Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 51
Chương 51
Cuối cùng thì Diệp Phiên Nhiên vẫn muộn giờ làm,
không kịp tham dự cuộc họp sáng định kỳ.
Không những bị bác Tổng phê bình mà tiền thưởng
chuyên cần tháng này cũng đi tong, vậy mà cô chẳng tỏ vẻ chán chường chút nào,
gương mặt cả buổi sáng ánh lên nụ cười mỉm kỳ lạ, vẻ mặt bối rối, thường thẫn
thờ thất thần nhìn điện thoại.
Mạc Kỳ ngồi đối diện cô ngẫm đi ngẫm lại cảm thấy rất
lạ. Diệp Phiên Nhiên xưa nay luôn tỉnh táo bình tĩnh, rất hiếm khi để lộ cảm
xúc trên gương mặt, vậy mà, giờ đây, sắc mặt vui tươi sống động, khiến cô lấy
làm khó hiểu.
Nhân lúc Diệp Phiên Nhiên đi rửa tay, Mạc Kỳ nhấc lấy
chiếc điện thoại đặt trên bàn làm việc, tùy ý mở vài tin nhắn ra xem, lòng bối
rối như tơ vò. Diệp Phiên Nhiên trong giờ làm việc dám nhắn tin thân mật với
trai, giờ ăn trưa nhất định phải tra khảo cô ấy mới được!
“Diệp Phiên Nhiên, mình hỏi cậu, có phải có bạn trai
rồi không?” Tại phòng ăn của nhân viên, Mạc Kỳ bưng khay cơm ngồi xuống trước mặt
Diệp Phiên Nhiên: “Không được nói dối mình đâu nhé!”
Diệp Phiên Nhiên vội vàng khai báo: “Đúng vậy!”
“Đáng tiếc quá, mình còn định giới thiệu tên bạn nối
khố của bạn trai mình cho cậu!” Mạc Kỳ vội chuyển đề tài: “Bọn cậu quen nhau thế
nào? Coi mắt hay là tình cờ gặp trên phố, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên?”
“Tình cờ gặp trên phố, yêu ngay từ cái nhìn đầu
tiên?” Diệp Phiên Nhiên cười: “Cậu nhiễm tiểu thuyết ngôn tình nặng rồi hay
sao?”
“Mẫu người con gái sống khép kín nội tâm như cậu,
ngoài hai kiểu vừa nói trên thì lấy đâu ra thứ tình yêu chớp nhoáng như thế chứ?”
Mạc Kỳ phát huy đầy đủ trí tưởng tượng: “Đúng rồi, lần trước trên mục quảng cáo
tờ báo chiều, nhân dịp Lễ Tình nhân, có tổ chức một buổi tiệc thành phố, chính
là đại hội xem mắt tập thể. Lúc đó, cậu xem rất chăm chú, chẳng lẽ nhân dịp cuối
tuần lén lút đi báo danh tham gia hay sao?”
“Anh ấy là bạn thời trung học, cũng là mối tình đầu
của mình.” Diệp Phiên Nhiên thật thà trả lời, Mạc Kỳ là mẫu người bám dai bám dẳng,
nếu không nói chân tướng sự thật, sau này đừng hòng có những ngày tháng yên ổn,
rồi cũng sẽ bị cô ta phiền nhiễu đến chết mất.
“Là anh chàng thời đại học ấy à?” Mạc Kỳ sực nhớ bạn
trai Giang Tuấn từng nhắc đến người này. “Rất cao, rất bảnh trai, trước khi tốt
nghiệp đại học chia tay phải không?”
“Cậu cũng biết ư?” Diệp Phiên Nhiên rất đỗi ngạc
nhiên.
“Mình nghe Giang Tuấn nói, anh ấy và cậu là bạn cùng
Đại học N!” Mạc Kỳ nói: “Bọn cậu gương vỡ lại lành, nối lại tình xưa rồi sao?”
Diệp Phiên Nhiên gật gù, lúc này, chiếc điện thoại
trong túi cô báo hiệu tin nhắn đến.
Mạc Kỳ tò mò xúm lại xem, thấp giọng đọc ngân nga:
“Nửa tiếng sau giờ cơm, em phải nhớ uống thuốc. Bệnh cảm còn chưa khỏi hẳn,
không được ăn dầu mỡ và những món cay đâu nhé!”
“Trời ạ!” Cô vừa lắc đầu vừa kinh ngạc: “Một buổi
sáng mà gửi hơn chục tin nhắn, sao mà chịu nổi chứ?”
Mạc Kỳ nói giọng lớn tiếng, đồng nghiệp ngồi bàn bên
cạnh, ai nấy đều quay đầu lại nhìn. Diệp Phiên Nhiên ngượng ngập vô cùng, cô
cúi đầu nhấc lấy bát canh hòng che đậy một nửa gương mặt ửng đỏ.
Trước khi tan sở, cô lại nhận được tin nhắn của
Dương Tịch: “Tan sở chưa em? Mình cùng đi ăn tối nhé!”
Để ngăn chặn sự xuất hiện của Dương Tịch, tránh Mạc
Kỳ náo loạn một phen, Diệp Phiên Nhiên kêu anh đừng lái xe đỗ ngay trước tòa
nhà mà dừng xa xa bên đường.
Dương Tịch ngồi trong xe, chờ cô đi từ bên kia đường
băng xuyên qua đám đông ngùn ngụt.
Diệp Phiên Nhiên mặc bộ trang phục công sở đen tuyền,
trang điểm nhẹ, phong thái nho nhã, gương mặt không nén nổi niềm vui sướng hòa
cùng thái độ xấu hổ ngượng ngập. Dáng vẻ cô là vậy, bất luận cô bao nhiêu tuổi
thì từng cử chỉ thái độ của cô vẫn mãi gượng gào rụt rè, chẳng thể thoát được vẻ
nhút nhát rụt rè của nàng thiếu nữ.
Năm xưa điều khiến anh chung tình, rung động chính
là cá tính đặc thì riêng của cô khiến người ta chỉ dám ngắm nhìn từ xa mà chẳng
dám tiếp cận. Anh bị cô quyến rũ hấp dẫn, chỉ còn biết trao gửi cho cô tất thảy
tình cảm sâu sắc nồng nàn của anh, khó lòng dứt ra được. Cô chính là mối tình đầu
tiên và đẹp đẽ nhất của anh, cũng chính là người phụ nữ duy nhất anh yêu quý nhất
trên cuộc đời này. Sau bốn năm xa cách, cuộc tình này chẳng những không hề nhạt
phai mà trái lại càng thêm nồng nàn cuồng nhiệt hơn trước đây. Vả lại, cả hai đều
đã học được cách trân trọng, học được cách tôn trọng tin tưởng lẫn nhau.
Hai người yêu nhau, thực ra chẳng có gì khó khăn, điều
thực sự gian khó chính là cuộc sống chung bên nhau, chỉ khi có đủ niềm tin, sự
tha thứ cùng lòng bao dung mới có thể khiến tình yêu của hai người bền vững.
Diệp Phiên Nhiên chưa bước đến gần thì anh đã mở cửa
xe sẵn sàng, cô ngồi vào khoang ghế phụ, thắt chặt dây an toàn, quay sang nhìn
anh: “Đi ăn ở đâu?”
Đi đâu ăn mà không được, quan trọng là đối tượng
cùng đi ăn là ai mà thôi. Bọn họ lâu rồi không cùng đi ăn tối, Dương Tịch từng
ngở rằng sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
“Em quyết định đi!”
“Ờ…” Diệp Phiên Nhiên suy ngẫm, lộ vẻ mặt tinh nghịch:
“Em muốn ăn lẩu cá cay!”
“Không được ăn cay!” Dương Tịch tỏ vẻ bất mãn.
“Bệnh cảm tương đối khỏi rồi, cả ngày nay em không bị
ho!” Diệp Phiên Nhiên nói giọng van nài. Dương Tịch hết cách chỉ biết thở dài,
giọng điệu tràn ngập sự dịu dàng trìu mếm: “Được rồi, nghe lời em!”
Mối tình này, mất đi rồi có lại, anh càng phải đối xử
với cô chu đáo dịu dàng hơn nữa, càng nhẫn nại hơn nữa.
Rất nhanh đã tìm thấy nhà hàng, bọn họ chọn ngồi ở
góc gần cửa sổ, bồi bàn phục vụ trà nước và thực đơn. Dương Tịch chọn món lẩu
cá cay và thêm một vài món ăn nhẹ, tất cả đều là những món Diệp Phiên Nhiên
thích.
“Hay là chọn thêm món cá chép kho sốt cà?” Diệp
Phiên Nhiên nói. Đây là món Dương Tịch thích nhất.
“Đã chọn món cá rồi mà!” Dương Tịch trả thực đơn cho
bồi bàn: “Cứ vậy đi đã, gia vị thanh đạm chút, đừng bỏ quá nhiều ớt bột.” Nếu
Diệp Phiên Nhiên đã muốn ăn cay thì anh chỉ còn cách thỏa hiệp cố gắng dặn dò đừng
ăn cay quá.
Anh quay lại thì thấy Diệp Phiên Nhiên gí sát mặt
vào cửa kính, vẻ mặt chăm chú nhìn quang cảnh bên dưới.
“Em đang nhìn gì thế?” Anh tò mò hỏi.
“Thì người chuyển phát nhanh đó, chạy xe phóng nhanh
quá, va ngay vào người phía trước, cả người và xe ngã sóng soài ra mặt đường,
thật là thê thảm!”
Dương Tịch nghe lời miêu tả của cô, không khỏi phì
cười: “Em thích xem cảnh náo nhiệt thế kia à? Quả là mẫu người điển hình thích
cười trên sự đau khổ của người khác!”
Diệp Phiên Nhiên dừng quan sát, tròng mắt trắng đen
rõ rệt chăm chú nhìn anh.
“Làm em sực nhớ đến chuyện trước kia, chính là mùa
hè năm hai đại học, một buổi tối trời mưa rất to, anh đã chở em trên chiếc xe đạp,
rồi thì bọn mình ngã cái đùng… Còn nhớ chứ?”
Tối đó, bọn họ xem xong phim ra về, nửa chừng một
cơn mưa bất chợp ập đến, mưa rất nặng hạt. Cả hai người đều không mang theo áo
mưa, cũng chẳng nghĩ đến chuyện trú mưa bên đường, cứ ra sức đạp xe dưới cơn
mưa, chạy mãi đến trước ngõ nhà Diệp Phiên Nhiên, bỗng một chiếc xe mô tô trờ đến
ngay phía góc cua, ánh đèn xe rực sáng đến lóa cả mắt. Trong cơn hoảng loạn anh
không kịp bóp phanh xe, đầu xe quẹo sang một bên, tông ngay vào bức tường.
Trong sự va chạm mạnh mẽ cùng sự hỗn loạn tột cùng, Dương Tịch buột miệng hỏi
câu đầu tiên: “Phiên Phiên, em không sao chứ?”
Diệp Phiên Nhiên cả người ngã sóng soài trên mặt đất,
vạt váy bị nước mưa thấm ướt, đầu tóc nhỏ giọt, bộ dạng trông rất nhếch nhác.
Dương Tịch càng thảm hơn cô, đầu gối cọ dưới đất tróc một lớp da, môi sưng đỏ,
cả thái dương cũng bị xây xát, máu lấm tấm bê bết trên chiếc áo trắng. Chân bước
xiêu vẹo, anh bước đến trước dìu Diệp Phiên Nhiên đứng dậy, trông thấy cô bình
an vô sự, thở phào nhẹ nhõm, anh nói: “Còn may, còn may, không bị thương!”
Nước mắt xộc thẳng vào hốc mắt cô, không phải vì cơn
đau đớn. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, từng hạt mưa phìn dày đặc tuôn rơi. Khoảnh
khắc đó, Diệp Phiên Nhiên không phân rõ được thứ rơi trên mặt cô là nước mưa
hay nước mặt.
Ánh mặt trời chạng vạng tối xuyên qua cửa sổ hắt
trên tấm trải bàn xanh điểm trắng. Hai người mải đắm chìm trong dĩ vãng xa xăm,
ánh mắt nhìn nhau nồng nàn say đắm. Trầm ngâm hồi lâu, Dương Tịch đưa tay phủ
lên mu bàn tay cô đang đặt trên bàn, từ tốn rõ ràng nói: “Sao lại không nhớ chứ?
Những chuyện trước kia, chẳng có chuyện nào là anh không nhớ cả.”
Bàn tay Diệp Phiên Nhiên đặt trong lòng bàn tay anh
trong giây lát thì cô khẽ rụt lại, nói: “Đưa ví tiền của anh cho em!”
“Làm gì?” Dương Tịch hỏi, thấy cô không đáp trả, anh
thật thà lôi chiếc ví từ trong túi ra, đưa cho cô.
Diệp Phiên Nhiên mở chiếc ví ra, quả nhiên trông thấy
bức ảnh đó, đằng sau viết “Dương Tịch và Diệp Phiên Nhiên,1314”. Đó là bút tích
của Dương Tịch nhưng đều đã mơ hồ nhìn chẳng rõ ràng nữa.
Cô lôi chiếc bút nước từ trong túi xách của mình, viết
lại hàng chữ đó, từng đường từng nét viết lại rõ ràng, sau đó nhét bức ảnh trở
lại ví. Ngẩng đầu, đối mặt trước đôi con ngươi đen láy ngập tràn tình cảm, cô
nói: “Đừng vứt bỏ nó nhé!”
Dương Tịch không nói lời nào, vẫn tiếp tục nắm chặt
tay cô, anh nắm quá chặt đến mức cô có thể cảm nhận được cơn đau đớn khẽ khàng.
Sau bữa cơm tối, bọn họ ra bờ sông, tay trong tay chậm
rãi cất bước đi dạo trên con đê dài thăm thẳm. Ánh đèn rực rỡ hai bên bờ sông,
phản chiếu trên bề mặt nước đen nhánh sáng bóng như gương làm tôn thêm vầng
trăng sáng vằng vặc trên bầu trời khuya. Vẻ đẹp âm thầm lặng lẽ này khiến người
ta bất chợt có cảm giác mừng rỡ xuýt xoa trầm trồ: “Đêm nay là biết đêm nào, mà
em mừng rỡ xiết bao gặp chàng!” [1]
[1] Lời thơ trong bài Thù mâu 1 (Quấn quýt 1) của Khổng
Tử.
“Dương Tịch, đỡ em một tay!” Diệp Phiên Nhiên phá
tan bầu không khí lặng lẽ. Dương Tịch vẫn lặng lẽ trầm ngâm suốt từ khi bước ra
khỏi nhà hàng, nghe cô gọi, anh ôm lấy eo cô, cả người ngồi xuống bên bờ đê,
đôi bàn chân chao đảo loạng choạng, anh nói: “Tình cảm này khiến anh sực nhớ đến
câu thơ của Tô Đông Pha.”
“Nguyện gắn bó bên nhau đất trời vĩnh cửu, gửi gắm nỗi
nhung nhớ qua ánh trăng nghìn trùng xa cách.” Dương Tịch thấp giọng ngân nga.
Cô khẽ gọi anh: “Có phải anh có điều gì muốn nói với
em không?” Cả buổi tối nay, dáng vẻ trầm ngâm khó hiểu, sự đấu tranh giằng xé
cùng sự chần chừ lưỡng lự đều hiện ngay trên khuôn mặt anh.
Dương Tịch ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc:
“Phiên Phiên, em thực sự đã sẵn sàng chưa? Em muốn ở bên anh chứ?”
Diệp Phiên Nhiên nheo đôi mắt lộ dáng vẻ mơ màng.
“Trước khi từ Mỹ về, anh đã tự nhủ với chính mình.”
Dương Tịch nghiêm túc nhìn cô chăm chú: “Người anh cần không chỉ đơn thuần là
người yêu mà còn là người vợ có thể cùng anh chia sẻ đắng cay ngọt bùi, cùng kề
vai sát cánh bên anh suốt cả cuộc đời, bất luận gặp phải trắc trở khó khăn gì
thì người đó vẫn sẽ ở bên anh, mãi mãi không lùi bước. Bởi lẽ chúng ta đều chẳng
còn trẻ trung nữa, còn có thể chịu đựng trắc trở bao nhiêu năm nữa đây? Anh
không muốn phải chịu đựng sự xa cách biệt ly và đánh mất em thêm một lần nữa!”
Đáy mắt Diệp Phiên Nhiên chợt hấp háy vẻ xúc động
cùng sự kinh ngạc. Lời nói đơn sơ mộc mạc của Dương Tịch hàm chứa nỗi đau đớn đến
sâu sắc. Chia tay nhau bốn năm, những đau thương cùng dằn vặt mà anh chịu đựng
tuyệt nhiên không ít hơn cô là bao. Thứ anh cần không chỉ là lời thề non hẹn biển
son sắt mà còn cả sự kiên định, vững chắc cùng lòng dũng cảm của cô.
“Phiên Phiên, em làm được chứ?” Dưới ánh trăng sáng
trong như nước, anh khoác vai cô, ánh mắt khẩn khoản nhìn cô chăm chú.
Diệp Phiên Nhiên chìa ngón tay thon dài xoa vầng
trán rộng, sống mũi cao cùng làn môi mềm mại của anh rồi dừng lại trước chiếc cằm
vòng cung thanh thoát xinh xắn, đôi mắt cô và anh nhìn nhau, ánh mắt chứa chan
vẻ cứng rắn mà dịu dàng.
“Cuộc sống có rất nhiều điều không như ý muốn, bao gồm
cả những trắc trở và khó khăn mà chúng ta không thể nào lường trước được. Thế
nhưng, nếu như em đã chọn anh, người em yêu là anh, thì em phải dũng cảm đối mặt
với sự thật, không nề hà khó khăn, dù cho con đường dài phía trước với trăm
ngàn gian khổ hiểm nguy em cũng nguyện nắm tay anh cùng nhau bước đi. Bởi lẽ cuộc
sống không có anh, với em mà nói, chỉ là bãi đất sa mạc hoang vu.”
Dương Tịch trố mắt nhìn cô, hệt như đang nhìn một
người xa lạ. Thật khó mà tin được những lời lẽ này được thốt lên từ chính miệng
cô. Anh hoàn toàn không quen biết Diệp Phiên Nhiên đang đứng trước mặt anh với
cá tính chân thành, dũng cảm thẳng thắn nhưng lại càng thu hút anh, khiến anh
xao lòng.
Bàn tay anh khẽ dùng sức, cô khẽ nghiêng người, làn
môi anh khẽ chạm vào môi cô, nỗi xúc động cùng niềm mê muội, tất thảy đều hóa
thành những nỗi niềm yêu thương ngập tràn pha lẫn nỗi đau xót đến ngọt ngào.
Anh yêu cô, vốn dĩ không nên để cô gánh chịu nỗi khổ
sở ấm ức.
Hạnh phúc đến rất nhanh, không thể tưởng tượng nổi,
khiến Diệp Phiên Nhiên mãi một lúc sau vẫn chẳng tài nào tin được.
Bởi lẽ họ đã từng lạc mất nhau, càng quý trọng nhau,
trân trọng nhau hơn nữa, dường như chính là để bù đắp lại khoảng thời gian bốn
năm lãng phí. Họ ngày càng ngọt ngào ngày càng hòa hợp nhau hơn cả trước kia.
Có đôi lúc, không cần nói gì, chỉ cần ánh mắt lướt qua, cũng đã đủ hiểu đối
phương đang nghĩ gì.