Nữ hoàng tin đồn - Chương 01 - Phần 1
Chương
1:
Chim
sẻ biến thành phượng hoàng
An Duyệt Sinh chưa bao giờ nghĩ đến
việc sẽ có một ngày Phong Bình rời xa anh.
Anh nhớ lại lần cuối cùng hai người
cãi nhau trước khi Phong Bình bỏ đi, dường như cũng chẳng có gì gay gắt lắm.
Nguyên nhân là sáng hôm ấy anh dậy hơi muộn, cô cứ giục anh, sau đó bắt đầu cằn
nhằn vì anh ham chơi game online, anh vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt thì lại
bị chê trách vì thói quen vệ sinh. Chút ngái ngủ cuối cùng của anh cũng đã bị
cướp đi, anh ức chế, liền “đáp” lại vài câu.
Một lúc sau, hai người đi thang máy
xuống dưới, Phong Bình vẫn lầm lì, chẳng nói chẳng rằng. An Duyệt Sinh rất khó
chịu, không kiềm chế được, cười lạnh lùng và nói: “Em thấy ấm ức như vậy, chi bằng
chúng ta chia tay”.
Vốn dĩ đó là câu nói trong lúc tức
giận, không ngờ Phong Bình lại đồng ý ngay: “Thật đúng với ý của em”.
Anh vô cùng ngạc nhiên, tròn mắt
không nói được lời nào. Cô không thèm quay sang nhìn anh lấy một lần. Bây giờ
nghĩ lại có lẽ lúc ấy cô đã hạ quyết tâm, quyết định rời xa anh.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại
www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Mấy ngày sau đó, cô không nhắc đến
chuyện chia tay, cũng không có dấu hiệu nào của việc chuẩn bị bỏ đi, chỉ có điều
thái độ rất lạnh nhạt. Anh tưởng rằng cô giở trò giận dỗi, mặc kệ hai, ba ngày
rồi dỗ dành là mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy.
Nào ngờ cô lại mượn lý do đi công
tác, một đi không trở lại.
Nhưng đó vẫn chưa phải là điều bi
thảm nhất.
Bi thảm nhất là anh không biết đi
đâu để tìm cô.
Hai người quen nhau qua mạng, sau
đó sống thử khoảng một năm, nhưng số lần cãi nhau thì không đếm xuể. Anh nghĩ
cô nóng tính, quái gở, có lúc thì tự ti, có lúc lại tự tin quá mức, tóm lại là
rất khó chiều. Dĩ nhiên anh cũng có không ít tật xấu, nhưng cô cũng không đến nỗi
phải dứt tình như thế, bỏ đi mà cũng không thèm chào một câu. Thật là độc ác!
Trong khoảng thời gian sống thử, thỉnh
thoảng lắm hai người mới nhắc đến hoàn cảnh và các thành viên trong gia đình. Bố
mẹ cô vẫn khỏe, cô có ba anh trai, hình như còn có một chị hay em gái gì đó,
anh cũng không nhớ rõ lắm, nói cách khác là anh không để tâm. Bởi vì anh chưa
bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có tương lai gì
với cô.
Anh từng xem qua chứng minh thư của
cô: Phong Bình, mười chín tuổi, người Vũ Minh.
Cô nói mình vẫn chưa tốt nghiệp đại
học, do không thể học tiếp được nữa nên phải đi tìm việc, vì vậy chỉ có thể làm
nhân viên bình thường. Anh không mảy may nghi ngờ những điều cô nói. Sau khi sống
thử, anh trở thành cuộc sống của cô, cô không có không gian của riêng mình,
không bạn bè, chưa bao giờ đồng nghiệp gọi điện cho cô. Đó cũng chính là lý do
mà hai người cãi nhau. Anh nghĩ mình hoàn toàn không có không gian riêng, điều
đó khiến anh cảm thấy ngột ngạt, thêm vào đó là tính cách khó hiểu của cô,
trong lòng anh bắt đầu có chút hối hận, cảm thấy lúc đầu mình quá bồng bột thiếu
suy nghĩ, không nên vì nhu cầu sinh lý nhất thời mà sống thử.
Dĩ nhiên, ngoại hình và khí chất của
cô ấy thì không thể chê vào đâu được. Nói một cách khách quan thì ngay cả hoa
khôi mà anh say đắm một thời hồi học đại học cũng không bằng một phần mười cô.
Nói về tính cách thì hoa khôi cũng còn lâu mới theo kịp. Nói đi cũng phải nói lại,
vẻ ngoài xinh đẹp thì dĩ nhiên rất thích mắt, nhưng cảm giác mới lạ qua đi, hai
người hiểu nhau hơn thì cũng chỉ đến thế. Tính tình cô ấy thay đổi thất thường,
anh phải hết sức cẩn thận. Người ta nói người phụ nữ càng đẹp thì càng khó chiều,
câu nói ấy đúng trên mọi phương diện.
Đưa cô đến những cuộc gặp mặt xã
giao dĩ nhiên có thể nở mày nở mặt. Một số người từng nói đùa rằng “bông hoa nhài
cắm bãi phân trâu”. Anh cho rằng đó là câu nói của những người “ghen ăn tức ở”.
Đáng tiếc anh chỉ là trưởng phòng nhỏ, không có nhiều dịp tham gia các cuộc gặp
mặt xã giao, nhưng cô thì lại rất ghét những cuộc gặp mặt như thế, chỉ khi nào
không thể từ chối được mới đi, mà có đi cùng thì cũng chẳng vui vẻ chút nào. Cứ
thế, chút ưu điểm vô cùng nhỏ nhoi của cô cũng dần mất đi.
Sau khi cô bỏ đi, anh có đi tìm cô.
Anh đến công ty của cô, hỏi các đồng nghiệp của cô nhưng không biết thêm thông
tin gì. Gọi điện thoại mấy lần, cô đều không mở máy. Nhắn tin qua nick cũng
không thấy nhắn lại.
Ban đầu anh còn có chút do dự,
không biết có nên đi tìm cô không, bởi vì sợ cô sẽ quay về thật. Về sau thấy cô
bặt vô âm tín, anh lại thấy lo. Thoát khỏi cô dĩ nhiên là chuyện đáng mừng,
nhưng chẳng may công an tìm đến nhà thì làm thế nào? Anh bắt đầu nghiêm túc tìm
cô mấy lần, còn đăng tin tìm người, dường như làm vậy anh mới thấy không hổ thẹn
với lương tâm.
Nhưng cô vẫn không xuất hiện.
Ba năm sau, anh đi công tác New
York. Anh đã khác xa ngày xưa, trở thành phó giám đốc của doanh nghiệp Viên Thị.
Anh nhìn thấy tấm ảnh đính hôn của cô với người khác trên tạp chí Forbes.
Người đàn ông kia chính là Đường Ca
Nam, con trai thứ hai của tập đoàn Bắc Thần.
An Duyệt Sinh xem đi xem lại, mắt
dính vào tờ báo, đáng tiếc là tấm ảnh ấy quá nhỏ. Người trong ảnh dung mạo vẫn
xinh đẹp như xưa. Trang điểm rất tinh tế, quý phái, khác hoàn toàn với vẻ đẹp
giản dị, dịu dàng trước đây.
Anh ngây người nhìn bức ảnh trong tạp
chí, từ “ngạc nhiên” không thể diễn tả hết cảm xúc lúc này của anh, nói đúng
hơn là anh thấy thảng thốt, không thể tưởng tượng nổi, tập đoàn Bắc Thần, Đường
Ca Nam, bao nhiêu người bắc thang cũng không với tới được, sao cô có thể làm được?
Nếu anh nhớ không nhầm thì cô có
hai đặc điểm nổi bật. Một là ngoại
hình, hai là tính nết. Đường Ca Nam vốn là công tử giàu có, đương nhiên thích vẻ
ngoài xinh đẹp của cô, nhưng lẽ nào chấp nhận được cả tính cách của cô? Hay là
cô đã đầu thai thành người khác?
Nhân
vật chính của bài báo này là Đường Trạm, bố của Đường Ca Nam, nhân tiện nhắc đến
thông tin cậu con trai thứ hai của nhà họ Đường đính hôn. Không thấy đả động đến
đối phương. Điều này thì An Duyệt Sinh có thể hiểu được vì cô chưa tốt nghiệp đại
học, có lẽ điều này khiến người viết cảm thấy khó xử. Không biết ai đã từng nói
rằng của hồi môn tốt nhất của phụ nữ là tấm bằng của một trường nổi tiếng.
Anh
cười nhạt rồi vứt tờ tạp chí xuống, đưa cốc cà phê đã nguội lên miệng nhấp một
ngụm, cảm giác đắng ngắt.
Mấy
năm gần đây, anh bon chen ngược xuôi, không ngừng phấn đấu, suy nghĩ cũng khác
nhiều so với ba năm trước, tuy nhiên, anh vẫn chưa cảm thấy thực sự mãn nguyện.
Thỉnh thoảng trong những khoảnh khắc thỏa mãn không phải là anh không nghĩ đến
sẽ có một ngày gặp lại cô. Ngày ấy… Những ngày đã qua, mỗi khi nghĩ đến đó anh
lại nhếch mép cười nhạt, không nghĩ tiếp nữa, để lại một khoảng trống trong tư
duy. Ý tứ thì nhiều mà không dùng được từ ngữ nào để diễn tả hết, có thể tưởng
tượng rất nhiều thứ nhưng dù có tưởng tượng thế nào thì anh cũng không nghĩ được
đến mức này.
Quả
là quá sức tưởng tượng. Anh không kìm được, cầm tờ báo lên đọc lại một lượt.
Đường
Ca Nam có nước da trắng, vầng trán mang khí chất của kẻ phô trương, không giống
phong thái khoan thai nho nhã của ông bố. Anh coi thường Đường Ca Nam nhưng
không dám coi thường Đường Trạm. Đàn ông nhìn đàn ông, tướng mạo chỉ chiếm một
phần nhỏ, thậm chí không có gì đáng nói, quan trọng nhất là quyền thế và địa vị.
Cả châu Á chỉ có một Đường Trạm, nhưng ông ta lại có năm người con.
Có
điều, dù Đường Ca Nam chỉ là một trong số năm người con đó thì cũng đủ cho anh
phải phấn đấu cả mấy đời. Cuộc đời thật bất công, nếu đứng trên cùng một điểm
xuất phát thì chưa chắc anh đã thua.
Anh
tức tối nhìn tờ tạp chí, bỗng nhìn thấy một câu tiếng Anh, tạm dịch là: “Tính
cách quyết định vận mệnh”. Tính cách quyết định vận mệnh, đúng là nực cười, nếu
anh và Đường Ca Nam có tính cách giống nhau thì liệu rằng vận mệnh của họ có giống
nhau không? Có lẽ tính cách quyết định vận mệnh thật nhưng cần có điều kiện nhất
định.
Trên
thế giới này có rất nhiều việc cần điều kiện.
Không
biết giữa Phong Bình và Đường Ca Nam có điều kiện bí mật gì không đây? Nếu
không kiểu phụ nữ ngoài vẻ đẹp ngoại hình ra chẳng có thứ gì như cô ta làm sao
Đường Ca Nam có thể “tiêu hóa” được?
Không
hiểu vì lý do gì mà bỗng nhiên anh thấy lo thay cho Đường Ca Nam. Đúng vậy, Bắc
Thần là khách hàng lớn của Viên Thị. Hiện nay đang hợp tác về lĩnh vực bất động
sản. Đường Ca Nam là người phụ trách của Bắc Thần. Tuy nhiên, anh lo lắng cho một
khách hàng đến mức này thì quả thực là không cần thiết, dù gì thì Viên Thị chỉ
phụ trách một phần năm dự án mà thôi.
Hai
bên đã hợp tác làm ăn thì khó tránh khỏi chạm mặt nhau, bỗng nhiên lại có mối
quan hệ này, anh phải hết sức cẩn trọng mới được. Anh vừa nghĩ vừa đưa tay lên
sờ cà vạt từ lúc nào không biết, dường như bắt đầu thấy căng thẳng. Nhưng nghĩ
lại thấy buồn cười, có gì mà phải căng thẳng cơ chứ? Ban đầu, người chủ động bỏ
đi là cô ta, người lo lắng căng thẳng là mình. Cô ta không có lý do gì để trách
cứ mình cả. Hơn nữa, nếu chuyện vỡ lở thì chỉ bất lợi cho cô ta mà thôi.
Nghĩ
vậy anh thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sau
khi về thành phố Thánh Anh anh mới biết, internet, báo chí, ti vi, đài phát
thanh đâu đâu cũng đăng tin đính hôn của cậu con trai thứ hai của chủ tịch tập
đoàn Bắc Thần. Nội dung chủ yếu là xoay quanh cô gái may mắn trong bức ảnh, rất
nhiều phán đoán được đưa ra, vốn là người được giới truyền thông quan tâm nhưng
lần này Đường Ca Nam đã bị “bỏ rơi”.
Một
thời gian, Phong Bình trở thành “cô gái Lọ Lem”.
Tuy
nhiên cô không biểu lộ gì, ngược lại cảm thấy rất hứng thú với những tin tức
trên mạng.
Câu
chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng nhanh chóng lan đi, chúng biến những ảo
tưởng xa vời của con người thành hiện thực, cổ vũ các cô gái Lọ Lem xông pha tiến
lên phía trước. Nhưng cảm nhận thực sự của cô gái Lọ Lem sau khi biến từ chim sẻ
thành phượng hoàng như thế nào thì vẫn là điều bí mật đối với mọi người.
Trong
con mắt của người ngoài thì Phong Bình thật là may mắn, đáng ngưỡng mộ. Nhưng
trên thực tế cô đang rất khó xử vì chuyện đính hôn giữa cô với Đường Ca Nam
không được người nhà họ Đường ủng hộ.
Đường
Ca Nam vốn là người “ngang ngược”, làm việc gì cũng khiến mọi người ngạc nhiên,
từ khi anh tròn mười tám tuổi đến nay, không biết đã có bao nhiêu scandal tình
ái. Bỗng nhiên nói đến chuyện đính hôn, sao người nhà có thể tin được? Thậm
chí, anh ta còn không biết xuất thân của cô gái mình định đính hôn thế nào, vì
vậy mọi người chắc chắn anh ta lại định giở trò bịa chuyện, đang định khuyên
răn anh ta hồi tâm chuyển ý, nào ngờ anh ta lại làm lớn chuyện hơn. Kết quả là
chuyện này còn kinh động hơn cả sấm vang chớp giật.
Cứ
như vậy nên đã đẩy Phong Bình vào thế đối lập với nhà họ Đường. Tuy họ trách cứ
Đường Ca Nam không hiểu chuyện, bị ma xui quỷ ám, nhưng đáng giận hơn vẫn là
con hồ ly tinh tham vinh hoa kia.
Tuy
nhà họ Đường rất bất mãn với chuyện này nhưng khi đối mặt với giới truyền thông
vẫn giữ được phong độ, kỹ năng ngoại giao xuất sắc của họ khiến Phong Bình vô
cùng khâm phục.
Cô
đóng trang web, xuống phòng khách uống trà.
Trên
bàn uống nước có một tờ báo, một hàng chữ rất to đập vào mắt cô: Tối hôm qua câu lạc bộ những chàng độc thân
tài ba đã khai trừ Đường Ca Nam ra khỏi danh sách. Cô không nhịn được, cười
phá lên, nước trà đổ ra tay. Cô không lau sạch mà cầm tờ báo đi lên phòng ngủ.
Lục
quản gia ngoảnh mặt làm ngơ, nét mặt hiện lên vẻ khinh miệt không dễ nhận ra.
Thật
là thô tục, không biết cậu Ca Nam trúng phải bùa mê thuốc lú gì mà lại đính hôn
với cô ta? Dù tướng mạo của cô Man Văn và cô Niệm Chân không bằng cô ta thì chẳng
phải vẫn còn cô Hạ Dao, người đoạt giải thưởng Kim Ngưu cho nữ diễn viên chính
xuất sắc nhất sao? Vẻ đẹp của cô ấy được cả nước công nhận; dù gì thì cũng
không đến lượt cô ta, thật là thô tục!
Đến
người giúp việc còn có thái độ như vậy, đừng nói đến người nhà họ Đường. Phong
Bình muốn bước vào cánh cửa nhà họ Đường quả là không dễ dàng chút nào. May mà
mấy năm nay, cô đã rèn cho mình cách sống bình thản, mọi chuyện đều do duyên số,
được thì là mình may mắn, không được thì do mình không có phận.
Thứ
duy nhất mà cô chủ động giành lấy trong cuộc đời này là tình yêu của An Duyệt
Sinh nhưng kết quả cô đã thất bại thảm hại. Chuyện ấy khiến cô vô cùng tuyệt vọng.
Hồi ấy cô vẫn còn trẻ, chỉ mới mười tám tuổi, tâm hồn vẫn trong sáng, chưa bị
lây nhiễm những thói xấu của thời đại, nguyện vì tình yêu mà lao vào nước sôi lửa
bỏng, quên cả bản thân mình, bởi vì còn trẻ nên không đề phòng, cũng bởi vậy mà
rất dễ dàng bị tổn thương.
Cô
không ngờ rằng sau khi rời bỏ An Duyệt Sinh lại gặp Đường Ca Nam.
Đường
Ca Nam.
Nhớ
lại cái tên này, cô mỉm cười.
Trong
tờ báo cô cầm trên tay có ảnh của anh, đôi lông mày đen, chiếc mũi cao, đôi mắt
vì quá tinh nghịch nên trông không chững chạc lắm, nếu là mười bảy, mười tám tuổi
thì có thể nói là hoạt bát đáng yêu. Nhưng anh đã gần ba mươi tuổi. Những người
khắt khe một chút thì sẽ nói anh là người phóng túng. Tuy nhiên, trong mắt
Phong Bình, anh là một người buông thả, ngang bướng, thi thoảng rất nghịch ngợm,
dĩ nhiên đó là do hoàn cảnh gia đình giàu có tạo nên, nhưng quan trọng hơn vẫn
là tính cách. Cô thích tính cách của anh, có thể nói hai người rất hợp nhau.
Các
bài báo đang dự đoán về thân phận của cô, tờ báo lá cải này cũng không ngoại lệ.
Không biết họ lấy thông tin ở đâu mà nói cô từng là người mẫu. Cô và Đường Ca
Nam quen nhau ở show trình diễn thời trang của nhà thiết kế nổi tiếng Dịch Nhĩ
Dương và đã trúng tiếng sét ái tình.
Tính
đến nay, đây là bài báo duy nhất có một chút sự thật.
Đúng
là cô đã tham gia show trình diễn thời trang của Dịch Nhĩ Dương, nhưng không phải
là người mẫu, càng không phải trúng tiếng sét ái tình. Tối hôm ấy, họ chỉ nói
chuyện với nhau vài câu.
Câu
thứ nhất là: “Vì sao hàng ghế trước không có chỗ của tôi?”.
Cô
không ngẩng đầu lên mà chỉ trả lời ngắn gọn: “Vậy thì anh tìm ở hàng ghế sau”.
Anh
nhấn mạnh: “Tôi là Đường Ca Nam”.
Cô
vẫn không nhìn anh, giở tập tài liệu trong tay, rút sơ đồ ghế ngồi, nhìn một lượt
rồi nói: “Ồ, Đường Ca Nam, anh Dịch Nhĩ Dương xếp cho anh chỗ đặc biệt nhất, ở
hậu trường”.
Anh
nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”.
Cô
gấp tập tài liệu lại, nhìn anh và nói: “Bởi vì hậu trường là nơi các người mẫu
thay quần áo. Dịch Nhĩ Dương nói thứ mà anh thực sự muốn nhìn thấy không phải
là quần áo trên người các người mẫu”.
Nói
xong, cô quay người bước đi, để lại Đường Ca Nam tức tím cả mặt, nghiến răng
nghiến lợi đi về phía hậu trường tính sổ với Dịch Nhĩ Dương.
Lần
thứ hai họ gặp nhau là trên máy bay.
Sau
khi kết thúc show diễn thời trang ở New York, Dịch Nhĩ Dương cùng mọi người trở
về thành phố Thánh Anh, đi cùng đoàn có năm người, chỉ có cô được may mắn ngồi
khoang hạng nhất. Người ngồi cùng hàng ghế là Đường Ca Nam. Sau khi nói vài câu
với Dịch Nhĩ Dương, anh quay sang mỉm cười với cô: “Không biết phải xưng hô với
cô thế nào nhỉ?”.
Cô
ngồi thẳng người, chưa kịp trả lời thì Dịch Nhĩ Dương đã nói tranh: “Này Nam,
tôi khuyên cậu đừng động đến cô ấy”.
Ăn
nói kiểu gì vậy?.
Đường
Ca Nam gườm gườm nhìn anh ta: “Nhĩ Dương, quân tử ăn nói phải cẩn trọng”.
Dịch
Nhĩ Dương bật cười, đưa tay lên giới thiệu: “Đây là Phong Bình. Đường Ca Nam,
chắc là biết rồi chứ?”.
Câu
nói cuối cùng là nói với Phong Bình, kiểu câu nghi vấn. Đường Ca Nam nghe thấy
câu nói ấy tỏ vẻ không vui. Có bao nhiêu phụ nữ Trung Quốc không biết Đường Ca
Nam? Anh là người đàn ông độc thân nổi tiếng nhất châu Á.
May
mà Phong Bình không làm anh thất vọng.
“Dĩ
nhiên là biết”, cô mỉm cười cầm tờ tạp chí, chỉ vào người trên trang bìa rồi cười
với Dịch Nhĩ Dương: “Trên tạp chí còn đăng cả ảnh này, bạn trai của hoa hậu
phim ảnh Hạ Dao, chả trách lúc nãy tôi thấy quen quen…”.
Đường
Ca Nam không còn gì để nói. Lẽ nào anh cần phải dựa vào Hạ Dao để tăng độ nổi
tiếng của mình sao?
Lại
nghe thấy tiếng cô hỏi tiếp: “Không biết anh Đường đã đóng những bộ phim nào?”.
Đường Ca Nam tức tím cả mặt. Nhất định là cô ta cố tình.
Dịch
Nhĩ Dương không nhịn được, đưa tay che miệng ho khan, suýt nữa thì bị nội
thương.
Chỉ
thấy cô ta tỏ vẻ ăn năn, bổ sung một câu: “Xin lỗi, tôi không quan tâm đến làng
giải trí trong nước lắm”.
Vô
duyên! Không quan tâm đến làng giải trí còn mua tạp chí làm gì?.
Đường
Ca Nam quyết định phản công. Anh chỉnh lại tư thế ngồi, mỉm cười và nói: “Có
câu: Thời trang giải trí không phân nhà, cô Phong Bình làm trong làng thời
trang, không quan tâm tới làng giải trí thì quan tâm đến cái gì?”.
“Tôi
quan tâm đến sức khỏe và bảo vệ môi trường”.
Lại
còn dám trợn mắt nói điều gàn dở, thật đáng ghét! Đáng tiếc cho khuôn mặt xinh
xắn. Đường Ca Nam cười khẩy, nhìn tờ tạp chí trên tay cô ta và hỏi: “Chắc là cô
Phong Bình chưa đọc tờ tạp chí này?”.
“Xem
qua tranh, rất ít thông tin có giá trị”.
Đường
Ca Nam mỉm cười và nói: “Bộ váy dạ hội trên người Hạ Dao là do Jennifer thiết kế,
có giá lên đến hơn một triệu ba trăm nghìn tệ”. Số tiền này lấy trong thẻ tín dụng
của anh.
Phong
Bình cũng cười: “Bộ váy này chẳng qua là thiết kế loại ba của Jennifer, không
được coi là thông tin có giá trị”.
Cô
vừa nói câu ấy, sắc mặt của Đường Ca Nam thay đổi đột ngột.
Dịch
Nhĩ Dương rất khoái chí khi nhìn thấy dáng vẻ của Đường Ca Nam lúc ấy, lòng thầm
chờ mong màn nổi trận lôi đình của anh ta.
Phong
Bình chuyển chủ đề: “Chỉ có điều, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng… Hạ Dao bây giờ
vẫn chưa có phong thái của một ngôi sao quốc tế, mặc chiếc váy này rất hợp”.
Đường
Ca Nam không nói được lời nào.
Thiết
kế loại ba, rất hợp với Hạ Dao, chẳng phải ý nói Hạ Dao thuộc loại ba sao? Nếu
nghĩ sâu xa hơn thì chẳng phải đồng nghĩa với việc Đường Ca Nam cũng thuộc loại
ba sao?
Sỉ
nhục người quá đáng, đúng là sỉ nhục người quá đáng!
Đợi
đến khi máy bay hạ cánh, mọi người vừa bước xuống máy bay, anh liền chạy đến
trước mặt cô và nói: “Cô Phong, nếu cô muốn gây chú ý với tôi thì cô đã thành
công rồi đấy”.
Lúc
ngồi trên máy bay, Phong Bình ngủ mơ mơ màng màng, khi nghe thấy câu ấy vẫn
chưa lấy lại tinh thần. Dịch Nhĩ Dương đứng sau cười ha hả: “Nam, bình tĩnh,
bình tĩnh, kích động là ma quỷ”.
Đường
Ca Nam trợn mắt nhìn anh ta, sau đó đeo chiếc kính đen rất ngầu, che đôi mắt hiện
rõ vẻ căm giận rồi bước đi.
Từ
đó về sau, cứ khi nào có thời gian rỗi là anh lại chạy đến phòng làm việc của Dịch
Nhĩ Dương, mục đích là trả thù “nỗi nhục” lần trước.
Mọi
người trong phòng làm việc như được tiêm thuốc kích thích, ai cũng tinh thần phấn
chấn, mặt mày rạng rỡ, cười tươi như hoa. Bất kể là trai hay gái, kết hôn hay
chưa kết hôn, trông ai cũng sáng sủa, dịu dàng, ngay cả nhiếp ảnh gia Đại Lưu
cũng bớt chút thời gian rảnh rỗi ngắm mình trong gương.
Đường
Ca Nam đến ba bốn lần, gặp không ít cô gái xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy nhưng
“kẻ thù” thì chẳng thấy đâu. Sau nhiều lần nói bóng nói gió không thấy động
tĩnh gì, anh đành phải hỏi thẳng Dịch Nhĩ Dương.
Lại
nói đến Dịch Nhĩ Dương, bởi vì anh cứ dăm bữa nửa tháng lại hạ cố đến thăm, khiến
hiệu quả công việc xuống dốc không phanh nên tức đến nỗi nghiến răng giậm chân,
chỉ thẳng vào mặt anh và quát: “Cút mau, cút, lần sau cậu còn dám đến đây thì tôi
sẽ cho cậu cút ngay”.
Đường
Ca Nam cười khì khì: “Nói cho tôi địa chỉ nhà, số điện thoại của Phong Bình,
tôi sẽ đi ngay”.
Dịch
Nhĩ Dương từ chối thẳng thừng: “Không biết”.
Đường
Ca Nam ngồi phệt xuống bàn làm việc của anh ta, vắt chéo chân, khịt mũi: “Ai
thèm tin lời cậu? Cô ấy là nhân viên của cậu, cậu lại không biết số điện thoại
của người ta, chẳng nhẽ đây là quán trà, khách sạn, muốn đến thì đến, muốn đi
thì đi, không cần điền thông tin, đăng ký gì sao?”.
Dịch
Nhĩ Dương ngửa mặt lên trời than thở: “Cô ấy làm thêm thôi mà, tôi quan tâm nhiều
đến thế làm gì?”.
Đường
Ca Nam trợn tròn mắt, ngạc nhiên hỏi: “Trời ơi Nhĩ Dương, cậu để nhân viên làm
thêm ngồi cùng mình trong khoang hạng nhất. Cậu trở nên hào phóng như thế từ
lúc nào vậy?”.
Dịch
Nhĩ Dương như phát khóc, than thở rằng: “Công tử Ca Nam, bệ hạ Ca Nam, người đừng
vì cô ấy không nhận ra thân phận thái tử vô cùng cao quý của người mà nỡ vùi
hoa dập liễu, quyết không buông tha như thế…”.
“Thôi”,
Đường Ca Nam cười, đấm vào vai anh ta, nhân tiện cầm cốc cà phê trên bàn uống một
ngụm rồi nói, “Nói thật đi Nhĩ Dương, có phải là cậu thích cô ta nên mới…”.
Anh
chưa nói hết câu thì Dịch Nhĩ Dương đã hét lên: “Trời có mắt, nếu tôi có ý đó
thì tôi sẽ bị liệt dương suốt đời”.
Câu
nói ấy khiến Đường Ca Nam ho dữ dội vì sặc.
Mặt
Dịch Nhĩ Dương biến sắc, luống ca luống cuống cứu chữa bản thiết kế, sau đó vo
tròn tờ giấy vừa dùng để lau bản thiết kế, ném thẳng vào đầu Đường Ca Nam và
hét lên: “Cút ra ngoài”.
Đường
Ca Nam cười khì khì né người sang một bên, một lúc lâu mới khống chế được các
dây thần kinh trên mặt và nói: “Nhĩ Dương tôi hỏi cậu, một cô gái trong làng thời
trang ở thành phố Thánh Anh mà không biết Đường Ca Nam là ai, cậu thấy có đáng
tin không?”.
Dịch
Nhĩ Dương bĩu môi, không còn gì để nói.
Đường
Ca Nam nhếch mép cười: “Còn dám nói là không quan tâm đến làng giải trí, thật nực
cười. Cô ta cố tình gây chú ý với mình, lòng dạ hiểm ác khó lường…”.
“Vậy
thì cậu tự chui đầu vào lưới làm gì?”.
“Không
vào hang cọp sao bắt được cọp con?”.
Dịch
Nhĩ Dương bật cười: “Có phải dạo này cậu nhàn rỗi quá không?”.
Đường
Ca Nam cũng cười nhe nhởn: “Đúng vậy, đúng vậy, cậu thỏa mãn nguyện vọng của
mình một lần đi, đều là anh em với nhau, từ trước đến nay mình chưa xin cậu
chuyện gì, lần này thôi mà, cho mình đi…”.
Anh
chen mông vào ghế của Dịch Nhĩ Dương, khoác vai anh ta, lèo nhèo đòi địa chỉ,
hoàn toàn không chú ý đến trợ lý của Dịch Nhĩ Dương đang đứng ngoài cửa. Cô ta
há hốc mồm nhìn hai người trước mặt mình, một người phong độ phóng khoáng, một
người cao ráo thanh tú; một người trắng trẻo đẹp trai, một người chín chắn trầm
tĩnh đang kề đầu sát vai trong chiếc ghế mềm phía sau bàn làm việc, hình ảnh
thân mật ấy khiến con ngươi của cô ta suýt thì rơi xuống đất.

