Nơi đâu có hạnh phúc? - Chương 09

Lời hứa rất quan
trọng!!!

Vì vậy các bạn
cần phải nghiên cứu xem những gì bạn hứa có thực hiện được hay không và quan
trọng hơn là bạn hứa với ai.

Đừng giống như
tôi đây.Cuộc đời học sinh lắm gian khổ mới hiếm hoi nghỉ được một ngày.Nhưng vì
lời hứa với một tên nào đó nên mới sáng sớm tôi đã bị gọi í ới.Giấc ngủ vì vậy
mà cũng không được yên

Vừa nhận điện
thoại của hắn xong,tôi nặng trĩu bước xuống giường.Vào nhà tắm làm vệ sinh cá
nhân rồi mặc áo thun và quần jean ngắn đơn giản.

Trước khi bước
ra khỏi phòng,tôi cố nhìn mình trong gương thêm một lúc nữa.Khi chắc chắn thấy
bản thân đã rất hoàn chỉnh thì tôi mới dẫn xe chạy đến nhà hắn

Vì mới sang nhà
hắn có một lần nên trên đường tôi bị lạc mấy lần.Lúc đứng trước cổng nhà hắn
thì đồng hồ đã điểm 7 giờ 30.

Tôi bấm
chuông.Một người phụ nữ đã ngoài 40 ra mở cửa cho tôi:

-Mời cô vào!Cậu
chủ đợi cô lâu lắm rồi

Tôi gật đầu chào
bà rồi đẩy xe vào.Hắn đang đợi tôi sao?

Sáng sớm,mới 5
giờ 30 đã gọi điện thoại sang cho tôi,dùng giọng nói bức người mà ra lệnh:7 giờ
có mặt ở nhà tôi

Vì vậy mà tôi
phải khổ sở ôm cái lời hứa chết tiệt với hắn mà đến đây.

Tôi vào nhà nhìn
hắn mặc một bộ đồ thun mặc xám đang ngồi trên sofa xem tivi thì lửa hận trong
lòng tôi lại phừng lên.Hắn chỉ lướt mắt sơ qua nhìn tôi rồi nhìn đồng hồ

-Đến trễ 30
phút!Tôi tưởng nhóm trưởng chỉ yếu thể chất tôi chứ.Ai ngờ cả tinh thần đúng
giờ cũng yếu

Tôi bậm môi,trợn
mắt đá vào sofa.Hắn lập tức đứng dậy lập tức dùng mọi cách xoa dịu nỗi hận của
tôi:

-Này!!!Đừng manh
động!!!- Hắn đưa tay xin hàng- Chắc nhóm trưởng chưa ăn sáng.Tôi chuẩn bị đồ ăn
rồi,vào ăn thôi

-Cậu chủ đợi cô
hơn cả tiếng đồng hồ rồi- Bà giúp việc nói- Thường ngày cậu ấy dậy tập thể dục
rồi ăn sáng rất sớm

-Vú Lý!!! – Hắn
nhẹ giọng nhắc nhở bà

Thì ra người này
là vú Lý,là người đã chăm sóc hắn từ khi sinh ra đến giờ.Tôi thẩn thờ nhìn bà
bước về phía nhà bếp:

-Vú Lý đẹp trai
hơn tôi sao?

Hắn nghiêng
người nói nhỏ vào tai tôi.Lấy lại hồn phách tôi mới lườm hắn:

-Cậu làm ơn soi
gương lại một chút

-Soi gương không
quan trọng.Sự đẹp trai của một người đàn ông được đánh giá từ ánh nhìn của
những cô gái xung quanh họ

-Phát nôn
mất!!!- Tôi giả vờ đưa tay lên che miệng- Cậu thấy biểu hiện của tôi rồi chứ?

-Cảm nhận của
một mình nhóm trưởng không thể lấn át được những ánh mắt ngưỡng mộ của các cô
gái xung quanh tôi đâu- Hắn nở nụ cười xấu xa

-Ý cậu là những
cô gái diêm dúa ở nhà Hà Bạc Bảo hôm nọ?- Tôi nheo mắt chất vấn hắn

-Tất nhiên là
không chỉ riêng họ

-Cậu làm ơn bớt
tự kỉ một chút cho tôi nhờ

Tôi thở dài nhìn
xung quanh.Ánh nhìn tôi dừng lại trên cây đàn dương cầm màu trắng đặt trên bật
thểm ở phòng khách.

Lần trước tới
nhà hắn do đi cửa sau,không đi qua phòng khách nên tôi không thấy nó.Cây đàn
dương cầm này quả là rất đẹp.Nhưng màu trắng trang nhã cùng hòa hợp với màu sơn
của ngôi nhà toát lên sự lạnh lẽo.

Tôi vô thức đi
về phía cây đàn và sờ tay vào phím đàn.Âm thanh sắc sảo,rõ ràng,có độ vang nhất
định,là một loại đàn tốt.Ngước mắt lên nhìn thì dòng chữ “Steinway” đập vào
mắt,tôi hơi giật mình rút tay về:

-Sợ gì chứ?- Hắn
tựa thân hình cao gầy vào đàn nói -Sờ một chút,nó không trầy xướt gì đâu

-Cậu biết chơi
dương cầm?

-Có biết một
chút – Hắn hứng thú nhìn tôi đang nghiên cứu đàn –Nếu nhóm trưởng muốn nghe thì
lát nữa tôi sẽ chơi một khúc

-Hứa rồi nhé!!!

Tôi quay sang
nhìn hắn cười rất chi là tươi.Hắn nhìn tôi rồi che tay lên miệng ho nhẹ một
tiếng:

-Vào ăn sáng
thôi!

Tôi và hắn ngồi
vào bàn ăn.Vú Lý dọn lên cho chúng tôi hai tô bún chả cá.Hương thơm bốc lên bay
xộc vào mũi làm tôi chưa ăn đã thấy ngon.

-Ngửi không làm
no cái bụng được đâu –Hắn cầm đũa thong thả ăn

-Cái gì cũng nên
tận hưởng một chút rồi mới thực hiện chứ - Tôi bĩu môi nhìn hắn

-Hôm nay nhóm
trưởng định nấu gì?- Hắn vẫn thong thả ăn,nói cũng không thèm nhìn tôi

-Cậu muốn ăn gì?

-Nhóm trưởng nấu
gì,tôi ăn đó

-Sao cậu bảo cậu
rất kén ăn?

-Cũng không có
gì gọi là kén – Hắn buông đũa,đưa tay lên đếm đếm gì đó – Tôi không thích ăn cá
cho lắm,hoặc giả nếu ăn cá thì tuyệt đối không được tanh.Tôi không thích ăn
thích ăn thịt heo,nhưng nếu ăn thì thịt phải nhừ mà không nát.Thịt bò tuy tôi
ăn được nhưng phải 7 phần chín.3 phần sống.Còn…

-Cậu tưởng tôi
là đầu bếp cao cấp sao? – Tôi trừng mắt nhìn hắn –Nếu yêu cầu cao như vậy thì
cậu nên tốn chút tiền ra nhà hàng nổi tiếng một chút

-Cái đó không
phải yêu cầu cao mà là tôi biết nâng niu,yêu thương,tôn trọng dạ dày và vị giác
của mình

-Cái gì mà nâng
niu,yêu thương,tôn trọng?Cậu đang ngụy biện cho cái tính dở hơi,biến thái của
mình thì có

-“Biến thái”?

Hắn trợn mắt
nhìn tôi.Tôi thấy hắn có vẻ rất tức.Là tức đến nghẹn họng.không nói được gì
hehe

Thấy tiếng cười
nhỏ của vú Lý,hắn mới ho nhẹ một tiếng,cầm đũa lên tiếp tục ăn ra vẻ như không
thèm chấp nhất với tôi:

-Tôi sẽ đưa nhóm
trưởng đi siêu thị?

-“Siêu thị”?

-Có vấn đề gì
sao?

-Cậu không biết
muốn mua thức ăn tươi ngon,rẻ thì phải ra chợ sao?

-“Chợ”?

Hắn nói cứ y như
người từ trên sao Hỏa rơi xuống Trái Đất.Ngay cả chợ hắn cũng không biết thì
hắn đã làm cái gì trong 16 năm nay

Vú Lý thấy hắn
ngớ người ra thì vội cười giải vây:

-Thường những
việc chợ búa đều là tôi lo.Chợ hơi xa nhà nên tốt nhất cô cậu nên mua ở siêu
thị gần đây

Tôi gật gù nhìn vú
Lý.Tôi chợt nổi lên tấm lòng yêu thương con người mà quyết định sẽ cùng hắn đi
chợ.Tôi sẽ cho hắn biết thế nào là chợ:

-Muốn đến chợ
phải đi như thế nào ạ?

-À,cô phải đi xe
buýt 1 đến chợ T

-Vâng!!! – Tôi
quay sang nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết yêu thương mà ra lệnh – Cậu
cùng tôi đi chợ

-Tôi còn chưa
bao giờ đi xe buýt.Cho tôi xin đi!!!

-Thế thì phải đi
cho biết chứ - Tôi ra vẻ am hiểu giải thích cho hắn nghe – Nhà nước hiện nay
đang khuyên khích chúng ta nên đi xe buýt để giảm thiểu vấn đề ô nhiễm môi
trường.Hơn nữa đi xe buýt cũng rất tốt cho túi tiền,Không tốn tiền xăng và…

-Vậy đơn giản
hóa vấn đề là tôi đi là được chứ gì

Hắn cắt ngang
lời tôi nói rồi tiếp tục ăn.Tôi cười rất chi thỏa mãn:

-Tốt!!!

Ăn sáng
xong,chúng tôi cùng nhau khởi hành ra chạm xe buýt.

Trời bắt đầu
nắng!!!

Từng giọt nắng
khẽ tung tăng bay nhảy trên gương mặt hắn.Nước da vốn trắng của hắn kết hợp với
ánh nắng làm cho khuôn mặt càng thêm rạng ngời

Tôi nhìn thoáng
thấy những cô gái cùng đứng chờ xe buýt lâu lâu lại e thẹn quay sang nhìn
hắn.Cử chỉ e thẹn,gương mặt có chút đỏ.Thật sự là cứ chỉ rất đáng yêu!!!

-Đừng nhìn
nữa!!!Đi với tôi thường xuyên thì nhóm trưởng sẽ quen với cảnh này

Hắn vẫn thảng
nhiên cho tay vào túi quần.Mắt thì nhìn ra đường ngóng chờ xe buýt

Nhìn dáng vẻ tự
kỉ của hắn làm tôi có chút phát nôn.Nhưng nhìn kĩ khuôn mặt hắn thì hắn có chút
tự kỉ này cũng không phải không có lý

Chờ xe buýt hơn
15 phút chúng tôi mới lên được xe.

Hôm nay không
phải ngày nghỉ nên xe buýt đặc biệt đông.Nhưng may là chúng tôi nhanh chân nên
vẫn tìm được hai chỗ ngồi

Hắn vừa ngồi vào
vị trí thì đã lấy cái nón lưỡi trai từ trên đầu xuống mà quạt:

-Trời gì mà nóng
thế này!!!Đã thế xe thì đông,ngay cả thở cũng không thông

Câu nói hắn vừa
phát ra lập tức tập trung được ánh nhìn của đông đảo người ngồi trên xe.Tôi ho
nhẹ một tiếng,lặng lẽ ghé sát vào hắn mà nói:

-Cậu nói nhỏ một
chút được không?Mọi người nhìn cậu kia kìa

-Có sao tôi nói
vậy

Mặt hắn vẫn
nghênh lên.Tôi thật bó tay toàn tập với con người này

Anh tiếp viên
đến tựa vào ghế bảo:

-Cho anh tiền vé
đi bé!!!

-Ai là bé của
anh?

Hắn đột nhiên
sửng cồ lên mà nói.Tôi nhìn anh tiếp viên mà ngượng nghịu xin lỗi.Tôi mở ví đưa
anh sáu ngàn

Anh tiếp viên
nhận tiền đưa vé cho tôi.Trước khi đi,anh tiếp viên còn cố tình nhìn hắn với
ánh mắt nhìn một tên trốn trại

Tôi thúc vào tay
hắn:

-Cậu làm cái gì
vậy?Đừng làm tôi mất mặt được không

-Là tôi không
cho hắn dụ dỗ bạn gái của mình thôi

Hắn trừng mắt
lại nhìn tôi mà cãi lý.Tôi thật không biết nói gì chỉ thấy quyết định cãi tạo
hắn của mình là sai,vô cùng sai.

Tôi nhìn ra cửa
sồ nhìn cảnh vật bên đường.Từng thứ,từng thứ một đi qua.Đôi khi nhìn như vậy
rất thú vị.Một cảm giác yên tĩnh,không ai quấy rầy,chỉ yên lặng ngắm cảnh vật
qua lại.

-Cảnh vật ngoài
đó đẹp trai hơn tôi sao?

Tôi muốn hộc màu
khi nghe hắn hỏi.Thật sự hắn cũng đâu cần dùng cái nhan sắc đó mà lấy làm tự kỉ
như vậy.Tôi lập lại câu hỏi ban sáng:

-Cậu đã soi
gương kĩ chưa?

-Tôi đây mỗi
ngày đều soi gương rất kĩ và đã nhiều lần rút ra được một chân lí rất chính xác
là không ai đẹp trai hơn mình

-Tôi không ngờ
cậu lại nặng đến thế

-Đừng nói như
vậy!!!Tất cả con gái trên thế giới sẽ coi nhóm trưởng như một sinh vật lạ mà tẩy
chay mất

-Cậu thật sự
nghĩ mình có bản lĩnh đó?

-Tôi không có
bản lĩnh nhưng chỉ trách con gái thích trai đẹp

-Tôi khinh!!! –
Tôi lè lưỡi trêu hắn

-Haizz - Hắn thở
dài nhún vai- Cũng không trách được.Là thẩm mĩ nhóm trưởng quá tệ!!!

-Cậu!!!

Tôi bậm môi tức
đến không thể nói thành lời.Hắn thì lấy đó làm hãnh diện mà cười đến khoái chí

Xe dừng ở
trạm,hai bà lão lên xe.Anh tiếp viên vội đỡ hai bà lên xe

Tôi thấy vậy
liền đứng dậy nhường chỗ cho hai bà.Hắn thì vẫn ngồi thừ ra đó.

-Cậu đứng lên
đi!!!

-Làm gì? – Hắn
ngơ ngác hỏi

-Nhường chỗ cho
hai bà kìa

-Tại sao?Chúng
ta ngồi trước mà

Mọi người lại đổ
xô ánh mắt tò mò nhìn về phía hắn.Chắc có lẽ họ muốn xem con người kì lạ nào
lại phát ra câu nói dở hơi đó

-Cậu làm ơn
đi!Phải kính lão đắc thọ chứ

Không đợi hắn
phản ứng,tôi vội kéo hắn đứng dậy cho hai bà ngồi xuống.

-Haizz.Xe buýt
là vậy sao?- Hắn thở dài nói với giọng vừa đủ cho tôi nghe - Tôi còn tưởng nó
rất thoải mái nên nhà nước mới khuyến khích người dân dùng.

Hắn nhìn một
loạt quanh xe rồi phán:

-Xe như thế này
không ít người đi mới là lạ

-Cậu làm ơn
đi.Không phải ai cũng có thể ở nhà rộng,đi xe đẹp như cậu đâu

-Shit!!!

Hắn nói trong
miệng như sợ tôi nghe thấy.Nhưng koảng cách gần như vậy sao tôi lại không nghe

Tôi đưa tay thúc
vào bụng hắn ,trợn mắt mà răn đe lần sau không được nói như vậy

Sau một đoạn
đường chúng tôi khá dài chúng tôi cũng mua được thức ăn đem về nhà.Thức ăn hơi
nhiều nên nhìn hắn xách một mình tôi cũng không đành lòng mà xách phụ hắn

Nhưng bản chất
ga lăng của hắn đột nhiên trỗi dậy mà bảo: tôi là con trai nên thể hiện chút
sức lực của mình cũng không có gì là thái quá

Tôi được thể nên mua rất nhiều đồ mà vẫn ung
dung không cần xách bất cứ thứ gì

Về đến nhà,hắn
vội uống liền mấy ly nước,tựa vào sofa mà thở.Tay hắn vì xách nặng mà đỏ rần cả
lên .Tôi nhìn hắn có chút xót xa.

Thức ăn tôi mua
rất nhiều.Nếu ăn trong một ngày hôm nay thì quả thật là không hết.Hắn nhìn mớ
hỗn độn trên bàn ăn rồi lắc đầu,thở dài:

-Đây là tính
cách giống con gái nhất của nhóm trưởng

-Ý gì đây?- Tôi
lườm hắn

-Thì bày
biện.thích mua là mua

-Là mua cho cậu
đó – Tôi lục lọi chỉ cho hắn xem – Đây là nước khoáng,nước ngọt.Cậu còn nhỏ
kông nên uống bia rượu đâu.Còn đây là trái cây,cậu có thể ăn phòng lúc đói,rất
tốt cho sức khỏe

Tôi hì hục cho
tất cả vào tủ lạnh mà miệng không ngừng giải thích cho hắn nghe:

-Còn có sữa,và
một số đồ khác nữa.Cậu phải phòng lúc vú Lý không có nhà chứ

Sau khi cho hết
một đống thức ăn vào tủ lạnh,tôi mới quệt mồ hôi trên trán quay lại.Hắn đang
ngồi trên ghế nhìn tôi rất chăm chú,rất chăm chú.Ánh mắt hiện lên nét cười
không rõ

Tôi sờ soạng
trên mặt xem có dính phải thứ gì không:

-Trên mặt tôi
dính thứ gì sao?

-Không.Rất
đẹp!!!

Hắn không động
đậy,vẫn giữ nguyên tướng ngồi và ánh mắt đó mà nhìn tôi.Hắn nhìn chầm chầm làm
tôi ngượng nghịu không biết tránh né thế nào

-Nếu mặt tôi
không dính gì,cậu có thể làm ơn đừng nhìn tôi ánh mắt háo sắc đó?

-Tôi vốn có máu
dê mãn tính mà – Nụ cười trên môi hắn rất xấu xa

Hắn làm tôi cứng
họng không nói nên lời.Ánh mắt hắn vẫn không ngại ngùng mà nhìn tôi chầm chầm

Mãi một lúc
sau,tôi mới bối rối mà bảo:

-Cậu còn nhìn
nữa tôi sẽ ra về ngay lập tức

-À!- Hắn ra vẻ
hiểu ý- Vậy tôi lên thay đồ.Nhóm trưởng cứ tự nhiên

Hắn rời khỏi ghế
mà lên lầu.Tôi thấy hắn rời khỏi liền ôm lấy tim.Trời ạ!Thật kinh khủng.Không
biết hắn nghĩ gì mà cứ nhìn tôi chầm chầm như thế.

Tôi ổn định lại
tinh thần rồi bắt tay vào làm bếp.Tôi sẽ nấu canh bí nấu sườn heo,sườn xào chua
ngọt và thịt bò xào thập cẩm.Vì đã lâu không ăn nui xào bò nên có chút thèm
ăn.Tôi cũng tự vì mình mà làm một ít.Cũng không tốn túi tiền của hắn cho lắm

Sau một buổi
sáng hì hục làm bếp.Tôi cũng dọn ra một bữa hoành tráng ra bàn ăn.Tôi nhìn lại
thành quả cả một buổi sáng của mình trên bàn.Trong lòng tự thấy hạnh phúc và có
chút khâm phục mình hihi

-Xong rồi sao?

Hắn tắt tivi rồi
đi vào bếp.Nhìn một lượt qua các đĩa thức ăn,hắn dùng tay bốc một chút thức
ăn.Tôi khẽ vào tay hắn chỉ vào toilet:

-Rửa tay đi!!!

-Không cần.Tay
tôi rất sạch

-Rửa đi.Có cần
nói cho cậu nghe tay chứa rất nhiều vi trùng không

-Tôi sẽ đi rửa
tay ngay- Hắn giơ tay xin hàng- Không cần thuyết giáo đâu

Hắn ngồi vào bàn ăn rồi cười rất mãn
nguyện:

-Xem ra cũng không tồi

-Cậu nên lấy làm hạnh phúc khi được ăn

-Anh ta đã từng ăn thức ăn nhóm trưởng
nấu?

-“Anh ta”?

-Là anh chàng Dylan

-À,tất nhiên là
chưa nhưng tôi đã từng nấu cháo cho anh ấy lúc anh ấy không ăn được cơm

Hắn dùng đũa ra
sức mà dằm cơm trong chén,giọng nói mỉa mai hết sức khó nghe:

-Không có răng
hay sao mà không ăn được cơm?

-Anh ấy đang
chuẩn bị thi đại học nên rất mệt mỏi.So với ngày trước,anh ấy ốm đi rất nhiều

Tôi không đề ý
vừa xới cơm vừa nói.Không để ý đến sắc mặt hắn đang dần trở nên rất khó coi:

-Trông anh ta
vẫn mạnh khỏe,sống sờ sờ ra đấy.Ốm một chút,không chết được đâu

-Cậu không biết
anh ấy học rất siêu nha.Đứng đầu toàn trường,tính lại rất dịu dàng,thật sự
không cô gái nào không thích

Hắn nghiêm nghị
mà đặt cái chén xuống bàn cái rầm.Mắt nhìn tôi chăm chăm quát:

-Nhóm trưởng có
thể đừng dùng ánh mắt háo sắc đó mà kể về anh ta không?

Hắn làm cho tôi
ngạc nhiên không biết nói gì mà chỉ ngẩn người ra nhìn

Hắn nén xuống
bức bối trong lòng mà nâng chén cơm lên,dùng đũa gắp thức ăn:

-Sao lại nhạt
như vậy?

-Tôi nấu ăn từ
trước đến nay đều nhạt như vậy

-Làm ơn cho thêm
một chút muối đi.Nhạt nhẽo như vậy còn gì là ngon miệng

-Thì tôi làm
nước chấm rồi đó thôi

-Tôi thích cái
nguyên chất,không thích pha trộn tạp chất

Tôi bậm môi kìm
nen ngọn lửa đang sôi sùng sụt trong người.Hắn ra sức dùng lực mà gắp thức ăn
ăn ngấu nghiến như hận không thể ăn luôn
cái dĩa

Tôi nhìn hắn mà
thở dài.Không biết vú Lý đã làm thế nào mà có thể ở chung với hắn chừng ấy
năm.Tính công tử này của hắn thật sự đáng ghét đến nỗi làm trời không dung đây

Tôi bức bối cho
tương ớt vào đĩa nui xào bò.Sau đó còn dằm thêm mấy trái ớt hiểm vào dĩa.Tôi
dùng nĩa ăn ngon lành.Hắn thì nhìn tôi như một sinh vật lạ:

-Không cay sao?

-Tôi thích ăn
cay

-Hèn chi tính
tình cũng chằn như thế.Thì ra là do tâm hỏa,khí nóng không thông nổi mà trào
lưu ra ngoài

-Im đi!!!Khi ăn
không được nói chuyện

Hắn nhìn tôi ăn
một cách rất ngon lành rất lâu.Hắn nhìn đến nhíu cả đôi mày lại:

-Sao chỉ mình
nhóm trưởng có nui xào bò,còn tôi lại không có?

-Cậu đòi ăn
cơm.Nui xào bò không ăn với cơm được nên tôi làm 1 dĩa duy nhất cho tôi thôi

-Tôi cũng muốn
ăn

-Thì tự đi mà
làm.Nguyên liệu tôi còn để trong tủ lạnh

-Tôi không biết
cũng không muốn làm

-Thì ăn cơm đi

-Tôi muốn ăn dĩa
của nhóm trưởng

Nói là làm.Hắn
giành lấy dĩa nui xào bò của tôi rồi ăn ngấu nghiến:

-Cũng không
tệ!Cay nhưng rât ngon

Hắn vừa ăn vừa
uống nước.Nhìn là biết hắn không thể ăn cay nhưng tại sao lại cố ăn như thế
chứ.Thật không thể hiểu nổi

Tôi thở dài rồi
gậm nhắm thức ăn trên bàn.

Sau khi rửa chén
và dọn dẹp sạch sẽ căn bếp,tôi pha một ấm trà cúc và gọt một dĩa trái cây đem
ra để trên bàn.

Hắn đang ngồi
trên sofa xem tivi thuận tay đưa một miếng vào miệng:

-Lần sau đừng
mua táo,tôi không thích!!!

-Sẽ không có lần
sau –Tôi tiện thể cho một miếng vào miệng,hờ hững đáp

-Đừng nói trước
điều gì.Không chừng nhóm trưởng đã định là phải ở cạnh tôi

-Lại bắt đầu mơ
tưởng

-Chờ xem!!!

Tôi bậm môi nhìn
hắn lại cho một miếng vào miệng.Tôi lập tức để dĩa trái cây sang một bên,một
mình ngồi ăn:

-Không thích
đừng miễn cưỡng ăn.Tôi có thể một mình ăn hết

-Tuy không thích
nhưng chỉ cần là sạch sẽ tôi đều có thể miễn cưỡng ăn

-Đi mà ăn cái
cậu thích.Táo của tôi cũng không sạch sẽ đâu

-Táo là tôi bỏ
tiền mua đó – Hắn trợn mắt nhìn tôi

-Là của cậu
nhưng cậu nói không thích mà.Tôi sẽ không để lãng phí mà hi sinh ăn dùm
cậu.Đừng lo!!!

-Giờ thì thích
rồi

Hắn chộp lấy dĩa
trái cây để ở chỗ thuận tay rồi tiếp tục tựa lưng vào sofa mà xem tivi.Lâu lâu
hắn lại cho một miếng vào miệng,uống một hớp trà

Không khí chỉ có
hai người.

Hai người cùng
nhau đi chợ,củng nhau ăn trưa,cùng nhau xem tivi,cùng nhau ăn trái cây,uống
trà.Không khí hai người cùng nhau này tôi thấy giống như một đôi vợ chồng mới
cưới.

Nghĩ đến đây tôi
lại đỏ mặt không biết nên làm gì,nói gì

Hắn thì chỉ im
lặng uống trà,ăn trái cây,xem tivi.Trên gương mặt không hề hiện lên chút gì là
phân vân suy nghĩ

Haizz,vẫn là
mình tôi suy nghĩ nhiều.

*********************

Sau khi mở mắt
tỉnh dậy,tôi thấy mình đang nằm trên sofa.Không khí rất im lặng.Cách bày trí
trong nhà cũng rất lạ.Tôi thoáng giật mình mà ngồi bật dậy

-Thức rồi à?

Giọng của hắn
vang lên làm tôi sực nhớ ra ban sáng tôi sang nhà hắn.Trong lúc xem tivi,tôi vô
tình ngủ lúc nào không hay

Tôi nhìn cái
chăn trên người.Hắn đang ngồi trên ghế đánh thử vài phím trên đàn dương cầm mà
tùy tiện nói:

-Không cần kiểm
tra.Tôi tuyệt đối không lợi dụng lúc người khác ngủ mà tấn công

-Cho cậu cũng
không dám!!!

-Tuy tính tôi
rất quân tử nhưng đối với những lời nói mang ý thách thức thì tôi không đảm bảo

Tôi vội nuốt
nước bọt mà không dám nói gì nữa

Tôi xếp cái chăn
lại gọn gàng rồi lặng lẽ nhìn nó.Cái chăn này là hắn đắp cho tôi?

Hắn dịu
dàng,quan tâm mà đắp chăn cho tôi.Hắn dùng anh để uy hiếp tôi phải làm bạn gái
hắn 3 tháng.Hắn nổi giận khi nghe tôi nói đến anh.Hắn biểu hiện như vậy có phải
là thích tôi chăng?

Sao có thể?Người
hắn thích là cô gái đó.Là cô gái có thể cho hắn sự ấm áp,hạnh phúc chứ không
phải một con bé có tính hung dữ,vô tâm như tôi.

Hà Bạc Bảo từng
nói cô gái ấy học cùng lớp với chúng tôi.Có lẽ nào hắn dùng tôi để cố ý làm cho
cô gái đó ghen?

Tôi nhìn hắn
đang ngồi bên dương cầm dạo vài khúc nhạc.Khuôn mặt hắn chăm chú vào phím
đàn.Không ngờ tôi lại có lúc phát hiện ra sự tập trung hiếm có này của hắn.

Sự tập trung làm
cho gương mặt hắn trở nên cương nghị.Những ngón tay thon dài lướt trên phím đàn
đẹp đến bức người.Cả người hắn lúc này như tỏa ra một ánh hào quang rất
đẹp.Thật sự khiến cho người ta si mê,muốn thôi không nhìn nữa nhưng lại có chút
tiếc nuối mà nhìn thêm một chút.

-Thì ra nhóm trưởng lại háo sắc như vậy

Hắn không nhìn
tôi mà vẫn ung dung dạo một khúc.Lời nói của hắn làm cho tôi ngượng đỏ cả
mặt.Một thoáng,không biết phải làm gì,tôi đứng dậy định ra về

-Tôi phải về

-Vội gì chứ.Tôi
còn chưa nghĩ ra phải đàn bài nào cho nhóm trưởng nghe

-Để hôm khác thì
hơn

-Được
rồi!!!Không cần phải ngượng,nhìn tôi với ánh mắt đó chứng tỏ nhóm trưởng có
sinh lí rất bình thường

Sự ngượng ngùng
của tôi bị lời nói tự kỉ của hắn làm cho chai sạn.

-Cậu có thể nào
đừng quá tự kỉ trước mặt tôi không?

-Tôi vốn là nói
sự thật

Tôi luôn là
người đuối lí trước sự tự kỉ có một không hai này của hắn.Tôi vào bếp pha một
ấm trà cúc khác.

Tiếng đàn của
hắn vọng từ phòng khách vào bếp.Tôi tựa lưng vào thành bếp mà nghe.Tôi nhận ra
đây là bài “Sonata in C” của nhạc sĩ nổi tiếng Mozard

Tiếng đàn réo
rắt,du dương vọng vào tai người nghe.Thật sự đàn rất hay!!!

Tôi đặt ấm trà
và tách xuống bàn rồi thong thả rót một tách mà thưởng thức.Giai điệu của
“Sonata in C” rõ ràng là hay như thế nhưng sao qua tiếng đàn của hắn,tôi thấy
có chút phân vân,có chút tùy hứng

-Thích bài này
không?

Hắn ngừng
đàn,ngón tay vu vơ khẽ lướt một lượt qua các phím làm vọng lên một âm thanh làm
người ta chú ý:

-Không tệ!!!

Tôi hờ hững bưng
tách trà lên uống một ngụm đáp lại câu hỏi của hắn.Nghe thấy câu trả lời có
phần rất hờ hững này,trên miệng hắn nhếch mép cười không thấy rõ là chua xót
hay khinh bỉ:

-Đôi bàn tay này
của tôi thật sự chỉ biết chơi dương cầm nhưng tôi chơi rất xuất sắc.Không như
ai kia biết rất nhiều thứ nhưng không chuyên loại nào

Tôi nghe không
ra ý tứ trong câu nói của hắn là muốn nói tới ai.Nhưng trong lòng cũng có chút
phẫn uất:

-Đừng quá tự
mãn!!!

-Tôi đã nói
những lời tôi nói là sự thật,không phải tự khoe

-Xì,cậu làm như
mình cậu biết chơi dương cầm chắc.Tôi cũng biết đấy nhá

-Nhóm trưởng
cũng biết?

Hắn nói cứ như
là tôi biết chơi dương cầm là một chuyện lạ ở Trái Đất vậy.Trước thái độ khinh
người này tôi quyết định sẽ cho hắn thấy tài năng của tôi.Để cho hắn biết thế
nàò là tài năng dương cầm thực thụ

Tôi buông tách
trà tiến về phía đàn dương cầm.Trên môi hắn vẫn lộ lên một đường cong làm say
lòng người.Nhưng đối với tôi thì nụ cười xấu xa đó ưa không nổi

Hắn đứng dậu
phủi phủi ghế ngồi rồi cung kính nhếch môi nhìn tôi:

-Xin mời,Đào
tiểu thư!!!

********************

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3