Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 40

Chương 40

 

 

 

 

 

Ngày 25 tháng 12 năm 2008 tại công ty quảng cáo Tam
Mục thành phố S.

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên tựa người vào cửa sổ phòng họp, vẫn
không thể nào bỏ được thói quen thời trung học, gặp phải nội dung nào không
thích nghe thì lén trốn phía dưới tùy tiện dùng chiếc bút đen vẽ lên trang giấy
cuốn sổ nhật ký của mình. Những đường nét nguệch ngoạc ngổn ngang đó chằng chịt
chi chít vào nhau, duy chỉ có mình cô mới có thể nhận ra, cô đang khắc họa
gương mặt một chàng trai. Hàng lông mày, đôi mắt, cả sống mũi và làn môi của cậu.

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên ngỡ rằng mình đã cho người đó vào
quên lãng. Người con trai đó, gương mặt đó lại thi thoảng vô tình lướt qua gợi
lại góc khuất chôn sâu những ký ức cùng những dĩ vãng sắp bị thời gian năm
tháng phủ lớp bụi trần.

 

 

 

Khi còn học đại học, môn chính trị vẫn là môn cô căm
ghét nhất. Nhưng cô là cán bộ bí thư chi đoàn của lớp, không thể cúp học đành
ngồi trong lớp vẽ điên cuồng gương mặt của Dương Tịch vào sách giáo trình môn học.
Mặt trông nghiêng, cả mặt chính diện hòng hóa giải nỗi khổ tương tư trong lòng.
Có lần, cô vẽ quá miệt mài, thình lình ngay cạnh xuất hiện một cánh tay bất chợt
giật lấy cuốn sách của cô. Diệp Phiên Nhiên ngẩng đầu lên, thầy giáo môn chính
trị đang nghiêm mặt trừng mắt nhìn cô: “Em đang làm gì vậy?”

 

 

 

“Ơ!” Cô le lưỡi, nhanh trí ứng biến, cất tiếng nói xạo:
“Xin lỗi thầy! Môn tự chọn của em là mỹ thuật, tuần này sắp thi rồi, em đang ra
sức khổ luyện đấy ạ!”

 

 

 

Thầy dạy môn chính trị là một người đàn ông vóc dáng
đẫy đà, suốt ngày cười híp mắt, tính tình ngẫu hứng, mọi người đặt cho thầy biệt
hiệu “Ông mập”. Ông mập chỉ đáp một câu: “Tài nghệ mỹ thuật cũng tàm tạm, rất
có hồn, nhưng mà, sau này vào giờ học không được làm việc riêng nữa!” Nói rồi
thầy trả lại cuốn sách cho cô, cất bước quay lại bục giảng.

 

 

 

Đó là việc xảy ra vào năm hai đại học. Diệp Phiên
Nhiên chưa bao giờ kể cho Dương Tịch nghe chuyện này. Sau khi chia tay, cô dần
quên khuấy đi, chẳng ngờ, đúng vào buổi sáng mùa đông lạnh giá này cô lại sực
nhớ ra.

 

 

 

Dường như cô được hồn lìa khỏi xác, xuyên dòng thời
gian quay trở về lớp học Đại học N. Chỉ có điều, thầy giáo chính trị năm xưa đã
trở thành bác Tổng công ty Tam Mục.

 

 

 

Nếu như thời gian thực sự quay ngược trở lại thì cô
có thể nào thay đổi kết cục câu chuyện về Dương Tịch không?

 

 

 

“Này, tan họp rồi!” Ai đó vỗ mạnh vào vai cô: “Sao cậu
còn ngẩn tò te thế kia?”

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên ngẩng đầu mới phát hiện ra phòng họp
chẳng còn ai, chỉ còn lại cô và Mạc Kỳ.

 

 

 

Cô gấp cuốn nhật ký lại, đứng phắt dậy, nói: “Buổi họp
sáng đáng ghét, rốt cuộc cũng xong rồi. Vì sợ trễ giờ mà tớ còn chưa ăn sáng nữa!”

 

 

 

“Tớ cũng vậy.” Mạc Kỳ kéo tay cô, nói: “Nhân lúc
chưa có gì làm, bọn mình lỉnh ra ngoài ăn sáng đi!”

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên còn đang ngần ngừ thì Mạc Kỳ đã kéo
cô đi: “Đừng lề mề nữa, mau lên nào. Bụng tớ sắp đói không chịu được rồi nè!”

 

 

 

Cô mỉm cười thư thái. Mạc Kỳ tuy chỉ kém cô ba tuổi,
sinh vào đời cuối thế hệ 8X, nhưng cả hai dường như cách biệt nhau cả thế hệ. Mạc
Kỳ tuy có hơi hấp tấp vội vàng, tính tình nóng vội nhưng vui vẻ hoạt bát, chẳng
e ngại điều gì. Hai người kẻ động người tĩnh, tính cách bổ sung cho nhau, nhanh
chóng trở thành đôi bạn ý hợp tâm đầu.

 

 

 

Trong mắt Mạc Kỳ, Diệp Phiên Nhiên tuy không được coi
là xinh xắn nhưng mặt mày thanh tú, làm việc gì cũng cẩn thận chu đáo, tính
tình cực kỳ tốt. Trong công ty, cô chăm chỉ cố gắng, điềm nhiên bình thản, hiền
lành, dịu dàng, khiêm tốn, quyết đoán. Thoạt nhìn trông cô không bắt mắt, nhưng
tiếp xúc lâu dần, cảm nhận được dường như có một sức mạnh quyến rũ rung động
lòng người toát lên từ cơ thể cô, không gì có thể che dấu được.

 

 

 

Chủ nhiệm phòng kế hoạch Triệu Khang đánh giá Diệp
Phiên Nhiên rất cao. Anh nói rằng, phụ nữ phân ra làm ba loại, đó là: mỹ nữ, nữ
tài ba và thục nữ. Riêng Diệp Phiên Nhiên, đặc điểm của ba loại phụ nữ trên cô
đều có đủ cả.

 

 

 

Mạc Kỳ tuy có chút không phục nhưng Triệu Khang là
người đàn ông trung niên đã lập gia đình, kinh nghiệm ngoài xã hội khá phong
phú, gặp gỡ tiếp xúc biết bao người. Anh đánh giá Diệp Phiên Nhiên không phải
là không có căn cứ, tuyệt nhiên chẳng phải vì sự tâng bốc nịnh nọt mà chính là
bản năng tán thưởng của người đàn ông khi bắt gặp một người khác phái ưu tú.

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên và Triệu Khang là cộng sự với nhau
nhiều năm. Năm xưa, cô có thể gia nhập công ty rất tiếng tăm trong ngành quảng
cáo thành phố S này cũng phần nhiều nhờ vào sự giúp đỡ hết mình của Triệu
Khang. Diệp Phiên Nhiên học năm cuối đại học thực tập tại công ty quảng cáo Tam
Mục, Triệu Khang khi đó là giáo viên thực tập của cô. Tuy rằng chỉ tiếp xúc với
cô vài tháng ngắn ngủi nhưng Triệu Khang hết sức đánh giá cao về phẩm chất cùng
năng lực làm việc của cô. Khi Diệp Phiên Nhiên tốt nghiệp, anh liền tiến cử Diệp
Phiên Nhiên với bác Tổng. Chính vì cơ duyên này mà Diệp Phiên Nhiên đến giờ vẫn
xưng anh là thầy Triệu, mà không phải là Triệu chủ nhiệm như những người khác
thường gọi anh.

 

 

 

Từng có vài người bàn luận sau lưng, cho rằng sự
giúp đỡ Triệu Khang dành cho Diệp Phiên Nhiên ắt hẳn giữa hai người phải có mối
quan hệ mập mờ không để người ngoài biết. Đổi lại là người khác, Mạc Kỳ có thể
sẽ nghi ngờ nhưng vì là Diệp Phiên Nhiên thì có đánh chết cô cũng không tin. Diệp
Phiên Nhiên là người biết giữ mình, trong công ty ai ai cũng nhận thấy điều
này. Cô xưa nay không bao giờ thêm thắt đơm lời, đặt điều nói xấu người khác.
Cô luôn tuân theo quy củ nguyên tắc, lặng lẽ làm việc của mình, trên mặt luôn nở
nụ cười điềm tĩnh, khiêm tốn nhún nhường.

 

 

 

Về lý mà nói, kiểu người con gái như Diệp Phiên
Nhiên, thư thái, an phận, thực tế, chính là mẫu hiền thê lương mẫu có một không
hai. Đàn ông theo đuổi cô không hề ít nhưng mãi đến tận giờ cô vẫn lẻ bóng một
mình. Về điểm này, Mạc Kỳ tin rằng cô là người có cặp mắt tinh đời, thà cô đơn
lẻ chiếc quyết không hạ tiêu chuẩn. Duy chỉ Diệp Phiên Nhiên mới biết rằng, con
tim cô bình lặng, là vì chẳng thể gặp được người khiến lòng cô dậy sóng.

 

 

 

Đêm trước ngày tốt nghiệp đại học, Diệp Phiên Nhiên
sắp rời khỏi trường, Bạch Dương hẹn gặp mặt cô bên hồ Tâm Đình. Bốn năm đại học,
Bạch Dương hẹn hò quen bao nhiêu người, bạn gái thay như chơi đèn phá kéo quân,
đổi hết cô này đến cô khác. Cuối cùng phát hiện ra rằng, người cậu không thể
nào từ bỏ được mãi là Diệp Phiên Nhiên.

 

 

 

“Diệp Phiên Nhiên, vừa nhìn thấy cậu lần đầu tiên thì
cuộc đời mình đã định sẵn rồi. Nếu cậu đón nhận mình, mình tình nguyện vì cậu ở
lại thành phố S này.”

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên đưa mắt nhìn cậu dưới ánh trăng,
không thể nào quên được tối hôm đó, cũng tại nơi này, Dương Tịch nâng mặt cô
lên, nói giọng thiết tha: “Phiên Phiên, anh yêu em, anh sẽ mãi mãi không phụ
lòng em!”

 

 

 

Lời nói vẫn văng vẳng bên tai nhưng người đã đi xa,
nay cảnh còn người mất. Đối mặt với Bạch Dương, cô chỉ còn cách mỉm cười đau
xót.

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên thản nhiên đáp: “Bạch Dương, mình vẫn
giữ nguyên câu nói đó, chúng mình chỉ thích hợp là bạn bè, chứ không phải là
tình nhân.” Con tim cô giờ đã hóa thành sa mạc cằn cỗi, nhỏ vào đó một giọt nước,
há có thể ẩm ướt lại chăng?

 

 

 

“Diệp Phiên Nhiên à, thực ra kết cục này mình đã
đoán trước cả rồi. Nhưng mình không hề hối hận chút nào, mình đã từng yêu cậu!”

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên nhẹ nhàng nói lời xin lỗi rồi xoay
người bỏ đi.

 

 

 

Dõi mắt nhìn theo bóng hình cô lẩn nhanh trong màn
đêm, Bạch Dương sực nhớ đến câu nói nổi tiếng của Từ Chí Ma: “Đắc tri, ngã hạnh,
bất đắc, ngã mệnh.” (Có được em, đó là niềm hạnh phúc của anh, không có được
em, âu đó cũng là duyên phận đôi ta).

 

 

 

Cách ký túc xá không xa vọng lại từng giọng ca gào
khóc thảm thiết xen lẫn tiếng chai bia vỡ loảng xoảng. Những sinh viên sắp tốt
nghiệp dùng cách này để truy điệu tưởng nhớ thời thanh xuân cùng cuộc sống bốn
năm đại học khô héo úa tàn.

 

 

 

Bạch Dương trở về Đông Bắc, từ đó trở đi bặt vô âm
tín. Khổng Thiên Thiên cùng anh chàng Cao Tường đến Thẩm Quyến. Một năm sau khi
tốt nghiệp đại học thì bọn họ kết hôn, hiện giờ đứa con của hai người đã tròn một
tuổi. Trần Thần quay về thành phố D, đảm nhiệm thầy giáo thể dục tại trường
trung học tư thục. Diệp Phiên Nhiên không muốn trở về thành phố D, bởi lẽ từng
ngõ hẻm con đường nơi đó, từng căn nhà, thậm chí từng ngọn cỏ ngọn cây đều gợi
lại ký ức về Dương Tịch vốn chôn sâu tận trong lòng cô. Chỉ khi rời khỏi thành
phố này thì những vết thương lưu lại sau khi Dương Tịch mới ra đi mới có thể
hoàn toàn khép miệng lại.

 

 

 

Thời gian là liều thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết
thương. Với vài người, vài sự việc, chỉ cần không cố tình nhắc đến, rồi một
ngày nào đó ngọn gió sẽ từ từ thổi bay những năm tháng dĩ vãng trước kia.

 

 

 

Mấy năm nay, cô thực sự bị thời gian quấn lấy. Cô
luôn gắng sức thể hiện vẻ thư thái, điềm nhiên để người ngoài không nhận ra vẻ
cô đơn quạnh vắng của cô. Bố mẹ cô hết lần này đến lần khác gọi điện thoại nói
bóng nói gió, nhắc nhở cô đừng nên mải miết công việc mà bỏ lỡ chuyện trọng đại
cả đời mình. Hai mươi sáu tuổi, đã được xem là “gái nhà lành” lắm rồi. Trong bộ
phim điện ảnh Nếu em là duy nhất, Cát Ưu nói với Phùng Viễn Chính rằng: “Em
cũng đã kiểm nghiệm bản thân vì sao mình dung tục đến vậy, nội tâm rộng rãi
thênh thang, cớ sao chẳng thể dung nạp được người đàn ông mà nhảy vọt ra một
người phụ nữ, anh đoán xem, lại đón nhận thêm một người phụ nữ khác nữa!”

 

 

 

Nội tâm là một nơi rộng rãi thênh thang, nếu như lúc
đầu người xông vào mà không nhảy thoát ra ngoài thì còn ai có thể tiến vào được
nữa chứ?

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên từ chối lời tỏ tình tán tỉnh của hết
người này đến người khác, cũng chẳng buồn đi xem mắt.

 

 

 

Nhiều người cho rằng, hôn nhân mang lại sự ổn định.
Thực ra, sự yên ổn thực sự không phải là hôn nhân mang lại mà chính là nội tâm
của mình.

 

 

 

Rời khỏi đôi cánh bảo hộ của bố mẹ, cô bắt đầu cuộc
sống tự lập tại thành phố S. Cô thuê một căn hộ nhỏ ngay gần công ty gồm một
phòng ngủ hướng ra ngoài, tràn ngập ánh nắng mặt trời. Sàn nhà bóng loáng, chiếc
giường đơn với ga trải giường màu trắng sữa. Trên kệ tủ đầu giường bày biện vài
bình rượu vang, thi thoảng cô thuê vài băng đĩa phim để xua đi những đêm mất ngủ.

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên rất hài lòng với cuộc sống hiện tại,
nơi đó có âm nhạc, có băng đĩa, có sách vở, có công việc với thu nhập ổn định,
còn có cả nhóm đồng nghiệp đáng yêu nữa. Ngoài việc không có người yêu, cô gần
như chẳng thiếu thứ gì.

 

 

 

Mỗi buổi sáng thức dậy, cô pha ấm trà Phổ Nhĩ, nằm
dài trên chiếc ghế sofa ngoài ban công đọc tiểu thuyết. Tan sở lướt ngang qua
tiệm bán vải vụn ở góc đường, liếc mắt trông thấy miếng vải xinh xắn cô liền
lôi về nhà để làm rèm cửa. Thi thoảng nhàn nhã rỗi rãi cô dạo quanh siêu thị,
xuống bếp trổ tài nấu nướng vài món ngon cho mình ăn, bằng không thì rủ các chị
em đồng nghiệp cùng đến nhà xem phim, cuối tuần đi shopping…

 

 

 

Những thứ cảm giác nhạy cảm, rung động, khổ sở cùng
những cơn giận dữ phẫn nộ chẳng cách gì hiểu được và rồi tất thảy đều đã tan
tã. Ba năm, vỏn vẹn ba năm, cô dường như biến thành một người khác hoàn toàn.
Nhớ lại cuộc sống trước kia của mình, cô cảm nhận rõ rệt sự bồng bột, kiêu ngạo,
vẻ tự ti nhút nhát của mình. Có lẽ khi bản thân đang ở độ tuổi mới lớn, cô đã
phần nào quá đỗi yêu quý nội tâm suy nghĩ của mình mà thiếu đi cảm nhận về vạn
vật xung quanh. Tổng kết lại, cuối cùng cô phát hiện ra rằng bản thân mình thực
sự đã trưởng thành.

 

 

 

Chỉ khi trưởng thành rồi mới hiểu rằng thế gian này
không chỉ như chúng ta đã suy nghĩ, mới có thể nhận ra rằng thế giới càng rộng
lớn càng chân thực hơn.

 

 

 

Tuy là vậy, theo sự trưởng thành của bản thân thì những
tháng ngày rơi lệ vì một bài ca, xấu hổ thẹn thùng, tim đập nhanh mặt đỏ ửng vì
ai đó, tất thảy đều đã chẳng còn, có lẽ là sẽ chẳng bao giờ có thể trở lại nữa.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3