Thiên thần trong nắng - Chương 02

CHƯƠNG II

Người lớn thì hay có những hành động phức tạp và khó hiểu, trong khi đó,
bọn trẻ lại đơn giản hơn nhiều.. Nhưng đôi khi, mọi chyện lại khác với quy luật
vốn có của nó, chờ xem...

oOo

Thằng Hòa đứng thẳng ngươì dậy, chống tay lên cằm và nhìn theo Huỳnh, mắt
vẫn luôn ra vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi như là có gì hệ trọng lắm, cho đến khi cô
bạn này yên vị tại chỗ ngồi, mặc cho Xuyến và Bình đã lại hướng ra phía
cổng... Mỗi đứa đang theo đuổi một ý nghĩ riêng.

Tại sao nhỉ? Chỉ đơn giản là muốn từ bạn bình thường trở thành bạn thân, và
bạn thân thì sẽ suốt ngày kè kè bên nhau như ba đứa chúng nó lúc này thôi,
không ảnh hưởng tới hòa bình thế giới hay gây nên chiến tranh vũ trụ, thì Huỳnh
cứ tự nhiên mà nói thẳng với một trong ba, và cả ba sẽ, hoặc là đồng ý, hoặc là
không. Mà đồng ý hay không cũng thế, chẳng lẽ đang yên đang lành, rồi vì một yêu
cầu nho nhỏ của Huỳnh, ba đứa nó lại có thể cạch mặt Huỳnh ra, làm như vậy có
mà ma coi được. Huỳnh là bạn, sự thật hiển nhiên ở hiện tại.

Thế mà cả bọn đang làm cho mọi chuyện rối linh tinh lên đây.

Sau một hồi nghĩ ngợi, Hòa quyết định nó sẽ là người nói trước:

-Tao thấy con nhỏ này sến quá.

Ặc...ặc. Đúng là phong cách của một ÔNG TÁM, chả vô thẳng vấn đề gì cả.
Bình nhăn mặt, cười một cái, nhún vai:

-Mày nghiêm túc coi, dù gì, nó cũng từng nằm trong nhóm luyện thi “Văn
hay chữ tốt” đấy, phải sến chút chứ... Coi bộ, vụ này hấp dẫn hén?

-Mày tính mở phi vụ mới hả? Ôi trời...Hợp ý tao!

Hòa hớn hở, khuôn mặt rạng rỡ trông thấy. Xuyến lè lưỡi:

-Chuyện gì nữa? Tao nghe đồn là con Huỳnh không tệ lắm đâu, mấy tuần nay
học chung, thấy nó hiền khô. Tao OK.

Hòa cốc đầu Xuyến một cái, tội nghiệp, Xuyến thấp hơn thằng này cả cái
đầu, thành thử ra cứ bị như thế hoài đấy... Chẳng biết đời nào mà cao lên nổi
nữa. Hòa bô bô:

-Trời ơi, OK cái rụp vậy đó hả? Xoàng, phải cho nó lên bờ xuông ruộng vài
trận mới được.

-Mày nói hợp ý tao-Bình cổ vũ.

Hòa hỏi ngang:

-Ê, giờ mày tính sao?

-Ủa, sao mày kêu tao? Chẳng phải mày đã nói là “lên bờ...” gì đó à?

-Nhưng tình hình là tao chưa nghĩ ra!

“Trời ơi”... Hai đứa con gái đồng thanh kêu lên, làm Hòa nhà ta hơi cụt
hứng, nó nói cộc lốc:

-Tụi mày nghĩ ra chưa? Tao học chung với nó một năm rồi, nó không đơn
giản đâu.

Bình cao giọng:

-Mày nói có quá hông? Tao thấy nó tương đối à, nhưng phải kiểm tra lại
cái. Tao có cách.

Rồi nó quay sang Xuyến:

-Xuyến hiền qua xá. Nghe tao nè. Tụi mình, mỗi đứa sẽ...

...

...

...

...

...

...Xong!

-Mày quá đỉnh luôn Bình ơi!

Hòa nhìn nó với ánh mắt long lanh
ngưỡng mộ, trong khi Xuyến chỉ cười cười. Hãy nhớ rằng, Xuyến hiền thật, mà
đúng ra là rất bao dung, dễ chịu, hiền chưa phải lắm, cứ đọc tiếp về sau, rồi
mới đánh giá cô bạn này... Bởi vậy, Xuyến OK ngay từ đầu, và bây giờ, bị lôi
kéo vào vụ này, nói thật, nó mệt lắm, nhưng phải tham gia thôi... Sao ác thế không
biết.

Vậy mà, ba đứa chơi chung, và chơi thân với nhau được mới hay!

oOo

Tình yêu phải qua nhiều thử thách, mới có thể vững bền đi tới cái đích
cuối cùng mà cả hai hằng mong đợi, phải chăng, tình bạn cũng như thế? Chúng tôi
thật ngốc nghếch khi đang “trầm trọng hóa” mọi thứ lên, để rồi lại tự đâm đầu
đi giải quyết... Và chúng tôi đang chứng minh cho tất cả thấy, như thế mới là
con nít đấy ư?

Bạn à, đôi khi, tôi thích những điều ngốc nghếch! Bạn có thế không?

oOo

“Huỳnh thân mến!

...Rất vui khi được làm bạn với bạn,
và sẽ vui hơn nữa, nếu chúng ta là bạn thân...hihi. Nhưng tụi tui chưa trả lời
bạn được, vì bạn phải hoàn thành một đợt test của tụi tui. Không báo trước đâu
nha... Chờ bạn đó!...”

Bình xếp tờ giấy lại cẩn thận, vẫn loại giấy kẻ ô li quen thuộc mà cả nó
và Huỳnh đều có. Thằng Hòa ra vẻ hài lòng lắm:

-Lâu lâu mới thấy mày o o chữ một bữa, giờ thì tao biết vì sao hồi đó mày
không bao giờ đậu ở các cuộc thi “Vở sạch chữ đẹp”...

Bình liếc mắt:

-Vậy hả?

Hòa cười. Xuyến lắc đầu:

-Thôi mà!

Đồng ý rằng nếu có thêm Huỳnh làm
bạn thân của tụi nó thì không có chiến tranh thế giới, nhưng nếu cứ để Bình với
Hòa nói chuyện kiểu vậy, hòa bình sẽ chẳng thấy đâu, mà đảm bảo rằng, cảnh sát
vũ trụ sẽ sớm đến tin hai đứa thôi. Thảm họa đấy!

-Tao có nhiệm vụ viết, giờ ai đưa?

-Mày chứ ai- Hòa nói ngay lập tức, chắc thằng này sợ Bình sẽ bắt nó đối
mặt với bạn lớp phó.

Xuyến cũng gật gù:

-Đúng rồi, mày đưa đi, con Huỳnh nó đưa thư cho mày chứ đâu đưa cho tụi
tao.

Hòa không nói, nghĩa là Xuyến nói quá đúng. Hai đứa nhất tề nhìn Bình.
Chẳng còn đường từ chối nữa rồi, Bình cười miễn cưỡng:

-Ừ, cũng đúng, thôi đành vậy. Nhưng có gì tao không chịu một mình đâu
nha.

Hòa trấn an nó:

-Bà ơi, cứ làm như vô hang cọp. Con Huỳnh nó hiền khô, giống tao vầy
nè...

Xuyến tròn mắt, còn Bình thì vờ như sợ hãi, nói không ra tiếng:

-Eo ơi, mày... đừng... đừng làm
tao sợ!

oOo

Huỳnh đọc tờ giấy, mỉm cười: “Quả đúng như mình nghĩ”. Nó cắm cúi viết
lại vài dòng trả lời, đại loại là nó sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tốt, và
mong ba đứa kia không làm khó nó.

Huỳnh tưởng rằng “ba đứa kia” là sẽ làm điều gì đó khủng khiếp lắm, nên
viết với giọng nghe thảm thương vô cùng, đến nỗi tụi kia phải phì cười:

-Mấy đứa mình có ăn thịt ai đâu chời...

Và Bình phát lệnh:

-Chiều thứ 5 có lao động, tao sẽ thử trước. Nhưng thử bằng cách gì thì...

Hòa nhìn nó:

-Giờ mới thứ hai, mày yên tâm mà nghĩ đi nha... Chúc mày thành công!

Bình đáp gọn lỏn:

-Ờ! Mày cũng vậy.

Nó lại nhìn Xuyến:

-OK nhé bà con...?

-Ừ thì...OK!

Cười lên nào, tất cả...

Xuyến không lộ vẻ quá háo hức như hai bạn, nó chỉ mong, Huỳnh sẽ có thể
qua được thử thách của Bình và Hòa, để nó không phải làm gì.

Và thật ra, giờ này, cả ba đang cùng hy vọng, đâu riêng gì Xuyến, nhưng
ngoài Xuyến ra thì hình như hai đứa còn lại chẳng biết hy vọng gì, hy vọng cho
Huỳnh êm xuôi vượt qua để có thêm một đứa “bạn thân”, hay hy vọng là sẽ có một
cuộc chơi mới thú vị?

oOo

Trường tụi nó mới xây được một năm, còn mới toanh. Trường cũ đã vừa cũ
vừa nhỏ hẹp, và nằm trong khuôn viên trường tiểu học, phòng học lợp lá, vách
gỗ, mưa tạt gió lùa, khổ phải nói. Bởi vậy, nghe tin có trường mới để học, đứa
nào đứa nấy mừng rơn... Thầy cô cũng mừng...

Thế mà, chẳng bao lâu sau, tụi nó đâm ra chán, tụi nó nhận ra rằng,
trường cũ thích hơn nhiều. Trường cũ có cây phượng cây sao ba bốn chục năm
tuổi, che bóng mát rượi, sân trường lại là sân cát, chạy chơi có té cũng không
phải đến nỗi u đầu chảy máu. Trường mới trồng cây tí tẹo, nắng đến nhức đầu. Và
nỗi sáng tới trường, phải dắt xe vào nhà xe, rồi leo lên cầu thang để vào lớp,
chứ không như hồi đó là chạy xe một lèo tới dựng ngay trước cửa nữa.

Nhưng chán nhất là lao động. Trường xây xong, trải sân toàn ximang, đã
thế lại còn chừa lại hai khoảng đất rộng thênh thang, nói là để làm vườn trường
gì đó. Ôi, lao động là bắt lấy chổi quét sạch sẽ từng hột cát bay trên sân, và
nhổ hết cỏ ở cái nơi gọi là “vườn trường tương lai” ấy. Hành học sinh!

13h 30 phút trưa thứ năm, hơn 220 cái đầu đen có, xanh có, vàng có, nói
chung là màu gì cũng có... lố nhố dưới ánh nắng mặt trời đang muốn đổ lửa đỏ,
để điều khiển chân tay làm việc trong khi giáo viên chủ nhiệm đang cố hết sức
động viên.

-Nhổ nè... chặt nè... làm gì không biết, vài bữa sau tụi nó lại ngốc đầu
lên nữa cho coi- Bình lẩm bẩm, mồ hôi đã ướt cả áo.

Thằng Hòa nhìn xung quanh một lượt, ấm ức:

-Mày coi kìa, tụi mình thì làm gần chết, còn tụi con Thảo, con Nhiều có
làm cái giống gì đâu... Nói tới là “tao hổng có dao”, rồi “nó mượn dao tao rồi,
lát tao làm”... Giả tạo, nói mày nghe, để tụi nó làm thà tao làm sướng hơn,
thấy cái kiểu làm mà mắc ghét, ở nông thôn sao tiểu thư nhiều quá không biết...
Thầy Tuế bó tay luôn...

Chờ Hòa nói hết, Xuyến chỉ nhẹ nhàng:

-Mày hơi đâu mà để ý, ráng làm cho xong rồi về sớm, lơ mơ ở lại một mình
đó con.

Cạch...cạch...cạch...

Tiếng dao cùn va vào đá gạch vụn, nghe mà nhứt óc. Hồi lâu, Bình bực mình,
nó quăng con dao cho thằng bạn đang đứng xớ rớ kế bên, bắt chặt cho hết đám cây
chó đẻ dưới chân, rồi đi phăng phăng lại phía tam cấp ngồi thở dốc, mặc kệ hai
đứa bạn mình vẫn đang cố gắng kiếm người để thay thế.

Mắt Bình mở to khi thấy Huỳnh đứng bên cạnh đám tiểu thư lớp nó, chỉ chỉ
trỏ trỏ, tay phải cầm con dao vẫn đang dính đầy đất cát, coi bộ nhỏ này có cái
kiểu “làm mắc ghét” mà thằng Hòa nói rồi.

-Huỳnh... Huỳnh...

Bình vừa kêu vừa chạy lại chỗ con nhỏ. Nghe có người gọi, Huỳnh quay lại
nhìn, trong mặt ngố hết biết. “Chắc tại nắng quá”, Bình thầm nghĩ.

-Gì hả voi?

-Tui mi-nhon như vầy mà là voi, hehe, hổng phải voi nhen. Đi ra cổng mua
nước uống, mệt quá xá!

Tụi của Bình hay uống nước ở quán trước cổng, bây giờ muốn ra đó phải
băng qua khoảng sân trường nắng dữ dội. Vì là sân ximang, nên ngoài nắng, sân
còn có thêm cái vụ nóng, tất nhiên là nóng hơn ở cái “vườn trường” rồi. Bình
mệt thật, nhưng chắc chắn nó chẳng đời nào chịu quá bộ đi xơi nước ngoài ấy
đâu, ngồi đây dưỡng sức con hơn, nó nói vậy là vì thấy Huỳnh.

Huỳnh nhăn nhó:

-Ngoài cổng hả?

-Ừ.

-Thôi, nắng thấy mồ. Bạn đi đi...

Bình cười nửa miệng, đắc chí:

-Ờ... Vậy tui đi.

Nói rồi, nó cắm cổ chạy lại chỗ Hòa và Xuyến. Hai đứa này cũng tới lúc
được đứng nghỉ ngơi “hóng nắng” rồi. Và dĩ nhiên, Bình nhà ta đã gieo vào đầu
Huỳnh một dấu “?” to đùng: đi mua nước ngoài cổng sao lại chạy ngược vô trong
như vậy, rủ đứa khác đi chăng?

-Cấp báo, cáo bấp, cấp...

-Thôi, ngưng... đứt hơi bây giờ-Hòa chặn nó lại, đợi nó đứng ngay ngắn, Hòa
tiếp- Mày nói gì với con Huỳnh vậy?

-Mày thấy rồi hả?

-Tụi tao đâu có mù đâu mà một con voi đứng nói chuyện với một con heo lại
không thấy?- Hòa hí hửng

-Mày muốn gì? Trời nắng, tao bực à...

-Thôi đi. Vụ gì? Đừng nói là cái lá thư...-Xuyến lúc nào cũng giải vây
kịp thời nhỉ?

-Trúng phóc.

-Rồi sao?-Hòa nhìn nó, tò mò.

-Out rồi bây ơi.

Xuyến “Hả” một cái, nhìn Hòa. Hòa trầm ngâm:

-May thử nó sao vậy?

-Thì tao rủ nó đi ra ngoải mua nước với tao, mà nó sợ nắng, hổng đi, hết
chuyện...tèn...tén...ten!

-Vậy là không biết “hy sinh vì bạn bè” hén mạy?

-Thì đó, out là phải.

-Đâu thể đánh giá đức hy sinh đơn giản như...

Thằng Hòa cắt lời Xuyến:

-Mày vô tư quá... Tụi mày ở đây đi, tới tao.

Thằng này thiệt là...bắt chước.

1 phút...

2 phút...

5 phút...

Hai đứ con gái đứng nhìn một thằng con trai vung tay múa chân với nhỏ
Huỳnh, làm gì thế không biết.

6 phút.

Hòa chạy lại, bỏ lại con Huỳnh với dấu “?” y như lúc nãy.

-Xong.

-Được hông?

-Out tập 2.

-Hả?-Xuyến thật sự thất vọng. Nó thở dài thườn thượt, dài tới mấy cây số.

Bình hỏi thằng Hòa:

-Mày làm gì nó mà tay chân loạn xạ hết vậy?

-Tao thuyết phục nó đi...uống nước với tao, nó hổng chịu.

!

-Cách đó của tao mà.

-Như nhau thôi-Hòa cãi.

-Như cái con mắt mày, nó là con gái, con gái rủ con gái đi uống nước thì
hổng sao, đằng này cả lớp đang ở đây, tự nhiên mày rủ nó đi... Là tao tao cũng
không đi... –Bình lí luận, thằng Hòa đơ người.

-Nhưng...nhưng...kệ mầy, tụi mình thỏa thuận rồi, đạt hay không do người
thử đánh giá chứ bộ. Thua 2/3. Không đạt.

-Không đạt thì không đạt. Dù gì thì tao cũng nhớ mày đã ăn cắp ý tưởng
của tao. Hãy đợi đấy.

-Ừ, tao đợi!

Xuyến lại xen vào đúng lúc:

-Vậy bây giờ, làm sao mình nói với con Huỳnh là nó không thể làm bạn thân
của cả đám?

“Ờ hén?”

Bình zí Hòa ngớ ra... Cả ba ngừng nói, suy nghĩ...

Sao đây?

oOo

Đang căng thẳng, Bình tự dưng la lên:

-Á, thầy Tuế kìa, dẹp chuyện này qua một bên. Làm lẹ, nãy giờ tụi mình
nghỉ ngơi hơi lâu đấy...

Bó tay luôn!

oOo

“Các em, hôm may chúng ta sẽ tiếp tục các vấn đề về tam giác...”

Cô Liên đang say sưa mở đầu bài mới, lớp hơi nhốn nháo vì mới vào tiết,
nhưng vẫn trông nghiêm túc lắm. Giờ Toán mà lại!

-Ê Huỳnh...

-Gì hả Bình?

-Tui có chuyện.

-Có chuyện gì đợi hết tiết đi.-Huỳnh nói trong khi mắt vẫn không rời
bảng.

-Không được, để lâu bực mình lắm. Nghe nè...-Bình cố chỉnh giọng nói vừa
đủ hai đứa nghe, chậm rãi-Vụ thử thách, bạn không qua được, rớts 2/3. OK? Hết.

“Bình, lên bảng vẽ vẽ cho cô hai tam giác...”

“Dạ”

Bình cười, nhìn Huỳnh và rời khỏi chỗ. Huỳnh thừ người ra. “Tụi nó làm
khi nào nhỉ? Rớt thảm hại vậy sao, hichic, Chúa ơi...Đúng là... không có lòng
thương người gì hết.”

“Huỳnh, đọc lại cho cô?1 để bạn vẽ hình.”

Cô ơi cô à...

Xuyến ngó xuống, Hòa ngoái cổ lại, Bình úp mặt vào bảng, Huỳnh thì gân cổ
lên mà đọc. Mọi người biết không, lúc ấy, có ba người đang cười và một người
thầm khóc gọi Chúa đấy...

oOo

Có vẻ như mọi chuyện kết thúc ở đây, vì Huỳnh thua và Hòa với Bình ít khi
nào dễ tính như Xuyến, nhưng không đâu. Tình bạn đến bất ngờ trong lặng lẽ...
Bốn đứa vẫn học chung lớp, gặp nhau thường xuyên, họp tác với nhau trong các
phong trao như cơm bữa ấy chứ nhỉ? Hết lớp 8, rồi sang lớp 9... thời gian
trôi... Mọi thứ được chứng minh bằng hành động, cảm giác, chứ không phải là mấy
câu nói trong một này nắng đổ lửa...

Bày ra vụ thử thách chi cho mệt thế không biết?

Và hiện tại, Bình, Xuyến, Hòa, Huỳnh...: họ là những người bạn thân, bạn
thân mãi mãi, phải không?

oOo

Nếu bạn là một trong số các nhân vật của tôi, thì hãy mỉm cười khi đã đọc
tới đây nhé...

Báo cáo nội dung xấu