Cú đấm của một đứa con gái- Chương 02
Truyện: Cú đấm của một đứa con gái
Thể loại: Tình cảm hài, bạo lực học đường.
Rating: 16+
Tác giả: CheeryChip (Lê Thanh Mai)
Facebook: https://www.facebook.com/mai.le.7731
Page: https://www.facebook.com/emcuaanhnhe
------------
Chap 2 : Sư
phụ ăn mày
Trở về nhà là
lúc nó cảm thấy tâm hồn mình được bình yên nhất. Nó thích được cầm cái vòi
nước, đưa lên ngang người rồi vặn cái voan màu đồng khiến cho nước bắn tóe ra
thành từng làn rào rạt. Nước đọng trên lá và thân cây, ánh lên màu xanh man mát
của buổi chiều tà đã ngả sang dạ tím. Nó thích cái cảm giác được cho cây ăn no
và từng tán lá cũng khẽ rung mình rối rít cảm ơn nó. Có lẽ, chăm cây là sở
thích duy nhất mà nó được thừa hưởng từ người mẹ trái tính của mình. Ngoài ra,
hai mẹ con hoàn toàn không còn một điểm chung nào với nhau, cứ hễ nói chuyện là
cãi vã, ngay đến cả việc nó cố đem con mèo Nhan Nhan về nuôi cũng là một lỗi
tày trời mà mẹ nhân đó để mắng nó suốt cả tháng ròng rồi mới chịu chấp thuận.
Thế nhưng mà bây giờ, sau khi có con mèo bầu bạn mỗi lúc một mình buồn chán...
nó còn có cảm giác mẹ cưng con Nhan Nhan hơn cả mình!
Nhắc đến Nhan
Nhan, chợt, nó nghe thấy tiếng « méo!« khi con mèo vừa mới nhấc chân
nhảy sang ban công nhà hàng xóm mới.
« Ôi trời!
Mẹ còn chưa sang chào mà mày đã muốn ra mắt mình với lũ cá nhà người ta rồi hả
Nhan Nhan! «- Thầm kêu lên trong đầu, Cheery vội vàng nhảy sang cùng « con
nhóc ».
Lóc cóc trèo
sang ban công nhà phía bên kia, nó cố gắng từng bước thật nhẹ nhàng, nhanh
thoăn thoắt tóm lấy con mèo rồi ôm trầm nó vào lòng, vuốt ve vỗ về và tét nhẹ
vài cái vào mông, mau chóng bế lấy cục thịt rồi vội vã trèo về phía ban công
nhà mình, mong cho không ai kịp phát hiện.
Một bước, rồi
hai bước...
Cái ban công nhà
này thiết lập hàng rào nhiều chậu cây cảnh quá khiến cho nó « phải – lỡ-
bị- đạp – vào « một chậu! Thế là thôi! Công sức giữ gìn sự yên lặng đã
tan thành mây khói! Chiếc chậu hoa nghiêng mình ngã xuống và rải rác trên mặt
đất bằng những mảnh cơ thể đã vỡ tan của mình.
« Ối giời
ơi! Thôi chết tôi rồi! « - Lỡ miệng hét ầm lên như thế... tiếng động này
đã khiến cậu chủ nhà đang ung dung trong phòng tắm cũng không thể yên lòng mà
buộc phải lết cái thân mình ra ngoài ban công, tìm hiểu xem có chuyện gì.
Giật mình quay
ngoắt lại đằng sau, xuất hiện trước mắt nó bây giờ là một người con trai cao
sừng sững, dáng vẻ cực đô với làn da rám nắng và khuôn mặt manly. Nhưng, điểm làm
nó chú ý nhất vẫn là … anh ta không mặc quần áo, đã thế lại còn chỉ quấn một
chiếc khăn tắm quanh hông theo cái kiểu... hời hợt, dễ rơi... mơi chăng?!
Và y như rằng,
chiếc khăn đã vô tình móc vào thành cửa để đến khi hắn cất bước tiếp tục tiến
ra phía trước thì... tuột... khăn buông mình choàng nhẹ lên mặt đất!
Cảnh tượng hãi
hùng khiến cho con bé « giật – mình
– trố- mắt – ra – nhìn – rồi – hét – lên – hoảng – hốt « :
-
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!
Vừa hét, nó vừa
ôm con mèo chạy cuống cuồng về nhà, đầu óc rối tung và đóng sập cửa lại, nằm
lên giường, nó úp cái chăn vào mặt rồi hét lên rối rít. Mặt đỏ bừng, mắt nhắm
tịt không dám mở ra, miệng chỉ lẩm bẩm và đầu óc thì loạn hết cả lên vì chỉ
« những hình ảnh đó «.
5
Huhuhu!! Ghê chết đi được ý!! Eo ơi! Cái gì mà xấu thế! Eo ơi! Kinh chết đi
được ý!! Eo ơi! Hỏng hết cả mắt người ta rồi! Eo ơi! Vừa to vừa dài vừa xấu xí
ý … trông như cái vòi voi ý!! Eo ơiiiii!!!
Cheer nằm hét
phía bên này, thì cũng phải mãi đến một lúc sau.
Ừm! Chắc cũng
phải mất đến một lúc thì cái tên ngơ ngơ ấy mới kịp định thần lại được. Tiếng
hắn bắt đầu hét còn to hơn cả con bé, âm thanh vọng nguyên cả một góc sân của
khu nhà mới tới.
-
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA … ( cái gì vừa xảy ra thế nhờ?!)
……………….
Cả đêm hôm ấy,
Yanbi và Cheery đều không tài nào ngủ được, đầu bọn chúng cứ rối tung lên vì
cái chuyện hồi chiều, thật khủng khiếp! Yan cứ nghĩ rằng như thế là mình đã bị
mất zin, còn Cheer thì bối rối vô cùng vì đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy
« cái thứ kinh khủng ấy! « …
………………………………….
Sáng hôm sau,
Cheer ngủ gần chết, nó còn ôm con thỏ và gác chân lên bé gấu, đầu vẹo xuống
cuối giường, chân vắt ở đầu giường … dáng ngủ cực xấu! Phải mãi đến một lúc
sau, khi tiếng chuông đồng hồ báo thức « đột ngột « reo lên theo
như cái giờ mà con Cheer đã đặt sẵn hàng ngày thì nó mới chịu tỉnh dậy.
Mắt nhắm mắt mở,
nó vơ lấy chiếc đồng hồ, tay quờ quờ bấm vào nút tắt... rồi lại ngủ tiếp. Phải
đến ba bốn lần như thế, cứ bật dậy, rồi ngồi một góc, tay nọ bấm tay kia... tự
nhủ lẩm bẩm trong lòng nhưng mà mắt thì vẫn nhắm tịt.
- Dậy hông ta?!
Mình có nên dậy luôn hông ta?! Dậy hay là ngủ tiếp đây ta?!... Thôi! Ngủ tiếp!
– Nghĩ vậy, nó lại nghẻo phắt người ra giường rồi tiếp tục ngáy khò khò ( Đó là
khi quá trình dằn vặt lương tâm « bị » chấm dứt! ).
5 phút, rồi 10
phút …
Đợi mãi, đợi
mãi, mẹ không thấy Cheer ngủ dậy, bực mình, bà đành phải lết cái thân già lên
gọi nó … Ây da!
-
Maiiii! Dậy mauu!! Mấy giờ rồi mà còn ngủ hả!!!
- Ơ
mẹ! Vẫn còn sớm mà … mới có …- Vừa nói, nó vừa ngơ ngác hướng mắt về phía cái
đồng hồ « bây giờ là 6 giờ 25 phút « - Ối giời đất ơi!!! Muộn thế
này rồi sao mẹ còn không gọi con!!!
Nói rồi, nó vội
vàng nhảy phắt xuống giường và lóc cóc chạy vào phòng vệ sinh, chuẩn bị cho một
buổi sáng.
Nhìn theo cái
dáng vẻ lóng ngóng, lúc nào cũng hấp ta hấp tấp của con bé, mẹ chỉ biết thở dài
mà dõi mắt trông theo. Không quan tâm chắc nó hỏng rồi!
………………….
Hôm nay đã là
ngày thứ hai nó bước chân vào ngôi trường này, nhưng bây giờ mới là ngày đầu
tiên nó ra mắt tập thể mới của mình – lớp 12A8.
Bước vào 12A8,
đập ngay vào mắt nó là một cái chợ với những đứa học sinh đặc biệt được chọn
lọc ra từ những lớp cá biệt và gom hết vào đây, tạo nên một quần thể vô cùng...
đặc sắc!
Đứa thì giũa
móng tay, đứa thì ngồi nghịch mái tóc, vài thằng con trai còn ngang nhiên hút
thuốc lá trong lớp, máy bay giấy gắn đuôi tên lửa cứ phi vèo vèo từ bàn này
sang bàn khác... Quả là một khung cảnh hỗn loạn!
« Nhưng yên
tâm, ta sẽ sắp xếp lại trật tự của nơi này! »- Con Cheer thầm nghĩ trong
đầu mình như vậy rồi mỉm cười khinh khỉnh, nó bắt đầu cất cái giọng cao lanh
lảnh lên chào cả lớp.
Chào các bạn! Mình là Mai, mới được chuyển
tới trường này, mong mọi người chỉ giáo!
Tiếng nó vừa cất
lên đã thu hút hết thảy sự chú ý của tất cả mọi người.
Phía bên dưới
bắt đầu rộ lên những tiếng bàn tán...
« Uầy …
con bé này hình như là người hôm qua đánh bại thằng Chan đấy! «
« Ơ … Mày
cũng biết vụ đó à! Hình như nó đấm kinh lắm! «
« Thật
không đấy! Nhìn nó lùn như vậy mà … «
« Ô con
này dở hơi à! Đấm thì cần gì phải cao với thấp! «
….
Xì xào, xôn xao
…
Tiếng đám học
sinh bên dưới đang rì rầm bàn tán về nó cứ nhốn nháo loạn xạ cả lên. Thấy chưa!
Đánh bại được con rắn cầm đầu là cách tốt nhất để mọi người biết đến. Nó khẽ cười
thầm, còn cô chủ nhiệm thì chau mày khó chịu.
Thật chẳng ra
thể thống gì nữa! Chúng cứ làm ầm lên như thể không có mặt cô ở đó vậy! Cô khẽ
thở dài rồi đột ngột cầm thước lên, gõ đôm đốp vào mặt bàn ra hiệu im lặng.
Chỉ một vài
tiếng gõ cùng ánh mắt nhìn sát thủ lườm quanh cả lớp, tất cả lại cùng im lặng.
Đây là
cái chợ đấy à?! – Một câu hỏi, không có ai dám trả lời.
Biết điều thì giữ trật tự cho tôi! Còn không
thì đi ra ngoài!
Khi thấy cả lớp
đã thật – sự- trật – tự, cô mới thở phào nhẹ nhõm và đổi giọng dịu dàng, gọi
tên cái Cheer.
-
Như cả lớp đã biết, bạn Mai ngày hôm qua có đến trường ta rồi nhưng lại
gặp một chút sự cố nên ngày hôm nay mới ra mặt cả lớp được. Mong các em sẽ giúp
đỡ bạn trong học tập sau này – Nói rồi, cô ta lại đánh mắt nhìn sang cái Cheer,
ra hiệu cho nó đến gần chỗ mình – Mai, em ngồi cạnh bạn Vũ nhé, ở đằng kia
kìa.
Vừa nói, cô vừa
đưa tay chỉ về phía đứa con trai đang ngồi bên cạnh cửa sổ, gương mặt sáng sủa
và không kém phần quen thuộc, dường như đã được khắc sâu vào tâm trí...
Áaaaaaaa!!!
Đồ con voi! – Bất giác, nó chợt hét toáng lên như thế khi nhìn thấy thằng Vũ.
Đang ngơ ngác
không hiểu chuyện gì, thậm chí còn chẳng thèm bận tâm xem đứa mới chuyển đến
lớp mình là ai, nhưng khi nghe thấy tiếng hét ấy vọng vào tai... hắn lập tức
nhận ra âm thanh quen thuộc!
17 Ối trời ơi! Con biến thái! – Thằng Vũ giật
mình, hét mạnh vào mặt con Cheer.
Đồ con
voi!!
Đồ biến
thái!!!
Cứ một câu qua
một câu lại như thế, chẳng mấy chốc mà hai đứa đã làm loạn cả lớp lên, khiến
cho tất cả mọi người đều phải ngoái lại nhìn mà không hiểu vì sao.
Những tiếng xì
xào lại bắt đầu rộ lên như một hiệu ứng tuần hoàn của tập thể.
Đập bàn, cô giáo
đột ngột cầm thước đập bàn cái đôm đốp rồi cất tiếng quát to khiến cả hai đứa
phải giật bắn cả mình. Trông thái độ cũng có vẻ không ổn rồi đấy, Cheer và Yan
đành biết lỗi cúi đầu im lặng, nghe lời cô, Cheer lủi thủi bước về chỗ … Nó hậm
hực bực mình đánh mắt qua nhìn thằng Yan.
Đồ chết
giẫm!
Cô nói cái gì cơ!
À có cái gì đâu! – Cheer lại giả vờ huýt sáo
vu vơ, dù sao thì nó cũng chẳng muốn cãi nhau nữa, mất tinh thần đoàn kết mà!
…………….
Tưởng chừng như
im lặng một lát thế là xong, nhưng y như rằng, cái tính lắm mồm của thằng Vũ
vẫn không thể ngăn nước với lửa chịu thôi xung đột được.
Chắp hai bàn tay
lên trán và chống khuỷu xuống bàn, hắn lầm bầm ra vẻ bực bội lắm.
Cô phải có trách nhiệm với tôi! – Giọng thằng
Vũ lầm bầm từ phía bên kia khiến cho cái Cheer cũng phải quay ngoắt lại giật
mình.
Cái gì cơ! – Con bé đưa mắt nhìn hoảng hốt.
25 Cô phải có trách nhiệm với tôi … vì đã nhìn
thấy một thứ không được phép nhìn thấy! – Thằng Vũ vẫn lầm bầm ra vẻ thật
nghiêm túc.
Cái gì
cơ!! Thứ không được phép nhìn thấy là cái gì cơ!! Tôi chẳng nhìn thấy cái gì
hết!! Anh bị điên à!! – Đỏ mặt, nó liền hét toáng lên tức tối, lần này thì
không kiềm chế được cơn giận nữa rồi.
Thôi đi!
Không phải giả vờ! Thì cái chuyện tối qua ý! Đừng có nói với tôi là cô không
nhìn thấy cái gì đấy! « Cái ý « ngoài mẹ tôi ra thì chưa một đứa
con gái nào được nhìn thấy đâu!! Cô phải có trách nhiệm với tôi chứ! – Lúc này,
Vũ cũng quay ngoắt ra nhìn con bé, mắt trừng lên vẻ trách móc một kẻ tội đồ.
Gì cơ!
Nhìn thấy cái gì cơ! Tôi chả biết! Trời tối lắm! Cái gì cũng mờ lòa …- Vừa nói,
nó lại vừa huýt sáo vu vơ tỏ vẻ vô tội.
Không
phải chối! Cái con biến thái này! – Không kìm cơn tức tối được nữa, buột miệng
Vũ cất tiếng chửi thề.
« Chửi mình
á! Thằng này chán sống à! «- Con Cheer khẽ bặm môi, từ trước đến nay chưa có ai
dám chửi nó mà được yên thân cả. Nghĩ vậy, nó liền hét toáng lên mặc dù đang ở
lớp.
Đồ con
voi! Làm như tôi báu « cái ấy » của anh lắm ý mà phải chịu trách
nhiệm! Vừa xấu vừa xù xì mà cứ làm giá! Mệt!! – Giọng nó cất lên chanh chua
phải biết khiến cho cả lớp lập tức quay lại nhìn, nghiêng đầu đánh mắt vẻ khó
hiểu, những tiếng xì xào cũng cứ thế nối theo …
……………
« Uầy! Cái
gì cơ! Con Mai đã nhìn thấy cái ấy của thằng Vũ rồi á! «
« Ồ kinh!
Không ngờ mới chỉ sau một đêm mà hai đứa đã giao lưu thân mật đến thế rồi cơ
đấy! «
Blah blah …
Và nếu như không
có tiếng của cô chủ nhiệm tiếp tục quát tháo rồi đập thước gõ bàn tới lần thứ
hai thì tụi nó cũng chẳng chịu im cho đâu.
Các em
có thôi ngay đi không! Coi đây là cái chợ hả! Còn Mai và Vũ nữa! Hết tiết ở lại
viết bản kiểm điểm cho tôi! Mới tới mà đã quậy vậy là sao hả?!
Dạ vâng
… chúng em biết lỗi rồi! – Nghe cô mắng, hai đứa lại làm trò giả nai mà cúi đầu
lắp bắp, cũng chẳng thèm nói chuyện hay cãi vã gì với nhau nữa.
Yan xoay mình
cúi gục mặt xuống bàn để làm giấc ngủ, còn Cheer thì hướng mặt sang phía cửa sổ
và … vô tình mấy con chim lại đập vào mắt nó. Đó là một đàn chim đang bay gồm
có sáu con rất xinh xắn. Bất giác, nó lại cất tiếng kêu lên thích thú.
35
Ô con chim! To quá!!
Cái giọng choe chóe của con bé cất
lên cũng đủ để đánh tan mất giấc ngủ ngon lành của thằng Vũ, hơn nữa, hắn lại
còn quá bất ngờ khi nghe câu nói mà cái Cheer vừa phát biểu. Nghệt mặt, hắn chỉ
biết chậc lưỡi lắc đầu vẻ chán ngán.
- Cô … thật đúng là đồ biến
thái!
Này! Anh thôi ngay đi nha! Con voi
đáng ghét!
Chẳng biến thái thì còn gì nữa …
Cứ thế, hai đứa lại tiếp tục một
tràng cãi vã với những lời lẽ chẳng mấy hay ho gì. Cô và cả lớp cũng đành đứng
nhìn bất lực. Ngày nó đến, là một ngày kì quặc và sẽ bắt đầu những chuỗi chẳng
thấy bình yên.
…..
Hai tiết đầu, tụi nó chỉ có chí chóe
và cãi vã, đợi mãi mới tới giờ ra chơi, tiết ba, thằng Vũ vội vàng xách cặp ra
khỏi chỗ vì không thể nào chịu đựng nổi cái volume ngoại cỡ của Cheer nữa, được
một mình một bàn, con Cheer cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nằm gục xuống bàn, nó khẽ mơ màng cảm
giác như đang nghe thấy cái giọng nói quen thuộc của một người bạn nào đó từ
những lần chat voice trên yahoo, rồi bỗng “ bộp “ một cái … tiếng ai đó vỗ vai
đã đánh tan “giấc mộng” của nó.
A Cheer lùn! Đã chuyển tới trường này
rồi đấy à!
Giật bắn cả mình, con bé đột ngột bật
dậy, đưa đôi mắt ngơ ngác đi nhìn xung quanh với vẻ lờ đờ hết cỡ.
Ai ai … đứa nào mà dám đập vào lưng
tao đấy! Mà sao lại biết biệt danh trên mạng của tao … mà … a … Trang Ben!!! –
Hai mắt trố ra nhìn Trang Ben khi thấy nó đang xuất hiện lù lù trước mặt mình,
mặc dù biết trước là sẽ gặp nhưng cảm giác bất ngờ như thế này là không thể
khác được.
Hê hê! Tôi đây! Tính chửi thề à! Lâu
rồi không gặp làm gì mà ghê thế! – Con Ben vừa nói vừa khệnh khạng ngồi xuống,
dáng vẻ rất là ngông nghênh.
Sặc! Đã gặp bao giờ đâu mà bà bảo
lâu! Uầy … mà Ben nhìn cao cả đẹp trai hơn trong ảnh rồi đó nha!
He he … còn bà thì nhìn lùn cả béo
hơn trong ảnh rồi đó nha! – Vừa nói, nó vừa đấm bàn cười khành khạch khiến cho
con Cheer nóng bừng cả mặt.
Hừ … cái con đểu cáng này! Bạn bè mới
lần đầu gặp mặt mà mày không nói chuyện tử tế được à!
Ờ đấy! Thì đã làm sao! Thôi lùn thì
chấp nhận đi! – Nói rồi, nó lại bắt đầu ngâm nga cái bài ca đá đểu – Sông có
thể cạn, núi có thể mòn, nhưng mà lùn thì không bao giờ cao lên được!
36
Cái gì?! Mày chán sống hả con kia?! –
Vừa nói dứt lời, nó liền đứng bật dậy đập mạnh tay vào mặt bàn, tỏ vẻ khó chịu.
Ô ô… thái độ gì đấy! Muốn đánh nhau
à! Thích thì tao chiều! – Thằng Ben cũng thái độ ra mặt.
Thế là vừa nói dứt lời, hai đứa lập
tức nhảy bổ vào nhau đấm đá huỳnh huỵch.
Với lợi thế chiều cao của mình, thằng
Ben cứ thản nhiên đưa tay áp chặt vào đầu con Cheer và ấn thẳng nó xuống mặt
đất khiến cho Cheer tức điên mà không thể nào nhoài lên được, chân ngắn nên cố
với cũng không thể đạp tới. Nhưng bất thình lình, Cheer đột ngột vòng tay lên
rồi bấm chặt vào hai huyệt đạo giữa ngón cái và ngón trỏ của thằng Ben khiến nó
nhói lên một cơn đau tái mặt, lập tức buông tay mình ra khỏi đầu con Cheer. Ngay
lúc đó, Cheer vội vàng xông tới, thằng Ben thấy vậy liền đưa tay lên định chặn
lại, nhưng phản xạ nhanh hơn cả, Cheer bất ngờ tóm lấy cổ tay thằng Ben, vặn
ngược một cái rồi đạp thật mạnh khiến cho cả người thằng Ben bắn thẳng sang
đống bàn ghế phía bên kia.
Cảnh tượng diễn ra chớp nhoáng khiến
cho cả Ben lẫn đám bạn cùng lớp mới đều phải bàng hoàng. Tụi nó xì xào … “ Con
lùn này biết võ sao?!”.
Biết võ ư?
Điều này xảy ra nhanh và choáng đến
nỗi bản thân con Cheer còn chưa kịp ý thức được mình vừa làm những gì.
Những thế võ mà nó vừa tung ra là
được học từ đâu?
Thậm chí bản thân nó còn không biết,
không hiểu gì hết!
Nhìn lên đôi bàn tay của mình, nó tự
hỏi tại sao chúng luôn tự biết ra đòn trong khi bản thân nó thì chưa từng đi
học võ …
Để giải đáp cho câu hỏi “ tại sao “
này thì nó cũng chịu, nhưng mà thôi, thắng Ben là thích rồi, nhìn cậu ta bàng
hoàng còn cả lớp thì đang vỗ tay rầm rộ thế kia cơ mà!
Đang choáng váng đầu óc vì những
tiếng xì xào và vỗ tay thì một giọng nói ngọt ngào nhưng vô cùng quen thuộc lại
vang lên khiến cho con Cheer chợt thấy bình tâm, đột ngột quay lại nhìn.
Chồng yêu! Vừa mới đến đây đã gây sự
với thằng Ben thế này rồi à? Chồng định bơ mất vợ luôn hay sao?! – Mita đứng
trước mặt Cheer, tỏ vẻ ngoa nguýt.
A … Mita! Vợ yêu của chồng!!! – Vừa
nói, nó liền chạy ù tới chỗ Mita, ôm hôn mừng rỡ.
Nào nào … từ từ đã mình ơi! Có gì thì
để tối! – Nói rồi, Mita liền đẩy nhẹ Cheer ra tỏ vẻ cao giá.
Nhưng mà anh muốn lắm rồi! – Mita đã thích trêu chọc thì Cheer
cũng đành chơi đẹp luôn. Nó lại tiếp tục những trò đùa bựa.
Nhìn thấy hai đứa đùa nhau như thế, thằng Ben cũng phải nổi cả gai ốc,
nó vội vàng tiến tới đẩy mạnh hai con mặt mẹt ra rồi giả vờ nhăn nhó.
- Thôi con xin hai mẹ! Bựa vừa
thôi … cho tôi bựa với!
- Răng mẹ sạch lắm! Không có
bựa để chia cho con đâu con! – Vừa nói, con Cheer vừa ôm bụng cười sằng sặc.
Bố cái con bựa nhân này! Tao cũng chịu mày! Ha ha ha!
Lại chẳng chịu! Hihi! – Cheery nhoẻn cười nhăn nhở.
Mà này! Mày đánh bại thằng Chan bằng một cú đấm thật đấy hả? – Hết
bựa, Ben lại chuyển chủ đề.
8
Có muốn ăn đấm thử không?! – Cheer
trả lời tỉnh bơ.
Ô không! Hôm nay tao no rồi! Ha ha! – Ben khẽ cười xòa, lại chẳng
ngại quá đi ấy chứ!
Nghe thấy thằng Ben nhắc đến Chan Xu,
là một fan trung thành của hắn trong trường, không thể chấp nhận việc cả đám
con gái đang ngồi bàn tán về việc idol của mình bị đánh bại một cách thích thú
như thế được. Máu nóng dồn lên não, ngay lập tức, Hummie đột ngột đứng phắt dậy
và đập tay cái bốp xuống bàn, tỏ vẻ thái độ.
Yà! Gì chứ! Đánh người ta xong còn cười như vậy được hả! Thật quá
đáng mà! Con gái gì mà lại bạo lực như vậy!
13 Gì cơ... con nào nói đấy... – Tiếng của cái Hummie cất lên cáu
kỉnh đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của cái Cheer và hai con bạn đanh đá, chúng nó quay ra nhìn Hummie có
vẻ khó hiểu.
-
Bạn đang nói mình đấy à?! – Vừa nói, Cheery vừa đứng dậy, nó từ từ bước
lại chỗ Hummie, ghé mặt thật gần và rất bình tĩnh hỏi – Nói xem, tại sao con
gái thì không được đánh nhau nào?!
Nhìn thái độ có
vẻ bất cần của cái Cheery, nhỏ Hummie chợt dựng người lùi lại, nó lúng túng,
nhưng vẫn gân cổ lên.
14 Vì... vì... con gái thì phải...
Dịu dàng?! – Giọng cái Cheer vang lên cắt đứt
lời con nhỏ, không những thế, hai đứa kia cũng tiếp.
Cam chịu?! ( Mita )
Để cho bọn con trai thỏa sức bắt nạt?! ( Ben
)
Xin lỗi nhé! Cái thời đó đã qua rồi, một khi
tớ đã bắt đầu bước chân vào đây thì mọi thứ tự sẽ phải thay đổi, con gái sẽ
phải lên cầm đầu! Okie?! – Nói rồi, Cheer lại khẽ nhoẻn cười rồi quay đi, rất
khinh khỉnh và tưng tửng. Bởi đó là điều mà nó luôn muốn tuyên bố với tất cả
mọi người kể từ khi bước chân vào ngôi trường này.
Nhỏ Hummie đứng
thẫn thờ nhìn lại từ phía sau, nó sợ đến nỗi tái xanh cả mặt, nhìn ánh mắt của
con Cheer lạnh quá! Sao một đứa con gái lại có thể có khí sắc như vậy được
nhỉ?! Nhưng Hummie không thấy ghét, nó chỉ thấy sợ và có phần khó chịu vì
Cheery đã làm tổn thương đến Chan oppa của nó. Còn đâu... Hummie cũng cảm thấy
phục... vì so với bọn con gái nổi lên nhờ sự kênh kiệu trong trường này, cái
Cheer đã cho tụi nó thấy sức mạnh thật của một đứa con gái!
................
Năm tiết trôi
qua là quãng thời gian dài đằng đẵng và nó chỉ mong đến lúc tiếng trống trường
được bà Gòng phụ trách khu cantin đánh lên để con bé được ùa về cùng lũ bạn.
Mita ơi! Mấy giờ thì hết tiết?! – Nó quay
sang ngao ngán hỏi con bạn.
9
Năm phút nữa, à mà có lẽ Gòng sẽ đánh sớm hơn đấy! Vợ nghe thấy tiếng đập
đá của bà ấy rồi ( tiếng đập đá báo hiệu giờ « sắp » tan học ). –
Mita nháy mắt cười nhe nhởn.
À ừ... thế để chờ thêm chút nữa...
« Đùng
đùng đùng!!! « - Uầy! Thế mà ngay khi cái Cheer vừa mới kịp dứt lời, à...
mà còn chưa kịp nói hết câu ấy chứ! Trống bà Gòng đã vang lên âm vọng cả một
góc sân trường rồi đánh tỏa ra xung quanh khiến cả lũ học sinh không ai bảo ai
nháo nhác bật dậy ùa ra khỏi sân trường, chen lấn, xô đẩy nhau... như lũ chim
xổ lồng!
............................