Nở rộ - Chương 28 - 29

Chương 28

Nghe tới đó, mắt Lương Phi Phàm như nóng lên bởi câu nói này
có ý nghĩ đối với anh hơn tất cả mọi thứ trên đời. Anh quỳ xuống đối diện cô,
hai tay vịn vào thành ghế rồi cúi xuống hôn lên môi cô, một nụ hôn nhẹ nhàng, mềm
mại và quyến luyến. Cố Yên cũng đáp lại anh, cô hé miệng đón nhận chiếc lưỡi đầy
ma quái của anh và mút nhẹ như đang khám phá một không gian bí ẩn đầy đam mê.

Lương Phi Phàm bỗng khựng lại bởi anh chợt nhận ra hôm nay
cô không “khỏe” như mọi ngày, nếu tiếp tục, anh e là mình sẽ không thể khống chế
được ham muốn và có thể gây tổn thương cho cô.

Anh nói trong hơi thở hổn hển: “Vì sao em chưa bao giờ nói với
anh những điều đó, vì sao hả?”

Cố Yên đưa hai bàn tay ôm lấy gương mặt cương nghị của anh,
ánh mắt cô nhìn anh ngày càng da diết: “Em nghĩ là anh đã biết rồi...”

Nghe giọng điệu đầy tủi thân của cô, Lương Phi Phàm cảm thấy
vô cùng đau lòng, anh kéo cô lại gần mặt mình rồi tiếp tục hôn cô, giọng anh
nhiễu loạn trong hơi thở: “Anh không biết. Em không nói thì làm sao mà anh biết
được? Anh chỉ biết trong lòng em không chỉ có mình anh chứ làm sao anh biết được
em đang nghĩ gì? Cố Yên, hứa với anh, từ giờ dù có chuyện gì đi chăng nữa em
cũng sẽ nói với anh!”

“Không hứa!” Cố Yên nghịch ngợm há miệng cắn một cái vào mũi
anh, cất giọng hờn dỗi.

Lương Phi Phàm lập tức đáp trả bằng một nụ hôn cuồng nhiệt:
“Yên Nhi, anh rất muốn em...” Giọng anh trở nên khàn đặc, bàn tay bắt đầu len lỏi
vào trong váy cô khám phá.

Cố Yên kêu thét rồi cười ha ha, cô khép chặt đùi để bàn tay
anh không mò mẫm được vào nơi u mật.

“Đáng đời em, ai bảo cứ thích giận dỗi người khác cho lắm
vào!”

Nói xong, anh bế thốc cô vào phòng trong rồi đặt cô xuống
giường, ánh mắt anh nhìn cô như thú đói muốn ăn thịt người.

“Yên Nhi... anh... anh khó chịu quá...” Giọng anh trở nên
khàn đặc và đứt quãng.

Cố Yên nhìn anh say đắm rồi từ từ kéo khóa quần anh xuống.
Lương Phi Phàm thở hổn hển: “Bé ngoan, đừng nhúc nhích.”

Cố Yên không chịu thua mà tiếp tục cởi bỏ từng lớp, từng lớp
quần áo trên người anh cho tới khi đập vào mắt cô là biểu tượng đàn ông của anh
lúc này đã sừng sững và nhức nhối hơn bao giờ hết. Anh với tay cởi cúc áo của
cô rồi khám phá vùng ngực mềm mại, trắng ngần của cô. Bàn tay anh lướt tới đâu
nơi đó lập tức hằn lên dấu năm ngón tay hồng hồng khiến cho cảnh xuân càng thêm
ma mị.

“Ưm...” Cố Yên rên nhẹ khi các ngón tay anh như phím đàn mặc
sức đùa giỡn trên vùng ngực tuyết trắng của cô, lúc này cô cũng rất ham muốn được
đắm chìm trong anh.

Quá khó chịu, Lương Phi Phàm đứng dậy, ngồi lướt trên người
cô rồi đặt biểu tượng đàn ông của anh giữa hai bờ ngực căng tròn của cô và di
lên xuống, hơi thở của anh ngày một gấp gáp: “Yên Nhi, em thật đẹp.”

Mặt Cố Yên ngày càng hồng bởi ham muốn lên tới cực điểm và
hình ảnh gợi tình trước mắt, ánh mắt cô như mờ đi trước mỗi động tác lên xuống
của anh. Tốc độ của Lương Phi Phàm ngày càng nhanh, mắt anh như muốn nổ ra khi
thấy trên bờ ngực cô thấp thoáng một chút chất lỏng màu trắng. Cô bé của anh
thì đang vặn vẹo thân thể, mặt mũi mê man như trúng tà, sau một tiếng gầm run
run anh tuôn trào tinh hoa theo lực lên xuống của động tác. Vì anh kết thúc với
tốc độ quá nhanh nên thứ chất lỏng nhàn nhạt đó một nửa bắn lên miệng Cố Yên, một
nửa chảy lênh láng trên bờ ngực căng tròn của cô trông cực kỳ gợi tình.

Cố Yên đưa lưỡi liếm quanh miệng và nuốt nước miếng khiến
Lương Phi Phàm lại khát khô cổ lần nữa.

“Cố Yên, em làm anh phát điên mất.” Anh nghiến răng nghiến lợi
rồi quay lưng chạy vào phòng tắm lấy khăn lau cho cô, anh còn chưa kịp lau xong
thì biểu tượng đàn ông của anh lại bật dậy sừng sững như thách thức thiên hạ.

Cứ như vậy, hai người triền miên cho tới gần trưa.

“Phi Phàm...” Cố Yên nỉ non sau khi “ăn” no bao tinh hoa mà
anh dành dụm biết bao ngày.

“Ngoan nào, anh biết em còn chưa “no” nhưng đợi khi nào em
khỏe hẳn, anh sẽ cho em ăn bù, được không?” Lương Phi Phàm vừa nói vừa cười một
cách rất bỉ ổi.

Cố Yên bị anh trêu đùa tỏ ra tức giận, cô ngồi dậy rồi ngúng
nguẩy đi ra phòng tắm thay đồ.

“Em đói lắm.” Cố Yên làm nũng.

“Thế em muốn ăn gì nào?”

Như vừa nhớ ra điều gì, Cố Yên vội nói: “Hay là chúng ta đến
cửa hàng của Tang Tang ăn trưa đi anh!”

Lương Phi Phàm suy nghĩ một lúc, Tang Tang chẳng phải là người
tình của Lý Vi Nhiên hay sao: “Cô ấy là vợ của Tiểu Ngũ đúng không?” Tuy có gặp
vài lần nhưng Lương Phi Phàm không có ấn tượng lắm với Tang Tang và cũng không
thực sự thích cô gái này.

“Đúng rồi, đi, mình đi đi anh.” Cố Yên hào hứng giật giật
tay anh, quả nhiên Cố tiểu thư nói mưa là mưa, nói gió là gió, tuy Lương Phi
Phàm không hào hứng lắm nhưng thấy cô háo hức đến vậy anh cũng chiều theo.

Cố Yên vui vẻ gọi điện thoại cho Tang Tang, nói là mình và
Lương Tổng sắp tới nhưng ngoài dự đoán của mình, thông tin của Cố Yên không nhận
được sự hưởng ứng của Tang Tang lắm.

“Quán của tớ chỉ có vài món cơm đơn giản thôi, tớ cũng không
trực tiếp xuống bếp nấu đâu, cậu có muốn qua nữa không?”

Cố Yên đời nào chịu bỏ qua một cơ hội tốt thế này, cô trả
đũa luôn bạn tốt: “Không được, cậu phải đích thân xuống bếp làm món sườn xào
chua ngọt cho tớ ăn, hôm nay có cả tổng giám đốc của Lương thị nữa đấy, nếu cậu
làm không đúng ý tớ thì anh ấy sẽ tính sổ với người đàn ông của cậu đấy!”

“Cố Yên, vậy thì tớ đợi cậu.” Nói vậy chứ Tang Tang biết
Lương Phi Phàm là đại ca của Lý Vi Nhiên nên cô cũng không dám chậm trễ.

Hai người vừa tới nơi, Tang Tang đã chạy ra ngoài đón.

“Chào đại ca!” Tang Tang kính cẩn chào Lương Phi Phàm.

Lương Phi Phàm gật đầu một cách lạnh nhạt: “Hôm nay phải quấy
rầy cô rồi.”

Cố Yên cũng cười tủm tỉm chờ đợi Tang Tang chào mình và quả
nhiên, Tang Tang nhìn sang cô, tươi cười nói: “Chào chị dâu!”

Cố Yên thoáng đỏ mặt còn Lương Phi Phàm lúc này mới khẽ nở nụ
cười cực kỳ hiếm hoi giữa chốn đông người.

Đồ ăn được dọn lên nhanh chóng, Cố Yên vui vẻ vừa thưởng thức
vừa khoa chân múa tay một cách rất thoải mái. “Lúc rảnh rỗi em vẫn hay tới đây
giúp Tang Tang đấy. Tang Tang nấu ăn ngon lắm nhé, em học mãi mới được có vài
món thôi.”

Lương Phi Phàm cảm động tới rơi nước mắt, anh ước gì mình có
thể quay sang hỏi Tang Tang quán này trị giá bao nhiêu để xuất tiền mua luôn tặng
người yêu. Quả thật, lâu lắm rồi anh mới được ngồi ăn uống và trò chuyện thoải
mái như thế này với người yêu.

Cố Yên híp híp mắt cười như trẻ con được cho quà, miệng vẫn
huyên thuyên về các món ăn. Lương Phi Phàm đặt đũa xuống bàn rồi cầm tay cô: “Nếu
em thích quán ăn đến thế thì hay là em nghỉ việc ở Vi Bác đi, sau đó mở một
quán như thế này mà làm.”

Cố Yên lắc đầu ngay lập tức: “Lúc này em không thể làm thế
được bởi vì cha em đang bị ốm, là một thành viên trong gia đình, em có trách
nhiệm phải giúp đỡ chị Minh Châu.”

Lương Phi Phàm nhếch miệng cười: “Anh nghĩ Cố Minh Châu muốn
em làm chức khác chứ không phải chức phó tổng của Vi Bác đâu.”

“Chức gì ạ?” Cố Yên ngây ngô hỏi.

“Cố Yên, hay là em tới Lương thị nhậm chức phu nhân tổng
giám đốc đi, có được không?” Câu nói buột ra khỏi miệng một cách dễ dàng nhưng
ai biết được là lúc này, trái tim của Lương Tổng đang đập thình thịch trong lồng
ngực.

Cố Yên quay đầu lại: “Thế một năm anh trả em bao nhiêu?” Câu
hỏi nghe chừng ngô nghê chứ thực ra trái tim cô cũng đang đập loạn lên trong lồng
ngực.

“Toàn bộ Lương thị... và cả anh nữa.” Giọng anh trầm thấp tới
mê người.

Bàn ăn của hai người ở ngay bên cửa sổ nên ngồi ở đây có thể
nhìn thấy quang cảnh bên ngoài. Đang là đầu thu nên cây cối bắt đầu chuyển màu,
từng đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo trên đường một cách yên bình và ấm áp. Ở
bên kia đường là một quán cà phê với vài đôi bạn, vài đôi trai gái đang chụm đầu
vào nhau trò chuyện, loáng thoáng đâu đây vang lên bài hát: “Em muốn hỏi anh
rằng, anh yêu em nhiều tới mức nào, có giống như em đây, luôn yêu anh tới cuồng
dại, si mê...”

Mắt Cố Yên ươn ướt: “Anh thật là keo kiệt, chỉ mời có một bữa
cơm thôi mà đã đòi mở miệng cầu hôn rồi, ít ra cũng phải quỳ xuống dưới chân em
rồi dâng đủ chín trăm chín mươi chín đóa hồng chứ!” Ngữ điệu của cô rất bình
thường như đang nói một câu chuyện của ai khác nhưng chỉ bằng đó thôi cũng đã
khiến cho Lương Phi Phàm xúc động không nói nên lời.

Hai người không biết là ở trong góc của quán ăn, có ai đó đã
chụp vội tấm hình ghi lại khoảnh khắc thiêng liêng đó của hai người rồi gửi qua
chat cho ai đó.

Trên màn hình máy tính hiện lên dòng chữ Lý Vi Nhiên kèm
theo một khuôn mặt cười: “Vợ à, ảnh đẹp ảnh đẹp, đôi chim câu cầm tay nhau, hai
mắt đẫm lệ, thật là cảm động tới tận trời xanh.”

“Anh nhớ lưu ảnh vào máy tính nhé!”

“Ừ, tất nhiên rồi vợ yêu! Ha ha, có tấm ảnh này, từ nay trở
đi coi như hai ta có kim bài miễn tử rồi.”

...

Ăn xong, Lương Phi Phàm muốn đưa Cố Yên đi đâu đó chơi hoặc
trở về công ty anh nhưng Cố Yên từ chối và muốn trở về công ty ngay vì sợ chị
gái mong ngóng tin tức tốt từ mình.

Đưa Cố Yên tới cửa công ty, Lương Phi Phàm không quên dặn
dò: “Em không được tỏ ra gần gũi với cấp dưới là nam, không được đi ra ngoài xã
giao với bất kỳ ai là nam, làm xong vụ thầu này thì phải lập tức xin từ chức,
nhớ chưa nào?”

Cố Yên cười cười, quay sang hôn anh một cái rõ kêu.

Lương Phi Phàm kéo cô về phía mình rồi cúi xuống hôn cô say
đắm, một lúc sau anh mới cất giọng khàn khàn: “Anh đổi ý rồi, tốt nhất là bây
giờ em đệ đơn từ chức luôn đi... Anh sẽ gọi điện cho Cố Minh Châu ngay lập tức,
có được không Yên Nhi? Vụ thầu kia thì...”

“Không được đâu.” Cố Yên ngắt lời anh. “Ngay từ đầu chị Minh
Châu đã nói với em là chị muốn chiến thắng một cách oanh liệt trong trận chiến
này, anh mà ra tay giúp chị ấy chiến thắng một cách dễ dàng như thế thì không
phải là làm uổng bao nhiêu tâm huyết của chị ấy hay sao?” Vẻ mặt Cố Yên lúc này
đầy phấn chấn khiến cơn khát của anh càng dâng cao.

“Thôi được rồi, Lương Phi Phàm tôi đây xin mỏi mắt trông chờ
ngày Cố tiểu thư chiến thắng khải hoàn.” Anh cười xòa.

Chương 29

Tới công ty, quả nhiên đúng như cô dự đoán, chị gái cô - Cố
Minh Châu đang đập bàn đập ghế mắng mỏ đội nhân viên thất trận trở về từ Lương
thị.

Cố Yên vừa đẩy cửa bước vào đã bị mắng xối xả: “Còn em nữa,
hôm nay làm sao vậy hả? Ai làm gì em mà tự nhiên lăn ra ngất hả?” Cố Minh Châu
như một lò lửa đang ngùn ngụt cháy.

Mồ hôi Cố Yên vã ra: “Chị à! Em... hôm nay em không được khỏe
lắm.”

“Không khỏe ư?” Cố Minh Châu vừa nói vừa quăng tập giấy tờ
lên bàn phát ra tiếng “bụp” rõ ro, sau đó cô quay sang Jessica và Lâm Viễn:
“Hai người còn không mau ra ngoài?”

Như được đại xá, Jessica và Lâm Viễn vội vàng thu dọn giấy tờ
rồi cun cút chạy ra khỏi phòng.

Cố Minh Châu ngồi phịch xuống ghế một cách mệt mỏi: “Thực ra
hôm nay chị cũng không trách em, đằng nào mấy hôm nữa chị cũng phải ra mặt, có
điều, mấy phương án thiết kế của chúng ta hôm nay Diệu Lâm cũng đã nắm được rồi,
chị chỉ e bọn họ lại có sự thay đổi trong thiết kế của họ thì sẽ bất lợi cho
chúng ta.”

Cố Yên nghĩ một lát rồi nói: “Hôm nay Lương Phi Phàm bảo em là
anh ấy thấy phương án của Diệu Lâm ổn hơn phương án của Vi Bác chúng ta chị ạ!”

Cố Minh Châu gật đầu: “Cái đó thì không lo bởi vì mỗi công
ty đều có sở trường riêng, chị cũng không ngại việc thay đổi phương án để cạnh
tranh công bằng với Diệu Lâm. Điều mà chị lo nhất chính là Hoàng Dịch có mối
quan hệ thân thiết với lão gia nhà họ Dung nên vụ thầu này không dễ dàng thắng
được.”

“Thế anh Dung Lỗi có nói gì với chị không?”

Cố Minh Châu cười mỉa mai: “Anh ta thì có ý kiến ý cò gì?
Anh ta thừa biết là nếu chị thắng thầu thì ông nội nhất định sẽ quay sang trách
mắng Dung Nham không ra gì, còn nếu như chị thua thì ông ta sẽ phán quyết rằng
chị không đủ bản lĩnh để làm dâu trưởng nhà họ Dung và điều đó đúng ý ông ta
quá còn gì.”

Cố Yên lẳng lặng không nói gì, người ta nói quả không sai,
phụ nữ dù thông minh, giỏi giang tới mấy nhưng khi đứng trước tình yêu cũng trở
nên ngu ngốc và yếu ớt. Cố Minh Châu tuy có gai góc, sắc sảo hơn những người
con gái khác nhưng cũng không vượt qua cửa ải ái tình này. Nhìn chị đắn đo thiệt
hơn như thế Cố Yên rất đau lòng: “Chị à, em hiểu chị mà, có điều, em nghĩ là chị
cứ làm hết khả năng của mình là được, không cần phải nhìn trước ngó sau làm gì
cho mệt.”

“Ừ, chị biết rồi. Chị kéo em vào vụ này chủ yếu là để dằn mặt
Dung Nham, tránh việc hắn giở thủ đoạn ma mãnh hỗ trợ Diệu Lâm. Chị muốn gói thầu
này phải công bằng và phản ánh đúng năng lực thật sự của hai công ty.”

Tuy Cố Yên không hiểu lắm mấy vụ làm ăn kiểu thế này nhưng
cô vẫn rất muốn giúp chị gái mình, chỉ là giúp bằng cách nào thì cô vẫn chưa
nghĩ ra. Chẳng lẽ lại đi cầu xin Lương Phi Phàm giúp sao? À mà khoan, không phải
Lương Phi Phàm đã nói với cô rằng, sính lễ cho đám cưới của cô chính là Lương
thị hay sao? Như vậy cần gì phải hỏi giúp nữa? Nhưng mà không được, đây là cuộc
chiến của chị cô chứ không phải của cô, vì chị cô phải chiến thắng một cách
oanh liệt thì mới qua được cửa ải tuyển dâu của nhà họ Dung. Thật là khó nghĩ
quá!

Thấy em gái chau mày suy tư, Cố Minh Châu cười xòa: “Thôi được
rồi, giờ thì em ra ngoài đi, chị còn mấy việc cần xử lý.”

Cố Yên thở dài: “Em nghĩ một ngày nào đó Dung lão gia sẽ hối
hận thôi.”

“Chị cũng nghĩ thế! Mà chị còn mong chờ ngày đó hơn cả em ấy
chứ!”

“Thực ra thì...”

Cố Yên chưa nói hết câu thì Cố Minh Châu đã lảng sang chuyện
khác: “Thế vừa rồi Lương Phi Phàm không nói gì với em à?”

Mặt Cố Yên đỏ lên khi nghĩ tới những việc vừa xảy ra.

Cố Minh Châu đùa cợt: “Hai người đúng là như con nít. Mà chị
thấy não của Lương Phi Phàm kết cấu không giống người bình thường chút nào, đàn
ông hơn ba mươi rồi mà suốt ngày lên cơn điên điên khùng khùng giống y như em vậy.”

Cố Yên nhíu mày: “Đâu có, à... hôm nay anh ấy... cầu hôn em
chị ạ.”

Như bắt được điểm mấu chốt, Cố Minh Châu mỉm cười giãn cả cơ
mặt: “Ái chà! Thật thế à?”

Cố Yên bẽn lẽn gật gật đầu rồi hai chị em nhìn nhau cười.

Riêng Cố Minh Châu thì thầm mở cờ trong bụng, cuối cùng ngày
đó cũng đã tới rồi. Cha, từ hôm nay trở đi, con và cha sẽ lật bài ngửa với
nhau.

Mấy hôm trước, Cố Bác Vân nói thích ăn cua, Cố Minh Châu sau
khi tan sở đã rủ em gái đi chợ mua cua về nấu cho cha ăn.

Vừa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng Cố Bác Vân cười nói rôm
rả, hóa ra là có khách tới thăm - Phương Diệc Thành.

Tuy đã xảy ra chuyện ân oán giữa hai nhà, nhưng từ thời niên
thiếu cho đến tận bây giờ, Phương Diệc Thành vẫn rất kính nể Cố Bác Vân.

“Chào chị Minh Châu, Tiểu Yên.” Thấy hai chị em bước vào,
anh mỉm cười chào rất lịch sự.

Cố Yên cười cười không nói gì, Cố Minh Châu gật gật đầu:
“Hai bác cháu cứ nói chuyện tự nhiên, Cố Yên xuống bếp giúp chị một tay.”

Vào bếp, Cố Minh Châu xử lý bọn cua. Cố Yên đứng sau nhìn chị
làm chứ không dám động vào mấy con cua với những chiếc càng sắc nhọn. Bếp hơi
nhỏ, hai chị em đứng hơi chật, thấy cô em gái đứng đấy chỉ làm vướng chân mình
nên Cố Minh Châu nói: “Thôi em lên pha trà cho hai người họ đi, việc ở đây mình
chị làm được rồi.”

Cố Minh Châu vừa tháo sợi dây thừng trên mình cua ra vừa dặn
em gái: “Nhớ ăn nói có chừng mực đấy.”

“Em biết rồi.” Tất nhiên Cố Yên hiểu ý chị gái muốn nói gì,
vì dù gì cô cũng sắp là phu nhân nhà họ Lương, giờ tiếp xúc với Phương Diệc
Thành phải có khoảng cách, không nên tỏ ra quá thân mật.

Lên đến phòng khách, cô đã thấy hai người họ đang ôn lại vài
bài quyền ở ngoài sân. Phương Diệc Thành biểu diễn, còn Cố Bác Vân đứng ngoài
bình luận, thỉnh thoảng ông lại tham gia vài chiêu. Cô đến đứng cạnh xem hai
người biểu diễn, Phương Diệc Thành không chú ý, trong giây lát đã bị Cố Bác Vân
quật ngã xuống đất.

Vừa chống tay đứng lên, anh cười cười bái phụ Cố Bác Vân:
“Bác Cố, thật là gừng càng già càng cay.”

Cố Bác Vân đắc ý cười lớn.

“Cha, nghỉ một lát đi, sắp ăn cơm rồi.” Cố Yên kéo tay cha
nũng nịu.

“Hôm nay trời đẹp quá, con mang cái bàn ra kê dưới gốc cây
kia, tối nay chúng ta ăn cơm ở đó. Phương Diệc Thành, cháu về gọi Phương tướng
quân ra đây cùng ăn tối cho vui nhé!” Cố Bác Vân hôm nay rất vui, mặt mày rạng
rỡ, không hề giống tâm trạng của một người bệnh. Cố Yên tuy không hào hứng lắm
với ý kiến của cha nhưng cô cũng không dám mở lời vì sợ làm cha mất hứng.

Chiếc bàn được kê ra, đồ ăn được dọn lên, Phương tướng quân
cũng đến, còn dẫn theo hai người con trai cùng sang.

Cố Minh Châu thay bộ đồ truyền thống, tóc buộc cao, tươi cười
chào hỏi: “Chào hai vị Phương Tổng!”

Phương Thị Quốc vốn là một người đàn ông lịch lãm, anh cũng
gật đầu chào: “Cố Tổng xin đừng khách khí!”

Người anh trai thứ hai của Phương Diệc Thành là Phương Phi
Trì nghe thấy hai người chào nhau khách khí quá cũng lên tiếng góp vui: “Hôm
nay không phải là ăn cơm gia đình sao? Mọi người đừng khách khí quá được không?
Tôi nói đúng không hả Minh Châu?”

Nghe xong mọi người đều cười vui vẻ, Cố Minh Châu dọn chén
bát ra: “Mọi người cứ ăn dần đi nhé, món chính vẫn đang hầm trên bếp.”

Hai bậc tiền bối ngồi xuống trước, mấy người con cũng ngồi
xung quanh, mọi người vừa ăn uống vừa nói cười rôm rả, Phương tướng quân quay
sang cụng ly với Cố Minh Châu: “Lần trước bác có nói xin kết thông gia với cha
cháu, nên hôm nay bác dẫn ba người con trai của bác đến đây để cho cháu lựa chọn
đấy nhé!”

Cố Minh Châu cười và trả lời một cách khéo léo: “Phương tướng
quân cứ hay nói đùa, ba người con trai của bác đều là bậc anh tài, Cố Minh Châu
cháu đâu có được phúc đức đó.”

Phương tướng quân vỗ vai người con trai cả: “Thị Quốc, con
thấy không, Minh Châu là cô con dâu cha đã ngắm trước rồi đấy, cha chắc chắn
con sẽ thích cô ấy.”

Phương Phi Trì cũng góp vui: “Cha, nếu đã vừa ý như vậy thì
chúng ta định ngày đi, nhưng cha cũng đừng làm khó anh con, hay để Minh Châu chọn
con đi.” Nói xong anh quay qua cười với Minh Châu: “Thế nào Tiểu Minh Châu, nếu
cô không chê thì tôi đây xin kết thân với cô nhé?”

Cố Minh Châu nhấc ly rượu lên nhấm một ngụm, rồi lại đặt xuống
cười nói: “Nếu thế thì tôi e rằng... anh sẽ bị giảm thọ mà thôi.”

Phương Thị Quốc và Phương Diệc Thành vuốt má người em đang
ngẩn ra vì câu trả lời của Minh Châu, cười hà hà, Phương tướng quân thấy vậy liền
nhấc ly mời Cố Bác Vân: “Lão Cố, ông thật có phúc khi sinh được cô con gái tài
sắc vẹn toàn đến như vậy.”

Cố Bác Vân cũng nhấc ly trà lên mời lại: “Chỉ tiếc, tôi chỉ
có một cô con gái có khí chất hơn người mà thôi.”

Cố Yên giận rỗi nói: “Cha, chẳng phải con cũng là con cha
sao, sao cha lại nói chỉ có một!”

Nghe xong, ha bậc tiền bối đều cười vang.

Sau cùng, Cố Minh Châu mang đĩa cua lên, mùi cua thơm nức,
ai nấy đều ăn rất ngon lành.

Phương Diệc Thành tỉ mỉ gỡ thịt cua bỏ vào bát cho Cố Yên,
vì trước đây khi còn yêu nhau, anh biết cô rất sợ động vào cua, nên anh vẫn thường
gỡ lấy phần thịt cho cô ăn.

Ăn xong, hai lão nhân đi dạo trong vườn, hai anh trai của
Phương Diệc Thành xin phép được về nhà trước, còn Cố Yên tiễn Phương Diệc Thành
ra xe.

“Em không có gì muốn nói với anh à?” Phương Diệc Thành lên
tiếng trước.

Cố Yên cười cười: “Những gì cần nói thì em đã nói hết rồi
còn gì.”

Phương Diệc Thành xoay xoay chùm chìa khóa trong tay: “Anh
biết mà... Tiểu Yên, em vẫn mạnh mẽ như thế. Thực ra anh cũng biết từ lâu rồi.
Anh không biết mình đã làm sai gì? Anh là một người cảnh sát, anh phải có trách
nhiệm hoàn thành nhiệm vụ của một cảnh sát, nhưng khi anh hoàn thành xong nhiệm
vụ cũng là lúc anh mất đi người con gái anh yêu thương nhất? Cuối cùng người
sai lại là anh?”

Quá khứ đau buồn, cô không muốn nhắc lại, nhưng dưới ánh
trăng thanh, ôn lại chút quá khứ cũng không phải là chuyện quá đường đột. Cố
Yên trầm tư một lát, rồi nhẹ nhàng nói: “Diệc Thành, anh không có lỗi gì hết,
trước đây em trách anh là vì anh lấy một thân phận khác để yêu em, trách anh
gián tiếp gây ra cái chết của dì Nguyễn, nhưng giờ em không trách anh nữa.”

Cô hít sâu một hơi: “Nói ra những điều này, e rằng anh sẽ
chê em ích kỷ, nhưng quả thực hiện tại em không trách anh bất cứ điều gì nữa, bởi
em đang rất hạnh phúc.”

Lòng Diệc Thành đau nhói bởi trong đầu anh thoáng hiện lên
hình ảnh một cô bé xinh như hoa, cũng vào một buổi tối trăng sáng của mười năm
về trước, cô ấy mỉm cười và nói với anh rằng... hiện tại em rất hạnh phúc.

“Cố Yên, rốt cuộc anh thua là do những chuyện anh gây ra năm
đó, hay anh thua bởi Lương Phi Phàm?”

“Hay nói một cách khác, nếu anh chính là anh của năm đó thì
em có yêu Lương Phi Phàm không?”

Vấn đề anh hỏi cô quá sắc bén, cô chỉ biết cau mày: “Sao anh
có nhiều “nếu” vậy? Sự thực anh là cảnh sát, sự thực dì Nguyễn cũng đã chết rồi,
và sự thực em và Lương Phi Phàm cũng đã ở bên nhau. Phương Diệc Thành, em với
Lương Phi Phàm sắp kết hôn rồi.”

Phương Diệc Thành cười chua chát: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”

“Em nghĩ kỹ rồi, em muốn được làm vợ anh ấy.” Cố Yên chắp
tay sau lưng, miệng tươi cười nói.

Phương Diệc Thành nhớ lại những kỷ niệm đẹp giữa hai người,
giờ lại phải nghe chính người mình yêu nói sẽ lấy người khác, anh không tránh
khỏi đau lòng.

“Cố Yên, chẳng phải em đã nói là sau này sẽ chỉ lấy một mình
anh thôi sao?” Phương Diệc Thành nói với giọng buồn buồn.

“Khi đó, em cứ nghĩ rằng em sẽ lấy anh. Sau này, khi anh
không ở bên em, em cũng thường nhớ tới anh, mơ thấy anh. Chúng ta từng có quãng
thời gian rất đẹp. Nhưng Diệc Thành, chúng ta không thể quay về với thời gian ấy
nữa, em muốn lấy Lương Phi Phàm. Anh và anh ấy... hai người rất khác nhau, em
không thể nói rõ được khác nhau ở chỗ nào, anh biết đấy, em là người rất lười
suy nghĩ, em không muốn nghĩ tới những chuyện này nữa. Em nghe theo sự mách bảo
của con tim, trái tim em mách bảo là em hãy ở bên anh ấy, và em sẽ làm như thế.”

Phương Diệc Thành nghe những lời cô nói mà như những nhát
dao đâm sâu vào trái tim anh, lâu sau anh mới thở dài: “Vì thế nên từ giờ trở
đi anh không nên đến quấy rầy em nữa đúng không?”

“Nói quấy rầy thì cũng không phải, em không muốn người khác
nói với anh việc em sẽ kết hôn, em muốn có được một cuộc sống hạnh phúc, và em
cũng muốn anh được hạnh phúc.”

Phương Diệc Thành đặt tay lên vai cô: “Anh sẽ cố gắng sống hạnh
phúc để em không phải lo lắng cho anh. Anh đi đây!” Ánh mắt anh cười trong đau
khổ khi nói lời tạm biệt cô.

Cố Yên cũng gật đầu nói tạm biệt.

Nói xong, hai người rẽ về hai phía. Bóng người đàn ông cô
đơn khuất dần dưới ánh trăng mờ ảo.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3