14. Xác chết sống lại - Đọc Thuyết cương - Phần 01
Xác chết sống lại - Đọc Thuyết
cương
Trong tác phẩm Thuyết cương, tôi đã từng dẫn chứng Kỷ
Quân và Chu Tác Nhân, nói xác chết di động có hai loại. Trong chương trước mới
chỉ nói về loại thứ hai, chưa nói loại thứ nhất, tức “người mới chết chưa liệm,
bỗng nhiên bật dậy tóm lấy người”, Liêu trai chí dị gọi đó là “xác chết
sống lại”.
Xác chết sống lại trong Liêu trai chí dị thực ra
chính là “sạ thi” mà người miền Bắc Trung Quốc thường nói. Nói một cách chung
chung, xác chết di động chính là một thể dị biến của thi thể người vừa mới chết,
nó vốn là tên gọi chung của mấy loại “hiện tượng”, “sạ thi” chỉ là một loại
trong số đó. Nói cụ thể hơn, xác chết di động nên chia làm hai loại, một loại
hung (xấu), xác chết đi lại, nhảy múa... một loại cát (tốt), thi thể người chết
bỗng tỏa ra một mùi thơm kỳ lạ hoặc cơ thể mềm ra chứ không cứng đơ. Những xác
chết di động “cát - tốt”, tức khi sống sắc mặt vàng vọt, lúc này bỗng trở nên hồng
hào lạ thường, nhưng cũng không thể đặt ở đó cho mọi người tới tham quan được,
cuối cùng vẫn phải đưa đi mai táng. Quả thật loại xác chết này cũng không hấp dẫn.
Vì thế, ở đây tôi chỉ nói về loại xác chết di động mà mọi người hứng thú hơn,
đó tất nhiên là loại xác hung rồi.
1
Miền Bắc trong thời gian gần đây, nói là gần đây nhưng thực
chất cũng đã cách thời điểm hiện tại đến bốn, năm chục năm rồi, mỗi lần có việc
tang, thế hệ người già, đặc biệt là những cụ già đã làm nghề “khiêng đòn” trong
đám tang, họ ngồi lại với nhau bàn về những quy định trong tang lễ, và ở đó
không thể không nhắc tới “xác chết sống lại”, ý để chỉ phải đề phòng nếu xảy
ra, nhưng lũ trẻ con chúng tôi lại đón nghe chúng như những câu chuyện ma. Đại
khái nói là có người chết nhưng chưa liệm, thi thể được đặt trên linh sàng (đối
với các gia đình bình thường thì linh sàng cũng chỉ là một tấm gỗ được mua với
giá hai tệ hoặc đôi khi chỉ là tấm cửa gỗ), thi thoảng vì một nguyên nhân nào
đó mà xác chết bỗng nhiên đứng bật dậy, hơn nữa có trường hợp còn lao về phía
người sống. Thế là cần có một số điều cấm kỵ, liên quan đến nguyên nhân mà xác
chết sống lại được. Có người nói, đó là do lôi chấn, tia điện từ sấm sét truyền
qua xác chết, có người lại nói đó là sự cảm ứng của chó và mèo, cụ thể là nếu
có chó nằm dưới xác chết, mà phía trên lại có con mèo nhảy qua xác chết, gây ra
hiện tượng hai luồng khí âm dương giao nhau qua xác chết. Có lẽ còn có những
nguyên nhân khác, đáng tiếc các cụ không còn nhớ rõ được. Tóm lại, đó là sự
phát huy “của hai luồng năng lượng giữa thần và quỷ”, kết quả dẫn tới xác chết
xảy ra sự biến dị, bỗng nhiên có thể hoạt động, thậm chí ngồi dậy, nhảy xuống,
thậm chí còn đuổi theo người sống. Người sống không nên sợ hãi khi thấy xác chết
cử động, bởi phần đầu của xác chết đã bị cương cứng, không thể hoạt động được nữa,
vì thế, nếu gặp phải trường hợp này bạn chỉ cần đi vòng, như vậy xác chết sẽ bị
mất mục tiêu, hoặc bạn cũng có thể tránh vào phía sau những đồ dùng gia đình
như bàn ghế, như vậy xác chết sẽ bị kẹt ở một bên, chỉ có thể ở một chỗ cử động
mà thôi. Nhưng chơi trò đuổi bắt hay đứng đối diện với xác chết mà nhìn nhau
như vậy cũng không có gì thú vị, vì thế cách tốt nhất là “xử lý” nó. Nếu gan bạn
lớn, có thể dùng một chiếc gậy, linh nghiệm nhất là dùng một cán chổi hạ gục
nó, khi đã bị ngã gục xuống thì nó không thể đứng dậy được nữa, lúc đó nó cứng
đờ trên mặt đất, sự việc coi như đã được xử lý xong.[188]
[188]Khi đối phó với
xác chết di động, cái khiến người ta khâm phục nhất chính là sự dũng cảm, to
gan của người đó, nghe nói đó là sự việc xảy ra tại trường đại học Sơn Đông vào
thời Dân Quốc. Một sinh viên bị bệnh rồi chết đột ngột, do người nhà chưa tới,
nên xác của cậu sinh viên đó chưa được liệm, bốn người bạn học thay nhau trông
chừng linh cữu của cậu. Nửa đêm, bốn người bạn chơi mạt chược để giết thời
gian, người ngồi quay lưng lại với xác chết muốn hút thuốc mà không có diêm. Một
sinh viên nói, trên linh sàng (giường đặt xác chết) có diêm. Cậu sinh viên kia
đi lấy diêm châm thuốc, rồi lại ngồi về vị trí cũ. Bỗng xác chết kia ngồi dậy,
đứng ngay phía sau cậu sinh viên đang hút thuốc. Cậu sinh viên ngồi đối diện
nhìn thấy, vội hô lớn: “Xác chết sống lại rồi, cậu đừng động đậy!” Nói rồi cậu
ta bảo hai người bạn ngồi bên trái và bên phải nhấc chiếc bàn lên để người kia
chui xuống gầm bàn sang phía bên này, rồi lại đặt bàn xuống, còn xác chết kia
đã ngã rạp trên mặt bàn.
Các cụ già truyền lại cho chúng tôi những câu truyện ma này,
đó cũng là những kinh nghiệm cuộc đời của họ, làm chúng tôi chú ý khi trông coi
linh cữu người ta không được cho chó mèo đi vào linh đường, nhỡ đâu không cẩn
thận, khi xuất hiện xác chết sống lại cũng còn có kế sách ứng phó. Nhưng việc
này giống như thuật bắt rồng vậy, ngàn năm mới có một cơ hội để thực hiện, mà nếu
gặp phải rồi, thì lại không biết có linh nghiệm hay không. Khi các bậc đại sư
huynh Nghĩa Hòa Đoàn phò Thanh phản Dương (Tây phương), đã từng đem thủ thuật
đó truyền lại cho nhân dân, dùng nó để đối phó với liên quân tám nước, nào ngờ,
cái không thể cử động được chỉ là viên đạn của súng tây, còn đám quỷ tây dương
kia vẫn biết quay người di chuyển.
Trong dân gian truyền lại, những xác chết sống lại đa phần đều
đã mất ý thức, còn trong các câu chuyện ma, chúng lại trở thành những con quỷ
đi quấy nhiễu cuộc sống của con người. Trong đó đáng sợ nhất phải thuộc về
chương Xác chết sống lại trong Liêu trai. Nhưng chương này hình
như không phải của Bồ Tùng Linh, mà nó là câu chuyện trong dân gian, bởi những
câu chuyện với các tình tiết tương tự đã xuất hiện không ít trong những tác phẩm
bút ký khác, ví như chương Xác chết bật dậy trong Đàm thị bút thừa -
U minh của Đàm Thiên, người đời Minh: “Huyện Lạc Xuyên có một người nọ qua
đời, họ hàng trông coi linh cữu qua đêm, từng người luân phiên ngủ. Bỗng nhiên
xác chết bật dậy, hít dương khí từ miệng người đang canh. Người này sợ hãi chạy
vào nhà trong, xác chết chạy theo, xác chết và người kia cách nhau một cánh cửa.
Sáng sớm tất cả mọi người tập trung lại, tạt máu chó vào xác chết, xác chết ngã
rạp xuống, chưa đầy một tháng sau, người bị xác chết hít dương khí từ miệng
cũng qua đời.” Đây có thể là phiên bản gốc mà Bồ Tùng Linh dựa theo, tuy ông
chuyển việc hít dương khí thành thổi âm khí cho người sống, nhưng đạo lý âm khắc
dương là như nhau. Muộn hơn so với Bồ Tùng Linh là Dung Nột, cư sĩ với tác phẩm
Chỉ văn lục, trong đó, ở quyển ba có chương Âu Dương Giả lại một
lần nữa mang đến cho người đọc những nội dung cũ rích, chỉ là ngoài thổi âm khí
vào người sống, người đó sẽ chết, mà còn bị xác chết cắn vào đầu, sau đó hút mất
não. Chi tiết này được pha trộn từ tình tiết “la sát mỵ” trong những câu chuyện
bút ký thời Đường. Rồi cuối cùng là chi tiết xác chết đuổi người cũng có chút
khác biệt, trong Liêu trai, xác chết sau khi nghe thấy tiếng gà kêu sẽ tự
ôm gỗ mà chết thực sự, còn trong Chỉ văn lục nó được sửa thành khi xác
chết gặp một ông lão râu tóc bạc phơ đưa tay chỉ vào xác chết, xác chết lập tức
quay đầu chạy trở về. Tự nhiên lại xuất hiện một lão thần tiên cứu mạng, không
những không sợ hãi như trong Liêu trai mà cách chiến đấu giữa thần tiên
và xác chết sống lại cũng thật buồn cười.
Rất rõ ràng, nguyên nhân tâm lý khi sáng tác những câu chuyện
ma quỷ chính là sự kinh hãi của bản thân đối với xác chết. Một xác chết chắn
ngang đường đi, dù anh ta có là Nhiếp Chính hay Đậu Nga cũng đều khiến người
thường cảm thấy kinh hãi, đặc biệt là lúc đêm hôm vắng vẻ. Nhưng xác chết sống
lại cũng không hoàn toàn là những điều bịa đặt vô căn cứ. Người sau khi chết,
xác được đặt trên giường, do cơ thịt và các dây thần kinh xuất hiện sự co giật,
nghiêm trọng hơn có thể xuất hiện những động tác nhỏ như “cử động ngón chân
ngón tay”, những chuyện này là có thực.
Tôi đã từng hỏi một cụ già làm nghề “khiêng đòn” đã mấy chục
năm, rốt cuộc ông đã gặp trường hợp xác chết sống lại nào chưa. Ông nói chưa,
nhưng có một lần, khi ông và người nhà của người chết đang trông linh cữu, thấy
cánh tay của người chết bỗng nhiên co giật một cái, vị người nhà kia lập tức sợ
hãi, chuẩn bị sẵn tư thế để chạy thật nhanh bất cứ lúc nào. Ông vội thì thầm:
“Các anh đừng vội chạy, ai chạy càng nhanh thì nó càng đuổi theo người đó.” Một
hiện tượng khác tương tự được ghi trên sách cổ, gần nhất là Quân lang ngẫu
bút, quyển hạ của Tống Lạc, người đời Thanh, viết: “Giả Tĩnh Tử tiên sinh
chết trên giường, rất nhiều người đến khóc ông, thấy tay tiên sinh khẽ động đậy
vài lần, như muốn nói lời cảm ơn họ.” Càng thực tế hơn là trường hợp “xác chết
sống lại” của hoàng đế Tống Anh Tông, Cường Chí, người Bắc Tống có viết Hàn
trung hiến công di sự, trong đó từng ghi lại sự việc này:
Tống Anh Tông vừa mới băng hà, người ta vội vã triệu Thái
tử tới (Tống Thần Tông là Thái tử lúc bấy giờ). Người chưa kịp tới, tay Anh
Tông khẽ động đậy. Thầy tu (Tăng Công Lượng) thấy kinh ngạc, vội vàng bảo Hàn Kỳ
ngăn việc triệu Thái tử đến. Hàn Kỳ không đồng ý mà rằng: “Tiên đế sống lại,
thì vẫn là Thái thượng hoàng.” Sau đó giục người cho gọi Thái tử tới.
Cường Chí từng vào thăm mộ phủ của Hàn Kỳ, việc này là việc
lớn, không ai dám bịa đặt linh tinh, vì thế sự việc này đã được Từ Can Học, người
thời Thanh ghi chép vào Tư trị thông giám hậu biên. Xem ra xác chết sống lại cũng chỉ có vậy, xin
nói một câu xin lỗi tới Lão Thao, nó na ná với món “cá sống chua ngọt”, chạm
vào mang thì đuôi động đậy mà thôi, chứ nó không thể ngoe nguẩy bơi trong nước
được nữa rồi. Ví von như vậy cũng không có gì là bất kính đối với những xác chết
tác oai tác quái, nhưng lại không thể để các bậc Vạn tuế gia biết được. Nếu những
nhân vật đế vương có hứng thú “làm thực nghiệm” thì đó mới là đáng sợ nhất, có
người từng chặt cẳng chân của con người để nghiên cứu tủy xương như thế nào, có
người mổ bụng phụ nữ mang thai để nghiên cứu về phôi thai, nếu các bậc đế vương
muốn cảm nhận sự giãy giụa của con cá sốt chua ngọt, từ đó liên tưởng đến việc
người sống chưa thử thì chưa thể sốt chua ngọt được, vậy chẳng phải là hỏng bét
sao? Cái hỏng ở đây không chỉ là ở nỗi đau và cái chết của người bị đem ra làm
thí nghiệm, mà nó còn hỏng hơn nữa nếu thí nghiệm thành công, sau khi thử nghiệm
ông ta có thể lại nhảy ra từ trong quan tài. Hàn Ngụy Công nói rất nhẹ nhàng:
“Dù có sống lại thì cũng chỉ có thể để ngài làm Thái thượng hoàng”. Chỉ dựa vào
câu nói này ông ta có thể bị chu di cửu tộc, nếu hoàng thượng thực sự nhảy ra từ
trong quan tài, anh chỉ cho ông ta làm Thái thượng hoàng liệu ông ta có chịu
không? Vì thế kết quả chỉ có thể là, nếu không muốn xác chết này sống lại, hãy
lấy một cái chổi cán ông ta trở lại vị trí cũ.
2
Những ghi chép nói về xác chết sống lại ta đã bắt gặp rất
nhiều. Có người cho rằng xác chết sống lại được ghi lại sớm nhất là trong Sử
ký - khốc lại liệt truyện: “Y Tề là người tàn ác nhưng thanh liêm, khi còn
sống ông đảm nhiệm chức Đô úy Hoắc Dương, ra tay rất nặng với bọn cường hào địa
phương, đã từng giết không ít người trong số chúng. Ông qua đời tại nơi mình nhậm
chức, tất cả những kẻ thù của ông đều muốn thiêu cháy xác ông, nhưng xác ông đã
chạy trốn khỏi nơi an táng.” Một cách nói khác, sau khi Y Tề chết, ông biết rõ
kẻ thù sẽ không bỏ qua cho mình, nên “sợ kẻ thù tới đốt, nên xác ông đã bay
đi”. Từ Hoắc Dương, An Huy đến quê nhà Trang Bình, Sơn Đông cách nhau mấy trăm
dặm, dù là bay hay đi thì xác chết cũng đều khiến người khác thấy sợ. Nhưng tôi
đoán rằng, chân tướng sự việc chẳng qua chỉ là Y Tề đoán được sau khi mình chết
sẽ bị báo thù, nên ông đã căn dặn người thân của mình trước, kẻ thù chưa kịp ra
tay thì xác ông đã được nhanh chóng chuyển về quê nhà. Nhưng sự việc một khi đã
bị lan truyền thì nó đã trở thành câu chuyện đầu tiên ghi chép về xác chết di động.
Nếu xác của Y Tề thực sự có thể nhảy ra từ trong quan tài, vậy chẳng phải “Gia
Cát đã chết vẫn đánh đuổi được Trọng Đạt đang sống” sao? Kẻ thù có dọa thì bản
thân cũng đã chết rồi, hà tất phải chạy trốn về quê làm gì?[189]
[189] Tác phẩm Nhật tri lục của Cố Đình Lâm tiên
sinh là một trong số những tác phẩm kinh điển được nhiều người yêu thích, nhưng
những đoạn cãi bừa của ông cũng rất gây cười. Trong chuyện Hỏa táng, để chứng minh quan điểm cho
rằng hỏa táng là vô nhân đạo của mình, ông một mực cho rằng Y Tề tuy chết rồi
nhưng vẫn rất linh, khi nghe kẻ thù nói muốn đốt xác ông, đã khiến ông sợ hãi
mà bay đi mất.
Nhưng ngoài chính sử ra, những câu chuyện ghi chép về xác chết
sống lại thực sự không nhiều, hơn nữa, nếu có cũng thường được viết với những
tình tiết khác nhau. Dưới đây tôi xin giới thiệu vài loại dựa theo mức độ
nghiêm trọng khác nhau của chúng.
Một loại là xác chết bỗng nhiên bật dậy trên linh sàng, ngồi
đơ ở đó, không có cử động nào khác. Trong Di Kiên chi đinh của Hồng Mại,
quyển hai có chương An thiếp Nhu nô, viết: “Nhu nô mắc bệnh phù thũng,
người ta mời hòa thượng tới làm pháp sự. Pháp sự vừa bắt đầu, xác chết bỗng
nhiên ngồi dậy. Mọi người thấy vậy, sợ hãi chạy tán loạn, chỉ riêng lão hòa thượng
vẫn một mình đứng đó. Hòa thượng nói: “Đây là xác chết sống lại, sao phải sợ
hãi như vậy?” Hòa thượng đưa chân đạp đổ xác chết xuống, rồi nhanh chóng khiêng
xác bà cho vào trong quan tài, mọi chuyện thế là xong.” Vai xác chết được hoán
đổi rất nhanh, lúc nằm trên giường thì vẫn được mọi người thương cảm, khóc
thương, nhưng khi ngồi dậy lại khiến người ta sợ hãi, chịu một đòn nặng tay là
lập tức ngoan ngoãn trở lại. Nhưng trên thực tế chưa chắc đã có chuyện như vậy.
Theo chương Thi quệ trong Đàm thị bút thừa - U minh đã nói ở phía
trước, “thi quệ” chỉ là một cách gọi khác của “sạ thi”. Thông thường, sau khi
ngồi dậy, xác chết sẽ nhảy xuống đất. Nhưng bà Di không hề làm tất cả những động
tác đó, tưởng tượng thần thái lúc đó, hình như xác chết vừa bừng tỉnh sau một
giấc mộng dài, đang băn khoăn không hiểu tại sao mình lại nằm đây. Nếu ta bạo
gan có thể suy luận rằng, đó là một dạng tỉnh lại sau cái “chết giả”. Không ngờ
bà ta tỉnh dậy không đúng lúc, bị lão hòa thượng mắc bệnh chủ nghĩa kinh nghiệm
nhận nhầm là xác chết sống lại, một cước đạp thẳng xuống, khiến bà Di chết thật.
Một loại là “xác trương”, tức thi thể trương phềnh không
bình thường. Di Kiên chi đinh, quyển một có chương Vương đại khanh,
nói tri phủ huyện Bình Giang Vương Quý Đức, vào cung mới được một tháng thì đột
tử. “Các quan trong cung hợp sức lo tang lễ, lúc sắp nhập liệm, thi thể bỗng
nhiên trương phềnh, không thể nhét vừa quan tài.” Mãi đến khi chiếc quan tài mà
vị tri huyện này đã chuẩn bị từ trước được đưa tới, thi thể mới hồi phục lại
nguyên dạng. Hóa ra người chết cũng giống như một số người ngủ phải kén chọn
giường, quan tài của người khác khiến ông ta không thoải mái. Đương nhiên cũng
có thể bổ sung khi đọc lời truy điệu, xem ra vị quan tri huyện này không muốn
nhân thể chiếm lợi bất chính từ công quỹ, vì thế mới xảy ra trường hợp đặc biệt
này, từ đó tạo tấm gương lớn cho tất cả các cán bộ của chúng ta. Nhưng theo
chương Tiết lục sự ngư phục chứng tiên, quyển hai mươi sáu, cuốn Tỉnh
thế tuyên ngôn, loại xác trương phềnh này dường như không phải hiện tượng
gì đặc biệt:
Chỉ thấy người ta thường nói: “Thời tiết tháng Bảy nắng
nóng, nếu nghe thấy một tiếng sấm, xác chết lập tức trương phềnh, như thế làm
sao mà nhét vào quan tài được?
Quyển một, cuốn Ngũ tạp trợ của Tạ Triệu Chế, người
thời Minh nói:
“Phong tục thông” có ghi: “Nổi sấm thì không đậy hũ
tương”, tiếng sấm phát ra từ vùng âm khí, các vật đang trong trạng thái co rút,
nếu chạm vào nó, vật sẽ xuất hiện sự biến đổi. Ngày nay người mới chết nếu chưa
được liệm, nghe thấy tiếng sấm, thi thể lập tức trương phềnh.
“Nổi sấm thì không đậy hũ tương” hay còn nói “có sấm thì
không làm tương”, có rất nhiều cách giải thích, nhưng tôi cho rằng, cách giải
thích của Tạ Triệu Chế khá hợp lý, tiếng sấm vừa nổi, tương trong hũ sẽ trương
lên (chính là lúc tương lên men), phải bỏ nắp đậy hũ tương ra. Nhưng nếu nói
xác chết và hũ tương giống nhau trong trường hợp này lâu dần cũng khiến người
ta không phục, hơn nữa không sợ rằng nếu sấm nổ liên hồi thì xác chết kia sẽ
trương đến mức vỡ quan tài ra sao? Thôi kệ, tóm lại, trong dân gian vốn đã quen
với cách nói nghe tiếng sấm, xác trương phềnh, nó thuộc vào loại hiện tượng tự
nhiên, nên cũng không cần bới móc nhiều.
Một loại khác là “xác nhảy múa”, xác chết nhảy múa, uốn lượn
theo tiếng nhạc. Sự việc này chỉ thấy trong quyển mười ba, cuốn Dậu dương tạp
trở của Đoạn Thành Thức, người thời
Đường:
Ở Hà Bắc, vợ của một trưởng thôn vừa mất, chưa liệm. Cuối
ngày, con cái bà ta bỗng có cảm giác có tiếng nhạc càng lúc càng gần, khi tiếng
nhạc đi đến phía gian nhà chính, xác chết bỗng cử động. Tiếng nhạc đi vào trong
phòng, chỗ giữa hai chiếc cột nhà, xác chết liền đứng lên nhảy múa. Tiếng nhạc
lặp lại rồi đi ra ngoài, xác chết cũng múa lượn theo ra cửa, cứ thế, tiếng nhạc
đi tới đâu, xác chết đi tới đó. Người nhà thấy vậy vô cùng kinh sợ. Đến khi đêm
khuya, trăng đã lên, họ không dám đi tìm xác người chết nữa. Canh một, trưởng
thôn trở về, sau khi biết chuyện, ông chặt một cành dâu to bằng cánh tay, mang
theo chai rượu đi tìm, vừa tìm ông vừa quát mắng. Khi đến một khu nghĩa địa
cách nhà khoảng năm, sáu dặm, ông nghe thấy tiếng nhạc ở phía một cây bách. Trưởng
thôn tiến gần đến chỗ cây đó, dưới cây lửa cháy bập bùng, ông giơ gậy dâu lên tấn
công, xác chết ngã xuống, tiếng nhạc cũng tắt theo. Trưởng thôn vác xác vợ trở
về nhà.
Tôi thấy câu chuyện này khá thú vị. Rất nhiều câu chuyện
tương truyền về thần tiên đều có nhắc đến một người tu đạo nào đó. Khi người
này chết, người khác nghe thấy tiếng nhạc, gọi đó là nhạc tiên, người ta nói tiếng
nhạc đó do thần tiên trên trời phái đội danh dự đến đón người chết về trời.
Nhưng vợ của trưởng thôn ở đây chưa từng đọc truyện tiên, không hiểu trình tự của
việc “áp giải xác chết”, vừa nghe thấy tiếng nhạc liền hưng phấn quá mức, linh
hồn chưa được giải thoát đã nhảy múa tưng bừng, kết quả là trong nháy mắt từ
tiên nhân biến thành yêu nghiệt, cuối cùng phải chịu một một gậy trời giáng mới
ngoan ngoãn để người chồng vác về nhà. Nhưng từ câu chuyện này ta có thể thấy,
vị trưởng thôn kia rất thật thà, rất tốt bụng. Nếu khéo léo một chút, chỉ cần kể
nửa trước (khi đội nhạc tiên đến đón), thì đó sẽ là cái lộc trời ban, cả phủ
huyện, thậm chí cả triều đình sẽ phong vợ ông trưởng thôn làm nhân vật làm cả Đại
Đường phải cảm kích, và trong Thần tiên thông giám, tỉnh Hà Bắc sẽ có
thêm một vị tiên cô.
Một loại xác chết sống lại khác, đương nhiên bản thân nó
không có hại cho ai, nó là loại xác chết không tuân theo quy tắc, nó không báo
cáo với ai mà đã rời khỏi nơi mà nó nên ngoan ngoãn ở đó. Điều này đương nhiên
là không đúng, bởi nó thật đáng sợ. Mộng xưởng tạp trứ của Du Giao, người
Thanh, quyển tám có phần Xác chết sống lại kể rằng:
Tôn Bích Cửu giữ chức phó quận. Một đêm thu, ông xách đèn
lồng chơi trò ú tìm ở chân núi Ngọa Long. Bỗng nhiên một luồng gió lạnh thổi tắt
ngọn nến trong đèn, ông nhìn phía xa xa bên bìa rừng có ánh lửa như hình con
đom đóm, liền tới đó. Thấy một ngôi nhà đất có hai cột chống, cánh cửa gỗ khép
hờ, thấy thế ông giả vờ là người đi đường vào xin lửa, nhưng gọi mấy câu mà
không thấy ai đáp lời, ông liền bước vào nhà. Bên trong không có ai, ông nhóm
xin ít lửa rồi bước ra. Khi ra đến ngoài, ông nhìn thấy một người đàn ông đứng
thẳng sau cánh cửa, ông Tôn bèn cười nói: “Huynh ở nhà, sao ta hỏi không thấy
huynh lên tiếng?” Ông Tôn đưa nến lên soi, đầu tóc người này rối bù, mắt hơi nhắm,
miệng mở hoác, mặt trắng bệch, đây chắc chắn là một xác người vừa chết. Ông Tôn
sợ dựng tóc gáy, cuống cuồng chạy như bay về nhà. Ngày hôm sau, ông thăm dò về
ngôi nhà đó thì được biết đó là nhà của một người bán rau, chỉ có vợ, không con
cái, sau khi ông ta chết, vợ ra ngoài mua đồ về liệm. Xác chết làm thế nào lại
ra đứng nấp sau cửa, đó là điều chưa ai giải thích được.
Thực ra chẳng có gì là “không giải thích được”. Tôn Bích Cửu
thích chơi trò ú tìm, đã làm cán bộ cỡ trung ở phủ nha rồi mà nửa đêm vẫn xách
đèn lồng đi chơi, vừa khéo gặp người đàn ông vừa chết cũng có nhã hứng với trò
chơi này, mượn câu nói của Triệu Bản Sơn thì đây cũng chỉ là “thực ra tôi cũng
thích giấu mèo” mà thôi.
Đáng sợ hơn tất cả đó là “xác chết đi lại” hoặc “xác chết lao chạy”. Một cách nói tế nhị
hơn là “tẩu ảnh”, hậu quả của nó vô cùng nghiêm trọng, bởi cái “chạy” của nó lại
lấy người sống làm mục tiêu. Trong Liêu trai có chương Xác chết sống
lại chính là một ví dụ điển hình.

