Nghiệt oán tóc xanh - Chương 05

Chương
5

Nhà
báo

Trương Vĩ Quân nhíu chặt mày nhìn hiện
trường tanh lợm mùi máu.

Có người đi tới vỗ vào vai anh nhắc:

“Anh Quân à, mau chụp ảnh đi, một lát nữa
nhân viên pháp y tới đấy”.

“Tôi
muốn quan sát kĩ hiện trường một chút”.

Trương Vĩ Quân thầm nghĩ, nhân viên pháp y
tới cũng có tác dụng gì đâu? Chỗ này chẳng khác gì một lò mổ.

Viên cảnh sát trẻ vỗ vai anh rồi nhún vai
khó hiểu, tiếp tục làm việc của mình. Thâm niên của Trương Vĩ Quân nhiều hơn
cậu ta, nên cũng chẳng tiện nói nhiều, đành phải lẩm nhẩm một mình:

“Vụ án này chắc chắn do đội trưởng Vương
phụ trách, đội trưởng Vương có khi nào nghe ý kiến của người khác đâu? Có nghĩ
cũng mất công”.

Trong lúc vẫn chưa có chứng cứ xác đáng,
không ai biết người trong phòng tắm là ai, nhưng Trương Vĩ Quân nhận định đó chính
là Chu Thời Chân. Xem ra chỉ cần khẽ động vào xác cô ta một chút, da thịt sẽ
róc ra khỏi xương mất. Trương Vĩ Quân tuy không phải là người nội trợ, nhưng
anh cũng biết, để tới mức này thời gian luộc không thể ít hơn bốn, năm tiếng.
Bồn tắm lại không phải là nồi hầm, lại không có nắp đậy. Anh đã xem xét kĩ,
nhiệt độ cao nhất của bình nước nóng có thể đun chỉ là tám mươi độ C. Rốt cuộc
thứ gì đã khiến cho một bồn nước tắm đầy sôi tới mức này?

Tiếng bước chân của mấy người vọng tới từ
ngoài cửa. Trương Vĩ Quân không cần quay đầu lại cũng biết đó là đám Vương
Kiện.

Vương Kiện chính là đội trưởng Vương. Người
này có tác phong làm việc nhanh chóng dứt khoát, lại thông minh, được việc, tuy
rằng hơi nóng vội nhưng mọi người đều phục anh ta. Dù gì hai huân chương chiến
công hạng hai không dễ dàng đạt được, rõ ràng phải có khả năng thật sự.

Vương Kiện chào Trương Vĩ Quân:

“Anh Trương à, có phát hiện gì mới không?”.

“Đội trưởng Vương”.

Trương Vĩ Quân chỉ vào bồn tắm nói:

“Luộc chín rồi”.

Vương Kiện nhíu mày. Làm cảnh sát hình sự
đã hai mươi năm nay, nào là xẻ xác, đốt xác, nghiền nát xác đều đã từng gặp, có
điều đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy phương pháp “không đụng hàng” như thế
này.

“Làm sao có thể tăng nhiệt được?”.

Đã là cảnh sát hình sự lão luyện, ngay lập tức
liền hỏi vào trọng tâm.

“Mẫu nước đã được mang về làm xét nghiệm
rồi. Không phát hiện thấy bất kì dấu vết nào của thiết bị tăng nhiệt cả”.

“Hay là do gia nhiệt bằng điện?”.

“Không thể nào. Cầu chì tổng của căn nhà
này là hai mươi ampe, cho dù có huy động hết để gia nhiệt bằng điện cũng không
thể vượt quá năm kilôwatt, căn bản không thể đun sôi được bồn tắm to thế này.
Hơn nữa, cho dù có kết nối được, thì ổ cắm chắc chắn đã cháy từ lâu rồi. Nhưng
nơi này lại chẳng có dấu vết nào của ổ cắm bị cháy cả.

“Ừ”.

Vương Kiện gật đầu, lông mày nhíu chặt lại.

“Đội trưởng Vương, tôi cảm thấy…”.

Trương Vĩ Quân bắt đầu đưa ra ý kiến của
mình.

“Anh Trương à, chờ một chút”.

Vương Kiện ngắt lời Trương Vĩ Quân rồi kéo
anh ta ra khỏi nhà.

“Lẽ nào anh không cảm thấy việc này rất có
thể do ma làm sao?”.

Vương Kiện khẽ hỏi.

“Chính xác tôi cũng cảm thấy như vậy. Anh xem…”.

“Anh Trương à!”.

Vương Kiện lại một lần nữa ngắt lời Trương Vĩ Quân.

“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, những việc như thế này chỉ có thể
nói riêng với nhau thôi, không nên nói trước mặt mọi người. Bao nhiêu năm nay
anh vẫn không được thăng chức lẽ nào anh thực sự không biết tại sao?”.

“…”.

Trương Vĩ Quân muốn mở miệng, nhưng không biết phải nói thế nào. Anh thực
sự không hiểu, một người nói ra suy nghĩ của mình thì có gì sai chứ?

“Được rồi, hai ngày vừa rồi anh chạy ngược chạy xuôi ở bên ngoài, hôm nay
nghỉ phép đi, dù gì hiện trường anh cũng đã tới xem rồi. Ngày mai nhớ tới họp
về thảo luận tình tiết vụ án đấy”.

Vương Kiện bỏ mặc Trương Vĩ Quân rồi quay người đi vào trong.

Trương Vĩ Quân mở miệng định nói, nhưng lại nhanh chóng khép miệng.

Tô Di đang bận rộn với việc dọn dẹp vệ sinh trong quán, bỗng từ đằng xa
nhìn thấy có cảnh sát đi tới, liền vội vàng chạy ra đóng cửa.

Chung Nguyên đang ở trong quầy bar giật thót mình trách:

“Cậu bị dở hơi đấy à, lát nữa trời tối, khách sắp đến rồi lại đóng cửa làm
gì?”.

“Bố cảnh sát cách mạng lại tới kia kìa, không biết lại xảy ra chuyện gì nữa
đây, lần nào gặp bố ấy cũng chẳng có chuyện gì hay ho, bọn mình giả vờ không có
trong quán là xong”.

“Chắc chắn bố ấy đã thích cậu rồi, mau mở cửa đi, gây trở ngại không cho
cảnh sát thi hành công vụ dễ ăn cơm tù như chơi đấy, cậu có hiểu không?”.

Tô Di bất cần liếc Chung Nguyên một cái rồi nói:

“Đồ mù chữ, cậu cứ bốc phét đi, cứ như thể hiểu luật không bằng”.

Một mặt Tô Di mắng Chung Nguyên nhưng mặt khác vẫn từ từ đẩy cửa ra. Bất kể
thế nào, cô vẫn muốn làm một công dân tốt, mở quán nhỏ, kiếm nhiều tiền, lên
sàn chứng khoán, sống một cuộc sống hạnh phúc. Cô thực sự không muốn gây khó dễ
với cảnh sát.

Trương Vĩ Quân dường như đã đoán trước được Tô Di nhất định sẽ mở cửa nên
đã đứng chờ sẵn trước cửa. Tô Di tươi cười, cứ như thể cô chưa từng đóng cửa
vậy. Hai người khách sáo hỏi thăm nhau một hồi, Chung Nguyên chỉ còn biết trợn
mắt đứng nhìn ở quầy bar.

”Đúng là những nhân tài
đóng kịch”.

“An Li Huyền chết rồi”.

Chiếc cốc trên tay Tô Di rơi xuống đất, khắp nơi là những mảnh thủy tinh
vỡ. Đến cả Chung Nguyên cũng giật mình sợ hãi, anh vội vàng chạy từ quầy bar
ra.

“Cậu ấy chết thế nào?”.

“Hiện giờ vẫn không biết, theo những gì thấy ở hiện trường có thể là tự
sát. Không những thế rất giống với cái chết của Lạc Mĩ, da đầu đều bị lột ra”.

Lúc này Tô Di mới định thần lại.

“Thế còn Chu Thời Chân?”.

“Bị nước sôi luộc chín đầu”.

Trương Vĩ Quân vừa nói xong, đã thấy Tô Di lắc người đi vào nhà vệ sinh. Kế
tiếp đó là tiếng nôn oẹ rất to vọng ra từ nhà vệ sinh, khiến Chung Nguyên còn
thấy xấu hổ thay cho cô.

Chung Nguyên cố gắng trấn tĩnh đưa một cốc nước cho Trương Vĩ Quân nhưng vì
tay run quá nên nước sánh ra ngoài quá nửa.

“Hai người bọn họ có phải đã từng qua đêm ở quán bar của anh?”.

Trương Vĩ Quân nghiêm túc hỏi.

Chung Nguyên vội vàng ngồi xuống, anh có cảm giác lúc này anh còn chân
thành, nghiêm túc hơn so với lần đầu thổ lộ tình yêu với người con gái anh thầm
yêu trước đây.

“Thưa anh cảnh sát, điều này quả thực chẳng có liên quan gì tới chúng tôi
cả, họ ngủ ở chỗ chúng tôi còn chẳng trả tiền phòng cho chúng tôi. Chính bản
thân họ nói muốn chờ Lạc Mĩ, mong các anh điều tra rõ ràng”.

Tô Di đi ra từ nhà vệ sinh, vừa nghe thấy mình có liên quan tới vụ án giết
người, liền vội vàng chạy tới nói giúp Chung Nguyên:

“Đúng vậy, anh cảnh sát tốt bụng ơi, An Li Huyền và Chu Thời Chân không thù
không oán với chúng tôi, tại sao chúng tôi phải giết họ chứ? Cho dù họ giàu có
thì làm sao chứ? Hiện giờ tôi khai trương quán bar cũng có thể trở thành triệu
phú mà”.

Chung Nguyên thầm mắng Tô Di một câu:

“Đồ mắc dịch họ Tô mê tiền kia, cậu không làm bà chủ quả thật là lãng phí,
tới lúc này rồi còn nói ra những lời như vậy”.

“Vậy họ rời khỏi chỗ các vị khi nào?”.

Đột nhiên một giọng nữ lanh lảnh vọng tới từ phía sau ba người. Tô Di,
Trương Vĩ Quân và Chung Nguyên đang nói chuyện về người chết và ma quỷ trong
quán bar đen sì sì thì nghe thấy giọng nói như vậy khiến ai cũng lạnh ớn người,
sợ tới mức nổi da gà. Ba người cùng lúc quay đầu lại.

Nếu như ánh mắt phẫn nộ có thể giết người, vậy thì cô gái xa lạ đặt câu hỏi
kia đã chết đi chết lại hàng nghìn hàng vạn lần rồi.

Chung Nguyên điều chỉnh độ sáng của đèn lên mức to nhất, nhưng vẫn chỉ có
thể nhìn thấy lông mày của cô gái kia một cách không rõ ràng. Cô gái này không
thực sự xinh đẹp, có điều vẻ chân thật hiện rõ trong đôi mắt cô khiến người
khác khó lòng quên được.

Nhận thấy mọi người đều đã quay đầu lại nhìn mình, cô ta vẫn không hoang
mang, bình tĩnh lấy giấy tờ ra:

“Tôi là phóng viên Báo Thành thị buổi tối, tôi muốn phỏng vấn một chút về
vụ việc này”.

“Làm thế nào cô biết tới đây phỏng vấn?”.

Tô Di tò mò hỏi. Chung Nguyên cầm lấy xem thẻ nhà báo của cô ta. Anh nhìn
chằm chặp vào cô ta một lát rồi cúi đầu đối chiếu với thẻ nhà báo trong tay.

“Tôi đi theo anh cảnh sát này tới thôi, vốn cũng định chào hỏi mọi người
nhưng quán của các vị tối quá, không những thế mọi người lại nói quá nhanh, tôi
không chêm vào được”.

Cô ta nói rất dõng dạc.

Trương Vĩ Quân nghe thấy mình bị bám theo mà không hề hay biết cũng cảm
thấy mất mặt, nếu không phải ánh đèn mờ nhìn không rõ ràng, cô nhà báo này chắc
chắn đã bị anh ta dọa cho hết hồn.

“Tôi là Dịch Bình An, Bình An trong từ
“bình an”, một cái tên trung tính. Tôi muốn phỏng vấn các vị một chút”.

“Phỏng vấn tôi cái gì cơ?”.

Tô Di tò mò hỏi lại.

“Quán bar ma! Trong quán bar ma xảy ra
những chuyện rùng rợn, những người đã từng qua đêm ở đây đều bị chết một cách
bí hiểm, lẽ nào đây không phải là một cái tít giật gân?”.

Tô Di kinh ngạc nhìn Dịch Bình An, cô phát
hiện cô gái này tuy không khó coi nhưng không hiểu tại sao khiến người khác
ghét. Chắc cô ta không biết rằng đôi lúc mình cũng rất hung dữ, do đó mới dám
nói xấu về quán bar trước mặt mình.

Nhìn thấy nét mặt của Tô Di, Chung Nguyên
lo cho sự an toàn của cô nhà báo Dịch Bình An này.

“Cảnh sát sẽ lo xử lí vụ này, không cần đám
nhà báo phải nhúng tay”.

Trương Vĩ Quân nói rất sẵng nhưng tiếc là
Dịch Bình An không chịu nể mặt chút nào.

“Anh đâu phải là người phát ngôn của sở
cảnh sát? Tôi có quyền biết chân tướng sự việc”.

“Chân tướng sự việc? Lẽ nào cô định viết
trong quán bar của tôi có ma, lũ ma này đã giết người ư? Ha ha, nói vậy ai mà
tin chứ?”.

Tô Di bực quá cười châm chọc.

“Chính vì sự việc này rất khó lí giải, tôi
mới định làm đề tài này. Nếu tin bình thường, cần gì tôi phải ra tay chứ”.

Xem ra Dịch Bình An là nhân vật rất quái
trong làng báo.

“Tôi phát hiện vụ việc lần này rất giống
với vụ án Lạc Mĩ bị giết lần trước, cho nên mới quan tâm đặc biệt tới vụ việc
này. Mà bất kể thế nào, cô cũng không bị thua thiệt đâu”.

Dịch Bình An đá mắt với Tô Di, dường như
trong lời nói của cô ta đầy ẩn ý.

“Tại sao tôi không bị thiệt chứ?”.

“Xì, cô làm ăn như thế nào vậy? Chủ đề quán
bar của cô chính là ma, tôi đưa tin miễn phí giúp cô như vậy, nói rằng trong
quán bar của cô có hiện tượng kì lạ, cô đoán xem kết quả sẽ như thế nào?”.

Dịch Bình An đã khống chế được toàn bộ sự
việc.

“Thế nào á, khách của tôi sẽ sợ chạy mất
dép chứ sao”.

Tô Di tức anh ách đáp lại.

“Sai rồi, khách sẽ cảm thấy rất mới mẻ, rất
kích thích, đầy khiêu chiến! Hơn nữa nếu họ tới chỗ cô tìm ma, việc làm ăn của
cô sẽ càng ngày càng hot, tôi đảm bảo đấy”.

Phát ngôn mang tính tổng kết của Dịch Bình
An đã lay động Tô Di, nhưng Chung Nguyên lại vẫn cảm thấy căng thẳng khó hiểu.
Bởi hai lần gặp ma trước khiến anh hoàn toàn tin những sự việc kì bí này, anh
thực sự không muốn mạo hiểm.

Trương Vĩ Quân cũng không đồng ý.

“Vớ vẩn, làm nhà báo làm sao có thể vì sự
hiếu kì của độc giả mà có thể viết những điều vô trách nhiệm như thế, nếu thực
sự xảy ra chuyện gì, liệu cô có chịu trách nhiệm không?”.

“Xảy ra chuyện gì, có thể xảy ra chuyện gì
chứ? Đó chỉ là một ước đoán mà thôi, tôi chắc chắn sẽ không viết trên báo rằng
nơi này có ma, mà thế giới này căn bản không có ma, vậy thì sợ gì chứ?”.

Tô Di rõ ràng đã bị thuyết phục, cũng không
phản đối nữa, chỉ có Chung Nguyên và Trương Vĩ Quân kiên quyết không đồng ý.

Đôi bên giằng co không bên nào chịu bên
nào, bỗng nhiên Dịch Bình An phát biểu một câu:

“Thế này đi, các anh đều nói có ma trong
quán bar này, những người qua đêm ở đây sẽ xảy ra chuyện, vậy thì tối nay tôi
sẽ qua đêm ở đây. Nếu không xảy ra chuyện gì với tôi, thì tôi sẽ có thể đăng
tin vụ việc này chứ?”.

“Không được”.

Trương Vĩ Quân và Chung Nguyên cùng đứng
bật dậy.

“Các anh sợ gì chứ? Trong thế giới này
tuyệt đối không thể có ma, tôi muốn qua đêm ở đây, tôi có thể trả tiền cho các
anh”.

Tô Di hễ nghe thấy từ tiền là sáng mắt,
dường như cô đã dao động.

Chung Nguyên nhìn Tô Di nói:

“Nếu cậu dám thu tiền của cô ta, ngày mai
mình sẽ nghỉ làm luôn”.

Câu nói này nghe rất đanh thép, trong ngữ
khí lộ rõ vẻ kiên quyết. Tô Di cũng không thể tự ý quyết định mọi chuyện mà
không để ý tới Chung Nguyên, đành phải đứng dậy tiễn khách. Dịch Bình An xem ra
cũng chấp nhận bỏ đi, nhưng tranh thủ mọi người không chú ý lén chạy ra
sau mảnh vải đen trong quán bar trốn
biệt đi. Tiếp đó lạnh lùng nói đằng sau tấm vải đen:

“Việc Dịch Bình An tôi đã muốn làm, không
ai có thể ngăn được”.

Tới giờ đóng cửa, Tô Di vẫn đóng cửa như
thường rồi cùng về nhà với Chung Nguyên.

Tận mắt nhìn thấy Chung Nguyên và Tô Di rời
khỏi quán, Dịch Bình An lúc này mới chui ra khỏi tấm vải đen. Trông bộ dạng cô
đắc ý vô cùng, do quán tối om nên đã va phải mấy chiếc ghế. Cô cảm thấy tự hào
về sự thông minh của mình. Cô bật đèn, tiếp đó đi vào chỗ giường nhỏ đã thông
thuộc địa hình từ lâu rồi nằm xuống.

Thực ra Dịch Bình An không ngốc chỉ là cô
hơi liều mà thôi. Từ nhỏ cô không được giỏi giang cho lắm, nhưng sau khi trưởng
thành lại thay đổi một trăm tám mươi độ, đối với công việc rất chuyên tâm,
không chút buông lơi. Cô trẻ là vậy, không hề có người nâng đỡ, thế nhưng đã
giành được một vị trí đáng nể trong tòa báo lớn nhất thành phố này. Có được
điều này là do cô dựa vào cái gì, dựa vào chính tinh thần này.

Cô vừa cấu tứ bản thảo vừa nằm trên giường
nghĩ về những điều quỷ quái, thực ra trong lòng cũng hơi run sợ, nhưng ngay lập
tức an ủi bản thân đèn vẫn đang bật, sợ gì chứ?

Nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi ngủ thiếp lúc nào
không hay nữa, không những ngủ mà còn ngủ rất ngon. Ngày hôm sau, Bình An bị
đánh thức bởi tiếng chuông báo thức từ máy di động, cô nhìn ra ngoài qua cửa sổ
nhà vệ sinh, phát hiện bên ngoài đã sáng rõ, mấy chú chim đang hót ríu rít trên
cành.

Bình An cười tự nhủ:

“Có thấy ma quỷ gì đâu!”.

Cô dọn dẹp mọi vật phẩm của mình, chuẩn bị
rời khỏi quán bar. Trước khi đi còn rửa mặt, nhân tiện gội đầu. Cô để kiểu tóc
ngắn giống Ngô Hiểu Lợi(*), kiểu tóc này rất dễ xử lí. Lúc gội đầu cô cúi người
rồi nhúng tóc vào trong nước, cô cảm thấy đỉnh đầu lạnh cóng như thể vừa nhúng
tóc vào băng. Cô vội ngẩng đầu, kiểm tra nhiệt độ nước, không tới mức lạnh thấu
xương. Lúc nhìn đồng hồ, phát hiện không còn sớm nữa, phải nhanh chóng rời đi,
bọn Tô Di sắp tới mở quán rồi. Bình An vội vàng lau khô tóc, chuẩn bị rời khỏi
quán bar.

(*) Ngô Hiểu Lợi (1983) là cầu thủ bóng
chuyền chuyên nghiệp người Đài Loan.

Cửa quán đã bị khóa bên ngoài không mở
được. May mà phòng tắm nhỏ có một cửa sổ nhỏ, cô phải cố gắng lắm mới chui được
ra khỏi cửa sổ đó, tiếp đó phải rất khó khăn mới lấy được túi xách rồi nhảy
xuống. Cô vừa nhảy xuống thì phát hiện thấy một người đàn ông đang vừa tò mò
vừa say sưa quan sát cô.

Cho dù Bình An có cá tính hơn nữa thì cô
cũng không muốn bị người khác nhìn thấy cảnh tượng mình mặc mini juyp lộ cả nội
y màu hồng phấn cùng đôi chân dài để cố chui ra từ cửa sổ.

Cô không chỉ không muốn bị người khác nhìn
thấy, mà dường như đến cả ý nghĩ giết người diệt khẩu cũng có.

Nhưng ánh mắt người đó vẫn nhìn cô chằm
chằm không có ý định dừng lại.

Bình An tức anh ách nhìn lại anh ta, hai
người giương mắt nhìn nhau. Trông người đàn ông đó rất đẹp trai, không những
thế còn khá cao, cô phải gắng kiễng chân mới có thể nhìn rõ dáng vẻ anh ta.

Trớ trêu ở chỗ anh ta là một hòa thượng,
trẻ trung đẹp trai là thế mà đội khăn trên đầu, mặc bộ cà sa màu ghi, nhưng lại
đeo cặp kính râm hầm hố, tay cầm chiếc di động rất sành điệu, buồn cười nhất là
một con bồ câu đậu trên vai anh ta nữa chứ.

Bình An còn ngỡ mình mới sáng bảnh mắt đã
trúng tà, tại sao lại gặp một người kì quặc như vậy ở nơi khỉ ho cò gáy này?

Còn người đó cứ chỉ vào khóe mắt cô, tiếp
đó nghiêm túc nói với cô:

“Thí chủ, thí chủ vẫn chưa rửa sạch gỉ mắt
của mình”.

Bình An dường như nghẹt thở, cô có cảm giác
mình sắp ngất xỉu. Cô hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện này có thể xảy ra
với một người vừa sành điệu lại giỏi giang, không những thế lại rất thông minh
như cô. Nhưng cô có thể làm gì với một hòa thượng? Đánh nhau thì đánh không
lại, cãi nhau với một quái nhân như thế này e rằng càng cãi càng đáng sợ. Cô
chỉ còn một cách duy nhất đó là kéo váy chuẩn bị nhảy xuống.

Hòa thượng kia lại chêm thêm một câu đằng
sau cô:

“Cô gái à, có phải cô đang lấy trộm đồ
không đấy? Liệu bần tăng có nên thực hiện nghĩa vụ công dân báo cảnh sát không
nhỉ?”.

Bình An quay đầu lại hằn học nói:

“Ngươi không sợ ta giết người diệt khẩu
sao?”.

“Không sợ, bần tăng chỉ hỏi vậy thôi, nếu
cô cho rằng không cần thiết báo cảnh sát thì cô cứ đi thôi!”.

Bình An lấy chiếc túi xách ra trước mặt anh
ta, rồi nhanh chóng mở ra, tiếp đó đổ ra mọi thứ có trong túi, một vài quyển
sổ, bút, giấy, son, kem chống nắng, tiền lẻ… rồi nói:

“Hòa thượng nhìn cho kĩ này, lẽ nào ăn cắp
chỉ lấy mấy thứ đồ lặt vặt này sao?”.

Hòa thượng đó ngồi xổm xuống quan sát cẩn
thận, sau khi xem qua rút ra kết luận:

“Túi của phụ nữ đều lộn xộn thế này ư? Lúc
nào rảnh cũng nên sắp xếp lại một chút. Trông tờ giấy này đã lau qua son rồi
đó”.

Bình An ngượng đỏ mặt, cô nhanh chóng nhặt
lại đồ rồi làu bàu:

“Ngươi có quản nổi chuyện thiên hạ được
không? Ngươi là tên lừa đảo hành tẩu giang hồ, đừng cho rằng chỉ cần cạo trọc
đầu, mặc áo cà sa là biến thành hòa thượng”.

Hòa thượng đẹp trai kia ngẩng đầu nhìn cô
chân thành nói:

“Bần tăng là hòa thượng thật mà, bần tăng
đã lừa thí chủ gì đâu, bần tăng còn chưa hóa duyên cho thí chủ. Thí chủ nói
vậy, trái lại làm tăng sự nhiệt tình của bần tăng về việc hóa duyên cho thí chủ
đấy”.

“Là hòa thượng đứng bên cửa sổ phòng tắm
người ta làm gì hả? Hay là muốn nhìn
trộm?”.

Bình An hằn học muốn gây sự với anh
ta.

“Thí chủ, trước khi xuất gia bần tăng cũng là người khá có cá tính đấy, thí
chủ không được phỉ báng bần tăng như vậy. Cửa sổ tối om thế kia, bần tăng có
thể nhìn thấy gì chứ? Chẳng qua bần tăng đang tìm một thứ đồ mà thôi”.

Trông vị hòa thượng này rất ấm ức.

“Thứ gì vậy?”.

“Tìm được rồi, bần tăng biết chắc sẽ ở đây mà. Bần tăng cảm nhận được, ha
ha, không ngờ giác quan thứ sáu của bần tăng lại linh thế”.

Hòa thượng vui mừng nhặt chiếc bùa hộ mệnh màu đỏ từ dưới đất lên tiếp đó
nhìn lên trời hỏi:

“Đây là vật ngươi cần tìm?”.

Hòa thượng cười đáp:

“Thứ này vốn được bần tăng tặng cho một người, nhưng anh ấy đã làm mất, có
lẽ anh ấy đã gặp chuyện rồi. Tối qua bần tăng nhận được bồ câu đưa thư của sư
huynh xong liền vội vàng tới chỗ này. Căn phòng này quả nhiên rất nhiều oan
khí, thí chủ ở đây một đêm có xảy ra chuyện gì không?”.

“Làm gì có chuyện gì chứ, chẳng phải tôi vẫn ổn đó hay sao?”.

“Ổn ư? Ổn mà phải chui ra từ cửa sổ?”.

“Bà cô đây thích chui cửa sổ đấy, nhà ngươi quản được sao? Hòa thượng lắm
chuyện, xì, đầu trọc khó coi chết đi được”.

Cuối cùng Dịch Bình An đã ngoác miệng chửi lung tung.

“Xấu thật sao? Thí chủ có thể thưởng thức thêm một chút nữa rồi đưa ra ý
kiến khác được không?”.

Bình An chắp tay thưa:

“Được rồi, đại sư, tôi phục ngài thật rồi,
ngài nhặt được thứ ngài cần rồi, tôi cũng phải nhanh chóng đi nộp bản thảo, tôi
đi đây”.

“Thí chủ à, có duyên gặp lại”.

Bình An ném chiếc túi giấy về phía anh ta
bực bội nói:

“Gặp cái đầu hòa thượng nhà ngươi, ta không
bao giờ muốn gặp lại nhà ngươi nữa”.

Đột nhiên có một thứ gì đó được đưa vào tay
cô:

“Mặc dù thí chủ rất ghét bần tăng, nhưng
bần tăng vẫn muốn tặng cho thí chủ vật này, có thể sẽ có ích cho thí chủ đấy”.

Thứ đó chính là chiếc bùa hộ mệnh màu đỏ,
Bình An vốn định từ chối, nhưng không biết tại sao, cũng có thể do ánh mắt chân
thành của hòa thượng kia đã lay chuyển cô. Trong ánh mắt đó không hề có bất kì
ý nghĩ làm tổn thương hay bày trò độc ác cả.

Cô giơ tay đỡ lấy chiếc bùa hộ mệnh, tiếp
đó tiện tay đặt vào trong túi, cuối cùng nói:

“Đừng tưởng bở ta sẽ mời ngươi ăn sáng”.

Hòa thượng kia khẽ cười, anh nhận thấy
người con gái này khi tức giận trông rất giống một người. Người đó cũng có khóe
miệng nhếch lên trên duyên dáng, đôi mắt với đường nét cong cong, lúc nào cũng
hằn học dọa:

“Nhịp hai hai, anh lo mà chết đi! Lát nữa
em sẽ tính sổ với anh”.

Anh vuốt vuốt ngực, cảm thấy quái lạ sao
mình lại lắm chuyện thế này, hóa ra anh lại nhớ tới một người con gái đã rời bỏ
thế giới này. Người con gái đó là cái dằm trong tim anh, không thể chạm vào
được, hễ động tới liền khiến tâm hồn anh tan nát. Nhưng khi nhìn thấy cô gái
chui ra ngoài từ cửa sổ kia, cái dằm đó dường như cắm sâu hơn, sâu tận vào
trong thịt, khiến anh đau tới mức ngạt thở.

Tại sao trên thế giới này lại có những
người có nụ cười và biểu lộ cảm xúc giống hệt nhau thế?

Hòa thượng vừa nghĩ tới người đó, nụ cười
trên khuôn mặt anh dần biến mất, giống như một bông hoa đang thì nở rộ đẹp đẽ
nhất bỗng mất đi sinh mạng của chính mình.

Trương Vĩ Quân lúc này đang đứng ở sân
thượng nhà mình phóng tầm mắt nhìn về phía xa xa, nhìn ra rất xa, ngoài trời
xanh chỉ có mây trắng. Tại sao vẫn không nhìn thấy bồ câu anh thả lúc trước trở
về.

Lẽ nào sư phụ đã gặp chuyện gì rồi, không
nhận được bồ câu? Hay là chim bồ câu mang thư lạc hướng? Không thể nào, đã bao
nhiêu năm nay anh luôn dùng cách này để trao đổi thông tin với sư phụ, lần này
rốt cuộc sao vậy?

Anh cảm thấy rất kì lạ, nhưng cũng không
thể để ý nhiều chuyện như vậy. Lúc này đã không còn sớm nữa, anh phải tới quán
bar ma xem xét lại một lần nữa, kiểm tra lại địa hình, tuy công phu vẫn chưa
học tới nơi tới chốn, nhưng vẫn có thể nhìn ra gì đó. Có điều tay họ Vương đáng
ghét kia, cũng chỉ là một đội trưởng nhỏ nhoi thôi mà? Có gì hoành tráng đâu,
thế mà lại bắt mình nghỉ, không để mình tự đi điều tra vụ án của An Li Huyền.

Thôi được, nghĩ nhiều vậy cũng chẳng có ích
gì, hay cứ xuống lầu tới cửa quán bar ma xem sao. Còn cô nhà báo của báo buổi
tối gì đó nữa, cũng là loại dai như đỉa, tại sao cuộc sống lại lắm phiền não
thế, nếu sớm biết cuộc đời là vậy, lúc niên thiếu nên ở bên sư phụ, không nên
ra ngoài làm cảnh sát làm gì, làm một hòa thượng hạnh phúc biết bao!

Trương Vĩ Quân vừa mặc quần áo vừa nghĩ về
sư phụ, tiếp đó đánh xe tới quán bar ma. Vị trí quán bar này thật xa xôi hẻo
lánh, bốn bề là bóng cây, ban ngày ban mặt thế này chỉ cảm thấy khí lạnh khắp
nơi, cả người gai lạnh, thật không hiểu nổi cô Tô Di kia tại sao lại chọn địa
điểm này?

Lúc Trương Vĩ Quân đi về phía quán bar, vừa
đúng lúc Tô Di đang ngồi đằng sau xe đạp Chung Nguyên đến quán bar. Mọi người
đều cảm thấy quán bar ma có gì không ổn, nhưng lại không thể nói được vấn đề là
gì, có điều tất thảy đều không thể yên tâm được. Cho nên mới sáng sớm Tô Di đã
lay Chung Nguyên đang ngủ trên ghế sofa dậy rồi cùng tới quán bar.

Trương Vĩ Quân gần như tới cửa quán bar ma
cùng lúc với Tô Di. Ba người đều đứng ngây ra trước cửa quán, bởi có một hòa
thượng đang ngồi trên bậc thềm giống như dân công chức đang chờ ông chủ tới mở
cửa văn phòng. Hòa thượng đó không chỉ lắc lư mà còn đang uống một cốc café
nóng. Thật không hiểu nổi cốc café này ở đâu ra nữa.

Trương Vĩ Quân khi nhìn rõ hòa thượng đó
lập tức vô cùng phấn khích, anh chạy thẳng tới chỗ hòa thượng bắt tay nói:

“Sao sư phụ có bồ câu đưa thư của tôi?”.

Con bồ câu trắng đậu trên vai hòa thượng
vừa nhìn thấy chủ của mình liền vội vàng bay tới đậu trên vai chủ, đầu nó ngoẹo
sang một bên.

“Thí chủ chính là sư huynh gì đó của bần
tăng sao? Đúng rồi, Bất Liễu sư huynh, sư phụ đã từng nhắc về huynh với đệ. Bồ
câu đưa thư của huynh được vỗ béo quá, mấy lần đệ muốn nướng ăn thịt, nhưng đã
cố nhịn đấy”.

“Ngươi nói vớ vẩn gì vậy, tại sao ngươi
biết pháp hiệu xuất gia trước đây của ta?”.

Mặt Trương Vĩ Quân đỏ tưng bừng.

Hòa thượng kia đứng dậy phủi mông, rồi nói:

“Đệ chờ mọi người đã lâu rồi, pháp hiệu của
đệ là Minh Lãng, là trụ trì đời thứ mười bốn chùa Pháp Âm. Hôm qua nhận được bồ
câu đưa thư của sư huynh nên mới tới nơi này trừ ma”.

Tô Di chẳng nói chẳng rằng đẩy cửa quán
bước vào trong, tiếp đó đóng chặt cửa lại, từ phía trong vọng ra giọng nữ lanh
lảnh:

“Đồ dở hơi, tại sao có lắm đồ dở hơi thế
này chứ?”.

Trương Vĩ Quân lại vô cùng phấn khích:

“Ý của đệ là hiện giờ đệ là trụ trì của
chùa Pháp Âm, thế còn sư phụ đâu?”.

“Ý huynh là cụ Phạn Trần? Đệ chẳng qua tình cờ lên núi chơi, nhưng cụ ấy
nhất định muốn đệ làm trụ trì, không những thế còn bắt đệ cạo đầu. Còn nói đệ
có huệ căn, nói xong thì viên tịch, đệ quả thực vô tội”.

“Ý của đệ là sư phụ đã chết rồi sao?”.

Khóe mắt Trương Vĩ Quân rơm rớm lệ.

Minh Lãng ngồi trên bậc thềm nói:

“Đệ cũng thấy rất khó hiểu, tại sao sư phụ của huynh lại kết đệ như vậy?
Huynh cũng đừng buồn nữa, đệ mới buồn đây này, vô duyên vô cớ bị kéo đi làm hòa
thượng, còn chưa kịp hưởng thụ sự đãi ngộ của trụ trì gì đó thì đã phải xuống
núi trừ yêu đuổi ma rồi”.

Chung Nguyên tò mò hỏi:

“Anh cảnh sát ơi, không ngờ trước kia anh
cũng là hòa thượng”.

“Có gì lạ đâu, tôi vừa chào đời đã là cô
nhi rồi, được sư phụ nhận về chùa nuôi. Tôi vốn định cả đời làm hòa thượng,
nhưng một ngày kia tôi xem bộ phim về gangster, thế là muốn làm cảnh sát nên đã
đăng kí thi. Do thân thủ dẻo dai, nên đã ngay lập tức trúng tuyển. Nếu tôi
không theo đuổi lí tưởng làm cảnh sát, hiện giờ tôi đã là một hòa thượng rồi”.

Hòa thượng Minh Lãng đội khăn che đầu vỗ
vai anh nói:

“Nếu làm hòa thượng không có lí tưởng thì
chẳng khác gì làm một pho tượng phật Bồ tát. Huynh hành động như vậy là đúng,
nên phấn đấu cho lí tưởng”.

Chung Nguyên cũng biểu thị đồng tình.
Trương Vĩ Quân đang hoài cổ ở đó, nhưng cứ nghĩ tới việc một người không biết
lai lịch thế nào bỗng chốc trở thành trụ trì, bất giác cảm thấy hơi khó chịu.

Tô Di thực ra vẫn dỏng tai nghe đằng sau
cửa, nhưng khi mọi người nghe thấy Minh Lãng nói câu thứ hai, đều không hẹn mà
chạy về phía cửa sổ phía sau quán bar. Câu nói đó là:

“Người trong quán của các người đều rất kì
quái, tại sao bần tăng lại nhìn thấy trong quán của các người có một cô gái
trèo ra ngoài từ cửa sổ phía sau, hay là hiện giờ đang phổ biến mốt trèo cửa
sổ?”.

Báo cáo nội dung xấu