Tìm lại yêu thương ngày xưa - Chương 11 - Phần 4
Sau
màn cầu hôn khiến Ngọc Loan ngây ngất là một bữa tối cực kì lãng mạn dưới ánh
đèn cùng âm nhạc du dương. Ngọc Loan ngồi nhìn Vũ Phong nắm lấy bàn tay trái
của mình, anh khẽ vuốt từng ngón tay thon nhỏ mềm mại của cô. Anh tháo đi chiếc
nhẫn cưới cũ, sau đó cẩn thật đeo vào tay cô chiếc nhẫn mới, đeo xong anh nhìn
chiếc nhẫn lấp lánh trên tay cô thật lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn Ngọc Loan, hai
người nhìn nhau trong im lặng, ánh mắt thay lời nói trong giây phút này. Yêu và
được yêu là sự hạnh phúc lớn nhất của đời người.
Cuối
cùng Vũ Phong đưa Ngọc Loan về nhà của hai người họ, anh nắm tay cô đi đến cửa
nhà. Một tay đưa vào túi lục tìm chìa khóa, một tay vẫn giữ chặt tay Ngọc Loan không
rời. Ngọc Loan thấy anh khổ sở đưa tay chèo về phía bên kia túi quần mò mẫm lấy
chìa khóa mà vẫn không chịu buông tay cô ra thì khẽ cười, nhưng trong nụ cười
mang theo cảm giác ngọt ngào khôn tả. Cô khẽ siết chặt tay anh, hy vọng bàn tay
này sẽ không rời xa cô lần nữa.
Về
đến nhà trời cũng đã chuyển khuya, Ngọc Loan liền đi tắm, quả thật ở nhà luôn
có cảm giác thoải mái hơn. Cô nhìn gương mặt đỏ hồng hạnh phúc của mình trong
gương, gương mặt cô đúng là gầy hơn trước, mắt dường như trũng sâu hơn một chút
nhưng ánh mắt rất sáng, nụ cười hiển hiện trên môi không ngừng. Cô đưa ngón tay
đeo chiếc nhẫn cưới mới lên ngắm nhìn, cô không biết cô đã ngắm nhìn nó bao lâu
rồi, từ lúc Vũ Phong đeo nó lên tay cô, cô đã không thề rời mắt được nó. Cô
mong hạnh phúc này cứ kéo dài mãi chứ không phải là ảo ảnh hư vô.
Ngọc
Loan khẽ lắc đầu, cô quấn chặt chiếc áo tắm lên người, lười biếng thay áo ngủ,
cô nhanh chóng trèo lên giường, mang theo niềm hạnh phúc kia muốn chìm vào giấc
mộng để nó mãi mãi là niềm hạnh phúc của lòng cô. Cô mân mê chiếc nhẫn rồi nắm
chặt nó trong lòng bàn tay, nhất định sẽ không để nói rời khỏi tay mình.
-
Em tắm xong rồi à? - Vũ Phong đột ngột đẩy cửa bước vào.
Tiếng
mở cửa khiến Ngọc Loan giật mình, nụ cười hạnh phúc ngây dại của cô bỗng trở
thành nụ cười xấu hổ, ai lại tự nằm cười một mình như con ngốc như thế chứ. Cô
che giấu nụ cười của mình ngồi dậy nhìn Vũ Phong hỏi:
-
Có chuyện gì sao anh?
-
Anh còn có chuyện chưa nói với em. - Vũ Phong đáp, nụ cười và ánh mắt anh mang
đầy vẻ bí hiểm.
-
Là chuyện gì?
Vũ
Phong cười cười không đáp, anh tiến đền gần cô, tự nhiên ngồi xuống giường, sát
bên cạnh cô. Chiếc nệm bị lún xuống, người Ngọc Loan hơi ngã về phía Vũ Phong,
va chạm vào anh. Hơi thở anh phả lên cái gáy vừa tắm xong của cô, khiến nó nhồn
nhột mang một cảm xúc khó tả thành lời, tim cô bỗng đập mạnh không ngừng. Dù
cách một lớp áo tắm dày như thế nhưng mà cô vẫn cảm thấy được thân nhiệt nóng
bỏng của anh, Ngọc Loan cắn môi thầm nghĩ, may mà cô lười không mặc áo ngủ, nếu
không thì thân cô chắc giờ đây đã bị thêu cháy mất rồi.
Ngọc
Loan muốn nhích người ra nhưng cảm thấy ngại. Người cô cứng đờ, bất động. Cô cố
tìm cách thoát ra khỏi trạng thái ngượng ngùng này bèn cố gắng cười hỏi:
-
Còn chuyện gì muốn nói với em sao?
-
Uhm... - Vũ Phong không đáp chỉ khẽ ừ một tiếng, môi anh đã sát bên tai cô.
Ngọc
Loan giật thót cả người khi môi anh chạm vào vành tai cô. Cô bị một trận run
rẩy toàn thân, yếu ớt khẽ giọng kêu:
-
Vũ Phong... Vũ Phong...
-
Anh muốn... Anh rất muốn... - Lúc này ánh mắt nóng bỏng của Vũ Phong đang chiếu
lên gương mặt cô khiến gương mặt cô nóng bừng lên, tim Ngọc Loan đập không
ngừng. Ánh mắt anh cho thấy anh không hề đùa, không phải là trêu chọc cô. -
Chúng ta đã là vợ chồng, chuyện này sớm muộn gì cũng phải xảy ra, không phải
sao?
Cô
có thể hiểu lời Vũ Phong nói, chỉ là cô chưa từng nghĩ đến tình huống này, ít
nhất anh cũng nên cho cô chút thời gian để chuẩn bị chứ. Dù sao đây cũng là lần
đầu tiên của mình, cô có chút ngượng ngùng...
-
Em thơm quá. - Vũ Phong kề tai cô khẽ nói, môi anh lướt một đường từ tai đến
môi cô, bờ môi ẩm ướt mềm mại mang hương vị của rượu nho mà vừa nãy họ uống.
Vũ
Phong rõ ràng không hề cho Ngọc Loan có thêm thời gian để suy nghĩ và chuẩn bị,
môi anh bắt đầu di chuyển khắp nơi trên gương mặt cô, chỉ là nhưng nụ hôn chạm
khẽ, từ môi, mắt, mũi, đến chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn của cô. Ngọc Loan cảm
thấy nhột nhột khó chịu trong người cô, một luồng máu nóng đang nổi loạn chạy
khắp cơ thể cô. Cô run run chống tay lên người Vũ Phong, lần nữa yếu ớt kêu
lên:
-
Vũ Phong, Vũ Phong...
Nhưng
anh đã nắm chặt lấy tay cô vòng ra sau eo mình, để hai tay của cô ôm lấy eo của
anh, giọng anh ngọt ngào đầy mờ ám khàn khàn nói:
-
Đừng sợ.
-
Em... em...
Ngọc
Loan gần như thở không nổi đáp không nên lời, cô vẫn chưa có kinh nghiệm về
chuyện này. Nói thật là cô không đủ can đảm để ngồi xem mấy cái phim đó để tăng
thêm sự hiểu biết cho tuổi trưởng thành.
-
Em cứ ngoan ngoãn nằm yên là được, còn lại cứ để anh hướng dẫn. - Vũ Phong như
hiểu được suy nghĩ của cô, anh khẽ cười.
Sau
câu nói đó của Vũ Phong, Ngọc Loan không biết từ bao giờ mình đã ngã xuống
giường rồi. Vũ Phong thuận thế đè lên người cô, tiếp tục những nụ hôn như mưa
sa bão táp trên môi cô. Ngọc Loan hoàn toàn không thể kháng cự được nụ hôn mạnh
mẽ của anh.
Thân
thể Ngọc Loan run lên một cách mạnh mẽ, một cảm giác mãnh liệt cùng sự kích
thích từ đôi môi truyền đến bại não.
Vũ
Phong hôn Ngọc Loan cực kì dịu dàng nhưng cũng không kém phần mãnh liệt, anh
gần như muốn hai đôi môi không không ngừng cuốn lấy nhau không rời, lúc nóng
lúc lạnh. Nụ hôn khiến đôi môi Ngọc Loan cảm thấy tê dại, nụ hôn của Vũ Phong tràn
ngập sự khiêu khích, khiến thân thể Ngọc Loan run lên yếu ớt, cô buông lỏng bản
thân trong lòng anh mà cảm nhận sức nóng đang lan tỏa, bao trùm lên cơ thể cô.
Một
nụ hôn triền miên kéo dài, nụ hôn ấy dường như chứa đựng sự đợi chờ của cả anh
và của cô từ rất lâu rồi, một nụ hôn chân thật của hai trái tin cùng huống về
nhau, cùng trao nhau những yêu thương ngọt ngào không xa rời.
Ngọc
Loan khẽ nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn của Vũ Phong, đây chính là kết quả của sự
chờ đợi mà cô hằng kiên trì. Bất kể phải trả giá thế nào, kết quả như thế nào,
cô cũng chấp nhận, chỉ đổi lại tình yêu của anh dành cho cô, cuối cùng cô đã có
được trái tim anh. Cô vòng tay lên cổ anh, giữ lấy anh cho riêng mình, muốn
chìm đắm mãi trong nụ hôn của anh.
Môi
và lưỡi quấn lấy nhau, tình cảm dâng trào cùng bao khao khát, Ngọc Loan không
kiềm chế được mà hít vào thật sâu, phần không khí mang hơi thở và mùi vị của
anh, càng khiến thân thể cô bủn rủn.
Vũ
Phong cảm nhận được sự ưng thuận của Ngọc Loan, cơ thể hai người quấn lấy nhau,
tay anh bắt đầu dịch chuyển chậm chạp từ cổ rồi thăm dò từ từ đến ngực cô. Tay
anh cứ lần lượt thăm dò từng nơi một mở đường cho đôi môi, đầu lưỡi của anh mơn
trớn từng tấc da thịt của cô. Ngọc Loan thở dốc không ngừng, cố gắng hít sâu.
Từng
ngón tay mát lạnh của Vũ Phong chạm vào da thịt vừa mới tắm của cô lại tạo ra
sức nóng không ngừng. Từng ngón tay chui vào vạt áo của cô mà nhẹ nhàng len vào
lần đến xương sườn rồi đến ngực cô một cách nhẹ nhàng.
Một
lúc sau, Ngọc Loan cảm thấy một sự lạnh lẽo thổi quét qua người cô, chiếc áo
khoác tắm của cô đã bị Vũ Phong vạt sang hai bên để lộ cơ thể đầy gợi cảm.
Ngọc
Loan hoảng hốt mở mắt ra, cô nhìn thấy trong mắt anh là toàn bộ cơ thể không
mảnh vải che thân của mình. Lúc nảy cô vẫn chưa bận đồ lót, cảm giác ngượng
ngùng xấu hổ bao trùm lấy cô khi đôi mắt anh như có lửa nhìn từng tấc da thịt
cô, cô vội vàng dùng tay giơ lên cao che đi đôi mắt của anh, giọng cô có chút
mếu nói:
-
Không được nhìn.
Vũ
Phong thấy bộ dạng xấu hổ của cô, so với vẻ dạn dĩ của Hà Trang khi hai người
họ lần đầu tiên thật là khác biệt. Ngọc Loan quá trong sáng, quá ngoan ngoãn,
nhưng chính vì vậy càng khiến cô đẹp hơn vào trong thời khắc này.
Vũ
Phong bật cười trước bộ dạng lúng túng che mắt anh, anh gỡ tay cô ra nhìn cô âu
yếm nói:
-
Em không biết là khi người ta không thấy đường, các giác quan khác càng nhạy
cảm hơn sao?
Vũ
Phong vừa nói vừa đưa tay bắt đầu cởi từng nút áo của mình ra, để lộ cơ bắp
hoàn mỹ. Ngọc Loan đỏ cả mặt kêu nhỏ một tiếng rồi nhắm tịt mắt lại.
Ngọc
Loan không biết rằng dáng vẻ lúc này của cô càng khiến Vũ Phong kích động nhiều
hơn, càng ham muốn cô hơn. Anh kế xuống ôm lấy cô hôn mãnh liệt hơn và càng
không thể khống chế được bản thân. Những nụ hôn rơi lên khắp thân thể mịn màng,
để lại những dấu vệt đỏ rực.
Ngọc
Loan như tan ra, cả người cô nóng bừng lên, người cô như rơi vào màn sương dày
đặc, mơ mơ hồ hồ, hai tay vòng qua cổ anh đón nhận trên lửa nóng trong lòng.
Đây là người con trai cô yêu nhất, là người đã cùng cô nên vợ thành chồng, cô
nguyện ý trao lần đầu tiên của mình cho anh.
-
Ngọc Loan, đừng nhắm mắt. - Giọng Vũ Phong đột nhiên cất lên hòa trong bầu
không khí nóng bỏng này. - Anh muốn em khắc sâu vào trong tâm trí giây phút cảm
xúc mãnh liệt ngắn ngủi này. Mở mắt ra nhìn anh đi.
Ngọc
Loan nghe lời, cô khẽ mở mắt, cô nhìn thấy đôi mắt của Vũ Phong trở nên mờ đục
đầy mê hoặc, nụ hôn của anh rơi xuống như mưa sa bão táp, tiếp theo đó là một
nỗi đau mạnh mẽ lan truyền toàn thân, quét qua sợi dây thần kinh mẫn cảm của cô.
Ngọc Loan chỉ có thể kêu lên một tiếng, nước mắt đã tuôn chảy không ngừng trên
khóe mi của cô.
Cơ
thể của Vũ Phong cũng run lên không ngừng, một cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong
cơ thể anh, cảm giác hạnh phúc được tròn vẹn với người con gái tinh khiết như
sương băng đang ở bên mình.
-
Ngoan, chịu đựng một chút sẽ hết đau ngay. - Vũ Phong vuốt ve an ủi cô. - Đưa
tay cho anh.
Vũ
Phong luồn tay mình vào tay Ngọc Loan, những ngón tay đan xen vào nhau khiến
niềm hạnh phúc từ cơ thể chạy thẳng đến đầu ngón tay và truyền qua nhau cái cảm
xúc mãnh liệt này.
-
Còn đau không? - Vũ Phong hôn nhẹ lên mắt cô, cố gắng xoa dịu cơn đau của cô.
Ngọc
Loan khẽ lắc đầu.
Từng
đường cong trên cơ thể tiếp hợp một cách chặt chẽ, khoái cảm bắt đầu tăng dần,
hai cơ thể hòa nguyện vào nhau, nhịp tim hòa nhịp tim, hô hấp hòa quyện hô hấp,
cảm xúc thăng hoa đến đỉnh điểm.
Không
gian càng lúc càng nóng lên không ngừng, chỉ có tiếng rên khẽ đầy cảm xúc càng
làm bùng lên ham muốn mãnh liệt. Họ ôm chầm lấy nhau, mang hết yêu thương trao
cho nhau. Cô nguyện đem hết yêu thương cả đời giành cho anh, anh nguyện cả đời
đem lại hạnh phúc cho cô.
Sáng
sớm, khi Ngọc Loan mở mắt thức dậy, ánh sáng đã xuyên qua bức màn màu xanh
nhạt, len lỏi vào trong phòng, nắng đã lên cao quá đầu.
Ngọc
Loan quay đầu nhìn sang bên cạnh mình, người bên cạnh vẫn đang ngủ say. Cô mỉm
cười nhìn ngắm gương mặt đang nghiêng về phía mình. Bàn tay vẫn vòng ôm chặt
lấy eo cô. Hơi thở nóng ấm của Vũ Phong đều đặn phả ra khiến Ngọc Loan nhớ lại
đêm hôm qua, cô bỗng đỏ mặt xấu hổ. Ngọc Loan khẽ đưa tay vuốt ve cặp chân mày
rậm nhưng ngăn nắp đầy chất đàn ông của Vũ Phong, nụ cười hạnh phúc vẽ trên môi.
Ngọc
Loan chui rúc vào lòng Vũ Phong, ước mơ mỗi khi thức dậy đều có thể nhìn thấy
gương mặt người con trai mình yêu thương nhất đã thành sự thật. Thân nhiệt Vũ
Phong ấm áp như tia nắng bên ngoài soi rọi hạnh phúc hiện tại của Ngọc Loan. Ngọc
Loan khẽ chồm lên hôn trộm lên môi Vũ Phong một cái thật nhẹ.
Thú
nhận là dù đêm qua hai người đã... nhưng cô vẫn không đủ can đảm đối mặt với
anh khi mà cơ thể trần truồng không có lấy mảnh vải che thân như thế.
Ngọc
Loan đành lùi người, gỡ nhẹ tay Vũ Phong đi ra, rồi vén chăn lên, cô cố gắng
ngồi dậy muốn tắm rửa sạch sẽ che giấu đi vết tích còn sót lại của trận kích
tình đêm hôm qua.
Nhưng
khi cô muốn bước xuống dưới thì một trận tê nhức kéo đến khiến cô kêu lên một
tiếng. Ngọc Loan nhăn mặt cố nhịn đau, cô không muốn đánh thức Vũ Phong dậy, cô
vẫn thích giữ thói quen thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh. Cô thích cái cảm
giác được nhìn thấy người mình yêu thương nhất ăn những món ăn mình nấu bằng vẻ
mặt hạnh phúc nhất.
Dù
Ngọc Loan kêu rất khẽ nhưng vòng tay bị mất đi hơi ấm cùng âm thanh nhỏ vang
lên cũng đủ đánh thức Vũ Phong. Anh mở mắt nhìn thấy Ngọc Loan đang cô gắng với
tay lấy chiếc áo tắm bị vứt dưới đất lên. Vũ Phong không nói một lời, anh kéo Ngọc
Loan ngã lại trên giường. Ngọc Loan bị bất ngờ, cảm giác đau nhức tê dại toàn
thân khiến cô rên rỉ.
-
Còn đau sao? - Vũ Phong nheo mắt nhìn Ngọc Loan cười gian hỏi rồi sau đó cười
gian nói tiếp: - Có cần anh giúp em tiếp tục làm giảm đau hay không?
Ngọc
Loan khẽ than thầm, nếu không phải vì anh, cô có đau đến thế này hay không? Để
anh giúp, cô liệu còn sức để ngồi nữa hay không?
-
Không cần. - Cô vội vàng nói. - Anh mau đi tắm đi. Cứ mặc em... - Cô vừa nói
vừa cố kéo chăn che kín người lại.
Vũ
Phong chẳng những không đi mà còn nhìn cô cười cười. Ngọc Loan vừa xấu hổ vừa
tức giận, cô trợn mắt nhìn anh hỏi:
-
Anh nhìn cái gì chứ? Nhìn cả đêm qua vẫn không đủ hay sao?
Vũ
Phong phá ra cười, anh hất tấm chăn mà Ngọc Loan cố níu giữ che chắn thân người
mình ra, Ngọc Loan sợ hãi kêu lên một tiếng. Nhưng Vũ Phong không để cho cô kịp
vùng quẫy, anh bế thốc cô lên nhẹ nhàng đi vào buồng tắm, anh đặt cô vào bồn,
nhẹ nhàng dùng nước xả lên người cô, tỉ mỉ cẩn thận vô cùng. Ngọc Loan nhìn
thái độ yêu thương của anh mà khẽ cười hạnh phúc, nhưng Vũ Phong nhân lúc cô
hưởng thụ sự chăm sóc của anh mà bắt lấy môi cô đặt lên đó một nụ hôn thật sâu.
Sau
khi tắm rửa xong, Ngọc Loan định đi làm bữa sáng cho hai người nhưng Vũ Phong ngăn
lại, anh bảo cô cứ ngồi yên. Tự bản thân anh đi làm điểm tâm sáng dù hơi muộn
cho hai người.
Bữa
sáng chẳng có gì cao sang, chỉ là bánh mì sandwich với xúc xích và dăm bông
nhưng hai người ăn rất ngon miệng. Ngọc Loan luôn miệng nói cười hạnh phúc, đáy
mắt cô luôn hiển hiện niềm vui khôn tả.
Vũ
Phong không muốn Ngọc Loan phải vất vả nấu bữa cơm trưa cho nên anh gọi điện
cho ba mẹ mình thông báo cả hai muốn về nhà ăn trưa, mẹ anh nghe được thì vui
mừng khôn xiết, luôn miệng giục:
“Ừ,
hai đứa mau về nhà ăn cơm. Lâu rồi hai đứa không về đây, ba con ra viện rồi cứ
nói mãi.”
“Con
biết rồi mẹ, lát nữa tụi con về.”
Cúp
điện thoại, Vũ Phong khẽ ôm Ngọc Loan đứng lên đi ra xe, Ngọc Loan mắc cỡ bèn
đập tay anh mắng:
-
Em có phải là con nít đâu mà anh phải bế.
-
Em có chắc mình đi được không đó? - Vũ Phong nhìn cô ngờ vực.
-
Anh đừng có xem thường xem. - Ngọc Loan lườm anh đáp, sau đó nũng nịu trách móc:
- Anh cứ bế em thế này thì khi đến nhà ba mẹ sẽ phải làm sao chứ?
Vũ
Phong khẽ cười, rồi bước đến ôm eo cô nói:
-
Để anh dìu em đi, dù sao trách nhiện cũng thuộc về anh mà. Anh cam tâm tình
nguyện chịu trách nhiệm cả cuộc đời em.
Ngọc
Loan biết Vũ Phong ám chỉ điều gì, cô tức giận cáu nhẹ vào tay anh, Vũ Phong chỉ
khẽ nhăn mặt chịu đựng mà thôi.
Hai
người vui vẻ bước ra khỏi nhà, đang chuẩn bị vào xe thì đã thấy Hà Trang đứng
trước cửa nhà. Ngọc Loan và Vũ Phong đều khựng lại, Hà Trang vừa thấy họ thì
khẽ gọi:
-
Vũ Phong.
Ngọc
Loan đờ cả người, cô nắm lấy tay Vũ Phong, anh quay sang nhìn cô khẽ nói:
-
Em vào xe trước đi, chờ anh một lát.
Ánh
mắt Vũ Phong toát lên vẻ quyết tâm nên Ngọc Loan cũng thấy yên tâm hơn. Cô
ngoan ngoãn bước vào trong xe. Vũ Phong bước đến mở cổng nói vài câu với Hà
Trang, Ngọc Loan thấy cả hai người dằng co níu kéo, vẻ mặt Vũ Phong có chút tức
giận. Anh khẽ đẩy tay Hà Trang ra khỏi tay mình rồi quay đầu bước về xe, anh
nhanh chóng lên xe, mỉm cười vỗ lên tay cô trấn an, sau đó lái xe chạy đi.
Hà
Trang không cam lòng, cô ta đứng trước cổng chặn đường nhưng Vũ Phong vẫn không
hạ thấp tốc độ, Ngọc Loan nhìn thấy chiếc xe vẫn lao đi không hề dừng thì hoảng
hốt vô cùng. Hà Trang cũng không ngờ Vũ Phong lại tuyệt tình như thế, cô vội
vàng tránh sang bên.
Vũ
Phong khẽ nhếch môi cười, Ngọc Loan thấy vậy thì biết Vũ Phong là cố tình chạy
như thế.
-
Thì ra anh biết cô ấy sẽ tránh, còn làm em lo muốn chết đi được. - Ngọc Loan phụng
phịu nhìn Vũ Phong khẽ trách.
-
Làm người ai mà chẳng sợ chết chứ. Chỉ có cô bé ngốc như em là cam tâm tình nguyện
lao vào chỗ chết mà thôi. - Vũ Phong cười nói, sau đó anh nắm chặt tay cô nói.
- Cũng nhờ vậy mà anh mới biết, tình yêu thật sự sẽ như thế nào.
Ngọc
Loan khẽ xiết tay Vũ Phong cười, cô nghiêng người ngã đầu vào vai anh, cảm nhận
hạnh phúc bình dị đang đến gần.
Ngọc
Loan bỗng nhận được điện thoại của Tùng Quân, cô bèn nghe điện thoại, hóa ra
Tùng Quân thông báo cho cô ngày đi đến thăm trại trẻ mồ côi.
“Được,
em nhất định sẽ đến.” - Ngọc Loan hứa chắc. “Cám ơn anh.” - Nói xong cô tắt
máy, quay sang nhìn vẻ mặt Vũ Phong đã tối sầm lại.
-
Sao vậy?
-
Anh tưởng em giận lẫy anh mà đồng ý đi chứ. - Vũ Phong im lặng một lúc rồi nói.
-
Anh đang ghen đó à? - Ngọc Loan nghiêng đầu cười chế giễu nhìn Vũ Phong. - Yên
tâm đi, em không có thói quen ngoại tình đâu. Anh hãy tin em.
-
Anh tin em nhưng không tin cậu ấy.
-
Em chỉ muốn giúp các em nhỏ một chút thôi mà, đừng nhỏ mọn như thế. - Ngọc Loan
nhoài người hôn Vũ Phong một cái để thỏa mãn lòng hờn ghen của anh. - Trong
lòng em không ai bằng anh đâu.
Vũ
Phong được hôn cũng không muốn làm kẻ nhỏ mọn nữa. Anh lái xe nhanh về nhà ba
mẹ.
Sau
khi ăn cơm xong, ông Thành Tân trò chuyện với hai người một chút, ông than vãn
già rồi, chẳng biết làm gì nên cảm thấy buồn chán vô cùng. Ngọc Loan bèn kể với
ông chuyện cô tham gia giúp đỡ trại trẻ và rủ ba chồng mình cùng tham gia. Ông
Thành Tân vui vẻ đồng ý liền.