Lấy anh rồi đợi anh yêu em- Chương 10-12
Chương 10
Cầu hôn
“Phàm Phàm, dạo này cậu rất kỳ quái, ăn nhiều vậy, từ bao
giờ thì trở nên ăn được thế!”
Nhìn Tề Phàm đang cầm hamburger ăn lấy ăn để, Trác Thất nhất
thời ngoại trừ từ kinh ngạc chỉ còn từ không thể tưởng để hình dung.
“Ăn được thì sao? Mới được gần đây thôi.” Uống một hớp lớn
nước trái cây, không đợi miệng nuốt xuống cái miệng há to lại cắn tiếp, cho đến
khi miệng tràn đầy mới thôi.
“Cậu đòi mua canh dưa chua, không uống à?”
Nhìn cô gái đang đùn đẩy mà ghét bỏ, Trác Thất kiên nhẫn bỏ
xà lách trong hamburger ra. Khởi Linh và Trác Thất không tự hỏi, các cô tốt
bụng quá chăng?
“Ọe –”
Chợt ngửi thấy mùa dưa chua, Tề Phàm buồn nôn, che miệng vọt
vào toilet, dạ dày nhộn nhạo, cô kìm không được nôn khan.
Trác Thất cùng thất thần hoảng sợ, đuổi theo sau, đưa cho cô
một cái khăn tay nhẹ vỗ về lưng cô.
“Làm sao vậy? Có phải bị bệnh không?” Trác Thất thân thiết
hỏi.
“ Ọe –”
Tề Phàm nôn càng ngày càng nhiều, Trác Thất nhất thời cũng
không có chủ ý gì.
“Phàm Phàm, cậu đừng làm mình sợ, có phải ăn đồ thiu rồi
không? Bọn mình đi bệnh viện đi!”
“Không phải lo, tớ thật sự không có việc gì.”
Súc miệng xong, cô lấy khăn tay nhẹ lau khóe miệng, mỉm cười
trấn an Trác Thất.
“Phàm Phàm……” Khởi Linh nghi hoặc nhìn cô, không phải là ấy
rồi chứ??
“Tớ chỉ là mang thai thôi.” Tề Phàm mở miệng xác minh phán
đoán của cô nàng.
“Mang thai?”
Khởi Linh kêu to, Tề Phàm dùng sức che miệng cô nàng, cô ấy
muốn thét lên cho mọi người đều biết chắc!
“Lạc Kì à?”
Trác Thất không kích động như Khởi Linh, bình tĩnh đoán.
Tề Phàm cúi đầu không hé răng, xem như cam chịu.
Khởi Linh mở đôi mắt thật to nhìn, chỉ biết việc này không
đơn giản như vậy.
“Phàm Phàm, cậu có biết cậu đang làm gì không? Cậu điên rồi
à? Cậu đúng là đồ vô học!”
La Khởi Linh liều mạng hạ giọng nhưng vẫn ức chế không được
muốn thét chói tai.
“Phàm Phàm, cậu hẳn đã biết, không phải cậu đã toan tính rồi
đấy chứ?”
Tuy rằng đoán được, nhưng tin tức này vẫn làm Trác Thất tiêu
hóa rất khó khăn . Lúc nhất thời, không biết nên nói cái gì.
“Tớ muốn sinh nó.” Tề Phàm khẳng định.
“Cậu điên rồi, cậu có biết mình đang làm cái gì không đấy?”
Khởi Linh sắp bị cô làm tức chết rồi, hơn nữa lần này, ngay
cả trên mặt Trác Thất cũng viết không đồng ý.
“Thất nhi, Khởi Linh, các ậu không cần khuyên tớ, tớ biết rõ
mình đang làm gì mà. Hơn nữa là do mình, kế hoạch này là do mình, mang thai con
anh ấy cũng là mình tính kế cả.”
“mang thai con anh ta rồi thì sao?”
Khởi Linh bất giác thấy mình sắp bị cô làm tức chết rồi, nếu
không phải cô đang mang thai, thật rất muốn đánh cho đến khi cô tỉnh táo mới
thôi.
“Lấy anh ấy thôi.”
Tề Phàm khẳng định.
“Tề Phàm, cậu thấy ngu chưa? Không phải ngày đầu tiên cậu
quen biết Lạc Kì, anh ấy sẽ đối xử tốt với người đùa giỡn anh ấy à! Nếu anh ấy
nóng tính, cậu không nghĩ tới hậu quả sao?”
“Cùng lắm thì, một người hai mệnh!”
Tề Phàm cười chẳng hề để ý, không có Lạc Kì, cuộc đời cô còn
ý nghĩa đâu? Thật ngốc, ngay từ đầu đã đem thân mình cho một tên phong lưu vô
tình.
Nhưng mà, nếu có thể thay đổi tất cả, cô sẽ không còn là Tề
Phàm, mà anh, cũng sẽ không phải Lạc Kì.
“Phàm Phàm!”
“Phàm Phàm!”
Khởi Linh cùng Trác Thất sợ tới mức trắng mặt, Tề Phàm lại
ôm bụng cười vui vẻ.
“Yên tâm, tớ có biện pháp, Lạc Kì, nhất định sẽ lấy tớ mà!”
Chương 11
Nhìn thấy Tề Phàm đứng trước cửa nhà mình, Lạc Kì nhíu mi.
“Đến đây rồi sao không đi vào?”
“Em tới tìm anh, có chuyện muốn nói với anh.”
“Sao thế, lại còn một hộp à?” Anh cười rất mờ ám.
“Không phải, không còn nữa, bởi vì không cần nữa rồi.”
Tề Phàm cười duyên trả lời.
“Hả, thế là chuyện gì.”
Anh có chút thất vọng, sưng xỉa, thế nhưng chỉ nhìn thấy cái
liếc mắt của cô một cái, đã bắt đầu hưng phấn, cô gái này có làm phép trên
người anh sao?
“Lạc Kì, anh phải bình tĩnh, nghe em nói này.”
“Em làm anh hồi hộp đấy, có chuyện gì nói mau, anh đang chết
đói đây, hay là em và anh cùng ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói.” Miệng thì nói tay
thì lôi kéo cô vào cùng anh.
“Không được, nói xong, em sẽ đi.” Giữ chặt anh, để anh dừng
bước.
“Được rồi, em nói mau đi.”
“Lạc Kì, em mang thai rồi!”
“Tề Phàm, trò đùa này, tuyệt không buồn cười đâu đấy.”
Lạc Kì nheo mắt, lườm cô một lúc, cô gái này, tốt nhất là
nên bảo em đang đùa!
“Em nói em-mang-thai-là-con-anh !”
“Tề Phàm, anh nhớ rõ, chúng ta đều phòng hộ mà.”
Vẻ mặt của anh, rõ ràng viết chữ nguy hiểm, nếu Tề Phàm
thông minh, nên thức thời rời đi.
Nhìn cô hơi cong môi, Lạc Kì chợt thấy cơn gió lạnh vút qua.
“Em có dính líu tới việc này.”
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
“Đúng, em muốn tìm cách chiếm lấy anh, nên đã động tay động
chân, giờ anh đã đoán được, vẫn chưa tính ngốc lắm!”
Vẻ mặt của anh, âm trầm xơ xác tiêu điều, cô lại không chút
sợ hãi đón nhận, cười sáng lạn.
“Tề Phàm, em hẳn là biết, anh thuộc loại người gì.” Tay anh đặt trên cổ cô, ngón cái nhẹ nhàng trêu chọc, như
thể nếu tìm một vị trí thích hợp thì có thể lập tức bóp chết cô.
Giọng điệu anh mềm nhẹ mị hoặc, chỉ Tề Phàm biết, đây mới là
biểu hiện cơn thịnh nộ của anh.
“Lạc Kì, vì sao không hỏi xem em muốn làm gì?”
“Bất kể em muốn làm cái gì, anh cũng sẽ không theo ý nguyện
của em đâu!”
Lạc Kì mặt không chút thay đổi, mà càng như vậy, càng chứng
tỏ anh cơn tức giận càng lớn.
“Anh hãy nghe em nói, Lạc Kì, việc này đối với anh chỉ có
lợi .”
“Lợi ư?”
“Đúng, em muốn , cùng anh kết hôn.”
“Ha, Tề Phàm, em cho Lạc Kì tôi là cái gì, lấy một sinh mệnh
còn chưa xuất thế đến uy hiếp tôi, tôi nên cho là em ngây thơ hay em xuẩn
ngốc?”
“Anh để em nói hết trước đã. Lạc Kì, cho dù anh không kết
hôn với em, em vẫn sẽ sinh đứa bé này. Nói như vậy, cho dù sau này anh gặp được
người muốn kết hôn, em nghĩ anh sẽ gặp rất nhiều chướng ngại và phiền toái.”
“Chúng ta kết hôn, đây là hy vọng của người nhà anh, anh
cũng không bị mấy cô ép kết hôn cho phiền lòng. Hơn nữa, em sẽ rất hiểu chuyện,
người ngoài hỏi chuyện, em sẽ một mực trung thành. Kết hôn cũng chỉ cần người
nhà biết thôi, tính đi tính lại, anh chả có tổn thất gì cả.”
Lạc Kì không chớp mắt nhìn cô, muốn tìm được chút gì đó
trong mắt cô, cô phải hao tổn tâm cơ vậy, cũng chỉ muốn mỗi vậy sao?
“Dù sao, trừ phi là cô ấy, lấy ai đối với anh mà nói, đều
chỉ là một thứ bài trí thôi, như vậy, là em thì có gì không được chứ? Nếu, về
sau anh gặp được người anh muốn kết hôn, chỉ cần anh nói, em sẽ chủ động ly
hôn, chẳng lẽ, như vậy cũng không được?”
Trầm ngâm hồi lâu, Lạc Kì thật sự rất ngạc nhiên, cô gái
này, rốt cuộc muốn tự mình làm việc này có ích gì? Nói đến nói đi, đều là tốt
cho anh không phải sao? Tính kiểu gì, anh vẫn có lợi, chẳng lẽ cô yêu thương
anh ư?
Thật buồn cười, nếu thật sự thương anh, còn làm cái bẫy tinh
tế như thế làm gì.
“Được.”
Lạc Kì nhìn cô gái trước mắt cười đến sáng lạn, trong lòng
thầm nghĩ sẽ cùng cô tính toán.
Tề Phàm, tôi muốn xem, em đến tột cùng là có mục đích gì.
Tất cả những điều này, đều là em tự tìm lấy, ngày sau hối
hận, cũng đừng trách tôi.
Hai người nhìn nhau cười, bắt tay, thành giao.
Chương 12
Kết hôn [1]
Đứng ở nơi nằm phía kia địa cậu, cầm tờ giấy kết hôn toàn
tiếng anh, lòng Tề Phàm tràn đầy tư vị rối rắm.
Rốt cục,cô đã lấy được Lạc Kì !
“Sao thế, không vui à? Đây chẳng phải là thứ cô muốn sao?”
Lạc Kì lạnh lùng hỏi cô.
Biểu cảm trên mặt anh biểu tình, tuyệt đối không phải do vui
vẻ. Sao thế, cảm thấy ủy khuất? Cô muốn gì, anh đã cho tất, cô còn muốn như thế
nào nữa?
Vì vừa mới được mười tám tuổi, hai người không thể ở đăng ký
kết hôn trong nước. Tề phàm sớm lường được điểm này, nên đến Mĩ đăng kí. Lạc Kì
đối với yêu cầu của cô cũng rất có lợi.
Thứ nhất, kết hôn có thể, nhưng, với người ngoài hai người
sẽ giữ mồm giữ miệng, trừ người nhà bên nội bên ngoại, còn không thể tiết lộ
với người ngoài.
Thứ hai, vì Tề Phàm đã mang thai, phải tạm thời ở lại bên
này, chờ sinh xong đứa nhỏ sẽ về nước.
Thứ ba, Tề Phàm không được can thiệp sinh hoạt cá nhân của
Lạc Kì, kể cả việc nhỏ hay lớn, không được nhiễu việc. Nhưng lại phải nghiêm
khắc theo đức hạnh người vợ, cụ thể phải tam tòng tứ đức.
Thứ tư, như Lạc Kì cần, Tề Phàm phải đáp ứng vô điều kiện:
thực hiện nghĩa vụ người vợ.
Thứ năm, không có hôn lễ, không có rượu mừng, không có tuần
trăng mật.
Nếu Tề Phàm có thể làm điều này, liền kết hôn.
Nhìn Tề Phàm không chút do dự ký tên lên hiệp ước chả có gì
là công bằng, Lạc Kì nheo mắt, một bên khóe miệng giương lên, cười lạnh.
“Bảo bối, tôi thật sự không biết, nên hiểu như thế là cô yêu
tôi, hay nên cẩn thận đề phòng đây là một dụng tâm mới của cô.”
“Lạc Kì, em yêu anh, trời-trăng có thể chứng giám!”
Nhìn cô đi, hồi lâu, trái tim yêu đến mức sắp vỡ òa vì người
đàn ông này, Tề Phàm nói thật lòng từng chữ từng chữ một.
Lạc Kì trong thâm tâm có tia xúc động mềm mại, cô, nói thật
sự? Tạm thời bất luận lời này thiệt hay giả, đối với cô, trong lòng anh cảm
thấy có chút thua thiệt.
Nghĩ đến đây, anh khụ một tiếng, anh có chút không được tự
nhiên, thế mà còn cảm thấy thua thiệt với cô! Cùng lắm thì, đây cũng là chuyện
thường tình, mặc cho cô nói như thế nào, cô cũng là mẹ của con anh, sinh mệnh
nhỏ kia, hiện tại, vẫn đang ở trong bụng cô.
Anh ôm lấy cô, nhẹ giữ lấy nhét cô ngồi vào xe.
“Lạc Kì, anh làm sao vậy?”
Anh đột nhiên săn sóc, làm cho cô có chút hơi sợ .
Lạc Kì ngồi trở lại trong xe, nhìn Tề Phàm chăm chú.
“Tuy không có nhẫn kim cương, nhưng tôi có cái này.”
Cởi từ trên cổ xuống, dĩ nhiên là một chiếc vòng bạc có đeo
nhẫn.
Tề Phàm cắn môi, lệ rơi xuống, cũng không khóc thành tiếng.
Tay phủ lên bụng, trong
lòng mặc niệm: Cục cưng, xin lỗi con, mẹ lại tàn nhẫn lợi dụng con như vậy.
Nhưng mà, mẹ thật sự quá yêu người đàn ông trước mặt này, cục cưng, con sẽ tha
thứ cho mẹ, đúng không?
“Làm sao vậy? Cảm động quá à? Cô đừng hiểu lầm, đây là quà
tôi gửi cho cục cưng, nhờ cô bảo quản mà thôi.”
Thói quen kiêu ngạo ương ngạnh khóc lóc om sòm của cô trông
xấu thật, cô như vậy làm cho chân tay anh luống cuống.
“Đeo cho em!”
Đưa tay tới trước mặt anh, vội vàng thúc giục anh.
Mặt cô đầy nước mắt nước mũi, bộ dáng chật vật vừa buồn cười
lại vừa đáng thương.
Chiếc nhẫn, là mua lúc nghỉ hè đi Vân Nam chơi với Tương
Hân, Tương Hân rất thích, lúc đó cô cứ lưu luyến mãi cửa hàng đó.
“Thích thì mua luôn đi.”
“Thứ này, phải có người tặng mới hay.” Tương Hân không tha
người kia.
Vì thế, anh vụng trộm mua, tưởng sẽ làm cô kinh ngạc. Chưa
từng nghĩ tới có một ngày, ngoại trừ Tương Hân sẽ đeo cho một cô gái khác.
Nhớ tới điều này, nắm tay cô, trong nháy mắt thấy anh do dự,
như là sợ anh sẽ hối hận, Tề Phàm tự đeo vào.
Sau đó, không để anh đồng ý, hung hăng hôn anh!
Lạc Kì không có phản kháng, anh không có kinh nghiệm bị con
gái cưỡng hôn, bất quá, cảm giác này không tính quá tồi.
Ngày hôm sau, Lạc Kì trở về nước, Tề Phàm cự tuyệt mẹ tới
kháng nghị với Lạc Kì, cô không muốn để hai phụ mẫu phiền toái.
Hai vị Tề gia vốn ban đầu nghĩ sẽ không để Tề Phàm thành hôn
sớm như vậy, chuyện mang thai cũng có phê bình kín đáo, giờ lại thấy bất mãn với
Lạc Kì vì để Tề Phàm một mình ở lại New York.
Tề Phàm là bảo bối của bọn họ, lại bị bỏ qua như giấy vụn,
bọn họ nào có thể coi như không khí.
Nhưng chính cô con gái lại nói nói, nói cái gì mà sau này
nhất định phải tiến vào giới giải trí , thân phận đã kết hôn sẽ có nhiều điều
không tiện.
Lạc Kì để tri kỷ tự chăm sóc mình ở ngoài, Lạc Kỳ sẽ còn bắt
nạt con mình nhiều.
Bọn họ không tin tưởng được, cũng không dám nói gì nhiều để
con gái phiền lòng.
Huống chi, có hai vị Lạc gia vỗ ngực cam đoan, Tề Phàm gả vào
Lạc gia, sẽ không phải chịu ủy khuất, vì bọn họ cũng không làm khó con gái
mình.
“Thu đi, con ăn không vô !”
Trước mặt đầy một bàn thức ăn ngon, Tề Phàm lại thấy ăn
không ngon.
Cô thật sự, rất nhớ Lạc Kì. Nhưng anh lại đi rồi, có cuộc
điện thoại cũng không gọi tới.
Trong bụng cục cưng rất ngoan, mới hai tháng đầu cũng không
có phản ứng gì mãnh liệt.
Chính là, cục cưng càng lớn, cô càng muốn gần Lạc Kì, ban
đêm luôn vụng trộm khóc, cô rất sợ như vậy, sẽ ảnh hưởng tới tính tình cục
cưng.
“Thiếu phu nhân, cô phải ăn nhiều một chút mới được, cô bây
giờ rất gầy, không bồi dưỡng thân thể cho tốt, làm sao có khí lực mà sinh tiểu
thiếu gia.”
Trong biệt thự Lạc gia,bà Lạc lo lắng cô chỉ một mình, nên
đem bà dì tới chăm sóc cho cô.
Bà dì giúp cô chia thức ăn, còn nhắc đi nhắc lại , Tề Phàm
chỉ mờ mịt gật đầu, lại cầm chiếc đũa vẫn không nhúc nhích.
Thiên n, là tên cục cưng cô muốn đặt. Đứa nhỏ này, tuy là vì
tính toán của cô, cố ý mới có , nhưng cô vẫn cảm thấy đây là trời ban ân cho
cô.
Nhiều tháng sau, ngày nào cô cũng ra cửa đi dạo, mong một
ngày nào đó sẽ nhìn thấy Lạc Kì bước từ trên xe xuống, nói với cô, Tề Phàm, anh
đến rồi đây.
Nhưng, mỗi ngày, thứ cô chờ chỉ là thất vọng và nản lòng.
Đành phải không ngừng tự thôi miên lòng mình, anh thật sự bề
bộn nhiều việc, anh không phải không để ý tới cô đâu.
Mà dù có không thèm để ý đến cô, anh cũng sẽ để ý tới đứa
nhỏ mà.
Nằm trên giường, giờ, bên kia hẳn là buổi sáng, anh chắc vừa
rời khỏi giường, gọi điện tới, chắc không có việc gì nhỉ?
“Tút — tút – tút – tút –”
Đúng lúc Tề Phàm muốn buông tha dập máy, giọng anh truyền
tới, khàn khàn thở dốc, biểu hiện anh vừa mới kịch liệt vận động , sẽ không,
khéo như vậy chứ?
“Có việc?”
“À à, không có việc gì, anh tiếp tục đi, thật ngượng quá, em
không phải, cố ý quấy rầy các người.”
Nói xong nhanh chóng, cô dùng sức che miệng mới có thể nhịn
không khóc ra tiếng. Không phải không nghĩ tới, anh sẽ có người khác, nhưng hóa
ra dù khi đã biết vẫn đau lòng đến vậy.
“Sao thế? Truy vấn tôi?”
Giọng nói đè nén bên kia truyền tới, Lạc Kì nghe rõ, vốn
định nói thật cho cô, anh đang tay làm hàm nhai, lấy tay an ủi cho người anh em
của anh thôi.
Lại không biết thế nào, lời nói đả thương người cứ như vậy
thốt ra. Bên kia trong nháy mắt yên tĩnh, anh có chút hối hận.
Nhưng mà không nên vậy, anh chỉ muốn làm cho cô khó chịu,
tất cả điều này chẳng phải là do cô chuốc lấy, không phải sao? Còn cảm giác
không thoải mái trong lòng này, là vì cái gì?
Đứa nhỏ? Đúng, nhất định là vì đứa nhỏ, anh mới không đành
lòng với cô.
“Không phải, truy vấn gì đâu,em chỉ là ngủ không được, mới
gọi điện cho anh, anh đang bận, em ngủ đây.”
Không đợi anh trả lời liền treo điện thoại, Tề Phàm vỗ về
cái bụng hở ra đã nhô cao, lệ trào ra, một đêm không ngủ.