Thương Ly - Chương 41.3

Đối với chuyện Doãn Khác trúng tuyển, Mỹ Ly và người hầu trên dưới đều
cho rằng đó là đương nhiên thôi. Thầy dạy của Doãn Khác cũng lén vỗ ngực cam
đoan rằng nhất định cậu sẽ trúng tuyển. Nguyệt Mặc, Nguyệt Mi sớm đã chuẩn bị
dây pháo, chỉ cần nhận được thánh chỉ là sẽ tổ chức ăn mừng tưng bừng một phen.
Đám người hầu từ sáng sớm đã hân hoan hỉ hả, Mỹ Ly cũng cười tủm tỉm nhìn
Nguyệt Sắc và Nguyệt Mặc chuẩn bị bao lì xì để thưởng cho đám người hầu đến
chúc mừng. Doãn Khác cũng đặc biệt cao hứng, qua hôm nay, cậu có thể vào cung
chơi với Dận Chân ca ca hằng ngày. Nghe Thái Thiệu nói nó thi cũng không tệ,
nghĩ đến chuyện có thể ở chơi suốt ngày với bạn bè, đứa trẻ con nào mà chẳng
mong đợi chứ. Tiếng báo tin vui tiến thẳng vào nội viện, gã sai vặt phụ trách
việc đốt pháo suýt nữa đã châm nhang vào ngòi, nhưng đoàn người cao giọng chúc
mừng lại đi thẳng sang khu nhà của Tố Doanh. Nhà chính vang lên tiếng pháo nổ
đinh tai nhức óc, Doãn Khác nhấp nhổm sốt ruột, đứng ngoài hành lang nhìn ra cửa,
Mỹ Ly an ủi ôm lấy vai con trai. Thánh chỉ của Doãn Giác đã tới nơi, thánh chỉ
cho con nàng chắc cũng sắp tới rồi. Chờ đợi mòn mỏi, khuôn mặt Doãn Khác đã lộ
vẻ mất mát thương cảm. Mặt trời ngả về tây, tiếng pháo đì đùng ở những phủ đệ
chung quanh vọng lại, đó là tín hiệu cho thấy con nhà khác cũng đã trúng tuyển,
nhưng rồi tất cả từ từ chìm vào im lặng. Yến tiệc chúc mừng Doãn Giác đã bắt
đầu, Tố Doanh sai đầy tớ đến mời mấy lần, nhưng chẳng ai đi dự.

Tiếng chúc mừng
cười nói từ tiền sảnh loáng thoáng vọng vào khiến cho khu nhà của trắc phúc tấn
thêm phần hiu quạnh, hiu quạnh đến mức người ta phải ngậm ngùi. Doãn Khác không
đứng ngoài hành lang nữa mà lẳng lặng quay về phòng mình, đóng chặt cửa lại.
Dưới gió xuân lành lạnh, Mỹ Ly đứng ngoài vườn nhìn cánh cửa đóng chặt. Doãn
Khác chưa bao giờ thương tâm khóc lóc trước mặt nàng, chắc con đang giấu mình
vào góc, tự liếm láp vết thương chăng? Đúng là con trai nàng, về điểm này nó
rất giống, rất giống nàng, nàng mơ hồ trông thấy mình trong góc An Ninh điện, nước
mắt ròng ròng, khóc mà không ra tiếng. “Chủ tử, hay là người vào cung hỏi thử
xem sao?” Nguyệt Mặc không thể chấp nhận được sự thật rằng Doãn Khác thi rớt,
cô khăng khăng quả quyết đây là một lầm lẫn hoang đường. Mỹ Ly chậm rãi gật
đầu, đương nhiên là nàng phải hỏi cho rõ ràng. Vừa bước vào cửa cung, nàng gặp
đúng gã thái giám tổng quản lo thủ tục chọn bạn học lần này.

Phương công công
là người quen cũ của nàng, từng là tiểu thái giám chỗ lão tổ tông, sau đó theo
hoàng thượng mới một bước lên mây. Phương công công nhìn thấy nàng, vội vã bước
tới thỉnh an, vẻ mặt có phần mất tự nhiên. Hắn thừa biết vì sao Mỹ Ly cách cách
lại vội vàng tiến cung. “Phương công công,” Mỹ Ly nhìn vẻ mặt khó xử của hắn,
đã biết ngay cái gọi là sai lầm chỉ là suy nghĩ ấu trĩ của nàng và bọn Nguyệt
Mặc thôi. “Doãn Khác thi không tốt sao?” Nàng hỏi thẳng nhưng chẳng khác gì
tiếng thở dài. Phương công công lắc đầu quầy quậy, tuy thành tích không công
khai, nhưng hắn đương nhiên là biết. “Không, không, tiểu bối lặc trả lời rất
tốt, đến thái phó cũng phải tấm tắc khen, nói con nít năm tuổi được vậy là
không dễ dàng gì. Hiềm nỗi…” Hắn nuốt nước miếng, nhìn xuống giày, “Hiềm nỗi,
chỉ có hậu duệ dòng chính mới đủ tư cách trúng tuyển làm bạn học của hoàng tử
mà thôi.” Mỹ Ly hơi rùng mình, không nói thêm câu nào. Phương công công áy náy,
“Không hiểu tại sao, tổ tiên quả thật có quy củ như vậy, nhưng bao nhiêu năm
rồi không áp dụng, tự nhiên năm nay…” Mỹ Ly cười buồn. Oán hận của Tố Donah
không trực tiếp nhắm vào nàng, nhưng lại khiến nàng đau đớn hơn gấp bội. “Hoàng
thượng đã biết chuyện của Doãn Khác chưa?” Nàng khẽ hỏi, ôm ấp tia hy vọng cuối
cùng. “Biết rồi, nhưng Khoa Đồ đại nhân phụ trách Thượng thư phòng đưa ra lời
răn dạy của tổ tiên, hoàng thượng cũng không tiện phản bác.” Trên đường hồi
phủ, nàng nhìn túi hương tua rua đong đưa qua lại trong kiệu.

Quả là ngốc quá,
hoàng thượng để nàng tự lựa chọn, nàng lại nghĩ rằng mình có quyền lựa chọn
thật, trong khi vận mệnh vĩnh viễn chỉ đem lại cho nàng những kết quả mà nàng
buộc phải chấp nhận. Lựa chọn trước giờ vẫn là một điều xa xỉ đối với nàng. Đám
a hoàn tụ tập ở cửa, lo lắng chờ nàng, thấy vẻ trầm mặc của nàng thì đều thất
vọng cụp vai như bong bóng xì hơi, không nói nên lời. Doãn Khác vẫn nhốt mình
trong phòng riêng, không chịu đi ra. Mỹ Ly gõ gõ cửa phòng, lòng thầm khiếp
hãi, bỗng nhiên nàng không đủ can đảm đối diện với nỗi đau của Doãn Khác. Doãn
Khác vâng dạ, nhưng một hồi lâu sau mới mở cửa, đập vào mắt nàng vẫn là khuôn
mặt tươi cười thoải mái. Nụ cười của Doãn Khác từng đem lại hy vọng cho nàng,
hiện tại lại khiến quyết tâm của nàng thêm kiên định, vì nàng nhìn thấy rõ ràng
nỗi phiền muộn và mất mát đằng sau nụ cười đó. “Ngạch nương…” Cậu chủ động nắm
tay nàng, kéo vào phòng ngồi. “Doãn Khác không buồn nữa”. Thậm chí cậu còn mỉm
cười dụi đầu vào lòng nàng. “Dẫu không thể đọc sách cùng Dận Chân ca ca, con
cũng sẽ chăm chỉ học hành, không kém gì bọn họ!” Học không kém thì có ích lợi
gì? Lúc nhỏ đã bị đẩy ra khỏi vòng giao tế của kẻ cầm quyền, khi lớn lên, có ưu
tú cách mấy cũng chỉ là một bối lặc vô danh, vĩnh viễn không thực hiện được
khát vọng quyền lực. Tất cả chỉ bởi cậu là con vợ lẽ! Mỹ Ly mỉm cười vuốt ve
bím tóc đen nhánh của con, gật đầu.

Doãn Khác thật sự quá hiểu chuyện, quá cảm
thông đi, cậu mới có năm tuổi, thế mà đã biết cách khắc chế nỗi buồn để an ủi
nàng, sự kiên cường của con khiến nàng vừa tự hào vừa chua xót. Từ rày về sau,
cậu cần phải kiên cường như vậy mới sống sót được. Nguyệt Mặc đứng bên lén lau
nước mắt, tiểu bối lặc hiểu chuyện mà lại khiến người ta đau lòng. Cậu mới có
mấy tuổi chứ? Mỹ Ly đứng dậy, ra lệnh cho cô chăm sóc Doãn Khác cẩn thận,
Nguyệt Mặc nhún mình vâng dạ. Đi đến cửa, Mỹ Ly lại quay đầu nhìn Nguyệt Mặc
đang bày thức ăn cho Doãn Khác, khẽ gọi: “Nguyệt Mặc…” “Chủ tử?” Nguyệt Mặc
nghi hoặc nhìn nàng, không hiểu sắc thái ẩn hiện trong mắt nàng. Mỹ Ly mỉm
cười, “Có ngươi chăm sóc Doãn Khác, ta cũng yên tâm.” Nguyệt Mặc cau mày, cứ
cảm thấy câu nói bình thản nhưng đặc biệt nhấn mạnh của Mỹ Ly dường như có hàm
ý nào khác. Làn khói uể oải lờ lững tỏa ra từ lồng ấp, khiến buổi trưa chớm
xuân thêm phần ấm áp thoải mái. Mỹ Ly mỉm cười nghe lão tổ tông nói chuyện
phiếm với các phúc tấn khác, giọng lên bổng xuống trầm, tiếng cười đùa không
ngớt, dẫu nàng không chăm chú lắng nghe nhưng cũng cảm thấy tâm tình thoải mái.
Giờ là lúc ấm áp nhất trong ngày, màn gấm trước cửa điện được vén lên để ánh
mặt trời thỏa thích rọi vào, làn gió phảng phất ý xuân nhàn nhạt.

Cây đào ngoài
vườn đã lốm đốm trổ nụ xinh xinh, Doãn Khác đang cùng tứ a ca và Thái Thiệu đá
bóng ngoài vườn, mấy bé gái thì chơi cầu trong góc, quả cầu của một tiểu cách
cách bị bé gái lớn hơn đá văng lên cành cây, cô nàng đứng dưới gốc cây khóc hu
hu, đám thái giám vội vã chạy đi khiêng ghế. Doãn Khác không chịu được cảnh
khóc lóc, tay chân nhanh nhẹn trèo lên cây, thoáng chốc đã lấy được quả cầu,
khiến đám cung nữ thái giám sợ đến trắng bệch mặt, đứng dưới táng cây ngước mắt
vươn tay như muốn đón lấy Doãn Khác, miệng lắp bắp khen ngợi thở than: “Tiểu tổ
tông ơi là tiểu tổ tông…” Mỹ Ly mỉm cười, tài trèo cây của Doãn Khác chính là
do người mẹ bướng bỉnh này truyền thụ. Lão tổ tông bị kinh động vì cảnh tượng
nhộn nhạo ngoài vườn, bèn cùng mọi người tò mò nhìn ra xem xét, vừa kịp trông
thấy hai đứa bé trắng trẻo đáng yêu đứng dưới gốc cây trong ánh xuân rực rỡ.
Doãn Khác trả lại quả cầu cho Vũ Nhu, làm bộ làm tịch vỗ vỗ đầu cô bé nói gì
đó, chắc là dỗ cô đừng khóc. Trò chơi bị gián đoạn vì hành động bất ngờ của
Doãn Khác, tứ a ca ngán ngẩm lăn lăn quả bóng dưới chân, Thái Thiệu lộ vẻ khinh
thường tiến về phía một cô bé ngồi ở hành lang say mê đọc sách. Bé trai tuấn
tú, nên dù dữ tợn thì trông vẫn đáng yêu, cậu bĩu môi mỉa mai cô bé xinh xắn:
“Vì sao ngươi không chơi cùng bọn họ? Chỉ biết đọc sách mà thôi, đúng là đồ xấu
xí mọt sách!” Cô bé này nhỏ tuổi hơn Thái Thiệu, thân hình cũng thấp bé hơn,
nhưng lại bình tĩnh đứng dậy, chững chạc nhún mình chào cậu ta, không thèm nhìn
thẳng mặt. Thái độ rất lạnh lùng, dù còn non nớt, rõ ràng là không mảy may
thiện cảm với Thái Thiệu, giọng nói thì hoàn toàn trái ngược với dáng điệu cung
kính của mình: “Ai cần ngươi lo!” Chẳng mấy khi thấy tiểu bối lặc Thái Thiệu bị
con gái chọc tức, đám a hoàn thị nữ chầu hầu xung quanh cùng phá lên cười khiến
cậu bé thêm xấu hổ, cau mày muốn xông tới dạy cho con mọt sách ranh con này một
bài học, các cung nữ vội vàng ngăn cản.

Tứ a ca trước giờ luôn mang bộ dạng cụ
non, bèn tiến lại gần chỉ dạy cho tiểu huynh đệ: “Đánh con gái là không tốt.”
Thái Thiệu lạnh lùng trừng mắt, chưa kịp đáp trả thì tứ a ca đã liếc thấy Doãn
Khác và Vũ Nhu được lão tổ tông gọi vào trong, cậu vốn tỉ mỉ chu đáo nên ra vẻ
người lớn nắm tay Thái Thiệu chạy theo luôn, vừa kịp lúc nghe lão tổ tông cười
tủm tỉm hỏi: “Doãn Khác có thích Vũ Nhu không?” Vũ Nhu mới ba tuổi, một tay nắm
lấy Doãn Khác, tay kia cầm quả cầu, vẫn còn thút thít khóc. Hiếu Trang chăm chú
quan sát cô bé, tuổi tuy nhỏ nhưng trông đã ra dáng mỹ nhân rồi, “Không hổ là
con gái của Xảo Tâm, nhìn đáng yêu chưa kìa!” “Lão tổ tông!” Nhân lúc Doãn Khác
chưa kịp đáp lời, tứ a ca bước lại gần nói chen, “Doãn Khác không thích Vũ Nhu
đâu!” Cậu thay mặt em phát biểu một cách chắc chắn như chém đinh chặt sắt,
khiến các phúc tấn phá lên cười ha hả. Hiếu Trang mỉm cười lườm cậu, “Ta hỏi
Doãn Khác, con sốt ruột làm gì? Chẳng lẽ con cũng thích Vũ Nhu sao?” Tứ a ca
nóng nảy, sao lại lôi cả cậu vào cuộc làm gì? “Chúng con chẳng ai ưa Vũ Nhu cả,
nó hay khóc lắm!” Bị thẳng thắng “từ chối” như vậy, Vũ Nhu uất ức bĩu môi, nước
mắt lại ròng ròng tuôn rơi. “Đi mau, đi đá cầu thôi!” Tứ a ca kéo Doãn Khác rảo
chân chạy, ra tới ngoài vườn mới thở phào một hơi. “Dận Chân ca ca, vì sao lại
nói là đệ không thích Vũ Nhu? Thực ra đệ rất thích muội ấy.” Doãn Khác nghi ngờ
hỏi. “Đồ ngốc!” Dận Chân cốc vào trán cậu, “Trước mặt lão tổ tông mà nói bậy
nói bạ thích người này người nọ sao? Cẩn thận không bà đưa con bé khóc nhè kia
về làm phúc tấn của ngươi bây giờ!” Doãn Khác bừng tỉnh, gật đầu lia lịa, thì
ra có chuyện như vậy sao. “Còn ngươi thì toàn lo chuyện bao đồng!” Thái Thiệu
lườm Dận Chân, chẳng đồng ý với lời răn dạy của cậu. Dận Chân đang định mắng
Thái Thiệu là đồ không biết tốt xấu, thì nghe ngạch nương của Doãn Khác gọi,
“Tứ a ca!” Mỹ Ly đứng ở hành lang, khi nãy đi ra theo bọn trẻ, chứng kiến hết
mọi chuyện. Dận Chân cười hì hì đi tới, hỏi có chuyện gì.

Mỹ Ly nhẹ nhàng kéo
tay cậu, “Tứ a ca, về sau hãy giúp ta để ý dạy dỗ Doãn Khác nhé, thay ta chăm
sóc cho nó.” Nàng dặn dò như vậy không phải vì Dận Chân là hoàng tử, bởi hoàng
tử mà không được coi trọng thì cũng tủi phận vô cùng. Nàng dặn, chỉ vì đứa bé
nghiêm nghị già dặn này là bạn tốt của Doãn Khác, được Doãn Khác coi như anh
trai, hy vọng mai sau nó sẽ ghi nhớ lời gửi gắm hôm nay của nàng. Thái Thiệu
nóng tính hệt như a mã, liền hổn hển chạy tới, giọng trách móc: “Dì Mỹ Ly à, dì
còn nhờ Dận Chân dạy dỗ người khác hay sao? Doãn Khác sẽ bị phiền đến chết
mất.” Mỹ Ly mỉm cười, nhìn cậu bé giống hệt Thừa Nghị, “Thái Thiệu cũng phải
làm bạn mãi với Doãn Khác nhé!” Nói chuyện với trẻ con, nàng tự nhiên giở giọng
ngây thơ, nhận ra điều đó, nàng phá lên cười. Lão tổ tông truyền đem thức ăn ngọt
chiêu đãi các phúc tấn, đám cung nữ thái giám vốn đang đứng tán dóc chờ lệnh
ngoài vườn lập tức bận rộn túi bụi, gọi các tiểu chủ rửa tay rửa mặt, lại giúp
truyền gọi và bày biện thức ăn.

Nhân lúc nhốn nháo, Mỹ Ly lặng lẽ đi vòng ra
sau chính điện, từ nhỏ đã lăn lóc nơi Từ Ninh cung, nàng biết rõ mọi bí mật của
cung điện này như lòng bàn tay. Vườn sau có mấy gian nhà san sát tầm thường,
nhìn qua tường là kho, nhưng lại có một cung nữ còn trẻ đứng trông coi. Nàng
mỉm cười tinh nghịch, thói ranh quái thuở nhỏ trở lại, nàng nghiêm mặt nói với
cô cung nữ tập sự vẫn còn khờ khạo, rằng tổng quản thái giám của Từ Ninh cung
đang tìm cô có việc, mình từ vườn sau đi ngang qua nên đến nhắn giùm. Tiểu cung
nữ dễ dàng trúng kế, không chút nghi ngờ rảo bước chạy ra tiền điện. Mỹ Ly che
miệng mỉm cười, đẩy cửa tiến vào gian phòng nằm sát tường bao. Từ Ninh cung
tràn ngập từ bi nhân ái, nhưng cũng có một gian chuyên cất giấu độc dược, có lẽ
đó mới chính là diện mạo cơ bản nhất của quyền lực. Khi còn bé, nàng từng tò mò
đến đây tìm hiểu, vừa nể vừa sợ mấy loại độc dược này. Bao nhiêu năm đã qua,
một số loại thuốc đã biến mất khỏi giá, nhưng lại bổ sung một số loại nàng chưa
gặp bao giờ.

Mỹ Ly thông thuộc tiến vào, nhấc lấy chiếc bình tinh xảo đặt ở
ngăn tủ trong cùng. Loại độc dược này vô cùng quý giá, nghe nói nếu uống phải
sẽ chết rất nhẹ nhàng, bộ dạng cũng không quá kinh khủng. Nàng sống đã khổ sở
đau đớn lắm rồi, chết… cũng nên nhẹ nhàng một chút. Dùng xong bữa, các phúc tấn
nói chuyện một lúc rồi lần lượt cáo lui, Doãn Khác đã chạy tới khu vườn ở cung
nào đó chơi đùa, cậu biết ngạch nương sẽ không về sớm, vì lão tổ tông thường
giữ ngạch nương lại nói chuyện nhà. Mỹ Ly vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt thảng
thốt cùng nét ưu sầu vô tình lộ ra không thể che mắt được thái hoàng thái hậu
vốn rất quen thuộc với nàng. Hiếu Trang thầm thở dài, vẫn là vì chuyện của Doãn
Khác sao? Khoa Đồ bên Thượng thư phòng tự nhiên tích cực như vậy, hoàng thượng
và bà đều hiểu rõ lý do tại sao. Thỉnh cầu của Tĩnh Hiên đã thực sự chọc giận
Tố Doanh, với uy thế của Trát Mục Lãng, hoàn thành việc nhỏ nhặt thế này đúng
là dễ như trở bàn tay.

“Mỹ Ly à, ta đã bảo hoàng thượng đặc biệt hạ chỉ mời
danh nho của kinh thành là Dự Kỳ tiên sinh làm thầy dạy Doãn Khác, ngươi an tâm
chưa?” Không có người ngoài, Hiếu Trang bèn nói thẳng. Mỹ Ly đứng dậy, rời khỏi
chỗ ngồi. Hoàng thượng đặc biệt hạ chỉ mời thầy dạy, đúng là ân trên hiếm có.
Hoàng thượng và lão tổ tông thật quá bận lòng vì nàng và Doãn Khác rồi. Bao năm
qua, nàng mang ơn lão tổ tông rất, rất nhiều. Mỹ Ly đột nhiên hành đại lễ dập
đầu làm Hiếu Trang kinh ngạc, bà vội gọi cung nữ đỡ nàng dậy. Mắt Mỹ Ly rớm lệ,
khuôn mặt xinh đẹp vẫn rạng nét cười. “Lão tổ tông, hãy để Mỹ Ly hành đại lễ tạ
ơn đi. n đức của người dành cho Mỹ Ly và Doãn Khác, nô tỳ đời này kiếp này
không sao báo đáp được.” Lời nói của nàng khiến Hiếu Trang chua xót trong lòng,
Ngọc An cô cô cũng đưa khăn thấm nước mắt. “Hài tử này…” Hiếu Trang trách móc,
“Chuyện gì cũng giữ trong lòng! Ngày sau của Doãn Khác còn dài, sẽ có nhiều cơ
hội cho nó.” Mỹ Ly khẽ mỉm cười, đúng vậy, nàng chính là cơ hội của con. “Lão
tổ tông,” Nụ cười nàng ngân thành tiếng thở dài, giọng điệu không còn trịnh
trọng nữa mà trở lại ngây thơ như cô gái năm xưa, “Trước giờ người đều là chỗ
dựa duy nhất cho Mỹ Ly và Doãn Khác. Đời này Mỹ Ly khiến người lo lắng nhiều
quá, cuối cùng lại còn giao con trai của mình cho người, đúng là bất hiếu.”
Nghe nàng tươi cười nói vậy, Hiếu Trang thấy tim bỏng rát. Chắc phải thương tâm
lắm Mỹ Ly mới dùng đến những lời như thế, “Ngọc An, mau kéo nó đứng dậy cho ta!

Trời về chiều lại thở ra những lời này, thật khiến ta rầu lòng quá!” Mỹ Ly mỉm
cười tự trách, “Mai đây ta sẽ không như vậy nữa.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3