Gửi người tôi yêu - Chương 17
Chương
17. Nếu như trái tim bạn cũng đã từng đau khổ
Đời người con gái,
thời gian để cống hiến cho tình yêu quá ít, tất cả con gái đều là những cành
vải, chẳng tươi được mấy độ. Họ mang tuổi trẻ của mình đánh đổi lấy tình yêu
của một người đàn ông mà mình chưa biết, thật quá bất lợi. Nhưng đàn ông thì
khác, cuộc đời họ chỉ cần hoàn cảnh cho phép là họ sẽ yêu và đi tìm tình yêu
cho chính mình.
Buổi chiều, Chu Lệ Diệp cầm quyển sách đi từ ngoài
về, khi đi ngang qua Hứa An Ly cô liền đứng lại, nói nhỏ với cô ấy rằng dưới
tầng có người đang chờ. Mặc dù đã cố gắng hết sức, Hứa An Ly vẫn như không nghe
thấy gì. Chu Lệ Diệp đành dùng một đầu ngón tay gõ nhẹ xuống bàn. Mãi cho đến
khi động tác đó được lặp lại lần thứ hai, Hứa An Ly mới mơ màng rời bỏ những
trang sách, ngẩng đầu lên. Hic, suýt chút nữa thì ngủ quên. Tối qua ngủ muộn
nên buổi chiều vào giảng đường, cô buồn ngủ đến díp chặt mắt lại.
Mơ mơ màng màng đi xuống. Một luồng gió lạnh thổi
qua, lập tức khiến Hứa An Ly tỉnh cả người.
Gió cũng lặng dần, dự báo thời tiết nói mùa đông năm
nay sẽ ấm áp hơn. Đứng ở cửa ngó nghiêng một lúc, chẳng có ai cả. Cho dù là mùa
đông ấm áp thì Hứa An Ly vẫn cảm thấy lành lạnh, cô đứng đó co ro, trong lòng
chửi thầm: Chu Lệ Diệp chết tiệt, hôm nay đâu phải ngày Cá tháng Tư. Tuy không
phải là cái lạnh âm mười mấy độ như miền bắc, nhưng mặc phong phanh thế này
cũng đủ lạnh đấy. Cô rụt cổ lại định quay lưng chạy về lớp thì một âm thanh
văng vẳng bên tai:
“Hứa An Ly!”
Chân cô bỗng chùng lại, cơ thể hơi run lên, nhưng
cũng nhanh như bong bóng xà phòng, hành động ấy trong giây lát bỗng biến mất,
cô từ từ quay đầu lại.
Là anh ta.
Đường Lý Dục bước ra từ sau những khóm hoa dạ hợp đã
bị mùa đông tàn phá tan hoang. Từ đó đến giờ, họ rất ít gặp mặt, không cùng một
giảng đường, ký túc cũng rất xa, mỗi người một cuộc sống, một khung trời. Cũng
chẳng phải là cố tình tránh mặt, mà thật sự là không gặp. Thỉnh thoảng, cô cũng
có nghe Tần Ca kể về chuyện anh và Thẩm Anh Xuân cãi nhau, nhưng họ cũng nhanh
chóng giải hòa với nhau.
Chẳng mấy chốc, học kỳ này đã sắp kết thúc rồi, đã
thi được mấy môn, cũng không hài lòng lắm, nhưng không bị cấm thi đã là sự chúc
mừng lớn nhất của Hứa An Ly rồi. Bất luận nói gì thì nói, nước đến chân mới
nhảy, nếu không nhanh thì cũng coi như vô ích. Từ trong ánh mắt của mọi người,
cô cũng cảm nhận được những lời dị nghị đối với mình.
Cô dùng hình ảnh tự cam chịu tụt dốc để hình dung
chính mình. Cũng không hoàn toàn chính xác, cô chẳng qua chỉ muốn hát, muốn
nhảy, muốn được vui vẻ.
Điên cuồng là một cách sống khác của thực tế.
Có ai có thể đau khổ thực sự khi yêu mà không cần
đòi hỏi một chút gì, rồi lại mất hết tất cả chưa? Đó chính là Hứa An Ly.
Trong điện thoại và tin nhắn, Tiểu Khê đã mắng cô
không biết bao nhiêu lần là ngu ngốc, nhưng Hứa An Ly cho rằng, có một số thứ
không thể so đo tính toán như đi chợ mua mớ rau con cá được.
Chẳng có ai ép cô, là tự cô muốn yêu như thế. Vì
vậy, cô luôn yêu một cách chân thành và cố chấp. Lúc bỏ cuộc, cô chẳng phải vẫn
rất vui đó sao?
Đời người con gái, thời gian để cống hiến cho tình
yêu quá ít, tất cả con gái đều là những cành vải, chẳng tươi được mấy độ. Mang
tuổi trẻ của mình đánh đổi lấy tình yêu của một người đàn ông mà mình chưa
biết, thật quá bất lợi. Nhưng đàn ông thì khác, cuộc đời họ chỉ cần hoàn cảnh
cho phép là họ sẽ yêu và đi tìm tình yêu cho chính mình.
Hứa An Ly không hối hận nếu cả đời chỉ yêu một lần.
Nhưng ngay cả cái cơ hội đó, anh cũng không dành cho cô, đó mới chính là điều
khiến cô thực sự đau khổ. Cô cũng không cho rằng, anh chưa từng yêu cô, chỉ có
điều cô chỉ là một phần nhỏ của anh mà thôi. Còn anh, anh là tất cả của cô.
Nếu người ta đã có cuộc sống mới của riêng mình rồi,
vậy thì cô sẽ quyết định dứt khoát một lần, sẽ không tuỳ tiện làm những việc để
phải hối hận nữa. Vì vậy, cô đã không gặp mặt, không tham gia các buổi liên
hoan của họ nữa âu cũng là lẽ thường. Chẳng phải nói thời gian là thầy thuốc
chữa bệnh vĩ đại nhất hay sao? Hứa An Ly đang đợi, đang tích cực kết hợp với vị
thầy thuốc này để chữa lành vết thương.
Công lao này, không thể thiếu phần của Tần Ca.
Tần Ca luôn cố gắng làm cô cảm thấy ấm áp. Chỉ là
anh không biết rằng, mỗi lần như vậy, anh đều vô tình chạm vào nỗi đau của cô,
khiến nó trở nên day dứt và nhói đau. Anh càng ấm áp bao nhiêu, cô càng đau bấy
nhiêu. Vì thế, có nhiều lúc cô rất muốn từ chối sự ấm áp của Tần Ca, không phải
là từ chối, mà là sợ đau. Nỗi đau như thế, chỉ có cô mới hiểu. Nó không phải là
đau, mà là sự tan nát của cuộc đời.
Tình yêu luôn là thứ dễ gây thương tích nhất cho con
người, nhưng tình yêu lại chả bao giờ có lỗi cả, đó là cái lý bao đời nay vẫn
vậy.
Vì thế, khi Hứa An Ly quay người đối diện với Đường
Lý Dục, cũng đã không còn ngạc nhiên và không tự nhiên nữa, cô đã có thể đối xử
với anh một cách bình thường giống như đối xử với bất kỳ một người bạn nào
khác. Nụ cười trên môi cô cũng chẳng có chút gì là gượng gạo, nó rất thoải mái.
Trong sân trường, tiếng người thật ít ỏi, tất cả mọi
người đều ngồi trong những nơi có điều hòa ấm áp như giảng đường, ký túc hay
thư viện, yên tĩnh đọc sách. Thỉnh thoảng cũng có những bạn nam không thích sự
yên tĩnh, thò nửa đầu ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn bầu trời lúc hoàng hôn và những
cành cây trơ trụi lá. Sự rực rỡ qua một mùa xuân rồi mùa hạ, cuối cùng cũng chỉ
là sự lụi tàn và tang thương của mùa đông. Những gốc cây giờ chỉ còn trơ ra
những cành cây dạ hợp, thảm cỏ mà cách đây một tháng vẫn còn xanh tươi mơn mởn
giờ cũng chỉ là một đám úa tàn. Sự náo nhiệt trước đây, vì thiếu vắng các bạn
nam hiếu động, giờ đã hiu quạnh đi nhiều.
Lặng lẽ bước đi, chỉ có tiếng đế giày cọ xát với mặt
đất.
Hứa An Ly không chịu được đã kéo chặt áo, rụt cổ
lại. Sắc mặt hơi nhợt nhạt, thật sự rất lạnh vì dù sao cũng là mùa đông mà.
Trên đường, ngoài sự yên lặng vẫn là lặng yên, hai người dường như đều đang thi
gan với đối phương vậy.
“Anh gọi em ra, là để xem em bị rét cóng à?” Cuối
cùng cô cũng không thể nhịn được nữa, Hứa An Ly đành phải phá vỡ sự im lặng.
Đường Lý Dục không nói gì, cứ chằm chằm nhìn vào mặt
Hứa An Ly.
Tay anh chỉ vào mặt cô! Cô chưa bao giờ thấy anh như
thế này! Thật khủng khiếp, thật đáng sợ!
Nhất định là Thẩm Anh Xuân đã nói xấu cô điều gì
trước mặt anh, thì anh mới nhìn cô bằng ánh mắt phẫn nộ như vậy.
“Hứa An Ly! Cô dám...”
Âm thanh phát ra từ giọng nói của anh rất to. Không
phải nói! Không phải hét! Mà là gầm gào! Gào thét! Hiểu không? Khi biển gào
thét, sóng dữ cuộn trào, thì nào là nhà, nào là xe hơi đều bị nuốt chửng. Khi
con người ta gào thét, thì sẽ như thế nào đây? Khi một người đàn ông gào thét
thì điều gì sẽ xảy ra?
Lông mày dựng ngược, mắt trợn trừng lên, thở hồng
hộc!
Hứa An Ly bị doạ sợ đến đơ người! Rất lâu vẫn chưa
định thần lại được!
Thẩm Anh Xuân, rốt cuộc là cô muốn Hứa An Ly tôi như
thế nào đây?
Cô thích người mà tôi thích, tôi nhường cho cô, cô
muốn tôi không được còn một chút vấn vương gì, tôi đã đồng ý với cô, cô muốn
tôi tác thành hạnh phúc cho các người, tôi đã tác thành. Đã đến thế rồi mà cô
vẫn không chịu buông tha cho tôi sao? Cô dám bảo cả Đường Lý Dục đến quát tháo
trước mặt tôi thế này. Thẩm Anh Xuân, cô làm vậy thật không công bằng với tôi!
Cô hãy chờ đấy...
Hứa An Ly trợn tròn mắt như sắp vỡ ra vậy.
Đường Lý Dục không biết từ lúc nào đã nắm lấy vai
Hứa An Ly rồi ra sức lay cô. Còn cô đứng đó, giống như một cây táo bị trẻ con
rung, ra sức rung, để muốn lấy quả táo còn chưa chín trên cây, cô bị lay đến nỗi
không thể chịu thêm được nữa!
Tần Ca vừa rời khỏi giảng đường thì chuông điện
thoại kêu, trên màn hình hiển thị một từ: Ly.
“Mau đến cứu em, em bị người...”
“A lô...”
Đầu dây bên kia đã tắt, chỉ còn lại vài tiếng tút
tút.
Tần Ca xuống tầng dưới, lao đi như tên bắn. Nếu như
có thể mọc thêm đôi cánh, thì lúc này, không biết anh phải mọc thêm bao nhiêu
đôi cánh nữa. Anh không biết cô bị làm sao, gặp phải chuyện gì bất trắc, hay
gặp phải người nào xấu xa? Anh vô cùng lo lắng. Nếu như Hứa An Ly bị người
ta... Anh sẽ không thể tha thứ cho chính mình. Không! Có anh ở đây, cô sẽ
không...
Bởi vì chạy quá nhanh, quá vội vàng vì lo lắng, nên
anh suýt bị ngã mấy lần.
Tần Ca không biết cô ở đâu. Khuôn viên trường quá
rộng lớn. Mồ hôi trên trán chảy ròng ròng. Tần Ca vẫn chạy thục mạng, lo lắng
tìm kiếm...
Hứa An Ly hiện giờ em ở đâu? Làm sao để anh tìm được
em đây? Nếu không nhanh tìm thấy em, có lẽ anh sẽ chết mất!
Bỗng dưng, có tiếng hét phẫn nộ phát ra từ bên phía
sân vận động. Anh vội chạy về phía tiếng hét đó để tìm kiếm.
Chỉ thấy người cô đang bị lay lay liên tục trong tay
anh ta, giống như chiếc lá cây phất phơ nơi đầu cành vậy, cô sợ hãi nhìn anh
ta. Còn anh ta vẫn chưa thể trút ra hết sự phẫn nộ của mình, vẫn ra sức lay cô
khiến người cô hoàn toàn mất đi sự thăng bằng, đứng còn không vững nữa.
“Thật không ngờ, cô cũng có bản lĩnh vậy, cô đã học
nhầm trường rồi.”
“Cô muốn tiền tài chứ gì? Vậy cô ra ngoài xã hội mà
câu những người có tiền kia kìa! Bọn họ có rất nhiều tiền, sẽ làm cho cô mê hồn
với cảnh xa xỉ phồn hoa, đàng điếm!”
Màng nhĩ của Hứa An Ly bị rung lên.
Cô kinh ngạc nhìn Đường Lý Dục, không nói nên lời,
mặc cho anh ta cứ mắng chửi, chỉ trích, oán trách...
Trái tim cô đau đến quặn thắt, nó dường như đã chết
rồi... chết hẳn rồi.
Tần Ca thở hổn hển đứng sau lưng cô. Vì lo lắng mà
lông mày cau lại, vì sự tức giận của đối phương mà phẫn nộ!
Tần Ca không thể nào tưởng tượng nổi Đường Lý Dục
lại có thể chẳng rõ trắng đen mà chất vấn Hứa An Ly như thế, lại còn dùng những
lời lẽ nhục mạ cô như vậy. Anh ta không biết là Hứa An Ly đã vì anh ta mà chịu
đựng rất nhiều, đau khổ rất nhiều và cũng đã mất mát rất nhiều sao. Đường Lý
Dục anh ta không thể đối xử với cô như thế. Không thể chấp nhận được, như thế
là quá không công bằng.
Tần Ca nhìn vào đôi mắt đang
tức giận hừng hực của hai người. Từ đằng sau, anh chợt xông lên tóm lấy Đường
Lý Dục, túm chặt lấy cổ áo anh ta và nện một cú đấm trời giáng. Đường Lý Dục bị
đánh thì sực tỉnh lại và nhìn Tần Ca một cách ngơ ngác.
Tần Ca vẫn túm chặt cổ áo Đường Lý Dục khiến anh ta
không thể nào thở được. Nếu không phải nể tình anh em, anh không biết sẽ cho
Đường Lý Dục bao nhiêu cú đấm nữa. Bao nhiêu thì cũng chẳng thể giúp Hứa An Ly
tìm lại được niềm vui trước kia.
Hai kẻ đang trong cơn thịnh nộ như mất hết lý trí,
lao vào nhau đánh đấm túi bụi. Không phân trên dưới, không phân anh tôi, không
phân chính phụ. Người đàn ông nho nhã như thế, người anh em tốt là thế, vậy mà
khi đánh nhau cũng ra sức đến cùng, không kiêng nể gì.
Hứa An Ly bị dọa cho sợ đến đờ người: “Đừng đánh
nữa, xảy ra án mạng đấy. Đừng đánh nữa, em xin các anh...” Hứa An Ly vừa khóc
vừa kêu lên. Lúc đó, những người qua đường vội chạy tới, kéo hai người ra.
Hứa An Ly đưa mắt nhìn Đường Lý Dục một cái, toàn
thân đều là đất, góc trán có một vết tím xanh. Cô trừng mắt nhìn anh, anh cũng
trừng mắt nhìn cô, nhưng ánh mắt sắc nhọn đã mất đi sự phẫn nộ và lạnh lùng
trước đó rồi.
Hứa An Ly quay người đi về phía Tần Ca, mũi anh đang
chảy máu. Trời đất, anh ấy đã bị thương rồi, cũng chỉ vì cô mà ra cơ sự này.
Từng giọt máu tươi chảy ra từ trong mũi Tần Ca. Nhìn
anh bị thương như vậy, trái tim cô đau như thắt lại. Cô cho tay vào túi áo rút
khăn tay ra, đưa tay lên, từ từ lau vết máu trên mép anh một cách nhẹ nhàng.
“Anh có đau không?” Giọng nói nhẹ tựa lông hồng, lởn
vởn như sương như khói bên tai Tần Ca.
“Không có gì.”
“Xin lỗi, em không nên làm liên luỵ đến anh!”
“Em không có lỗi gì với anh. An Ly, anh chỉ muốn em
được hạnh phúc, vui vẻ mà thôi.”
“Chúng ta đi thôi.”
Hứa An Ly kéo Tần Ca đứng dậy
rời khỏi sân vận động. Sân vận động rộng lớn là vậy, giờ chỉ còn lại một mình
Đường Lý Dục.
“Chờ một chút.” Giọng nói đó lại vang lên sau lưng
Hứa An Ly.
Chờ đợi, tình yêu không đợi em, anh cũng không đợi
em, rất nhiều những kỷ niệm đẹp đã bị thất lạc trên con đường trưởng thành.
Đường Lý Dục, những ngày mùa hạ của tuổi mười bảy trước kia khi ở bên anh chẳng
phải đã sớm bị chôn vùi trong quên lãng của thời gian rồi hay sao? Niềm vui sau
này của anh không phải là em. Còn anh, lại là niềm vui duy nhất, là tất cả đối
với em.
Bước chân như bay từ từ dừng lại, quên mất rằng bên
cạnh còn có Tần Ca, Hứa An Ly từ từ quay đầu lại, đầu cô như có tiếng kêu vang.
Đường Lý Dục lặng lẽ nhìn Hứa An Ly bằng ánh mắt đầy
nghi hoặc vẻ mặt không rõ là lạnh nhạt hay xa cách, rất lâu sau, anh ta mới mấp
máy môi nói nhỏ: “Em thay đổi rồi, An Ly.”
Hứa An Ly có một chút kinh ngạc nhìn Đường Lý Dục,
anh ta sao có thể nói cô như vậy được chứ? Sống mũi cô cay cay, gió mùa đông
đang mang đến cái lạnh thấu xương. Ánh mắt cô nhìn xuyên thấu vào tận đáy trái
tim anh: “Em vẫn là em của trước kia, còn anh đã không còn là anh của trước kia
nữa rồi!”
Nếu không chạy thật nhanh để rời khỏi chỗ này thì
nước mắt Hứa An Ly đã nhanh chóng rơi xuống mất rồi.
Trong sự phẫn nộ, đầu óc cô trở nên hỗn loạn, nước mắt
không ngừng chảy. Chỉ muốn chạy thật nhanh đến một nơi vắng người, một nơi yên
tĩnh, thoải mái khóc một trận.
Có những tình yêu, có những con người mất đi rồi,
thì sẽ mãi mãi không còn nữa.

