Cớ Sao Mãi Yêu Em _ Chương 52

Chương 52

 

 

 

 

 

Những khi Dương Tịch không đi công tác, hàng ngày đều
lái xe đưa đón Diệp Phiên Nhiên đi làm, cùng nhau ra ngoài dùng bữa tối. Nếu
như có thời gian nhàn tản, Diệp Phiên Nhiên tranh thủ xuống bếp trổ tài hầm
canh. Nếm thử gia vị món ăn, Dương Tịch phát hiện ra, khoảng thời gian bốn năm
qua, Diệp Phiên Nhiên từ một cô gái chân yếu tay mềm, chẳng biết thế nào là dầu
củi gạo muối, vậy mà giờ đây đã trưởng thành trở thành, một cô gái hiền thục có
thể chường mặt ra ngoài phòng khách, lăn xả vào bếp. Anh rất vui khi thấy sự chững
chạc của cô, nhưng cũng lấy làm tiếc rằng, sự chững chạc đó hoàn toàn không có
phần tham dự của anh.

 

 

 

Dương Tịch không giỏi tài nghệ bếp núc nên chỉ phụ
trách rửa bát và lau nhà. Hai người cùng nhau phân công công việc khá thú vị
hài hòa. Sau bữa cơm tối là khoảng thời gian thoải mái ấm cúng nhất. Ti vi bật
trong phòng khách, hai người ôm nhau ngồi trên ghế sofa, thi thoảng tán gẫu
cùng nhau. Truyền hình phát sóng tiết mục nghệ thuật, phim truyền hình hay tin
tức kinh tế tài chính thì cả hai đều chẳng so đo, chỉ lẳng lặng hưởng thụ khoảnh
khắc ngọt ngào bên nhau.

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên cảm thấy, bọn họ không giống đôi
tình nhân cửu biệt trùng phùng, trái lại hệt như một đôi vợ chồng son ân ái, ẩn
sâu trong những giây phút khoảnh khắc đời thường là một tình yêu chân thành.
Khi cô nói điều này với Dương Tịch thì anh nheo mắt, ánh mắt dừng lại trên
gương mặt cô, anh nói: “Chẳng lẽ em đang muốn ám hiệu với anh rằng phải mau
chóng cầu hôn em ư?”

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên gật gù, đùa nghịch ngón tay anh,
nói hàm hồ: “Chung Ni nói với em rằng, ở Nam Kinh anh nói với nó là anh muốn
làm anh rể của nó…”

 

 

 

“Phiên Phiên!” Bàn tay anh vòng quanh vòng eo cô, bất
giác siết chặt hơn: “Anh đã nói rồi, đã nói từ rất lâu rồi, rằng vừa tốt nghiệp
đại học xong chúng mình kết hôn! Khi đó, anh cứ ngỡ rằng kết cục của bọn mình
chính là hôn nhân, tất cả những giấc mộng của anh, những kế hoạch đều chỉ xoáy
quanh chuyện này, anh đã coi em là người bạn đời của anh từ lâu. Chia tay em là
một việc nằm ngoài dự tính của anh. Anh phẫn nộ tức giận, phiền muộn chán chường,
một thời gian rất lâu vẫn không bước ra khỏi bóng tối, thậm chí còn đánh mất cả
mục tiêu cuộc sống…”

 

 

 

“Đừng nói nữa!” Diệp Phiên Nhiên giơ tay, che miệng
anh lại: “Đừng nhắc đến những chuyện không vui trước kia nữa. Thực ra, chia tay
với bọn mình mà nói chưa chắc đã là chuyện không tốt. Nếu như năm đó chúng mình
tiếp tục bên nhau, nói không chừng cả hai đều cảm thấy mệt mỏi, chán ghét nhau,
ngày nào cũng cãi nhau, dù cho miễn cưỡng kết hôn thì giờ cũng đã trở thành đôi
vợ chồng bất hạnh.”

 

 

 

“Nói thì vậy thôi, nhưng cảm giác đau đớn tan nát
cõi lòng, anh không muốn gánh chịu thêm lần nữa!” Dương Tịch nhấc tay cô đặt
trên lồng ngực mình: “Nơi đây từng bị thủng một lỗ, em có biết hay không?”

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên khẽ rùng mình trước ánh mắt đau đớn
khổ sở của anh. Người đàn ông này, dành cho cô thứ tình cảm sâu nặng mà mãi tận
hôm nay cô mới thực sự hiểu ra. Yêu càng sâu đậm thì nỗi đau khổ càng sâu sắc,
bản thân cô chẳng hề quá đỗi xinh xắn, cá tính không có gì nổi bật, chẳng hề có
nhiều tài cán, cũng không phải xuất thân trong gia đình danh giá, vậy mà tình
yêu anh dành cho cô sâu sắc và bền lâu đến vậy.

 

 

 

Những người quen biết Dương Tịch đều nói anh thông
minh, thực ra trong chuyện tình cảm, anh chính là kẻ ngốc nghếch si tình.

 

 

 

“Xin lỗi anh!” Cô áp mặt vào lồng ngực anh, khẽ
khàng khép hờ mắt, lắng nghe nhịp đập con tim anh qua lớp vải bông chiếc áo ngủ:
“Thành thật xin lỗi anh, nếu như lúc đầu em dũng cảm, tự tin hơn một chút thì…”

 

 

 

Anh siết chặt vòng em cô, thỏa sức ngửi mùi hương
thoang thoảng từ mái tóc cô, giọng nói vỡ vụn mơ hồ: “Phiên Phiên à, anh rất
ích kỷ, anh mãi mãi không thể làm được như lời em nói thời trung học năm thứ
ba, trông thấy em đem lòng yêu người khác anh cũng phải mỉm cười chúc phúc em
và kèm theo câu nói “Mong rằng sau này em sẽ hạnh phúc”. Biết tin em có bạn
trai, trong lòng anh mong mỏi rằng em không hạnh phúc, chí ít là không hạnh
phúc như khoảng thời gian em ở bên anh. Anh chẳng cách gì nhẫn nhịn được chuyện
em có người khác thay thế vị trí của anh trong lòng em…”

 

 

 

Cô choàng mở mắt, ngước mặt lên nhìn Dương Tịch,
nói: “Em cũng không làm được! Ban đầu cứ ngỡ anh và Chung Ni ở bên nhau, em tưởng
chừng như mình đau đớn đến mức không muốn sống nữa, sợ trông thấy gương mặt vui
cười hạnh phúc của cô ấy. Trong chuyện tình yêu, em cũng chẳng vĩ đại hơn anh
là bao!”

 

 

 

“Vậy bọn mình quả là một đôi trời sinh!” Dương Tịch
chợt cười nhăn nhở, cúi đầu trao cô nụ hôn, làn môi ấm áp nóng bỏng lướt qua bờ
môi cô và gò má, chạy thẳng dài mãi tận vùng cổ trơn bóng láng mịn.

 

 

 

Diệp Phiên chẳng hề ngăn cản anh, để mặc ngón tay
linh hoạt của anh tháo cởi khuy áo ngủ. Kể từ sau khi hai người hòa hợp với
nhau, đêm nào anh cũng qua đêm tại đây, đầu kề má ấp, gắn bó keo sơn.

 

 

 

Anh tắt ti vi bằng chiếc điều khiển, ra hiệu cô ngồi
lên đầu gối anh, đưa tay tháo gỡ ruy băng của cô, xõa tung mái tóc dài bóng mượt.
Anh chụp lấy lọn tóc ẩm ướt của cô đưa lên trước mũi, nói: “Thơm quá!”

 

 

 

Cô vừa tắm xong, khắp người là hương thơm tươi mát,
làn da sau khi tắm gội trở nên mềm mại láng mịn dưới ánh đèn, sáng bóng tựa
trân châu. Bàn tay anh khẽ chạm vào cặp đùi sáng mịn như ngọc, hết đỗi dịu
dàng. Cô không cầm lòng khẽ rên xiết, luôn miệng gọi tên anh: “Dương Tịch…”

 

 

 

Anh khẽ đáp trả, thuận lợi tiến vào trong cơ thể cô.
Cả căn phòng tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy tiếng nói mê sảng của cô cùng hơi thở
gấp gáp của anh. Hai người lăn từ sofa xuống nền rồi lại từ phòng khách sang
phòng ngủ, quấn quýt lấy nhau chẳng rời, dữ dội mãnh liệt, mãi tận khi anh dẫn
dắt cô chạm đến đỉnh niềm hoan lạc.

 

 

 

Sau cao trào, cô gối người lên lồng ngực ướt đẫm mồ
hôi của anh, ánh mắt dịu dàng, vẻ mặt thẹn thùng: “Anh chẳng hề sử dụng biện
pháp an toàn nào, ngộ nhỡ em có thai thì làm thế nào?”

 

 

 

“Dĩ nhiên là sẽ kết hôn!” Dương Tịch mỉm cười, ham
muốn dục vọng vẫn chưa tắt trong mắt anh: “Hiện giờ ăn cơm trước kẻng chính là
thời thượng!”

 

 

 

Cô khẽ sửng sốt, hồi sau mới thấp giọng hỏi: “Dương
Tịch, mẹ anh vẫn phản đối bọn mình chứ?”

 

 

 

“Anh chưa nói với mẹ. Để lựa thời gian, anh sẽ mở lời
với bố mẹ!”

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên trở mình, quay lưng lại với anh,
vùi mặt vào gối, không nói lời nào. Dương Tịch ngỡ rằng cô đã ngủ, anh ngồi dậy,
kéo tấm chăn cẩn thân đắp cho cô.

 

 

 

Chìa tay toan tắt công tắc đèn thì người năm cạnh chợt
lên tiếng: “Lễ Thanh minh em được nghỉ ba ngày, muốn về thành phố D, thăm bố mẹ
anh!”

 

 

 

Bị động chờ đợi chi bằng chủ động tấn công. Bốn năm
trước, cô hiểu rằng, tình yêu không chỉ là chuyện giữa hai người. Một bên là
gia đình người thân, một bên là tình cảm. Dù rằng không nghĩ đến chuyện liệu
mình có thể có được sự nhìn nhận từ phía phụ huynh hay không mà chỉ suy xét ở
góc độ của Dương Tịch thì cô cũng vẫn muốn tìm đủ mọi cách xử lý tốt mối quan hệ
của mình và bố mẹ anh. Cuộc hôn nhân không nhận được sự tán thành và lời chúc
phúc từ trưởng bối thì dù có hạnh phúc đến đâu cũng vẫn có chỗ thiếu sót.

 

 

 

Dương Tịch gần như ngẩn người. Một lúc sau, anh ôm
cô vào lồng ngực vững vàng rộng rãi, nói một từ: “Được!”

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên yên lòng nhắm mắt, lắng nghe nhịp đập
đều đặn con tim anh rồi nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

 

 

 

Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào nhuộm bức tường trắng
xóa thành một màu xanh nhạt.

 

 

 

Dương Tịch siết chặt vòng tay, Diệp Phiên Nhiên
trong hơi thở đều đặn yên ả cùng anh chìm vào giấc ngủ. Trong đêm nay, con tim
hai người kề sát bên nhau.

 

 

 

Phiên Phiên, em yên tâm đi, anh sẽ không để em chịu ấm
ức đâu!

 

 

 

Đêm tối, cơn mưa phùn dầm dề dai dẳng, con phố ngay
dưới tòa nhà công ty, tựa dòng nước lũ đen kìn kịt, ánh đèn xe lướt vút qua hệt
như bóng sáng lấp lánh trên mặt nước.

 

 

 

Một năm bốn mùa, thành phố S thực sự chẳng có bao
nhiêu ngày trời không đổ mưa, nhất là vào mùa xuân từng cơn từng cơn mưa phùn
bay phất phơ, mãi chẳng ngớt.

 

 

 

Nếu như là mọi khi thì Diệp Phiên Nhiên đã gối đầu
trên cánh tay Dương Tịch, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách trong màn đêm rồi ngủ
thiếp đi. Nhưng tối nay trong tay cô là một đồ án quan trọng, đối tác là khách
hàng lớn của công ty Tam Mục. Thời gian cấp bách, sáng sớm mai cần phải có
ngay, cô đành thức thâu đêm suốt sáng, ở lại công ty tăng ca.

 

 

 

Cô gọi điện thoại cho Dương Tịch báo với anh rằng tối
nay không thể ăn cơm cùng anh. Vừa đúng lúc anh cùng khách hàng xã giao bên
ngoài. Trước khi gác máy anh còn dặn đi dặn lại cô phải ăn cơm tối.

 

 

 

Dương Tịch suy cho cùng vẫn rất hiểu cô. Hễ mỗi lần
cô bận rộn thì quên ăn quên ngủ, xưa nay cô toàn quên cả chuyện ăn cơm. Mãi tận
mười một giờ đêm, việc đại sự đã hoàn tất, cô đứng lên khỏi chiếc bàn máy tình,
khẽ vặn mình mới phát hiện ra đói rã rời.

 

 

 

Giờ này, nhà hàng quán xá đều đã đóng cửa, bởi do trời
mưa, những khu chợ đêm chuyên bán thịt dê xâu, món nướng cùng những thức ăn vặt
đầy đủ sắc màu cũng đã dọn hàng. Diệp Phiên Nhiên tắt máy tính và đèn trong văn
phòng, bước vào thang máy, bốn bức tường chói lọi sáng ngời, hệt như chiếc
gương soi chiếu rọi dung nhan uể oải mệt mỏi của cô.

 

 

 

Phụ nữ không thể thức khuya, cô vốn gầy gò, lại thêm
ngủ không đủ giấc trông càng trắng bệch hơn, tiều tụy hốc hác.

 

 

 

Ra khỏi thang máy, Diệp Phiên Nhiên lôi điện thoại
ra, không hề cuộc điện thoại của Dương Tịch. Cô đoán chừng anh đang cùng mọi
người xã giao tiệc tùng khó mà thoát thân nổi. Tuy rằng anh không thích thứ ánh
đèn rực rỡ về đêm xa hoa trụy lạc, những nơi ca hát nhảy múa nhưng có đôi khi,
người sống trong chốn giang hồ, đành phải bất đắc dĩ thuận theo.

 

 

 

Đại sảnh tầng một vắng tanh, ngoài cô ra chẳng một
bóng người.

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên đứng trước cửa công ty, ngoài trời
mưa không ngớt, rả rích kéo dài liên tục. Cơn gió lạnh lẽo về đêm xen lẫn cơm
mưa phùn xộc thẳng vào mặt, lạnh buốt thấu xương, cô bất giác khẽ rùng mình.

 

 

 

Thình lình, cô nghe thấy tiếng còi xe vang lên, sau
đó chiếc xe đỗ bên đường khẽ nhá đèn.

 

 

 

Ánh đèn xe sáng rực lóa mắt, thoáng chốc sưởi ấm con
tim cô quạnh lạnh giá của cô, cũng thắp sáng đôi mắt cô.

 

 

 

Là Dương Tịch! Cô không thể kìm nén niềm vui mừng
kinh ngạc, phóng thẳng xuống bậc thềm, lao mình trong cơn mưa. Dương Tịch đã mở
cửa xe, căng dù, bước nhanh đến từ bên kia đường, dáng người cao lớn, vạt áo
gió màu xám khẽ tung bay phấp phới trong làn gió.

 

 

 

Cô nép mình vào chiếc dù, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi:
“Anh đến lúc nào vậy? Sao không gọi điện thoại cho em?”

 

 

 

“Anh cũng vừa mới đến, đỗ xe ngay dưới công ty em,
trông thấy đèn trong văn phòng em tắt ngúm, anh biết em đã xong việc!” Anh giơ
bàn tay kia ôm lấy bờ vai cô, khẽ dịch sát chiếc dù về phía cô.

 

 

 

Ngồi vào trong xe, Dương Tịch không vội khởi động
máy, mà hỏi cô: “Em ăn gì chưa?”

 

 

 

“Chưa!” Diệp Phiên Nhiên le lưỡi: “Em quên mất!”

 

 

 

“Anh biết ngay mà!” Anh lắc đầu trong vô vọng, chuyền
sang cho cô hộp cơm giữ nhiệt: “Anh cố tình mua bỏ hộp mang đến cho em đấy, món
cơm niêu thịt bò xào hành mà em thích, vẫn chưa nguội, em ăn đi cho nóng!”

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên mở nắp hộp, bỗng chốc mùi thức ăn bốc
lên nghi ngút trong không gian nhỏ hẹp. Gạo trắng tinh tươm, thịt bò đỏ hồng,
hành lá xanh mướt, khiến cô thèm thuồng chực rỏ nước dãi. Cô đánh chén sạch sẽ
no nê, cả hộp cơm đầy ắp thoáng chốc chui lọt vào bụng cô.

 

 

 

Đợi cô ăn xong Dương Tịch mới khởi động xe, anh nói:
“Ngày mai anh đi công tác, đi Thượng Hải!”

 

 

 

“Ờ!” Diệp Phiên Nhiên thốt lên một từ rồi nhíu mày
không nói năng gì. Vừa rồi tâm tình vui vẻ thoải mái, vậy mà bỗng chốc ủ rũ
chán chường.

 

 

 

Anh nhận ra vẻ phiền muộn ở cô, mỉm cười hỏi: “Sao
thế, không đành lòng xa anh à?”

 

 

 

“Vâng, không có anh ở bên, em cảm thấy cô đơn, lạnh
lẽo, không quen chút nào!” Lời vừa rời khỏi miệng, Diệp Phiên Nhiên hận một nỗi
cắn ngay vào lưỡi mình, sao có thể thất thố như thế chứ, mày là phụ nữ kiên cường
tự lập thời hiện đại cơ mà!

 

 

 

“Chỉ hai tuần thôi, anh sẽ về ngay!” Nụ cười ngự trị
trên môi anh ngưng đọng lại, nói giọng nghiêm túc: “Những ngày không có anh bên
cạnh, em phải ăn ngủ đúng giờ giấc, không được thức khuya, càng không được để bụng
đói…”

 

 

 

“Em biết rồi!” Cô bĩu môi, hét lên với anh: “Đồng
chí Dương Tịch à, anh dông dài dai dẳng còn hơn cả Đường Tăng trong phim Đại
thoại Tây du [1] nữa!”

 

 

 

[1] Còn gọi là Tân Tây du ký.

 

 

 

Một tay anh nắm lấy vô lăng, một tay nhéo mặt cô,
nói: “Em phải ăn nhiều chút, khuôn mặt tròn trĩnh một chút, sẽ xinh hơn!”

 

 

 

Diệp Phiên Nhiên phản kháng nói: “Ờ, hóa ra anh luôn
chê em gầy, chê em xấu!”

 

 

 

Anh âu yếm hất nhẹ mái tóc mai của cô, thầm than thở
trong lòng: “Ngốc ạ, anh mong em tĩnh dưỡng tinh thần đầy đủ, đến lúc đó làm cô
dâu rực rỡ rạng ngời!”

 

 

 

Về đến nhà, hai người cùng nằm trên giường như mọi
khi, ôm nhau tán gẫu trò chuyện phiếm. Chiếc máy đĩa CD phát ra thứ nhạc mềm mại
du dương. Tiếng mưa rả rích tí tách trong đêm ngoài cửa sổ, mát lạnh lòng người,
không khí trong phòng yên tĩnh lặng lẽ, ấm cúng thoải mái.

 

 

 

“Lần này đi Thượng Hải, em muốn anh mang quà gì về?”
Dương Tịch nắm chặt lấy tay cô.

 

 

 

“Thôi khỏi, anh chỉ cần bình an trở về là được rồi!”
Cô thấp giọng nói: “Em cảnh cáo anh, không được thiếu một sợi tóc, khi nào về
em sẽ nghiệm thu đấy!”

 

 

 

Anh bất giác bật cười, quay người lại, cúi mặt nhìn
cô, nói: “Yên tâm đi, anh bảo đảm vật dụng trên người anh, chỉ có nhiều lên chứ
không ít đi!”

 

 

 

Nụ cười rộng mở trên khóe môi Diệp Phiên Nhiên, nhẹ
nhàng nhắm mắt, để mặc làn môi ẩm ướt của anh lăn xuống.

 

 

 

“Ngủ ngoan nhé, mai còn phải dậy sớm nữa!” Anh nói,
hệt tiếng thở dài.

 

 

Báo cáo nội dung xấu