Nở rộ - Chương 26 - 27

Chương 26

Sáng hôm sau, Cố Minh Châu dậy từ rất sớm, trong khi Cố Yên
vẫn ôm chiếc điện thoại ngủ ngon lành.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, Cố Minh Châu dậy sớm để chuẩn bị
dụng cụ nướng, hôm nay ba cha con cô sẽ đi dã ngoại một chuyến.

Cố Bác Vân ngồi tựa lưng vào ghế dưới bóng cây râm mát với
tiếng chim hót bên tai, xung quanh, những khóm hoa tươi đang đua nhau khoe sắc,
hai cô con gái như những chú bướm đang bay lượn xung quanh, tiếng cười nói vang
rộn, khiến ông cảm thấy cuối đời được sống trong cảnh này quả thật không gì bằng.

Cố Minh Châu lật đi lật lại miếng thịt nướng vàng rộm, cô em
gái Cố Yên thì giúp chị lấy gia vị.

Trong lúc ba cha con đang chuẩn bị cho bữa trưa thì đằng
sau, một giọng nam vang lên: “Lão Cố, nướng gì mà thơm thế, cách mười vạn dặm
cũng ngửi thấy mùi thơm.”

Nghe thấy giọng quen quen, Cố Bác Vân liền đứng dậy, Cố Yên
vội đến đỡ cha.

“Hai cô con gái cũng đến chơi à?” Phương tướng quân đưa mắt
nhìn Cố Minh Châu và Cố Yên, nhưng ông nhìn kỹ vào gương mặt Cố Yên.

Cố Minh Châu chào hỏi một cách tự nhiên: “Chào bác Phương,
cháu đang dở tay một chút, bác cứ nói chuyện tự nhiên với cha cháu nhé!”

Phương tướng quân xua xua tay tỏ ý không sao.

Trong lòng Cố Yên hơi ngỡ ngàng, hóa ra ông ta chính là cha
của Phương Diệc Thành.

Thời niên thiếu, đã có lúc cô muốn nhảy vào cấu xé người đã
ra lệnh bắt cha mình.

Hôm nay hai chị em đều mặc quần jean và áo thun cổ tròn. Cố
Minh Châu xõa mái tóc xoăn đến ngang lưng, để lộ ra vẻ xinh đẹp kiêu sa, còn Cố
Yên buộc tóc cao lên trông giống một cô sinh viên đại học. Nhìn cảnh hai cô con
gái xinh đẹp quây quần bên cha, Phương tướng quân không khỏi ngưỡng mộ.

“Đây là hai cô con gái của tôi, cháu lớn tên là Cố Minh
Châu, cháu nhỏ tên là Cố Yên.” Cố Bác Vân tự hào nhìn hai cô con gái và giới
thiệu.

“Tiểu Yên, chào bác đi con!”

Cố Yên cười cười: “Chào bác Phương.”

Phương tướng quân nhìn cô gật gật đầu, hóa ra đây là cô gái
khiến con ông bao năm không sao quên được ư? Quả là xinh đẹp hơn người, nhưng nếu
cho ông chọn một trong hai cô làm con dâu thì ông sẽ chọn cô chị.

Cố Minh Châu tươi cười bưng đĩa cánh gà vừa mới nướng xong
lên mời: “Phương tướng quân, mời bác ở lại dùng bữa với cha con cháu nhé!”

Phương tướng quân cười sảng khoái: “Lão Cố, lão thật có
phúc, có hai cô con gái vừa xinh đẹp lại vừa hiếu thuận, chẳng bù cho ba đứa
con trai nhà tôi, suốt ngày gây chuyện, làm tôi đau hết cả đầu.”

“Bác Phương cứ nói quá, ba anh nhà bác lấy vợ, chẳng phải
bác lại có thêm ba cô con dâu hiếu thuận hay sao?” Cố Minh Châu khéo léo đáp lời.

“Ha ha!” Phương tướng quân rất thích tính cách cô chị. “Lão
Cố, không biết cô con gái lớn của ông đã có nơi có chốn chưa? Nếu chưa thì tôi
xin được kết thân với gia đình lão nhé?”

“Chuyện hôn sự của bọn trẻ, chúng ta nào có can thiệp được,
hãy cứ để chúng tự do lựa chọn.”

Cố Yên cảm thấy không thoải mái khi có người lạ tham gia vào
bữa tiệc gia đình như thế này, hơn nữa lại là kẻ thù trước đây làm gia đình cô
chao đảo, giờ người thì trúng gió, người thì ung thư, lại cùng chữa bệnh trong
một bệnh viện. Con người lúc gần đất xa trời, người ta dễ dàng tha thứ cho nhau
mọi lỗi lầm, hoặc xóa cho nhau mọi hận thù. Giờ đây, hai người họ lại thường
hay hẹn nhau đi câu, chơi cờ... chuyện trước đây, giờ chỉ còn là quá khứ.

Cuối cùng cũng đến ngày chốt gói thầu.

Vi Bác và Diệu Lâm đều được lọt vào vòng trong, mỗi bên phải
thuyết trình ba phương án khả thi nhất cho công trình sắp tới.

Cố Yên kiểm tra tài liệu thuyết trình lần cuối, Jessica đứng
cạnh giục cô nhanh lên, Dung Nham cũng tới rồi.

Cố Yên gật gật đầu, đứng lên, bỗng bụng cô đau nhói.

“Sao thế?” Jessica lo lắng hỏi.

“Tôi... muốn đi WC.” Cố Yên nén cơn đau, nói.

Jessica trợn mắt nhìn cô: “Sắp tới giờ rồi, tiểu thư của tôi
ơi, cô đúng thật là... Đi nhanh nhanh rồi về.”

Cố Yên cười ngại ngùng rồi đi thẳng vào WC.

Một màu đỏ dưới nền quần tam giác, thật xui xẻo khi nó lại đến
vào đúng lúc này.

Từ khi uống thuốc tránh thai, ngày đèn đỏ đến không đều.
Tình huống thật trớ trêu, trong kia toàn con trai, Jessica dù có nữ tính đến mấy
thì cũng vẫn là con trai, làm sao anh ta lại mang băng vệ sinh theo được.

Chẳng lẽ lại đến Lương thị hỏi nhân viên nữ xem có băng vệ
sinh không? Thật là mất mặt, hơn nữa lại không kịp nữa rồi.

Nghĩ một lát, cô tạm cuốn ít giấy vệ sinh để giải quyết vấn
đề trước mắt. Hy vọng có thể cầm cự được đến lúc thuyết trình xong.

Khi trở lại phòng họp, mọi người ai nấy đều đã yên vị, chỉ
thiếu có mình cô mà thôi, phía Hoàng Dịch thì khỏi nói, đến Dung Nham cũng hơi
sầm mặt.

Jessica liền kéo cô ngồi xuống: “Cô ổn chứ?”

Cố Yên gật đầu.

Bản thuyết trình của Hoàng Dịch tương đối dài, Cố Yên vừa ngồi
xem những tài liệu mà Jessica đưa cho vừa lấy tay bấm bụng, mỗi lần đến tháng,
bụng cô lại đau ghê gớm, lần này mãi mới tới nên ra rất nhiều, bụng dưới đau
như bị dao đâm.

Đến lượt Vi Bác, Cố Yên hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy,
bước lên khán đài để giới thiệu phương án thiết kế của Vi Bác.

Đứng được một lúc thì bụng đau quằn quại, sắc mặt cô trở nên
xanh nhợt dưới ánh đèn sân khấu, sợ đến nỗi có thể cho cô đi đóng phim kinh dị.

Nhân lúc không ai để ý, Dung Nham lén bước ra khỏi phòng họp.
Bên dưới, mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía cô bàn tán xôn xao. Jessica và Lâm Viễn
vô cùng lo lắng, bởi đây là thời khắc quyết định sự thắng thua của gói thầu.

Cố Yên đọc vội vàng bản thuyết trình, cô đau quá, không thể
tập trung được, đến nỗi quên cả bấm slide, PPT cứ dừng lại ở trang đầu.

Cuối cùng cũng thuyết trình xong, đèn trong hội trường bật
sáng, Cố Yên vẫn không quên cúi đầu nói lời cảm ơn tới mọi người. Khi cô còn
chưa bước xuống phía dưới thì cửa ra vào bật mở.

Một người đàn ông cao to, lịch lãm trong chiếc sơ mi trắng
oai phong bước vào, đi theo sau là Dung Nham.

Vừa nhìn thấy người đó, Hoàng Dịch vội đứng phắt dậy, miệng
tươi cười chào: “Chào ngài, Lương Tổng! Hôm nay là ngày gì mà ngài đích thân xuống
thị sát dân tình thế này ạ?”

Lương Phi Phàm cũng bắt tay và chào hỏi lão một cách rất lịch
sự.

Lâm Viễn thấy Cố Yên vẫn đứng như trời trồng, nhân lúc mọi
ánh mắt đang đổ dồn về phía Lương Phi Phàm, anh ta vội vàng chạy lên khán đài.

“Phó tổng, cô không sao chứ?” Anh ta cầm lấy chiếc mic và
chiếc điều khiển trên tay Cố Yên, nhẹ nhàng hỏi. Tay cô lạnh ngắt, vừa mới chạm
vào đã khiến Lâm Viễn lo lắng.

Cố Yên lắc đầu, rồi cắn răng bước xuống khán đài, nhưng đi
được vài bước, cô thấy choáng váng, hai chân như muốn khuỵu xuống.

Lâm Viễn thấy vậy, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cô: “Cô cẩn thận
nhé!”

Cố Yên vừa đi vừa dựa vào người Lâm Viễn. Lúc này, không khí
trong phòng dường như lạnh tới cực điểm khi ánh mắt Lương Phi Phàm hằn học nhìn
vào bàn tay Lâm Viễn đang đỡ vào nửa lưng của Cố Yên, dường như chỉ thêm một
phút nữa thôi thì bàn tay kia sẽ bị mang đi ngâm rượu.

Lâm Viễn giờ mới ý thức được việc làm tày đình của mình, anh
ta vội nới lỏng tay ra, nhưng trời ơi, sức nặng của cả cơ thể Cố Yên dường như
chỉ dựa vào mỗi cánh tay đó. Anh vừa nới tay ra thì Cố Yên lại như muốn ngã xuống,
cả hội trường như được xem kịch vui, phó tổng của Vi Bác, Cố tiểu thư của Lương
thị, Yên Nhi của ai đó, đang dựa vào lòng Lâm Viễn.

Sát khí nặng nề bao trùm khắp phòng.

Dung Nham hít một hơi thật sâu, tên Lâm Viễn này ga lăng
không phải lối, nếu hôm nay hắn ta mà ra khỏi phòng này được thì nhanh nhanh đi
tìm chỗ khắc bia mộ đi là vừa.

Jessica cũng nhận ra được sát khí đùng đùng trên mặt Lương
Phi Phàm, trong lòng thầm rủa cái tên tiểu tử Lâm Viễn chết tiệt này!

Dựa vào người Lâm Viễn, nghe thấy trống ngực anh ta đập liên
hồi, cô cũng ý thức được việc mình làm sẽ liên lụy đến anh ta nên cố cắn răng bấm
bụng đứng lên, trở về chỗ ngồi của mình.

Tới nơi, cô ngồi phịch xuống ghế, tình trạng cũng khả quan
hơn chút xíu. Cô quay sang bàn tính với Jessica những điểm yếu cần nói, cả hội
trường vẫn im phăng phắc, chỉ có tiếng cô giở giấy sột soạt.

Dung Nham khẽ nhắc Lương Phi Phàm, hội nghị vẫn đang tiếp tục.

Lương Phi Phàm vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Yên, anh cười lạnh
một tiếng, mặt sầm lại rồi ngồi vào chỗ của Dung Nham.

Biết Lương Tổng có ý ngồi đây làm chủ tọa nên mọi người lần
lượt đưa phương án thiết kế lên trình.

Trong phòng có tiếng xì xào to nhỏ, Diệu Lâm thầm than thân
trách phận, còn Vi Bác mừng ra mặt vì ai chẳng biết chuyện tình cảm giữa ngài
Lương Tổng của Lương thị và Cố Phó tổng của Vi Bác.

Phương án thiết kế của Diệu Lâm rất hợp lý, còn Vi Bác thì rất
có tính sáng tạo, chỉ tiếc, nếu xem xét kỹ hơn thì lại không hoàn hảo như Diệu
Lâm.

Lương Phi Phàm xem qua hai bản thiết kế rồi hỏi Diệu Lâm mấy
câu, Hoàng Dịch trả lời trôi chảy khiến Lương Tổng gật đầu ưng ý. Cả đội Diệu
Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó anh quay sang Cố Yên: “Xin hỏi Cố Phó tổng, cô có thể
giới thiệu kỹ hơn về các lĩnh vực kinh doanh của Vi Bác không?”

Tuy bụng còn rất đau nhưng Cố Yên vẫn nở nụ cười: “Tôi mới về
Vi Bác làm việc, nên tình hình của Vi Bác tôi chưa nắm chắc lắm. Câu hỏi này,
tôi xin nhường lại cho trợ lý của tôi là Jessica trả lời, có được không Lương Tổng?”

Lương Phi Phàm cười nhạo: “Đến mấy vấn đề cơ bản như thế này
mà Cố Phó tổng còn không nắm rõ, tôi làm sao tin tưởng để giao cho quý công ty
gói thầu này? Nếu Cố Phó tổng không hiểu được mười phần thì chí ít cũng phải hiểu
được vài phần chứ?”

Cố Yên im lặng trước tiếng cười nhạo từ phía Hoàng Dịch. Đầu
óc cô rối bời, thậm chí cô còn không hiểu anh muốn hỏi gì, mấy hôm nay cô chỉ
chăm chăm học thuộc lòng những gì Jessica dạy có liên quan đến gói thầu.

Thấy cô im lặng, Jessica tỏ ý đỡ lời: “Thưa Lương Tổng, việc
là thế này...”

“Tôi có hỏi anh đâu?” Lương Phi Phàm ngắt lời anh ta. “Hay
là Vi Bác các anh thân thiết đến nỗi không phân biệt được đâu là trên, đâu là
dưới rồi?”

Hoàng Diệu được thể cười càng lớn hơn.

Jessica ngượng chín mặt, phái đoàn Vi Bác cũng im lặng luôn,
tình thế khiến Cố Yên cảm thấy mình như kẻ tội đồ, chỉ vì cô mà Vi Bác bị người
ta sỉ nhục.

Lương Phi Phàm gõ gõ tay xuống mặt bàn: “Cố Phó tổng có câu
trả lời chưa? Hay là Vi Bác đành giơ tay chịu thua đây?”

Cố Yên hoảng hốt, bởi nếu lần này thất bại, đồng nghĩa với
việc những cố gắng của Vi Bác trong thời gian qua coi như vứt xuống sông xuống
biển. Cô đứng dậy, vứt tập tài liệu xuống bàn, rồi nhìn thẳng vào mặt Lương Phi
Phàm, nói: “Tôi chỉ phụ trách gói thầu này, câu hỏi của Lương Tổng, tôi - không
- biết - trả - lời - thế - nào!”

Lương Phi Phàm cười lạnh: “Cố tiểu thư thật là khác người.”

Cố Yên cũng lạnh lùng đáp trả: “Vẫn còn thua xa Lương Tổng.”

Dung Nham thấy hai con hổ đang giơ nanh múa vuốt thì không
khỏi toát mồ hôi lạnh. Vừa nãy, thấy mặt Cố Yên tái nhợt, anh sợ quá liền chạy
đi báo cho Lương Phi Phàm. Không nằm ngoài dự đoán của anh, Lương Phi Phàm đang
chủ trì một cuộc họp với đối tác cung cấp dầu mỏ bên châu Phi qua cầu truyền
hình, sau khi nghe tin, anh còn không kịp mặc áo khoác, vội vàng cho dừng cuộc
họp rồi chạy ra ngoài kêu thư ký: “Gọi bác sĩ Trần đến ngay!”

Vậy mà khi nhìn thấy người tình bé nhỏ, anh lại làm ra vẻ lạnh
lùng đến đáng sợ!

Jessica kéo áo Cố Yên nhắc nhở: “Thôi, thôi, xin cô đấy, có
gì về nhà hãy nói, sự thắng bại đang nằm trong tay cô đấy...”

Cố Yên như vừa trút được cơn giận, nghe Jessica nhắc nhở, cô
mới ý thức được việc Vi Bác đang rơi vào tình thế nguy hiểm, giờ phải làm sao
đây? Cô nghĩ tới cảnh giờ về bẩm báo với chị gái là vì mình không kiềm chế được
bản thân nên Vi Bác mới thất bại thảm hại thế này, với tính cách của chị Minh
Châu, chị ấy không xé xác mình ra mới là lạ.

Bụng lại quặn đau, luồng gió lạnh tỏa ra từ những chiếc điều
hòa khiến Cố Yên nổi da gà, mặt cô lại tái nhợt, biết làm sao bây giờ? Thôi,
đành dùng khổ nhục kế như một kẻ tiểu nhân vậy.

Hoàng Dịch thấy tình hình Vi Bác diễn biến theo chiều hướng
tiêu cực, trong lòng cảm thấy khoan khoái: “Ai lại dám đấu khẩu với cả Lương Tổng
chứ?”

Trong mắt Cố Yên như có gai, cô lườm lão một cái, món nợ lần
trước cô còn chưa tính, lão lại cả gan trêu tức cô sao?

Cố Yên trừng mắt nhìn lão ta rồi đóng laptop lại, kéo ghế ra
phía sau định bước đi thì huyết áp hạ xuống dẫn tới hoa mắt, chóng mặt. Tình trạng
này giúp cô diễn càng giống như thật, vừa mới đẩy ghế ra, đi được hai bước thì
một, hai, ba... người cô khuỵu xuống, một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cô, mùi
hương quen thuộc tràn vào khoang mũi khiến cô cảm thấy rất ấm áp.

Cố Yên nhắm mắt, mặt cọ cọ vào ngực anh, tuy là giả vờ nhưng
lượng máu mất nhiều, khiến cô tụt huyết áp thật, người cô cũng trở nên mềm
nhũn.

Lương Phi Phàm nhíu mày nhìn cô gái nhỏ bé đang nằm gọn
trong lòng anh, bờ môi trắng bệch, răng cắn chặt như vô cùng đau đớn. Quá lo lắng,
anh liền đạp cửa, bế cô ra khỏi phòng, nhưng vẫn không quên quay lại ném cho
Hoàng Dịch một ánh mắt sắc lạnh và gằn lên từng chữ: “Cố Phó tổng tính thế nào
đây?”

Hoàng Dịch vốn cười Minh Châu bày trò ma mãnh, không đáng mặt
anh hùng. Chuyện tình ám muội giữa Yên Phó tổng và Lương Tổng, lão có nghe phong
thanh, nhưng chỉ nghĩ đó là kế treo đầu dê bán thịt chó của Cố Minh Châu, thái
độ lúc đầu của Lương Phi Phàm đối với Cố Yên khiến lão càng yên tâm, vậy mà...
chẳng ai có thể ngờ được... Đúng là trời đất đảo điên hết rồi...

Hoàng Dịch cười gượng gạo, lắp bắp: “Không có gì... Không có
gì!”

Chương 27

Lương Phi Phàm bế Cố Yên chạy một mạch về văn phòng tổng
giám đốc.

Cố Yên ngoan ngoãn rúc vào vòng tay ấm áp của anh. Anh nhẹ
nhàng đặt cô xuống giường, cô hơi rên lên vì bị cơn đau hành hạ.

“Nằm ngoan nào!” Lương Phi Phàm ấn cô xuống giường.

“Em không phải bị ốm đâu...” Vừa nói cô vừa nhìn xuống tấm
ga giường với ánh mắt ảo não. “Em đến tháng rồi.”

Lương Phi Phàm lúc này mới vỡ lẽ vì tháng nào cô cũng đau tới
mức này, anh vội cầm bộ đàm lên nói: “Thư ký Lâm, vào đây tôi nhờ chút.”

Cố Yên bĩu môi, sao không gọi cái cô Doãn Chi của anh đến hầu
tôi đi?

Thư ký Lâm thấy Cố Yên nằm trên giường liền mỉm cười: “Chào
Cố tiểu thư!”

“Bảo bác sĩ Trần không cần tới nữa, cô mang cho Cố tiểu thư
một bộ quần áo, chuẩn bị cho tôi một ít nước đường và một túi chườm nóng, nhớ
là đừng nóng quá và cũng đừng lạnh quá nhé! À, còn nữa, mang cho tiểu thư một
gói băng vệ sinh nữa.”

Thư ký Lâm tinh ý gật đầu rồi quay người bước đi.

Cơn đau hành hạ, Cố Yên cuộn mình trong đống chăn, bỗng cô cảm
nhận được một bàn tay ấm áp đang luồn vào khẽ xoa bụng mình, cô dần thả lỏng để
hưởng thụ sự ấm áp đang lan tỏa khắp cơ thể.

Lương Phi Phàm nằm xuống, để một tay cho cô gối lên, một tay
anh vỗ nhẹ vào lưng cô. Lúc này, dường như mọi mệt mỏi đều tan biến, cô dần dần
chìm vào giấc ngủ.

Thư ký Lâm mang đồ đến, Lương Phi Phàm khẽ nói với cô ta:
“Cô đun nước sôi cho tôi, khi nào tôi gọi mới được vào.”

Cố Yên khẽ trở mình như muốn tỉnh, Lương Phi Phàm lập tức vỗ
nhẹ vào lưng cô, rồi thì thầm bên tai: “Ngoan nào, ngủ đi.” Vừa nói, anh vừa quấn
chiếc khăn quanh túi chườm nóng rồi nhẹ nhàng đặt lên bụng cô.

Sau đó, anh vào phòng tắm lấy nước ấm ra lau phần dưới cho
cô, rồi lại mặc chiếc quần tam giác có miếng băng vệ sinh vào cho cô.

Động tác nhẹ nhàng, chiếc khăn ấm nhè nhẹ xoa trên bụng khiến
cô có cảm giác vô cùng thoải mái, khẽ trở mình rồi lại chìm vào giấc ngủ say.

Xong xuôi, Lương Phi Phàm kéo chăn đắp lên người cô, rồi anh
nằm xuống ôm lấy cô. Cô lại rúc vào ngực anh ngủ ngon lành.

Dưới lầu.

Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Dung Nham.

Hoàng Dịch cũng hốt hoảng nhìn anh.

Dung Nham giơ tay, đứng lên nói: “Thưa các vị, hai sếp lớn
không có mặt ở đây, chúng ta lại tiếp tục vào hôm khác vậy.”

Jessica hớn hở thu dọn đồ đạc rồi ra về, trong khi Hoàng Dịch
lo lắng. Đợi nhóm người Jessica đi khỏi, lão ta mới túm lấy Dung Nham: “Nhị thiếu
gia, mong ngài chỉ giáo cho chúng tôi.”

Dung Nham trầm tư suy nghĩ, một lát sau mới ngẩng lên nhìn
Hoàng Dịch, nói: “Ông cũng thấy rồi đấy, đừng nói đến gói thầu này, ngay cả
Lương thị, chỉ cần Cố Yên muốn, Lương Phi Phàm cũng sẽ mang tới dâng cho cô ấy.
Hai người họ đang chiến tranh lạnh, nên ông nhanh chóng bắt lấy cơ hội này,
đánh nhanh thắng nhanh, may ra còn chút hy vọng.”

Việc này Dung Nham rất khó nghĩ, bởi Hoàng Dịch có mối quan
hệ thân thiết với ông nội anh. Ông nội đã lên tiếng yêu cầu anh phải giúp đỡ
Hoàng Dịch, mà anh thực lòng cũng không muốn đại ca và Cố tiểu thư cứ giận dỗi
mãi thế này, thật là mệt mỏi.

Trong phòng ngủ của tổng giám đốc, Cố Yên dần tỉnh dậy. Cô lập
tức thấy lưng đau ê ẩm, thân dưới cũng rất khó chịu, trằn trọc mãi mà không sao
ngủ tiếp được.

Lương Phi Phàm thấy cô từ phòng ngủ đi ra liền nhấn bộ đàm
nói với thư ký Lâm: “Mang đồ vào đây cho tôi!”

Thư ký Lâm nhanh chóng mang cốc nước đường hòa sẵn mấy vị
thuốc đông y vào, còn mang cho cô mấy chiếc bánh ngọt, loại mà cô vẫn thích ăn.

Cố Yên bưng cốc nước đường lên, vị hơi đắng khiến cô nhăn
nhó.

“Anh nhìn gì thế? Mặt em khó coi lắm sao?”

Lương Phi Phàm giơ một tờ văn bản lên, khẽ cười trào phúng:
“Em không nghĩ em ngất ra đấy thì Vi Bác sẽ thắng đấy chứ?”

Cố Yên lườm anh một cái, cầm cốc nước đến bên Lương Phi
Phàm, mạnh dạn hỏi: “Anh thấy Vi Bác và Diệu Lâm thì công ty nào có năng lực
hơn?”

Lương Phi Phàm khẽ đẩy tập hồ sơ của Diệu Lâm lên phía trước
thay cho câu trả lời.

Cố Yên nhíu mày: “Sao thế?”

“Lương thị thích hợp tác với những đối tác có cơ sở hạ tầng
và nguồn nhân lực tốt. Thời gian gần đây, Cố Minh Châu hướng Vi Bác theo trường
phái cách tân nhiều quá, điều này không phù hợp với một số công trình. Hơn nữa,
về mặt nhân sự nắm nhiệm vụ trọng trách, Diệu Lâm chọn người cũng kỹ càng hơn
Vi Bác.” Khi đề cập tới công việc, Lương Phi Phàm nói chuyện rất nghiêm túc.

Cố Yên giận dỗi: “Ý anh là việc em gia nhập Vi Bác làm cho
chất lượng nhân sự của Vi Bác giảm sút đúng không?”

“Thế em không nghĩ vậy à? Theo em, lý do Cố Minh Châu đột
nhiên lôi em về làm phó tổng Vi Bác là gì hả? Là vì trí thông minh vượt trội của
em chắc?” Lương Phi Phàm đi thẳng vào vấn đề.

Cố Yên hơi ngượng ngùng, cô khẽ đẩy hồ sơ của Diệu Lâm về
phía Lương Phi Phàm rồi phụng phịu: “Anh không thấy là em đã rất cố gắng hay
sao...? Anh từ nhỏ tới lớn đều học chuyên ngành kinh doanh còn em đâu có được học
gì về lĩnh vực này đâu... làm sao mà so sánh với nhau được?” Vừa nói cô vừa chớp
chớp mắt nhìn anh với ánh mắt long lanh khiến Lương Phi Phàm lại nóng người lên
vì ham muốn.

Cuối cùng anh cũng không kìm được cảm xúc, liền gạt đống hồ
sơ sang một bên rồi ôm cô vào lòng dỗ dành: “Thôi được rồi, ngoan nào, giờ thì
uống thêm chút thuốc cho khỏe hẳn đã. Mà bao lâu rồi em không uống thuốc hả?”

Nghe Lương Phi Phàm hỏi thế, sắc mặt Cố Yên lại chuyển sang
màu trắng, cô lạnh lùng nói: “Em vẫn uống thuốc mà anh bảo Trần tiểu thư đưa
cho em đều đấy chứ!” Hiển nhiên thuốc cô muốn nói tới ở đây là thuốc tránh thai
mà Trần Doãn Chi đưa cho cô hôm nào.

Thực ra, từ khi Cố Yên chuyển ra ngoài ở, hằng tháng Lương
Phi Phàm vẫn cho người đưa thuốc bắc đã sắc sẵn tới tận nhà cho cô vì bao năm
nay anh luôn lo lắng tới thể trạng yếu ớt của cô, đặc biệt là những vấn đề đặc
thù của phụ nữ.

“Có điều, uống thuốc xong lại hay bị đau bụng khi đến
tháng.” Cố Yên vừa nói vừa vân vê gấu áo, cũng nơi này, tháng trước Trần Doãn
Chi đã mang thuốc tránh thai tới cho cô. Lương Phi Phàm vừa xoa xoa bụng cho cô
vừa khẽ thở dài.

“Thôi em về công ty
đây.”

Cố Yên cũng cảm thấy có gì đó không thoải mái nên muốn cáo từ,
nhưng vừa nói dứt câu thì Lương Phi Phàm lại kéo cô trở lại. Anh ghé đầu vào
vai cô thì thầm: “Em đang đau lắm à?”

Cố Yên nghĩ một lát rồi lắc lắc đầu: “Anh muốn hỏi về cái gì
cơ?” Về thể xác hay về tâm hồn? Lương Phi Phàm, không phải anh đã nói rằng từ
giờ trở đi, chúng ta sẽ không còn liên quan tới nhau hay sao? Giờ anh lại tỏ ra
quan tâm em như thế là ý gì chứ?

Cô còn chưa dứt lời thì bên vai phải bỗng đau nhói, hóa ra
ai đó đang giận dữ cắn mạnh vào vai cô một cái. Bị đau, Cố Yên thét lên chói
tai rồi đẩy mạnh anh ra. Cô kéo vai áo xuống nhìn “dấu vết” còn lưu lại, và
đương nhiên, hành động đó càng làm Lương Phi Phàm nóng mắt, bởi hiển hiện trước
mắt anh là một vùng da thịt trắng nõn với một dấu răng màu hồng như trêu ngươi
người khác.

Vẫn từ phía sau, anh kéo áo cô tuột khỏi vai rồi khẽ hôn lên
dấu răng, thì thào: “Cố Yên, nếu có thể, anh tình nguyện quên em đi, còn hơn là
giữ thân xác em ở bên cạnh anh... Em có biết em đã làm anh khổ sở đến thế nào
không?”

“Em cũng có hơn gì đâu!” Cố Yên thì thào.

Lương Phi Phàm xoay ngược cô lại đối diện với mình rồi cúi
xuống hôn lên đôi môi căng mọng của cô, lưỡi anh khẽ tách hai hàm răng của cô
ra để luồn lách vào khám phá mật ngọt tỏa ra từ cô.

Cố Yên không phối hợp với động tác của anh, hơn nữa, cô còn
ra sức đẩy anh ra khỏi cơ thể mình, đến nỗi Lương Phi Phàm phải dùng tay giữ chặt
lấy hai bàn tay đang không ngừng đánh vào ngực anh.

“Lương Tổng, ngài hôm nay thật là hưng phấn nhưng mời ngài
nhìn lại tôi một chút, hôm nay tôi không có cảm giác hưởng thụ lắm...” Cố Yên hổn
hển nói.

Lương Phi Phàm không những không dừng lại mà còn cởi hẳn cúc
áo phía trước của cô rồi vùi đầu vào bờ ngực đang phập phồng của người yêu, thì
thào: “Cô bé hay thù vặt!”

Cố Yên tức giận tới nỗi rơm rớm nước mắt, cô quay mặt sang
chỗ khác, lạnh lùng nói: “Lúc cần người ta để thỏa mãn ham muốn thì gọi người
ta là bảo bối, là bé ngoan, lúc xong rồi thì quay lưng ném thuốc tránh thai và
chi phiếu lại... Lương Phi Phàm, anh coi tôi là hạng người gì hả?”

Nghe Cố Yên nói thế, Lương Phi Phàm mới dừng lại rồi ngẩng
lên nhìn cô một cách chăm chú: “Cố Yên, em thay đổi rất nhiều rồi!” Hóa ra, cô
bé của anh cũng đã biết suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ của hai người họ, thật
chẳng giống một cô bé vô tâm, chẳng quan tâm tới mọi sự xung quanh như trước
kia.

“Con người ta ai mà chẳng phải thay đổi, xung quanh chúng
ta, mọi người đều thay đổi từng ngày. Phi Phàm, anh luôn nói em là đứa tùy hứng,
nhưng em hỏi anh là ai cho em đặc quyền đấy? Anh chiều chuộng em tới tận mây
xanh sau đó lại đá em từ trên mây xuống đất, giờ lại hỏi em vì sao thay đổi.
Anh không thấy anh buồn cười sao?” Cố Yên chất vấn rất thật lòng.

Lương Phi Phàm ngỡ ngàng mất một lúc, quả thực anh rất bội
phục Cố Minh Châu bởi Cố Yên chỉ đi theo cô ta có mấy tháng trời mà lời ăn tiếng
nói sắc sảo như dao, chất vấn người khác hơn cả bồi thẩm đoàn.

Anh chỉnh lại quần áo cho Cố Yên rồi bế cô ngồi xuống ghế,
còn anh thì đứng tựa vào bàn làm việc, khoanh tay trước ngực.

“Được rồi, vậy em có thể cho anh biết, anh phải làm gì bây
giờ? Những gì anh muốn thì em đã nói là em không thể làm được. Anh còn biết làm
gì nữa? Em nghĩ chỉ có anh hành hạ em chứ em không hành hạ anh bao giờ à?”

“Nếu em không biết là em cũng đã từng hành hạ anh thì tội gì
em phải tới gặp anh để nói chuyện, tìm cách tháo gỡ?” Cố Yên nhíu mày. “Phi
Phàm, không phải em không ghen nhưng vì em tin tưởng anh, anh biết không, em
tin rằng anh sẽ không bao giờ chạm một ngón tay vào những người đàn bà đó.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3