Thương Ly - Chương 41.2
“Đứng dậy đi! Dù sao chăng nữa, dâng lên bức trận đồ này cũng
tính là công lao.” Khang Hy búng tay áo, “Nói đi, ngươi cầu xin chuyện gì?” “Nô
tỳ khẩn cầu người phong Doãn Khác làm thế tử.” Mỹ Ly không đứng dậy, chỉ ngẩng
đầu nhìn hoàng thượng. Khang Hy lộ vẻ kinh ngạc, “Không được!” Y chán ghét quay
mặt đi, sao lại cứ luẩn quẩn thế này! Y không thể phong nàng làm chính phi, con
trai nàng đương nhiên cũng không thể trở thành thế tử. Mỹ Ly nở nụ cười mờ
nhạt, “Người sẽ không vi phạm lời hứa đâu, cứ để Tố Doanh độc chiếm mọi tôn vinh,
bởi vì một kẻ đã chết không thể tranh giành được gì với nàng ta. Bản thân
người, sau khi truy phong mẫu phi làm hoàng hậu thì mới trở thành con vợ cả.”
“Hỗn hào!” Khang Hy tức giận.
“Hoàng đế ca ca, đừng giận Mỹ Ly. Mỹ Ly vẫn hay
chọc người tức giận, sau này sẽ không như vậy nữa.” Nàng ngoẹo đầu mỉm cười,
chắc đây là lần cuối cùng trong đời họ gặp nhau. Thật ra, trước khi y tống nàng
vào lãnh cung, nàng không mấy e sợ vị hoàng đế được mọi người kính ngưỡng này,
nhưng tình anh em là chân thành, là xuất phát từ tận đáy lòng. “Không phải vì
dâng lên bức trận đồ mà cho rằng đủ tư cách đến cầu xin người, chỉ là dùng tấm
lòng người mẹ sẵn sàng chết vì con đến cầu xin người ban ơn thôi.” “Mỹ Ly…” Mắt
Khang Hy tối lại, y đương nhiên hiểu rõ ý nàng, muốn trở thành chính phi, lại
không vi phạm lời hứa của y với Trát Mục Lãng, chỉ có cách là… truy phong. Tâm
ý Mỹ Ly dành cho con khiến y cảm động sâu sắc, bà nội của y, mẹ của y cũng từng
hy sinh tất cả vì y và tiên hoàng. “Ngươi nhẫn tâm bỏ lại Doãn Khác sao? Đối với
con trẻ mà nói, người mẹ là không thể thay thế.” Y, thánh thượng của Đại Thanh,
cũng là kẻ mồ côi mẹ.
Y chiếm được cả thiên hạ, nhưng mỗi lần nhớ tới mẹ, vị
hoàng đế anh dũng cơ trí này lại cảm thấy đau buồn chua xót. Doãn Khác trở
thành thế tử, thành Khánh thân vương tương lai, nhưng lại mất mẹ, nó sẽ chấp
nhận sao? Sẽ vui lòng sao? Khang Hy dịu giọng: “Mỹ Ly, ngươi không nên quá tham
lam.” Mỹ Ly cười khổ, nàng tham lam ư? “Ngươi có được đứa con trai ưu tú như
Doãn Khác, có được người chồng thật lòng yêu thương như Tĩnh Hiên, bất kể năm
xưa hắn có phạm sai lầm hay không, thì bao năm qua, trước tấm lòng hắn dành cho
ngươi, ngươi không nên cứ mãi lạnh lùng. Chỉ tính riêng mối tình si khiến y đấu
tranh vì ngươi hôm qua, ngươi đã không nên bỏ mặc y rồi! Có lẽ giờ ngươi cảm
thấy Doãn Khác phải chịu phận dòng thứ thì thật đáng buồn, nhưng mất đi vòng
tay che chở của người mẹ chẳng phải cũng lại đáng buồn hay sao? Hôm nay trẫm
cũng hứa với ngươi, công ngươi dâng trận đồ trẫm ghi lại cho Doãn Khác, ngươi
không cần làm chuyện ngốc nghếch gì hết cả.” Bỏ lại Doãn Khác, người đau khổ
nhất, bịn rịn nhất chính là nàng! Nhưng mà, cảm giác bị vận mệnh vứt bỏ bên lề
đường… vị đế vương con trời này làm sao hiểu được. Mỹ Ly nhắm mắt lại, lệ nóng
lăn dài, lời nói của hoàng thượng đã đánh vào chỗ yếu đuối nhất trong lòng
nàng, suýt chút nữa là nàng dao động. Rồi nhớ đến nét buồn bã u ám trong mắt
Doãn Khác, nàng nhận ra không còn đường lui nữa. Có mẹ lo lắng đương nhiên là
hạnh phúc, nhưng đó chỉ là khi còn nhỏ mà thôi.
Cuối cùng cũng có lúc đứa con
lớn lên, rời xa vòng tay người mẹ, lúc đó nó sẽ phát hiện, cuộc đời mình không
thể bó gọn trong mảnh trời nhỏ do mẹ gắng sức tạo ra nữa! Mỹ Ly thở dài lắc
đầu, nước mắt thấm đẫm hàng mi, “Rất nhiều người có thể làm tròn vai trò người
mẹ để che chở cho Doãn Khác, nhưng chỉ mình nô tỳ cam tâm tình nguyện chết đi
vì con mà thôi.” Trầm lặng hồi lâu, Khang Hy thở dài, “Về đi, suy nghĩ cho kỹ.
Ngươi lựa chọn thế nào, trẫm cũng ủng hộ.” Từ hoàng cung về, Mỹ Ly mệt mỏi đến
độ kiệt quệ. Nàng khép chặt áo choàng, cỗ kiệu kín thế này, vẫn không ngăn được
gió rét lùa vào hay sao? Doãn Khác gần như chạy hẳn ra ngoài phủ đón mẹ. Suốt
hai hôm nay, ứng xử bất bình thường của Mỹ Ly đã khiến đứa bé vốn tinh tế nhạy
cảm này thấy bất an. Mỹ Ly xuống kiệu nắm lấy tay con, vừa nói chuyện vừa đi
vào trong phủ. Nàng không đang tâm siết chặt tay Doãn Khác. Tay nàng quá lạnh,
nàng không muốn tước đoạt hơi ấm của con, không nỡ. “Ngạch nương vào cung có
việc gì thế?” Doãn Khác siết chặt lấy tay mẹ, bao nhiêu lo lắng đều tiêu tan.
Cậu ngẩng đầu nhìn nụ cười của Mỹ Ly, trên đời này, chẳng có gì khiến đứa bé
cảm thấy an ổn vững tâm bằng nụ cười của người mẹ. “Ngạch nương đi thăm lão tổ
tông, Doãn Khác hôm nay làm gì?” Mỹ Ly đổi đề tài. Doãn Khác ấm ức, “Viết được
có một trang chữ! Hôm nay con cứ mãi lo lắng cho ngạch nương.”
Mỹ Ly không nén
được nụ cười, bộ dạng lầm bầm nói chuyện, rồi ánh mắt giọng điệu của con, đều
giống hệt Tĩnh Hiên. Nguyệt Mặc và Nguyệt Sắc hổn hển chạy từ trong vườn ra
nghênh đón họ, Nguyệt Mặc trỏ Doãn Khác, “Tiểu tổ tông của tôi ơi, giờ chịu ở
yên rồi phải không?! Phúc tấn đã về rồi, người cũng phải làm xong bài tập mà
thầy giao cho, không thì ngày mai sẽ phải chịu khổ đó!” Doãn Khác tinh nghịch
lè lưỡi ra với cô ta, khiến Nguyệt Mi và Mỹ Ly đứng bên phá lên cười. “Mau đi
thôi!” Nguyệt Mặc thô bạo kéo Doãn Khác về phía thư phòng. Mỹ Ly cũng không
ngăn cản, nàng chăm chú quan sát cô gái đi theo nàng suốt năm năm nay. Khi nàng
mới vào Khánh vương phủ, Nguyệt Mặc chỉ là một a hoàn bé dưới biệt viện, chớp
mắt một cái cô cũng đã lấy chồng làm mẹ, từ tỷ tỷ Nguyệt Mặc biến thành ma ma
Nguyệt Mặc. Tuy không phải là nhũ mẫu của Doãn Khác, nhưng từ khi Doãn Khác ra
đời, cô ta luôn giúp đỡ chăm sóc, thời gian ở bên cậu còn nhiều hơn thời gian ở
với con ruột. Doãn Khác cũng thân với cô ta hơn các ma ma khác. “Ngạch nương,
ngạch nương!” Doãn Khác đắc ý vẫy tay gọi Mỹ Ly, “Lại đây nhìn trang chữ con
viết này.” Mỹ Ly mỉm cười gật đầu, rảo bước đuổi theo Doãn Khác và Nguyệt Mặc.
Bàn học của Doãn Khác đặt một chồng sách dày, Mỹ Ly cảm thấy đau lòng, con trẻ
còn nhỏ đã phải vất vả như thế, nàng xấu hổ nhớ lại khi mình bằng tuổi con, chỉ
biết nghịch ngợm khiến người lớn đau đầu.
Con trai luôn phải gánh vác nhiều hơn
con gái, đọc sách, ra làm quan, cuộc đời của họ đương nhiên là không giống
nàng, không giống cuộc đời chỉ bó gọn trong một khoảnh trời vuông vắn. “Doãn
Khác đã nắm chắc bài vở chưa?” Mỹ Ly cũng như những người mẹ quý tộc khác, đều
hết sức coi trọng kỳ thi tuyển bạn học cuối tháng Giêng. Hoàng gia thường chọn vài
đứa nhỏ thích hợp trong các gia đình quý tộc làm bạn học cho hoàng tử. Đó là ân
điển hiếm có, không những thu lượm được kiến thức từ các bậc danh nho đương
thời, mà còn có cơ hội thân cận với hoàng tử, cảm tình thuở nhỏ khi lớn lên có
thể biến thành quan cao lộc hậu, thậm chí vinh quang to lớn hơn thế. Đây là đạo
lý mà giới quý tộc ai nấy đều ngầm hiểu. “Dạ rồi.” Doãn Khác mỉm cười gật đầu,
Mỹ Ly tự hào vuốt má con, nàng từng nghe thầy dạy khen ngợi Doãn Khác không chỉ
một lần, rằng cậu tuy nhỏ tuổi nhưng thông minh hơn người, đây cũng là điều
khiến nàng tự hào và vui sướng nhất. “Doãn Khác muốn trúng tuyển, như vậy thì
có thể đọc sách và chơi đùa cùng Dận Chân ca ca.” Doãn Khác tràn đầy chờ mong,
lại hết sức tự tin. Cậu đã nắm vững mọi bài thầy dạy, thầy từng nói, nhất định
cậu sẽ trúng tuyển một cách dễ dàng. Mỹ Ly bật cười vì những lời ngây thơ của
Doãn Khác. Con nít chẳng hiểu gì về kế mưu danh lợi, chỉ muốn ngày ngày được
gặp mặt người bạn mình thích mà thôi.
“Đúng rồi, tiểu bối lặc nhất định phải cố
gắng hơn nữa.” Nguyệt Mặc trước giờ còn yêu cầu nghiêm khắc hơn cả Mỹ Ly, “Doãn
Giác thiếu gia cũng rất chăm chỉ, ngày nào cũng học bài đến khuya, mấy ngày nay
thậm chí cũng không đi chơi đấy!” Miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Nguyệt
Mặc lại chẳng coi thế tử ra gì. Cậu ta và Doãn Khác là một trời một vực, Doãn
Giác nghịch ngợm hiếu động, thầy dạy bao lần vẫn ngô ngọng ngu ngơ. Bài vở
giống hệt Doãn Khác, nhưng cậu ta phải học tới tận khuya, đến nỗi Tố Doanh phúc
tấn cũng phải đích thân trông coi, nếu không cậu ta lại nhấp nhổm. Bởi vậy,
Nguyệt Mặc hết sức tự hào về tiểu chủ nhân của mình. Mỹ Ly nhận ra đắc ý trong
mắt Nguyệt Mặc. Cũng là người mẹ, cô ta cao hứng chuyện gì nàng đương nhiên
hiểu rõ. Mỹ Ly mỉm cười, càng yên tâm hơn.
Nàng ra đi rồi, Nguyệt Mặc vẫn sẽ
chăm chút cho Doãn Khác. Ra đi… nàng nói khẳng khái mạnh mẽ như vậy, nhưng đến
khi cần phải hành động, thì lại phát hiện ra mình còn có bao gánh nặng không nỡ
buông xuống. Ví dụ như nàng muốn đợi cho đến khi Doãn Khác thi xong, trở thành
bạn học của hoàng tử, muốn đợi Tĩnh Hiên trở về từ phương nam. Quả thực còn rất
nhiều điều quyến luyến. Hôm con cháu quý tộc tham gia cuộc thi, lão tổ tông
chuẩn bị riêng một gian điện nhỏ để các bà mẹ nghỉ ngơi. Mỹ Ly ngồi giữa đám
phúc tấn gấm hoa rực rỡ, vẻ mặt khá bình thản, nàng tin tưởng vào Doãn Khác. So
với nàng, Tố Doanh lo lắng hơn nhiều, chính bản thân nàng ta cũng không muốn
con mình thua kém Doãn Khác. Cuộc thi kéo dài một canh giờ thì kết thúc, các
phúc tấn bỏ luôn thói quen ung dung bình tĩnh ngày thường, ùa ra ngoài vườn đón
lấy con. Doãn Giác cúi đầu, ủ rũ tụt lại tít đằng sau các tiểu bối lặc và tiểu
thiếu gia. Tố Doanh nhìn sắc mặt của con, trong lòng buốt giá. Doãn Khác hớn hở
mỉm cười nhào vào lòng Mỹ Ly, Mỹ Ly vui vẻ vỗ vỗ lưng con khích lệ. Tố Doanh
sầm mặt kéo tay Doãn Giác, tuy thầm giận con không chịu cố gắng, nhưng nàng vẫn
không nỡ trách mắng nó, nhất là trước mặt Mỹ Ly và Doãn Khác. Đi qua khúc
quanh, nàng ta gặp Ngọc phúc tấn vừa thỉnh an thái hoàng thái hậu về.
Con gái
gặp mẹ, bao nhiêu uất ức chợt trào ra, Tố Doanh cay cay sống mũi, bật gọi
“Ngạch nương!” Ngọc phúc tấn nhìn con gái, ánh mắt vừa thương yêu vừa trách cứ,
đã là nữ chủ nhân của một vương phủ, bình thường nhã nhặn chững chạc là thế,
giờ lại giở bộ dạng trẻ con khóc lóc làm nũng ra. Nhưng nhìn xuống cháu ngoại
rầu rĩ, bà hiểu ngay nguồn cơn cớ sự. Bà mỉm cười điểm tay vào trán con gái,
“Con bé này, vậy mà cũng buồn bã sao? Bạn học của hoàng tử, đâu phải cứ thi tốt
là được tuyển.” Bà cười nhạt. Tố Doanh nhướng mày, sực nghĩ ra. “An tâm đi,”
Ngọc phúc tấn xoa đầu cháu ngoại, “Ngạch nương sẽ giúp con lo lắng chu toàn.
Thế tử của bà ơi, cúi đầu buồn bã làm gì? Theo ngoại tổ mẫu về phủ nhé? Bà có
thứ rất hay cho cháu này.” Doãn Giác vui vẻ ra mặt, cậu vốn chẳng mấy quan tâm
đến kỳ thi lần này, chỉ là sợ mẹ trách móc, nay bà ngoại cũng đứng về phía cậu,
đương nhiên cậu không cần lo lắng sợ hãi nữa. Mỹ Ly khẽ vỗ vào lưng Doãn Khác.
Lúc nàng ngồi xuống ôm lấy con, Doãn Khác đã cao hơn cả nàng. “Thi tốt chứ?”
Nàng nhích ra xa một chút, nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu bé. Doãn Khác gật
mạnh đầu, đôi mắt đen láy sáng rỡ, đôi môi hoàn mỹ cong lên hồn nhiên. Nụ cười
của cậu làm tâm hồn Mỹ Ly chấn động. Đứa bé mỉm cười hạnh phúc quá, thỏa mãn
quá…
Nàng nhớ tới lời nói của hoàng thượng, nàng có phải là quá tham lam hay
không? Ở bên cạnh Doãn Khác, tuy con không thể trở thành thế tử, nhưng sẽ luôn
giữ được nụ cười trong sáng này. Con sẽ được hoàng thượng đặc biệt coi trọng,
có cha quan tâm, có mẹ thương yêu… May ra cuộc đời con sẽ không đen tối âm u
như nàng tưởng. Toàn là viện cớ cả! Nhưng nhìn dáng vẻ Doãn Khác lúc này, nàng
không nỡ lòng nào, không đành bỏ con mà đi. Tâm hồn nàng, lần đầu tiên vì nụ
cười của con mà nhen nhóm đôi chút hy vọng, nàng lại hân hoan về cuộc sống sau
này. Thậm chí nàng còn muốn chia sẻ với Tĩnh Hiên niềm vui của mình, kể cho y
biết sự ưu tú của Doãn Khác. Đưa lá thư vừa viết cho người hầu chuyển đến Giang
Nam, lòng nàng chợt dâng lên niềm hạnh phúc bình đạm. Thấy y chịu chia sẻ thống
khổ với nàng, nàng cũng mong được cùng y chung hưởng niềm vui. Ngày công bố
danh sách trúng tuyển sắp đến. Trở thành bạn học của hoàng tử cũng là một vinh
dự đáng kể, hoàng thượng sẽ trực tiếp hạ chỉ đến gia đình có con trai trúng
tuyển, phủ đệ nào được thánh chỉ đều cử hành nghi thức ăn mừng, đốt pháo mở
tiệc.