Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 15

Chương
15

 

 

Trong
thư Diệp Phiên Nhiên căm phẫn nói rằng muốn Dương Tịch sau này đừng xuất hiện
trước mặt cô nữa. Cô cũng hiểu rằng thực tế việc này căn bản không thể nào làm
được.

 

Khuôn
viên trường học rộng lớn như vậy, lớp hai và lớp tám bậc trung học năm thứ hai
cách nhau không xa, chỉ cách một tòa nhà lớp học. Tuy Dương Tịch không đến lớp
ban xã hội nữa nhưng thi thoảng cô vẫn bắt gặp bóng dáng cậu.

 

 

 

Tâm
tình Diệp Phiên Nhiên xuất hiện sự biến đổi kỳ lạ. Bức thư tình dào dạt ướt át
mấy ngàn câu cùng những lời văn câu chữ mãnh liệt cháy bỏng đã làm xáo trộn
nghiêm trọng cảm xúc trong cô. Mỗi ngày, vừa bước vào cổng trường cô liền cảm
nhận được cặp mắt trong đám đông lặng lẽ dõi theo cô.

 

 

 

Giờ
tập thể dục giữa giờ, tuy cả trường với hàng ngàn học sinh, giữa một vùng trời
đồng phục áo trắng quần xanh nhưng vừa liếc nhìn cô nhận ra ngay Dương Tịch.
Dáng người cao ráo, đứng ở hàng dưới cùng hàng ngũ lớp tám. Đứng trong hàng ngũ
dài đó, cô không khỏi suy ngẫm, liệu cậu có trông thấy mình không?

 

 

 

Lẽ
dĩ nhiên, cô có nhiều cơ hội thấy cậu hơn, sáng sớm thứ Hai hàng tuần, nhà trường
tổ chức nghi thức kéo cờ. Trung học cơ sở, trung học phổ thông, mỗi cấp cử ra
hai người kéo cờ, hai người nâng lá cờ, bốn người luân phiên nhau. Dương Tịch
phụ trách kéo cờ bậc trung học năm hai. Mỗi lần như vậy, Diệp Phiên Nhiên liền
trông thấy dáng vẻ hiên ngang hùng dũng của Dương Tịch trong nghi thức kéo cờ.

 

 

 

Những
lúc đó, đám nữ sinh phía dưới chụm đầu ghé tai thì thầm: “Xem kìa, người đó là
Dương Tịch đấy, đẹp trai quá cơ!” Qủa là bảnh trai, trong ánh nắng mặt trời gắt
gao, Dương Tịch chạy ra từ đội hình lớp tám, cất bước tiến đến bên bục cờ, với
dáng vẻ tràn đầy sức sống, khôi ngô tuấn tú, thu hút ánh nhìn của tất thảy mọi
người.

 

 

 


quốc kỳ được kéo lên, bài hát quốc ca vang lên. Ánh mắt đám nữ sinh, nếu nói rằng
đang hướng về lá cờ đỏ năm sao thì quả không đúng, mà là bọn họ đang chăm chú
nhìn đường nét góc cạnh trên gương mặt tuấn tú của Dương Tịch. Cậu hệt như cây
bạch dương xanh tươi rắn rỏi đắm mình dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ mùa xuân
tháng Tư. Diệp Phiên Nhiên như choáng ngợp giữa đám nữ sinh đầy vẻ ngưỡng mộ, cảm
nhận càng rõ rệt hơn bao giờ hết về sự nhỏ bé và tầm thường của mình.

 

 

 

Quả
thực, Dương Tịch là chàng kỵ sĩ cưỡi bạch mã mà ai cũng ngưỡng mộ nhưng Diệp
Phiên Nhiên chẳng phải là nàng công chúa, mà cô cũng không tình nguyện làm ngọn
cỏ ngước mặt lên nhìn cây đại thụ.

 

 

 

Nghi
thức chào cờ kết thúc, đội hình giải tán. Diệp Phiên Nhiên chen lấn giữa dòng
người, mon men theo con đường rợp bóng đi về phía lớp hai.

 

 

 

“Dương
Tịch!” Sau lưng có người gọi, cô quay đầu lại theo phản xạ. Dương Tịch cùng vài
bạn nam chạy đến. Lúc chạy ngang qua người cô, cậu không dừng lại cũng chẳng liếc
nhìn, lạnh lùng xa cách hệt như hai người xa lạ.

 

 

 

Xem
ra bức thư mà cô gửi cậu đã thu được kết quả vượt cả mong đợi. Những lời lẽ khước
từ đầy tuyệt tình quyết liệt đã khiến cậu rút lui, giác ngộ ra vấn đề. Cuối
cùng thì cậu chẳng còn phiền nhiễu cô nữa.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng, đồng thời cô cũng rất khâm phục
lòng dũng cảm và ý chí của mình. Cô hiểu rõ Dương Tịch là chàng trai tốt, cậu
luôn xuất sắc trên mọi phương diện. Muốn khước từ tình cảm của cậu, muốn chiến
thắng niềm kiêu hãnh từ xưa đến nay của cậu thực sự rất khó khăn, không phải
người con gái nào cũng có thể làm được điều đó.

 

 

 

Nhưng
cô đã làm được, không hề phản bội lại lời ước hẹn cùng Thẩm Vỹ.

 

 

 

Còn
với Dương Tịch mà nói, cô chẳng qua chỉ là phút xao xuyến rung động thoáng qua
của cậu, sẽ nhanh chóng bị gió thổi cuốn đi chẳng để lại chút dấu vết nào. Rồi
một ngày nào đó cậu sẽ quên cô thôi.

 

 

 

Bức
thư tình rạo rực cháy bỏng tình cảm đó, Diệp Phiên Nhiên chẳng nỡ vứt bỏ. Dù
sao đây cũng là bức thư tình đầu tiên trong đời cô nhận được, cô đặt nó vào kệ
tủ rồi khóa lại.

 

 

 

Cứ
coi như đây là kỷ niệm thời thanh xuân, là hồi ức của tuổi trẻ xốc nổi.

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên ngỡ rằng Dương Tịch đã rời xa khỏi cuộc sống của cô. Từ nay về sau
cô không cần phải phiền muộn vì cậu nữa.

 

 

 

Cuộc
sống lại quay về sự yên tĩnh ban đầu. Hàng ngày vào lớp nghe giảng, ghi chép
bài vở, tan học cô cùng đám bạn Hạ Phương Phi tản bộ trên con đường rợp bóng hoặc
đứng tựa người ngoài hành lang chuyện trò. Về nhà, cô bận rộn giải các loại đề
thi, học thuộc từ vựng tiếng Anh.

 

 

 

Thời
gian cứ thế trôi mãi đến đầu thu năm 2000, Diệp Phiên Nhiên bước vào năm thứ ba
bậc trung học.

 

 

 

Những
ai trải qua thời trung học đều biết rằng, đây là thời kỳ “bóng đêm trước khi trời
hửng sáng”, tăm tối đến mức không nhìn thấy ánh sáng ban ngày, một cuộc sống
không phải dành cho con người. Nào kiểm tra cuối kỳ, giữa kỳ, bài thi thử, giải
đề thi chung. Bài ghi chép mãi không hết, bài tập làm hoài không xong, cộng
thêm những lời càm ràm nhắc nhở của bậc phụ huynh cùng thầy cô giáo không ngừng
văng vẳng bên tai nhắn nhủ đi nhắn nhủ lại chẳng còn bao nhiêu ngày nữa là đến
kỳ thi.

 

 

 


rằng cuộc sống năm ba trung học đầy tăm tối nhưng vẫn xuất hiện một vài nhạc đệm
đan xen, trở thành đề tài bàn luận của đám bạn sau giờ cơm trưa, trong số đó là
Đồng Hinh Nguyệt.

 

 

 

Vẻ
đẹp của Đồng Hinh Nguyệt tăng dần theo năm tháng từ vị trí hoa khôi ở lớp vươn
lên chức hoa khôi toàn trường, tiếng tăm lẫy lừng. Hàng ngày đều có nam sinh ở
lớp khác mò sang tận lớp tìm Đồng Hinh Nguyệt. Đồng Hinh Nguyệt gần như chẳng
khước từ ai, trốn học cùng bọn họ ra ngoài lang thang.

 

 

 

Bố
của Đồng Hinh Nguyệt là chủ doanh nghiệp tư nhân lớn nhất thành phố D, ông bỏ
tiền quyên góp xây dựng thư viện mới cho trường. Cũng vì lẽ đó mà từ giáo viên
chủ nhiệm lớp đến giáo viên bộ môn đều đối xử khá thoáng với cô. Chỉ cần không
có biểu hiện gì quá đáng còn thì đa phần thầy cô đều “mắt nhắm mắt mở” với cô.
Thế là, cô ngày càng trắng trợn, giờ học buổi chiều gần như đều không đến lớp,
không phải đi xem phim thì đi sàn nhảy karaoke cùng đám con trai.

 

 

 

Những
tin đồn về Đồng Hinh Nguyệt dần lan xa, đại loại như: Đồng Hinh Nguyệt hẹn hò
cùng nam sinh nào đó tại vách núi sau trường học, hay Đồng Hinh Nguyệt ôm hôn một
chàng trai dưới chân cầu vượt. Danh hiệu ngọc nữ xưa kia của cô giờ đã sa đọa,
mỗi lần đám nữ sinh bàn luận về cô, giọng điệu ngày càng khinh miệt, biểu cảm mội
lúc một khinh khi. Những từ ngữ như mồi chài, phóng đãng, lẳng lơ được dùng để
miêu tả con người Đồng Hinh Nguyệt.

 

 

 

Triệu
Hiểu Tình xưa nay vốn chẳng ưa gì Đồng Hinh Nguyệt, đáp giọng đầy hả hê: “Mình
đã nói rồi mà, vẻ trong sáng của cô ta là do ngụy trang thôi, giờ thì rốt cuộc
cũng lộ nguyên hình rồi!”

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên lại hết sức thương tiếc cho Đồng Hinh Nguyệt. Điều kiện gia đình Đồng
Hinh Nguyệt khá giả như vậy, lại xinh xắn thông minh là thế, cớ sao phải đắm
mình trong trụy lạc, sa ngã đánh mất chính mình cơ chứ? Hồi trung học năm nhất,
thành tích học tập của cô ta xếp tốp mười cả lớp, giờ thì đã tụt xuống vị trí
đuôi tàu.

 

 

 

“Có
lẽ là đau khổ vì tình đấy!” Hạ Phương Phi kể lể: “Cô ta tương tư Dương Tịch,
sau khi bị Dương Tịch từ chối, cô ta sai lầm nối tiếp sai lầm!”

 

 

 

“Việc
gì phải thế chứ?” Diệp Phiên Nhiên không ngừng lắc đầu: “Tình yêu chỉ là một phần
của cuộc sống, không phải là tất cả!”

 

 

 

“Cậu
chưa từng đau khổ vì tình yêu nên chẳng thể nào hiểu được đâu, người ta vì yêu
mà lao vào nước sôi lửa bỏng, thế mà đến phút cuối vẫn chẳng cách gì có được
tình yêu.” Hạ Phương Phi nói nửa đùa nửa thật: “Cậu chỉ mới rơi vào nước sôi, bản
thân vẫn còn đứng ngoài mọi chuyện!”

 

 

 

“Khá
khen khá khen!” Diệp Phiên Nhiên biết rằng Hạ Phương Phi đang đòi lại công bằng
cho Dương Tịch: “Cậu chẳng phải cũng nhẫn tâm tuyệt tình từ chối Tiêu Dương đó
sao?”

 

 

 

Buổi
tối Giáng sinh năm hai trung học, Hạ Phương Phi cũng khước từ lời tỏ tình của một
chàng nam sinh, lý do vì bước sang giai đoạn trung học, áp lực học tập nặng nề,
không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương.

 

 

 

Một
khúc nhạc đệm đan xen khác chính là chuyện xảy ra giữa Diệp Phiên Nhiên và Tiêu
Dương.

 

 

 

Sự
việc xảy ra trong cuộc thi tri thức ngữ văn trung học do thành phố D tổ chức.
Diệp Phiên Nhiên đoạt giải nhì, Tiêu Dương đoạt giải ba, toàn trường chỉ có hai
giải. Hiệu trưởng đã có bài diễn thuyết sau nghi thức kéo cờ buổi sáng thứ đầu
tuần nhằm nhiệt liệt biểu dương tinh thần giành vinh quang cho trường của hai
người, ngoài ra thầy còn trao bằng khen và phần thưởng ngay tại chỗ.

 

 

 

Việc
này với Diệp Phiên Nhiên gần như mang lại cho bản thân chút hãnh diện vinh dự.
Kể từ khi vào trung học, cô đã rời xa hoàn toàn với những giải thưởng. Khoảnh
khắc vinh quang này khiến cô không tránh khỏi căng thẳng. Đám bạn chị em Hạ
Phương Phi của cô ngồi ở dưới ra sức vỗ tay hệt như chính mình là người đoạt giải,
đồng thanh hét lên: “Phiên Phiên, cố lên! Phiên Phiên! Cậu cừ nhất!”

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên gần như bị đẩy lên tận mây xanh, đứng trên bục nhận phần thưởng mà
mắt cô chẳng biết nhìn về hướng nào nữa. Nhận xong phần thưởng, bắt tay thầy hiệu
trưởng rồi bước xuống bục, chân cô vướng vào dây micro, cả người chao đảo lao
thẳng về trước vài bước, may mà Tiêu Dương đang đi đằng trước kịp thời chìa tay
ra ứng cứu cô mới không bị té ngã thất thố trước mặt bao nhiêu người.

 

 

 

Dưới
khán đài vang lên tràng cười chế nhạo, chẳng rõ là chê cười hay là thiện chí.
Diệp Phiên Nhiên mặt ửng đỏ, cô chạy như bay về hàng ngũ trước ánh nhìn của
hàng nghìn học sinh và thầy cô giáo.

 

 

 

Chính
hành động “anh hùng cứu mỹ nhân” nho nhỏ đó mà Diệp Phiên Nhiên thoáng chốc
thay đổi quan niệm về Tiêu Dương. Cậu không lạnh lùng như dáng vẻ bề ngoài của
mình, tuy rằng cậu thường cô độc một mình trên lớp nhưng đằng sau dáng vẻ cao
ngạo lập dị đó là tấm lòng hào hiệp trượng nghĩa.

 

 

 

Lần
này một lúc đoạt hai giải thưởng, Tạ Dật dụ dỗ hai người dùng tiền thưởng mời mọi
người ăn một bữa tại quán ăn nhỏ cạnh trường. Tiêu Dương thoải mái nói: “Mời mọi
người ăn uống không thành vấn đề, có điều Diệp Phiên Nhiên thì xin miễn đi, để
mình tôi thanh toán được rồi!”

 

 

 

Tự
bỏ tiền túi đến nhà hàng dùng bữa, với học sinh trung học nghèo rớt mùng tơi
thì đây chính là lần đầu tiên trong đời. Khi thức ăn được dọn lên, khoảng cách
giữa nam sinh và nữ sinh như bị phá vỡ, chẳng còn cảm giác xa lạ nào nữa.

 

 

 

Giữa
chừng, bọn học còn muốn gọi thêm chút bia. Tiêu Dương vờ tỏ vẻ tửu lượng của
mình khá, cậu nhất quyết phải mời Diệp Phiên Nhiên một ly: “Này bạn nữ sinh ơi,
người tôi phục nhất chính là cậu đấy! Lão chủ nhiệm lần nào cũng đọc bài tập
làm văn của cậu trước lớp, thùy mị thông minh, quả là nữ tài ba thực thụ!”

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên nghệt mặt ra lấy làm khó hiểu, trong lớp ai mà không biết người
Tiêu Dương yêu mến chính là Hạ Phương Phi, cớ sao lại đem mình ra làm tấm bia đỡ
đạn chứ?

 

 

 

“Cậu
ta mời cậu, sao cậu không uống?” Hạ Phương Phi từ tốn nói: “Người ta xưa nay
không biết nói dối là gì đâu!”

 

 

 

Diệp
Phiên Nhiên cảm thấy hai người họ có chút kỳ lạ, nhưng lại chẳng tiện hỏi, đành
miễn cưỡng uống, kết quả là bị đám Triệu Hiểu Tình thi nhau oanh tạc. Mọi người
cười nói đùa giỡn mãi tận khi bước ra khỏi nhà hàng thì bầu trời bên ngoài đã tối
đen.

 

 

 

Tiêu
Dương ra ngoài dắt xe mới phát hiện chiếc xe đạp đỗ trước cửa nhà hàng đã bị ai
đó rút cạn hơi bánh xe.

 

 

 

“Ai
mà mất dạy thế không biết, làm mấy chuyện thiếu đạo đức thế này chứ?” Mọi người
ríu rít nhốn nháo kịch liệt lên án hành vi vô liêm sỉ này. Hạ Phương Phi nở nụ
cười bí hiểm, nói: “Tớ biết là ai rồi!”

 

 

 

Lẽ
nào là cậu ta ư? Con tim Diệp Phiên Nhiên khẽ giật thót rồi phủ nhận ngay lập tức.
Dương Tịch và cô đã chẳng còn dây dưa rễ má gì nữa. Huống hồ, cậu ta cũng chẳng
giống loại người có suy nghĩ ấu trĩ.

 

 

 

Vài
nữ sinh theo Tiêu Dương đến tiệm sửa xe bên đường, vừa trò chuyện vừa chờ cậu sửa
xong xe.

 

 

 

Cơn
mưa phùn vừa ngớt, mùi hương hoa quế nồng nặc bay trong làn không khí ẩm ướt.
Người đi đường vội vã lướt đi trong quang cảnh về đêm. Ánh đèn vàng cam hắt
trên mặt đất ẩm ướt chiếu ra những tia sáng lấp lánh hệt từng mảnh kim tuyến.

 

 

 

Chẳng
ai chú ý bên kia ngã tư đường cách chỗ bọn họ không xa, nơi ánh đèn le lói, là
bóng hình cô đơn vắng lặng.

 

 

 

Gương
mặt cậu trầm lắng như mặt nước, đôi tròng mắt khẩn khoản bối rối như có nỗi khổ
khó nói nên lời.

 

 

 

Chỉ
cách vài bước chân nhưng lại tưởng như cách xa trăm sông nghìn núi.

 

 

 

 

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3