Nữ hoàng và kẻ cướp - Ngoại truyện 2 - Phần 1
Ngoại truyện 2
Ngoại truyện về Vân - Như
Có
thể cho mình chút niềm tin không? Để mình tin rằng tất cả mọi gập ghềnh đều chỉ
là thử thách, khiến cả hai người nhận ra rằng sau khi trải qua mọi chuyện, cuối
cùng vẫn mong muốn có người đó tồn tại trong cuộc sống của mình, mong người đó
mãi ở bên mình, để mình tin rằng tình yêu tác thành hôn nhân, hôn nhân tác
thành hạnh phúc.
Không hẹn trước, cả hai người đàn ông cùng
đi thẳng vào tòa nhà tổng công ty của tập đoàn Liêm Thị, thư ký mở cửa cho họ,
Liêm Vân đang ngồi sau bàn làm việc, phòng làm việc của anh rất rộng, vì đã
chiều muộn, mặt trời đã lặn nên không nhìn rõ nét mặt anh trong thứ ánh sáng mờ
mờ đó.
Đón lấy phong thư, Liêm Vân trải hết những
tấm ảnh trong đó lên chiếc bàn rộng, ảnh chụp không rõ lắm, có thể thấy chúng
được chụp ở nhiều quốc gia khác nhau, có vài cái còn được chụp ở sân bay, nhân
vật trên tất cả những tấm ảnh đó đều là một người, đó chính là Ân Như.
Liêm Vân xem kĩ từng tấm một, từ đầu đến
cuối anh đều im lặng, chỉ có điều lông mày càng lúc càng nhíu chặt hơn, tấm
cuối cùng chắc là mới chụp, cô đang đứng trong một trung tâm mua sắm, mặc rất
thoải mái, nhưng nhìn cơ thể đã có thay đổi rõ rệt, dù ảnh chụp có mờ tới đâu
cũng nhận ra người phụ nữ đó ít nhất cũng đang mang thai bảy, tám tháng rồi.
Anh vô cùng tức giận nhưng cũng cảm thấy
thật chua xót, anh nhíu mày như muốn nén chặt những tình cảm phức tạp đang trỗi
dậy trong tim, nhưng rõ ràng là không thành công.
Người phụ nữ trong những tấm ảnh này đến
giờ trên danh nghĩa vẫn là vợ anh, đứa con trong bụng cô dù thế nào cũng có một
nửa là của anh, nhưng người phụ nữ đó đã làm những gì?
Cô thật sự cho rằng tác dụng của đàn ông
chỉ là mấy con tinh trùng thôi sao?
“Cô ấy vẫn bay à?”.
Hai người đàn ông kia thấy thái độ của anh có biến đổi, quay sang nhìn nhau
hội ý, trả lời với giọng thận trọng, “Không, tấm ảnh cuối cùng được chụp ở Mỹ,
cô Ân hiện giờ đang ở Los Angeles chờ sinh, thời gian gần đây không thấy có kế
hoạch đi đâu nữa. Anh Liêm, tiếp theo anh còn cần gì nữa không?”.
Cần gì? Đến nước này rồi còn cần họ làm gì nữa? Anh còn đang sống sờ sờ ra
đây lẽ nào coi như chết rồi?
Anh bấm điện thoại, thư ký lập tức trả lời ngay.
“Giúp tôi đặt vé đi Los Angeles, chuyến sớm nhất”.
Tay cầm theo tờ giấy ghi địa chỉ, Liêm Vân vừa xuống máy bay liền đi thẳng
tới đó.
Thời tiết ở Los Angeles khá nóng nực, mặc dù trong xe mở điều hòa nhưng khi
anh đến được thị trấn nhỏ ngoài ngoại ô thành phố người vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Không muốn thừa nhận đó là do căng thẳng, nhưng cũng không thể tìm được lí
do nào khác.
Ân Như ở trong một căn nhà riêng biệt có hai tầng, phía trước có sân cỏ,
trồng hoa, nhìn vô cùng mát mắt giữa ngày hè oi bức.
Sau khi xuống xe anh đứng ở bên đường đối diện do dự, vốn đã định tới nơi
sẽ đi thẳng vào nhà, giữ chặt lấy cô mà hỏi vì sao lại bỏ chạy, nhưng ngồi mười
mấy tiếng đồng hồ cuối cùng tới được đây, đột nhiên anh lại thấy sợ, không dám
bước về phía trước.
Đang là chiều muộn, là giờ cơm tối, các cư dân của thị trấn nhỏ giờ này
chắc đang quây quần bên bàn ăn cùng gia đình, còn anh một mình cô độc đứng bên
kia đường, vợ và đứa con chưa chào đời chỉ cách mấy bước chân, anh lại chỉ dám
đứng đó nhìn sang không dám tiến thêm một bước.
Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, hoặc là do nỗi nhớ nhung của anh quá
lớn, không bao lâu sau, cánh cửa đó quả nhiên bật mở.
Người bước ra chính là Ân Như, cô mặc bộ đồ bầu khá thoải mái, vừa đi vừa
nói chuyện điện thoại, nét mặt như đang cười, rất nữ tính.
Thực ra lần đầu tiên gặp Ân Như, trong lòng Liêm Vân thầm nghĩ… người này
có phải là phụ nữ không?
Đã là chuyện của nhiều năm về trước, giờ nghĩ lại vẫn thấy rõ ràng như mới
xảy ra ngày hôm qua.
Lúc đó tập đoàn đã chuẩn bị suốt hai năm để đưa cổ phiếu ra thị trường nước
ngoài, một mình anh đi ngược lại với ý kiến của mọi người, đứng ra mời một công
ty tư vấn quản lý có tiếng trên thế giới về sắp xếp lại bộ máy công ty, lúc đưa
ra phương án này một đám các ông chú, ông bác mỗi người mỗi ý, mặc dù còn dè
chừng những người trong hội đồng quản trị khác không thuộc gia tộc, không bày
tỏ thái độ ngay trong cuộc họp nhưng khi về nhà thì khác, hội nghị gia đình
được triệu tập khẩn cấp.
Lúc ấy anh là người nắm toàn quyền trong tay, trong thời gian anh điều
hành, công ty cũng đã kiếm được không ít lợi nhuận, anh quyết tâm muốn chấm dứt
những lề thói hủ bại, lề thói làm ăn cũ của công ty, nên cuối cùng vẫn tìm mọi
cách để bóp chết các ý kiến phản đối.
Có tiền làm việc gì cũng dễ, rất nhanh chóng NKC cho người tới liên hệ, sau
khi bàn bạc sơ bộ, anh chàng người Trung Quốc phụ trách việc liên hệ với tập
đoàn Liêm Thị đó dùng thứ giọng nửa Tây nửa Tàu đưa ra ý kiến với anh, tiếng
Anh của Liêm Vân thực ra không tồi, dù sao cũng đã từng ở nước ngoài một thời
gian, nhưng đúng là chỉ ở một thời gian thôi, ngành học là ngành tiền tệ, nhưng
người nghe và người giảng bài đều là người Trung Quốc, lúc đó anh mới hơn hai
mươi tuổi đầu, tức giận lên mua ngay vé máy bay bay thẳng về nước.
Về đến nhà vẫn còn gân cổ lên tranh luận với ông bố đang há hốc miệng của
mình, “Trường nổi tiếng gì chứ, đúng là lừa đảo, không bằng học từ xa qua mạng
mua lấy tấm bằng”.
Gia đình anh kinh doanh từ thời tổ tiên, vốn cũng chẳng học hành gì, nhưng
đến đời thứ ba thì nhận ra tầm quan trọng của kiến thức, các bác, các chú đều
gửi con ra nước ngoài du học, có tiền, muốn du học ở nước nào cũng được, những
người anh em họ của anh đều rất hứng thú, còn anh lại cảm thấy thật lãng phí
thời gian.
Lừa tiền của người Trung Quốc dễ lắm phải không? Có muốn lừa thì cũng là
anh lừa bọn họ, làm gì đến lượt bọn quỷ mắt xanh đấy.
Sau đó anh hoàn thành chương trình học của mình ở trong nước, tại học viện
Kinh Doanh anh quen biết một đám bạn bè là tầng lớp nhà giàu mới nổi, trong đám
bạn bằng vai phải lứa nổi danh có rất nhiều người thân thiết với anh, như thế
anh cũng cảm thấy mình đã không lãng phí thời gian.
Nhưng cũng chính vì điều này mà hình tượng của anh mãi mãi chỉ là anh chàng
nông dân, chưa bao giờ được khoác lên mình cái tiếng anh tài về nước, hay hào
kiệt du học ở nước ngoài về.
Dù sao anh cũng chưa từng hối hận, giờ nghe anh chàng này động nói là dùng
tiếng Anh, chán nản, anh thẳng thắn đưa ra yêu cầu, “Những cái khác không vấn
đề, tôi chỉ yêu cầu người các anh đưa tới phải nói tiếng Trung lưu loát, công
ty của các anh không phải mới chỉ ở châu Á một, hai năm, không đến nỗi không có
nhân viên biết tiếng Trung đấy chứ?”.
Đối phương ngượng ngùng, sau đó nghe nói dự án được tổ tư vấn tốt nhất châu
Á tiếp nhận, cũng coi như anh may mắn ngay từ bước đầu tiên.
Lần đầu tiên gặp mặt tổ tư vấn là một ngày mùa đông, lịch gặp gỡ cũng đã
được sắp xếp, tuy nhiên một công trình đột nhiên có vấn đề, lái xe chạy nhanh
hết sức mà cũng không kịp giờ hẹn.
Không khí trong phòng họp khá kì lạ, vẻ mặt thư ký bắt đầu không tự nhiên,
nhìn thấy anh như nhìn thấy cứu tinh, chạy tới giới thiệu, “Tổng giám đốc Liêm,
anh đến rồi, cô Ân đây nhất định yêu cầu giám đốc các bộ phận mang số liệu ra
để thảo luận về phương án, mọi người vẫn đang đợi…”.
“Anh Liêm, chào anh”. Là giọng phụ nữ, nhả chữ vô cùng ngắn gọn mạnh mẽ.
Bên phải của đầu bàn bên kia có người đứng dậy, người đó mặc một chiếc áo sơ mi
màu trắng kiểu kị sĩ, cổ tay áo bó chặt, tóc rất ngắn, mấy lọn tóc mai dài hơn
được vén gọn sau tai.
“Cô Ân?”.
“Là tôi. Anh Liêm. Chính tôi đã yêu cầu giám đốc các bộ phận tiến hành thảo
luận theo đúng giờ đã hẹn, một doanh nghiệp nên có cái nhìn nghiêm túc hơn về
khái niệm thời gian, không có anh ở đây không ai dám bắt đầu, ở đây vẫn quản lý
theo chế độ gia đình phải không?”.
Hả…
Ngoài những người mà cô mang đến ra, những người còn lại đều tỏ thái độ
không hài lòng, còn nhân viên của Ân Như đã quen phong thái làm việc như vậy
của tổ trưởng, việc gì cần làm thì cứ tiếp tục làm, cắm cúi bận bịu, không ai
tỏ vẻ ngạc nhiên.
Anh vốn không thích những phụ nữ mạnh mẽ, phụ nữ trong gia đình anh ai cũng
rất truyền thống, rất Trung Quốc, tam tòng tứ đức, ý chồng là ý trời.
Giống như mẹ của anh, cả đời là người mẹ thảo vợ hiền, ba anh thường xuyên
bận rộn với công việc kinh doanh bên ngoài, bà ở nhà quản lý chu toàn hậu
phương, cũng không bao giờ tham gia vào bất cứ công việc làm ăn kinh doanh nào
của chồng, nói chuyện bao giờ cũng dùng khẩu khí ôn hòa nhượng bộ.
Nhưng cô Ân Như này lại làm đảo lộn những suy nghĩ từ trước tới nay của anh
về phái nữ.
Sau lần gặp đầu tiên, cô cùng tổ tư vấn của mình chính thức bước vào tập
đoàn làm việc, tập đoàn có nhiều công ty con, lại phân bổ ở khắp các thành phố
trong cả nước, cô phải bay đi bay lại, một thời gian sau mới mang phương án
bước đầu được chỉnh lý quay về tổng công ty gặp anh để bàn bạc, hiệu quả làm
việc cao ngoài dự liệu của anh, phương án được trình bày sâu sắc và chính xác,
đánh đúng vào điểm yếu của loại hình doanh nghiệp kiểu gia đình nhà anh, khiến
anh lập tức có cái nhìn hoàn toàn khác đối với người phụ nữ này.
Có cái nhìn hoàn toàn khác cũng chẳng để làm gì, công việc là công việc,
quan điểm cá nhân là quan điểm cá nhân, anh vẫn không thừa nhận sự hấp dẫn giới
tính ở cô.
Phụ nữ kiểu đó chắc không lấy được chồng đâu nhỉ? Khi đi ăn cơm với các
giám đốc bộ phận anh đã nghe họ kháo nhau như thế.
Phương án chính thức do chính cô mang tới văn phòng ở tổng công ty thảo
luận riêng với anh, lúc đó cũng chuẩn bị tới kì nghỉ Tết, trước đó một ngày thư
ký đã nhắc anh về cuộc hẹn không chỉ một lần, xem ra uy danh của cô đã được mọi
người biết tới, đến ngay cả bên bỏ tiền ra đầu tư như anh cũng phải phục tùng
nguyên tắc đó.
Không thể đến muộn một lần nữa, lần trước tới muộn đã mất uy ngay trước mặt
cô, nếu lần này lại lặp lại thì không chừng kết quả của việc đến muộn sẽ là văn
phòng trống không.
Châm ngôn của cô là thời gian của mọi người đều rất quý, đừng lãng phí của
nhau.
Nhưng người đến muộn trong ngày hôm đó lại là cô, anh tới văn phòng phải
đợi mười phút mới thấy cô vội vàng xuất hiện, trên người vẫn mặc áo khoác, vừa
vào tới cửa liền lên tiếng xin lỗi, “Xin lỗi, anh Liêm, tôi đến muộn”
Quê anh ở Hà Nam, mùa đông cũng rất lạnh nhưng không khí khô hanh, Thượng
Hải thì khác, cứ mỗi năm tới mùa này thời tiết ẩm ướt và âm u, tiếng gió rít
lạnh tới thấu xương, cô không phải loại phụ nữ kiểu bình hoa hàng ngày chỉ đến
ngồi lì trong văn phòng, khi cô bước vào còn mang theo cả không khí lạnh, dường
như vừa trở về từ một nơi cực kì giá rét.
Nếu là người khác chắc anh sẽ cười cho qua, không phải là nhân viên do mình
quản lý, cũng chẳng cần phải áp dụng kỉ luật thép với người ta, nói không chừng
còn trêu chọc vài câu.
Nhưng vẻ mặt cô hết sức nghiêm túc khiến anh cũng phải tỏ ra nghiêm nghị,
trong lòng rất không thoải mái nhưng miệng vẫn khách khí, “Không có gì, khoảng
thời gian này tôi sắp xếp dành riêng cho cô Ân, có điều không ngờ một cô Ân
luôn miệng không nên lãng phí thời gian của nhau lại có tới hai thứ tiêu
chuẩn”.
Cô đang cởi áo khoác, chiếc áo khoác kiểu quân sự màu đen có hai hàng khuy
phía trước, đến khăn quàng cổ cũng dùng khăn len màu đen, rất phù hợp với khuôn
mặt đang lạnh như băng của cô, nghe thấy anh trả lời như vậy liền đứng thẳng
người nhìn về phía anh, chiếc cằm nhọn như nghênh lên, còn chưa kịp nói thì đã
bật ho.
Khi cô ho nhìn cũng rất khác người, hai tay ôm chặt lấy mặt, chỉ để lộ
chiếc mũi thẳng qua các kẽ ngón tay, gần như nửa mặt bị che mất, chỉ có đôi mắt
là vẫn đang nhìn anh chăm chăm.
Mặc dù tác phong, tính cách của Ân Như đã được quốc tế hóa, nhưng khuôn mặt
cô thì lại mang nét Trung Quốc truyền thống, đôi mắt phượng đẹp một cách đặc
biệt, lúc này khoảng cách giữa hai người khá gần, mắt cô đang nhướn lên nhìn
anh, trông quyến rũ đến kinh ngạc.
Nhìn biểu hiện của cô lúc này anh bỗng thấy mình ngẩn ngơ, vẫn còn muốn nói
nữa nhưng không thể thốt ra lời, anh cứ sững ra nhìn như thế.
Đúng lúc đó điện thoại bàn đổ chuông, anh quay người lại nhấc máy, tạm thời
tránh được ánh mắt của cô.
Giọng thư ký thận trọng vang lên, “Tổng giám đốc Liêm, vừa rồi tôi mang tài
liệu xuống cho bộ phận bán hàng, quên mất không nói với anh rằng trước đó cô Ân
có gọi điện thoại thông báo sẽ tới muộn mười phút, số liệu mà công ty con ở Mẫn
Hàng cung cấp cho cô ấy có vấn đề, cô ấy nói phải xuống đó xác nhận lại rồi mới
gặp anh được”.
Công ty ở Mẫn Hàng là công ty xa nhất ở Thượng Hải, vì giá đất rẻ nên mới
mua, cũng chẳng xây dựng gì ở đó, nói dễ nghe thì là công ty con, thực chất chỉ
là dựng lên một văn phòng giữa khoảng đất trống, đường xá xa xôi, lại có một
đoạn đường xe ô tô không thể đi qua, phải đi bộ, đến ngay bản thân anh cũng mới
tới đó một lần, trời lạnh thế này mà cô lại tới đó một mình..., anh quay lại
nhìn cô, quả nhiên gót giày cao gót có dính bùn đất.
Vừa dứt cơn ho, Ân Như bỏ tay ra, hai má đỏ ửng, giọng nói vẫn rất điềm tĩnh,
hơi khản, nghe giảm khí thế đi nhiều so với bình thường, “Anh Liêm, tôi có thể
giải thích”.
“Xin lỗi, là do tôi hiểu lầm”. Anh vội xin lỗi, “Tiểu Lí vừa gọi điện thoại
nói cô đã báo cho cô ấy, là cô ấy không nói với tôi cô tới Mẫn Hàng”.
Cô cũng không nói thêm gì nữa, cởi chiếc áo khoác ngoài vắt lên thành ghế
sofa trong phòng anh, quay đầu lại hỏi, “Vậy giờ chúng ta có thể bắt đầu
chưa?”.
Cảm thấy có lỗi nên khi nghe báo cáo về phương án Liêm Vân đã thay đổi thái
độ ngầm soi mói đối với cô trước đó, anh ngồi nghe vô cùng chăm chú.
Quả không hổ danh tổ tư vấn số một châu Á, phương án cô đưa ra vô cùng xuất
sắc, nhưng nghe tới đoạn cuối anh nhíu mày, “Cô Ân, nếu thực hiện theo phương
án này, tôi sợ sẽ gặp chướng ngại lớn”.
Cô ngồi trước mặt anh, thấy thái độ của anh lúc này đột nhiên mỉm cười,
“Tôi hiểu sự lo lắng của anh”.
“Gì kia?”. Lần này tới lượt anh ngạc nhiên nhìn thẳng vào cô.
“Công ty gia đình cũng có ưu điểm, đó chính là sức mạnh cốt lõi, ít phải
chia sẻ lợi nhuận, nhưng hàng trăm năm nay, tại sao có rất ít các công ty gia
đình đứng vững trên thế giới, anh có biết không?”.
“Bởi vì họ quá bảo vệ lợi nhuận cốt lõi của mình, từ chối những lớp người
trẻ tuổi đầy nhiệt huyết tham gia vào bộ máy quản lý, vì thế càng ngày càng cũ
kĩ, đấy cũng chính là lí do vì sao tôi lại mời cô tới đây”.
“Rất tốt”. Ân Như đứng hẳn dậy chống hai tay lên bàn, “Đấy chính là điểm
yếu chết người của các công ty kiểu này, lẽ nào anh không nhìn thấy, ngày đầu
tiên khi tôi tới đây, chỉ cần không có anh, tất cả các nhân viên quản lý đều
không dám làm gì, phải tới khi anh có mặt họ mới bắt đầu hoạt động sao?”.
Nghĩ tới ngày hôm đó anh vẫn còn cảm thấy khó chịu, cũng chẳng đợi anh trả
lời, Ân Như tiếp tục nói: “Anh Liêm, liệu anh có thể đảm bảo rằng mình lúc nào
cũng có thể xuất hiện kịp thời hay không? Anh có thể đảm bảo mình sẽ tự mình
làm hết được tất cả mọi việc không? Nếu không thể làm được thì phải dùng chế độ
để thay thế kiểu quản lý cá nhân, không thể tránh khỏi việc sẽ ảnh hưởng tới
lợi ích thiết thân của những thành viên trong tầng lớp cốt lõi, cũng chính là
những người có quan hệ ruột thịt trực hệ với anh”.
“Tôi hiểu”. Điều này sao anh lại không rõ chứ, “Nhưng cũng phải chú trọng
phương pháp, không thể nóng vội được”.
“Yên tâm”. Cô lại mỉm cười như đang nói chuyện phiếm về tình hình thời
tiết, “Những dự án có tính chất tương tự như vậy rất nhiều, các công ty gia
đình ở châu Âu cơ nghiệp có gốc rễ hàng trăm năm, không phải cuối cùng đều
thuận lợi phát triển, con người chỉ cần nhận ra rằng nếu không thay đổi thì sẽ
đi vào đường chết thì mọi thứ đều có thể thỏa hiệp”.
Nhưng nói xong cô lại bắt đầu ho, vẫn dùng hai tay ôm lấy mặt, lần này mắt
không còn nhìn anh nữa mà cụp xuống, chỉ thấy hai hàng mi chớp chớp.
Không kịp suy nghĩ, anh đã buột miệng nói: “Cô bắt đầu ho từ lúc nào? Có
cần tôi gọi bác sĩ tới khám không? Dạo này thời tiết rất lạnh, cẩn thận kẻo bị
cảm”.
Cách nói cứ như hai người đã quen biết nhau nhiều năm, vô cùng thân thiết,
tiếng ho dứt, cô ngạc nhiên nhìn anh, trong mắt hiện lên một dấu hỏi chấm, cứ
như lần đầu nhìn thấy anh vậy.
Đương nhiên Ân Như từ chối đề nghị đó.
Cô biết suy nghĩ của người đàn ông này đối với mình cũng như cô luôn biết
suy nghĩ của những người đàn ông khác đối với mình trong cuộc sống vậy - Cô có
còn là phụ nữ không? Cho dù còn là phụ nữ, người phụ nữ như vậy chắc không lấy
được chồng đâu.
Không lấy được chồng thì có làm sao, cô cũng chẳng cần.
Người phụ nữ mà cô sùng bái là Rice(*), người ta đã tặng bà một cây chổi
như muốn quét bà ra khỏi bộ ngoại giao Hoa Kỳ, bà đã đặt nó ở chỗ dễ thấy nhất trong
văn phòng để nhắc nhở mình phải cố gắng hơn nữa.
(*) Condoleezza “Condi” Rice: Sinh năm
1954, là bộ trưởng ngoại giao thứ hai của chính phủ George W.Bush từ ngày
26.1.2005 đến 20.1.2009. Rice là phụ nữ Mỹ gốc Phi đầu tiên, và là người Mỹ gốc
Phi thứ hai (sau Colin Powell), bà cũng là người phụ nữ thứ hai (sau Madeleine
Albright) phục vụ chính phủ trong chức vụ này. Hai lần liên tiếp bà được tạp
chí Forbes bầu chọn là người phụ nữ quyền lực nhất thế giới.
Đàn ông có thể giành được những vị trí cao, tha hồ làm mưa làm gió, cô đã
từng chứng kiến nhiều trường hợp những người phụ nữ cũng chẳng kém cạnh các
đấng mày râu, giờ đã là thời đại nào rồi mà còn nghĩ phụ nữ không có tài mới là
có đức.
Nhiều năm nay cô đi khắp các nước trên thế giới, cũng có những anh chàng
quyết tâm lao vào lửa, nhưng đa số đàn ông sau vài lần hẹn hò với cô đều tự
động biến mất như bốc hơi khỏi trần gian vậy.

