Nghiệt oán tóc xanh - Chương 11 - Phần 1
Chương
11
Bươm
bướm
Những ngày tháng làm việc ở tòa báo của
Dịch Bình An càng ngày càng khó khăn, bởi sự cạnh tranh cũng càng lúc càng khốc
liệt. Các kí giả luôn săn tìm một số tin vắn, tin lá cải, các sự việc kì lạ thú
vị. Những bài báo có tư tưởng, có chiều sâu từ lâu đã không còn tồn tại, nhưng
Dịch Bình An lại không chịu viết những chuyên lặt vặt, vớ vẩn như thế, nên sắc
mặt của chủ nhiệm dần khó chịu mỗi lần gặp cô, giống như đang nhìn cái gai
trong mắt vậy.
Nhưng cô hoàn toàn không nhận ra, vẫn cho
rằng mình có thể viết một bài chấn động lòng người, nếu có thể kết nối được
những bí mật trong quán bar ma và những vụ án giết người kia thì tin đó sẽ lôi
cuốn sự chú ý của rất nhiều người. Cô chìm đắm trong luồng suy tư của mình, tuy
bản thân cô đã từng gặp những chuyện kì lạ, nhưng cô nhất quyết không để tâm
đến những chuyện đó. Trong mắt cô chỉ có công việc, công việc và chỉ công việc
mà thôi.
Nhưng làm việc cũng phải nhìn nét mặt của
ông chủ, hôm nay Dịch Bình An rất không may mắn, cô chọn làm thêm giờ nhưng lại
chọn đúng vào ngày chủ nhiệm và cô thư kí riêng của ông ta cũng muốn làm thêm
giờ.
Lúc Dịch Bình An trở lại văn phòng chuẩn bị
làm thêm giờ thì nhìn thấy chủ nhiệm đang đắm đuối nắm tay cô thư kí, sờ mó
lung tung. Nhìn thấy cô bước vào, mắt ông ta như tóe máu, còn cô thư kí đành
phải đứng lên chống chế:
“Bình An đấy à! Tôi và sếp đang chơi trò
gọi hồn bút tiên. Cô có muốn cùng chơi không?”.
Dịch Bình An nheo mắt, bút tiên cái gì chứ,
hóa ra hiện giờ phổ biến gọi tán tỉnh gái là chơi bút tiên sao. Cô lắc đầu, vớ
lấy tài liệu trên bàn chuẩn bị rời đi, cô không ngốc tới mức bằng lòng làm kì
đà cản mũi.
Đúng lúc cô định vào thang máy thì phát
hiện một sự việc không ai có thể lường trước được.
Cái thang máy cũ kĩ ì ạch tới nơi, Dịch
Bình An chờ đã hơi bực mình, cửa thang máy chầm chậm mở ra. Mắt Dịch Bình An
tối sầm, cô thấy cả đống đen sì trong thang máy đổ về phía cô. Cô lùi ngã về
phía sau, cả đống đen sì sì đó đổ ập lên người.
Cô bỗng cảm thấy có gì bất ổn, cô cảm thấy
dưới tay mình có thứ gì mềm mềm. Cô chạm vào xem xem là thứ gì thì không kìm
được bắt đầu nôn ọe không ngừng. Đây không phải là tóc đứt, mà đám tóc này đều
gắn vào da đầu.
Cô liều mạng giơ chân đạp thì đạp phải vật
cứng, định thần lại nhìn thì ra là đầu cô gái xinh đẹp đang chớp mắt nhìn cô.
Dịch Bình An vẫn chưa hoàn toàn ngất xỉu, cô nhận thấy đầu người kia chính là
đầu của cô gái dùng tóc tự sát trong đoạn video trong máy vi tính lần trước. Nụ
cười đó vô cùng kì dị, còn tóc trên đầu cô ta vẫn đang mọc ra, còn chạm vào cổ
Bình An. Khi ngọn tóc đó chạm vào chiếc bùa hộ mệnh màu đỏ trên cổ cô liền rụt
lại như rắn bị lửa thiêu, nó liền thụt về phía sau. Tới lúc này, Dịch Bình An
mới có thể hét to lên một tiếng rồi chạy bổ về phía văn phòng.
Sắc mặt hai người trong văn phòng trắng
nhợt, khuôn mặt họ vô hồn như xác chết nhìn Dịch Bình An chòng chọc. Dịch Bình
An sợ tới mức tay chân tê dại, bản thân cô cũng không biết mình từ đâu có được
sự can đảm cầm cốc nước trên bàn hất về phía hai người giống như bị trúng tà
kia.
“Koong” một tiếng, trên trán của chủ nhiệm
nổi cục u to, nước bắn tóe lên cả người cô thư kí. Lúc này cả hai bọn họ mới
phản ứng lại, đang cáu tiết nhìn Dịch Bình An.
“Chúng tôi đứng ở đây nhìn cô kêu gào ầm ĩ
với chiếc thang máy trống rỗng, không biết phải làm sao, hà cớ gì cô lại ném
cốc về phía chúng tôi?”.
Cô thư kí suýt khóc.
Dịch Bình An quay người nhìn lại, quả nhiên
trong thang máy chẳng có gì, không có tóc cũng chẳng có đầu người. Vừa rồi lẽ
nào mình bị ảo giác? Cô đã chẳng còn chú ý tới sợ hãi nữa, hai người bên cạnh
kia hung dữ như thể sắp sửa ăn thịt cô.
Chủ nhiệm tức tới mức tím mặt lại, bởi việc
ông và cô thư kí hẹn hò là bí mật không thể lọt ra ngoài, không những thế u
trên trán lại quá đau. Ông ta chỉ nhắc lại đúng một câu:
“Dịch Bình An, cô, cô, ngày mai cô không
cần đi làm nữa”.
Dịch Bình An thắc mắc:
“Ngày kia thì sao?”.
“Ngày kia cũng không cần tới nữa, ngày kìa
cũng không cần tới, sau này tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa!”.
Chủ nhiệm gầm lên như con sư tử đực, chắc
ông ta đã bực lắm rồi.
Lúc này Dịch Bình An mới ý thức được mình
đã bị đuổi việc và thất nghiệp, cô lặng lẽ thu dọn chút đồ đạc, quay người rời
đi. Bóng cô lẻ loi, nếu như lúc này còn gặp chuyện gì quái dị, có lẽ cô cũng
chẳng hét lên và cũng chẳng còn sợ hãi nữa. Cô chỉ muốn bắt được con ma nữ kia,
đánh một trận xả giận, nó đã khiến cô bị mất việc một cách khó hiểu thế này.
Dịch Bình An trải qua một đêm mất ngủ, khi
thức dậy phát hiện mình chẳng còn chỗ nào để đi, cũng không thể điên cuồng làm
việc được nữa. Không có nơi nào để đi khiến lòng cô hoang mang, trong thành phố
này dường như ngoài Tô Di, Chung Nguyên và hòa thượng thối kia ra, thì chẳng
còn ai có thể nói chuyện nữa rồi. Cô quyết định tới quán bar tìm mấy người bạn
này cho khuây khỏa. Vừa tới cửa quán bar, thì nhìn thấy Tô Di và Chung Nguyên
đang dán thông báo tuyển người phục vụ ngoài cửa lớn.
Tô Di dưới sự uy hiếp của Chung Nguyên cuối
cùng đã quyết định tuyển người. Tờ thông báo còn chưa dán phẳng, Tô Di và Chung
Nguyên đã nghe thấy có người đang gọi từ phía sau:
“Tôi đến xin việc!”.
Tô Di quay người lại, nhìn thấy Dịch Bình
An với quầng mắt thâm đen như gấu trúc.
“Đùa gì vậy nhà báo Dịch, cô mà thèm nhăm
nhe công việc này sao?”.
Tô Di không tin.
Dịch Bình An kiên định nói:
“Tôi đã thất nghiệp rồi, vất vưởng khắp nơi
thật vô vị. Thôi được, tôi không cần tiền công đâu, hãy để tôi làm vài ngày.
Con người tôi không ưa nhàn rỗi, hễ nhàn rỗi là rã rời gân cốt, chờ tôi tìm
được công việc mới thì tính sau”.
Thực ra trong lòng Dịch Bình An vẫn có một
bí mật, chính là mọi sự xui xẻo của cô bắt đầu từ quán bar ma, tuy cô đã không
còn làm nhà báo nữa, nhưng cô đã theo đuổi đề tài quán bar ma này khá lâu rồi.
Cô thực sự muốn làm rõ chân tướng sự việc, cho nên chọn làm nhân viên phục vụ
trong quán bar là phương pháp tốt nhất để làm rõ mọi chuyện kì quái này. Nhưng
dường như cô chưa từng nghe qua câu nói: Lòng hiếu kì giết chết con mèo. Thực
ra lòng hiếu kì không chỉ có thể giết chết con mèo.
Chung Nguyên lải nhải cạnh bên:
“Không phải vậy chứ? Gần đây quán bar của
chúng tôi toàn là nhân viên phục vụ không cần tiền, đã có một hòa thượng bây
giờ lại thêm một nhà báo. Bà chủ Tô ơi, bà đúng là điển hình đại gian đại ác
của địa chủ phong kiến, tất cả đều không cần tiền”.
Bình An giật nẩy mình, tuy cô đã đoán trước
Minh Lãng cũng làm nhân viên phục vụ ở đây, nhưng khi xác định chính xác vẫn
cảm thấy khấp khởi trong lòng. Cô bằng lòng chấp nhận là vì công việc, nhưng
không muốn thừa nhận một nửa nguyên nhân là vì hòa thượng thối này. Nếu như
Minh Lãng biết được điều này, chắc sẽ đắc chí lắm.
Tô Di vừa nghe thấy Dịch Bình An nói không
cần tiền thì vui tới mức miệng không khép lại được nữa, cô ngay lập tức giật tờ
thông báo tuyển người xuống vứt vào thùng rác. Cô vui vẻ vỗ vai Dịch Bình An
nói:
“Không sao, công việc cô cứ tìm, ở đây bao
ăn uống, sẽ không làm khó cô đâu”.
Chung Nguyên đứng cạnh nhìn dáng vẻ đại địa
chủ của Tô Di bất giác cảm thấy bất bình cho Dịch Bình An và bản thân.
Một lát sau Minh Lãng cũng tới quán bar,
anh ngỡ ngàng nhìn Dịch Bình An đang bận túi bụi trong quán nói:
“Sao thế này, nhà báo Dịch, cô hăng say với
nghề thế mà cũng thất nghiệp sao?”.
Dịch Bình An xị mặt không thèm đếm xỉa tới
Minh Lãng, cô miệt mài lau bàn, cứ như có thể lau ra một miếng vàng vậy.
Minh Lãng nhận thấy tâm trạng Dịch Bình An
không tốt, liền hỏi Chung Nguyên mới biết Dịch Bình An thực sự đã thất nghiệp.
Minh Lãng bỗng ngây người nhìn Chung Nguyên hồi lâu không nói năng gì.
Anh khẽ cười giơ tay vỗ vào vai Dịch Bình
An an ủi:
“Thất nghiệp cũng hay, nếu không thất
nghiệp thì lấy đâu ra thời gian mà yêu đương chứ?”.
Bình An giật mình, cô không biết phải trả
lời sao nữa, chỉ cúi đầu nói:
“Yêu với đương gì chứ? Làm gì có tình yêu
nào đâu? Đi mà yêu ma chắc?”.
Tuy nói vậy nhưng mắt cô lại nhìn xuống chân Minh Lãng, anh đi dép, những
ngón chân thon dài quả thật rất đẹp.
Minh Lãng bất ngờ nhìn thấy chiếc cổ thon của Dịch Bình An lộ ra khi cúi
đầu, tóc cô chải ngược về phía sau lộ ra đôi tai đỏ rần do câu nói ban nãy của
anh. Đôi tai được tô điểm bởi một đôi hoa tai ngọc trai nên càng nhận thấy rõ
ràng hơn.
Minh Lãng không biết tại sao nhưng anh không thể tiếp tục trêu cô được nữa,
một cảm giác quen thuộc mà xa vời dâng trào. Trong giây lát anh chỉ muốn giơ
tay chạm vào chiếc bông tai nhỏ nhắn tinh tế kia. Nhưng đó chỉ là một phút xuất
thần thoáng qua, anh nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.
Tình yêu, tình yêu của anh đã chết rồi, muốn nó quay trở lại quả thực không
dễ chút nào.
Chung Nguyên sờ vào mặt rồi nói:
“Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy? Lẽ nào anh là gay sao? Tôi xấu hổ quá”.
“Này, cho dù tôi là hòa thượng thì thẩm mĩ của tôi cũng không biến thái tới
mức đó, nếu tôi có là gay, cũng không yêu anh đâu. Có điều tôi thấy kì lạ là
chỉ mấy ngày không gặp, mà sao sắc mặt của anh lại kém như thế, có phải anh
thường xuyên thức trắng đêm không vậy?”.
Trong lòng Minh Lãng quả thực cảm thấy ngỡ ngàng, bởi ấn đường của Chung Nguyên
đen một cách lạ kì, không những thế dáng vẻ của anh ta xem ra rất rệu rã, mệt
mỏi. Anh thực sự không biết rốt cuộc Chung Nguyên làm gì vào buổi tối? Lẽ nào
Chung Nguyên đã gặp thứ gì không sạch sẽ sao?”.
Chung Nguyên liền gạt tay nói với Minh Lãng:
“Cái gì cơ? Tôi còn không biết tôi ngủ say thế nào nữa ấy chứ, sắc mặt tôi
kém chỗ nào? Người tôi còn khỏe như vâm thế này”.
Thực ra vào buổi tối Chung Nguyên ngủ không được ngon, anh vừa ngủ được một
lúc liền ngửi thấy mùi hoa quỳnh thoang thoảng, dường như mùi thơm đó cứ quấn
lấy con tim anh khi anh ngủ. Nhưng việc thế này làm sao có thể nói cho người
ngoài biết được, người ta sẽ nói anh bị dở hơi, bởi đã nảy sinh tình cảm đối
với một chậu hoa như với người yêu.
Tô Di vì có thêm một trợ thủ đắc lực, cứ đến tối cô nàng lại tạo dáng bà
chủ ngồi ở quầy bar, cũng chẳng cần phải chạy ngược chạy xuôi rót rượu, thu
tiền như trước kia. Cô lại càng có nhiều thời gian để nghĩ ngợi vẩn vơ, nghĩ
ngược nghĩ xuôi, lại nghĩ tới người đàn ông tên Kiều Chí Hiên đã lâu chưa gặp.
Rốt cuộc anh ta đi đâu rồi? Lần trước anh ta gọi điện cho mình có ý gì nhỉ? Lẽ
nào bắt một người con gái phải chủ động gọi điện cho anh ta sao?
Tâm trí Tô Di hiện giờ toàn là những chuyện vớ vẩn thế này, cô không biết
tại sao mình bị quyến rũ bởi một người đàn ông mới gặp qua vài lần. Người đàn
ông đó dường như luôn xuất hiện lúc cô gặp nhiều chuyện không vui nhất, lại còn
mang tới sự ấm áp cho cô nữa. Thế nhưng lúc này việc làm ăn của cô đã tốt rồi,
càng ngày cô càng sống tốt hơn, lẽ nào người đàn ông như vậy biến mất giống như
thiên thần sao?
Trời ạ! Lẽ nào Kiều Chí Hiên chính là thiên thần mà thượng đế cử tới để cứu
Tô Di trong khổ nạn, do vậy không thuộc về một Tô Di giàu có?
Cô cúi đầu cầm li rượu, rồi lẩm bẩm một mình ở đó như Trần Thắng(*), Ngô Quảng(**):
(*)
Trần Thắng là thủ lĩnh đầu tiên đứng lên khởi nghĩa chống lại nhà Tần, người
khởi đầu cho phong trào lật đổ nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc.
(**)
Ngô Quảng là thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân cuối thời nhà Tần, là người trợ giúp
đắc lực cho Trần Thắng châm ngòi cho cuộc chiến chống lại sự cai trị của nhà
Tần, cuối cùng làm cho nhà Tần sụp đổ.
“Một ngày nào đó tôi giàu sang, sẽ không bao giờ quên người”.
Một giọng nói vang lên:
“Em lại muốn quên gì thế?”.
Giọng nói đó rất quen thuộc, lại vô cùng quyến rũ, Tô Di ngẩng đầu lên
nhìn, quả nhiên nhìn thấy Kiều Chí Hiên đang ngồi ở một góc tối. Anh ta nâng li
về phía cô, không những thế còn hỏi cô câu hỏi trên.
Tô Di cảm thấy tim mình đập loạn xạ, cô chẳng nói được gì, nhưng cô không
hề nhận thấy Chung Nguyên đang xị mặt đứng ở đằng sau mình. Ấn tượng đầu tiên
khi nhìn thấy Kiều Chí Hiên của Chung Nguyên chính là người đàn ông này giống
như một cái bóng, cảm giác anh ta mang lại cho người khác thật chẳng dễ chịu
chút nào.
Cũng có thể là do sự quan tâm quá mức tới Tô Di khiến Chung Nguyên có sự
phản cảm như trên, nhưng anh thực sự không mong muốn Tô Di và người đàn ông này
gắn bó thân thiết với nhau. Trực giác mách bảo anh rằng người đàn ông đối diện
Tô Di rất nguy hiểm.
Nhưng Tô Di lại không nghĩ như vậy, cô đang đắm chìm trong niềm vui gặp lại
Kiều Chí Hiên. Kiều Chí Hiên lần đầu ra hiệu mời Tô Di, anh ta lại muốn mời Tô
Di ra ngoài nữa chứ.
Tô Di ngay lập tức đứng dậy, cô còn chẳng thèm để ý tới việc làm ăn của
quán, cũng chẳng đếm xỉa tới lời kêu gào của Chung Nguyên phía sau:
“Cậu đi rồi ai thu tiền, mình sẽ tham ô”.
Nhưng Tô Di dường như không chút bận tâm về lời đe dọa này, cô vẫn một lòng
một dạ đi theo Kiều Chí Hiên ra ngoài.
Dịch Bình An nhìn theo đôi nam nữ biến mất ở cửa quán, cô cũng bất bình thay
cho Chung Nguyên:
“Người đàn ông kia trông cũng chẳng ra làm sao, sao vậy, trông bộ dạng anh
thế này lẽ nào đang ghen ư?”.
Chung Nguyên bực bội đứng ở quầy bar, nhấp một ngụm hết sạch li rượu rồi
nói:
“Làm sao tôi phải ghen với loại đàn ông tám vía kia chứ, tôi chỉ sợ cô ấy
dại dột, bị người ta bắt cóc, hại tôi lại phải đăng thông báo tìm người”.
Dịch Bình An vỗ vào vai Chung Nguyên an ủi như thể đã biết tỏng mọi chuyện:
“Không biết chừng Tô Di lần này vớ được một đại gia, có lẽ hai người sắp
sửa mở một loạt các quán bar ma ấy chứ”.
“Đại gia cái con khỉ, chắc chỉ là thằng lái máy kéo thôi”.
“Anh càng nói càng ghen, hay là đi theo họ đi”.
“Đi theo…”.
Từ lúc Tô Di rời khỏi quán bar với người đàn ông kia, Chung Nguyên bắt đầu
thấp thỏm không yên. Anh cứ nhắc đi nhắc lại với mình rằng đi theo thực ra chỉ
là một kiểu bảo vệ, nếu như người đàn ông kia là người xấu, không biết chừng Tô
Di sẽ gặp nguy hiểm.

