Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 02 - Phần 06
6.
Cảm
giác sợ hãi khiến Tô Mạt gần như nín thở. Trong tay Tô Mạt trống không, lúc này
cô chỉ muốn túm lấy thứ gì đó. Cô cúi đầu liếc nhìn thanh kim loại gắn trên tường
trong thang máy nhưng không động đậy bởi cử chỉ nhỏ của cô cũng sẽ bộc lộ sự nhút
nhát trong nội tâm. Tô Mạt cố gắng trấn tĩnh. Cô nhủ thầm, nếu đã quyết định ở lại,
trốn tránh cũng không phải là cách, chi bằng thăm dò ý tứ của đối phương rồi tính
tiếp.
Thang
máy dừng lại ở hai tầng tiếp theo. Cả quá trình đó, Vương Cư An không hề nhìn Tô
Mạt. Động tác duy nhất của anh ta là cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. Tô Mạt chậm rãi
rời khỏi thang máy, tim cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tô
Mạt thuận lợi ký hợp đồng. Nội dung của bản hợp đồng rõ ràng, phúc lợi của công
ty điện tử An Thịnh không tồi. Khoảng thời gian tiếp theo, Tô Mạt không gặp hai
anh em nhà họ Vương nhưng thỉnh thoảng cô vẫn nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm đó.
Điều này khiến Tô Mạt rất xấu hổ, cô hy vọng bọn họ sẽ không bao giờ xuất hiện trước
mặt cô nữa. Hoặc giả nếu có ngày gặp lại, cô có thể ngẩng cao đầu.
Tô
Mạt dần lấy lại tâm trạng, lao đầu vào công việc.
Tùng
Dung không những giao đơn đặt hàng cho cô mà còn chỉ bảo cô từng chút một. Tô Mạt
dần nắm bắt bí quyết, thành tích công việc có chuyển biến tốt. Về việc Tùng Dung
thay đổi thái độ, Tô Mạt hết sức nghi hoặc nhưng cô không tìm ra đầu mối, chỉ có
thể tạm thời cho rằng “con người ai cũng có lòng trắc ẩn”.
Thấy
Tô Mạt được Tùng Dung coi trọng, các đồng nghiệp đều đối xử tốt với cô. Tô Mạt hiểu
rõ nguyên nhân nhưng với tính cách của ôn hòa, nhã nhặn, sau vài tháng cô đã tạo
lập được mối quan hệ rộng rãi. Giao tiếp tốt khiến công việc của cô gặp nhiều thuận
lợi. Một số khách hàng thấy cô là người thật thà, không cần e dè đề phòng nên muốn
hợp tác với cô.
Tất
nhiên không phải ai cũng như vậy. Một số người thích kiểu quan hệ toan tính thiệt
hơn. Về phương diện này, Tô Mạt còn là người mới, vì vậy dù cô nỗ lực học ngoại
ngữ, học tiếng địa phương, vất vả, mệt nhọc đến mấy cũng không kêu ca, thành tích
của cô vẫn chỉ dừng ở mức trung bình.
So
với Tô Mạt, Tào Nhược Thành mới là ngôi sao của phòng Kinh doanh. Hai năm nay, thành
tích của anh ta luôn dẫn đầu.
Anh
ta chưa đến ba mươi tuổi nhưng mồm miệng sắc sảo, có mạng lưới quan hệ xã hội rất
rộng. Nhược điểm duy nhất của anh ta là tính cách tương đối nóng nảy. Đặc biệt đối
với những đồng nghiệp có thành tích kém cỏi, anh ta sẽ không giữ thể diện cho người
ta, chửi thẳng vào mặt họ.
Tào
Nhược Thành hành sự quá đáng, các đồng nghiệp bất mãn từ lâu nhưng vẫn phải qua
lại với anh ta. Đến Tùng Dung cũng tỏ ra độ lượng, thường khen ngợi thành tích chứ
không hề đả động đến cách đối nhân xử thế của anh ta. Thái độ nhân nhượng của Tùng
Dung khiến đám người trong phòng đều cảm thấy hoang mang nhưng cũng chỉ dám tỏ thái
độ bất bình ở sau lưng.
Tùng
Dung không hề bận tâm. Tào Nhược Thành được thể ngày càng ngạo mạn, hễ gặp ai là
gây tổn thương người đó. Anh ta thích nhất là mắng người khác “ngu xuẩn”. Đặc biệt
khi mắng các đồng nghiệp nữ, vẻ mặt của anh ta vô cùng sảng khoái. Ví dụ như: “Cô
đúng là đồ ngu xuẩn, cô đã ngủ với người ta rồi, người ta đương nhiên không ký hợp
đồng với cô”, “Cô suốt ngày bám lấy người ta, người ta không coi cô là nhân viên
bán hàng mà coi cô là ô sin” hoặc “Con bé ngu xuẩn này chỉ biết lên giường là giỏi”...
Tùng
Dung đứng bên cạnh nghe Tào Nhược Thành mắng người, vẻ mặt điềm nhiên như không.
Thậm chí chị ta còn gật đầu tán thành: “Tiểu Tào nói đúng, không để người khác ăn
“đậu hũ” mà vẫn ký được hợp đồng mới là có bản lĩnh thật sự. Chúng ta bán hàng chứ
không bán thân. Người ta coi thường cô thì còn bàn chuyện làm ăn thế nào được nữa?
Ít nhất, mối quan hệ giữa nhân viên bán hàng và khách hàng là bình đẳng...”
Tào
Nhược Thành càng đắc ý, dần dần không coi quản lý của phòng Kinh doanh ra gì. Tuy
nhiên, anh ta chưa từng nặng lời với Tô Mạt. Cô làm việc kín kẽ, đối xử hòa nhã,
lễ độ với tất cả mọi người, ngay cả với cô quét dọn vệ sinh. Tính cách không bao
giờ nổi nóng hay tức giận của Tô Mạt khiến Tào Nhược Thành chẳng biết làm thế nào
để phê bình cô. Cùng lắm, anh ta chế nhạo cô tốn nhiều công sức cũng chỉ kiếm được
mấy đơn đặt hàng nhỏ, hoặc nói cô bề ngoài luôn tỏ ra đứng đắn một cách giả tạo.
Tô Mạt coi như không nghe thấy, chỉ tập trung làm tròn phận sự của mình.
Một
buổi sáng đến công ty, Tô Mạt còn chưa vào cửa đã nghe thấy Tào Nhược Thành mắng
người ta “ngu xuẩn” ở trong văn phòng.
Người
bị mắng là một đồng nghiệp nữ có thành tích bán hàng chỉ xếp sau Tào Nhược Thành.
Hai người cạnh tranh gay gắt từ lâu. Đồng nghiệp nữ này có nhan sắc vào loại khá
nhưng tiếng tăm thì không hay lắm. Đối với chuyện nhân viên có quan hệ mờ ám với
khách hàng, cấp trên chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng tình hình lần này hoàn toàn
khác, cô vợ của một khách hàng hung hăng xông vào tận văn phòng, chỉ vào mặt cô
ta, quát mắng: “Cô là đồ dâm phụ trơ trẽn...” Cô vợ còn nói: “Loại người ỷ vào tuổi
trẻ và nhan sắc mà dụ dỗ đàn ông thì chẳng có bản lĩnh gì. Sông Trường Giang lớp
sóng sau dồn sóng trước, đám con gái trẻ trung, xinh đẹp hơn cô như rau hẹ cắt mãi
không hết...”
Cô
ta cũng không phải loại vừa, lập tức cất cao giọng: “Cô không giữ nổi chồng thì
đến đây sủa bậy bạ sao? Nếu cô có thể giữ anh ta, cô còn đến tìm tôi làm gì, hả
bà già mặt nhăn nheo kia...”
Nghe
cô ta nói vậy, người vợ kia bật cười. “Chồng là người của mình, đương nhiên tôi
không nỡ nói anh ấy, tôi còn phải giữ cuộc sống sau này. Nghe nói cô sắp kết hôn,
nếu tôi tung tin về những việc làm xấu xa của cô, coi như giải cứu cho một người
đàn ông đáng thương bị che mắt...” Nói xong, cô ta tiến về phía trước, giơ tay tát
bốp vào gương mặt xinh đẹp của cô nhân viên.
Chứng
kiến cảnh đó, Tào Nhược Thành xông vào can ngăn hai người, túm tay nữ đồng nghiệp,
không cho cô ta đánh lại, để mặc người đàn bà kia đánh, cho đến khi Tùng Dung rẽ
đám đông đi vào.
Sự
việc tương đối ầm ĩ, thu hút phóng viên của hai tờ báo nhỏ. Đây cũng được coi là
một vụ scandal của công ty.
Buổi
chiều hôm đó, lãnh đạo của công ty không cho cô nhân viên cơ hội xin nghỉ việc,
trực tiếp đưa ra quyết định và gửi email cho tất cả nhân viên, thông báo cô ta đã
vi phạm điều lệ của công ty, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của công
ty, gây tổn hại đến danh dự của nhãn hiệu sản phẩm trong ngành, đồng thời gây tác
hại nghiêm trọng đến đạo đức xã hội. Căn cứ vào hợp đồng lao động hai bên cùng ký
kết, công ty quyết định sa thải cô ta.
Tô
Mạt nhìn chữ ký điện tử ở cuối thông báo. Ba chữ “Vương Cư An” được viết bằng nét
bút nghiêm túc nhưng rất phóng khoáng, mang phong cách của Tống vận(6).
(6) Tống vận: trào lưu văn học đời Tống.
Khoảng
thời gian sau đó, Tô Mạt vô cùng bận rộn. Phòng Kinh doanh liên tục mất đi hai nhân
vật chủ chốt. Ngoài đồng nghiệp nữ bị sa thải, một người cấp phó đột nhiên xin nghỉ,
nhảy sang công ty có vốn đầu tư nước ngoài. Những người ở lại nhìn chằm chằm vào
vị trí trống. Trong đó, người tự tin nhất là Tào Nhược Thành.
Về
chuyện này, Tô Mạt không hề bận tâm, cô cho rằng việc đó chẳng liên quan đến mình.
Cô cũng không tham gia tán gẫu với các đồng nghiệp, chỉ tập trung hoàn thành công
việc của mình. Nghĩ đến chuyện chiết khấu mỗi tháng một tăng, có thể gửi thêm tiền
trả góp căn hộ mới và sinh hoạt phí về cho bố mẹ, cô đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Bắt
gặp bộ dạng thản nhiên, không cạnh tranh với đời của Tô Mạt, Tào Nhược Thành lại
cho rằng cô có lá bài gì đó. Anh ta chống tay xuống bàn của Tô Mạt, cất giọng khiêu
khích: “Tôi phát hiện con người cô không đơn giản chút nào. Nếu cô không phải quá
ngốc nghếch thì là đóng kịch quá giỏi...”
Tô
Mạt ngẩng đầu. “Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người nhận xét như vậy.”
Tào
Nhược Thành cười cười, giơ tay vỗ vai Tô Mạt rồi bóp mạnh. “Tôi muốn nhắc nhở cô,
vờ vịt quá đáng cũng sẽ bị người khác đề phòng.”
Tô
Mạt xoay người, tránh bàn tay của anh ta. Cô không đáp lời mà quay đầu, gọi điện
hẹn gặp khách hàng.
Vài
ngày sau, Tùng Dung đột nhiên kêu Tô Mạt cùng tới bệnh viện thăm một người bạn.
Tô Mạt cảm thấy kỳ lạ, Tùng Dung nói: “Cô còn nhớ Mạc Úy Thanh không? Cô ta vừa
sinh con, thời gian trước có hỏi thăm cô đấy.”
Tất
nhiên Tô Mạt nhớ Mạc Úy Thanh. Cô còn nhớ cô ta từng nói, chỉ cần sinh con trai
là có thể chính thức bước vào Thượng gia, thế là cô nổi lòng hiếu kỳ, hỏi Tùng Dung:
“Mạc tiểu thư sinh con trai hay con gái?”
Tùng
Dung cười cười. “Con gái.”
Tô
Mạt kêu “a” một tiếng, thất vọng thay cho Mạc Úy Thanh. Cô lại nghĩ đến Thượng Thuần.
Từ trong tiềm thức, cô coi người đàn ông này như loài rắn rết, chỉ sợ chạm mặt hắn,
vì vậy cô cũng không muốn đi thăm Mạc Úy Thanh.
Tùng
Dung không rõ nguyên do, chỉ nửa đùa nửa thật khuyên Tô Mạt: “Thật ra con người
Mạc Úy Thanh cũng rất thú vị. Cô ta là người biết thích nghi với hoàn cảnh, thường
xuyên tiếp xúc với cô ta sẽ càng có lợi cho cô. Con người cô quá đứng đắn, trong
khi Mạc Úy Thanh có vẻ mang tà khí. Làm nghề bán hàng, đứng đắn quá sẽ khiến khách
hàng sợ mà chạy mất...”
Nghe
những lời này, Tô Mạt cảm thấy rất mới mẻ. Cô thầm tính toán làm thế nào để gần
gũi với Tùng Dung, tốt nhất là có mối quan hệ ngoài công việc, thế là cô không từ
chối, cùng Tùng Dung tới bệnh viện.
Trung
tâm ở cữ của bệnh viện phụ sản như khách sạn năm sao, phòng đơn rất sang trọng.
Mạc Úy Thanh lười nhác nằm trên giường, sắc mặt hồng hào. Ngoài chuyện cơ thể có
đẫy đà lên một chút thì gần như không nhìn ra vẻ mệt mỏi của một người phụ nữ mới
sinh.
Tùng
Dung không kiêng dè, hỏi thẳng: “Ông chồng không chính thức lăng nhăng của cô đâu
rồi?”
Mạc
Úy Thanh kêu người giúp việc pha trà, thong thả trả lời: “Ở chỗ con bé kia. Con
bé đó cũng sinh con gái, tôi nghĩ chắc cả cuộc đời này, Thượng Thuần sẽ không có
người nối dõi tông đường.” Nói xong, cô ta bật cười ha hả.
Tùng
Dung thổi thổi cốc trà. “Cô sinh con, người ta cũng sinh con. Anh ta đi thăm người
ta mà không đến thăm cô, cô còn vui vẻ như vậy sao?”
Mạc
Úy Thanh nhún vai vẻ bất cần. “Con bé đó không có đầu óc, bắt Thượng Thuần phải
đi thăm nó bằng được. Trẻ tuổi thì có tác dụng gì, sinh con xong cũng như lợn nái
cả thôi. Bất kể là thanh xuân vô địch hay Dương Ngọc Hoàn(7) tái thế,
trưng cái bụng to nhũn nhẽo, chỉ e đàn ông muốn cứng cũng không cứng nổi. Bọn họ
không nói ra miệng nhưng trong lòng đều cảm thấy chán ghét... Tôi không cho anh
ta đến thăm tôi, đến thăm con thì được, đến nhà thổ tìm thú vui cũng chẳng sao,
nhưng đừng đến gặp tôi, chỉ cần cho tôi tiền để tôi chăm sóc cơ thể. Đợi đến khi
tôi hoàn toàn lấy lại được làn da mịn màng, vùng bụng phẳng lì, xem anh ta có đến
không? Đảm bảo có đuổi anh ta cũng chẳng đi, đàn ông đều như vậy cả.”
(7) Dương Ngọc Hoàn: tức Dương Quý Phi,
một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc.
Tùng
Dung “hừm” một tiếng. “Bỏ hết tâm tư vào một người đàn ông, cô không mệt sao?”
Mạc
Úy Thanh trả lời nghiêm túc: “Đã làm điếm thì đừng đòi hỏi lập miếu thờ, phải có
tố chất nghề nghiệp.” Nói xong, cô ta quay sang dò xét Tô Mạt: “Chị thay đổi nhiều
đấy, trông trắng trẻo, mỡ màng hơn trước. Chỉ có điều bộ đồ này... Chị nên mua mấy
bộ quần áo tử tế.”
Trước
mặt Mạc Úy Thanh, Tô Mạt ít nhiều cảm thấy không thoải mái. Cô mỉm cười, đưa mắt
đi chỗ khác. Tùng Dung lên tiếng hỏi: “Bà vợ cả của anh ta không nói gì sao?”
Mạc
Úy Thanh thản nhiên nói: “Nhắc đến chuyện này, tôi quả thực rất khâm phục vợ Thượng
Thuần. Mười năm rồi, chị ta không gây náo loạn, thậm chí còn chẳng bận tâm, để mặc
anh ta ở bên ngoài bồ bịch thoải mái. Từ đầu đến cuối chị ta không tỏ thái độ nên
địa vị vững như bàn thạch. Trong chuyện này, ai không chịu nổi trước, người đó sẽ
thua. Nếu không muốn đẩy người đàn ông cho người đàn bà khác thì phải nhẫn nhịn,
lòng tự trọng chẳng là gì cả.”
Tùng Dung nói: “Vậy phải xem chị ta cần gì, có đáng hay không?”
Nghe
bọn họ kể chuyện bẩn thỉu, cẩu huyết của đàn ông như nói chuyện vụn vặt trong gia
đình, Tô Mạt bất giác cảm thấy như xương mắc trong cổ họng. Cô lại nhớ đến chuyện
cô đòi ly hôn Đồng Thụy An, từ lúc phát hiện ra sự tồn tại người thứ ba đến lúc
bàn chuyện ly hôn, không một ngày nào được yên ổn. Sau này, cô từng hỏi chính mình,
lúc đó cô có thật sự muốn ly hôn không? Câu trả lời là một nghìn, một vạn lần không
muốn.
Sau
khi trải qua một số việc ở bên ngoài, lúc buồn khổ, cô lại thầm hỏi bản thân, nếu
Đồng Thụy An hồi tâm chuyển ý, cô có muốn quay đầu không?
Tô
Mạt thở dài. Đã từ lâu cô chẳng nghĩ tới vấn đề này, bởi cô không có sức lực, không
có thời gian, cũng chẳng có tâm trạng.
Rời
khỏi bệnh viện, Tùng Dung hỏi Tô Mạt: “Cô cảm thấy con người Mạc Úy Thanh thế nào?
Sinh con cho người ta, đổi lại được một căn hộ và một chiếc ô tô.”
Tô
Mạt nói: “Mục tiêu rất rõ ràng.”
Tùng
Dung liếc nhìn cô. “Tôi tưởng cô sẽ ngưỡng mộ con bé đó. Thật ra hai người có khá
nhiều điểm tương đồng.”
Tô
Mạt không tỏ ra tức giận như trước kia. “Mạc Úy Thanh rất lợi hại. Bảo tôi sống
như cô ấy, chắc tôi chịu thôi, mệt chết đi được.” Cô bổ sung một câu: “Kể cả làm
điếm, tôi cũng muốn được lập miếu thờ.”
Tùng
Dung phì cười. Chị ta định lên tiếng thì chợt thấy một người đi tới, chị ta lập
tức chào hỏi: “Ông chủ Thượng, lâu rồi không gặp!”
Thượng Thuần gật đầu với Tùng Dung rồi quay sang Tô Mạt.
Từ
xa, hắn đã thấy gương mặt đầy ý cười chế giễu của người đàn bà này. Ý cười đó khiến
gương mặt thanh tú đến mức nhạt nhẽo bỗng trở nên chói mắt trong giây lát. Khi đôi
mắt dịu dàng của cô chạm vào mắt hắn, xương cốt của hắn như mềm đi. Ở giây tiếp
theo, Thượng Thuần phát hiện cô nhìn đi chỗ khác, né tránh hắn, xương cốt như lại
bị ngọn lửa vô danh từ đáy lòng đốt cháy.
Tô
Mạt không chào hỏi Thượng Thuần, coi như không nhìn thấy hắn.
Ánh
mắt của Tùng Dung lướt qua Thượng Tuần và Tô Mạt mà không để lại một chút dấu vết.
Đợi Thượng Thuần đi xa, chị ta mới lên tiếng: “Về vị trí còn trống, phòng Nhân sự
hỏi có cần tuyển người hay không. Lãnh đạo cũng rất quan tâm, vì vậy tôi đã trình
danh sách hai người. Đáng lẽ có ba ứng cử viên, đáng tiếc một người không biết điều,
đã bị sa thải... Tôi tiết lộ một chút với cô, để cô chuẩn bị trước tinh thần.”
Tô
Mạt hỏi lại với vẻ kinh ngạc: “Chị tiến cử tôi?”
Tùng
Dung nhíu mày, nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt thích thú. “Đúng, tôi đã tiến cử cô.”