người Tình Bá Đạo _ chương 145 - 146 part 3

Tôi lập tức gọi điện thoại cho Tô Ngưng. Câu đầu tiên Tô Ngưng nói
chính là:”Thần, anh còn muốn em đợi bao nhiêu năm nữa? Em đã đợi anh lâu
như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao? Anh phải biết mấy hạng mục này
có thể mang tới bao nhiêu lợi ích cho tập đoàn Hoa thị, nặng nhẹ anh tự
xem đi.”

Lúc đó trong lòng tôi vô cùng rối loạn, nếu Thiển Thiển biết tôi kết
hôn, cô ấy nhất định sẽ rời xa tôi, nhưng nếu tôi không kết hôn với Tô
Ngưng, chưa chắc tôi đã giành được mấy hạng mục kia, do dự hồi lâu, tôi
nói:”Được, khi nào kết hôn?”
Tô Ngưng nói:”Thứ 7 tới.”

Chỉ còn một tuần nữa, từ lúc tôi đồng ý kết hôn với cô ta, thì có nghĩa tôi và Thiển Thiển chỉ còn thời gian một tuần.

Tôi phải làm gì với cô ấy bây giờ ? Thức sự không muốn cứ như vậy mất
đi cô, có một số lỗi phạm một lần là đủ rồi, ba năm trước không dễ dàng
gì cô mới đồng ý ở lại bên tôi, nếu lại xuất hiện chuyện gì đó, cô ấy
có còn ở bên tôi không?

Tôi lập tức nghỉ việc, cô ấy nói đang ở quảng trường Thuấn Hoa, tôi
đến đón cô ấy, thấy cô đang chơi đùa với một đứa bé không biết trời đất,
tôi hơi giật mình,  quyết định phải có con với cô ấy, trước giấu cô ấy
vài năm, sau đó li hôn Tô Ngưng.

Đêm đó tôi liền nói với cô ấy mình muốn sinh con, mới đầu cô cũng
không đồng ý, nhưng sau này lại đáp ứng. Hôm sau tôi về rất sớm, cô ấy
không ở nhà, điện thoại cũng tắt máy, trong lòng dâng lên một dự cảm
không tốt, tôi quyết định phải nhanh chóng đưa cô ấy tới phía nam thành
phố.

Bây giờ cô ấy rất tin tưởng tôi, không hề hoài nghi lời tôi nói, vì
vậy tôi có thể chắc chắn giấu điếm được sự thật. Nhưng dường như cô ấy
có tâm sự, vì không muốn để cô ấy nghĩ lung tung, tôi bỏ mặc Tô Ngưng
một  mình chuẩn bị hôn lễ.

Cô yên tâm hơn rất nhiều, đêm đó tôi nói với cô ấy rằng cô ấy phải
chuyển ra căn biệt thự phía nam thành phố, tuy cô rất không thích, nhưng
cuối cùng vẫn đáp ứng tôi, tôi thở phào trong lòng, làm thế này có thể
giữ được cô ấy chứ, ba năm sau tôi sẽ li hôn với Tô Ngưng, rồi lấy cô
ấy, đến lúc đó cô ấy đã biết hết mọi việc, chắc sẽ không trách tôi, dù
gì cũng qua mấy năm rồi.

Thuận lợi qua vài ngày, cho tới hôm chuyển đi, tôi về nhà lại không
thấy bóng dáng  cô ấy đâu, gọi điện thoại không nhấc máy, sau đó liền
tắt máy luôn.

Hôm đó trời mưa rất to, đột nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, sợ cô ấy biết
chuyện tôi và Tô Ngưng kết hôn. Dì biết chuyện này, tôi đã nói với bà,
trước mặt Thiển Thiển nói chuyện phải chú ý một chút, đừng để Thiển
Thiển biết.

Không tìm thấy cô ấy tôi và dì đều vô cùng lo lắng, dự cảm không lành
trong lòng càng mạnh, tôi chỉ có thể nằm trên giường đoán xem cô đi
đâu.

Rất lâu sau cô ấy mới trở về, tôi kích động nói không nên lời, âm
thầm may mắn cô ấy vẫn chưa biết chuyện kia, nhưng ngày đó cô ấy đột
nhiên trở nên rất xa lạ với tôi, khiến tôi không biết mình đã sai ở chỗ
nào.

Đến nửa đêm cô ấy sốt cao, tôi chỉ có thể đưa cô ấy tới bệnh viện,
tôi cố ý không mang theo điện thoại của cô ấy, cũng không giúp cô ấy
mang túi xách, bởi vì tôi sợ cô ấy sẽ một mình rời đi, chuyện tôi và Tô
Ngưng kết hôn đã lên mặt báo, tôi sợ cô ấy sẽ nhìn thấy, tôi tin chắc
rằng nếu mấy ngày này cô ấy không xuất viện, chuyện tôi và Tô Ngưng có
thể giấu được cô ấy.

Đến thứ 6, cô ấy đột nhiên xuất hiện trong hôn lễ, cô khoác tay Mộc
Lạo, khóe miệng nhếch lên một đường cong hoàn mĩ, nhưng trong mắt của
tôi lại chói mắt vô cùng, thì ra cô ấy biết hết, chỉ là cả cô ấy và tôi
đều diễn kịch, tôi tưởng rằng có thể giấu cô ấy, lại không ngờ cô biết
sớm như thế, chỉ là giả vờ như không có chuyện gì.

Lúc đó lòng tôi cực kì khó chịu, cuối cùng tôi đã mất đi sự tín nhiệm của cô ấy, cuối cùng tôi đã mất cô ấy.

Lúc cô ấy ngất xỉu ở trước mặt tôi, tôi rất muốn tiến lên, lại bị Tô
Ngưng kéo lại, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộc Lạo ôm cô ấy vào trong
ngực, trơ mắt nhìn Mộc Lạo mang cô ấy đi.

Sau khi cô ấy đi tôi uống rất nhiều rượu, trong đầu tất cả chỉ có
những cái nhăn mặt nhíu mày và nụ cười của cô ấy, tôi thức sự đã mất
Thiển Thiển.

Trong đêm, nửa tỉnh nửa mơ, bên cạnh có một người, tôi lập tức ôm
người đó vào trong lòng, nhưng mùi nước hoa nồng nặc của người đó nói
cho tôi biết cô ấy không phải là Thiển Thiển, tôi đẩy cô ta ra, hồ đồ
không tỉnh nói:”Cô, không phải là, Thiển Thiển.”

Trông mơ hồ tôi nghe thấy một tiếng:”Thần, anh có biết mình quá đáng
lắm không, em đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào vẫn chưa đủ
sao? Sao anh có thể nhớ tới cô ấy khi chúng ta đã kết hôn rồi?”

Tôi cảm thấy người mình tỉnh lại không ít, lảo đảo bước vào toilet
gọi điện thoại, Thiển Thiển tắt máy, tôi lại gọi cho Mộc Lạo, vừa chuyển
tiếng đã có người tiếp điện thoại, ống nghe truyền đến tiếng đàn ông
thở dốc và tiếng rên rỉ của phụ nữ, thanh âm quen thuộc như vậy đột
nhiên trở nên vô cùng chói tai, nhưng chính tiếng động không lọt tai này
lại làm tôi nháy mắt thanh tỉnh.

Lúc này Thiển Thiển đang ở trên giường của người khác, đang ở dưới thân của kẻ khác, tôi ném mạnh điện thoại xuống đất.

Vì không để cô ấy đa nghi, ba năm này tôi không hề động vào Tô Ngưng,
ba năm tôi chỉ có một mình cô ấy. Hôm nay tuy là đêm tân hôn tôi cũng
không chạm vào Tô Ngưng, nhưng cô ấy lại ở trên giường của người khác,
sao cô ấy có thể biến tình yêu của tôi thành một thứ đồ xa xỉ như vậy?
Sao lại đối xử với tôi như thế? Lẽ nào cô ấy không biết rằng tôi yêu cô
ấy hay sao?

Cả đêm không ngủ, cũng lạnh nhạt với Tô Ngưng.

Hôm sau tôi hoàn toàn lâm vào trong tức giận, mãi đến khi trời tối
đen mới nhận được điện thoại của dì, bà nói Thiển Thiển đã về nhà. Tôi
không suy nghĩ gì, lập tức chạy về.

Lúc cô ấy quấn khăn tắm xuất hiện trước mặt tôi, trong lòng tôi vô
cùng rối loạn, nếu cứ kết thúc như thế này, tôi thực sự không nỡ.

Khi tôi nhìn thấy những dấu hôn trước ngực cô ấy, không nhịn được nói
một số lời khó nghe, lúc đầu cô ấy chỉ im lặng không nói, tôi lặp đi
lặp lại trong lòng từng lời: Thiển Thiển, em mau giải thích với anh đi,
để anh có cơ hội tha thứ cho em, chỉ cần em giải thích hoặc cam đoan từ
nay về sau sẽ không bao giờ phản bội anh, chuyện gì anh cũng có thể tha
thứ cho em, chuyện gì cũng có thể làm như chưa từng xảy ra, chỉ cần một
câu giải thích của em là đủ rồi.

Đợi hơn mấy phút cô ấy vẫn chưa mở miệng, tôi lại một lần nữa nói
những lời khó nghe, cô ấy cuối cùng cũng chịu mở miệng, nhưng cô ấy lại
không giải thích với tôi, mà là hét to ra tiếng.

Giây phút đó trái tim tôi lạnh lẽo, lấy ra tờ hợp đồng kí 4 năm
trước, xé nát trước mặt cô ấy, cô ấy vẫn thờ ơ bất động. Trong lúc giận
dữ, tôi nói cho cô ấy biết Mộc Lạo không hề yêu cô, còn sỉ nhục cô ấy
một hồi, cô cũng không lưu tình đáp lại tôi vài câu, tôi quay người đi,
để cô ấy tỉnh táo lại, không ngờ cô ấy lại đi thật, cô đưa nhẫn và toàn
bộ chi phiêu đưa cho dì, nhờ dì trả lại tôi, trong lòng tôi lại càng khó
chịu, nhưng không muốn cứ như vậy mà mất đi cô gái bé nhỏ này, cuối
cùng cũng quyết định đuổi theo cô ấy.

Không tới vài phút đã đuổi kịp cô ấy, tóc cô ấy bị gió thổi loạn,
giày cũng không thấy đâu, cả người lảo đảo như sắp ngã, giống hư một tờ
giấy mỏng manh, chỉ cần một ngọn gió cũng có thể thổi đi.

Tôi đi theo cô ấy một đoạn, đột nhiên cô ấy ngồi xổm xuống đất, hình
như đang gọi điện thoại cho ai đó. Tôi muốn biết người cô gọi có phải là
Mộc Lạo hay không, vì vậy không xuống xe, mà cứ đứng ở xa nhìn cô ấy.

Cho đến khi một cô gái không lớn hơn cô ấy bao nhiêu xuất hiện, cô
gái đó đỡ cô ấy đứng dậy, đột nhiên tôi thấy hối hận, hối hận đã đối xử
với cô ấy như thế, nếu tôi bình tĩnh nói chuyện với cô ấy, liệu cô ấy có
rời bỏ tôi như thế này không?

Ở bên ngoài tiểu khu đợi hai tiếng mới thấy cô ấy xuất hiện, tôi rời
đi, chắc phải đợi đến khi cô ấy nguôi giận hãy đến, cho cô ấy và cho tôi
một chút không gian.

Hôm sau, vốn dĩ đồng ý đi hưởng tuần trăng mật với Tô Ngưng, nhưng
Thiển Thiển vẫn chưa quay về, tôi còn tâm trí đâu mà đi nữa, tôi nói với
Tô Ngưng hoãn lại vài ngày, cô ta thất vọng cúp điện thoại.

Tôi ở bên ngoài tiểu khu kia khổ sở đợi hơn một ngày cũng không thấy
bóng dáng cô ấy đâu, người đưa cô ấy đi tôi biết, đó là bạn gái của Già
Minh. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Già minh, hỏi cậu ta có biết tin
tức của Thiển Thiển không?

Già Minh nói Thiển Thiển đã biết hết rồi, bao gồm cả chuyện của tiểu
Nặc lẫn quán bar Duy Đô, cô ấy đã rời khỏi Thẩm Phong rồi, nhưng đi đâu
thì hắn không biết.

Tôi lại nổi giận, trở về phòng làm việc đập nát máy tính, vứt hết những đồ trên mặt bàn xuống đất.

Thiển Thiển, em không muốn giải thích cũng được, những chẳng lẽ không
cho anh tức giận sao? Bây giờ anh đã biết anh sai rồi, em không đi có
được không? Đừng vứt bỏ anh? Cho dù những lời của anh đã làm em tổn
thương, nhưng đến một câu giải thích em cũng không nói, em biết trong
lòng anh có bao nhiêu thất vọng không? Trong lòng em thực sự anh có có
chút địa vị nào sao? 4 năm của chúng ta không bằng một đêm của em và Mộc
Lạo sao? Chỉ một câu giải thích thôi mà, thực sự khó khăn đến vậy ư?

Về đến nhà, tôi mở tủ quần áo ra, bên trong vẫn còn một ít quần áo
của cô ấy, trên quần áo vẫn còn mùi nước giặt, giống như cô ấy vẫn đang ở
bên tôi.

Đêm hôm đó, tôi liên tục gọi cho cô ấy cho đến khi điện thoại hết pin, nhưng vẫn tắt máy.

Nếu có thể chọn lại một lần nữa, tôi thà buông tha mấy hạng mục lớn
kia, tôi không biết rằng mất đi cô ấy tôi đau khổ đến vậy, tôi không ngờ
cô ấy cứ bỏ tôi đi như thế, tôi không biết mình lại yêu cô ấy sâu đậm
như vậy.

Đột nhiên nhớ tới Mộc Lạo, chuyện Thiển Thiển rời đi Mộc Lạo cũng có
trách nhiệm. Cậu ta nhất định phải vì Thiển Thiển bỏ đi mà đau khổ.

Tôi lập tức gọi cho Mộc Lạo, đường truyền vừa thông đã nghe thấy
tiếng Mộc lạo chất vấn:”Hoa Thần, Thiển Thiển đâu? Cậu đã làm gì cô ấy
rồi?”
“Mộc Lạo, cậu nên tự hỏi mình đã làm gì cô ấy chứ? Nếu cậu không động vào cô ấy liệu cô ấy có rời đi không?”
“Hoa Thần, Thiển Thiển, cô ấy đi đâu?”
Tôi xiết chặt tay, Cậu ta người anh em tốt nhất của tôi, lại động vào
người phụ nữ của tôi, bây giờ cậu ta còn hỏi Thiển Thiển đang ở đâu,
thật châm chọc.

“Mộc Lạo, tôi xem cậu là anh em, sao cậu có thể động vào người phụ nữ
của tôi? Mong cậu đừng xen vào chuyện giữa tôi và Thiển Thiển nữa, thực
ra tôi biết người cậu yêu là Tô Ngưng, Thiển Thiển trong trái tim tôi
quả thực có vị trí rất quan trọng, nhưng cậu làm như vậy Tô Ngưng có thể
hạnh phúc sao?”

Mộc Lạo nói:”Hoa Thần, cậu đã cưới Tô Ngưng có nghĩa cậu có trách
nhiệm mang hạnh phúc đến cho cô ấy, cậu không được làm tổn thương cả Tô
Ngưng lẫn Thiển Thiển, tôi sẽ tìm Thiển Thiển về, sau tôi tìm được cô ấy
cô ấy sẽ không còn là của cậu nữa.” Cậu ta nói xong liền dập máy.

Tôi tìm được con lợn đen của Thiển Thiển trong phòng ngủ, trên người
nó đầy vết rách, có thể biết lúc Thiển Thiển vứt nó đã tức giận đến thế
nào, dùng lực thế nào. Tôi xâu con lợn đen là con lợn trắng của tôi vào
một chỗ, nhìn những vết rách trên người con lợn đen, tim tôi như bị dao
cứa, tựa như tình cảm của tôi và Thiển Thiển xuất hiện những vết rách,
không thể quay lại được nữa.

Thiển Thiển, anh xin lỗi, trở về được không? Cho anh thêm một cơ hội nữa, tin tưởng anh thêm một lần nữa, một lần cuối cùng.

Báo cáo nội dung xấu