Đừng buông tay em - Phần I - Chương 05 - 06

Chương
5

Noel.

Đây là dạ hội ca nhạc cuối cùng của thời học
sinh. Chương trình văn nghệ có tiết mục rock của Khả Liên, cũng có tiết mục của
Sở Giang Nam nữa. Cả hai đang ở trong cánh gà. Không hiểu tại sao, trong lòng
tôi rất bất an, dường như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Khả Liên ra sân khấu,
con bé vừa xuất hiện, cả khán phòng “high” hẳn lên. Nó mặc cả “cây” đen, đeo thắt
lưng vàng, eo nhỏ, tóc thì dùng băng đô thắt lại gọn ghẽ. Nó đứng trên sâu khấu
mà như tỏa ánh hào quang ra xung quanh đến chói cả mắt, miêu tả như thế có quá
không nhỉ?

Không khí của hội trường được nó làm cho sôi
động hẳn lên, tiết mục múa Mưa bụi Giang Nam èo uột trước đó cứ như để
làm đệm cho tiết mục của nó.

Khả Liên xinh đến khuynh đảo ấy! Chính tôi
cũng mê mệt nó cơ mà, tôi thầm nhủ với mình: “Khả Liên, tao yêu mày lắm! Mày
cool lắm, mày đỉnh lắm!”. Chương trình dạ hội Noel này do khối mười hai tự tổ
chức nên thấm đẫm không khí chia tay. Tiếng hò reo, tiếng huýt sáo vang lên bên
dưới khán đài hòa vào với giọng hát của Khả Liên.

Tôi hoàn toàn bị Khả Liên chinh phục rồi.

Khi Khả Liên hát đến đoạn cao trào, tôi phát
hiện ra nó đang khóc.

Tôi nghĩ, câu hát: “Tại sao trong lòng em lại
chỉ có anh” là nó dành cho Sở Giang Nam.

Chắc chắn là như thế!

Hai người quả là một
đôi, xứng đôi vừa lứa, cả hai đều biết hát, lại rất giỏi nữa! Mình phải rút
lui, nhất định phải rút lui! Hơn nữa, còn phải giúp Khả Liên theo đuổi Sở

Giang Nam đến cùng!

Sau đó là mấy tiết mục tấu
hài, tiểu phẩm và múa. Tiết mục chốt là của Sở Giang Nam.

Cậu ấy biểu diễn chốt là
đúng sách rồi!

Cậu ấy đang ôm một cây
guitar lên sân khấu.

Cả khán phòng thinh lặng.

Như chờ đợi sự xuất hiện của cậu ấy.

Ánh đèn tụ ở trên người cậu ấy. Cậu ấy chẳng
nhìn vào ai, cúi đầu khẽ gảy đàn. Sở Giang Nam hát bài Tạm biệt, anh yêu em,
Người anh em nằm ở giường
. Cả hội trường im lặng đến mức như không có người,
tôi trông thấy rất nhiều bạn nữ đang khóc. Cậu ấy lại hát bài Người tình của
chàng hát rong
, lần này tôi nghe thấy giọng cậu ấy như nghẹn lại.

Tiếng nấc nghẹn ngào xen lẫn trong tiếng hát
bủa vây lấy tôi.

Cậu ấy đã hát xong, rất lâu rất lâu sau, hội
trường vẫn còn im lặng. Sự im lặng đó vừa trống rỗng vừa đáng sợ. Bỗng nhiên,
khuôn mặt ai ai cũng thấm đẫm nước mắt, những giọt nước mắt long lanh đọng trên
mặt như đông cứng lại, rồi đột nhiên tiếng vỗ tay bùng lên vang dội. Có bạn nữ
hét lên: “Sở Giang Nam, tớ yêu ấy! Sở Giang Nam, tớ yêu ấy!”.

Tiếng nói đó không phải của Khả Liên, mà của
một nhóm nữ sinh đứng dưới sân khấu.

Cuối cùng thì tôi đã hiểu, có những người trời
sinh ra là để làm hoàng tử! Cậu ấy đứng đó, phong độ, cuốn hút.

Nhìn Sở Giang Nam trên sân khấu, lại nhớ tới
sự đau khổ mấy ngày nay, lòng tôi bỗng đau nhói. Tôi nhớ, cậu ấy đã từng đi
theo tôi, đã từng nói thích tôi, vẫn còn nhớ ánh mắt nảy lửa của cậu ấy.

Kết thúc chương trình đã gần nửa đêm.

Khả Liên kéo tôi chạy ra ngoài. Lúc ấy ngoài
trời đang mưa nhỏ.

Lạnh quá! Mùa đông lạnh
như thế là vì Sở Giang Nam!

Hai đứa tôi đứng tránh mưa dưới mái hiên. Khả
Liên nói: “Mùa đông này lạnh quá phải không mày?”.

“Ừ”.

“Nào, tao với mày ôm nhau đi, chắc sẽ ấm
hơn”.

Hai đứa sát lại gần, sau đó ôm chặt lấy nhau.
Cơ thể tôi bỗng nhiên hơi run, vì Khả Liên ôm tôi rất chặt.

“Vu Bắc Bắc à, tao muốn…
tao muốn…”.

“Mày muốn gì?”.

“Tao muốn hôn mày!”.

“Hả?”.

Tôi còn chưa kịp phản ứng
gì, thì môi Khả Liên đã chạm nhẹ lên môi tôi. Tôi đứng im, sao thế này? Sao thế
này? Chuyện gì thế này?

“Mày làm trò gì đấy?”.
Tôi đẩy nó ra, nhưng cũng thấy hơi quá tay.

“Tự nhiên lúc này tao muốn
hôn mày thôi. Mày đã xem phim đồng tính bao giờ chưa? Hai đứa con gái chơi thân
nhau, trước lúc về, chúng hôn tạm biệt nhau, tao thấy hay hay, chứ chẳng cảm thấy
gì khác”.

“Nhưng mà… tao…”.

“Tao hiểu, đừng giải
thích nữa, chúng mình hãy cùng ghi nhớ nụ hôn này nhé. Tao thích mày, Vu Bắc Bắc
ạ, tao rất thích mày. Tao nghĩ, cái “thích” này rất kỳ quặc, mà chắc chắn mày
cũng cảm thấy như tao”.

Tôi
cúi đầu xuống. Đúng rồi, tôi cũng thế. Tôi cũng quý nó, nếu không tại sao tôi
bảo vệ nó như thế được! Nếu Khả Liên là con trai, chắc tôi yêu nó từ lâu rồi!
Tôi thích sự nam tính của Khả Liên, thích sự nhũng nhiễu và thuần khiết của nó,
thích cả giọng nói và khuôn mặt thanh tú của nó!

Vì vậy, tôi không trách
nó.

Hai đứa nắm tay nhau, im
lặng đứng dưới hiên.

Xa xa, có bóng người
đang đi trong mưa.

Là Sở Giang Nam! Khả
Liên nói: “Là Sở Giang Nam!”.

Tôi muốn chạy trốn, vì
tôi sợ gặp cậu ấy.

“Mày định chạy đi đâu thế?
Ở lại với tao!”. Khả Liên nói tiếp: “Hôm nay tao phải nói rõ với bạn ấy!”. Vừa
nói, Khả Liên vừa kéo tay tôi chạy trong màn mưa, tới đứng trước mặt Sở Giang
Nam.

Trong đêm, màu áo sơ mi
của cậu ấy càng trở nên trắng hơn, đẹp một cách êm đềm. Đây là lần đầu tiên cả
ba người giáp mặt nhau. Mỗi người đều có một tâm sự riêng mà không thể nói ra.
Còn tôi thì chỉ muốn chạy trốn càng sớm càng tốt.

Trốn xuống đất cũng được,
chỉ cần thoát khỏi nơi này.

“Sở Giang Nam, ấy hát hay lắm!”. Khả Liên bắt
đầu bằng một câu khách sáo.

“Cám ơn, ấy cũng thế!”. Sở Giang Nam cũng
khách sáo lại.

Cả hai người đều đang dè chừng nhau, nhưng
chính thái độ lạnh lẽo như băng đó càng khiến cho không khí trở nên gượng gạo.

“Tớ còn có việc, hai bạn nói chuyện đi nhé”.
Tôi nghĩ, rời khỏi đây sớm thì tốt hơn.

“Đừng đi!”. Cả hai dường như cùng bật ra một
lúc.

Tôi đứng ở đó một cách ngu ngốc, cảm nhận rõ
cái lạnh của mưa mùa đông. Mưa rơi trên mặt tôi, rơi trên người tôi… tôi chẳng
muốn làm tổn thương ai cả, cả hai người…

“Sở Giang Nam, ấy nói lý do cho tớ được
không?”. Giọng của Khả Liên như van nài. Nó xin một lý do, nhưng chẳng lẽ Sở
Giang Nam không yêu nó cũng phải có lý do hay sao?

“Không có lý do nào cả”. Sở Giang Nam nói.

“Nếu có, tớ có thể sửa! Tớ sẽ sửa!”. Giọng của
Khả Liên đã nghèn nghẹn lại. Dưới ánh đèn đường, tôi thấy khuôn mặt của con bé
rất nghiêm túc, ánh đèn chiếu vào khiến cho khuôn mặt càng trở nên lạnh lùng
hơn.

“Không có…”. Giọng của Sở Giang Nam cũng rất
nhỏ. Khi nói với Khả Liên câu này, Sở Giang Nam bỗng nhìn sang tôi. Cái nhìn giống
như dao đâm vào tim tôi.

“Nhưng mà… tớ thích ấy. Tớ chịu hết nổi rồi,
tớ cứ thích ấy đấy!”. Giọng của Khả Liên cao vút lên, nó quẳng hết sĩ diện sang
một bên để mà tỏ tình với Sở Giang Nam, điều đó khiến cho cả tôi và Sở Giang
Nam đều giật mình. Đầu Khả Liên ngẩng cao, mái tóc ngắn bị gió thổi rối tung,
tôi cảm thấy khuôn mặt của nó cực kỳ kiên quyết.

“Tớ cũng chịu thôi, ấy đừng làm trò nữa”. Sở
Giang Nam nói rồi quay lưng bỏ đi.

“Tớ cứ làm! Tớ thích ấy thật lòng!”. Khả Liên
bỗng nhiên chạy tới kéo Sở Giang Nam lại một cách đột ngột. Tôi cũng giật mình,
vội vàng kéo Khả Liên lại: “Mày làm cái gì thế?”.

Đúng đấy, tôi phải giữ nó lại. Khả Liên làm
thế rõ là chẳng còn tý tự trọng nào hết, chưa nói tới chuyện có khi còn bị Sở
Giang Nam coi thường cho.

Sở Giang Nam bỏ đi rồi, chỉ còn lại tôi và Khả
Liên. Khả Liên đứng im rất lâu, rồi bỗng nhiên ngồi sụp xuống. Hai tay nó ôm chặt
lấy đầu gối, đầu gục xuống: “Tại sao? Tại sao? Tại sao bạn ấy lại không thích
tao?”.

Trên thế giới này có nhiều câu hỏi tại sao đến
vậy ư? Có lẽ Sở Giang Nam cũng tự hỏi mình nhiều như thế khi bị tôi từ chối,
ánh mắt cậu ấy nhìn tôi lúc nãy như cứa vào tim tôi.

Rồi cậu ấy có ghét mình không nhỉ?

Tất cả nữ sinh của trường mình đều thích cậu ấy,
ngay cả công chúa Khả Liên kiêu kỳ cũng mê mệt, thế mà cậu ấy lại thích mình! Đến
giờ, mình vẫn không tin nổi sự thực này! Có lẽ nào? Tại sao lại thế được? Nếu
như không có Khả Liên, liệu mình có thích cậu ấy không?

Tôi tự hỏi mình câu này hết lần này đến lần
khác.

Cuối cùng, tôi cũng tìm
ra được đáp án của riêng mình: Có.

Đúng vậy: Có.

Vì cậu ấy có sức hút, thử nhìn cậu ấy hất đầu,
thử nhìn cậu ấy đi mà xem, thậm chí ánh mắt của cậu ấy khi nhìn tôi cũng đủ làm
tim tôi tan chảy.

Tôi đã bị cậu ấy chinh phục mất rồi. Trước
đây tôi vẫn còn nửa tin nửa ngờ điều đó, nhưng lúc nãy, chính khi cậu ấy nhìn
tôi, tôi đã “đổ” rồi, đã “đổ” thật rồi!

Khả Liên khóc rất lâu,
nhưng tôi cũng không khuyên gì nó cả. Cứ khóc đi, có thể khóc xong sẽ thấy đỡ
buồn hơn.

“Vứt hết đồ của cậu ta đi!”. Tôi khuyên Khả
Liên: “Mai, từ ngày mai, hãy học cách quên cậu ta, sau đó quay về với con người
mày trước kia!”.

“Không! Tao không làm được!”. Khả Liên lắc đầu.
Trong tiếng mưa, tôi nhìn thấy khuôn mặt vừa đau khổ vừa tuyệt vọng của nó,
khuôn mặt đó làm tôi buồn vô hạn.

Trưa hôm sau, tôi tìm gặp Giang Nam.

“Có việc gì à?”. Cậu ấy chống chân, khiến
cho cái xe nghiêng sát xuống đất.

“Có”.

“Ấy nói đi!”.

“Ấy thích Khả Liên đi mà!”. Tôi cúi đầu, khi
thốt ra câu này, tôi cảm thấy tim tôi đau nhói. Đúng vậy, tôi đang cầu xin thay
Khả Liên, tôi phải giúp nó. Tôi không thể nhìn Khả Liên đau khổ. Nó giống như một
nàng công chúa kiêu kỳ, từ nhỏ đến giờ nào đã bị ai từ chối thứ gì! Hơn nữa lại
là bạn thân của tôi, tôi không thể bỏ mặc nó được.

“Ấy tưởng rằng ấy bắt tớ thích Khả Liên thì tớ
sẽ thích được sao?”. Cậu ấy hỏi lại tôi.

“Tớ không biết, dẫu sao tớ cũng hy vọng ấy sẽ
thích Khả Liên. Nó thích ấy, thậm chí là yêu, nên nó mới đau khổ nhiều như thế!”.

“Nhưng ấy có biết nỗi đau khổ của tớ không? Tại
sao lại phải đi tỏ tình hộ người khác?”.

Tôi im lặng.

“Nếu muốn tớ yêu Khả
Liên, ấy phải đồng ý một điều kiện”.

“Ấy nói đi, mười điều cũng được”.

“Ấy phải cho tớ hôn”.

“Hả?”. Tôi ngẩng đầu lên, có chút phẫn nộ.

Cậu ấy nhìn tôi một cách xấu xa: “Được không?
Nếu không, làm sao tớ yêu Khả Liên được?”.

“Không, không, không”. Tôi cự tuyệt.

“Thế thì thôi, tớ sẽ không yêu Khả Liên đâu.
Khả Liên quá mạnh mẽ, quá cá tính, quá xinh đẹp và hơn người, con trai sẽ có cảm
giác sợ. Ấy không hiểu con trai, con trai không thích tìm người con gái có tính
cách mạnh mẽ giống mình. Phải bổ sung cho nhau mới được. Ấy có hiểu không?”.

“Không hiểu”.

“Biết ngay mà! Thôi, đừng lo cho người khác nữa.
Tớ nói cho mà biết, Vu Bắc Bắc, tớ sẽ không bỏ cuộc đâu! Giống như Khả Liên
không bỏ cuộc với tớ, tớ cũng sẽ theo đuổi ấy đến cùng!”.

Nói xong, cậu ấy phóng xe đi rất nhanh. Chỉ
còn lại tôi đứng đó, nhìn lá vàng thi nhau rơi xuống, nhìn bóng của cậu ấy đi
xa dần khỏi tầm mắt, bỗng nhiên nước mắt tuôn lã chã. Sở Giang Nam ơi, tớ đang
khóc vì ấy đấy, vì những lời ấy vừa nói lúc nãy… tớ đang khóc.

Tôi biết rằng, có lẽ, có lẽ tôi đã yêu cậu ấy.

Nhưng, điều đó là có lỗi. Vì Khả Liên yêu cậu
ấy, Khả Liên đã từng nói rằng Giang Nam là của nó và không ai được phép cướp
đi.

Tôi cắn chặt môi và hứa: “Tôi sẽ im lặng,
chôn giấu tình yêu của mình thật chặt, thật sâu vào tận đáy lòng, chôn sâu mãi
mãi”.

Chương
6

“Tớ hôn ấy được không?”.

“Tớ hôn ấy được không?”.

Câu nói ấy cứ văng vẳng trong đầu tôi, tối
đó, tôi lại mơ thấy Sở Giang Nam.

Tôi mơ thấy cậu ấy lại gần tôi, ở trước cửa
thư viện, và dang tay chặn tôi lại.

“Tránh ra”. Tôi nói: “Tớ phải đi”.

“Thế thì cho tớ hôn”.

“Không”. Tôi nói “Không”. Mặc dù nói không,
nhưng tôi vẫn lại gần cậu ấy. Cậu ấy kéo tôi vào lòng, sau đó ôm chặt lấy tôi
và nói: “Ấy có thích tớ không?”.

Cậu ấy thật hống hách, thật chẳng ra làm sao,
nhưng cũng thật lãng mạn và nồng nhiệt.

“Tớ… tớ… tớ…”. Chưa kịp nói gì, tôi bỗng cảm
thấy mặt mình áp sát mặt Giang Nam, cậu ấy cúi xuống, và hôn tôi rất sâu.

Toàn thân tôi lạnh toát, chân tay run lẩy bẩy,
môi tôi cũng run. Tôi cảm thấy thoắt nóng, rồi lại thoắt lạnh, tâm hồn tôi rung
rinh.

Bỗng nhiên Khả Liên xuất hiện ở giữa chúng
tôi!

Tôi choàng tỉnh. Tỉnh dậy
rồi mới biết chỉ là một giấc mơ.

Chăn của tôi ướt sũng, hơn nữa, giấc mơ lúc
nãy làm mặt tôi đỏ ửng lên. May mà là mơ, nhưng tại sao lại là mơ? Tôi thật hư
hỏng, dám nằm mơ thấy Giang Nam hôn mình! Trời ơi!

Người tôi hâm hấp nóng, không khéo là sốt rồi,
do tối qua tắm mưa đây mà. Tôi đi tìm thuốc trong ngăn kéo, bỗng thấy bức ảnh
chụp chung với Bí Ngô. Hồi mười hai tuổi, hai đứa chúng tôi nhìn thật ngây thơ.
Haizz, nếu mà được trở lại quá khứ thì tốt biết mấy.

Tôi uống một viên Aspirin, mồ hôi lại toát
ra, chăn thì ướt. Tôi liền gọi điện cho Khả Liên: “Xin nghỉ cho tao nhé! Sốt mất
rồi!”.

“Tao cũng thế!”. Khả Liên nói: “Tao cũng sốt
rồi. Cả đêm chỉ nằm mơ thấy mày và Sở Giang Nam”.

Giấc mơ của hai đứa hóa ra đều có ba người.

Hôm đó, tôi và Khả Liên
đều không đi học. Tôi nghĩ lung tung, đọc sách một lúc, đầu cứ ong ong, lại giở
một cuốn tản văn của Lý Bích Hoa, đọc được mấy câu rồi lại khóc.

Sự cô đơn bỗng nhiên tìm đến, như rạp chiếu
phim sau khi kết thúc một bộ phim. Giống như sự cô đơn của tôi đêm nay.

Sao tôi lại thích khóc như thế chứ?

Trước đây, tôi không biết khóc, gặp chuyện gì
khó khăn tôi cũng không khóc bao giờ. Thế mà giờ đây, nước mắt cứ tự nhiên mà
rơi. Có phải là do tình yêu không?

Hôm sau đi học, tôi thấy Khả Liên tiều tụy đi
nhiều lắm. Hai đứa nhìn nhau, rồi lặng lẽ về chỗ ngồi, sau đó tôi bắt đầu nhìn
mưa ngoài cửa sổ.

Trận mưa này cứ dai dẳng mãi không dứt.

Lạnh quá! Mùa đông này lạnh quá!

Giờ thể dục, tôi và Khả Liên cứ đi lung tung
trong sân vận động. Thầy thể dục gọi hai đứa lại: “Hai em sao vậy?”. Thầy thể dục
còn rất trẻ, vừa tốt nghiệp đại học xong, mặt còn búng ra sữa thì làm sao mà quản
lý được hai đứa học trò này. Thầy bắt chúng tôi chạy quanh sân nhưng chúng tôi
không thèm nghe lời thầy.

“Chạy vòng quanh sân, mỗi người năm vòng!”.

“Em đang “đến tháng””. Khả Liên nói.

Khả Liên nói rất to, con trai đều quay lại
nhìn hai đứa. Mặt tôi đỏ lên: “Sao mày lại nói to thế cơ chứ!”. Thầy thể dục bị
chúng tôi đặt biệt danh là “Taekwondo” vì thầy tập Taekwondo, tôi nói:
““Taekwondo” cười bọn mình thối mũi mất!”.

Khả Liên nói: “Bọn mình
phải trêu cho thầy giật mình chơi”.

“Taekwondo” đúng là bị giật mình thật, chẳng
nói năng gì nữa mà bỏ đi.

Tôi và Khả Liên cũng đi,
Khả Liên nắm lấy tay tôi, sau đó nói bằng giọng ấm ức: “Vu Bắc Bắc này, mày nói
đi, tao nên làm thế nào? Ngày nào tao cũng mơ thấy bạn ấy, cứ như một con ngốc
ý! Không có bạn ấy tao không sống nổi”.

“Không có bạn ấy tao không sống nổi”. Câu
này nghe nghiêm trọng quá.

“Nhưng bạn ấy đã không
thích mày, thì mày cũng chẳng vui vẻ gì. Tao nghĩ hay là mày thôi đi”. Mình tôi
hiểu tâm sự của Sở Giang Nam, tôi không thể hùa vào với Khả Liên vì con đường
chinh phục Sở Giang Nam quá chông gai.

“Không, tao sẽ không từ bỏ”. Thái độ của Khả
Liên rất kiên quyết. Trong gió mùa đông, mái tóc ngắn của nó lại bị thổi tung.
Lần đầu tiên nhìn thấy thái độ nghiêm túc của Khả Liên, tôi thấy giật mình.

“Thế mày định làm gì?”.

“Tao sẽ chờ bạn ấy trên đường mỗi ngày, chỉ
nhìn theo thôi, cho tới khi bạn ấy lay chuyển”.

“Nhưng đâu phải chờ đợi và ép buộc mà được!
Mày đừng ngốc nghếch nữa, hãy thôi đi!”. Tôi đau lòng nói. Đúng vậy, tôi thương
Khả Liên, tôi không ngờ con bé lại cố chấp thế, kết quả là tự nó chuốc lấy đau
khổ thôi, vì tôi biết Sở Giang Nam không thích Khả Liên.

Nhưng Khả Liên vẫn cứ cố chấp như thế. Hai đứa
tôi đứng cạnh bức tường thư viện có những cành cây leo đều đã khô héo cả. Ánh mắt
của Khả Liên vừa lạnh vừa kiên quyết. Thích một người mà không được thích lại,
chắc cũng chỉ đến thế mà thôi!

Tôi thực sự không biết nói gì hơn, tôi đã
thuyết phục Sở Giang Nam nhưng cậu ấy cũng không nghe tôi, hơn nữa, điều kiện
cậu ấy đưa ra thật phi lý. Tôi ơi, tôi ơi, tôi phải làm sao đây?

Sau tết Dương lịch.

Ngày đầu tiên đi học, tôi
nhận ra Khả Liên không đến lớp.

Khả Liên sao thế nhỉ, hay là ốm rồi? Sao
không gọi điện cho mình nhỉ? Cả buổi sáng tôi thấp thỏm không yên, cứ nhìn chỗ
ngồi trống trước mặt mà bần thần. Khả Liên nghỉ học, trong lòng tôi cũng trống
rỗng. Khả Liên gặp chuyện gì rồi?

Cô chủ nhiệm Miêu hỏi tôi: “Vu Bắc Bắc, sao
hôm nay Khả Liên không đi học?”.

Dù tôi và nó cùng phe, nhưng sao nó lại nghỉ
học không xin phép chứ?

“Dạ, bạn ấy bị ốm”. Tôi nói: “Bạn ấy nhờ em
xin phép cô”. Tôi đã nói dối.

Nhưng cũng có khi Khả Liên ốm thật?

Chiều, tôi vừa đến trường thì thấy Khả Liên đứng
chờ trước cửa phòng học. Mặt Khả Liên trắng bệch, ánh mắt lạnh lẽo, chứa đầy sự
tuyệt vọng và đau khổ. Tôi hỏi: “Mày sao thế?”.

“Đi theo tao đi!”.

“Nhưng sắp vào học rồi!”.

“Đừng lắm chuyện, đi, mày phải đi với tao,
tao sắp điên rồi!”.

Buổi chiều có bốn tiết, Khả Liên kéo tôi đi,
chẳng quan tâm tới điều gì khác mà chỉ kéo tôi chạy, chạy rất nhanh. Tôi gần
như theo không kịp.

“Cuối cùng là sao thế?”. Tôi hỏi trong hơi thở
dồn dập: “Mày bỏ tay ra đi, tao chạy không nổi nữa rồi!”.

Hai đứa tôi đứng trên con đường nhỏ ngoài trường.
Khả Liên bỗng ôm chặt lấy tôi và khóc rất to.

“Sao thế? Sở Giang Nam lại
từ chối mày rồi phải không?”.

Tôi nghĩ, chắc chắn là do Sở Giang Nam, chỉ
có thể là cậu ấy mới khiến cho Khả Liên tuyệt vọng như thế.

“Không phải là từ chối!”.

“Thế là cậu ấy đáp lại rồi?”.
Tim tôi bỗng nhiên lạnh ngắt, lẽ nào Giang Nam đã chấp nhận Khả Liên?

“Không,
không phải, không phải không phải không phải!”.

“Thế
là thế nào? Mày làm tao tức chết mất! Mày nói đi!”.

“Sở Giang Nam, Sở Giang
Nam, Sở Giang Nam đi rồi!”.

“Đi rồi? Đi đâu rồi?”.

“Chuyển đi rồi, về Bắc Kinh rồi!”.

“Hả?! Bao giờ?”.

“Sáng nay. Tao vừa nghe nói tối qua, sau đó
sáng nay đi ra ga định tiễn bạn ấy, tao chờ suốt cả buổi sáng, vì tưởng bạn ấy
đi tàu, mãi sau mới biết bạn ấy đi từ lâu rồi, mà lại đi máy bay!”.

“Hả? Trời ơi!”. Tôi nghe thấy tin này, tim bất
giác chùng xuống, dường như bị vật gì đè nặng. Giang Nam đi rồi, mọi thứ đã kết
thúc, những sự thương nhớ đau khổ cũng kết thúc đi thôi.

“Đi cũng tốt”. Tôi nói.

“Không tốt, không tốt
chút nào! Tao phải làm sao đây?”.

“Mày có thể làm được gì chứ?”. Tôi nhìn Khả
Liên trong cơn tuyệt vọng, và đồng cảm nói rằng: “Hãy học cho tốt, chẳng phải
mày muốn ra nước ngoài sao? Học giỏi vào rồi đi du học, thế là hay nhất, con
trai trên thế giới này thiếu gì”. Tôi nói vậy, thực ra là để khuyên nó.

“Không du học nữa, tao muốn đi tìm bạn ấy!”.

“Mày bị thần kinh à? Còn mấy tháng nữa là thi
đại học, đừng giở trò nữa!” Lần này tôi bực thật rồi.

“Bạn ấy đi rồi, sao bạn ấy lại đi chứ?”.
Khi nói câu này, nước mắt của Khả Liên rơi lã chã xuống áo. Khi khóc, nhìn Khả
Liên thật giống một đóa hoa lê trong mưa. Tôi đưa khăn giấy cho Khả Liên, nhìn
lên bầu trời xám xịt, lòng tôi cũng xám ngắt theo. Sở Giang Nam ra đi, tại sao
lòng tôi lại buồn như vậy, cũng trống rỗng như vậy?

Ôi, tuổi thiếu niên ai biết được mùi vị của nỗi
buồn, cái hương vị của mối tình đầu giống như trái cây chín sớm, vừa đắng chát
vừa ngây thơ.

Khả Liên như biến thành
một người khác, không còn vừa nhẩm rock vừa đi nữa, cũng không còn bật ngón tay
như dân Punk(4) nữa. Nó trở nên trầm mặc ít nói, càng ngày càng kỳ
quặc. Ngày trước tan học xong nó toàn đợi tôi, nếu tôi phải trực nhật nó cũng vẫn
chờ. Vậy mà bây giờ tan học xong thì một mình xách ba lô bỏ về, gọi nó nó cũng
không nghe.

(4)Dân Punk: Những người mê nhạc rock ăn mặc khác
người.

Toàn là do Sở Giang Nam gây ra.

Lòng tôi cũng có nhiều xáo trộn. Sở Giang Nam
ra đi, tôi vẫn đến lớp của cậu ấy, nhìn chỗ ngồi trống trải của cậu ấy, mà cái
bóng hình ngược sáng ấy vẫn ở trong tim tôi như cậu ấy vẫn còn ở đó, y như thật,
y như thật.

Tôi lại đi xem bài thơ của mình viết trên bảng
tin, đứng trong cơn mưa mùa đông, tôi khe khẽ nhẩm:

Em yêu

Buổi hoàng hôn có mưa nhỏ

Một người bước đi vui vẻ

Trong nỗi buồn khe khẽ

Nghe ve kêu trong khắc thu tàn

Nhìn lá vàng rơi bay theo gió

Ngày thu vui vẻ

Không lạnh chút nào

Vì lòng ấm áp

Em như chú ve mùa thu đó

Có một mùa thôi

Đã tốt lắm rồi

Chẳng cần nhiều hơn nữa

Cuối cùng, đọc xong dòng cuối, bỗng nước mắt
đầm đìa trên mặt, giống như Sở Giang Nam đang đọc.

Tại sao lòng tôi lại đau khổ thế? Tại sao lại
thấy giống như khi rút sợi? Nỗi buồn giống như những sợi tơ, gói thành một kén
tằm. Mà người ở trong kén, người này, lại chính là Sở Giang Nam - kẻ đã vừa cười
vừa nói một cách xấu xa rằng: “Tớ hôn ấy một cái được không?”.

Tôi gượng gạo quá, tôi bị giày vò quá!

Bảy ngày sau, tôi nhận được một bức thư bảo đảm.

Thư đến từ Bắc Kinh, phong bì màu xanh da trời
nhạt, nét chữ mềm mại làm tim tôi quặn lại, bên trong có một tấm ảnh và một lá
thư. Bức ảnh chụp ở trước Thiên An Môn, cậu ấy ngồi bên cầu Kim Thuỷ, hai chân
duỗi thẳng, mắt nhìn bầu trời chiều, mặt trời lặn dần, trên mặt cậu ấy vẫn còn
đọng lại ánh hoàng hôn.

Tay của tôi cứ run lên, run mãi.

Từ sau khi nhận được bức thư đó, tôi bỗng trở
thành một người có bí mật.

Lá thư đó, tôi ôm chặt lấy, chạy như bay
trong ánh chiều tà, chạy một mạch tới phía sau giảng đường nằm ngoài trường,
tôi nhẹ nhàng dùng răng mở nó ra, và rồi đã nhìn thấy người trong mơ của mình.

Là Sở Giang Nam!

Là Sở Giang Nam gửi ảnh và còn viết thư cho
tôi!

Cậu ấy viết:

“Tớ không thể quên được, nằm mơ cũng thấy ấy,
tỉnh dậy cũng thấy ấy, say cũng thấy ấy. Nếu như, nếu như ấy cũng thích tớ, thế
thì, có thể đến Bắc Kinh thăm tớ một lần được không? Nếu như ấy đến, tớ sẽ rất
vui, còn nếu ấy không đến, tình yêu của tớ sẽ lạnh dần…”.

Cậu ấy muốn mình đến Bắc Kinh, đến Bắc Kinh
tìm cậu ấy.

Một lời mời thật mạnh dạn!

Tôi ngồi trong gió chiều ở trước giảng đường,
cúi đầu, làm thế nào làm thế nào làm thế nào đây nhỉ? Mình có thích cậu ấy
không? Có yêu không? Không thích cậu ấy? Không yêu cậu ấy? Còn Khả Liên thì
sao? Hàng nghìn hàng vạn câu hỏi trong lòng giày vò tôi rối như tơ vò, làm tôi
cứ ngồi thế đến khi trời tối.

Tôi đọc lại lá thư hết lần này đến lần khác,
nước mắt của tôi không ngừng rơi xuống nó. Cậu ấy mới đi có mấy ngày mà đã có
thư về rồi, hình như trong lòng cậu ấy có tôi thật.

Đi hay không? Đi hay không?

Tôi lấy ra một đồng xu, mặt ngửa sẽ đi, còn mặt
sấp là không đi. Ba ván thắng hai. Tôi ném ba lần, lần nào cũng nhắm chặt mắt rồi
mới dám run run hé ra nhìn.

Ba lần, mặt ngửa, đều là mặt ngửa.

Ý trời rồi! - Tôi nghĩ - Đây là ý trời!

Cuối tuần được nghỉ một ngày.

Tôi xin nghỉ thêm một buổi, nói với bố mẹ là ở
nhà Khả Liên vì bố mẹ Khả Liên đều không có nhà. Sau đó, tôi lên tàu đi Bắc
Kinh.

Không có chỗ ngồi nên tôi phải đứng suốt.
Trong những người đang vội vã về nhà ăn Tết, tôi ngửi thấy mùi mồ hôi, nhìn những
chiếc túi chen chúc dưới chân, trong lòng vừa cảm động vừa bất an, ôm ấp một giấc
mơ về Sở Giang Nam. Đêm nay với tôi là một đêm khó quên.

Trước khi đi, tôi đã gửi một tin nhắn cho
Giang Nam, chỉ ghi chuyến tàu.

Đúng vậy, tôi nghĩ, nếu như cậu ấy hiểu, cậu ấy
sẽ biết là tôi đáp chuyến tàu đó đến.

Đương nhiên trong lòng tôi vẫn còn Khả Liên,
Khả Liên đau khổ chừng nào tôi đều hiểu. Vì vậy, trong lòng tôi đan xen nhiều cảm
xúc khác nhau. Hóa ra, hóa ra không chỉ là ngọt ngào, nhiều hơn nữa là sự chua
chát.

Sáng sớm, tàu từ từ tiến vào ga Bắc Kinh.

Tôi đi xuống sân ga.

Từ xa, tôi đã nhìn thấy một người đứng trong
gió của phương Bắc.

Gió phương Bắc lạnh thật, lạnh thật đấy. Sáng
sớm tinh mơ thế này, tôi đến từ Hàng Châu chỉ để đi tìm một người, cậu ấy lặng
lẽ đánh cắp trái tim tôi, người đó tên là Sở Giang Nam.

Tôi vẫn nhớ, hôm đó tôi mặc một chiếc quần
màu xanh ngọc bích. Tôi thích màu lam, màu lam là màu thu hút, lại có chút đỏng
đảnh. Lần đầu tiên tôi bị hút hồn bởi màu xanh lam là khi tôi nhìn thấy một cô
gái mặc bộ sườn xám màu này, một cô gái hư hỏng của người đàn ông cạnh nhà. Đôi
chân thon dài, eo nhỏ, khuôn mặt hơi trắng, mái tóc uốn sóng to bồng bềnh lẳng
lơ. Màu xanh đó được mặt trời dát vàng lên, nhìn như trong mơ.

Tôi đã bị màu xanh đó mê hoặc. Về sau, đọc

Kandinsky(5) luận về màu sắc tôi mới biết màu xanh lam là một
màu thu hút. Nó hấp dẫn hơn màu đỏ, thần bí hơn màu vàng, đẹp hơn màu đen. Nếu
một cô gái mặc màu xanh lam thì quá chuẩn, cô ta sẽ đẹp một cách khuynh đảo.

(5) Kandinsky
(1866 - 1944) là một nhà nghệ thuật hiện đại của Nga.

Ngày xưa, tôi thích màu đỏ một cách ngu ngốc
và thiếu hiểu biết, cho rằng màu đỏ mới là màu bắt mắt nhất, là hàng đầu, là nổi
bật nhất, màu đỏ mới thể hiện sự tự tin và kiêu kỳ. Nhưng sau khi nhìn thấy cô
ta mặc bộ váy xanh, tôi mới tỉnh ra, màu xanh lam, nếu kết hợp với phụ nữ mới gọi
là cái đẹp.

Từ đó, tôi mê muội màu xanh lam, lam đậm, lam
nhạt, và cả xanh tím than. Màu tím chính là màu mà tôi si mê nhất, tôi mua các
loại quần màu lam và màu xanh tím than, phối với áo sơ mi trắng rộng, bản thân
tôi cũng cảm thấy thoải mái và bay bổng, khó tránh khỏi cảm giác tự yêu bản
thân. Nhưng cũng đúng, đúng đến mức hoàn hảo.

Tôi còn nhớ bầu trời đêm của Van Gogh là màu
xanh lam, màu xanh như ma mỵ, vừa tuyệt vọng vừa đắm đuối. Tôi biết bản thân
tôi yêu say đắm màu xanh lam buồn bã, dường như màu xanh lam đó có thể ngửi thấy,
nghe thấy, có thể làm người ta khóc. Tôi biết, việc tự sát của Van Gogh là tất
yếu, màu xanh ấy như đòi mạng của ông. Giống như tình yêu có thể đòi mạng người
ta. Bởi vì, màu xanh lam và tình yêu đều giống nhau, bên trong đều chất chứa một
phần cô độc.

Tôi còn thích nhạc
Blues, thứ nhạc ít người thích, thứ nhạc rất ư tiểu tư sản. Thứ âm nhạc này
mang một vẻ đẹp cô độc. Tôi có thể là một cô gái uống say nằm trên thảm, hút một
điếu thuốc, nghe giai điệu chẳng liên quan gì tới ái tình, cứ như thế, thả nhẹ
cho tâm hồn dạo bước, rơi xuống, mang theo một chút mơ màng, một chút phấn hồng,
một loài hoa lạ nở, một loài hoa lạ tàn, nào ai để ý? Nhưng mà, sẽ nhớ mãi màu
xanh lam. Cô ấy mặc chiếc quần màu xanh sapphire, bên trên có tua rua, sẽ nhớ
mãi cảnh quay này, sẽ yêu trong mê muội, bởi vì màu xanh đã khóa chặt kiếp này.

Những dòng trên, tôi đã từng đăng trên báo
trường, và Sở Giang Nam đã từng khen. Vì thế, tôi biết, tôi phải mặc chiếc quần
màu xanh lam.

Và lúc này đây, cô gái mặc chiếc quần xanh
lam đang đứng trước mặt Sở Giang Nam.

Cậu ấy nhìn tôi, nhìn tôi rất lâu.

Tôi nhìn cậu ấy, áo jacket màu nâu, quần bò
màu xanh mài. Hai người nhìn nhau rất lâu mà chẳng nói gì. Cậu ấy mở áo khoác,
sau đó bọc tôi vào bên trong. Đây là lúc tôi gần cậu ấy nhất, cơ thể cậu ấy ấm
áp quá, hơi ấm đó truyền sang tôi, tôi bỗng run lên.

Cậu ấy thì vừa ôm vừa kéo tôi đi.

Nước mắt tôi lại rơi lã chã.

Chúng tôi ăn sáng trong một
quán ăn nhỏ gần ga Bắc Kinh.

Tôi vẫn nhớ bữa ăn đầu tiên ăn với Sở Giang
Nam, uống nước đậu nành của Bắc Kinh xưa, ăn bánh rán Đại Liên và một ít quẩy mềm.
Tôi thích bánh rán Đại Liên, từng chiếc dài dài mà lại tròn quay, nhìn rất đáng
yêu.

Tôi ăn ba cái liền.

“Đói lắm hả?”.

“Ừ”. Tôi nói: “Đứng suốt đêm, ấy xem, chân
cũng sưng lên rồi”.

Cậu ấy ngồi xuống và xoa chân cho tôi. Hành động
này làm tôi thấy ấm áp nhưng cũng thật xót xa. Tôi nghĩ, cậu ấy yêu mình thật
lòng, nếu không yêu, tại sao lại quỳ xuống mà bóp chân cho tôi được?

Tôi và cậu ấy chỉ có một ngày ở bên nhau. Tối,
tôi sẽ phải lên tàu đêm để về Hàng Châu, sau đó còn đi học. Tôi đã nói dối, lừa
cả bố mẹ để bỏ nhà đi theo cậu ấy.

Lần bỏ nhà đi này mang
bao nhiêu kích động và điên cuồng của tuổi trẻ. Chỉ vì một câu nói của cậu ấy
mà tôi tới đây.

Ở đầu đường, trong cái lạnh tê tái mà trong
trẻo của Bắc Kinh, có hai thiếu niên, đứng nhìn nhau rồi cùng cười phá lên.
Giang Nam nói rằng: “Tớ đã sắp xếp cả rồi, hôm nay ấy cứ nghe lời tớ đi!”.

Báo cáo nội dung xấu