Cú đấm của một đứa con gái- Chương 01
Truyện: Cú đấm của một đứa con gái
Tác giả: CheeryChip
Facebook: https://www.facebook.com/mai.le.7731
Chap
1: Ngông cuồng!
[ Đoạn
hồi ức …]
Cái nắng
gay gắt của buổi trưa hè lại càng khiến bà trở nên bực bội khi đứa con gái bé bỏng
mới năm tuổi của mình lại tiếp tục phải chuyển trường chỉ vì những trò gây gổ.
Cũng phải thôi! Năm nào mà chả vậy! Quậy từ bé nên
mỗi năm nó đều phải chuyển trường một lần, phần vì quậy phá, phần vì đánh nhau,
phần lại vì hoàn cảnh gia đình. Nhà nó cứ phải chuyển đi suốt thế …
Biết vậy mà con bé cũng chẳng khá lên được!
Thử hỏi xem trên đời này kiếm đâu ra được một đứa
con gái thứ hai thích cởi trần, mặc quần đùi, đi dép tổ ong và chạy nhong nhong
giữa trời trưa nắng cùng lũ con trai như một vị thủ lĩnh như thế kia chứ!
Chẳng hiểu nó thích gì ở hai chữ “ thủ lĩnh “ mà từ
bé đã luôn muốn được gắn liền với cái tước hiệu ngang tàng ấy rồi. Cũng chẳng cần
biết cả nể bất kỳ một ai cả, nó phải làm “ thủ lĩnh “ ở bất cứ nơi nào con bé
đi qua và dừng chân lại.
Tất nhiên, ngôi trường mẫu giáo, lớp số 5 này cũng
không ngoại lệ. Năm nay là năm cuối, thế mà do quá hư nên con bé vẫn cứ bị chuyển
trường. Bước tới ngôi trường này, nó lại quyết định bắt tay vào thực hiện một
cuộc thế chế mới. Nhưng dường như là khá khó khăn khi chưa gì nó đã đụng phải một
chướng ngại vật to đùng nằm ngay trước mặt.
Chính hắn, cái kẻ béo ú đang đứng rú ở giữa hành
lang và chắn hết thảy mọi lối đi lại chỉ vì do mình quá béo.
Thêm một câu nói nữa làm con bé ngứa tai đến nỗi phải
đưa chân bước tới lại gần :
- Tất cả chúng mày phải gọi tao là Anh! Bởi tao tên là Nhật
Anh!!
Ô kìa! Lạ nhỉ! Theo
như lời mấy đứa bạn xung quanh đây nói thì thằng nhóc đó mới học lớp số 4 thôi.
Sao mà vênh thế?! Chẳng nhẽ không ai trị được hắn sao?! Vậy thì để ta. Nghĩ vậy,
con Cheer liền nhanh chóng tiến lại gần, thản nhiên bước qua và cố tình đụng phải
vai hắn. Một cái đụng khá mạnh khiến thằng Nhật Anh phải lóng ngóng tí thì ngã
nhào.
Chẳng thèm xin lỗi lấy
một lời, nó vẫn nghênh mặt bước tiếp cho đến khi nghe thấy tiếng hắn bất ngờ gọi
lại.
Giọng cất lên có vẻ
khó chịu lắm.
- Ê con kia! Đụng phải tao mà bỏ
đi như thế được à!
- Ồ! Không bỏ đi chẳng nhẽ lại
phải quay lại xin lỗi mày?! Thế thì tao lại chẳng sợ mày quá! – Nó hất hàm cao
giọng ngoảnh lại.
- Mày … chán sống rồi con ạ! Biết
tao là ai không! – Thằng Nhật Anh đem giọng anh chị ra dọa nó … nhưng mà vô ích
thôi.
- Mày á! Một con lợn chăng?! –
Nó khẽ nhíu mày rồi tiến lại gần, chủ động đẩy vai thằng nhóc.
- Con khốn này …- Hắn khẽ nghiến
răng, rồi vội vàng túm lấy cổ áo con bé, xếch ngược lên một cách tàn bạo – Mày
chết đến nơi rồi con ạ!
- Bỏ ra!- Giọng nó vẫn cất lên lạnh
lùng.
- Hờ! Cái gì cơ! Mày nằm mơ à! –
Thằng Nhật Anh khẽ cười khẩy, một nụ cười đúng chất khinh khỉnh.
- Tao bảo bỏ ra! – Nó gằn giọng
nhắc lại lần nữa. Ánh mắt trừng lên có vẻ đe dọa.
- Bỏ ngay cái kiểu nhìn ấy xuống,
không tao móc …
« Cốp! « -
Một tiếng va chạm lớn giữa hai cái đầu bất ngờ vang lên. Mà đúng ra là do con
bé đã đột ngột tóm lấy tay thằng nhóc, rồi nhanh như cắt, nó dùng lực hất cả
người mình lên để đập thẳng vào đầu thằng bé, một cái đập tấn công thẳng vào đầu
khiến hắn phải đau điếng.
Thằng Nhật Anh choáng
váng buông tay rồi ngã liệng về phía sau. Đoạn ngồi dậy, hắn vội loạng choạng lấy
lại thăng bằng, răng thằng bé nghiến vào nhau kèn kẹt tạo nên những tiếng ken
két nghe thật ghê tai. Ánh mắt nó trừng lên như thể muốn nuốt tươi ngay lấy con
bé. Nghĩ vậy, hắn liền vội vàng chồm tới, lao thẳng tới người con bé và tóm chặt
lấy hai vai nó, nhanh chóng áp sát vào phía góc tường, gầm gừ đe dọa.
- Mày chết rồi con ạ! Dám bật
tao à!! – Vừa nói, hắn vừa tung ra những cú đấm chắc nịch … cứ nhằm thẳng vào mặt
con bé mà táng, táng lia lịa khiến nó không kịp đỡ lại.
Máu ở môi và mũi đã bắt
đầu ứa ra khi thằng Nhật Anh tiếp tục lên gối sút vào bụng, hắn sút lia lịa mà
chẳng thèm bận tâm xem là mình đang bắt nạt một đứa con gái. Nhưng chuyện đó
cũng chẳng thể tiếp tục được lâu khi mà cái Cheer đã bắt đầu bật lại. Đầu tiên
là tóm ngay lấy đầu gối hắn, ấn thẳng xuống và huých mạnh khuỷu tay lên hàm thằng
nhóc, mượn lực, nó lại hất thẳng lên bằng một cú đập bằng đầu khiến thằng Nhật
Anh bị bật ngược ra xa. Nhanh như cắt, con bé tiếp tục tiến tới, giáng những
đòn lia lịa vào đầu và bụng thằng bé, bằng quyền và cước của mình. Béo nên cũng
chẳng thể di chuyển được nhanh, hắn chỉ biết choáng váng đưa tay lên che đầu chịu
trận.
Cho đến khi đã tã,
con nhóc mới lệnh khệnh bước tới, tóm lấy cổ áo thằng bé, nó khẽ lườm. Nói bằng
cái giọng anh chị của một đứa trẻ con mà ai nghe cũng phải giật mình.
- Chỉ được thế thôi à?! Nếu chỉ
được có thế này thôi thì lần sau đừng bày đặt đánh nhau! Mày đang làm bẩn mắt
tao rồi đấy!
Nói vậy, rồi nó
lại đứng lên, bước đi khinh khỉnh trước ánh mắt ngạc nhiên của biết bao nhiêu
người …
Từ đó, cái câu nói ấy
… cứ khắc sâu vào tâm trí hắn, và làm hắn day dứt cho đến tận bây giờ. Một thằng
nhóc chỉ mới bốn tuổi đã bị thua một con nhóc năm tuổi. Sao có thể chứ! Hắn là
con trai cơ mà! Nhục quá!
Bởi vậy, để xóa đi
cái nỗi nhục ấy. Hắn đã không ngừng rèn luyện, không ngừng tiến lên và tìm những
địch thủ mới. Để khiến mình mạnh hơn. Để một ngày nào đó, hắn sẽ gặp lại nó …
và cho con bé biết tay!
« Chỉ được có
thế thôi à! « - Đó đã trở thành câu nói cửa miệng của hắn sau mỗi lần
đánh nhau chiến thắng tự lúc nào không biết …
…………………………
[ 12 năm sau ]
Thời gian trôi qua, mọi
vật đều lớn lên, và con bé thì cũng đã 18 tuổi. Năm nay nó lên lớp 12. Vậy mà vẫn
bị chuyển trường, vẫn bị trách cứ và nhận đủ lời phê phán bởi cái tính nóng nảy
và hay đánh nhau. Tất nhiên, trận nào cũng thắng. Thế nên nó mới bị lũ bạn gán
cho cái biệt danh là « con quỷ học đường «.
Mà thôi! Kệ! Cũng chẳng
sao! Bước vào trường mới, lại một cuộc sống mới, nó sẽ bắt tay vào làm một cuộc
thế chế mới … Chắc chắn rồi!
………….
Khệnh khạng bước vào
trường, vẫn như bao lần trước, nó vẫn cứ khác người như thế. Quần tụt, xiềng
xích móc đầy quanh hông, áo thụng rộng thùng thình và găng tay thì to bản kiểu
rock. Tất nhiên, không thể thiếu mấy chiếc vòng thánh giá hay khuyên tai đầu
lâu được gắn chi chít trên mình con bé được. Trông nó thật dị thường. Điều đó
làm chú ý không biết bao nhiêu con mắt đổ dồn vào nó.
Và tiếng của một đứa
con gái chảnh chọe chanh chua như dấm bất ngờ cất lên cũng khiến bước chân nó
phải dừng lại.
- Ôi trời ơi! Trông như thằng nửa
đực nửa cái!
Cái tiếng nói lanh lảnh
ấy bất ngờ cất lên thu hút ngay sự chú ý của con bé, và nó khẽ quay đầu nhìn lại.
Đó là Zuri, hot girl hiện tại của trường. Lóc cóc bước tới gần, Cheery nhoẻn cười
chào hỏi.
- Chào! Mày vừa mới nói
tao trông nửa đực nửa cái ấy hả?
- Thì sao …- Cái Zuri khẽ chau mày nghi ngại.
- Nhưng tao tin chắc, của tao to
hơn cái thứ hàng độn của mày đấy!
Vừa dứt lời, nó lập tức
tóm lấy bàn tay của cái Zuri và đặt ngay lên vùng ngực của mình, ấn nhẹ. Cảm
giác mềm mềm, ấm ấm lập tức lan nhẹ trên những ngón tay … cái Zuri vội vã rụt
tay lại ngượng ngùng. Chưa hết, nó còn đặt tay mình cái bốp lên ngực cái Zuri rồi
bóp nhẹ … quả nhiên … chỉ có « lá «! Khẽ cười khẩy, Cheery tặng cho nó một
lời khuyên thật ngọt ngào.
- Lần sau thì mặc áo khớp cỡ vào
nhé! Độn thế này không « lớn » được đâu!
- Mày … đứng lại cho tao! – Chẳng
để con bé được yên, cái Zuri vội vàng tóm lấy tay nó kéo phắt lại như thể muốn
gây sự.
- Lại gì nữa đây … – Nó khẽ nheo
mày, tỏ vẻ bất cần.
- Con chó này! Mày tưởng nói tao
xong là bỏ đi dễ dàng như thế được hả!
- Thế thì làm sao?! Có vấn đề gì
không?! – Cheery khẽ nhếch môi cười khẩy, nó quá hiểu trò của bọn này.
- Thì làm sao á! Mày chết đi
này!
Vừa dứt lời, ngay lập
tức, cái Zuri vung tay tính tát thẳng vào mặt con bé, nhưng đâu có dễ thế, nó
đoán trước được rồi mà, vội cúi người xuống, nó né đòn một cách dễ dàng, rồi lại
đứng lên cười khẩy.
- Yà! Cái con này … tát mà như vậy
à! Mày làm tao chán quá đấy! TÁT- là phải như thế này này!
Nói rồi, nhanh như cắt,
nó giương tay tát thẳng vào má con Zuri lên tiếng cái « Đốp! «. Tiếng đốp
vang lên giòn tan khiến mặt con nhóc đỏ ửng, chắc hẳn là phải đau và rát lắm.
Ai nhận đòn của nó cũng thấy thế mà!
Biết không địch lại nổi
đối thủ, Zuri chỉ biết nằm khụy dưới đất mà ôm má hằn học, ngước ánh mắt đăm
đăm lên nhìn nó một cách hận thù.
Con Cheer khẽ cúi đầu
xuống, nó cười, rồi ném lại một câu đau điếng vào mặt con nhóc kia.
- Chỉ được có thế thôi à?! Nếu
chỉ được có thế này thôi thì lần sau tránh xa tao ra. Đừng để tao phải gặp lại
mày một lần nữa … không thì đừng trách tao ác đấy!
Và cũng trong ngày
hôm ấy, sau khi lời nói đó được ban ra, đã có kẻ phải trách nó ác tới lần thứ
hai thật!
…………………………
12 giờ, lúc này, tại
căng-tin của trường, con bé đang ăn trưa ngon lành với hộp cơm lần đầu tiên nó
tự làm cho mình… thì bất thình lình, từ xa, một đám con trai đột ngột kéo tới,
đạp đổ cái bàn ăn của nó một cách thậm tệ. Thức ăn bắn vung vãi lên người con
bé. Cheery đứng dậy, nó kéo lại cặp sách, lầm lì.
- Thằng khốn
nào …- Giọng con bé rít lên như thể muốn ăn tươi nuốt sống ngay kẻ vừa gây ra
chuyện tày đình này.
- Là tao đấy! Có vấn đề gì
không! – Thằng Chan khệnh khạng bước ra, hắn vẫn vênh mặt mà chẳng có chút hối
lỗi nào.
- Thằng chó này, mày chán sống rồi!
– Con bé khẽ nắm chặt đôi bàn tay nó lại, chuẩn bị đấm!
- Ồ vậy sao! Tao lại chẳng ngại mày quá nhỉ! Con
khốn này! Ai cho mày dám bắt nạt người yêu tao! – Thằng Chan nói như quát vào mặt
nó.
- Người yêu mày … là con nào! –
Cái Cheer dừng lại, tạm chưa đánh vội.
Thằng Chan còn
chưa kịp trả lời, cái Zuri đã vội vàng bước lên ngóng nguẩy, nó vênh mặt
đáp :
- Bà mày đây! Con chó! Mày chết chắc rồi!
Vừa nhìn thấy Zuri,
cái Cheer đã cười sặc ra rồi lại đá đểu, chỉ một câu nói thôi cũng làm con bé
ngượng đến tái mặt.
- Ồ! Thì ra là con điên này à! Không ngờ nhìn mày
như thế mà lại chịu xài hàng độn cơ đấy! Thật bất ngờ quá! – Vừa nói, nó vừa cười
hờ hờ một cách thật nhạt nhẽo.
Tiếng cái Cheer cất
lên một cách đầy khiêu khích khiến hắn lại càng khó chịu, nhưng rồi vẫn quay lại
nhìn cái Zuri, Chan thầm lầm bầm hằn học – « Sặc! Nhìn to thế mà lại độn thật
à! Thế mà mình chưa sờ thử bao giờ … Phí! «.
Nghĩ rồi, hắn liền
quay lại nhìn cái Cheery, đứng trước mặt con bé và cố ý cúi xuống nhìn nó để
trêu ngươi.
- Im ngay đi con lùn! Không đến
lượt mày lên tiếng!
- Nhưng tao cứ thích lên tiếng đấy
thì làm sao?! – Nó khẽ rướn chân lên và đưa ánh mắt đầy gai góc nhìn hắn vẻ
thách thức.
- Này thì làm sao này!
Vừa dứt lời,
nhanh như cắt, thằng Chan tóm tóc dúi thẳng đầu nó xuống rồi lên gối huỳnh huỵch.
Hắn đá nhanh kinh khủng, thậm chí nó còn không kịp đỡ nổi phát nào nữa. Bọn
xung quanh hò hét cổ vũ dữ dội, có vẻ như ở đây, trong cái ngôi trường toàn những
học sinh cá biệt này, thằng Chan là kẻ cầm đầu, còn con bé chỉ giống như một đứa
thường dân đã vô tình chọc giận phải « King ».
Một thằng đầu nhím
hình như là đàn em của Chan bất ngờ chen lên, hô hào thích thú.
- Anh Chan cố lên! Đánh chết nó
đi! Anh là người mạnh nhất mà em từng thấy!!
Càng được cổ vũ, Chan
lại càng ra đòn một cách hung bạo, hắn sút lia lịa vào bụng nó một cách thậm tệ
làm miệng con bé ứa máu … Khá đau, nhưng chưa thấm. Những đòn như thế này con
bé đã ăn nhiều rồi, chai lì rồi. Mới vậy đã là gì đâu!
Nhưng rồi bỗng nhiên
thằng Chan tự dưng dừng lại, cúi xuống nhìn nó và khẽ xoa xoa lên đầu con bé, hắn
vỗ bôm bốp vào mặt nó như thể một kẻ đắc thắng để chuẩn bị nói ra cái câu cửa
miệng hằng ngày.
- Hờ hờ! Chỉ được có thế thôi à!
Nếu chỉ được có thế thì... hự!!!
Còn chưa kịp dứt lời,
thằng Chan đã bất ngờ phải khựng lại vì một cú đấm giáng trời từ đâu dội xuống.
Nhanh như cắt, nó đấm thẳng vào bụng hắn bằng tất cả sự giận dữ của mình. Trong
giây lát, cả người hắn cứng đờ, rồi cứ như hoang mang, mọi vật chìm vào sự đảo
lộn, tất cả những hình ảnh xung quanh hắn cứ mỗi lúc nhòa dần đi trong đau đớn.
Nội tạng hắn rung lên vì tác động của đòn tấn công quá bất ngờ và mạnh. Chan gục
xuống trong sự thảm hại trước bàn tay của một đứa con gái …
Lúc này, con bé mới
khệnh khạng bước lại gần, nó khẽ lấy tay lau đi chút máu còn vương trên khóe
mép, rồi nhẹ nhàng tóm lấy cổ áo thằng Chan, lôi nhẹ lên và tặng cho hắn một nụ
cười khinh khỉnh.
- Phải! Tao chỉ được có thế thôi
đấy!
Nói rồi, nó lại quay lại nhìn đám đàn em của hắn.
Lũ con gái cũng như tụi con trai lúc nãy còn hò hét, bây giờ thì im bặt trước
ánh mắt của kẻ thắng trận. Nó khẽ lườm bằng một ánh mắt mang đầy màu đe dọa.
- Bây giờ tụi mày thích sao?!
Giọng nó vừa cất lên,
lạnh như băng khiến cả lũ phải cúi mình run rẩy, tụi nó nhìn nhau, im lặng một
hồi rồi đột ngột cúi xuống, trở mặt cả đám.
- Dạ! Chúng em xin lỗi chị ạ!
- Thế còn thằng kia?! – Con bé lại
hất hàm quay ra nhìn thằng đầu nhím, cái thằng mà vừa nãy cổ vũ to nhất mà đến
giờ vẫn còn im mồm.
Thấy Cheer đánh mắt
nhìn, một sợi lạnh chợt chạy sượt qua sống lưng khiến hắn phải vội vàng lắp bắp.
- Chị ơi em sai rồi! Vừa nãy em lỡ mồm...
Nó cười khẩy, tự nhủ rằng không cần phải chấp nhặt
với loại lật lọng như thế nên đành bỏ qua.
..........
Đang tung tăng định bắn
ra ngoài trường thì bất giác, nó lại lướt ngang qua cái Zuri, nhìn con bé khép
nép mà tội thấy ớn! Chắc là đang cố tình lịm đi để cho nó không nhận ra đây mà
… Khẽ bước chân lùi dần chầm chậm, nó ngoái mặt lại nhìn cái Zuri rồi cười khẩy
với con bé.
- Ồ! Có phải bạn Zuri đây không
ý nhỉ! Có phải bạn là đứa đầu têu ra cái vụ này đây không ý nhỉ! – Giọng nó cứ
cất lên khinh khỉnh một cách kích bác nghe khó chịu cực kỳ. Nhưng biết làm sao
đây, cái Zuri đang thất trận, và nó chỉ biết nép mình đứng yên chịu tội.
Khẽ mím môi, con Zuri
còn thầm lẩm bẩm …
- Mày …
Còn chẳng để cho cái
Zuri kịp nói hết lời, con Cheer lại tiếp tục.
- Sao cơ?! Có gì thì nói to lên xem nào! À mà quên
… Chẳng phải tao đã nói là đừng để tao phải gặp lại mày thêm một lần nữa rồi
đúng không?! Bây giờ thì bắt đầu trách tao ác đi là vừa được rồi đấy!
Con bé vừa dứt lời,
tiếng nó vang lên như nã vào đầu khiến cái Zuri thấy lạnh cả người, không biết
lại chuyện gì sắp xảy ra nữa đây.
Đá mắt sang phía tụi
con trai, cái Cheer bắt đầu ra lệnh – thức lệnh đầu tiên của kẻ cầm đầu.
- Tụi mày … bắt nó vào phòng vệ sinh nam cho tao!
Thích làm gì thì làm! Miễn là để cho nó nhớ …
Khẽ nhếch môi cười,
cái Cheer lại đi thẳng.
Chẳng cần bận tâm xem
tụi nó làm gì mà khiến con Zuri phải hét ầm lên hoảng loạn trong phòng vệ sinh
đến thế.
Cũng chẳng cần biết rằng
mình làm thế là đúng hay sai.
Nó chỉ cần biết, ngày
hôm nay, khi đánh thắng một kẻ cầm đầu … nghiễm nhiên, nó đã trở thành vị thủ
lĩnh mới.
Trường này, từ nay sẽ
trở thành địa bàn dưới quyền cầm trịch của nó.
Nắng nhẹ, khẽ buông dần,
màn đêm bắt đầu chiếm lấy màu của ánh sáng. Một thế chế mới lại bắt đầu.