Tìm lại yêu thương ngày xưa - Chương 12 - Phần 1
Chương 12: Sóng gió
cuộc đời
Ngọc Loan cảm thấy đầu óc quay cuồng, cảm giác giống như như
bị kim châm vào người khó chịu vô cùng. Dù ý thức đã dần tỉnh táo hơn nhưng
cô vẫn không tài nào mở mắt được, toàn thân rũ rượi. Phần trán đau đến mức phát
khóc, cô cố gắng đưa tay lên xoa trán để giảm bớt sự đau nhức này. Tay cô chạm
vào một băng gạt trên trán, cảm thấy đau buốt vô cùng.
Cái đau nhức làm tiềm thức cô tỉnh hẳn, cô chớp chớp vài cái
mở mắt ra nhìn xung quanh. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, Ngọc Loan cũng biết được
nơi cô đang nằm là bệnh viện. Bên cạnh cô là một sợi dây truyền dịch cắm vào cổ
tay.
Vì sao cô lại ở đây? Ngọc Loan cố gắng nhớ lại mọi chuyện, cô
cảm thấy nhức đầu khi mọi hình ảnh cứ đổ dồn vào đầu óc cô nhưng cuối cùng thì
nguyên nhân cô phải nằm viện đã xuất hiện.
Hôm đó, sau khi phát quà xong, ba chồng cô có vẻ mệt cho nên Ngọc
Loan dìu ông về nhà. Ngọc Loan vì muốn ba chồng được nghỉ ngơi sớm hơn vì tình
trạng sức khỏe của ông vẫn còn khá yếu sau lần nhập viện lần trước, cô bảo
người tài xế lái nhanh một chút.
Người ta xế lập tức nghe theo, chẳng may trên đường, có một
chiếc xe băng ẩu, người tài xế phản ứng mau lẹ, lái xe theo hướng khác nhưng do
xe đang chạy với vận tốc cao nên không kịp thắng lại mà đâm sầm vào dải phân
cách giữa đường. Trong mơ hồ, Ngọc Loan nhớ ba chồng vì muốn giữ cô khỏi ngã
đập người vào kính mà làm chính bản thân ông bị đập vào kính, kính vỡ toang ra,
máu chảy loang lổ cặp mắt kính của ông. Bản thân cô bị lực kéo lại, người
nghiêng về phía ghế lái, đầu đập mạnh vào thùng đựng đồ ở giữa hai ghế trước,
máu chảy lênh láng xuống mặt, đầu óc trở nên quay cuồng rồi cô không còn
ý thức gì nữa.
Ba chồng của cô thế nào rồi? Ngọc Loan chợt nhớ ra điều đó,
cô hốt hoảng ngồi bật dậy, mở mắt tìm cửa ra vào định bước đi thì một cánh tay
ôm lấy cô nâng đỡ, giọng ân cầm quen thuộc hỏi:
- Con vừa tỉnh lại, sức khỏe còn yếu định đi đâu vậy?
- Ba... - Ngọc Loan ngẩng đầu nhìn thấy ba mình thì gọi khẽ.
Cô xúc động ôm chầm lấy ba, quả thật tai nạn vừa xảy ra, trong tiềm thức, cô
cho rằng mình sẽ không sống nổi, có lẽ sẽ không thể gặp được ba được nữa. Trên
đời này ông chỉ có mình cô, nếu cả cô cũng bỏ rơi ông, có lẽ ông sẽ không sống
nổi. Ngọc Loan cảm thấy mừng vì mình vẫn còn sống, cô không muốn bỏ rơi ba cô
một mình trong cuộc đời này. Cô khóc nức nở trên vai áo của ông.
- Ngoan, đừng sợ, con không sao rồi. - Ông khẽ vỗ về lưng cô
an ủi.
Sau giây phút xúc động, Ngọc Loan bình tĩnh lại, cô rời khỏi
lòng ba mình nhìn ông cố gắng hỏi:
- Ba, ba chồng con thì thế nào ạ?
Ông Hoàng Lâm nghe con gái nói thì sắc mặt sầm lại, ông cụp
mắt tránh ánh mắt của cô. Ngọc Loan hoảng sợ vô cùng, toàn thân cô phát run, cô
bấu chặt lấy tay ba cô hoảng hốt hỏi:
- Không phải ba Vũ Phong xảy ra chuyện gì chứ?
- Con yên tâm, ông ấy không có chết, chỉ là... - Ông Hoàng
Lâm thở ra một hơi mạnh, ánh mắt buồn rũ rượi.
Lòng Ngọc Loan như con thuyền chao đảo trước sóng, cô gần như
không còn sức lực để ngồi nữa đành cố gắng bám vào ba mình. Cô cảm thấy cổ họng
đau nhức đến nỗi không thể nói nhưng vẫn cố gắng mở miệng:
- Ba nói cho con biết đi. Con cầu xin ba.
- Bác sĩ nói, ông ấy quãng đời còn lại chỉ có thể sống trong
bất động mà thôi. - Ông Hoàng Lâm đau xót đáp.
Ngọc Loan cuối cùng cũng ngã xuống, ông Hoàng Lâm vội giữ
chặt lấy cô, sau đó với tay nhấn nút gọi y tá.
Y tá vội vàng chạy vào sau đó tiêm cho cô một mũi an thần.
Trong cơn vật vã đau đớn, Ngọc Loan rơi nước mắt trước khi chìm vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, cô cảm thấy một bàn tay to lớn và ấm
áp đang nắm lấy tay cô, tay còn lại vuốt ve gương mặt cô một cách âu yếm, ngón
tay đi đến vết thương trên trán thì dừng lại, sự cứng ngắc ở đầu ngón tay cho
thấy sự chua xót của chủ nhân nó. Những ngón tay dừng lại rất lâu trên hàng
nước mắt của cô, khẽ lau đi những vệt nước mắt đó.
Không nói Ngọc Loan cũng biết chủ nhân của bàn tay đó
là ai, nó đã trở nên vô cùng quen thuộc với cô, dù cho có thế nào cô
cũng nhận ra được bàn tay đó là của Vũ Phong. Cô quả thật không biết
phải đối diện với anh như thế nào nữa, nếu cô không rủ ba chồng cùng
đi, nếu cô không giục người tài xế lái nhanh hơn một chút, nếu như
không phải tại vì muốn che chắn cho cô thì ba chồng của cô chắc sẽ
không như thế. Ngọc Loan không ngừng tự trách bản thân vì tai nạn xui
xẻo lần này. Cô không biết Vũ Phong có nghĩ đến việc này và trách
cô hay không?
Ngọc Loan từ từ mở mắt ra, nước mắt lại chào ra từ khóe
mắt, giọng cô nghẹn ngào nói:
- Vũ Phong, em xin lỗi, là lỗi của em, nếu em không rủ ba đi
có lẽ ba sẽ không bị tai nạn như thế.
- Khờ quá, điều đó không ai muốn xảy ra hết, em đừng có tự
trách bản thân mình như thế. Em càng như vậy thì anh càng lo lắng nhiều hơn, có
biết hay không? Lúc anh hay tin em có biết cảm xúc trong lòng anh như thế nào
hay không? Anh rất sợ em sẽ xảy ra chuyện gì, rất sợ em sẽ rời bỏ anh mà đi.
Thật may mắn là cả em và ba không sao, em đừng tự dằn vặt mình như thế, vì như
thế chỉ càng khiến anh đau lòng hơn mà thôi.
Vũ Phong ôm chặt Ngọc Loan vào lòng, để cằm cô đặt lên
vai anh, nhẹ nhàng, cẩn thận vuốt ve mái tóc trấn an những giọt nước
mắt của anh. Nói ra những nỗi niềm trong lòng khi biết được người con
gái anh yêu vẫn bình an. Nhưng dù thế nào, Ngọc Loan vẫn cảm thấy có
lỗi trong lòng.
- Nhưng mà ba...
- Còn sống thì vẫn còn cơ hội. Nếu em muốn trách thì cứ trách
anh đi, anh là chồng của em mà, anh là người chịu trách nhiệm về cuộc đời của
em. Dù em có làm gì hay có bất cứ sai lầm gì, anh cũng sẽ vì em mà
gánh vác trách nhiệm. Cho nên em đừng dằn vặt, nếu không anh sẽ vì em
mà đau lòng, vì em mà xót xa.
Ngọc Loan xúc động nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương vô bờ. Cô
đưa hai tay lên cao về phía Vũ Phong, anh hiểu ý nâng nhẹ người Ngọc Loan lên,
ôm chặt cô vào lòng mình.
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh... - Ngọc Loan khẽ khàng nói, tay cô
xiết chặt vòng ôm hơn nữa, cô muốn cảm nhận anh bên cạnh mình.
Hà Trang hay tin, cô cũng vội vàng chạy đến, cô đi tìm Vũ
Phong, muốn nhân cơ hội an ủi anh để có thể gần gũi hơn nhưng không ngờ lại
nghe thấy những lời tự trách của Ngọc Loan và những lời yêu thương của Vũ
Phong, cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng, cô nén lòng quay người bước đi,
không muốn chứng kiến tình cảnh đau lòng này.
Hà Trang đi ngang qua một phòng bác sĩ, cô bỗng nghe giọng
nói của ông Hoàng Lâm và vị bác sĩ.
- Tình hình của con bé sao rồi, vết thương của nó liệu có còn
bị chảy máu nữa không?
- Yên tâm. Con bé bị thương cũng không nặng, mấy vết thương
nhỏ sẽ mau chóng lành, vết thương trên trán nặng hơn nhưng có thể cầm máu được.
Bây giờ phải hết sức giữ gìn, đừng làm động để nó bị chảy máu nữa, chờ cho vết
thương lành lại là có thể yên tâm rồi. - Giọng một vị bác sĩ đã già giàu kinh
nghiệm đáp.
Hà Trang đứng khựng lại khi nghe ông Hoàng Lâm thở dài
buồn bã, đáng lý ông nên vui mừng mới phải, đằng này. Hà Trang dừng
bước nép người vào một bên cửa nghe tiếp.
- Vẫn chưa tìm được cách điều trị hay sao? - Giọng ông Hoàng
Lâm đầy thất vọng.
- Cách tốt nhất bây giờ là phải cố gắng giữ gìn để con bé
không bị thương, những vết thương nhỏ có thể xử lí được, chỉ sợ là những vết
thương lớn thì rất khó. - Vị bác sĩ lắc đầu nói. - Có điều này, tôi khuyên
anh nên nói thật với con bé đi. Dù sao nó cũng đã lấy chồng, chuyện sinh con đẻ
cái là điều tất nhiên. Lúc mang thai có thể sẽ không ảnh hưởng gì nhưng khi
sinh đứa bé, dù là sinh thường hay sinh mổ, con bé đều có thể gặp nguy hiểm vì
mất máu. Mà loại máu này quá hiếm, lúc cần khó lòng mà tìm ra, mà có tìm ra
chưa chắc cơ thể con bé sẽ hấp thu, cho nên cách tốt nhất là không nên có con.
Hà Trang đứng bên ngoài nghe thấy toàn bộ nội dung câu
chuyện, cô sững sờ thật lâu. Cô hoàn toàn không ngờ đến việc này.
Cô nín thở nghe bác sĩ nói tiếp:
- Đối với căn bệnh máu hiếm, lại bị mắc bệnh máu
khó đông như trường hợp của Ngọc Loan, quả thật là đáng ngại. Tuyệt
đối không thể có con. Tôi biết vợ chồng họ còn trẻ nhưng chuyện con
cái không nên nóng vội, tôi thấy việc xin con nuôi là tốt nhất. Anh
thương con gái của mình thì tốt nhất nên khuyên cháu.
- Tôi biết, tôi chỉ có mỗi đứa con gái này mà thôi.
Tôi không để con gái tôi rời xa tôi đâu. - Ông Hoàng Lâm đáp với giọng u
buồn.
- Vậy thì tốt. - Vị bác sĩ gật đầu.
Hà Trang nghe xong và hiểu rõ đầu đuôi sự việc, cô khẽ
nhếch môi cười, sau đó bước vội đi.
Bà Mai Lan đứng bên ngoài cửa kính phòng
bệnh vô trùng nhìn vào bên trong, nơi chồng bà đang nằm mê man sau vụ tai nạn.
Trên người ông chỉ có một tấm chăn phủ qua mà thôi, chẳng hề có bất cứ thứ
quần áo nào hết. Hoặc có thì đó là những miếng băng quấn khắp người. Sống lưng
ông lúc đó do ngã ngửa ra cửa bị một tấm kính ghim vào chạm vào một đốt sống
gây tổn tại, từ nay về sau ông chỉ có thể nằm im một chỗ mà thôi.
Nhìn nét mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền
của chồng, bà không cầm lòng được lại rơi nước mắt. Bà đã khóc và thức suốt một
đêm dài trong lo lắng sợ hãi. Đối với bà, dù ông ra sao đi nữa, chỉ cần ông vẫn
còn bên cạnh thì bà đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng nhìn ông như vậy, lòng một người
vợ như bà không thể không xót xa đau đớn. Từng mảnh cắt trên người ông
tựa như cắt vào lòng bà, từng nhát từng nhát. Vì chồng, vì con
trai, bà thà rằng những vết thương đó phủ lên chính người bà chứ
đừng là họ.
Cả một đêm dài, không ăn không uống, cổ
họng bà có chút khó chịu, bà muốn đi tìm chút nước để uống. Vừa định bước đi thì
chợt đầu óc quay cuồng, bà phải cố gắng vịn vào thành tường để đi. Bà vừa đi
đến một góc quẹo hành lang thì va vào một cô y tá đang hối hả chạy đi lấy
thuốc.
Bị bất ngờ, chân bà không trụ vững liền ngã
bệch ra sau, người đập mạnh xuống sàn bệnh viện. Người y tá thấy bà bị ngã thì
áy náy nói:
- Thật xin lỗi, tôi đang có việc gấp.
Chỉ buông ra mấy lời như thế rồi cô y tá
kia lại hối hả chạy đi mất, bà Mai Lan nhìn theo chị thầm thở dài rồi cố gắng
ngồi dậy. Một bàn tay bỗng nhẹ nhàng đỡ bà đứng dậy, giọng nói ân cần lo lắng
hỏi:
- Bác gái! Bác không sao chứ?
- Không sao. Già cả tay chân vụng về thôi.
- Bà xua tay đáp, vốn định ngẩng đầu nói tiếng cám ơn với người đã giúp đỡ mình
nhưng sau đó bà nhận ra người con gái đó là Hà Trang thì có chút bối rối.
Bà biết Hà Trang, biết Vũ Phong từng rất
xem trọng cô cho nên cũng âm thầm điều tra gia cảnh nhà cô, nhưng khi biết hoàn
cảnh gia đình thì không thích cô tí nào cả. Gia đình cô cũng là gia đình
có học thức nhưng cách sống không lành mạnh, lại chiều chuộng em trai
cô đến mức hư hỏng. Bà thật sự không muốn ngồi xui với gia đình như
thế. Cho nên sau này chồng bà bắt Vũ Phong cưới Ngọc Loan, bà đã nghiêng về
phía chồng mình mà phản đối con trai cùng Hà Trang qua lại, dù biết Hà
Trang là người con gái mà Vũ Phong yêu thương rất nhiều.
- Bác đi đâu, con đưa bác đi? - Hà Trang
dìu bà đứng dậy rồi tốt bụng đề nghị.
- Được rồi, bác tự đi là được, không phiền
con. - Bà lạnh lùng đáp rồi dựa tường quay trở lại chỗ ngồi ban đầu của mình. Ý
định mua một chai nước cũng không còn, giờ bà chỉ muốn ngồi nghỉ
ngơi mà thôi.
Hà Trang cũng không đuổi theo, cô quay lưng
bước đi theo hướng ngược lại.
Bà Mai Lan thở dài, bà đành chờ chốc lát Vũ
Phong đến và mua nước cho bà uống mà thôi. Đang ngồi lo lắng cho chồng mình ở
bên ngoài thì Hà Trang lẳng lặng đi đến, trên tay còn mang theo một ly trà
đường nóng và một ly cà phê đá. Cô đặt nhẹ nhàng vào cái ghế bên cạnh bà Mai
Lan rồi ân cần nói:
- Con không biết bác thích cái nào nên mua
đại như thế, nếu bác không thích hai thứ này thì bác hãy nói, con sẽ đi mua
ngay lập tức.
Bà Mai Lan nhìn hai ly nước ở ghế kế bên,
một nóng, một lạnh thì ngây người một lúc, bà rõ ràng không hề nói rằng mình
khát, vì sao Hà Trang lại biết điều này mà đi mua như thế.
- Bác cứ nói đi ạ, con sẽ đi mua ngay. - Hà
Trang thấy bà ngẩn người bèn lên tiếng hỏi.
Bà Mai Lan giật mình rồi xua tay nói:
- À, được rồi. Bác uống trà đường là được
rồi. Cháu ngồi đi.
Bà cầm ly trà đường lên bắt đầu uống, một
chút vị ngọt và thanh của trà khiến bà cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Bà Mai
Lan nhận thấy Hà Trang đang đứng đó như chờ đợi mình bèn bảo.
Ngay lập tức, Hà Trang ngồi xuống ở ghế bên
cạnh. Cô bỗng nhiên thở dài nắm lấy tay bà Mai Lan nhìn bà nói:
- Thật là chuyện đời khó ngờ mà, ai ngờ xảy
ra tai nạn tàn khốc như thế chứ. Lúc cháu nghe tin người tài xế bị chết, cháu
đứng cả tim. Lập tức chạy đến đây, cũng may nghe bác sĩ nói, bác trai đã qua
cơn nguy hiểm con mới thấy nhẹ nhõm trong lòng. Con nghĩ ngày thường bác trai
hiền lành nên mới được ông trời phù hộ tai qua nạn khỏi. Tuy là bác ấy bị liệt
chỉ có thể nằm im một chỗ nhưng còn sống đã là điều an ủi nhất đối với mọi
người rồi.
- Cám ơn cháu. - Mẹ Vũ Phong nhìn Hà
Trang cười nhẹ.
- Bác biết không? Cháu có người dì,
chồng dì ấy cũng bị liệt như thế nhưng qua một thời gian kiên trì
tập vật lý trị liệu, cuối cùng chồng của dì cháu cũng có thể đi
lại nói năng bình thường rồi. Bác yên tâm đi, cháu tin rồi đây bác
trai cũng sẽ như thế.
Bà Mai Lan thấy Hà Trang nói đúng nỗi lòng
của mình, bà khẽ gật đầu vỗ vỗ lên tay cô mỉm cười yếu ớt. Ánh mắt của bà
nhìn Hà Trang bắt đầu có thiện cảm.
- Mà bác trai đi đâu vậy bác, đi đâu mà để
xảy ra tai nạn như thế? - Hà Trang cố tình giả vờ không biết gì hỏi.
- Bác trai con đi cùng Ngọc Loan đến buổi
từ thiện cho trẻ mồ côi, lúc về thì xảy ra tai nạn. - Bà thở dài đáp.
- Sao con không nghe chuyện công ty bác tài
trợ cho trại trẻ nhỉ, chỉ nghe nói đến công ty anh Tùng Quân tài trợ mà thôi. -
Hà Trang vờ hỏi. - Sao bác trai lại không đi làm đại diện cho công ty anh Vũ
Phong mà lại đi cho công ty anh Tùng Quân.
- Tại bác trai con buồn chán cho nên khi Ngọc
Loan rủ ông cùng tham gia cho vui nên ông đã nhận lời. Chứ cũng không có ý
định làm nhà tài trợ gì hết con à.
- Nói vậy là nếu như Ngọc Loan không rủ bác
trai đi thì đã không xảy ra tai nạn rồi. Ngọc Loan cũng thật là, đi giúp người
lại thành hại mình. Muốn đi thì đi một mình đi, rủ rê theo làm gì, cuối cùng đã
xảy ra hậu quả rồi. Chỉ mình bác trai bị khổ như thế. - Hà Trang buông
lời trách móc.
Bà Mai Lan trầm mặt khi nghe Hà Trang
nói. Đối với chuyện tai nạn đã xảy ra, bà xem như đó là một sự xui xẻo đáng
tiếc, bà không muốn đổ lỗi cho ai hết, bà tin chắc chuyện này Ngọc Loan cũng
không hề muốn xảy ra, huống hồ là Ngọc Loan cũng bị thương, bà mừng là con dâu
mình không sao.
Hà Trang thấy bà Mai Lan im lặng nên có
phần bực tức nhưng cố kìm nén rồi cười cười nói:
- Nhưng bác cũng đừng trách Ngọc Loan,
tai nạn lần này cô ấy cũng không muốn. Con cũng thấy may là Ngọc Loan không
sao, nếu không thì...
Hà Trang cố tình bỏ lửng câu nói của
mình rồi vỗ tay thân tình an ủi bà Mai Lan:
- Bác cũng đừng buồn nữa bác nhé, hãy
phấn chấn lên. Cháu nghĩ Vũ Phong hiện giờ rất vất vả, anh ấy vừa lo chuyện
công ty, vừa phải chạy ngược chạy xuôi. Mà không chỉ chăm sóc mỗi bác trai
thôi, còn chăm sóc cho cả Ngọc Loan nữa. Nếu bác thương anh ấy thì đừng để bản
thân ngã bệnh khiến anh ấy vất vả thêm nữa.
- Bác biết rồi, cám ơn cháu. - Bà Mai
Lan nghe những lời khuyên chân tình của Hà Trang thì cảm động đáp.
- Nếu như bác không ngại, cháu sẽ giúp
bác những việc lặt vặt để anh Vũ Phong đỡ vất vả hơn. - Hà Trang nhân cơ hội
bèn đề nghị. - Bác cũng chăm sóc bác trai vất vả như thế mà còn phải đi tới đi
lui như vậy, không khéo bác lại ốm thì khổ.
- Cảm ơn cháu nhưng bác ngại làm phiền
cháu lắm. - Bà Mai Lan lập tức từ chối. - Cháu cũng còn công việc mà. Dù sao
nhà bác cũng có người giúp việc, cứ để người giúp việc nấu ăn rồi đem đến cho
bác với Ngọc Loan là được rồi.
Hà Trang thấy mình bị từ chối thì thất
vọng vô cùng, cô cố gượng cười nói:
- Vậy cũng được. Nếu rảnh rỗi thì cháu
sẽ ghé thăm bác và bác trai. Đây là số điện thoại của cháu, nếu bác có việc gì
gấp mà Vũ Phong lại bận thì bác đừng ngại, cứ gọi cho cháu nhé.
Hà Trang đưa bà Mai Lan một cái card
rồi đứng dậy từ biệt đi về.
Bà Mai Lan nhìn chiếc card rồi nhìn Hà
Trang, bà thấy cô gái này cũng nhiệt tình thân thiện, hèn chi mà trước đây Vũ
Phong lại chọn cô ấy.
Hà Trang sau đó ngày nào cũng đến thăm ông
Thành Tân, cô mỗi ngày đều mang theo những đồ bổ dưỡng đến cho mẹ chồng. Cô dẹp
mấy món thức ăn mà người giúp việc mang đến, tỏ ý nói:
- Đúng là chẳng hiểu biết gì hết. Chăm
sóc người bệnh cũng vất vả vô cùng, cả người cũng mệt mỏi hơn. Đôi khi thức ăn
dễ bị lạt miệng, lại không tiêu, ăn không nổi. Bác cứ ăn thức ăn của cháu, vừa
dễ ăn vừa không lạt miệng.
Bà Mai Lan bình thường cũng ăn sang
trọng nhưng cứ ăn mãi cũng ngán, nhất là trong lúc tinh thần và sức lực mệt mỏi
như thế này thì càng không muốn ăn. Nhưng những món Hà Trang đem đến quả thật
là mềm, toàn thứ dễ nuốt mà thôi.
Hà Trang ân cần lấy thức ăn cho bà, còn
giúp bà làm nguội mới đưa cho bà. Bà Mai Lan cảm động lắm rước tình cảm của Hà
Trang, bà đối với Hà Trang thân thiện hơn rất nhiều.
Hà Trang nhìn bà Mai Lan ăn ngon lành
thức ăn mình đem đến thì khẽ cười. Thật ra chỉ là tác dụng tâm lý mà thôi.
Những món ăn của cô cũng chẳng khác mấy những món người giúp việc mang đến, chỉ
là bị Hà Trang phủ nhận nhiều lần nên tâm lí đang mệt mỏi của bà Mai Lan cũng
bị tác động. Cộng thêm với việc bà ở bệnh viện có một mình, tuy cũng có nhiều
người đến thăm, nhưng bọn họ chỉ đến rồi đi như cơn gió, hoặc vả chăng nhìn
chồng bà một cách ái ngại và thương hai khiến bà khó chịu. Chỉ có Hà Trang là
ân cần hỏi han, thậm chí là phụ giúp bà chăm ông.
-
Bác trai hôm nay thế nào hả bác?
- Bác trai con đã khỏe hơn nhiều rồi,
Vũ Phong thuê y tá chăm sóc cho ba nó, nên bác cũng đỡ vất vả hơn.
- Anh Vũ Phong hôm nay có đến hay không
bác? - Hà Trang đang soạn một ít đồ mang đến bày vào tủ ra nghe vậy thì dừng
tay hỏi. Mấy hôm nay cô thường lui đến nhưng lại chẳng hề gặp được Vũ phong, cô
có chút không cam tâm. Cô cố gắng chịu đựng thường xuyên lui tới đây hòng lấy
lòng bà Mai Lan, sau đó muốn Vũ Phong biết rằng, cô vì yêu anh nên mới hy sinh
nhiều như thế. Vậy mà những khổ sở mấy ngày qua, lại không được Vũ Phong ghi
nhận, cô không biết bà Mai Lan có nhắc chuyện mình thường lui tới đây với Vũ
Phong hay không? Cô cũng không thể hỏi thẳng nên chờ dịp dò ý.
- Hôm qua Ngọc Loan được ra viện, Vũ
Phong đưa nó về nhà rồi. Bác bảo nó từ công ty về nhà luôn không cần ghé qua
đây làm gì. Dù sao Ngọc Loan vẫn còn yếu, cần người chăm sóc, bác trai dù sao
cũng có bác và y tá chăm lo.
- Ngọc Loan thật tốt phước - Hà Trang
cố nén tiếng thở dài đáp.
Bà Mai Lan nghe Hà Trang nói thế thì
cũng thấy thương, nếu bà biết Hà Trang sớm hơn có lẽ bà cũng không nghiêng về
chồng mình mà ép Vũ Phong cưới Ngọc loan. Nhưng quả thật, bà biết Ngọc Loan từ
bé, cho nên trong lòng cũng khá là yêu thương cô như con gái của mình, nên muốn
cô về làm dâu nhà mình hơn.
- Cháu là một cô
gái tốt, rồi cháu cũng sẽ tìm được một chàng trai tốt - Bà nhẹ nhàng an ủi Hà
Trang.
- Cháu biết, cháu cũng đang chờ người
đó xuất hiện, nếu không cháu khó lòng quên được Vũ phong - Hà Trang lấy giọng
nghèn nghẹn nói. Cô cố ý bày tỏ mình vẫn còn tình cảm sâu đậm với
Vũ Phong.
Bà Mai Lan nghe Hà Trang nói bằng giọng
vỡ òa muốn khóc như thế thì thương cảm vô cùng, bà lặng lẽ quay mặt đi thở
dài một cái.
Cuối cùng thì ông Thành Tân cũng được
bác sĩ cho về, tuy nhiên là trong tình trạng liệt toàn thân. Ông chỉ có thể ú ớ
vài câu khó hiểu mà thôi, chẳng thể nào nói được một câu tròn vẹn cả.
Vũ phong và Ngọc Loan cùng nhau đến đón
ông bà trở về nhà. Ngọc Loan nắm lấy tay mẹ chồng thật thà nói:
- Mẹ! Vì chuyện
của ba, con và Vũ Phong đã bàn nhau rồi. Tụi con quyết định dọn về nhà ở với ba
mẹ, cùng mẹ chăm sóc cho ba.
-
Thật sao? - Mẹ Vũ Phong vui mừng nhìn Ngọc Loan hỏi.
-
Dạ, tụi con từ nay
sẽ báo hiếu ba mẹ tốt hơn. - Vũ Phong bước đến ôm eo Ngọc Loan âu yếm thay cô
trả lời.
Cả bốn người trong gia đình họ tràn
ngập hạnh phúc.
Bên ngoài Hà Trang đứng nghe hết mọi
chuyện, cô tức giận bấm móng tay vào lòng bàn tay, ghiến răng trừng mắt nhìn
bọn họ.
Vũ Phong và Ngọc
Loan đã chuyển căn phòng của ba mẹ Vũ Phong xuống tầng trệt để dễ
dàng cho việc đi lại. Bởi vì dù rằng ba Vũ Phong bị liệt, nhưng theo
lời bác sĩ không thể để ông nằm hoài một chỗ được, cần để ông được
phơi nắng và tích cực xoa bóp chân tay cho ông để không bị thối hóa.
Việc chăm sóc
ông khá vất vả, bởi vì ba Vũ Phong cũng là một người to lớn, chứ
không phải một đứa trẻ, mặc dù Vũ Phong đã thuê mướn người hàng
ngày đến chăm sóc ba mình. Nhưng dường như việc không thể đi lại khiến
ông buồn rầu nhiều hơn, bản tính trở nên cáu gắt, y tá nhiều lúc cảm thấy
khó khăn.
Bà Mai Lan
thương chồng, bà cho y tá nghỉ, tự bản thân ngày ngày chăm sóc chồng. Nhưng bà
đã không còn ở cái tuổi đôi mươi nữa. Gần 50 tuổi, cái tuổi cũng chưa gọi là
già, nhưng bà xưa nay chưa bao giờ làm việc nặng nhọc, cho nên việc hằng ngày
giúp chồng tắm rửa, ra ngoài phơi nắng... cũng là những việc đòi hỏi sự kiên
nhẫn cực đại của bà. Bà yêu chồng, cô gắng nhẫn nại chăm sóc ông, nhưng mà nỗi
vất vả lâu dài khiến bà thấy mệt mỏi, cộng thêm chồng bà cũng bắt đầu thay đổi
tính tình, ông nhiều lúc cáu gắt, nổi giận vô cớ, ông thường có thái độ chống
đối, như cắn chặt răng không cho bà đút thức ăn vào miệng... thậm chí ông đi
cầu đi tiểu cũng không muốn ra hiệu cho bà biết, báo hại bà phải dọn dẹp vất vả
vô cùng.