Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 41
Chương 41
Cô tận hưởng cuộc sống cô quạnh trong sự lặng lẽ,
yên bình, tự do nhưng cam tâm tình nguyện.
Tan sở, Diệp Phiên Nhiên mới sực nhớ ra hôm nay là lễ
Giáng sinh.
Vài ngày nữa là đến Tết Nguyên đán. Năm 2008, năm
người dân mong mỏi bấy lâu nay đã đến hồi kết thúc. Một năm đầy những buồn vui
đau thương thăng trầm, tháng Hai ngập lụt, tháng Năm động đất, tháng Tám khai mạc
Thế vận hội. Cuối năm lại gặp phải nguy cơ khủng hoảng tài chính toàn cầu. Dù rằng
Giáng sinh là dịp lễ mà những thương gia thích lôi ra “xào nấu” thì nay cũng trở
nên tiêu điều ảm đạm hơn năm ngoái.
Diệp Phiên Nhiên rất sợ ngày lễ, bởi lẽ những ngày
này cô chỉ có một mình. Thế nhưng, từ đầu năm đến cuối năm, ngày lễ cực kỳ nhiều.
Sau Tết Nguyên đán là rằm tháng Giêng, Lễ Tình nhân…
Cùng Mạc Kỳ bước ra khỏi thang máy, cô liền thấy
ngay chiếc xe hơi nhỏ trắng đậu trước cổng công ty. Mạc Kỳ quen anh chàng Giang
Tuấn đã hơn hai năm, hai người mua nhà tại thành phố S, đang trong quá trình tu
sửa để chuẩn bị ngày mùng 1 tháng 5 năm sau kết hôn.
Mạc Kỳ bước đến bên xe, nói dăm ba câu cùng bạn trai
rồi ngẩng đầu nói với Diệp Phiên Nhiên: “Đi dùng bữa cùng bọn mình nhé? Anh ấy
rủ vài người bạn đồng nghiệp, cả đám đi cùng cho xôm tụ.”
“Thôi vậy!” Diệp Phiên Nhiên vội vàng phẩy tay: “Các
cậu đi đi, tối mình có việc rồi!”
Mạc Kỳ biết cô nói dối, không có bạn trai, gia đình
không ở thành phố S, mỗi khi đến dịp lễ thì cực kỳ tẻ nhạt.
“Đừng gạt mình, cậu có việc gì chứ?” Cô khuyên nhủ:
“Đi thôi, đều là người trẻ tuổi cả, sợ gì chứ?”
“Mình thực sự có việc mà, hẹn với đứa em họ cùng đi
dùng bữa!” Diệp Phiên Nhiên không đợi cô nói tiếp, vội vàng bước sang lối dành
cho người đi bộ ngay bên cạnh.
Mạc Kỳ kéo cửa xe, ngồi vào ghế xe phụ, nhún vai nói
với Giang Tuấn: “Cô bạn đồng nghiệp này của em cái gì cũng tốt, chỉ có điều hơi
bị làm cao thôi!”
“Hình như anh gặp cô ấy ở đâu rồi!” Giang Tuấn đưa mắt
dõi theo bóng dáng gầy guộc đang hòa vào dòng người của Diệp Phiên Nhiên: “Cô ấy
cũng tốt nghiệp Đại học N à?”
“Đúng thế! Nhưng lớn hơn anh một khóa, học khoa
Trung văn!”
“Anh nhớ ra rồi, cô ấy từng diễn vai Tứ Phượng trong
vở kịch Lôi Vũ.” Giang Tuấn nói giọng xuýt xoa: “Đã bao năm rồi, cô ấy vẫn chẳng
thay đổi chút nào!”
“Nghe nói cô ấy khá nổi tiếng trong trường đại học,
là hoa khôi của khoa Trung văn đấy.” Mạc Kỳ nói nửa đùa: “Sao anh không theo đuổi
cô ấy?”
“Lúc đó, cô ấy đã có bạn trai rồi.” Giang Tuấn đáp:
“Một chàng trai rất cao to đẹp trai, chơi bóng rổ rất cừ, theo học trường đại học
ngoại tỉnh!”
Lúc này, đến lượt Mạc Kỳ tỏ vẻ kinh ngạc.
“Cô ấy từng có bạn trai ư?” Cô trố mắt nhìn: “Em còn
ngỡ cô ấy chưa từng yêu nữa cơ!”
“Một cô gái xinh xắn như thế, sao có thể chưa từng hẹn
hò yêu đương cơ chứ?” Giang Tuấn mỉm cười, khởi động xe: “Nhưng mà, trước khi tốt
nghiệp họ đã chia tay nhau rồi!”
Giờ cao điểm tan tầm, người đi lại trên đường đông
đúc, xe cộ qua lại không ngớt. Diệp Phiên Nhiên thờ ơ bước đi chập chờn lẫn
trong đám đông.
Ba bốn năm nay, thành phố S thay đổi rất nhiều, khu
vực nội thành được mở rộng khá nhiều, cao ốc văn phòng mọc lên như nấm, nghe
nói năm sau còn phát triển dự án xây tàu điện ngầm. Diệp Phiên Nhiên vẫn chưa
quen với khí hậu nơi đây, mùa đông trời khi lạnh khi nóng. Nhất là lúc này, ánh
chiều tà trĩu nặng, bầu trời u ám, làn gió ẩm ướt hắt vào mặt cô mang đến cảm
giác lạnh buốt thấu xương.
Cô quả thực nói dối, cô chẳng hẹn ai cùng đi ăn. Đứa
em họ Chung Ni đã gọi điện thoại đến từ trước rằng tối nay giai nhân có hẹn với
cả đám bạn đồng nghiệp đi karaoke hát hò nhảy múa.
Chung Ni là con gái của bà cô Diệp Phiên Nhiên, nhỏ
hơn cô bốn tuổi. Cô học chuyên ngành tài chính kế toán, hiện làm tại công ty chứng
khoán nổi tiếng trong nước. Tiểu nha đầu này thuộc thế hệ cuối 8X đầu 9X, thích
nghe nhạc R&B, yêu nhóm nhạc Punk, ái mộ ngôi sao Châu Kiệt Luân, Lâm Tuấn
Kiệt cùng những nam thanh nữ tú. Cô cắt mái tóc kiểu bobo mới nhất, nhuộm tóc đỏ
rực, trang điểm mắt màu tím, đeo hàng lông mi giả dài rậm, môi tô đậm đen. Mỗi
lần trông thấy cô em họ, Diệp Phiên Nhiên cảm thấy mình già cả, lạc hậu không
theo kịp trào lưu của giới trẻ nữa.
Chung Ni học đại học tại Quảng Châu, một cô gái
thông minh, có điều làm việc không chăm chỉ tập trung cho lắm. Có lẽ là vì được
mẹ cưng chiều quá mức, tính cách mạnh mẽ, chẳng hề có chút nét dịu dàng nữ
tính, cá tính tuy rằng khác nhau nhưng từ nhỏ tình cảm giữa hai người đã sâu nặng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Chung Ni quay về thành phố S, hai chị em sống cùng
thành phố, mỗi khi đến dịp cuối tuần cùng hẹn nhau ra ngoài ăn cơm dạo phố.
Diệp Phiên Nhiên dùng bữa tối tại Kentucky, liếc
nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn chưa đến tám giờ.
Nhàn cư vi bất thiện, cô bước vào tiệm bách hóa gần
đó. Để tạo thêm không khí, trước cửa hiệu bày trí đầy rẫy những cây thông giáng
sinh, đèn đuốc rực sáng lấp lánh, nhân viên phục vụ mặc áo đỏ, đội nón đỏ. Trên
kệ tủ kính pha lê sát đường, người ta sử dụng chiếc súng để bắn ra những bọt
hoa tuyết, chiếc chuông lục lạc cùng hàng chữ tiếng Anh “Merry Chistmas” nhằm
ra sức tạo dựng bầu không khí cho dịp lễ.
Những ngày cuối năm, tại cửa hàng bách hóa thênh
thang rộng lớn người ra kẻ vào tấp nập, nhưng người dạo ngắm nghía thì nhiều,
người mua sắm thì hiếm hoi. Đứng trước khủng hoảng tài chính, không ít doanh
nghiệp chịu tác động ảnh hưởng dẫn đến tuyên bố phá sản đóng cửa. Những công ty
còn hoạt động chưa phải đóng cửa thì lần lượt cắt giảm nhân viên, giảm lương bổng,
thêm vào đó là giá cổ phiếu thị trường chứng khoán sụt giảm đột ngột, thị trường
nhà đất không khởi sắc, người dân không khỏi cắt giảm chi tiêu, thắt lưng buộc
bụng.
Diệp Phiên Nhiên bước đến kệ tủ sách tầng ba, muốn
tìm vài cuốn sách xem hòng giết thời gian rỗi rãi. Bao nhiêu năm nay, niềm đam
mê sách vở của cô vẫn không thay đổi. Mỗi lần trông thấy hiệu sách cô đều không
kìm lòng bước ngay vào trong. Nơi đây là khu vực tẻ nhạt nhất của cửa hàng bách
hóa, ngoài vài nhân viên phục vụ thì chỉ có vài học sinh tiểu học ngồi xổm trước
quầy sách xem truyện tranh.
Diệp Phiên Nhiên bước đến trước quầy sách bán chạy,
khắp nơi khắp chốn đều nhét đầy những tiểu thuyết của Quách Kính Minh, Minh Hiểu
Khê, An Ni Bảo Bối và Khả Ái Đào. Giữa bộ bề tác phẩm với tình tiết đơn điệu,
ngôn từ lời văn nghèo nàn trong những cốt truyện tình yêu lan tràn, cuốn nào cuốn
nấy nội dung sao chép sáo rỗng và rồi được đóng thành từng cuốn sách bìa đẹp đẽ
tinh xảo đặt trên giá sách, kiểu như một kiểu thương phẩm xuất xưởng.
Lượn lờ giữa cả rừng sách đô thị, u ám lạnh lẽo,
tình cảm hoang vắng. Mọi người chỉ đành bước ra từ những câu chuyện cổ tích hư
cấu để kiếm tìm niềm an ủi, tin tưởng rằng trên thế gian này vẫn còn một thứ gọi
là tình yêu.
Trên kệ sách, Diệp Phiên Nhiên thấy cuốn sách Những
câu chuyện triều nhà Minh, đây là cuốn sách cô đã muốn mua từ lâu, trên mạng
sao chép rất rầm rộ, nội dung tiếu lâm vô cùng, nhân viên cơ quan chính phủ sửa
chữa những ghi chép sự kiện lịch sử.
Cô toan rút sách ra thì một bàn tay chìa đến từ phía
sau, lôi cuốn sách đó ra. Diệp Phiên Nhiên quay đầu lại, một chàng trai trẻ tuổi
nở nụ cười thay lời xin lỗi, nhấc lấy cuốn sách bước đến trước quầy thanh toán.
Có lẽ cuốn sách này bán khá chạy, trên kệ chỉ còn
hai cuốn, cuốn còn lại trang bìa hơi ố bẩn. Diệp Phiên Nhiên đuổi theo chàng
trai đó, không cam lòng nói: “Này, cuốn sách đó tôi chọn trước mà!”
Cậu ta quay lại, khuôn mặt thanh tú nho nhã, nở nụ
cười lịch thiệp: “xin lỗi, tôi cũng rất thích cuốn sách này!”
Chẳng hề ga lăng chút nào! Diệp Phiên Nhiên hơi bức
bối nhưng không khỏi thừa nhận chàng trai trước mặt cô diện mạo trông rất dễ
nhìn.
Chẳng những dễ nhìn mà trông rất quen. Cô không nhớ
rõ mình đã gặp cậu ta ở đâu.
Diệp Phiên Nhiên có phần bất mãn, quay lại kệ sách
thì người con trai đó đã thanh toán xong tiền, cậu ta bất chợt gọi cô: “Diệp
Phiên Nhiên, tôi tặng cô cuốn sách này!”
Diệp Phiên Nhiên quá đỗi kinh ngạc, tròn xoe mắt
nhìn cậu ta.
“Cô không nhớ sao?” Chàng nam sinh tỏ vẻ hơi thất vọng:
“Tôi tên Tiết Sam, học khoa Mỹ thuật Đại học N, sau cô một khóa. Tôi từng viết
bức thư tỏ tình cho cô. Khi đó, cô đã kiên quyết từ chối, cô nói rằng cô đã có
bạn trai!”
Diệp Phiên Nhiên nhìn khuôn mặt sáng sủa cậu ta, đầu
óc cô có chút ấn tượng mơ hồ. Thời năm hai đại học, quả thực có một anh chàng
nam sinh khoa Mỹ thuật viết thư tỏ tình cho cô. Thế nhưng, cô không buồn xem hết
bức thư đó, cũng chẳng biết tên của cậu ta là gì.
“Vừa rồi khi cô vừa bước vào thì tôi đã nhận ra cô.”
Tiết Sam nói: “Cuốn sách này cô thích thì cứ cầm đi, coi như tôi mua tặng cô vậy!”
Diệp Phiên Nhiên không dám nhận: “Vậy coi sao được
chứ? Cuốn sách này bao nhiêu tiền? Tôi thanh toán lại với cậu!”
“Nếu như cô cảm thấy ngại, chi bằng mời tôi đi uống
cà phê, trò chuyện.” Tiết Sam nói đùa với cô, nụ cười ngây thơ thánh thiện hệt
như đứa trẻ: “Tôi cũng làm việc tại công ty quảng cáo, chúng ta xem như là người
cùng ngành.”
Diệp Phiên Nhiên sửng sốt. Tiết Sam nhận thấy sự
thay đổi trong ánh mắt cô, giải thích: “Tôi biết mọi việc của cô. Bao nhiêu năm
nay, tôi vẫn luôn ngấm ngầm để mắt đến cô. Khi cô tốt nghiệp, tôi đã hỏi han những
bạn nam sinh trong lớp cô, biết cô ở lại thành phố S làm việc tại công ty quảng
cáo Tam Mục. Tôi còn biết cả số điện thoại của cô, chỉ có điều tôi không có can
đảm liên lạc với cô.”
Diệp Phiên Nhiên không biết mình nên nói gì cho phải
phép bèn ôm chặt lấy cuốn sách trong vòng tay.
Tiết Sam nhận ra sự ngượng nghịu và bối rối của cô,
cậu hỏi giọng thăm dò: “Bọn mình xuống dưới cùng uống tách cà phê nhé!”
Diệp Phiên Nhiên vội vàng nói: “Hôm nay trễ rồi, lần
sau tôi nhất định mời cậu!”
“Vậy được, tôi đợi điện thoại của cô!” Trước khi đi,
Tiết Sam dúi tấm danh thiếp của mình vào tay cô.
Đợi đến khi Tiết Sam rời đi, Diệp Phiên Nhiên mới bước
đến bên thang cuốn, lòng rối bời, hòa mình vào cửa hàng bách hóa ồn ào náo nhiệt,
rất dễ nảy sinh thứ cảm giác mù mịt ngỡ ngàng không nơi nương tựa.
Lướt mình theo thang điện cuốn xuống đến tầng hai,
cô ngẩng đầu trong vô thức, trông thấy bóng dáng cực kỳ quen thuộc, con tim cô
bất chợt đập thình thịch.
Chiếc thang cuốn dẫn dòng người di chuyển xuống, Diệp
Phiên Nhiên gắng sức lách mình ra khỏi dòng người đông đúc. Tầng hai là khu vực
bày bán trang phục nam giới. Bóng dáng người mặc âu phục đen tuyền lướt qua
ngay trước mắt. Cô sải bước trên đôi giày cao gót, nghiêng ngả chao đảo chân
nam đá chân xiêu đuổi theo, bóng dáng giống hệt Dương Tịch lẫn trong đám đông
thoáng chốc đã chẳng thấy đâu nữa.
Diệp Phiên Nhiên dừng bước, có lẽ người đó vốn chẳng
phải Dương Tịch. Dương Tịch vẫn còn ở Mỹ, sao có thể xuất hiện tại cửa hàng
bách hóa thành phố S chứ?
Vả lại, cô chưa từng thấy Dương Tịch mặc âu phục màu
đen. Trong ký ức của cô, cậu thường mặc quần bò màu xanh đậm, áo sơ mi trắng.
Đêm Giáng sinh, một mình cô cất bước đi trên con phố
lạnh lẽo quạnh vắng.
Chín giờ hai mươi lăm phút, cô nhận được tin nhắn,
là của Tiết Sam: “Lúc nãy tôi quên nói, Giáng sinh vui vẻ!”
Diệp Phiên Nhiên nhón lấy điện thoại, mỉm cười. Tiết
Sam rất tốt nhưng thật đáng tiếc, người đó không phải là anh.
Cô ngồi trên chiếc xe buýt giữa đêm khuya, đưa mắt
nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đuốc về đêm sáng choang, xe cộ qua lại mắc cửi, dòng
người vội vã hấp tấp, bao nhiêu người đàn ông, có người bảnh trai, kẻ không bảnh
trai, cao ráo có, thấp lùn cũng có, mập mạp, gầy guộc, trẻ trung, già cả đều có
cả…
Tuy là vậy, bon họ đều không phải là anh.