Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 50

Chương 50

 

 

 

 

 

Tầm ba bốn giờ sáng tinh mơ Dương Tịch tỉnh giấc, đầu
óc anh tỉnh táo hoàn toàn, chẳng tài nào chợp mắt lại được nữa.

 

 

 

Người nằm gọn trong lòng anh vẫn đang say giấc nồng,
gương mặt lặng yên, hơi thở khi nhẹ nhàng khi nặng trĩu, xem chừng còn khá lâu
mới tỉnh. Anh khẽ khàng lách người ra khỏi cô, xoa dịu vài chỗ đau nhức sau một
đêm giữ nguyên tư thế rồi xoay người ngồi dậy.

 

 

 

Vén góc rèm cửa sổ đóng chặt, ngoài bầu trời lộ ra sắc
xanh trứng vịt đang nhú dần. Một ngày mới sắp bắt đầu.

 

 

 

Dương Tịch quay đầu trông thấy cuốn sách Những chuyện
thời nhà Minh mà Diệp Phiên Nhiên dúi bên gối, tiện tay lật ra vài trang, anh
chẳng mấy hứng thú đọc tiếp. Diệp Phiên Nhiên vốn thích viết vẽ nguệch ngoạc
trên trang sách nhưng cuốn sách này lại trống trải sạch sẽ. Đã mấy năm rồi, cuối
cùng thì tâm tính cô cũng đã trưởng thành, không còn làm những hành động trẻ
con nữa.

 

 

 

Buồn bã nhàm chán, anh nhấc lấy cốc nước đặt trên kệ
tủ đầu giường, uống một ngụm, cảm nhận sự mát lạnh thấu tim, rồi anh bèn đi ra
ngoài phòng khách, uống tiếp nửa cốc nước ấm, quay sang bắt gặp chiếc máy tính
đặt bên giường, nhất thời phấn khích, anh muốn lên mạng lướt web xem tin tức
trong nước và quốc tế, dù gì cũng không ngủ được.

 

 

 

Mở máy rồi mới phát hiện máy tính lập mật mã. Máy
tính cá nhân, có cần phải lập mật mã không hả? Anh bấm bụng cười, nhưng vẫn
không chịu từ bỏ, bèn tùy ý nhập vài con số là ngày sinh của Diệp Phiên Nhiên
nhưng không vào được. Lại sửa thành họ tên cô viết theo kiểu phiên âm nhưng vẫn
vô ích.

 

 

 

Rốt cuộc là cái gì? Dương Tịch ngẫm nghĩ, ấn hàng loạt
chữ số: “19830524”, cuối cùng bấm nút enter bộp một tiếng, bức ảnh hình nền màu
sắc sặc sỡ từ từ hiện ra.

 

 

 

Là bức ảnh đó, năm xưa anh cùng Diệp Phiên Nhiên chụp
chung tại Vịnh Cô Lãng, anh đang nghiêng mặt sang trao cô nụ hôn thì mắt cô chợt
mở to, làn môi khẽ nhếch lên tựa như trẻ thơ.

 

 

 

Khi đó chưa có máy chụp hình kỹ thuật số, chỉ là chiếc
máy chụp phim. Bức ảnh đó rửa làm hai tấm. Dương Tịch giữ một tấm, Diệp Phiên
Nhiên giữ một tấm. Đây nhất định là khi hai người chia tay nhau cô mới scan bức
ảnh đó ra lưu vào máy tính làm hình nền.

 

 

 

Dương Tịch ngắm nhìn trang hình nền, bị một cú sốc về
tình cảm khó nói nên lời. Anh vẫn ngỡ rằng mình luôn hy sinh rất nhiều cho mối
tình này. Diệp Phiên Nhiên cũng là người bị động đón nhận. Năm xưa bọn họ chia
tay cũng vì sự tự ti và nhút nhát của Diệp Phiên Nhiên, sự đa sầu đa cảm, do dự
bồn chồn, gặp khó khăn thường hay chùn bước nhưng bản thân anh chưa đủ trưởng
thành, chưa đủ chu đáo cũng chính là nguyên nhân rất lớn.

 

 

 

Ngày trước anh trẻ người non dại, ngỡ rằng yêu một
người phải dốc toàn tâm toàn ý, cho đi tất cả chẳng giữ lại chút nào cho bản
thân. Anh quá đỗi quan tâm đến Diệp Phiên Nhiên, mong muốn sở hữu cô quá mạnh,
suy tính thiệt hơn, ngang ngược bá đạo, hận một nỗi chỉ muốn ở bên cô từng giây
từng phút, không cho phép trong lòng cô suy nghĩ đến người khác việc khác. Anh
dồn trọng tâm và tiêu điểm đặt hết vào cô, dần dà khiến cô chẳng thể nào kham nổi,
cũng khiến bản thân anh mệt mỏi.

 

 

 

Thứ tình cảm ngập tràn dâng trào không ràng buộc chẳng
những mang lại áp lực vô hình cho đối phương, khiến họ nghẹt thở mà cũng khiến
chính bản thân vì không có được tình cảm đáp trả tương ứng mà xuất hiện sự mất
cân bằng, khiến tình yêu của bọn họ chẳng thể nào hô hấp được, trời định sẽ phải
chết yểu.

 

 

 

Dương Tịch ngồi trước màn hình máy tính trầm tư hồi
lâu, nhấp chuột mở một tập tin, tập tin có cùng tên với anh – Dương Tịch.

 

 

 

Trong tập tin đó có bức ảnh từ thời hai người yêu
nhau, còn có cả bức ảnh một mình Dương Tịch, tổng cộng hơn năm mươi tấm, Diệp
Phiên Nhiên đã scan từng bức ảnh, lưu trữ trong máy tính, còn có cả file word,
với đề mục là “Hồ sơ Dương Tịch”.

 

 

 

“Dương Tịch sinh ngày 24 tháng 5 năm 1983, cung Song
Tử, cầm tinh tuổi Heo, thuộc nhóm máu O, chiều cao 1m86, cân nặng 75 kg.

 

 

 

Ưu điểm: Thông minh, tự tin, hoạt bát, tư duy nhạy
bén, biểu đạt thông suốt, luôn là tiêu điểm chú ý của mọi người. Nhược điểm: Tự
cho mình là trung tâm, hống hách, ngang ngược, độc tài, khép kín.

 

 

 

Anh không thích ăn đồ ngọt, không thích ăn cay, yêu
thích món cá, nhất là món cá chép kho sốt cà.

 

 

 

Anh rất giỏi gọt lê, vỏ lê được gọt rất mỏng liền mạch
không đứt đoạn. Gọt xong vẫn còn giữ nguyên hình thù quả lê.

 

 

 

Anh thích mặc đồ thể thao, áo thun T-shirt, áo sơ mi
trắng phối cùng quần bò, mang giày số 43, cỡ áo sơ mi số 42.

 

 

 

Anh rất tự cao tự đại, với những người mà anh không
thích hoặc coi thường, anh sẽ tỏ thái độ xa cách lạnh lùng, thậm chí là nói lời
ác mồm ác miệng.

 

 

 

Anh không biết nói dối, vừa nói dối là đỏ mặt, nhưng
đó là trước kia, bây giờ chẳng biết có thay đổi không.

 

 

 

Anh bị dị ứng với thuốc Penicillin, thuốc gây mê
không công hiệu với anh, nếu bị bệnh hoặc phải phẫu thuật thì sẽ thê thảm.

 

 

 

Tửu lượng anh rất khá, có thể uống một lít rưỡi rượu
đế độ cồn cao, không giỏi hút thuốc.

 

 

 

Anh học giỏi môn lý, môn văn bình thường, tập làm
văn làng nhàng nhưng viết thư tình lại rất hay.

 

 

 

Anh không thích đến vũ trường, cho rằng đó là những
nơi chơi bời sa đọa, khá hỗn tạp. Anh cũng không mấy thiện cảm với những khu
vui chơi giải trí, anh thuộc loại người rất biết tự kiềm chế bản thân, biết
cách giữ mình.

 

 

 

Anh rất thích vận động, sở trường là chạy dài, là vận
động viên giữ vững kỷ lục 1.500 mét giải đơn nam của trường Tam Trung thành phố
D, đến nay vẫn chưa ai phá kỷ lục.

 

 

 

Anh mắc chứng bệnh sợ hãi khi trông thấy máu me. Rất
ngạc nhiên, rất khó tưởng tượng phải không? Một chàng trai vóc dáng cao to đến
vậy nhưng thực ra ngoài mạnh trong yếu.

 

 

 

Anh thích chơi bóng rổ nhưng cũng vì vậy mà từng bị
thương, bị gãy xương cánh tay phải. Đầu gối chân trái có một vết sẹo to, anh
nói là trung học năm hai đá banh không cẩn thận bị ngã. Anh thuộc cơ địa sẹo lồi,
vết sẹo mỗi lúc một lớn, vô cùng xấu xí, nhìn trông rất khủng khiếp. Vì thế mà
anh không bao giờ mặc quần lửng, thậm chí là quần đùi.”

 

 

 

Cuối cùng Dương Tịch đã hiểu ra vì sao Diệp Phiên
Nhiên cài mật mã máy tính của mình.

 

 

 

Chỉ có ở máy tính, cô mới có một không gian hết sức
riêng tư thầm kín để cô có thể thẳng thắn bày tỏ không chút che giấu những nỗi
nhung nhớ khát khao của mình dành cho anh.

 

 

 

Vậy mà anh bảo cô không yêu anh? Cô yêu anh, yêu
mãnh liệt mà cũng rất thầm kín.

 

 

 

Ánh mặt trời ban mai chiếu xuyên qua khe hở rèm cửa,
hắt những ánh sáng vàng rực rỡ trên mặt sàn có thể trông rõ từng hạt bụi nhỏ li
ti đang chuyển động.

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên choàng mở mắt, hàng lông mi dài rậm
tựa như cánh bướm nhẹ nhàng hé mở, ánh nắng mặt trời tươi sáng rạng rỡ bao trùm
khắp căn phòng.

 

 

 

Ánh nắng mặt trời đáng yêu biết bao! Diệp Phiên
Nhiên thầm xuýt xoa, bỗng chốc, cô chợt sực nhớ ra điều gì. Trời ạ, hôm nay là
thứ Hai, mấy giờ rồi? Cô vẫn còn ở trên giường!

 

 

 

Đang lúc định đứng dậy thì đôi bàn tay mạnh mẽ vòng
chặt ôm lấy cô từ phía sau.

 

 

 

Là Dương Tịch! Ký ức tối qua bỗng chốc ùa về. Anh
không bỏ về mà nằm cùng cô trên giường suốt cả đêm!

 

 

 

“Anh chưa đi ư?” Mặt cô ửng đỏ, nói thì thầm, đột
nhiên cô cảm thấy không quen với việc thân mật khăng khít giữa hai người, dù rằng
họ chia tay nhau đã rất nhiều năm nay.

 

 

 

Người nằm phía sau lặng im không nói gì, mãi một lúc
sau, làn môi ẩm ướt trờ đến, luồng hơi thở lướt sau thùy tai cùng phần cổ, mang
đến cảm giác ấm áp nhồn nhột.

 

 

 

Cô khẽ ngần ngừ, con tim bối rối như chú nai nhỏ nhắn.
Đây là thói quen của Dương Tịch, trước kia anh thích cùng cô ân ái trong buổi
ban mai sớm tinh mở. Qua một đêm ngon giấc, tinh lực anh tràn đầy, bằng nụ hôn
ngọt ngào nóng bỏng đánh thức cô, cùng cô trải qua cơn mây vần mưa vũ.

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên chụp lấy bàn tay vòng quanh eo cô,
hơi xấu hổ, cô nói: “Hôm nay em phải đi làm!”

 

 

 

“Anh bảo đảm em sẽ không muộn giờ làm!” Lời vừa dứt,
Dương Tịch đã di chuyển cơ thể cô sang một bên, nhìn cô bằng đôi mắt đen lay
láy tựa như bãi biển rộng lớn dưới bầu trời sáng đầy sao, khiến cô dễ dàng mặc
sức đắm chìm vào trong đó.

 

 

 

Một cảm giác xa vắng khá lâu trong ký ức chợt mãnh
liệt ùa về. Ham muốn dục vọng ẩn giấu bao năm nay đã được đánh thức ngay trong
buổi sớm ban mai này. Khi ham muốn trong cô đẩy lên cao trào, từng thớ thịt cơ
bắp cứng đơ cứng nhắc đến nỗi khi ngón tay anh vừa chạm vào làn da thì cô đột
nhiên phấn khích hẳn lên, niềm khoái cảm run rẩy hệt như luồng điện chạy xẹt
qua, nhanh chóng truyền từ tứ chi đến khắp ngóc ngách của cơ thể.

 

 

 

Đây không chỉ là nhu cầu về thể xác mà còn là khát vọng
về mặt tâm hồn. Chỉ có hơi thở của anh, cảm giác ấm áp của anh mới có thể thôi
thúc đánh thức từng tế bào cô đơn cùng những khát vọng được vuốt ve vỗ về trong
cô mà thôi.

 

 

 

Dương Tịch đè cô dưới cơ thể mình, hai thân thể dán
chặt khăng khít bên nhau đến cả một khe hở nhỏ cũng chẳng lọt. Anh vuốt ve
khuôn mặt cô, đặt nụ hôn lên làn môi cô, mơn trớn đầu lưỡi cô, hoàn thành xong
khúc dạo đầu êm ái, hệt như một người bạn tình chu đáo khéo léo, vô cùng nhẫn nại,
hết sức dịu dàng. Thế nhưng, anh đã đánh giá cao sức kiềm chế của mình cũng
đánh giá thấp sức quyến rũ của Diệp Phiên Nhiên.

 

 

 

Cô đã trở thành người phụ nữ toàn diện, cơ thể trưởng
thành nở nang hơn trước kia rất nhiều. Nét hồn nhiên thơ ngây thời thiếu nữ trước
đây đã chẳng còn nữa. Mái tóc dài đen nhánh sáng bóng xõa trên chiếc gối trắng
toát, làn da mềm mại mát lạnh trắng muốt như ngọc lan tỏa mùi hương hoa mê hoặc
lòng người. Đôi mắt điềm nhiên bình tĩnh, tròng mắt trong sáng không chút nhục
dục, mà giờ đây tràn ngập những ham muốn mãnh liệt, ánh mắt trong veo đang chuyển
động, miệng thở gấp gáp, kèm theo vẻ e ấp xấu hổ.

 

 

 

Dương Tịch vốn chủ định mọi việc diễn ra trong dịu
dàng nhưng đầu óc anh đã không thể nào kiểm soát được cơn đói khát xác thịt như
chú ngựa bất kham muốn lao vút ra ngoài. Anh gần như thô bạo xé toạc áo cô, làn
môi anh lướt nhanh như cơn mưa gió trên từng thớ da thịt cô… Diệp Phiên Nhiên
sao có thể chống chọi trước sự khêu gợi của anh, cô bất giác khẽ khàng cất tiếng
rên rỉ, si mê đắm say, mặc sức để tâm hồn mình phiêu du tiêu tán.

 

 

 

“Phiên Phiên, nói rằng, em yêu anh đi!” Đôi tay anh
di chuyển trên thân thể của cô, đôi môi dán trên thùy tai cô, đáy mắt đen nhánh
sâu thẳm như muốn thiêu cháy sự cuồng nhiệt cùng những tình cảm mãnh liệt.

 

 

 

“Em yêu anh!” Cô cắn môi, giọng nũng nịu trầm khàn,
mang theo sức quyến rũ mê hoặc lòng người.

 

 

 

Dương Tịch lấy tay nâng eo cô lên, nhanh chóng và mạnh
mẽ tiến vào trong cơ thể cô. Diệp Phiên Nhiên gần như choáng váng, ngón tay cô
cấu sâu trên sống lưng dài rộng vững chãi của anh, ngỡ rằng mình sắp bị anh làm
tan chảy ra.

 

 

 

Hai người đắm chìm trong cơn phóng túng tình cảm
mãnh liệt, hoàn toàn quên cả bản thân mình. Mãi tận phút cuối cùng, anh cất giọng
rên rỉ một tiếng, giải phóng tất thảy sự hoan hỉ nhiệt tình trước cơn co quắp
run rẩy của cô.

 

 

 

Thể lực anh tiêu hao cạn kiệt, toàn thân ướt sũng mồ
hôi, gục người trước bầu ngực mềm mại của cô, hồi lâu sau anh nói: “Phiên
Phiên, anh cũng yêu em, vẫn mãi yêu em!”

 

 

 

Cô mỉm cười, nhấc mặt lên, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Dương Tịch, chúng mình lại ở bên nhau, không bao giờ xa nhau nữa!”

 

 

 

Dương Tịch sửng sốt trong giây lát, chẳng nói chẳng
rằng, đưa tay ra ôm chặt cô vào lòng.

 

 

 

Hai người lặng lẽ ôm lấy nhau một lúc thì Diệp Phiên
Nhiên hỏi: “Mấy giờ rồi?”

 

 

 

Dương Tịch ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ quả lắc treo
tường, ánh mắt nhập nhèm mơ hồ, bởi lẽ trong mắt anh hiện lên làn nước mắt.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3