Lấy anh rồi đợi anh yêu em- Chương 54
Chương 54
Lại một điều ngoài ý muốn
Nghỉ ngơi một chút, Tề Phàm đứng dậy tới phòng tắm rửa ráy
đơn giản, Lạc Kì bất chấp giữ chặt cô ở cửa.
“Đi đâu vậy?”
“Tất nhiên quay về chỗ Thiên n!”
Ánh mắt đưa nhìn xung quanh, không dám nhìn anh.
“Không được, anh phải ôm em ngủ!”
“Lạc Kì, anh phải rõ ràng đi, chúng ta bây giờ cùng lắm chỉ
là bạn bè, cũng không phải vợ chồng, không phải thuộc về nhau hoàn toàn?”
Lạc Kì bị cô làm tức giận đến một câu cũng nói không nên
lời, chỉ buông tay để cô đi.
Mấy đêm sau, dù cho Lạc Kì có dùng phương pháp gì đi nữa, cô
vẫn luôn làm xong thì rời đi, làm anh lòng cảm thấy mất mát càng thêm mất mát.
Lạc Kì không khỏi có chút nhụt chí, có phải dù anh có cố gắng
thế nào, bọn họ cũng không thể quay trở lại?
====
Sau tết nguyên đán, Tề Phàm tỏ ý muốn về.
Lạc Kì tuy không muốn, lại nghĩ không ra lý do giữ cô lại.
Trước năm mới công việc của cô không nhiều lắm, ngoại trừ
tiếp tục làm quảng cáo với hãng quần jean cùng Kha Cơ Lạc, và thêm một bộ phim
hài dài khoảng hai chục tập.
Mà lần thứ hai hợp tác, hai người đã có không ít ăn ý, tiến
hành quay MV tất nhiên là làm ít mà hiệu suất cao.
Nghỉ quay chụp, Kha Cơ Lạc lấy nước cho cô. Nhân lúc anh còn
mặc chiếc quần để quay, cái nhìn rơi trên thân thể bán nude của anh làm Tề Phàm
có chút đỏ mặt.
“Làm sao thế, lần trước quay không phải chỉ thấy qua thôi,
còn biết xấu hổ cơ à?”
“Em cảm thấy anh nên đi chụp ảnh bìa cho tạp chí phụ nữ, tư
thái mị hoặc thân thể khêu gợi, rất hấp dẫn .”
Cô nói thật, cô và Trác Thất từ lúc Trung Quốc thành lập tới
giờ đều cảm thấy được, đàn ông mặc quần bò, rất gợi cảm .
Kha Cơ Lạc bị cô khen như vậy, lỗ tai cũng không tự nhiên mà
đỏ ửng.
Trợ lý và một cô gái tới mang khăn mặt cho họ, gọi cô là chị
Phàm Phàm, Kha Cơ Lạc nghe xong liền giễu cợt cô.
“Em xem đi, so với các cô ấy, em nhỏ hơn không phải một tuổi
hai tuổi, bọn họ lại phải gọi em là chị, em nghe sẽ không chột dạ đấy chứ?”
“Chột dạ cái gì, em vào nghề sớm, xem như là tiền bối của
bọn họ, gọi một tiếng chị cũng đúng. Nói đến đây em mới nghĩ tới, theo lý
thuyết, anh cũng nên gọi em một tiếng chị chứ nhỉ.”
“Anh không đấy.”
Rõ ràng muốn cự tuyệt, làm cho cô mân mê miệng.
“Vì sao?”
“Anh không thể gọi cô gái cướp nụ hôn đầu tiên của anh là
chị.”
Giọng nửa đùa nửa thật của anh làm Tề Phàm biến sắc, tiếp
theo anh lại cười, cô mới biết được anh đang trêu cô, nắm tay lại cô đánh vào
đầu vai anh.
“Đáng ghét, em đã nói, anh thuần thục như vậy, sao có thể
giữ lại nụ hôn đầu lâu vậy chứ!”
Kha Cơ Lạc chỉ cười khi bị đánh, trong lòng cũng rất khổ, đó
thật sự là nụ hôn đầu của anh, nhưng ngay cả anh anh cũng không dám để ý.
====
Khi Tề Phàm quay, Trang Nghiêm đột xuất sẽ đến thăm cô, mang
cho cô và mọi người đồ ăn vặt cô thích.
Diễn chưa được bao lâu, cô đã cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa càng
ngày càng buồn ngủ.
Nghỉ ngơi xong, Tề Phàm ngồi ở trên ghế nằm, Trang Nghiêm
ngồi một bên bóc một gói bánh dừa đưa tới trước mặt cô, cô mỉm cười cảm ơn, cầm
ở trong tay cũng không ăn, mệt mỏi ngáp.
“Mệt lắm à?”
Thấy cô không ăn, anh bỏ điểm tâm trong tay cô xuống, thuận
tay choàng áo khoác vây quanh cô.
Tề Phàm nhẹ thoát khỏi, cởi áo choàng xuống.
“Không sao, chỉ là luôn có cảm giác không ngủ đủ.”
“Thật không giống em, mới vừa quay thôi đã mệt mỏi.”
Cô luôn hợp có tình cảm mãnh liệt vô hạn, giờ là trường hợp
gì đây.
“Không biết, có thể là do già rồi.”
Hướng nụ cười nghịch ngợm về phía anh, trên mặt như có hai
đám mây hồng nhạt, ánh mắt trêu đùa làm khuôn mặt đẹp lại càng thêm xinh đẹp
không vật nào có thể so sánh.
“Bây giờ đã nói già, chẳng phải là muốn anh tìm nơi thích
hợp để em bắt đầu đi tìm duyên sao?”
“Khoa trương!”
Bị lời anh nói chọc cười, nhìn thời gian sắp hết nên cô đứng
dậy chuẩn bị.
Khởi động thân thể, lại cảm thấy trước mắt tối sầm, một lúc
lâu mới lại phục hồi tinh thần.
Trang Nghiêm bị cô dọa, cẩn thận giúp cô ngồi trở lại.
“Có phải không thoải mái không? Nếu thế, đừng miễn cưỡng.”
Tề Phàm cũng nhăn mày nhăn mặt, không nên như vậy, tình
trạng của cô giống hai lần trước, chẳng lẽ là Lạc Kì. . . . . .
“Làm sao vậy?”
Thấy cô đã lâu không nói lời nào, Trang Nghiêm lại sốt ruột.
“Em không thoải mái, muốn đi gặp bác sĩ.”
Nghĩ đến đây, cô kích động cởi giầy cao gót, chân đất tự tìm
giầy để đi.
“Tề Phàm, em muốn làm gì?”
Trang Nghiêm bị hành động của cô hoảng sợ, trời đông giá rét
cô không sợ cảm lạnh à.
====
Tuy Tề Phàm lại cự tuyệt lần nữa, nhưng Trang Nghiêm lại
kiên trì tới cùng.
Tề Phàm ngẫm lại, dù sao cũng phải nói cho anh biết, theo
anh đi.
Cổ Nguyệt Lan nhìn thấy Tề Phàm cùng người đàn ông khác cùng
đến, vẻ mặt nghi hoặc.
“Dì Nguyệt Lan, anh ấy là ông chủ của con.”
Cổ Nguyệt Lan lúc này mới sắc mặt như thường chào Trang
Nghiêm, Trang Nghiêm thấy buồn khi cô vội vàng nói quan hệ hai người như thế ,
khách khí đáp lễ với bà.
“Làm sao vậy, sao không thoải mái, hay là?”
Thấy sắc mặt Tề Phàm không tốt lắm, Cổ Nguyệt Lan lo lắng
hỏi.
“Con sợ lại là. . . . . .”
Tề Phàm có chút ngượng ngùng đích mở miệng, lúc trước mang
thai còn có thể chứ, còn bây giờ bọn họ đã ly hôn . . . . . .
Cổ Nguyệt Lan kéo cô đến một bên, đè thấp giọng.
“Là của ông chủ này?”
“Tất nhiên không phải !”
Tề Phàm bị giả thiết lớn mật của bà làm hoảng sợ, mặt đỏ phủ
nhận.
“Vậy, là Lạc Kì?”
Thở dài một hơi, cô gái trước mắt này thật đúng là hết hy
vọng mà!
Tề Phàm cắn môi gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Còn chưa xác định, không nhất định là vậy. . . . . .”
Nói thì nói như vậy, nhưng giọng nói càng ngày càng nhỏ.
“Dì giúp con kiểm tra trước đã.”
“Vâng.”
Trang Nghiêm đứng một bên nghe hai người nói nhỏ, lại không
hiểu ra sao.
Tề Phàm đi vào phòng trong kiểm tra, anh ở bên ngoài lại
đứng ngồi không yên, như cảm thấy có cái gì đó không tốt phát sinh.
====
Kết quả Kiểm tra, quả nhiên, cô mang thai , hơn nữa đã hơn
hai tuần.
Lại làm kiểm tra, thai nhi vẫn bình thường, chỉ là gần đây
cô làm việc và nghỉ ngơi không đúng quy luật, thân thể còn có chút suy yếu.
“Phàm Phàm, đứa nhỏ này. . . . . .”
“Đây là con của con!”
Cô hiểu dì Nguyệt Lan lo lắng gì cho cô, nhưng phải lấy đứa
nhỏ ra, cô làm không được! Cô làm không thể lại một lần nữa, giết chết đứa con
của mình!
“Phàm Phàm!”
Mặc dù lý giải cô có tâm tình người mẹ, nhưng bà vẫn không
đồng ý lắc đầu.
“Dì Nguyệt Lan, dì không cần khuyên con, đối với con mà nói,
đây căn bản không phải lựa chọn, mà là phải như thế.”
“Vậy sự nghiệp của con thì sao? Sau này con sống thế nào?”
Dù sự nghiệp của cô không đến mức nói như mặt trời giữa
trưa, nhưng lại đúng thời điểm đi lên trên đà. Còn nữa, vừa rồi người gọi là
ông chủ dẫn cô tới, sự lo lắn trong mắt tuyệt không phải là cái mà ông chủ nên
có. Chẳng lẽ, chuyện này cũng không đáng giá để bà lo lắng sao?
“Đứa nhỏ này quan trọng hơn tất cả!”
Chỉ một câu của cô khiến cho Cổ Nguyệt Lan đem tất cả lời
khuyên của bà nuốt xuống, đau lòng vỗ về mặt của cô.
====
Thấy Tề Phàm đi ra, Trang Nghiêm khẩn trương đi nhanh tới.
“Thế nào, không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.”
Tề Phàm nhìn thoáng qua xoay người đi ra ngoài, nhìn Cổ
nguyệt Lan, lại quay sang nhìn Trang Nghiêm, trên mặt cô nụ cười càng lúc càng
lớn, Trang Nghiêm lại càng ngày càng hoảng.
“Trang Nghiêm, em mang thai, là của Lạc Kì.”
Trang Nghiêm ý nghĩ tức thì trống rỗng, trước mắt tất cả dần
dần mơ hồ, chỉ có mặt của cô vẫn rõ ràng như thế.
“Em nói cái gì? Em nói lại lần nữa xem!”
Nắm chặt hai vai của cô, anh bắt cô phủ nhận, lời cô vừa mới
nói.
“Em nói, em, mang, thai !”
Không chút sợ hãi đón nhận anh, Tề Phàm vẻ mặt đứng đắn lặp
lại lần nữa.
Suy sụp buông cô ra, lắc lắc đầu từng bước một lui về phía
sau, thẳng đến khi đụng vào bàn, anh chật vật bám lấy, mới không té ngã.
“Tề Phàm, sao em có thể tàn nhẫn như vậy!”
Vẻ mặt đau đớn khi nhìn thấy cô gái ngọt ngào trước mắt này,
cô đem sự ngọt ngào hạnh phúc tất cả đều cho người đàn ông kia, thứ để lại cho
anh chỉ có đau khổ vô tận.
Rõ ràng muốn gần hơn
Thật lâu sau, Trang Nghiêm mới tìm lại tiếng nói của mình.
“Tề Phàm, em đã nói, em biết giới hạn.”
“Vậy mà bây giờ chuyện gì xảy ra? Hay là em nói cái giới hạn
đó, chỉ là vì Lạc Kì mà đặt ra với những người đàn ông khác!”
Tề Phàm mắt đầy lệ, có lỗi nhìn người đàn ông trước mắt bị
cô làm đau khổ.
“Trang Nghiêm, không phải. Đối với Lạc Kì, em cũng có giới
hạn. Chỉ là một lần chạm tới anh ấy, giới hạn của em không kìm được mà thấp đi,
thấp đi.”
Trang Nghiêm cười khổ nói: “Tề Phàm, sao anh lại có thể yêu
thượng một cô gái hết hi vọng như em chứ”
Tề Phàm không đáp lại, là cô sai, là cô có lòng tham ! Nghĩ
có thể làm bạn với anh, lại không nghĩ rằng, đây lại càng làm tổn thương anh.
“Xin lỗi. . . . . .”
Cô sẽ không tìm những lời khác để biểu đạt tâm tình mình lúc
này, sợ là một câu này, cũng sẽ bị cho rằng cô từ chối đến chết.
“Là tự anh làm, không phải em!”
Tự giễu một câu, anh đi lên trước, nâng nhẹ khuôn mặt Tề
Phàm lên nhẹ nhàng lau nước mắt của cô.
“Tề Phàm, em biết không, mỗi lần nhìn thấy em vì anh ta mà
rơi nước mắt, lòng anh cũng rầu rĩ đau đớn. Nhưng bây giờ anh mới biết được,
hóa ra khi em rơi nước mắt vì anh, lòng anh còn đau đớn hơn.”
“Trang Nghiêm. . . . . .”
Ba chữ rất xin lỗi nhỏ nhẹ, còn không xứng với sự chân thành
của anh đối với cô.
“Em định giữ lại đứa nhỏ này, thật không?”
Gian nan hỏi, hóa ra hỏi cũng không khó như tưởng tượng.
Tề Phàm nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh cũng không thể lý giải được, dù sao em cứ phải làm mọi
chuyện thật rõ ràng”
Tề Phàm ngừng lại một chút, sau đó kiên định gật đầu.
Trang Nghiêm trong lòng bi ai cho mình, một phút đồng hồ
tình cảm với Lạc Kì thật thích hợp, anh thấy rõ điều đó.
Như vậy, bây giờ đứa nhỏ đã có, không thể nghi ngờ là phán
mình tử hình.
Hai người đều mang tâm sự thật lâu không lên tiếng, không
khí yên tĩnh làm người khác hít thở không thông.
====
Về đến nhà Tề Phàm cũng không lạnh nhạt như Trang Nghiêm
khẳng định, rõ ràng cô và Lạc Kì đều làm biện pháp an toàn, sao có thể như thế?
Chẳng lẽ, anh cũng mình, động tay động chân với BCS sao?
Có đúng là phương thức Lạc Kì làm, anh sẽ thế ư?
Nếu thật là anh, thì cô cũng không thể được lý giải được,
anh chẳng lẽ cũng giống cô, là bởi vì yêu?
Trong lòng có chút chờ mong, cũng có chút ngọt ngào.
Cô muốn khẩn cấp nói cho Lạc Kì tin tức này, càng vội vã
muốn biết, lòng anh như thế nào, cảm giác gì khi đón tiếp sinh mệnh mới thuộc
về hai người bọn họ.
Nhưng, trước mắt còn có nhiều cần phải giải quyết.
Vốn sinh mệnh nhỏ còn chưa được nửa tháng, đối với ngoại
hình của cô cũng không có ảnh hưởng rõ ràng, nhưng tưởng tượng đến đôi giầy cao
gót cô phải đi để diễn, cô chỉ nghĩ thôi mà một thân mồ hôi lạnh.
Vừa mới xấu hổ chia tay với Trang Nghiêm, cô còn chưa kịp
bàn bạc với anh về chuyện này.
Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng tới tâm tình tốt
của cô.
Ngày mai, cô sẽ gặp Lạc Kì, nói cho anh tất cả.
Ban đêm, trong lúc ngủ mơ, trên mặt cô vẫn chứa ý cười thản
nhiên.
====
Nhận được điện thoại của Tề Phàm, Lạc Kì có chút kinh ngạc,
cô muốn hẹn anh cùng ăn cơm chiều!
Dọc theo đường đi, vài lúc anh không nén được mà cười ra
tiếng.
Cô rốt cục, cũng chủ động tiếp cận anh!
Tuy cô nói địa điểm hẹn trước, nhưng đợi không đến 15 phút
Tề Phàm đã tới rồi.
Anh cong khóe miệng, cô vẫn có cái tính ấy, không thích phải
để người khác chờ.
“Để anh đoán nhé, hôm nay nhất định em có chuyện gì đó đặc
biệt vui vẻ!”
Lúc cô tiến vào, nụ cười trên mặt không hề mất đi, cô như
vậy làm cho anh khó có thể dời xa tầm mắt.
“Đúng vậy, có chuyện vui.”
Lấy thực đơn, Tề Phàm cắn môi, vẻ mặt làm như cô thật sự
muốn ăn rất nhiều, điều này lại làm cho Lạc Kì ngạc nhiên.
Một cô gái đem giảm béo thành sự nghiệp cả đời, giờ ở trước
mặt anh, lại gọi hẳn một núi nhỏ rau, làm sao anh có thể không sợ hãi!
Anh im lặng ngồi, thưởng thức dáng vẻ cô ăn, trong lòng dào
dạt hạnh phúc.
“Sao anh không ăn?” Miệng cô đầy rau, lời nói còn không rõ,
anh cười dùng khăn giúp cô lau cơm trên khóe miệng.
“Anh nhìn em ăn là được rồi.”
Tề Phàm nuốt hết rau xuống, bưng cái chén nước trong tay
uống một hớp lớn.
“Lạc Kì, hôm nay em có chuyện muốn nói với anh.”
Cô bỗng nhiên thật tình, làm cho Lạc Kì cũng không tự giác
cũng nghiêm túc theo.
“Em nói đi.”
“Em mang thai .”
Nụ cười trên mặt Lạc Kì bị kiềm hãm, nháy mắt giận dữ thay
thế.
“Tề Phàm, em đang nói đùa với anh đấy à?”
Cô nhất định là lừa anh, cô là muốn nhìn anh không khống chế
được, cô chỉ là đang chọc anh vui vẻ thôi!
Phản ứng của anh làm cho Tề Phàm dùng sức nhíu mày, hóa ra,
ý nghĩ của cô là sai lầm rồi; hóa ra, đó thật sự chỉ là một thứ ngoài ý muốn;
hóa ra, tất cả chẳng qua chỉ là do cô tự mình đa tình!
Dáng vẻ của cô làm cho Lạc Kì như bị hỏa công tâm.
“Tề Phàm, nói chuyện! Nói em đang nói giỡn với anh!”
Anh nhíu mày thật chặt, môi cong lên một nụ cười lạnh.
“Lạc Kì, em không hay nói đùa, em thật sự đang mang thai .”
“Là của ai? Trang Nghiêm?”
Lạc Kì cảm thấy lúc này mình như một thằng ngốc, anh yêu cô
gái này, đang suy nghĩ làm mọi biện pháp để cô có thể tin tưởng vào tình yêu
của anh, nhưng lúc này đây cô lại hung hăng giáng cho anh đòn cảnh cáo!
Mà cô lúc này không nói tiếp, cứ như vậy nghĩa là cam chịu
sao?
“Tề Phàm, anh không dám tin tưởng, em vẫn là Tề Phàm mà anh
biết!”
“Vài ngày trước còn ở trên giường của anh, dưới thân anh,
vậy mà bây giờ nói cho anh biết, em mang thai đứa con của người khác. Em thật
sự vẫn là Tề Phàm mà anh biết đấy ư!”
Tề Phàm rất muốn lớn tiếng mắng anh, cô nói chỉ là cô mang
thai, không phải mang thai đứa nhỏ của người khác!
Nhưng phản ứng bây giờ của anh làm cho lòng cô càng ngày
càng lạnh.
Anh không tin cô, mặc dù cô biết việc này khó có thể tin thế
nào, nhưng anh không tín nhiệm, vẫn là làm cho trái tim cô băng giá.
“Em đương nhiên là Tề Phàm, anh cũng không phải ngạc nhiên
như vậy, chúng ta cùng lắm cũng chỉ vậy mà thôi. Lúc đó chẳng phải anh cũng mới
từ trên giường Tương Hân xuống rồi tới giường của em đó sao!”
Cô biết lúc này cô nói thế chỉ là thêm dầu vào lửa, nhưng
oan ức và tức giận trong lòng cô chồng chất làm cho cô mất đi năng lực sàng lọc
từ ngữ.
“Anh chưa bao giờ chạm qua Tương Hân!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lạc Kì càng tức, cô đối đãi với anh
như vậy rồi mà anh cũng không nguyện ý để cô có hiểu lầm với mình!
“Anh lừa quỷ! Ngủ ở trên giường cô ta, nói cái gì cũng không
phát sinh, anh bảo em tin thế nào được!”
Tề Phàm tức mình càng tức Lạc Kì, rõ ràng Tương Hân nghe
điện thoại của cô, rõ ràng biết anh chắc chắn ngủ với Tương Hân ở đó, nhưng Lạc
Kì chỉ nói một câu, đã làm cho tất cả hoài nghi của cô tiêu tán không còn một
mống!
Mà nếu lúc này cô nói đứa nhỏ là của Lạc Kì, cô đoán, cô
nhất định sẽ bị anh hung hăng cười nhạo.
“Tùy em tin hay không tin! Bây giờ nói không phải anh, mà là
nói em!”
“Em đâu có gì, chúng ta cùng lắm chỉ là quan hệ bầu bạn, anh
có tư cách gì hỏi đến sinh hoạt cá nhân của em? Anh cùng Tương Hân, em cũng
không có hỏi.”
“Tề Phàm, em là cố ý sao, dùng phương thức cực đoan như vậy
để anh hối hận? Nếu thế, anh có thể nói cho em, mục đích của em đã đạt được
rồi, anh cũng đã cảm giác được cái đau đớn ở nơi này.”
Tay vỗ vỗ bên ngực trái, anh đứng lên, lảo đảo rời đi.
Nhìn bóng dáng anh, nháy mắt mắt cô bịt kín một tầng nước
mắt, cô lại liều mạng chịu đựng không khóc.
Chương này khá dài, sắp hết rồi, mọi người an tâm, muốn đọc
muốn tức muốn buồn muốn giận cũng chả còn nữa đâu.