Nghiệt oán tóc xanh - Chương 20 - Phần 3 (Kết)

Đôi mắt Bình An mở to, cô thậm chí quên cả thở, quên cả việc phải làm gì. Cô chỉ biết ngây người nhìn vết thương đang chảy máu trước ngực anh. Máu trào ra rất nhiều, cô dùng tay bịt miệng vết thương, nhưng máu vẫn trào ra ở kẽ tay cô. Bình An vừa bịt vết thương vừa sững sờ nói:

“Đau không anh? Có đau lắm không? Có phải rất đau đúng không anh?”.

Minh Lãng bắt đầu niệm kinh văn, mũi tên do màn sương dày biến thành động đậy một chút, tiếp đó tiếng niệm kinh càng lúc càng nhanh, máu từ vết thương của Minh Lãng cũng trào ra càng lúc càng nhiều. Anh bị kinh văn cắn ngược, cuối cùng anh cũng nghe thấy tiếng kêu thất thanh của bà Bảy.

Thất tinh tỏa hồn trận bị ép trở lại, bắt đầu phản tác dụng trên người bà Bảy.

Chiêu cuối cùng, ngọc đá đều bị thiêu.

Trời đất dần dần yên tĩnh trở lại.

Hai cánh tay của Minh Lãng dần khép lại, anh ôm lấy Bình An lúc này đã mỏng manh giống như tờ giấy vào lòng. Anh thở dài một tiếng rồi không thể cầm cự được lâu hơn, anh gục đầu vào cổ cô.

Cô đã chờ đợi cái ôm này quá lâu rồi, chờ tới lúc thực sự có được lại ngỡ như trong mơ.

Anh không còn phải đóng giả nữa, không cần phải đấu tranh với bản thân nữa, không cần phải trốn chạy nữa.

Cô chui ra cửa sổ, chửi tay hòa thượng đang mắt chữ O mồm chữ A kia:

“Đồ hòa thượng thối, đừng cho rằng chỉ cần cạo trọc đầu thì là đại sư nhá”.

Cô đang pha chế rượu sau quầy bar, anh đưa người con gái khác tới uống rượu, cô tức giận đưa cho anh cốc dấm thay vì cốc rượu trắng.

Cô chạy trong chùa nói với đám hòa thượng kia:

“Ta là bà chủ của các người, nộp tiền nhang khói cho ta”.

Còn anh thì che mặt chạy trốn.

Cô ôm lấy anh đang run rẩy:

“Em thích anh, em bằng lòng, liên quan gì tới anh chứ?”.

Cô quay đầu trong bệnh viện, nước mắt ướt cả gối, anh trốn ở một góc cửa sổ lén nhìn.

Cô ngồi dưới ánh trăng, cầm chiếc cặp tóc nói:

“Làm thế nào mà anh làm được vậy?”.

Khuôn mặt pha lẫn vẻ ngạc nhiên và vui sướng, trong ánh sáng tinh khiết ấy giống như một bông hoa đang chờ nở.

Bình An run rẩy trong lòng anh như một phiến lá trong gió:

“Tại sao? Tại sao? Chỉ còn một chút nữa thôi, em đã có thể lấy được Thanh tơ rồi, tới lúc đó anh có thể ước nguyện, tại sao phải làm vậy? Anh đúng là đồ ngốc, tại sao phải cứu em chứ? Chẳng phải anh đã nói có thể hủy diệt thế giới này đó sao? Minh Lãng à, tại sao anh vẫn muốn cứu em thế?”.

Minh Lãng vẫn nhắm nghiền mắt, anh hít một hơi dài, đôi lông mi dài cọ vào làn da trắng như tuyết của cô, hơi thở của anh nhẹ như tơ.

“Anh không muốn để cô gái anh yêu lại chết trước mặt anh”.

Trong tim một người cùng lúc có thể có chỗ cho hai người sao?

Nếu không chứa được, tại sao anh lại phải đau khổ như thế?

Nếu có chỗ cho hai người, tại sao anh lại ngốc như vậy?

Anh ngẩng đầu, cố hết sức cầm lấy Thanh tơ phía sau đầu Bình An. Cuối cùng Thanh tơ đã mở ra, Minh Lãng vừa định ước nguyện liền bị Bình An bịt miệng lại, cô nói:

“Để em làm thiên thần hộ mệnh của anh, để em ước nguyện giúp anh, để em gánh mọi thứ, để em có thể làm việc cuối cùng cho anh”.

Minh Lãng lúc này với sinh mệnh đã tới tận cùng không còn sức lực nữa, anh muốn ngăn cô lại, thì đã nghe thấy Bình An nhanh chóng nói ra ước nguyện.

Một luồng sáng chiếu rọi ra từ Thanh tơ, sắp sửa thay đổi quá khứ rồi, anh nắm lấy tay Bình An không chịu buông ra, kí ức giống như những kí tự trên bãi cát trong nước triều. Anh biết dù sống hay chết anh đều sẽ không thể nhớ được người con gái này. Từ lúc đó thậm chí đến cả thiên thần hộ mệnh ở bên cạnh anh cũng không còn biết nữa, còn cô gánh chịu mọi đau khổ của anh.

Nhưng anh không muốn quên, anh vẫn cố nắm lấy bàn tay đó, bất kể luồng sáng đó thiêu đốt mắt anh, khiến đầu anh đau như búa bổ, nhưng anh vẫn không chịu buông tay, bởi chỉ cần buông tay là sẽ chia cách mãi mãi. Nhưng tay của cô vừa trơn vừa lạnh, giống như một tảng băng trong suốt. Nếu chỉ nắm khẽ sẽ nhanh chóng tuột khỏi tay, còn nếu nắm chặt sẽ bị vỡ vụn mất. Nếu nắm không chặt cũng không khẽ thì cô sẽ dần tan chảy trong tay anh.

“Thanh tơ, tôi hi vọng mọi việc đau thương chưa từng xảy ra, chỉ cần Minh Lãng có được hạnh phúc, tôi thề giữ trọn lời hứa với Thanh tơ, vĩnh viễn không nói ra”.

Đây là giọng nói của ai, tại sao lại quen thuộc như vậy? Tại sao lại dần dần không nghe được nữa?

Có nước mắt tuôn rơi, rơi xuống đất nở thành hoa.

Đoạn kết

Quán bar ma đầu tiên trong thành phố này khai trương vào buổi hoàng hôn đỏ thẫm.

Người tới tham dự lễ khai trương rất đông, chủ quán bar Tô Di đang bận rộn đằng sau quán bar với ông bạn chí cốt Chung Nguyên của mình.

Phát hiện thấy có người tới chọn rượu, Chung Nguyên liền đưa mắt gọi Tô Di:

“Mau lên, đại gia Kiều Chí Hiên, người giàu có nhất trong thành phố chúng ta đã tới cửa rồi kìa”.

Tô Di đưa mắt nhìn người đó, cảm thấy hơi quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng không thể nhớ nổi. Cô cũng chẳng buồn nhớ làm gì, rồi vỗ vai Chung Nguyên nói:

“Bổn cô nương đây không có hứng thú với người giàu có, chỉ thích loại nghèo túng như anh thôi”.

Chung Nguyên cười ha hả đi đưa rượu, Tô Di thấy nóng ruột liền lấy tiêu bản bướm chuẩn bị trang trí cất trong quầy bar ra đặt trên khay rượu.

“Đi, cho dù là món quà nhỏ khai trương quán bar, để cho anh ta nở mày nở mặt, đại gia sau này đem thêm nhiều người tới quán bar của mình thì tốt rồi”.

Rượu đã được đưa tới nơi, Kiều Chí Hiên tò mò cầm tiêu bản bướm lên, giống như một thứ gì đó cuối cùng đã được trả về chủ cũ vậy.

Duyên phận còn nợ kiếp trước, kiếp này có thể trả hết.

Kiều Chí Hiên và Tô Di đưa mắt nhìn nhau, họ chẳng nhớ nổi gì, chỉ nhìn nhau từ xa rồi gật đầu cười chào nhau, sau đó con bướm đó đã không cẩn thận bị làm mất, giống như thế giới trời định bị quên lãng vậy.

Có chàng trai đội khăn buộc đầu luồn tới quầy bar cười nói:

“Người đẹp à, để anh pha một li rượu!”.

Anh ta còn chưa nói xong thì đã có người gào lên từ phía sau:

“Này, Kha Lương, Tần Cẩm đang ở đây, anh dám tán cô gái khác, anh cẩn thận không thì tóc mới mọc dài ra sẽ bị cô ấy đốt trụi đấy”.

Tô Di đưa mắt nhìn về hướng đó, khách trên bàn ấy đều là người đẹp, trong đó có một cô gái ôm một con mèo đen, mắt cô ấy sáng ngời không ngừng dõi theo anh chàng đội khăn buộc đầu kia.

Chàng trai đó vội vàng chạy về phân bua:

“Tần Cẩm à, em đừng nghe Thi Thi nói lung tung nha, anh nào có tán gái gì đâu, nếu lần sau em thích đốt tóc thì lại để em đốt là được chứ gì”.

Người trên bàn đó cười càng sảng khoái hơn, đến cả cô gái ôm mèo kia cũng không nhịn nổi cười nữa, cô giơ tay đánh chàng trai mắng:

“Đồ khỉ, có phải người ta cố ý đâu, anh đi pha rượu đi, người ta biết ngay cái chiêu này của hạng phá gia chi tử như anh mà”.

Chàng trai đó cũng cười, anh nắm tay cô gái, tình cảm sâu sắc đó khiến người ngoài cuộc như Tô Di cũng thấy rung động.

Không hiểu tại sao, tuy là ngày đầu khai trương nhưng đám người này khiến cô cảm thấy rất thân thiết, khiến cô vui vẻ, khiến cô muốn chào hỏi mấy câu.

Có một cô gái đẹp đeo chiếc ba lô to ngồi cách đó không xa, cô ta lặng lẽ nhìn đám người trên.

Cô nhìn những người đó sống rất hạnh phúc, trong lòng cũng thấy vui, cô không tiến lên phía trước chào hỏi họ. Họ không có hồi ức, chỉ một mình cô lưu lại được kí ức. Cô là cống phẩm của Thanh tơ, cho nên mãi mãi không quên câu chuyện đó.

Cô không bao giờ có lại được những thứ đã quên, cho nên trông cô rất cô đơn, Chung Nguyên tới bên cạnh cô đưa rượu, nhìn thấy nét mặt cô, anh liền đề nghị:

“Cô à, có việc gì tôi có thể giúp cho cô được không?”.

Cô mỉm cười không nói gì.

Thực ra, cô rất muốn nói, “Mình là Bình An đây mà, chúng mình đã từng là bạn tốt của nhau”, nhưng cô không thể nói bởi chỉ cần cô nói ra, Thanh tơ sẽ mất tác dụng và mọi bi kịch sẽ lại tiếp diễn.

Chỉ cần mình giữ bí mật là xong, cô đứng dậy chuẩn bị đi ra. Ánh mắt cô không hề nhìn người đó.

Nhưng khi đi ngang qua bàn có cô gái ôm mèo đen ngồi, người đàn ông đó vừa hay đứng dậy, hai người chuẩn bị va vào nhau. Bình An cứng người lại, cô không biết phải xử lí thế nào nữa, nhưng người đàn ông khẽ lách người tránh rồi đi qua cô.

Hai người đi ngang qua nhau, tuy anh hơi sững sờ nhưng cũng không dừng bước.

Chúng ta gặp lại trong dòng người, anh đã không nhận ra được em, bên cạnh anh đã có người anh yêu nhất, còn anh mất đi kí ức về em. Đời này em chưa từng gặp anh, cũng chưa từng yêu anh, cho nên đến cả nhìn, em cũng không thể nhìn anh.

Nhưng sao em lại rơi nước mắt?

Bình An dừng lại, cô quệt nước mắt trên khóe mi, phát hiện có một giọt nước mắt trong veo trong lòng bàn tay. Cô thầm nghĩ tại sao mình khóc, hóa ra nước mắt là thứ không biết nghe lời.

Kha Lương cười rồi ngồi xuống, anh không còn nhìn cô nữa, chỉ thấy dưới chân có vật gì đó. Anh nhặt lên xem thì thấy đó là một chiếc cặp tóc bình thường, bên trên cặp tóc có bông hoa nhỏ.

Trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác kì lạ, vừa giống như đã quên đi một chuyện vô cùng quan trọng, lại vừa giống như đã mất đi một người vô cùng quan trọng vậy.

Anh ngồi thừ ra, bạn gái của anh giơ tay cầm lấy chiếc cặp tóc:

“Là hoa hướng dương, rất đẹp, ai làm rơi vậy?”.

Cả bàn lắc đầu.

“Nhất định là Kha Lương chuẩn bị tặng ai đó rồi, Tần Cẩm, cậu phải quản anh ta chặt vào”.

“Anh ấy, mình chẳng thèm quản đâu”.

“Hay là gửi anh ta làm hòa thượng là xong”.

Kha Lương cười nói:

“Được, tôi làm hòa thượng, pháp hiệu Minh Lãng”.

Mấy người trên quầy bar đều sững người, bao gồm Tô Di đang rót rượu, Chung Nguyên đang quyết toán, Kiều Chí Hiên đang uống rượu và Dịch Bình An đang quệt nước mắt.

Minh Lãng, cái tên này rất quen, chắc chắn đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng sao lại không có kí ức về chuyện này nhỉ.

Kha Lương cũng sững người:

“Tại sao lại gọi là Minh Lãng nhỉ? Ha, thôi, uống rượu nào!”.

Tô Di rót xong một li rượu, Chung Nguyên nhận xong tiền của khách, Kiều Chí Hiên đứng dậy, Bình An ra khỏi cửa quán bar, chỉ trong giây phút ngắn ngủi họ đã nhận thấy một điều lạ lùng, nhưng mọi thứ nhanh chóng trở về như trước, từ giờ phút này họ bắt đầu cuộc sống của mình.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Trong biển người mênh mông, ai trong chúng ta có thể biết mình từng sống chết cùng ai, đã từng yêu thương sâu sắc người nào, nguyện trả giá bằng cả tính mạng, có lẽ chỉ có một giây giao hòa, sau đó lại tản mát nơi chân trời góc bể.

Tiếng cười trong quán bar vẫn rộn ràng như cũ, mọi sự việc bi thương đều như chưa từng xảy ra, còn anh chàng tên Minh Lãng kia cuối cùng cũng có được hạnh phúc của riêng mình, từ đó quên lãng bắt đầu.

Bên ngoài quán bar, một người con gái giơ tay bắt taxi, cô lên xe, lấy giấy bút ra viết, nhằm thông báo cho lái xe biết nơi mình muốn đi.

Cô không thể nói với bất kì ai chuyện về Thanh tơ, cũng mãi mãi không thể tiết lộ bí mật của Thanh tơ. Cô càng không thể để cho người mình muốn bảo vệ bị tổn thương, cho nên cô lựa chọn đứng ngắm nhìn từ xa, cô lựa chọn vĩnh viễn không còn nói nữa.

Trong đêm tối mọi thứ đang trở lại bình thường, cô nuốt viên thuốc câm, từ nay cô sẽ không thể nói được nữa, đến cả lời nói mơ cũng sẽ không có nữa.

Chỉ còn lại một vài đoạn phim về yêu và không yêu, chỉ còn lại một vài mảnh vụn của kí ức làm bạn với cô qua đêm dài lạnh lẽo.

Tôi chính là đứa trẻ nhặt rác, còn anh chính là miếng hổ phách duy nhất tôi muốn nhặt.

Bởi vì yêu anh, cho nên muốn bảo vệ anh, cho dù phải dùng cả tính mạng này.

Hết

Người có tình viết chuyện tình

(Một số chuyện liên quan đến Hồng Nương Tử và tác phẩm Nghiệt oán tóc xanh)

Hôm nay, sau khi Hồng Nương Tử đưa tác phẩm Nghiệt oán tóc xanh cho tôi, cô muốn tôi đọc và viết cảm nhận cho nó. Tôi đã mất mấy tiếng đồng hồ để đọc hết toàn bộ tác phẩm, mở ra một trang văn bản mới nhưng vẫn chưa đặt tay vào bàn phím, trong đầu tôi chợt lóe lên một vài ý nghĩ liên quan đến Hồng Nương Tử.

Quen biết Hồng Nương Tử từ những năm 2002, khi đó tôi là phó tổng biên tập của một diễn đàn hậu hiện đại có cái tên Cộng đồng vô nghĩa lí, thường xuyên xuất hiện trên diễn đàn với chủ ý rất cá tính là ID với cái tên “Hồng Nương Tử”. Số lần xuất hiện, đăng bài trên văn đàn của cô rất nhiều, bình quân mỗi ngày hai bài, ngắn dài đủ cả, thường thường bài viết khoảng ba nghìn từ. Lúc mới đầu tôi cũng không mấy chú ý và cảm thấy cô ấy hơi ngông, có lẽ chỉ là những bài viết copy - paste, nhưng khi đọc một vài bài cô ấy viết, tôi nhận thấy các bài do cô ấy đăng tải có cảm xúc liền mạch, văn phong giống nhau, tôi mới bắt đầu tin đây là những thứ do một cùng một người sáng tác ra, hơn nữa những thứ cô ấy viết còn khiến người khác vô cùng kinh ngạc.

Sau này, qua những lần truy cập vào những bài cô ấy đăng trên mạng xã hội OICQ tôi biết được các hoạt động, trạng thái của cô ấy như đang hẹn hò, vui buồn hay đang mơ màng, mê muội.

Sau này những thông tin đó cũng có phần mơ hồ. Năm 2003, tôi ở trong trạng thái không muốn ra ngoài, một mình “tự kỉ” trong nhà một thời gian rất dài. Hàng ngày, tôi lau nhà, chơi với thành viên duy nhất trong nhà là chú mèo trắng YoYo, tối nào cũng đọc tiểu thuyết đến khuya mới đi ngủ. Hồng Nương Tử thường gọi điện thoại tới cho tôi, không hiểu sao cô ấy lại biến tôi thành ông anh trai của cô ấy. Việc này cũng thật nực cười và bất công, bởi vì từ trước đến nay tôi chưa từng gặp mặt người em gái đó. Nhưng những việc mà một người anh phải làm tôi cũng đã làm không ít, từ khuyên bảo, an ủi, đến một vài lần làm cái thùng trút giận cho cô ấy. Sau này cô ấy bắt đầu viết thư cho tôi, vừa cầm đã biết là một xấp dày, những con chữ xiêu vẹo nghiêng ngả vừa ngọt ngào vừa gai góc trong mỗi lá thư đều khiến tôi cay mắt.

Không biết những lá thư và những cuộc gọi đường dài tốn kém đó là tôi giúp cô ấy hay cô ấy đã giúp tôi trải qua những ngày tháng cô đơn đó. Có thể là mỗi thứ một chút ít chăng?

Đợi khi tôi vạch rõ kế hoạch tương lai của bản thân mình, thì Hồng Nương Tử cũng đã kiên định trên con đường viết lách của cô được một khoảng thời gian khá dài rồi. Trong nhiều năm tập dượt cô đã xây dựng nền móng, dần mở ra cho mình một khoảng trời riêng. Cô bắt đầu viết những chuyên mục riêng, cũng bắt đầu viết tiểu thuyết. Các tiểu thuyết cô ấy viết với đủ các thể loại như ngôn tình, kinh dị, hài hước được đăng tải trên mạng ngày càng nhiều. Bắt gặp bất kì đề tài nào cô cũng có thể viết, không những thế còn viết rất nhanh. Đôi khi tôi gặp cô trên QQ cũng thấy cô luôn trong trạng thái tất bật vội vã. Cũng có khi tán một đôi câu không đầu không cuối. Mối quan hệ của chúng tôi có thể coi như là khách giang hồ gặp gỡ.

Cuối năm 2005, tôi có một chuyến công tác vô cùng chán, bởi ngày nào cũng ngơ ngác ở một nơi vừa hoang vu vừa tẻ nhạt. Bất ngờ tôi gặp Hồng Nương Tử trên MSN, cô ấy hỏi tôi có hứng thú với việc viết chung với cô ấy một tác phẩm hay không. Tôi sung sướng nhận lời và bắt đầu đọc bản phác thảo cô ấy gửi đến.

Tác phẩm đó chính là bản thảo Nghiệt oán tóc xanh còn đang trong trứng nước.

Ban đầu Nghiệt oán tóc xanh được tôi dùng lại nick name “Voi Mamut hồng phấn” liên tục đăng tải rộng rãi trên mạng xã hội OICQ. Viết cách khoảng được gần nửa năm thì liên tục xảy ra một vài biến cố nên bản thảo bị bỏ dở không thể viết tiếp được nữa. Nhớ lại chuyện đó, tôi thật sự cáo lỗi với đọc giả gần xa, hại các bạn hẫng hụt cảm xúc như rơi xuống hầm sâu không đáy. Nhân cơ hội này, tôi chân thành gửi đến các bạn lời: “Xin lỗi”!

Đầu năm nay, Hồng Nương Tử nói cho tôi biết cô ấy có dự định viết lại và thay đổi đa số các tình tiết của tác phẩm Nghiệt oán tóc xanh, tạo thành mắt xích trong bộ truyện Thất sắc. Tôi cảm thấy rất vui, bởi xét cho cùng có thể thay đổi được tất cả. Cho nên nội dung câu chuyện trong cuốn sách các bạn có trên tay mới khác xa những gì trên mạng viết ra như vậy, bởi có rất nhiều nhân vật, tình tiết mới, cấu trúc toàn bộ câu chuyện cũng hoàn chỉnh và chặt chẽ hơn.

Kết thúc của tác phẩm Nghiệt oán tóc xanh có thể nói vượt xa tầm “đón đợi” của tôi. Chung Nguyên và Tô Di quen thuộc đến nỗi gần như họ quên mất nỗi lưu luyến dành cho nhau; Minh Lãng không thể quên được Tần Cẩm; Bình An sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì Minh Lãng, tất cả đều để lại ấn tượng sâu sắc cho người đọc. Theo tôi nghĩ, điều đặc biệt nằm ở chính phần kết, bởi nó là ánh sáng rọi chiếu toàn bộ tác phẩm. Tôi trộm nghĩ, trong một tác phẩm điều khiến mọi người có thể cảm động chẳng qua chỉ là chữ “Tình” mà thôi. Bản thân những kẻ vô tình, dứt khoát sẽ không thể viết ra được những trang văn sâu sắc. Tạo ra những câu chữ trau chuốt, bóng bẩy, hoa mĩ, sáo mòn hay những tình tiết giật gân thì không khó; cái khó là phải gây được sự cộng hưởng, đồng cảm của độc giả. Điều đó Hồng Nương Tử đã làm được.

Nhân đây tôi cũng xin được nói thêm, hiện trong tác phẩm cũng có một số đoạn là giọng văn của tôi. Để tránh gây ra những phiền phức và hiểu lầm, nên đặc biệt nhân dịp này tôi nói ra để bạn đọc hiểu hơn về giọng văn trong tác phẩm.

Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn tất cả những bạn đã mua và đọc hết cuốn sách này. Chính nhờ sự cổ vũ và hỗ trợ đặc biệt của các bạn mới giúp chúng tôi thực sự chín chắn hơn và không mất đi phương hướng của mình.

Voi Mamut

Băng Thành, đầu Thu 2007

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách

Du Ca– Nhocmuavn

(Duyệt – Đăng)

Báo cáo nội dung xấu