Lấy anh rồi đợi anh yêu em- Chương 52-53

Chương 52

Thoát không khỏi nanh vuốt của anh

Mấy ngày liên tiếp gọi điện cho Tề Phàm toàn là không người
nhận, tới nhà cô cũng lần lượt bị cự tuyệt ngoài cửa!

Anh thật sự không hiểu, rốt cuộc cô muốn phải anh thế nào,
mới bằng lòng gặp anh!

Trong đầu không ngừng hiện lên của dáng vẻ của cô, nghĩ có
thể cô đang cùng Trang Nghiêm mà anh ghen tị như muốn cầm dao, đâm phập vào
ngực anh ta.

Anh không thể cứ bị động mãi vậy, Chung Tử thấy anh không có
cửa cầu hòa, dạy anh một tuyệt chiêu, nghe nói tất cả phụ nữ đều không thoát
khỏi được chiêu này: say rượu rồi quấn lấy!

Đã lớn như vậy rồi anh cũng chưa từng thử điều này, nhưng
hiện tại vì Tề Phàm, anh sẽ làm bằng bất cứ giá nào!

====

Tề Phàm đứng trước cửa phòng Trang Nghiêm, hít một hơi sâu,
rồi chậm rãi thở ra, sửa sang lại vẻ mặt, mới nâng tay gõ cửa.

Tuy rằng việc kia đã qua vài ngày, nhưng cô vẫn rất khó quên
cái tên Trang Nghiêm không khống chế được.

Cô hiện tại mới hiểu, mỗi người, cũng không phải vô hại
giống như mặt ngoài.

“Mời vào.”

Đẩy cửa vào, Trang Nghiêm thấy người đến là cô, buông bút
trong tay, nhìn thẳng cô.

“Em đọc kĩ từng kịch bản rồi, nhưng, em chỉ chọn hai cái.”

Nhíu mày, nhận văn kiện trong tay cô, nhìn thấy lựa chọn của
cô, vẻ mặt anh không ủng hộ.

“Tề Phàm, anh đã bảo em quá nhiều rồi, điện ảnh là thị
trường rộng lớn hơn so với phim truyền hình, có giá trị giải trí và giá trị về
thương mại, em không phải chỉ cần suy nghĩ về thị trường trong nước không, mắt
phải phóng xa một chút!”

“Anh nói em hiểu mà, Hàn Phi cũng giúp em phân tích rồi.
Nhưng, em vẫn kiên trì lựa chọn của em.”

“Lý do, cho anh một lý do thuyết phục.”

“Trang Nghiêm, em tin tưởng lời anh nói, đóng phim có thể
tạo cho em nhiều danh lợi gì gì đó. Nếu thật sự có vai diễn thích hợp hoặc em
thích, em cũng nguyện ý làm thử một chỗ bên ngoài kịch.”

“Nhưng, em thích đóng phim truyền hình vì nó có thể dần tích
lũy kinh nghiệm là một quá trình lâu dài.”

“Khi biểu diễn, em là một người chậm chạp khó có thể thích
ứng nhanh, thật sự chỉ có phim truyền hình mới có thể làm cho em cảm thấy được,
thứ em sắm vai là một người, không phải một cái xác.” (Theo mình hiểu ý anh
Nghiêm nói là Movie, loại phim ngắn khoảng 108 phút hay kiểu thế, còn chị Phàm
là đóng phim dài tập, như kiểu Hoàn Châu Cách Cách hay còn gọi thể loại là
Drama ý)

“Đóng movie thời gian quá ngắn, em còn chưa kịp phát huy đã
xong rồi, để lại nhiều tiếc nuối.”

“Em cũng biết, hai bộ phim mới kia, anh mất rất nhiều tâm tư
mới tranh thủ được cơ hội cho em. Nhưng, xin lỗi, em không thể tiếp nhận vai
diễn như vậy.”

Nhìn kịch bản, cô tin tưởng, vai này chỉ là vai thêm vào cho
cô, vì cho dù vứt toàn bộ cảnh diễn vai đó đi, cũng chả ảnh hưởng đến nội dung
bộ phim.

Cô chỉ cần làm tốt một cái bình hoa, mặc ít vải và quần áo,
lộ ra một chút gợi cảm, cố ý khoe khoang phong tao, nói vài câu lờ mờ không rõ
đã là xong.

“Tề Phàm, đây chỉ là diễn! .”

Anh không rõ cô vì sao luôn muốn sát nhập phim và sự thật
cuộc sống vào làm một!

“Nhưng em không thể nhận!”

Cô cắt lời anh, cho tới nay, những gì anh yêu cầu làm, cho
dù không nguyện ý, cô cũng thuyết phục mình, anh là vì muốn tốt cho cô.

Nhưng, cô không thể vi phạm nguyên tắc của mình một lần nữa!

“Trang Nghiêm, giấc mộng của em, là làm một diễn viên. Em
nghĩ của vai diễn của em, có thể khiến cho người khác đồng cảm. Dù cho đó chỉ
là hành động đơn giản, em cũng hy vọng được tán thành.”

“Em không muốn nhờ một vai diễn không cần nào đó để hấp dẫn
ánh mắt người, thế sẽ chỉ làm mọi người không thấy sự cố gắng của em.”

“Trang Nghiêm, đây là lý do của em.”

“Tề Phàm, anh cho em một con đường ngắn tới thành công em
dường như tuyệt không cảm kích.”

“Trang Nghiêm, em không dám đi đường tắt nữa, gậy ông đập
lưng ông, một lần là đủ rồi. Em hy vọng còn đường em đi sau này sẽ lưu lại dấu
chân của em.”

“Như vậy chẳng sợ khi sai nữa, vì em có thể dọc theo con
đường em đi mà quay về, cuộc sống bình dị chứ không thể rơi vào đường tiến
không được lùi không xong”

“Đương nhiên, nếu anh không thể nhận một nghệ sĩ như vậy
trong công ty anh, thì em đành trả tiền phá vỡ hợp đồng, bỏ đi thôi.”

Trang Nghiêm nhìn cô, muốn đọc được sự chân thật từ trong
ánh mắt của cô.

Cô thản nhiên như thế, làm cho anh không thể không tin, lời
cô nói , đều là thật sự.

Thấy anh vẫn trầm mặc không nói, cô đành phải đứng lên, nhún
vai mỉm cười, không có gì có thể nói, bất đồng quan điểm, không mưu cầu bàn
bạc.

Tay còn chưa chạm tới núm
xoay, cô đã bị anh gắt gao ôm chặt từ phía sau.

Thân thể đột nhiên cứng đờ, bởi vì người phía sau run rẩy,
truyền đến nhiệt độ và sự run rẩy của người kia.

“Phàm Phàm, em không biết anh rất muốn quay lại hôm đó, giết
chết tên xấu xa là mình kia. Nếu không phải chết tiệt vì anh, giờ sao anh và em
lại xa cách thành như vậy!”

“Nói cho anh biết, muốn anh phải thế nào, em mới có thể tha
thứ cho anh?”

“Trang Nghiêm, em có giới hạn của em, bảo em coi chuyện gì
cũng chưa phát sinh, thật sự rất khó.”

“Phàm phàm, xin lỗi, anh là vì đố kỵ Lạc Kì mới không khống
chế được.”

“Trang Nghiêm, là do em nói chưa rõ ràng. Em nên sớm rành
mạch nói cho anh mới phải, đời này, ngoại trừ Lạc Kì, em sẽ không yêu ai khác.”

“Phàm Phàm. . . . . .”

“Câu cuối nói yêu hay không yêu là một loại mở đề, em bằng
lòng về mình, có lẽ từ lúc sinh ra đã nhìn thấy Lạc Kì, từ thời điểm đó đáp án
này đã sớm xác định, còn em cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ phải thay đổi.”

“Trang Nghiêm, hay là để em đi đi.”

Vòng tay ôm cô siết nhanh hơn, lời nói ra không phải để thử
mà là quyết định.

“Không, Phàm Phàm, sau này, vai em muốn diễn hay không muốn
diễn, chỉ cần em muốn làm, anh sẽ không miễn cưỡng em, sẽ không để em đi.”

“Em quyết định thương anh ta cả đời, anh cũng có thể một đời
yêu em!”

Cô lập tức kháng cự, lên giọng khuyên anh.

“Sao anh phải khổ. . . . . .”

====

Nhìn Lạc Kì ngoài cửa say đến mức không còn biết gì, buồn
bực trong lòng cô rốt cục cũng tìm được nơi để phát tiết rồi. (Hê hê)

Đấm đá vài phát với anh, cho tận đến khi anh ôm ngực lầm bầm
kêu đau mới dừng lại.

“Đã chết chưa?”

“Phàm Phàm, em đúng là đồ độc ác!”

Một tay xoa ngực bị giày cô làm ngộ thương, một tay xấu xa
ôm lấy chân cô.

“Anh mặc kệ, em phải phụ trách, anh mà tàn tật, em phải hầu
hạ anh cả đời!”

“Mặc kệ anhi!”

Bị hai chữ cả đời của anh làm đau lòng, chân cô dùng một
chút lực, đá anh say túy lúy sang một bên, lấy chìa khóa mở cửa.

Anh lại như tên vô lại, dính sát tới, vào phòng trước.

Nhìn ngoài cửa bày ba đôi dép lê, hai lớn một nhỏ: màu lam,
hồng nhạt, màu lam, giống như anh và Thiên n, bảo hộ cô ở bên trong.

Nhìn thấy Tề Phàm, anh nhếch môi nở nụ cười.

Ngực tràn đầy một cảm giác khó tả, đó là hạnh phúc sao?

Tự độc thoại xong, anh thẳng lên lầu.

“Thật lạnh lùng, không thèm chăm sóc nhân sĩ tàn tạ này cơ
đấy.”

Theo đuôi cô, anh vào phòng ngủ của cô.

Đóng cửa lại, kéo lấy cô, ôm vào trong ngực, hai tay thắt
chặt.

“Lạc Kì, anh không phải nói anh tàn, liệt đó sao, ôm nhanh
vậy mà làm gì?”

Chôn ở trong ngực anh, ngay cả hô hấp cũng không dám dùng
sức, chỉ sợ sẽ không kìm được nước mắt.

“Anh muốn em. . . . . .”

Ngày nào cũng muốn, mỗi giây mỗi phút đều muốn.

Muốn vào tận trong tim, rót vào cốt tủy.

Tất cả cường ngạnh ngụy trang, đã bị ba chữ của anh đánh
sập.

Cách quần áo, hung hăng cắn vào ngực anh, thật muốn cắn toác
ra nhìn xem, người giữ trong đó rốt cuộc là ai!

Thấy cô cắn không buông ra, tay anh luồn vào áo lông cô, đầu
ngón tay hơi lạnh đảo chỗ da thịt nõn nà, thành công làm cho cô toàn thân dựng
cả tóc gáy.

“Phàm Phàm, em còn cần anh không?”

Tay đặt trước nút áo cô, giọng nói trầm thấp mị hoặc.

Tề Phàm không nói gì, chỉ chuyên tâm cởi quần anh.

Một đêm này cô lại không thể quản mình, lại bị tên lưu manh
này, thành công lừa mất.

Chương 53

Vẫn giậm chân tại chỗ

Hôm nay là ngày Hàn Phi và thiên sứ lên đường, tuy đã nói Tề
Phàm không cần tiễn, nhưng cô vẫn kiên trì muốn tới.

“Phàm Phàm, anh với Phi không ở đây, em phải tự
làm-như-chăm-sóc mình đấy nhé, đừng để cho người khác bắt nạt!”

Thiên sứ đảo mắt suy nghĩ dặn dò cô, hại cô đi cũng khổ sở.

“Nói bừa, em không muốn bắt nạt người khác là tốt lắm rồi,
người nào dám bắt nạt em!”

“Vậy là tốt nhất đấy, anh cũng không muốn đang ở Mĩ xa thế
mà còn phải nhớ thương nghĩ cách trở về báo thù cho em đâu.”

Hàn Phi không khách khí khạc tặng cô bãi nước bọt, chính
xác, lúc cô hung hãn thì không ai địch nổi, nhưng chỉ cần gặp Lạc Kì thì. . . .
. .

“Em mặc kệ, không ai bắt nạt em cũng muốn anh nhớ thương!”

Chỉ có như vậy, các anh mới có thể nhớ được ở đây còn có em
đang chờ các anh trở về!

Phát thanh sân bay lặp lại mời hành khách nhanh tới đăng kí,
nhưng ba người vẫn nhìn nhau mà đứng, Tề Phàm cuối cùng không nhịn được, trong
kính râm lệ rơi không ngừng.

“Phàm Phàm, bọn anh đi đây.”

Hàn Phi vỗ vỗ của vai cô, bọn họ thật sự phải đi rồi.

“Phi Phi, em không thể sao, làm ơn đi, để em chiếm tiện nghi
thiên sứ một tí?”

Hàn Phi gật gật đầu, nghiêng thân đi, ngửa đầu để nước mắt
không rơi xuống được.

Nụ cười rực rỡ của Thiên sứ tái hiện, mở hai tay bế ôm cô.

Tề Phàm nhắm mắt lại, trong lòng cầu nguyện: thần tiên ơi,
làm ơn hãy phù hộ cho người con trai thiên lương này luôn đem được ánh sáng
tươi tắn cho người khác!

====

Lạc Kì ngồi trong văn phòng, trước mặt bầy đống chi phiếu
tháng này Tề Phàm tháng cho anh, tính cả tối hôm qua, tổng cộng năm tờ, mà
ngoại trừ lần thứ hai là ba vạn, còn lại toàn là năm vạn.

Anh không rõ cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng là
muốn anh, rõ ràng trong lòng có anh, sao nhất định phải làm quan hệ hai người
biến thành giao dịch.

Không phải cô thật sự cho anh thành đối tượng tiết dục đấy
chứ!

“Đáng chết!”

Nắm tay thật mạnh đập vào bàn, rốt cuộc anh phải làm thế
nào, mới có thể trở lại như trước, làm cô đối với anh như trước.

====

Tề Phàm nhanh chạy, chậm chạy, rốt cục trước ngày sinh Khổng
Tử đã quay xong phim.

Ca phẫu thuật của Thiên sứ rất thành công, nhưng, phải cắt
một phần ba dạ dày, bây giờ còn phải điều dưỡng.

Trác Thất mang thai , chẳng những không có phản ứng giống
mang thai ốm nghén, ngược lại rau xanh cây cải củ cái gì cũng ăn.

Mùa đông này, giống như mọi năm, mọi việc đều tốt .

Chỉ có cô và Lạc Kì, vẫn như vậy không xa không gần, không
mặn không nhạt.

====

Tối noel cô sẽ tới chúc Thiên n , Lạc Kì đặt hẳn một cây
thông noel lớn trong phòng khách, dưới tàng cây có rất nhiều quà tặng cậu.

Mà quà Thiên n rất muốn, tất nhiên là được hẹn gặp Na Mĩ
trong ngày Chúa ra đời.

Thiên n ngồi trên sô pha, Bà Lạc vừa mới bóc một quả chuối
tiêu cho cậu ăn, cái miệng nhỏ đầy ắp, ánh mắt chăm chăm nhìn ra cửa, chờ Tề
Phàm đến.

Lạc Kì cũng đứng ngồi không yên, vừa nghe tiếng xe đã là
người đầu tiên lao ra nhìn, mỗi lần đều thất vọng mà về.

Biết cô tự mình lái xe đến, anh không dám gọi điện thoại
thúc giục cô, chỉ có thể lòng như lửa đốt.

Hy vọng khi cô đến, anh còn sống.

Lại tiếng xe nữa, anh nhảy xuống sô pha, nhìn trong camara
thấy người đến là Tề Phàm, mở cửa ra, để cô vào.

Xe Tề Phàm vào, vừa thấy anh ra mở cửa, liếc anh một cái,
nhớ tới cô anh và Thiên n đã thân thiết thế nào.

Anh còn chưa kịp thưởng thức cô hôm nay xinh đẹp quyến rũ
hớp hồn thế nào, đã bị cô vắng vẻ .

Quyệt miệng đi theo cô phía sau, cô ngồi bên cạnh Thiên n.

Bà Lạc thấy cô đến, liền phân phó phòng bếp chuẩn bị ăn cơm.

Trong phòng Tề Phàm nói chuyện với người nào cũng rất vui,
chỉ có mỗi anh là cô phát cho một câu, làm cho anh rất là buồn bực.

Ăn xong cơm, Thiên n ngồi trên đùi Tề Phàm, kể cho cô chuyện
mấy ngày nay ở nhà trẻ. (mình có đứa cháu, phải nói thực sự chuyện nhà trẻ rất
thú vị =))

Không bao lâu sau, cậu nói khát nước, muốn uống nước trái
cây, Tề Phàm xung phong nhận việc đi giúp cậu lấy.

Lạc Kì không để mất thời cơ, theo sát cô vào phòng bếp.

Tề Phàm rửa hoa quả, anh hỗ trợ lấy máy ép.

Làm xong không còn giúp được gì, anh phải đứng ở bên cạnh
cô, nhìn dáng vẻ cô cúi đầu.

Hôm nay cô ăn mặc giống Na Mĩ trong lễ noel sao?

Áo màu đỏ cao cổ không có tay áo lông, váy da ngắn màu đen,
tất chân màu nhung thiên nga, giờ là âm mấy độ, chúng nó không lạnh à?

Tóc cô đã dài hơn một chút, bị cô nhuộm thành màu đỏ thẫm,
mặt cô vốn đã trắng nõn giờ lại nhìn như bạch ngọc.

Nhưng mà vẫn còn ngắn, anh thực sự rất rất nhớ cảm giác mái
tóc mềm mại quấn ở đầu ngón tay.

Lần thứ hai mượn cớ say rượu tới chỗ cô, bị dục vọng sai
khiến anh tiến vào cô từ đằng sau.

Tư thế như vậy làm cô tựa như một cậu bé chưa đến tuổi thành
niên vậy.

Ý nghĩ như vậy thiếu chút nữa làm cho anh không gượng dậy
được! Thực sợ trong lòng lưu lại bóng ma, về sau anh không dám dùng tư thế này
với cô nữa!

Không tự giác than thở ra tiếng, cô nâng đầu gối, không chút
lưu tình đạp anh một cước.

Chẳng lẽ chỉ vì anh nói sai nên buôn bán lời ít hơn hai vạn?
Chỉ là, tư thế này hình như cô rất thích!

Huống hồ sau một lần đó, anh không cố ý cố gắng làm thật
lâu, vậy mà đã vài lần rồi mà cô vẫn cho anh năm vạn.

Dựa vào cái gì mà làm tốt thì không thưởng cho, nói sai còn
bị trừ tiền rồi bị đuổi chứ!

Lấy lại tinh thần, anh phát hiện mình hình như lại bắt đầu
cương lên, thật muốn dìm đầu chết đuối trong bồn rửa bát kia đi!

Tất cả là tại cô, hại anh giờ ngay cả thần kinh cũng có vấn
đề!

Trừng mắt với cái lưng của cô, trừng mắt trừng mắt, tầm mắt
không tự giác chậm rãi trở nên dịu dàng, thật muốn ôm ôm. . . . . .

Chỉ là cô rất gầy, vốn cô đã rất gầy, giờ còn gầy hơn, như
là chỉ còn xương cốt, cô làm gì mà phải ngược đãi mình vậy chứ!

Đau lòng cho cô, lại bất đắc dĩ nói cô.

“Em là dân chạy nạn sao? Dân chạy nạn nhìn còn khỏe mạnh hơn
em.”

Tề Phàm quay đầu lại, hung hăng lườm anh một cái.

Anh đứng phía sau đã lâu, cô đã rất rộng lượng, cô còn chưa
phát hỏa, anh đã phá trước rồi!

“Đây là công việc đòi hỏi, anh không thấy nó quan trọng à?
Còn nữa, em béo hay gầy, suy yếu hay khỏe mạnh, làm phiền tới anh à!”

Vai diễn mới của cô, là cô gái chẳng may trượt chân mà hít
thuốc phiện, để phù hợp với nhân vật, cân nặng cô giảm không ít.

“Tiền anh đưa em bồi dưỡng ít lắm à, sao em phải liều mạng
với công việc thế!”

Anh tức cô, tiền tháng này cô đều trả lại cho anh bằng cái
giao dịch kia!

“Em đã ký hợp đồng, tất nhiên phải làm tốt một chút.”

“Tên Trang Nghiêm không phải vẫn đối với em dụng tâm kín đáo
à, sao phải để em vất vả vậy!”

Cô không thuận bĩu môi, lúc cô không chịu gặp anh, vậy mà
người kia lại luôn có thể quang minh chính đại gặp cô.

“Không thể nói lý với anh!”

Không muốn tranh luận chủ đề vô bổ với anh, nước trái cây
cũng làm xong rồi, cô lấy một cái chén, anh nhanh tay bưng lên, cô cùng anh
sánh vai bước vào phòng khách.

Biết cô tới tết nguyên đán mới có việc, Lạc Kì vừa đem nước
trái cây đưa cho Thiên n vừa cố ý hỏi cậu.

“Thiên n có muốn Phàm Phàm ngày nào cũng làm nước trái cậy
cho con uống không?”

“Muốn chứ ạ”

“Vậy chúng ta đêm nay bắt Phàm Phàm ở lại, được không ?”

“Được ạ được ạ!”

Thiên n vẻ mặt chờ mong nhìn Tề Phàm, mắt chớp chớp long
lanh làm cho cô không thể cự tuyệt.

“Được, Na Mĩ hôm nay ở lại với con.”

“Tốt quá!”

Thiên n giơ nước trái cây cụng ly với Lạc Kì.

====

Buổi tối, Lạc Kì giúp Thiên n tắm rửa xong sau một người thu
dọn lại phòng tắm.

Tề Phàm ôm Thiên n nằm ở trên giường, kể chuyện cổ tích.

Lạc Kì thu dọn xong đi ra, Tề Phàm và Thiên n đã ngủ.

Quỳ gối bên giường, nhìn thấy hai người có nét giống nhau,
cùng ngủ, anh in mỗi người một cái hôn lên trán.

Đây là hai sinh mệnh quan trọng nhất với anh trừ cha mẹ ra,
giờ cứ như vậy điềm tĩnh ngủ trước mặt anh.

Anh thật sự nguyện ý dùng tất cả để đổi lấy giây phút hiện
tại, đổi lấy hạnh phúc của ba người.

Đứng lên, cẩn thận ôm lấy Tề Phàm, vốn là ngủ không sâu, vừa
bị anh động, cô đã tỉnh.

“Ngủ đi, chỉ giúp đổi chỗ ngủ thôi.”

“Em không muốn ngủ ở phòng anh!”

Cô đương nhiên biết anh muốn dẫn cô tới đâu, nếu để những
người khác ở Lạc gia nhìn thấy cô lại ngủ ở phòng anh, thì cô phải giải thích
thế nào!

“Anh muốn em!”

Bị anh thành thực tuyên cáo dọa dẫm, anh thật sự là tu trình
độ không biết xấu hổ tới rồi “level” cao nhất rồi!

Ôm cô từ phòng Thiên n về đặt ở cô trên giường lớn của mình,
Lạc Kì cảm thấy được đó như là một khoảng cách thật xa.

Trong bóng đêm, anh cởi bỏ nút áo ngủ của cô, tay xoa nắn nụ
hoa đã sớm dựng đứng.

“Lạc Kì, dừng tay, đêm nay em không có tiền cho anh!”

“Đêm Giáng Sinh, anh bán đại hạ giá, đêm nay anh miễn phí
hầu hạ em!”

Ngậm lấy cái miệng nhỏ của cô, làm cô không thể tiếp tục nói
chuyện, anh nhất định sẽ bị cô làm tức giận đến hộc máu mà chết!

Khi anh lấy BCS trong ngăn kéo đầu giường, Tề Phàm hận không
thể đem anh đạp khỏi giường!

Anh căn bản là có mưu, bảo Thiên n giữ cô lại, để anh chiếm
tiện nghi!

Vài lần trước đều không thể hoàn thành nghi thức cuối cùng,
lúc này đây, hai người đều có chút kích động không thể kiềm chế.

Thời khắc cuối cùng, Tề Phàm một tiếng thở dài, Lạc Kì động
tác nhanh hơn cùng cô đạt đỉnh.

Chôn ở trong cơ thể cô thật lâu không muốn rút khỏi, thẳng
đến khi cô cảm thấy được khó chịu đẩy anh, anh mới tha mông rời khỏi.

“A!”

Vừa mới chấm dứt, cô vẫn còn mẫn cảm, động tác anh rút khỏi
làm cho cô không nhịn được run rẩy.

Thỏa mãn nhìn thấy cô vì anh mê loạn, anh tùy tay ném BCS đã
dùng vào sọt.

Hai người đều thoả mãn không có để ý, đỉnh hơi mỏng của BCS
có một lỗ nhỏ, vừa vặn cho phép một sinh mệnh thông qua.

Có đôi khi, bảo hiểm áo mưa cũng không phải trăm phần trăm
an toàn.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3