
trút được nỗi bực dọc trong người...

Cô ấy là một người tốt nhất
trên đời này, trong sáng như thiên thần, ấm áp như ánh mặt trời. Cô luôn mang
lại sự ấm áp cho anh, khiến anh từ một người mất hết sự tự tin đã lấy lại được
niềm tin vào cuộc sống, anh như được chắp thêm đôi cánh vậy.

Vậy cho nên, Hứa An Ly đã chặn đường Thẩm Anh Xuân
khi cô ta vừa ra khỏi lớp. Chuyện này cũng chẳng có gì là lạ, chỉ là Thẩm Anh
Xuân luôn dùng ánh mắt để cảnh giác Hứa An Ly và tất nhiên cũng kèm theo hàm ý
coi thường. Tất cả đều vì một người đàn ông, một người mà cả hai đều khó quên.

Thẩm Anh Xuân không hiểu nổi vì sao Hứa An Ly có thể
biến từ thế bị động chuyển sang thế chủ động. Nếu đoán không nhầm thì chắc là
muốn thông báo cho cô một kết thúc có hậu chăng? Đối với kiểu khiêu khích như vậy,
cô cũng quyết không mềm yếu, vì cô đã sớm chuẩn bị cho mình cách đối phó với
tình huống khiêu khích này rồi. Cho dù là kẻ bại trận, cũng phải chứng tỏ sự
cao sang của kẻ mạnh.

Cô ấy rốt cuộc cũng đã cướp đi Đường Lý Dục từ tay
mình và trở thành người thắng cuộc. Thế thì giờ đây, Hứa An Ly đến trước mặt
mình để muốn khoe khoang cái thành tích thắng lợi đó hay sao?

“Đường phu nhân, chúc mừng cô, cô đã thắng.”

Chắc do quá hồi hộp, nên sau khi nói xong câu đó một
hồi lâu, Thẩm Anh Xuân mới phát hiện ra bên cạnh Hứa An Ly còn có Tần Ca. Tần
Ca cũng đang ngơ ngác nhìn hai cô. Anh bị Hứa An Ly đột nhiên kéo tới, hỏi cô
chuyện gì thì cô chỉ nói là giúp cô ấy chút việc. Trong lúc Tần Ca cũng đang
hồi hộp không biết phải làm thế nào, bỗng Hứa An Ly nói: “Thẩm Anh Xuân, cô
đừng nhìn người khác lệch lạc như thế. Cái cách nhìn người xưa nay của cô vẫn
luôn là như vậy, rất hợp với phong cách của những người có tiền như cô, luôn
đứng cao hơn người khác. Hôm nay, tôi đến tìm cô, không phải là để bàn về
chuyện thắng thua, hay ai đúng ai sai, vì nó chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Thẩm Anh Xuân nhìn Hứa An Ly một cách đầy khiêu
khích. Ha ha, không ngờ cô ta cũng cao ngạo như vậy.

Sau mấy giây lặng người, Thẩm Anh Xuân cau mày, dùng
những ngôn từ sắc bén thường thấy của cô để đáp trả: “Vậy cô muốn nói chuyện
gì? Tôi nợ cô hạnh phúc? Hay là nợ cô đàn ông?” Chưa kịp chờ Hứa An Ly trả lời,
Thẩm Anh Xuân nói tiếp: “Cái loại con gái vâng vâng dạ dạ như cô, bị đàn ông đá
là chuyện quá bình thường, không đá mới là lạ đấy. Hơ! Đã hiểu vì sao bị đá
chưa?”

“Đủ rồi!” Hứa An Ly gầm lên để ngắt lời Thẩm Anh
Xuân.

Cô không phải đến đây để thảo luận với người thứ ba
về cái chủ đề nhạt nhẽo đó, cũng không muốn nghe những lời lăng mạ đó.

Đúng là gà cãi nhau với vịt, kẻ tám lạng, người nửa
cân.

Sắc mặt của Hứa An Ly lúc đỏ lúc trắng, hối hận vì
đã nhiều chuyện, nhưng sự việc đã đến nước này, có muốn rút cũng chẳng kịp nữa,
chỉ còn cách đâm lao phải theo lao thôi.

Cô dùng sức kéo Tần Ca lại gần mình, một tay khoác
lấy cánh tay Tần Ca một cách thân mật và tự nhiên, ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt
sáng ngời nhìn về phía Thẩm Anh Xuân, mỉm cười một cách hạnh phúc và nói: “Đây
là bạn trai tôi, Tần Ca, chắc chị cũng biết chứ?”

Âm thanh vừa to vừa rõ ràng, vừa hùng hồn vừa tự
nhiên. Cái giây phút đó, dường như toàn bộ không gian trong trường đều vọng lại
câu nói đó.

Ánh mắt của Thẩm Anh Xuân như
thất thần, hít thở nhẹ nhàng, hướng cái nhìn đầy nghi hoặc về phía Hứa An Ly.
Bàng hoàng, kinh ngạc nói: “Ý cô là sao? Có phải cô muốn chứng tỏ cho tôi thấy
sức hấp dẫn của cô phi phàm thế nào, muốn câu ai thì người đó sẽ mắc câu, hay
muốn cho tôi thấy bí quyết khải hoàn ca của cô? Hứa An Ly! Không ngờ cô lại có
bản lĩnh như vậy đấy, thảo nào bao nhiêu anh chàng của trường đại học B đã bị
cô mê hoặc làm cho “điên đảo thần hồn”. Liệu tôi có phải chúc mừng cô hay không
đây? Dù gì thì cũng là nhân tài của trường B mà. Chỉ tiếc là Viện trưởng không
mở thêm môn “Làm sao để đàn ông mê bạn”, nếu không, chắc chắn sẽ mời cô làm
giảng viên đấy!”

Không biết từ lúc nào, đã có
rất nhiều người vây xung quanh bọn họ, những lời của Thẩm Anh Xuân khiến cho
mọi người không nhịn được cười, thậm chí có kẻ còn vỗ tay cổ vũ nhiệt liệt.

Hứa An Ly không ngờ Thẩm Anh Xuân lại làm mình xấu
hổ đến vậy!

Nếu không phải vì người đàn ông đó, cô sẽ không chịu
nhịn để nuốt giận như thế! Tuy nhiên, cũng không thể không nói ra những lời
chân thành này: “Thẩm Anh Xuân, tôi chỉ muốn nói với cô, mong cô hãy học cách
tôn trọng người khác, thì người khác mới tôn trọng cô được!”

Hơ hơ! Thẩm Anh Xuân nhún vai, làm động tác ok. Sau
khi cười một tiếng, cô ta lạnh nhạt lại nói: “Cô nói đúng!”

Thẩm Anh Xuân khoanh tay, bước xuống bậc thang,
thủng thẳng bước đi trước mặt Hứa An Ly và Tần Ca vẫn với điệu bộ đầy quý phái
và ngạo nghễ.

“Nếu như cô không mất trí, thì tôi chắc rằng cô vẫn
còn nhớ rõ, ai đã nói với tôi bằng gương mặt hạnh phúc rằng, bạn trai của cô ta
là Đường Lý Dục? Ai đã túm lấy cánh tay tôi hỏi rằng có nhìn thấy bạn trai cô
ấy ở đâu không? Béo hay gầy? Có thường xuyên nhắc về cô với tôi không? Ai đã
hỏi tôi vì sao anh ấy lại thất hẹn?”

Sắc mặt của Hứa An Ly lại lúc đỏ lúc trắng, không
thể hình dung được đó lại là chính mình. Kẻ thứ ba đáng ghét ấy cũng chính là
mình. Thật xui xẻo!

“Tôi luôn luôn tôn trọng cô, nhưng cô như vậy, tuỳ
tiện chen ngang vào tình cảm của người khác, cô bảo tôi sao có thể tôn trọng cô
được?”

“Thôi đủ rồi, Thẩm Anh Xuân, tôi nghĩ cô nên thu lại
cái bộ mặt lòng lang dạ sói ấy đi! Đừng có diễn kịch trước mặt tôi làm gì!” Hứa
An Ly cắt ngang lời của Thẩm Anh Xuân, cô không muốn tiếp tục dây dưa với cô ta
nữa.

Trời cao đất dày ơi! Lòng tốt lại bị coi là lòng
lang dạ sói!

“Bà cô của tôi! Buông tha được ai thì hãy buông tha.
Huống hồ, Hứa An Ly tôi từ trước tới giờ chưa làm chuyện gì có lỗi với cô, mà
bị cô đối xử như vậy, thật không công bằng! Nếu cô cho rằng Đường Lý Dục là của
cô, thì tôi sẽ trả lại anh ấy cho cô. Sau này tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến
mấy chuyện vớ vẩn của các người nữa, tôi chúc cô hạnh phúc! Được chưa!”

“Hạnh phúc? Cô sẽ chúc chúng tôi hạnh phúc ư? E rằng
là không hạnh phúc thì đúng hơn! Một đằng thì nói hai người không còn quan hệ
gì, nhưng vẫn lén lút gặp nhau! Đó mới thực sự là mục đích của cô! Hứa An Ly,
đừng ở trước mặt tôi mà thể hiện cái bộ dạng đáng thương đó, cô coi tôi là đứa
trẻ ba tuổi không biết gì hay sao? Bây giờ khi thấy chúng tôi chia tay rồi, cô
lại mang cái bộ mặt giả tạo đó ra. Hứa An Ly, làm việc gì cũng phải có chút đạo
đức! Nếu không, cô sẽ bị báo ứng đấy.”

Không thể nhẫn nhịn thêm nữa, chẳng đợi cho Thẩm Anh
Xuân nói hết, Hứa An Ly kéo tay Tần Ca quay ngoắt đi. Mà đâu phải đi, mà là
chạy thì đúng hơn, cô muốn nhanh chóng kết thúc sự sỉ nhục ấy, muốn mau chóng
tránh xa những thị phi ồn ào.

Một chút nắng của mùa đông như đem lại sự ấm áp xua
tan cái giá lạnh tê người. Trên cây ngô đồng, vẫn còn những chiếc lá vàng to
rụng xuống, trong cái gió hiu hiu cũng khe khẽ lay động. Trên ngọn cây, rất
nhiều chú chim đang bay, chúng từ phương bắc xa xôi bay về phía nam tránh rét.

Sân trường sau buổi trưa càng vắng người qua lại.

Chạy đi! Trên mặt Hứa An Ly
tràn đầy những giọt nước mắt đau thương, nhưng cũng chưa bao giờ thấy thoải mái
như thế. Mặc dù Thẩm Anh Xuân đã lăng mạ cô như thế, nhưng cô cũng không hối
hận. Nếu như số phận đã an bài không phải là của mình, thì cô cũng không gượng
ép, càng không cố giành giật lấy.

Khi Tần Ca dừng lại bên một gốc cây, còn đang thở
hổn hển, thì Hứa An Ly cũng mềm nhũn người ra vì mệt. Nếu như không dựa vào
thân cây chắc có lẽ cô ấy sẽ ngã ra đất mất. Đầu óc trống rỗng, suy nghĩ hỗn
loạn, nhưng cũng tỉnh ngộ nhiều điều. Hứa An Ly ngẩng mặt lên, vẻ mặt nhợt nhạt
và yếu ớt, cô thấy anh đang nhìn mình một cách lạnh lùng, toàn thân cô cũng bắt
đầu lạnh toát.

Con ngươi của Tần Ca bỗng co lại, các ngón tay nắm
chặt, chằm chằm nhìn vào mặt Hứa An Ly.

“Em...” Tần Ca nhếch mày, đảo mắt, như không tin là
sự thật vậy.

“Nói lại lần nữa cho anh nghe.”

Hứa An Ly biết mình lại gây chuyện, nên đã dùng ánh
mắt áy náy và bối rối nhìn anh.

“Cái gì ạ?” Suy nghĩ rối loạn, đầu óc như quay
cuồng, Hứa An ly cũng không biết mình vừa nói cái gì. Câu nào đã làm Tần Ca nổi
giận? Xin lỗi, cô cũng không cố ý, ánh mắt đáng thương như khẩn cầu sự tha thứ.

“Anh muốn em nói lại một lần nữa!” Tiếng của Tần Ca
bỗng âm vang hơn bình thường, kèm theo một chút giọng điệu như mệnh lệnh.

Hứa An Ly cảm thấy sợ hãi, lẽ nào cô đã thực sự phạm
sai lầm đến mức không thể tha thứ được hay sao?

Nếu không thể...

Xin lỗi anh, ngoài ba từ này ra, cô không biết làm
gì. Ánh mắt tràn đầy hy vọng lấp lánh, đã dần dần trùng xuống. Bất kể cô khẩn
cầu thế nào, anh cũng không đồng ý, mà bắt cô phải nói lại một lần.

“Xin lỗi, Tần Ca, em...”

Tần Ca dùng ánh mắt mạnh mẽ mà bất cần nhìn về phía
Hứa An Ly đầy nghi hoặc. Một cô gái xinh đẹp như thế, khiến anh không nỡ rời
mắt khỏi cô. Mái tóc dài xoã ngang vai, một vẻ đẹp thuần khiết và hiền từ nhưng
không phô trương. Nhưng hiện thực đã khiến cô chịu ấm ức, trong lòng anh bỗng
nhói lên nỗi thương xót và đau lòng. Nhưng cô không phải là của anh. Một cô gái
xinh xắn và trong sáng như vậy đứng trước mặt anh, giống như một giấc mơ không
chạm tới. Hễ chạm vào là vỡ.

“Nói, mau nói đi!” Anh bỗng nắm lấy cánh tay cô mà
lắc. Hứa An Ly lặng người nhìn Tần Ca.

“Xin lỗi anh, em thật sự xin lỗi!”

“Không phải!” Tần Ca vội phủ định một cách thất
vọng.

“Không phải...” Đầu óc Hứa An Ly lúc này cứ mông
lung, cô lẩm bẩm như nói mơ. Cô không hiểu rốt cuộc Tần Ca muốn cô nói cái gì,
và cô đã nói sai cái gì.

“Rốt cuộc là anh muốn em nói cái gì ạ?”

“Hãy nói, anh là bạn trai em!
Đồ ngốc ạ. Nói mau đi, nói đi!”

Ô! Hứa An Ly cuối cùng cũng nhớ ra.

Mắt cô chớp chớp, nói một cách
bất đắc dĩ: “Tần Ca, em quên chưa nói với anh, em chỉ là nhờ anh giúp chuyện đó
thôi, giờ nhiệm vụ hoàn thành rồi, thì cũng không phải là bạn trai nữa.” Nhìn
Tần Ca đứng ngây ra không nói lời nào, Hứa An Ly cười híp mắt lại nịnh anh:
“Hôm nào, em mời anh ăn KFC nhé?”

“Không được, không thể em muốn nói thế nào cũng
được, lần trước là em quyết định, còn lần này phải để anh quyết định, thế mới
công bằng!”

“Haizz! Anh hẹp hòi quá, là bạn bè, nhờ anh giúp
chút việc... Thế mà anh cũng tưởng thật!”

“Anh cũng nhờ em giúp anh một việc được không?”

“Được, ngoài việc làm bạn gái của anh ra, thì giúp
việc gì cũng được!”

“Này, sao em lại vô lý thế chứ? Chỉ có một việc, bắt
buộc phải là em, hãy ngoan ngoãn làm bạn gái anh nha!”

“Còn nói em vô lý, anh đúng là được đằng chân lân
đằng đầu. Không được!”

Hứa An Ly mím chặt môi, nhìn Tần Ca với vẻ đầy tức
giận và vẫn kiên quyết. Không phải là diễn kịch gì với anh, mà đó là chuyện
không thể, nhưng lúc đó cô lại không biết làm thế nào để thuyết phục anh ấy.
Vậy nên, cô nói ra những điều như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Thấy mắt Tần Ca cứ mở tròn ra như quả trứng gà, cô
đã không thể không mềm lòng, liền khuyên anh: “Em tình nguyện coi anh như người
anh em tốt nhất của em, thế đã được chưa?”

“Anh em ư? Anh em mà lại hôn nhau à?” Tần Ca dùng
ánh mắt hằn học, có vẻ như anh đang phẫn nộ và giận dữ về điều gì đó vậy.

Nhưng chuyện đó cũng không thể trách cô ấy, vì cô ấy
đâu muốn lao vào vòng tay anh, đâu muốn hôn anh. Việc anh tự làm theo ý mình cô
đã không nói làm gì, đằng này lại còn dở thói lưu manh, cưỡng hôn người ta. Bây
giờ, lại vẫn bộ mặt vừa ăn cướp vừa la làng, khiến cô ấy cảm thấy khó xử.

Anh ta dựa vào cái gì mà luôn biến được cái sự vô lý
thành có lý được chứ? Nhưng cô không nói lại được với anh ta, chỉ có thể trừng
mắt lên nhìn anh với vẻ mặt rất tức giận, thực sự rất tức giận mà thôi!

“Lần trước là anh có lỗi, còn lần này là em có lỗi
với anh, vậy là hòa, thế được chưa?”

Tần Ca cười một cách lạnh lùng. Tình yêu không phải
là thương mại để có thể dùng cách này mà thanh toán, anh ấy không đồng ý!

“Em...” Tần Ca hoàn toàn đang gắng gượng.

“Em thực sự ghét anh đến thế sao?”

Hứa An Ly ngây ngô nhìn Tần Ca. Mím chặt môi, bối
rối như một con ngốc vậy.

“Phải!” Im lặng một hồi lâu, cô mới lý nhí trả lời.

Tần Ca không dám chớp mắt, trên khóe mắt có một giọt
nước mắt trực trào ra đã bị anh kìm lại.

Cô ấy không hề để ý gì đến mình, chỉ là đang lợi
dụng mình. Có phải vậy không? Có phải cô đang lợi dụng anh không?

Bàn tay cứng rắn của anh bỗng dưng đưa lên tóm chặt
lấy cằm cô, khoảng cách mặt hai người rất gần. Cô muốn tháo chạy nhưng không
thoát ra được vì bị anh tóm rất chặt.

“Em nói lại một lần nữa đi!”

Hứa An Ly giống như một cô bé ngốc nghếch nhìn chằm
chằm vào mặt gương mặt phẫn nộ của anh, cô thấy hơi sợ.

“Nói rằng em rất ghét anh! Nói to lên, để anh nghe
thấy rõ, có như thế anh mới thôi không thích em nữa.” Tần Ca lay lay cánh tay
Hứa An Ly, còn người cô thì lắc lư như một chiếc lá sắp bị gió thổi bay đi vậy.

“Em... Em... Em...”

“Em cái gì? Em nói đi!”

“Em... Em... g... h... é... t... anh.”

“To lên một chút!”

“Em...”

Thực sự, Hứa An Ly đã bị bộ dạng của Tần Ca doạ cho
sợ đến ngất đi, chẳng biết mình đang nói gì, đầu óc hoàn toàn trong trạng thái
cứng đơ, không theo suy nghĩ mình sắp đặt.

Một hồi lâu, tay Tần Ca mới buông khỏi người Hứa An
Ly.

Nhìn thấy trên khuôn mặt Tần Ca một nỗi bi thương
đến khó tưởng tượng, giống như một đứa trẻ vừa gây chuyện, chỉ muốn tìm đường
bỏ chạy. Trong cái khoảng khắc chân cô bước đi, cô nghe thấy sau lưng có tiếng
nói: “Chờ một chút!”

Chân Hứa An Ly như có dòng điện hút lại vậy, cô từ
từ quay đầu lại.

Tiếng của Tần Ca hơi khàn: “Em nói cho anh, làm thế
nào mới có thể moi được anh ta ra khỏi trái tim em, để anh gieo hạt giống của
mình vào trong đó? Anh không muốn mãi mãi trở thành người thay thế của anh ta, có
được không?”

Cô lúng túng nhìn anh. Cái ánh mắt lo sợ ấy cũng
không hẳn là lạnh lùng và xa cách. Bóng của hai người in xuống mặt đường thật
gần.

“Sự thay thế đã kết thúc rồi.”

“Kết thúc?”Anh ủ rũ nhắc lại. Rất lâu sau, anh lại
nói: “Cứ coi như là trò chơi, cũng không thể để em quyết định một mình, ít
nhiều cũng phải nghe ý kiến của anh chứ?”

Cô đảo đảo con mắt.

“Thế này đi...” Anh thở dài một
tiếng: “Nếu em đã ghét anh đến vậy thì để cho công bằng, hãy cho anh thời gian
một học kỳ, để anh được ghét em và để em cũng nếm thử mùi vị bị anh ghét.”

“Được!” Cô gật đầu đồng ý mà chẳng cần suy nghĩ.

Cô quay người bước đi như chú thỏ đang chạy trốn.

Anh nhìn theo bóng cô đang
khuất xa dần, bật cười khanh khách.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3